Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 2 - Chương 22: Láng giềng

Vừa muốn tìm quỷ, vừa phải hoàn thành công việc của nguyên chủ, hầu như tất cả người chơi đều bị quay thành chong chóng tre của Nobita.

Riêng Nhậm Dật Phi vẫn có nhiều ưu thế hơn bởi vì thời gian làm việc của Tống Bác Chi khá tự do. 

Hắn dậy sớm đi xuống tiệm bánh bao đối diện cổng chung cư ăn sáng, chị Đỗ vẫn nhiệt tình như cũ, cả buổi toàn kể cho hắn nghe về các tin tức lớn nhỏ trên báo. 

Có điều cô rất quan tâm đến liên hoàn án lúc trước, vẫn luôn chờ án tử hình, nhưng mà nghe nói chứng cứ then chốt vẫn chưa được tìm thấy cho nên người nọ vẫn còn là kẻ tình nghi. 

“Cái thứ này vậy mà còn có luật sư biện hộ.” Cô không nhịn được cảm thán thói đời ngày nay, Nhậm Dật Phi vừa lo ăn sáng vừa gật đầu đáp lời.

Hắn nghĩ đến hiện trường tử vong của đêm đầu tiên, làm sao để giải thích hợp lí? 

Vốn chỉ muốn làm một NPC hiền lành nhưng vị khách không mời mà đến kia đã làm xáo trộn kế hoạch của Nhậm Dật Phi, khiến cho hắn không thể không bắt đầu chú ý đến “quỷ”.

Phó bản này cũng tàn nhẫn với hắn quá đấy.

Kết thúc bữa sáng, Nhậm Dật Phi trở lại chung cư. Ngay lúc hắn đi qua cửa lớn, đột nhiên sắc mặt Nhậm Dật Phi hơi thay đổi. 

Hắn khép chân lại, biểu tình vừa thẹn thùng vừa khó xử, vội vàng xoay sang một góc rồi vịn tường bước đi nhanh hơn. Một người nhìn thấy tư thế đi đường buồn cười của Nhậm Dật Phi thì mở miệng trêu chọc: “Muốn đi vệ sinh hả chú em?” 

Nhậm Dật Phi lúng túng, mặt đỏ như trái cà chua, hắn càng sải dài bước chân hơn.

Tầng một chung cư có hai cái WC trái phải hai bên chỗ rẽ của hành lang chính. 

Nhậm Dật Phi rẽ vào một hướng, đèn cảm ứng sáng lên trắng bệch ảm đạm, mùi máu tươi nhàn nhạt thổi trong không khí.

Trên vách tường vẫn còn dấu vết của bàn tay và đôi môi lem luốc máu, máu chảy từ trên gạch xuống nền đất và bồn rửa tay đã đọng lại đỏ sẫm. 

Hắn chỉ nhìn thoáng qua, vẻ mặt hắn rối rắm tiến vào WC nam. Một lát sau lại ra ngoài, hắn đến bồn rửa mặt để rửa tay.

Trong gương hiện lên gương mặt thanh tú của hắn và một chút vết máu, Nhậm Dật Phi thoáng nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đứng trong góc nhà vệ sinh, hắn bình tĩnh rũ mi tiếp tục rửa tay.

Xung quanh vẫn còn là hiện trường máu me lộn xộn, hiện tại nơi này chỉ có hắn và người trong góc kia. 

Nhậm Dật Phi khống chế tầm mắt của bản thân, làm cho nó trở nên không có tiêu cự. Sau khi rửa tay xong, hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Nhậm Dật Phi thả lỏng người rồi cầm gậy dò đường đi về phía cầu thang. 

Trong góc tối, một đôi mắt nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi từ lúc hắn đến cho tới khi hắn rời đi. Chủ nhân của đôi mắt dè dặt thận trọng, trong mắt là sát ý nồng đậm, lời nói ra lại triền miên quỷ dị: “Tống Bác Chi…”

Cũng không biết người đứng ở trong góc kia là người chơi hay là “quỷ” nhỉ?

Nhậm Dật Phi vịn cầu thang đi lên, vừa đi vừa chậm rãi hít thở, bởi vì lúc nãy cảm giác được nguy hiểm nên tim đập loạn theo phản xạ. 

Hắn cảm thấy nếu mình bại lộ thì sẽ chết ngay lập tức, vậy nên càng phải cẩn thận hơn nữa.

Nhậm Dật Phi về phòng rồi ngồi lên sô pha. Hắn hơi nhắm mắt, ánh sáng và thanh âm bốn phía từ từ lùi dần vào trong bóng đêm, mà xuất hiện trước mắt Nhậm Dật Phi lúc này là hiện trường tử vong đầu tiên ở nhà vệ sinh công cộng. 

Trong không gian mô phỏng, hắn buông gậy dò đường rồi đi đến. 

Thi thể của người phụ nữ kia đang nằm trên đất, tóc xõa che lấy mặt, trên lưng có mấy nhát chém sâu, dưới chân chỉ có một chiếc dép lê. 

Tường gạch bên phải là dấu tay và đôi môi máu đỏ sẫm.

Nhậm Dật Phi quan sát đôi môi máu trên tường, mặc dù đường nét khá thô sơ nhưng nhìn chi tiết khóe môi hay đường cong của viền môi là có thể khẳng định được hung thủ có kiến thức nhất định về hội họa. 

Hình vẽ này ngang với tầm mắt của hắn, trong khi dấu tay máu thì ở vị trí trước ngực hắn. Xem ra, dấu tay này là của người chơi, mà hình vẽ đôi môi lại là của hung thủ.

Theo lẽ thường, lúc chúng ta viết chữ thì sẽ viết ở gần ngang tầm mắt của mình, vì vậy người vẽ đôi môi này có chiều cao xấp xỉ với hắn, khoảng 1m76. 

Nhưng còn có một phương pháp khác để suy đoán, đó là đo đạc bước chân.

Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân máu, mà hoa văn dưới đế dép lê của người chết là hình sóng lượn, vậy hoa văn hình sọc là của hung thủ. 

Nhậm Dật Phi đi qua đó, hắn đo đạc khoảng cách giữa các bước chân. 

Trên thực tế, chiều cao cơ thể và sải chân không có công thức chính xác để đo lường. Người có cùng chiều cao nhưng chiều dài đôi chân khác nhau, tư thế và thói quen đi đứng khác nhau, tuổi tác cũng không giống, vậy nên kết quả sẽ không đồng nhất.

Nhậm Dật Phi dùng chiều cao cơ thể mình làm thí nghiệm, hắn giẫm lên bước chân hung thủ.

“Một, hai, ba.” Đi xong ba bước, Nhậm Dật Phi dừng lại, trên mặt hiện lên ý cười nhạt.

Một người có chiều cao xấp xỉ hắn, từng tiếp xúc qua, có chút kiến thức về hội họa.

Thế giới mô phỏng dần khép lại, hiện trường tử vong cũng biến mất, trước mặt Nhậm Dật Phi vẫn là gian phòng trọ nho nhỏ. 

Hắn cũng không vội phối âm mà đi dạo xuống vườn hoa dưới sân chung cư, sau đó ngẩn người ngồi ở một hành lang trồng đầy hoa tử đằng.

Đây là nơi các cụ ông cụ bà và phụ nữ trung niên tụ tập nói chuyện, tán gẫu, dẫn con đi dạo.

Bởi vì vào ban ngày người chơi phải đi làm đi học, bà chủ của gia đình thì phải đi chợ nấu nướng chăm sóc chồng con. Ở trong chung cư, người có nhiều thời gian rảnh rỗi nhất là phối âm viên Nhậm Dật Phi, thanh niên lưu manh mặc áo sơ mi bông chơi bời lêu lổng, ông lão lưng còng đã về hưu và thanh niên cả ngày ngồi xổm trong nhà.

Nhậm Dật Phi ngồi ở vườn hoa nửa buổi sáng cũng nghe được trăm chuyện bát quái. Nào là con gái nhà ai không chịu cưới chồng, nào là con trai nhà ai bỏ việc theo trai, kiểu gì cũng có thứ để buôn dưa lê cả ngày không hết.

“Buổi sáng tốt lành nha người trẻ tuổi.” Một ông lão cầm bình giữ ấm ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhậm Dật Phi hướng về phía phát ra âm thanh xấu hổ cười cười: “Ông cũng vậy ạ.”

“Không biết trước đây nơi này có xảy ra chuyện gì hay không?” Ông ta nhìn hắn rồi hỏi một vấn đề mơ hồ.

Nhậm Dật Phi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó hắn chậm rãi nhớ lại một chút rồi lắc đầu: “Cháu cũng không rõ nữa, cháu chỉ mới chuyển đến đây nửa năm mà thôi.”

Người chơi ông lão còn hỏi hắn thêm vài vấn đề nhưng không thu hoạch được tin tức gì hữu dụng nên đành đứng dậy rời đi.

Một lúc sau, phía bên kia sân chung cư đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con, thì ra đứa nhỏ này muốn đẩy ngã xe đạp điện của người ta, cuối cùng thì bị xe đạp điện đè ngã. 

Mẹ của đứa nhóc hốt hoảng chạy tới ôm con ra ngoài, sau đó tức giận chỉ vào căn phòng nào đó trên lầu mắng to, nói người nọ để xe lung tung rồi ngã trúng con trai của mình.

Căn phòng trên lầu ba mở ra, thanh niên xăm trổ mặc áo sơ mi ra ngoài hành lang nhìn xuống lầu. Gã nhíu mày nhìn chằm chằm đôi mẹ con ở dưới, mà người phụ nữ kia vốn đã chột dạ nên thấy đối phương ra đây thì không dám mắng nữa, chỉ lầm bầm mấy tiếng rồi ôm con đi xa.

Thanh niên người chơi kia cũng trở về phòng.

Mặt trời mỗi lúc một lên cao, nhiệt độ trong vườn hoa cũng nóng lên. Trong chốc lát, mọi người đều tản đi hết, sân chung cư trở nên yên tĩnh, Nhậm Dật Phi cũng về lại phòng, tiếp tục công việc phối âm. 

Tuy rằng giọng nói của bọn họ là một nhưng xét về cách lấy hơi hay thói quen nói chuyện đều có sự bất đồng, vậy nên Nhậm Dật Phi cần điều chỉnh lại một chút. 

Hắn từng học qua trường lớp đào tạo phối âm, âm điệu đạt đến tiêu chuẩn. Nhưng mà âm điệu của Tống Bác Chi lại tự do thoải mái không ít, thế nên hắn rất có hứng thú học tập theo cách phối âm của nguyên chủ, dù sao hai âm điệu cũng có thế mạnh riêng.

Sự thú vị trong diễn kịch thể hiện ở điểm này, mặc dù ngắn ngủi nhưng Nhậm Dật Phi có thể trải nghiệm được một cuộc sống khác, cũng khá là vui đấy.

“Cốc cốc.”

Giữa trưa, cửa phòng hắn bị gõ hai cái. Nhậm Dật Phi mở cửa, nhân viên giao cơm không phải Tiểu Trịnh mà là một anh trai khác.

“Tôi ngửi được mùi cơm.” Đôi mắt Nhậm Dật Phi cong cong như ánh trăng non, “Anh vào ngồi chút không Tiểu Trịnh?”

“Tôi không phải Tiểu Trịnh.” Anh ta nói, “Cậu ta giao cơm cho phía bên kia rồi.”

“Thật ngại quá, xin lỗi anh.” Nhậm Dật Phi hơi xấu hổ, trùng hợp bên ngoài đột nhiên khá ồn ào nên hắn đành tìm chuyện để nói: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Có hơi ầm ĩ.”

Nhân viên giao cơm quay đầu nhìn thoáng qua: “Hình như là một người trẻ tuổi đang cãi nhau với một bà lão.”

“Vậy à?”

Nhậm Dật Phi ló đầu ra “nghe ngóng”, thanh âm người kia có chút quen tai. Một lát sau còn có nhân viên quản lý đến khuyên can.

“Cậu đang làm gì?” Salman tan tầm rồi ăn trưa trở về, vừa lên lầu đã nhìn thấy thanh niên đang duỗi cổ dựng lỗ tai ngoài cửa, hệt như loài thỏ hoang ở trên thảo nguyên.

“Lâm tiên sinh, ở dưới lầu có người cãi nhau ạ?”

Salman cũng không quay đầu lại, chỉ là hắn nở một nụ cười thần bí: “Ừm, cãi nhau rất lớn.”

Trở lại phòng thuê, Salman bỏ mấy camera đã hư chung một chỗ rồi bọc khăn giấy, sau đó ném vào trong thùng rác. Hắn mở máy xem những vị trí theo dõi còn lại nhưng không có gì bất thường. 

Ở bên kia Nhậm Dật Phi đang ăn cơm trưa, hắn nghe thấy cách vách mở cửa ra rồi đóng lại, dường như người chơi nọ lại đi ra ngoài, cũng không biết hắn cố tình trở về một chuyến để làm gì nữa.

“Leng keng, leng keng.” Trong lúc Nhậm Dật Phi đang suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên. Hắn vừa nhấc máy là đã nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của biên tập viên: “Thầy Tống, tôi đợi cậu một ngày rồi đó.”

Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn trần nhà, chậm rãi đáp lời: “Thật ra tôi đã ghi âm xong rồi, tối nay gửi cho anh một tập trước có được không?”

“Thật hả? Vậy thì tốt quá, thôi tôi cũng không quấy rầy cậu nữa, ăn trưa vui nhẻ nho.”

Um um, thì ra đối phương cũng biết giờ này hắn đang ăn cơm trưa nữa à?

Có điều Nhậm Dật Phi cũng không thể thất trách. Hắn ăn xong thì sờ tường đi đến phòng thu âm, đeo tai nghe rồi bắt đầu tiến vào trạng thái tập trung làm việc.

Sau khi đẩy nhanh tốc độ thu âm, cuối cùng trước buổi tối Nhậm Dật Phi cũng gửi đi được một tập cho biên tập viên. 

Mà chiều nay Tiểu Trịnh không có đến để đưa cơm. Ăn xong rồi, Nhậm Dật Phi thu dọn hộp cơm và túi rác chuẩn bị đi xuống lầu để vứt. Hắn vừa bước ra cửa, tầm mắt liền nhìn thấy thanh niên xăm trổ mặc áo sơ mi hoa văn đi đến, là người bị đổ oan dừng xe lung tung. 

Mặt người nọ đen như đít nồi, trên đỉnh đầu là dòng chữ vàng kim “Khách thuê XX”, trong mắt là tàn nhẫn không nói nên lời, giống như chỉ cần “quỷ” xuất hiện trước mặt thì sẽ bị người nọ xé ra làm đôi vậy.

Hai người đi thoáng qua nhau.

Lại có thêm một người bị phơi sáng, không biết đối phương đã làm cái gì vi phạm nguyên tắc?

Nhậm Dật Phi cũng không nghĩ quá nhiều, hắn nghi ngờ nhân vật của mình có chút dây dưa phiền phức với “quỷ”, đúng là hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn.

Buổi tối hôm nay Nhậm Dật Phi không ngủ, hắn nghe thấy tiếng cửa mở sau đó đóng lại.

Quả nhiên bóng đen kia lại đến.

Mặc dù đã nhắm hai mắt nhưng Nhậm Dật Phi vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương giống như rắn độc bò tới bò lui trên người hắn, mang theo mùi vị dính nhớp tanh hôi.

“Em vốn là tác phẩm thành công nhất của tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ, nghĩ rất nhiều, nghĩ đến việc tự tay giết chết em.”

Lời nói ra máu lạnh tàn nhẫn, đủ khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Bóng đen như quái vật bị mất khống chế, nó cách một tầng không khí mỏng manh mà “chạm vào” gương mặt và thân thể của Nhậm Dật Phi.

Loại tham lam này không mang theo tình dục mà chỉ đơn thuần là muốn đoạt lấy, phá hư, rồi chiếm hữu.

Nhậm Dật Phi có thể cảm nhận được người bên cạnh đã mất khống chế cảm xúc, thứ duy nhất vẫn còn buộc chặt gã có lẽ là quy tắc “quỷ” không thể làm thương tổn NPC.

Ít ra bóng đêm có chút tác dụng để hắn che giấu tay chân đều đã nổi da gà, từng lỗ chân lông trên da thịt bị kích thích đến mức sợ hãi hét chói tai. Nhậm Dật Phi bình tĩnh hít thở, làm thành bộ dáng ngủ say không biết gì.

Đối phương đã sớm không khống chế được sát dục đối với Tống Bác Chi. Bởi vì hôm qua “nó” còn có thể kiềm chế được hô hấp chính mình, thế nhưng tối nay hô hấp đã trở nên nặng nề dồn dập.

Đến đêm thứ ba, đêm thứ tư, Nhậm Dật Phi còn có thể bình yên mà vượt qua không?

Làm sao có thể khẳng định được người này sẽ không phá vỡ nguy hiểm của quy tắc mà giết hắn? Không có gì có thể bảo đảm được chuyện này cả.

Mà tệ nhất chính là, nếu Nhậm Dật Phi tiếp tục ngụy trang, hắn sẽ chết. Nếu Nhậm Dật Phi không ngụy trang nữa, hắn cũng sẽ chết, chỉ là chết nhanh và thảm hơn.

Công bằng bình đẳng ở đâu? Đúng là không chừa đường sống cho người ta mà!

Một lát sau, bóng đen rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Nhậm Dật Phi nắm chặt quỷ bài nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn tự nói với mình phải nghỉ ngơi cho tốt để còn có thể đối phó với những chuyện tiếp theo, ví dụ như là bắt được “quỷ” của phó bản này rồi ngược chết nó!

Thế là sau nửa đêm, Nhậm Dật Phi ngủ trong sợ hãi bất an, bởi vì hắn mơ thấy mình rơi xuống hang ổ của vô số loài rắn, chúng rậm rạp bò bến quấn quanh và tranh nhau cắn xé hắn.

Tin tức đổi mới:

[Đêm thứ hai: Chàng hiệp khách.]

[Hai người chơi tử vong, quỷ giải khóa được hai phần tám phong ấn.]

Bởi vì cả đêm hôm qua mơ thấy ác mộng nên hôm nay Nhậm Dật Phi dậy khá sớm, tinh thần cũng không tốt mấy, lúc rửa mặt bằng nước lạnh mới tỉnh táo một chút. 

Hắn nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt trong gương rồi cầm khăn lông lau mặt, chốc sau thay quần áo rồi chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

Nhậm Dật Phi mở cửa, lấy gậy dò đường.

“Hả?”

Gậy dò đường của hắn chạm vào một gương mặt, thanh niên xăm trổ mặc áo sơ mi bông thuận đà trượt theo nửa cánh cửa, gương mặt đối diện với Nhậm Dật Phi, người cũng không nhúc nhích.

Gương mặt của gã đã được trang điểm tỉ mỉ, phấn nền che đi màu da vốn có, lông mày cũng được vẽ lại, chỉ có miệng là bị vẽ thành một đôi môi đang mỉm cười quỷ dị. Gã chải tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề không chút nếp gấp, không giống bộ dạng lỗ mãng tùy tiện thường ngày chút nào.

Trong tay của thanh niên xăm trổ là một cây đao dính máu, máu trên mũi đao đã biến thành màu đen, mà ở trên mặt đất là một đóa hoa hồng đen rất sắc sảo, chắc chắn được vẽ bằng cây đao này chứ không phải là dùng ngón tay.

Nhậm Dật Phi còn để ý đến màu móng tay của gã là màu xanh tím, chứng tỏ người này bị trúng độc chết.

“…”

“Quỷ” con mẹ nó đúng là có bệnh.

Môi của Nhậm Dật Phi giật giật, hắn biết người đang nằm đây bây giờ là một thi thể đã lạnh. Thi thể được trang điểm cẩn thận, sau đó cố ý đặt trước cửa phòng hắn.

Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu.

“Quỷ” muốn nói lời yêu với Tống Bác Chi?

Không, thứ này càng giống như đánh dấu chiếm hữu và khoe khoang, biểu diễn năng lực của mình cho con mồi của mình xem.

Nhậm Dật Phi có hơi không hít thở nổi.

Cảm giác bị người nhục mạ không nói nên lời. 

Giống hệt như bị dồn đến chân tường, bản thân bị trói một quả bom và dây điện chằng chịt, người nọ lại hỏi bây giờ nên cắt dây điện màu xanh hay dây điện màu đỏ vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương