Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Quyển 2 - Chương 27: Láng giềng
Trong phòng thanh niên ngồi xổm là cơm hộp chất đầy, một phần đồ ăn biến chất đã có mùi ôi thiu nồng nặc. Song giống như không cảm nhận được gì, gã bình tĩnh ngồi vào trong đống rác, lại còn vẫy tay với nhân viên cơm hộp: “Ngồi đi đừng ngại, anh muốn uống gì không?”
Nhân viên cơm hộp nhìn căn phòng bừa bộn trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy. Cậu ta cười gượng một tiếng: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Trong ba ngày, phòng này có ít nhất hai mươi phần cơm hộp, chẳng trách cả người thanh niên ngồi xổm lại mang theo mùi vị dầu mỡ hôi chua và cặn thức ăn sau bếp.
Gã phải ăn thỏa thích, bởi vì thứ tốt nhất mà trò chơi mang lại chính là “ăn uống”.
Đồ ăn ở Hoang Vu Chi Giác thật sự rất đắt. Mỗi lần gã tiến vào trò chơi, sò trắng nhiều nhất cũng chỉ chi đủ cho một tháng. Hơn nữa nếu gã chơi vì để “giải trí” giống như bây giờ thì thức ăn càng không đủ cho một tháng nữa. Thế nên khi vào phó bản, thanh niên ngồi xổm mới có thể ăn uống thoải mái.
“Tên tội phạm nguy hiểm này…” Trong TV vẫn còn phát tin tức về liên hoàn án, biểu tình của phát ngôn viên căng cứng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Nhân viên cơm hộp ngẩng đầu. Tầm mắt lạnh lẽo của cậu ta vừa lúc chạm phải đôi mắt của phát ngôn viên, tuy ngoài miệng đang cười nhưng trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ.
Thanh niên ngồi xổm mở hộp cơm ra. Gã sung sướng ngửi mùi thức ăn chiên trong hộp, sau đó nhìn qua thấy người kia đang xem TV thì thuận tay tắt đi: “Cái TV này toàn nói mấy thứ tôi chả hiểu.”
“Cậu nói đúng.” Nhân viên cơm hộp thu hồi tầm mắt, mỉm cười đáp lời.
“Vậy mà sắp đến ngày thứ tư.” Cậu ta liếc nhìn thanh niên ngồi xổm rồi thở dài, “Không có người chơi bị phơi sáng, tiếp theo sẽ là giai đoạn “quỷ” tùy ý lựa chọn người chơi, mà lúc nào tôi cũng xui xẻo cả. Cậu thì tốt hơn một chút, dù sao cũng có đồng bạn bên cạnh, chắc chắn hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Cậu ta vừa mới dứt lời, thanh niên ngồi xổm lập tức giật mình.
Gã cắn chiếc đũa, sắc mặt cũng dần u ám.
Nếu Salman đã biết mục đích của sát thủ kia thì tình huống của gã lúc bấy giờ không những không tốt hơn người chơi bình thường mà còn tệ hơn mới đúng. Người nọ đã có thể thiết kế bẫy rập giết chết tên sát thủ, sao có thể nhân từ mà nương tay với gã đây?
Người chơi ngồi xổm càng lúc càng cảm thấy sự tồn tại của Salman là một loại uy hiếp, so với “quỷ” thì hắn còn đáng sợ hơn nhiều.
“Đến giờ giao cơm rồi, tôi phải đi làm nhiệm vụ đây. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã như vậy, không bằng tiếp tục làm tốt công việc của nhân vật, tranh thủ chút thời gian.” Nói rồi cậu ta đứng lên.
Thanh niên bên này vẫn đang lo nghĩ chuyện của mình, vài giây sau gã mới lấy lại tinh thần: “À, vậy anh đi đi.”
Nhân viên cơm hộp mở cửa ra ngoài. Lúc chuẩn bị đi, đột nhiên cậu ta quay mặt lại: “Cậu cũng suy nghĩ thoáng chút, có lẽ vận khí của chúng ta không đến nỗi nào đâu nhỉ?”
Đối phương siết chặt chiếc đũa trong tay, không đáp.
Người nọ đi rồi căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Vài phút sau, hộp cơm gà rán đương còn hơi ấm bị ném mạnh lên tường.
Hai mắt thanh niên từ từ đỏ lên. Gã đã đáp ứng yêu cầu của Thiên Hồng mà tiến vào trò chơi này, gã không còn sự lựa chọn nào khác.
Giết chết Salman, may ra gã sẽ có một con đường sống, thậm chí là nhận được vinh hoa phú quý.
Nếu không giết được, sớm muộn gì sau khi rời khỏi đây gã cũng sẽ bị Thiên Hồng giết chết. Đây chính là đạo lí.
Thanh niên ngồi xổm lấy ra đạo cụ quý hiếm của mình, đó là đạo cụ chuyên chuẩn bị vì Salman.
Salman dọn sạch khu làng chơi, hắn đắc tội quá nhiều người. Chẳng qua Đông Phong là con cờ bị đẩy ra làm mồi, con cờ này chỉ để che giấu thân phận của các thế lực ẩn náu phía sau mà thôi.
Hắn hủy đi khu làng chơi chính là đắc tội bát cơm kiếm tiền của bọn họ và những nam thanh nữ tú đang tận hưởng cuộc sống lạc thú ngày nào hay ngày đó.
“Salman, mày không thể trách tao. Nếu muốn trách thì hãy trách mày nhiều chuyện, ăn no rửng mỡ chọc cho nhiều người tức giận.” Gã bẻ gãy chiếc đũa, trong mắt lộ ra hung tàn.
Kim đồng hồ xoay nửa vòng, thấm thoát đã đến giờ cơm trưa.
Cơm hộp của Nhậm Dật Phi đã đến, người giao cho hắn cũng không phải là thanh niên người chơi mặt sẹo, đã hai ngày rồi anh ta không xuất hiện.
“Anh ấy không giao bên này hả?” Nhậm Dật Phi hỏi nhân viên giao cơm xa lạ.
Nhân viên giao cơm lấy hộp cơm ra muốn đưa cho đối phương, sau đó phát hiện Nhậm Dật Phi không nhìn thấy nên mới cẩn thận đặt hộp cơm vào trong tay hắn: “Không có, lúc nãy tôi gặp cậu ta đi hướng khác nên mới sang đây.”
Nhậm Dật Phi cầm hộp cơm, cười nói: “Hình như anh có quen biết anh ấy nhỉ, hai người là đồng nghiệp à?”
“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng có gặp thôi.”
“À, không biết mấy hôm nay anh ấy có gặp phải chuyện gì không ổn không?”
“Có sao? Cậu ta cũng như mọi hôm bình thường mà. Cậu đây là…” Nhân viên cơm hộp có chút khó hiểu, anh ta không biết vì sao người này lại muốn hỏi nhiều như vậy.
Nhậm Dật Phi lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Chúng tôi là hàng xóm, mấy hôm nay không thấy anh ấy đến giao cơm nên tôi hơi lo.”
Nhân viên cơm hộp thấy đối phương xấu hổ đến mức mặt mũi đều đỏ lên nên hơi áy náy, anh ta tự nghĩ mình mắc bệnh đa nghi quá mức nên cảm khái một chút, “Tiểu Trịnh sống cũng không phải dễ dàng gì, một người không cha không mẹ, không anh chị em nương tựa, mọi việc đều dựa vào chính mình, mà trong công việc lại rất chịu khó, còn liều mạng đi sớm về khuya nữa.”
“Giao cơm đến tận khuya luôn ạ?”
“Còn không phải sao? Uầy.”
Tiễn nhân viên cơm hộp đi rồi, Nhậm Dật Phi đóng cửa lại. Cơm hộp trên tay hắn đang tỏa ra hơi nóng ấm áp, thế nhưng trong lòng đã sớm theo tảng băng lạnh chìm xuống biển sâu.
Nhậm Dật Phi đứng ngẩn người ra một lúc, sau đó hắn che mặt cười nhẹ ra tiếng.
“Chuyện rõ như vậy mà bây giờ mình mới để ý.”
Làm một nhân viên giao cơm, điều kiện yêu cầu là phải quen thuộc mọi nẻo đường, tiếp xúc với nhiều người già trẻ khác nhau, người bình thường chắc chắn không thể nhanh chóng thích nghi được với loại công việc như thế. Đáng lẽ ra lúc đó Nhậm Dật Phi nên nghĩ rằng Tiểu Trịnh có vấn đề mới phải.
Nếu không phải “quỷ” ở bên trong Tiểu Trịnh thì chỉ có thể là người chơi mới này rất quen thuộc với công việc của Tiểu Trịnh.
Khả năng phía trước rất lớn.
Ngay ngày đầu tiên gặp mặt, anh ta đã làm bại lộ thân phận người chơi. Thế nhưng đây chỉ là một vở kịch mà Tiểu Trịnh dựng nên để đánh lừa tất cả mọi người.
Từ màn kịch này, vai diễn của Tiểu Trịnh bắt đầu.
Bà Xuân Chi giết hòa thượng rồi ngụy trang đã rất xuất sắc, vậy mà Boss của phó bản này lại càng xuất sắc hơn, ngay từ đầu liền giả dạng người chơi mới đánh lừa người chơi y như thật.
Nhìn hộp cơm trên tay xong lại nhìn đồng hồ, Nhậm Dật Phi đứng lên, hít sâu một hơi rồi sửa sang lại quần áo của mình. Động tác này là thói quen mỗi khi hắn muốn giảm bớt áp lực.
Nhậm Dật Phi đánh cược “quỷ” không thể ra tay trước 11 giờ.
Hắn mở cửa ra ngoài, cùng lúc đó, cánh cửa cách vách cũng kẽo kẹt một tiếng mở ra.
“Lâm tiên sinh ạ?” Nhậm Dật Phi hỏi.
“Ừm.” Salman nhìn hướng chân của đối phương, hình như cậu ta không định xuống lầu. “Bác Chi muốn ra ngoài à?”
“Không phải. Bởi vì đã hai ngày không thấy Tiểu Trịnh đến đưa cơm nên tôi sang phòng anh ấy xem thử.” Nhậm Dật Phi cười lắc đầu, trong đôi mắt hắn là sương mù vô tận, nụ cười trên mặt lại dịu dàng vô hại.
Salman mấp máy môi, hắn định nói là sẽ nguy hiểm đó, nhưng nhớ đến quy tắc “quỷ” không thể thương tổn đến NPC nên lại thôi: “Bác Chi ăn trưa chưa?”
Nhậm Dật Phi lại lắc đầu cười cười: “Lát nữa tôi ăn, còn anh?”
Salman nhìn về phía phòng của thanh niên áo sơ mi bông, hắn chuẩn bị đi qua đó, ngoài miệng lại đáp: “Tôi đang chuẩn bị đi.”
Hai người gật đầu chào nhau một tiếng.
Nhậm Dật Phi đi qua từng phòng, ngón tay cũng chậm rãi sờ vào từng biển số nhà lạnh lẽo.
Theo năm tháng, mấy tấm bảng này đều đã tróc sơn ra, để lại tầng tầng lớp lớp bụi bặm và chút vết tích ố vàng. Nhưng biển số nhà của nhân viên cơm hộp lại rất sạch sẽ, giống như được người lau chùi thường xuyên vậy.
“Tiểu Trịnh, anh ở đây hả?”
Nhậm Dật Phi đứng ở cửa, hắn nâng tay lên rồi lại hạ xuống vài lần, do dự mở miệng: “Tùy tiện đến đây chắc là không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Không, hay là thôi, để…” Nhậm Dật Phi hơi lùi về sau một chút, hắn sờ cửa muốn trở về.
Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt trước mặt hắn đột ngột mở ra, Tiểu Trịnh đang đứng ở cửa, trên mặt viết to mấy chữ kinh ngạc, trong mắt không giấu được vui vẻ.
Nhậm Dật Phi hoảng sợ rút tay lại, hắn lại lùi về sau một chút, nửa ngày mới mở miệng: “Đây là phòng của Tiểu Trịnh sao? Ngại quá, nếu không phải thì xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
“Phải!” Thanh niên nọ cao giọng đáp, biểu tình điềm tĩnh của ngày thường cũng bị đổ vỡ.
“Là tôi.” Anh ta hạ giọng lặp lại.
Nhậm Dật Phi thoáng nhìn thấy một chiếc máy tính cạnh giường của Tiểu Trịnh, trên màn hình đang hiển thị bóng hình của hai người.
Bên cánh cửa, đôi mắt điện tử nhìn chằm chằm vào hắn và những gì xảy ra ngoài hành lang, sau đó truyền đến máy tính.
Nhậm Dật Phi mặc một bộ quần áo màu trắng ấm áp như hòa làm một với ánh mặt trời xán lạn sau lưng. Vốn dĩ cảnh đẹp ý vui nhưng hình ảnh này lại bị một bóng đen che khuất mất góc cửa.
Tiểu Trịnh nhìn Nhậm Dật Phi, anh ta mở cửa ra.
Đây là một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, đồ vật đều được sắp xếp cẩn thận và đặt ở những nơi thích hợp, không có chút gì gọi là phi logic.
Nếu bên trong nhân viên cơm hộp là người chơi thì thói quen sinh hoạt chắc chắn sẽ không giống nhau, nhưng trong căn phòng này lại không tìm được dấu vết của người thứ hai.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy trên tường có vài bức tranh tự vẽ. Nội dung ở đó có phong cách hội họa theo hướng dã thú, cũng có vài kiểu sắc màu tươi sáng, đặc biệt trong góc còn có một vết sẹo con rết dữ tợn bò ngang qua.
Không phải kiểu xấu hổ ngại ngùng, đây là muốn khoe ra cho người khác xem.
Vào ngày gặp mặt đầu tiên, anh ta đã bày ra vết sẹo cho Nhậm Dật Phi thấy. Đây vốn là đặc điểm khiến cho người ta tự ti, vì thế đối phương đã lợi dụng nó để làm công cụ thử lòng mọi người?
Bên cạnh giường ngủ trong phòng là một kệ sách, kế với tầng sách dày có một mô hình màu xám của con người thu nhỏ.
Đúng là mô hình tham khảo khớp xương mỗi khi họa sĩ tranh minh họa muốn vẽ cơ thể người.
“Quỷ” quả thật là một người có kiến thức về hội họa.
Lông mi Nhậm Dật Phi hơi run run, hắn nhanh chóng thu lại biểu tình không nên có sau đó cúi đầu, lúc ngẩng lên là vẻ mặt bối rối: “Xin lỗi anh, có phải làm phiền đến anh rồi không?”
Thấy vị khách nọ muốn lùi bước, nhân viên cơm hộp quên mất cảm xúc cẩn trọng và bình tĩnh.
Nhưng mà có vẻ không tốt lắm.
Thợ săn đang cố gắng kiềm chế cơn kích động. Con mồi càng đến gần cửa, Tiểu Trịnh càng phải cẩn thận và nhẫn nại hơn.
Ngón tay anh ta hơi run rẩy, gấp đến nỗi muốn chụp lấy cái cổ trắng nõn trước mặt giống như bắt lấy một con thiên nga, hoặc là một chú cừu non đáng thương.
Trước mặt là dê con xinh đẹp đơn thuần, ma quỷ nào lại không yêu tế phẩm này cho được?
“Không sao, cậu tìm tôi có việc hả?”
“À ha ha.” Nhậm Dật Phi xấu hổ, tay chân quơ loạn không biết đặt đâu mới phải. Hắn cười khan vài tiếng, “Không có gì, chỉ là tôi muốn đến xem thử anh có ổn không, không có bệnh là tốt rồi. Ngại quá.”
Hắn lại nói một cách ngại ngùng, hơn nữa nhìn bộ dáng giống như sắp rời đi.
Tiểu Trịnh vốn đang có chút nghi hoặc vì Tống Bác Chi là người rất hay xấu hổ và không giỏi giao tiếp.
Lúc này anh ta mới hiểu ra, có lẽ ốc sên nhỏ đáng thương đang cẩn thận vươn râu mềm mại muốn kết bạn với anh ta mà thôi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tiểu Trịnh nhìn đối phương có chút thương hại, cũng càng thêm sủng nịnh tột cùng.
Linh hồn này vừa sạch sẽ vừa đáng yêu mà thế giới trước mặt lại dơ bẩn không sao dung nổi. Nếu cứ trơ mắt nhìn thứ thuần khiết trong trắng bị vấy bẩn thì sẽ là một sai lầm khiến người ta tiếc hận. Không bằng làm cho chúng dừng lại vĩnh viễn ở thời điểm sạch sẽ nhất.
Tiểu Trịnh nuốt nước bọt, giống như thứ anh ta nuốt xuống là tham lam điên cuồng sắp không thể khống chế. Anh ta nắm chặt góc cửa, gân xanh nổi lên chằng chịt.
“Cậu vào ngồi chơi chút không?”
“Đúng là gian phòng này.” Salman đã đến cửa phòng của thanh niên xăm trổ, trong tay hắn là một chùm chìa khóa lấy được từ chỗ nhân viên quản lý vài phút trước đó.
Tuy chung cư này cũ nát nhưng ổ khóa lại rất mới, nếu lỗ mãng phá hư thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý.
Salman mở cửa tiến vào, mọi thứ bên trong như dừng lại ngay giây phút thanh niên nọ biến mất. Trong phòng có hai dấu vết sinh hoạt, một là dấu vết của “người chơi xăm trổ”, hai là dấu vết của nguyên chủ.
Đây quả là một gian phòng của nam thanh niên điển hình, xung quanh bừa bộn hỗn loạn, mỗi góc đều có vài thứ bất ngờ chẳng hạn như vớ bẩn chưa giặt hoặc là vài con gián nhỏ đột ngột chạy ngang.
Đồng tử Salman hơi co rút, hắn chợt ngẩng đầu lên: “Không phải gã.”
Chỉ cần liếc mắt một cái liền biết ngay không phải.
Hung thủ đã giết mấy người liên tiếp nhưng lại không có lần nào phạm phải sai lầm. Gã là một kẻ nhạy bén tinh tế, rất giỏi trong việc chỉnh lý và thu thập. Hơn nữa người nọ còn là một người thích tự hỏi, cho dù là đối với người khác hay với chính mình đi nữa thì gã đều có tính khống chế rất cao.
Trong phòng của gã sẽ có loại lộn xộn mất trật tự như thế này sao?
Salman nhìn sang một hướng cửa khác: Nếu không phải là thanh niên áo sơ mi bông, vậy thì chỉ còn nhân viên cơm hộp và người chơi thứ chín bí ẩn. Khả năng là nhân viên cơm hộp rất cao, cậu ta phù hợp với tất cả điều kiện.
Nhân viên cơm hộp là người chơi, hay là ai?
Cao khoảng 1m75, hiểu rõ kịch bản màn chơi, giỏi ngụy trang, bởi vì có chấp niệm mãnh liệt với thanh niên mù nọ nên sẽ tìm mọi cách để nhìn thấy cậu ta.
Mỗi ngày Tống Bác Chi ra ngoài hai lần, một lần là ăn sáng, một lần vào buổi chiều ra ngoài đổ rác. Nhưng cậu ta vẫn còn mở cửa hai lần, đó là lúc lấy cơm hộp.
Nếu một người chấp nhất điên cuồng với một người khác, ngay cả lúc giết người cũng như đang dâng tặng lễ vật thì làm sao người nọ có thể bỏ mất chút cơ hội gặp mặt cho được?
Salman mím môi, tiếc là người này không thường xuyên xuất hiện trước cửa phòng thanh niên mù, nếu không hắn đã sớm phát hiện ra.
Không ngờ “quỷ” của phó bản này quá thông minh, gã chỉ khống chế không được mà xuất hiện để nhìn mặt thanh niên mù một lần duy nhất, còn hai ngày sau liền biến mất không thấy bóng dáng.
Salman đã bị lừa.
Khoan đã, hình như thanh niên mù kia… đang muốn đi tìm nhân viên cơm hộp?
Dê vào miệng cọp!
Salman lập tức xoay người rời đi.
Ngay giây phút cánh cửa phòng mở ra, người chơi ngồi xổm trong nhà nhếch môi không chút che giấu ác ý. Gã cầm một khung ảnh lồng kính thật lớn lao nhanh về phía Salman: “Đi chết đi Salman!”
Nhân viên cơm hộp nhìn căn phòng bừa bộn trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy. Cậu ta cười gượng một tiếng: “Không cần đâu, tôi không khát.”
Trong ba ngày, phòng này có ít nhất hai mươi phần cơm hộp, chẳng trách cả người thanh niên ngồi xổm lại mang theo mùi vị dầu mỡ hôi chua và cặn thức ăn sau bếp.
Gã phải ăn thỏa thích, bởi vì thứ tốt nhất mà trò chơi mang lại chính là “ăn uống”.
Đồ ăn ở Hoang Vu Chi Giác thật sự rất đắt. Mỗi lần gã tiến vào trò chơi, sò trắng nhiều nhất cũng chỉ chi đủ cho một tháng. Hơn nữa nếu gã chơi vì để “giải trí” giống như bây giờ thì thức ăn càng không đủ cho một tháng nữa. Thế nên khi vào phó bản, thanh niên ngồi xổm mới có thể ăn uống thoải mái.
“Tên tội phạm nguy hiểm này…” Trong TV vẫn còn phát tin tức về liên hoàn án, biểu tình của phát ngôn viên căng cứng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Nhân viên cơm hộp ngẩng đầu. Tầm mắt lạnh lẽo của cậu ta vừa lúc chạm phải đôi mắt của phát ngôn viên, tuy ngoài miệng đang cười nhưng trong mắt lại không có nửa điểm vui vẻ.
Thanh niên ngồi xổm mở hộp cơm ra. Gã sung sướng ngửi mùi thức ăn chiên trong hộp, sau đó nhìn qua thấy người kia đang xem TV thì thuận tay tắt đi: “Cái TV này toàn nói mấy thứ tôi chả hiểu.”
“Cậu nói đúng.” Nhân viên cơm hộp thu hồi tầm mắt, mỉm cười đáp lời.
“Vậy mà sắp đến ngày thứ tư.” Cậu ta liếc nhìn thanh niên ngồi xổm rồi thở dài, “Không có người chơi bị phơi sáng, tiếp theo sẽ là giai đoạn “quỷ” tùy ý lựa chọn người chơi, mà lúc nào tôi cũng xui xẻo cả. Cậu thì tốt hơn một chút, dù sao cũng có đồng bạn bên cạnh, chắc chắn hắn sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Cậu ta vừa mới dứt lời, thanh niên ngồi xổm lập tức giật mình.
Gã cắn chiếc đũa, sắc mặt cũng dần u ám.
Nếu Salman đã biết mục đích của sát thủ kia thì tình huống của gã lúc bấy giờ không những không tốt hơn người chơi bình thường mà còn tệ hơn mới đúng. Người nọ đã có thể thiết kế bẫy rập giết chết tên sát thủ, sao có thể nhân từ mà nương tay với gã đây?
Người chơi ngồi xổm càng lúc càng cảm thấy sự tồn tại của Salman là một loại uy hiếp, so với “quỷ” thì hắn còn đáng sợ hơn nhiều.
“Đến giờ giao cơm rồi, tôi phải đi làm nhiệm vụ đây. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã như vậy, không bằng tiếp tục làm tốt công việc của nhân vật, tranh thủ chút thời gian.” Nói rồi cậu ta đứng lên.
Thanh niên bên này vẫn đang lo nghĩ chuyện của mình, vài giây sau gã mới lấy lại tinh thần: “À, vậy anh đi đi.”
Nhân viên cơm hộp mở cửa ra ngoài. Lúc chuẩn bị đi, đột nhiên cậu ta quay mặt lại: “Cậu cũng suy nghĩ thoáng chút, có lẽ vận khí của chúng ta không đến nỗi nào đâu nhỉ?”
Đối phương siết chặt chiếc đũa trong tay, không đáp.
Người nọ đi rồi căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Vài phút sau, hộp cơm gà rán đương còn hơi ấm bị ném mạnh lên tường.
Hai mắt thanh niên từ từ đỏ lên. Gã đã đáp ứng yêu cầu của Thiên Hồng mà tiến vào trò chơi này, gã không còn sự lựa chọn nào khác.
Giết chết Salman, may ra gã sẽ có một con đường sống, thậm chí là nhận được vinh hoa phú quý.
Nếu không giết được, sớm muộn gì sau khi rời khỏi đây gã cũng sẽ bị Thiên Hồng giết chết. Đây chính là đạo lí.
Thanh niên ngồi xổm lấy ra đạo cụ quý hiếm của mình, đó là đạo cụ chuyên chuẩn bị vì Salman.
Salman dọn sạch khu làng chơi, hắn đắc tội quá nhiều người. Chẳng qua Đông Phong là con cờ bị đẩy ra làm mồi, con cờ này chỉ để che giấu thân phận của các thế lực ẩn náu phía sau mà thôi.
Hắn hủy đi khu làng chơi chính là đắc tội bát cơm kiếm tiền của bọn họ và những nam thanh nữ tú đang tận hưởng cuộc sống lạc thú ngày nào hay ngày đó.
“Salman, mày không thể trách tao. Nếu muốn trách thì hãy trách mày nhiều chuyện, ăn no rửng mỡ chọc cho nhiều người tức giận.” Gã bẻ gãy chiếc đũa, trong mắt lộ ra hung tàn.
Kim đồng hồ xoay nửa vòng, thấm thoát đã đến giờ cơm trưa.
Cơm hộp của Nhậm Dật Phi đã đến, người giao cho hắn cũng không phải là thanh niên người chơi mặt sẹo, đã hai ngày rồi anh ta không xuất hiện.
“Anh ấy không giao bên này hả?” Nhậm Dật Phi hỏi nhân viên giao cơm xa lạ.
Nhân viên giao cơm lấy hộp cơm ra muốn đưa cho đối phương, sau đó phát hiện Nhậm Dật Phi không nhìn thấy nên mới cẩn thận đặt hộp cơm vào trong tay hắn: “Không có, lúc nãy tôi gặp cậu ta đi hướng khác nên mới sang đây.”
Nhậm Dật Phi cầm hộp cơm, cười nói: “Hình như anh có quen biết anh ấy nhỉ, hai người là đồng nghiệp à?”
“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng có gặp thôi.”
“À, không biết mấy hôm nay anh ấy có gặp phải chuyện gì không ổn không?”
“Có sao? Cậu ta cũng như mọi hôm bình thường mà. Cậu đây là…” Nhân viên cơm hộp có chút khó hiểu, anh ta không biết vì sao người này lại muốn hỏi nhiều như vậy.
Nhậm Dật Phi lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Chúng tôi là hàng xóm, mấy hôm nay không thấy anh ấy đến giao cơm nên tôi hơi lo.”
Nhân viên cơm hộp thấy đối phương xấu hổ đến mức mặt mũi đều đỏ lên nên hơi áy náy, anh ta tự nghĩ mình mắc bệnh đa nghi quá mức nên cảm khái một chút, “Tiểu Trịnh sống cũng không phải dễ dàng gì, một người không cha không mẹ, không anh chị em nương tựa, mọi việc đều dựa vào chính mình, mà trong công việc lại rất chịu khó, còn liều mạng đi sớm về khuya nữa.”
“Giao cơm đến tận khuya luôn ạ?”
“Còn không phải sao? Uầy.”
Tiễn nhân viên cơm hộp đi rồi, Nhậm Dật Phi đóng cửa lại. Cơm hộp trên tay hắn đang tỏa ra hơi nóng ấm áp, thế nhưng trong lòng đã sớm theo tảng băng lạnh chìm xuống biển sâu.
Nhậm Dật Phi đứng ngẩn người ra một lúc, sau đó hắn che mặt cười nhẹ ra tiếng.
“Chuyện rõ như vậy mà bây giờ mình mới để ý.”
Làm một nhân viên giao cơm, điều kiện yêu cầu là phải quen thuộc mọi nẻo đường, tiếp xúc với nhiều người già trẻ khác nhau, người bình thường chắc chắn không thể nhanh chóng thích nghi được với loại công việc như thế. Đáng lẽ ra lúc đó Nhậm Dật Phi nên nghĩ rằng Tiểu Trịnh có vấn đề mới phải.
Nếu không phải “quỷ” ở bên trong Tiểu Trịnh thì chỉ có thể là người chơi mới này rất quen thuộc với công việc của Tiểu Trịnh.
Khả năng phía trước rất lớn.
Ngay ngày đầu tiên gặp mặt, anh ta đã làm bại lộ thân phận người chơi. Thế nhưng đây chỉ là một vở kịch mà Tiểu Trịnh dựng nên để đánh lừa tất cả mọi người.
Từ màn kịch này, vai diễn của Tiểu Trịnh bắt đầu.
Bà Xuân Chi giết hòa thượng rồi ngụy trang đã rất xuất sắc, vậy mà Boss của phó bản này lại càng xuất sắc hơn, ngay từ đầu liền giả dạng người chơi mới đánh lừa người chơi y như thật.
Nhìn hộp cơm trên tay xong lại nhìn đồng hồ, Nhậm Dật Phi đứng lên, hít sâu một hơi rồi sửa sang lại quần áo của mình. Động tác này là thói quen mỗi khi hắn muốn giảm bớt áp lực.
Nhậm Dật Phi đánh cược “quỷ” không thể ra tay trước 11 giờ.
Hắn mở cửa ra ngoài, cùng lúc đó, cánh cửa cách vách cũng kẽo kẹt một tiếng mở ra.
“Lâm tiên sinh ạ?” Nhậm Dật Phi hỏi.
“Ừm.” Salman nhìn hướng chân của đối phương, hình như cậu ta không định xuống lầu. “Bác Chi muốn ra ngoài à?”
“Không phải. Bởi vì đã hai ngày không thấy Tiểu Trịnh đến đưa cơm nên tôi sang phòng anh ấy xem thử.” Nhậm Dật Phi cười lắc đầu, trong đôi mắt hắn là sương mù vô tận, nụ cười trên mặt lại dịu dàng vô hại.
Salman mấp máy môi, hắn định nói là sẽ nguy hiểm đó, nhưng nhớ đến quy tắc “quỷ” không thể thương tổn đến NPC nên lại thôi: “Bác Chi ăn trưa chưa?”
Nhậm Dật Phi lại lắc đầu cười cười: “Lát nữa tôi ăn, còn anh?”
Salman nhìn về phía phòng của thanh niên áo sơ mi bông, hắn chuẩn bị đi qua đó, ngoài miệng lại đáp: “Tôi đang chuẩn bị đi.”
Hai người gật đầu chào nhau một tiếng.
Nhậm Dật Phi đi qua từng phòng, ngón tay cũng chậm rãi sờ vào từng biển số nhà lạnh lẽo.
Theo năm tháng, mấy tấm bảng này đều đã tróc sơn ra, để lại tầng tầng lớp lớp bụi bặm và chút vết tích ố vàng. Nhưng biển số nhà của nhân viên cơm hộp lại rất sạch sẽ, giống như được người lau chùi thường xuyên vậy.
“Tiểu Trịnh, anh ở đây hả?”
Nhậm Dật Phi đứng ở cửa, hắn nâng tay lên rồi lại hạ xuống vài lần, do dự mở miệng: “Tùy tiện đến đây chắc là không tốt lắm đâu nhỉ?”
“Không, hay là thôi, để…” Nhậm Dật Phi hơi lùi về sau một chút, hắn sờ cửa muốn trở về.
Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt trước mặt hắn đột ngột mở ra, Tiểu Trịnh đang đứng ở cửa, trên mặt viết to mấy chữ kinh ngạc, trong mắt không giấu được vui vẻ.
Nhậm Dật Phi hoảng sợ rút tay lại, hắn lại lùi về sau một chút, nửa ngày mới mở miệng: “Đây là phòng của Tiểu Trịnh sao? Ngại quá, nếu không phải thì xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
“Phải!” Thanh niên nọ cao giọng đáp, biểu tình điềm tĩnh của ngày thường cũng bị đổ vỡ.
“Là tôi.” Anh ta hạ giọng lặp lại.
Nhậm Dật Phi thoáng nhìn thấy một chiếc máy tính cạnh giường của Tiểu Trịnh, trên màn hình đang hiển thị bóng hình của hai người.
Bên cánh cửa, đôi mắt điện tử nhìn chằm chằm vào hắn và những gì xảy ra ngoài hành lang, sau đó truyền đến máy tính.
Nhậm Dật Phi mặc một bộ quần áo màu trắng ấm áp như hòa làm một với ánh mặt trời xán lạn sau lưng. Vốn dĩ cảnh đẹp ý vui nhưng hình ảnh này lại bị một bóng đen che khuất mất góc cửa.
Tiểu Trịnh nhìn Nhậm Dật Phi, anh ta mở cửa ra.
Đây là một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, đồ vật đều được sắp xếp cẩn thận và đặt ở những nơi thích hợp, không có chút gì gọi là phi logic.
Nếu bên trong nhân viên cơm hộp là người chơi thì thói quen sinh hoạt chắc chắn sẽ không giống nhau, nhưng trong căn phòng này lại không tìm được dấu vết của người thứ hai.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy trên tường có vài bức tranh tự vẽ. Nội dung ở đó có phong cách hội họa theo hướng dã thú, cũng có vài kiểu sắc màu tươi sáng, đặc biệt trong góc còn có một vết sẹo con rết dữ tợn bò ngang qua.
Không phải kiểu xấu hổ ngại ngùng, đây là muốn khoe ra cho người khác xem.
Vào ngày gặp mặt đầu tiên, anh ta đã bày ra vết sẹo cho Nhậm Dật Phi thấy. Đây vốn là đặc điểm khiến cho người ta tự ti, vì thế đối phương đã lợi dụng nó để làm công cụ thử lòng mọi người?
Bên cạnh giường ngủ trong phòng là một kệ sách, kế với tầng sách dày có một mô hình màu xám của con người thu nhỏ.
Đúng là mô hình tham khảo khớp xương mỗi khi họa sĩ tranh minh họa muốn vẽ cơ thể người.
“Quỷ” quả thật là một người có kiến thức về hội họa.
Lông mi Nhậm Dật Phi hơi run run, hắn nhanh chóng thu lại biểu tình không nên có sau đó cúi đầu, lúc ngẩng lên là vẻ mặt bối rối: “Xin lỗi anh, có phải làm phiền đến anh rồi không?”
Thấy vị khách nọ muốn lùi bước, nhân viên cơm hộp quên mất cảm xúc cẩn trọng và bình tĩnh.
Nhưng mà có vẻ không tốt lắm.
Thợ săn đang cố gắng kiềm chế cơn kích động. Con mồi càng đến gần cửa, Tiểu Trịnh càng phải cẩn thận và nhẫn nại hơn.
Ngón tay anh ta hơi run rẩy, gấp đến nỗi muốn chụp lấy cái cổ trắng nõn trước mặt giống như bắt lấy một con thiên nga, hoặc là một chú cừu non đáng thương.
Trước mặt là dê con xinh đẹp đơn thuần, ma quỷ nào lại không yêu tế phẩm này cho được?
“Không sao, cậu tìm tôi có việc hả?”
“À ha ha.” Nhậm Dật Phi xấu hổ, tay chân quơ loạn không biết đặt đâu mới phải. Hắn cười khan vài tiếng, “Không có gì, chỉ là tôi muốn đến xem thử anh có ổn không, không có bệnh là tốt rồi. Ngại quá.”
Hắn lại nói một cách ngại ngùng, hơn nữa nhìn bộ dáng giống như sắp rời đi.
Tiểu Trịnh vốn đang có chút nghi hoặc vì Tống Bác Chi là người rất hay xấu hổ và không giỏi giao tiếp.
Lúc này anh ta mới hiểu ra, có lẽ ốc sên nhỏ đáng thương đang cẩn thận vươn râu mềm mại muốn kết bạn với anh ta mà thôi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tiểu Trịnh nhìn đối phương có chút thương hại, cũng càng thêm sủng nịnh tột cùng.
Linh hồn này vừa sạch sẽ vừa đáng yêu mà thế giới trước mặt lại dơ bẩn không sao dung nổi. Nếu cứ trơ mắt nhìn thứ thuần khiết trong trắng bị vấy bẩn thì sẽ là một sai lầm khiến người ta tiếc hận. Không bằng làm cho chúng dừng lại vĩnh viễn ở thời điểm sạch sẽ nhất.
Tiểu Trịnh nuốt nước bọt, giống như thứ anh ta nuốt xuống là tham lam điên cuồng sắp không thể khống chế. Anh ta nắm chặt góc cửa, gân xanh nổi lên chằng chịt.
“Cậu vào ngồi chơi chút không?”
“Đúng là gian phòng này.” Salman đã đến cửa phòng của thanh niên xăm trổ, trong tay hắn là một chùm chìa khóa lấy được từ chỗ nhân viên quản lý vài phút trước đó.
Tuy chung cư này cũ nát nhưng ổ khóa lại rất mới, nếu lỗ mãng phá hư thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác chú ý.
Salman mở cửa tiến vào, mọi thứ bên trong như dừng lại ngay giây phút thanh niên nọ biến mất. Trong phòng có hai dấu vết sinh hoạt, một là dấu vết của “người chơi xăm trổ”, hai là dấu vết của nguyên chủ.
Đây quả là một gian phòng của nam thanh niên điển hình, xung quanh bừa bộn hỗn loạn, mỗi góc đều có vài thứ bất ngờ chẳng hạn như vớ bẩn chưa giặt hoặc là vài con gián nhỏ đột ngột chạy ngang.
Đồng tử Salman hơi co rút, hắn chợt ngẩng đầu lên: “Không phải gã.”
Chỉ cần liếc mắt một cái liền biết ngay không phải.
Hung thủ đã giết mấy người liên tiếp nhưng lại không có lần nào phạm phải sai lầm. Gã là một kẻ nhạy bén tinh tế, rất giỏi trong việc chỉnh lý và thu thập. Hơn nữa người nọ còn là một người thích tự hỏi, cho dù là đối với người khác hay với chính mình đi nữa thì gã đều có tính khống chế rất cao.
Trong phòng của gã sẽ có loại lộn xộn mất trật tự như thế này sao?
Salman nhìn sang một hướng cửa khác: Nếu không phải là thanh niên áo sơ mi bông, vậy thì chỉ còn nhân viên cơm hộp và người chơi thứ chín bí ẩn. Khả năng là nhân viên cơm hộp rất cao, cậu ta phù hợp với tất cả điều kiện.
Nhân viên cơm hộp là người chơi, hay là ai?
Cao khoảng 1m75, hiểu rõ kịch bản màn chơi, giỏi ngụy trang, bởi vì có chấp niệm mãnh liệt với thanh niên mù nọ nên sẽ tìm mọi cách để nhìn thấy cậu ta.
Mỗi ngày Tống Bác Chi ra ngoài hai lần, một lần là ăn sáng, một lần vào buổi chiều ra ngoài đổ rác. Nhưng cậu ta vẫn còn mở cửa hai lần, đó là lúc lấy cơm hộp.
Nếu một người chấp nhất điên cuồng với một người khác, ngay cả lúc giết người cũng như đang dâng tặng lễ vật thì làm sao người nọ có thể bỏ mất chút cơ hội gặp mặt cho được?
Salman mím môi, tiếc là người này không thường xuyên xuất hiện trước cửa phòng thanh niên mù, nếu không hắn đã sớm phát hiện ra.
Không ngờ “quỷ” của phó bản này quá thông minh, gã chỉ khống chế không được mà xuất hiện để nhìn mặt thanh niên mù một lần duy nhất, còn hai ngày sau liền biến mất không thấy bóng dáng.
Salman đã bị lừa.
Khoan đã, hình như thanh niên mù kia… đang muốn đi tìm nhân viên cơm hộp?
Dê vào miệng cọp!
Salman lập tức xoay người rời đi.
Ngay giây phút cánh cửa phòng mở ra, người chơi ngồi xổm trong nhà nhếch môi không chút che giấu ác ý. Gã cầm một khung ảnh lồng kính thật lớn lao nhanh về phía Salman: “Đi chết đi Salman!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook