Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Quyển 2 - Chương 17: Láng giềng
Nhậm Dật Phi mở mắt.
Hắn đang ngồi ở mép giường, sau lưng là ban công, trước mặt là một căn phòng nhỏ tiêu chuẩn dành cho một người ở.
Lúc này hắn là một người mù, tính tình dịu dàng ôn hòa, ngay cả trẻ con cũng có thể bắt nạt.
Nhậm Dật Phi biết được thiết lập tính cách của nhân vật vì hắn nghe thấy âm thanh của hai đứa nhóc ngoài cửa. Hắn không biết tên bọn nó, nhưng chúng là hai đứa con nít quỷ, chưa gặp mặt đã tặng cho Nhậm Dật Phi một món quà “bất ngờ”.
Trước khi tiến vào trò chơi, Nhậm Dật Phi có mở rương đồng báu vật, hắn mở được một thuộc tính tăng cường thính lực. Hệ thống nói thứ này vô dụng song Nhậm Dật Phi lại cảm thấy thuộc tính tăng cường này còn tốt hơn mấy cái đạo cụ còn lại nữa. Bởi vì sau khi trải qua hai màn chơi, Nhậm Dật Phi phát hiện ra cho dù bên ngoài hắn khoác da nhân vật thì năng lực thật sự vẫn thuộc về bản thân hắn. Thế nên Nhậm Dật Phi vẫn nhìn thấy được, thính lực cũng có phần nhạy bén hơn người thường.
Tin tức trên thẻ bài vẫn không có gì thay đổi so với lần trước, có điều phần nhân vật đã đổi thành “Khách thuê XX”, từ ngữ then chốt thì thay đổi thành “Láng giềng”.
Ồ, láng giềng.
Chờ hắn trở về rồi viết đơn khiếu nại được không? Cá koi cầu may đâu rồi? Đồ bịp bợm xấu xa đê tiện bỉ ổi.
“A Văn, chúng ta làm vậy có sao không?”
“Sao đâu mà sợ, ngã một chút thì sao? Đây là lầu hai nên không chết được đâu. Hắn là người mù, nhìn gì cũng không thấy, ai biết chúng ta làm đâu? Mà giả sử hắn biết thì thế nào? Mẹ sẽ không để hắn đánh chúng ta.”
Cách một cánh cửa, hai đứa con nít quỷ ở bên ngoài ghé vào nhau thấp giọng tính toán về trò đùa dai của chúng.
Dây tơ hồng trên cổ tay Nhậm Dật Phi hơi sáng lên, hắn thờ ơ vỗ nhẹ: “Chết tâm đi, tôi không gỡ bỏ phong ấn chỉ để đối phó với đám trẻ ranh kia đâu.”
Tơ hồng héo rũ, ánh sáng cũng không còn lóe lên. Nhậm Dật Phi khẽ cười, sau đó mới bình tĩnh nhìn không gian xung quanh.
Hắn đi đến trước ban công. Ở đây có một bồn nước và một cái bục nhỏ để giặt quần áo, trên tường có một cái gương, kế bên là đồ dùng rửa mặt đánh răng, gần đó còn có một sợi dây để treo vài bộ quần áo ở phía trên. Nhìn quanh bốn phía đều rất sạch sẽ, trong thau nước cũng không có vớ bẩn chưa giặt, ở mấy góc tường cũng không có chút mạng nhện nào.
Nguyên chủ là một người sạch sẽ cẩn thận.
Nhậm Dật Phi nhìn vào trong gương. Đó là gương mặt của một thanh niên thanh tú, đôi mắt xinh đẹp khiến người khác khó lòng bỏ qua.
Hắn khá ngạc nhiên. Đây là lần đầu Nhậm Dật Phi trông thấy một đôi mắt sáng trong của trẻ con trên khuôn mặt của người trưởng thành. Trắng đen rõ ràng, trong veo như nước, tựa hồ chưa từng bị thế giới ô nhiễm ngoài kia làm ảnh hưởng.
Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy được thế giới xinh đẹp qua đôi mắt ấy. Hắn không nhịn được ngắm lâu một lúc, sau đó mới quay về chỗ ở.
Nơi Nhậm Dật Phi ở là một căn phòng hình chữ nhật, ở giữa là một cái tủ thấp ngăn cách hai bên. Bên phòng ngủ có một cái tủ quần áo dựa vào chiếc giường đơn nhỏ, phía mép giường là một phòng thu âm tự chế, trong đó có máy tính, bàn làm việc và thiết bị thu âm. Còn bên ngoài phòng ngủ là phòng khách nhỏ không có gì đặc biệt, trừ một cái kệ sách.
Tất cả vật dụng trong nhà có một đặc điểm chung là các góc đều bo tròn, không có vật dụng nào sắc nhọn, thiết kế trong phòng cũng rất dụng tâm để không bị vấp té.
Người mù, công việc của thanh niên có liên quan đến âm thanh.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt lại rồi chậm rãi bước đi. Hắn cẩn thận đo đạc vị trí từng nơi trong phòng.
Nhậm Dật Phi đã sống chung với nghề diễn mười mấy năm. Cho dù là người tàn tật, người khiếm thính hay người mù thì hắn đều từng diễn qua. Ngay cả “Hệ thống đại ác nhân” cũng từng bắt Nhậm Dật Phi trải nghiệm cuộc sống của người mù, thế nên may mắn là bây giờ hắn vẫn không cảm thấy hai mắt của mình hoàn toàn tối đen.
Nhậm Dật Phi sờ đến bên tủ thấp bé.
Trên tủ có vài đồ vật được chạm khắc tinh tế, gỗ cũng có mà ngọc thạch cũng có. Nhậm Dật Phi cầm lên, xúc tua ôn nhuận dịu dàng, ắt hẳn là món đồ nguyên chủ yêu thích.
Nhậm Dật Phi kéo ngăn tủ phía dưới ra, trong đó là vài đồ vật linh tinh như điện thoại người già*, dây sạc, radio, bút kim dành cho người mù, máy đọc sách điện tử có thể nghe được, một con dấu nhỏ, trên đó khắc “Con dấu Tống Bác Chi”, cuối cùng còn có một cuốn sách “Nhân chứng mù”, chủ nhân cũng là Tống Bác Chi.
*Loại điện thoại thường có chữ, loa to, cách sử dụng đơn giản
Hắn mở di động của nguyên chủ ra xem. Hiện tại đang là đầu thu, tiết trời mát mẻ trong lành. Mục danh bạ trong điện thoại cũng không có nhiều thông tin liên lạc, chỉ có chị gái, anh rể, mười mấy thông báo của người biên tập. Nguyên chủ không có cha mẹ bè bạn, liên lạc gần đây nhất đều là của người giao cơm và bên vận chuyển.
Xem ra phạm vi giao tiếp của nguyên chủ trong xã hội không rộng, đây là một chuyện tốt.
Đi qua tủ thấp là một kệ sách, bên ngoài có một bàn trà nhỏ và mấy cái ghế sô pha. Nhậm Dật Phi tiện tay rút một quyển sách ra xem, mặt trên là chữ nổi đặc biệt. Trước kia hắn từng học chữ nổi, mặc dù thời gian đã lâu hắn không dùng đến nhưng Nhậm Phi muốn ôn lại chút cũng không quá khó khăn.
Ngoài cuốn sách này thì trên kệ còn có rất nhiều loại sách khác. Nguyên chủ đọc nhiều nhất là tập thơ, văn xuôi và tiểu thuyết, sách tra cứu thì ít xem nhất. Có điều thứ khiến Nhậm Dật Phi thắc mắc là mặt ngoài giá sách có rất nhiều tập báo. Hắn mở báo ra, mực in trên giấy còn mới, hẳn là tờ báo gần đây nhất. Trên báo viết “Báo tuần XX”, ở dưới là một vài tin tức quảng cáo, báo tang. So sánh thời gian trên điện thoại thì tờ báo này hẳn là của một tuần trước.
Nguyên chủ là người mù, sao ở đây lại có mấy xấp báo chí? Là ai đem đến? Chẳng lẽ người nọ đọc cho hắn nghe?
“A Văn A Võ, hai đứa làm gì ở đây?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một bà lão.
“Không, không có gì.” Hai đứa nhóc yếu ớt đáp, sau đó chúng vội vàng chạy mất.
“Ồ? Sao giờ này rồi mà Tiểu Tống còn chưa rời giường nhỉ?” Thanh âm lầm bầm của bà lão dừng ngay trước cửa phòng. Nhậm Dật Phi không nhúc nhích, người ngoài kia cũng không nhúc nhích, giống như hắn không ra thì bà cụ cũng không đi vậy.
Nhậm Dật Phi khép lại tờ báo rồi đặt về chỗ cũ. Hắn nhìn quanh phòng, phát hiện ở gần ngay bên cửa có treo một cây gậy dẫn đường, có điều không nhìn thấy kính râm ở đâu.
Nhậm Dật Phi phân biệt tay thuận, sau khi xác nhận nguyên chủ thuận tay phải mới lấy gậy dẫn đường xuống. Hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.
Cửa vừa mở, cơn gió bên ngoài thổi đến không khí mát lạnh, Nhậm Dật Phi rùng mình một cái. Mà bên ngoài sáng hơn trong phòng rất nhiều, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi nheo mắt lại theo bản năng.
Sau khi người mù mất đi thị giác, các giác quan khác sẽ theo quy luật “bồi thường” mà nhạy bén hơn người bình thường một chút, thế nên chắc chắn hắn sẽ cảm giác được gần bên có người đang đứng. Nhậm Dật Phi thử mở miệng thăm dò: “Xin hỏi?”
“Tiểu Tống ra rồi hả?” Bà lão cười híp mắt chào hỏi hắn.
Bà cầm một cái rổ, bên trong là cải trắng, cà rốt còn vương sương sớm, dường như vừa mới đi chợ về.
Nhậm Dật Phi hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng đầu cười ngại ngùng: “Buổi sáng tốt lành ạ.”
Bà cụ không cảm thấy có gì không ổn, tâm tình nghi hoặc cũng từ từ tản bớt như làn sương: “Không còn sớm đâu đó, ta vừa gặp hàng xóm cách vách kìa. Phải rồi, A Đỗ ở dưới tiệm bánh bao hỏi con đâu, sao hôm nay con lại dậy muộn?”
“Đồng hồ báo thức của con không kêu.”
“Vậy hả… Vậy con mau xuống ăn chút gì đi.”
Bà lão nói xong liền ôm rổ rau đi về phòng mình. Mà hai đứa nhóc kia đang nấp ở ngay cầu thang, bọn nó che miệng, vẻ mặt tác oai tác quái nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi “không nhìn thấy” bọn chúng. Hắn xoay người đóng cửa, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ xác nhận lần nữa rồi mới cầm gậy dẫn đường đi về phía trước. Nhậm Dật Phi bước hai bước rồi dừng lại. Hắn vươn tay sờ đến tay vịn cầu thang xong mới chậm rãi bước từng bước xuống lầu.
Phía trước bên trái cửa phòng hắn là một cầu thang xoắn ốc làm bằng xi măng, ở mặt trên là tầng nhựa cây chống trơn trượt. Nhìn màu sắc là đoán ra được chỉ mới làm gần đây, Nhậm Dật Phi bước trên cầu thang còn cảm thấy hơi mềm.
Lúc này, đứa nhóc lớn hơn dùng mắt ra hiệu cho đứa nhỏ còn lại. Đứa nhỏ kia gật đầu, sau đó lập tức lấy ra một nắm hạt thủy tinh tròn.
Shhhh… Nhậm Dật Phi ở trong lòng nhảy dựng.
Bây giờ vẫn còn sớm, sắc trời tờ mờ chưa sáng hẳn. Những người ở trong chung cư đều chưa rời giường, thế nên trong phạm vi cầu thang chỉ có ba người bọn họ.
Mấy viên thủy tinh tròn sáng bóng như pha lê nằm ở nơi Nhậm Dật Phi sắp sửa đi qua, chúng phát ra ánh sáng trong suốt, cực kì xinh đẹp. Bởi vì đặc tính của nhựa cây nên khi mấy hạt châu lăn xuống cầu thang đều không phát ra âm thanh gì.
Hai đứa nhóc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười đắc ý vì trò đùa dai sắp thành công. Chúng nó như loài mèo tinh ranh nhẹ nhàng chạy xuống dưới cầu thang ngẩng đầu nhìn lên.
“Lúc giẫm lên mấy hạt thủy tinh này, làm sao để bảo vệ được mình nhanh nhất và không phải lăn xuống?”
Nhậm Dật Phi vừa suy nghĩ vừa chậm rãi vịn cầu thang bước xuống, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt.
“Không được, không thể làm ra hành động bảo vệ bản thân ngay. Lúc con người gặp phải sự cố bất ngờ thì phải có chút thời gian mới phản ứng được. Nếu lập tức bảo vệ bản thân thì giống như đã chuẩn bị từ trước.”
Còn ba bậc thang nữa thì sẽ đến vị trí của mấy hạt thủy tinh, hai đứa nhóc đang nấp phía dưới cầu thang không nhịn được cười ra tiếng.
Nhậm Dật Phi nghe thấy, trên mặt lập tức xuất hiện chút nghi hoặc. Hắn hơi nghiêng đầu về phía trước, muốn nghe rõ chuyện gì.
Hai đứa nhóc vừa thấy hành động của hắn liền ngưng cười. Chúng lấy tay che miệng, đôi mắt nhìn Nhậm Dật Phi không rời. Vốn rất muốn cười to đắc ý nhưng lại sợ bị phát hiện, thế nên trên mặt chúng là biểu tình vặn vẹo dữ tợn, vừa ngây ngô vừa tàn nhẫn.
Nhậm Dật Phi vịn cầu thang bước xuống. Trên đầu hắn là trời xanh mây trắng, dưới chân hắn lại là vực sâu thăm thẳm.
Có lẽ Nhậm Dật Phi sẽ làm bộ như không thấy gì mà giẫm xuống, hoặc cũng có thể là hắn làm bộ mũi chân chạm đến hạt thủy tinh, cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại.
Nhưng mà làm vậy thì màn kịch này sẽ có khuyết điểm.
Hắn chậm rãi bước xuống. Bóng dáng của Nhậm Dật Phi lặng lẽ lay động, hệt như bước chân hắn.
Cửa ra vào bên dưới dường như xuất hiện hai người. Nhậm Dật Phi đang nắm chặt tay vịn cũng chậm rãi buông ra. Cầu thang xoắn ốc cao tầm ba mét, bên ngoài lớp xi măng còn có một tầng nhựa, ngã xuống chắc là không chết đâu…
Nghĩ vậy, Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị bước xuống dưới, mũi chân cách mấy hạt thủy tinh chừng mấy centimet.
Đôi mắt hai đứa con nít sáng lên.
Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh hít thở, động tác vừa chậm rãi vừa cẩn thận, thế nhưng mỗi một cơ thịt trên người hắn đều đang căng chặt. Bản năng của con người đều không muốn bị thương, nhất là khi đã biết trước chuyện đó, tất cả tín hiệu trong cơ thể đều hối thúc Nhậm Dật Phi mau tránh xa nguy hiểm.
Bản năng ư…
Giữa bản năng của con người và ý chí của con người tồn tại một bàn cờ vô hình.
“Trong khi cậu đang đắm chìm trong vai diễn, mỗi một lần xương cốt cử động, mỗi một lần cơ bắp phát run, ngay cả biểu tình đang biến hóa trên mặt cậu đều là diễn. Người xem cậu, không phải là một người hai người mà là mấy trăm người, ngàn vạn người. Nếu có một chút khuyết điểm, khuyết điểm đó sẽ bị phóng đại trên màn ảnh.”
Thời điểm chân hắn sắp chạm đến viên thủy tinh, không khí xung quanh có phần ngưng đọng. Bởi vì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Nếu may mắn, hắn sẽ dừng lại nửa đường. Còn xui xẻo thì sẽ lăn thẳng một đường xuống cửa cầu thang.
Kỹ thuật diễn là gì?
Nhậm Dật Phi chợt nhớ đến một vấn đề mà trước kia thầy hắn từng hỏi.
Hắn chậm rãi giẫm lên viên thủy tinh.
Cảm giác trên bề mặt thủy tinh và cầu thang xi măng không giống nhau. Nhậm Dật Phi có hơi nghi hoặc, nhưng chân cũng đã bước xuống rồi.
Chỉ biết là mấy hạt thủy tinh không thể chịu được lực nghiêng này, nó lập tức lăn sang nhiều hướng. Cơ thể Nhậm Dật Phi bị mất cân bằng, trên mặt hắn là kinh ngạc và hoảng hốt. Hắn vươn tay muốn ôm lấy đầu theo bản năng, nhưng đã muộn.
Nhậm Dật Phi ngã xuống bậc thang, đầu va mạnh vào nền xi măng, cả người hắn chấn động sợ hãi, đầu óc đều choáng váng. Có điều Nhậm Dật Phi vừa lăn xuống một vòng, một bàn tay từ đâu đột nhiên xuất hiện đón được cơ thể hắn rồi bế ngang hắn lên.
Trọng tâm cơ thể lại lệch sang một hướng. Nhậm Dật Phi chưa bao giờ bị ai ôm lên như thế, hắn có chút ngơ ngác mà nắm chặt góc áo của đối phương, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người nọ như muốn bao phủ lấy toàn bộ tay chân lạnh lẽo của Nhậm Dật Phi.
Thơm quá, là mùi hương của bánh ngọt.
Nhậm Dật Phi hơi nghiêng tai, hắn vươn tay cẩn thận chạm vào làn da tinh tế ấm áp của đối phương: “Cảm ơn?”
Người đang bế hắn cũng mở miệng, thanh âm ôn hòa dễ nghe: “Cậu không sao chứ?”
Bởi vì tiếp xúc gần gũi, lồng ngực hai người đều dán lại cùng nhau.
“Vẫn, vẫn ổn.”
Kỹ thuật diễn là gì? Kỹ thuật diễn là phải biết sử dụng chút mánh khóe, ngay cả chính cơ thể mình cũng có thể lừa gạt.
Không điên, không thể sống.
Hắn đang ngồi ở mép giường, sau lưng là ban công, trước mặt là một căn phòng nhỏ tiêu chuẩn dành cho một người ở.
Lúc này hắn là một người mù, tính tình dịu dàng ôn hòa, ngay cả trẻ con cũng có thể bắt nạt.
Nhậm Dật Phi biết được thiết lập tính cách của nhân vật vì hắn nghe thấy âm thanh của hai đứa nhóc ngoài cửa. Hắn không biết tên bọn nó, nhưng chúng là hai đứa con nít quỷ, chưa gặp mặt đã tặng cho Nhậm Dật Phi một món quà “bất ngờ”.
Trước khi tiến vào trò chơi, Nhậm Dật Phi có mở rương đồng báu vật, hắn mở được một thuộc tính tăng cường thính lực. Hệ thống nói thứ này vô dụng song Nhậm Dật Phi lại cảm thấy thuộc tính tăng cường này còn tốt hơn mấy cái đạo cụ còn lại nữa. Bởi vì sau khi trải qua hai màn chơi, Nhậm Dật Phi phát hiện ra cho dù bên ngoài hắn khoác da nhân vật thì năng lực thật sự vẫn thuộc về bản thân hắn. Thế nên Nhậm Dật Phi vẫn nhìn thấy được, thính lực cũng có phần nhạy bén hơn người thường.
Tin tức trên thẻ bài vẫn không có gì thay đổi so với lần trước, có điều phần nhân vật đã đổi thành “Khách thuê XX”, từ ngữ then chốt thì thay đổi thành “Láng giềng”.
Ồ, láng giềng.
Chờ hắn trở về rồi viết đơn khiếu nại được không? Cá koi cầu may đâu rồi? Đồ bịp bợm xấu xa đê tiện bỉ ổi.
“A Văn, chúng ta làm vậy có sao không?”
“Sao đâu mà sợ, ngã một chút thì sao? Đây là lầu hai nên không chết được đâu. Hắn là người mù, nhìn gì cũng không thấy, ai biết chúng ta làm đâu? Mà giả sử hắn biết thì thế nào? Mẹ sẽ không để hắn đánh chúng ta.”
Cách một cánh cửa, hai đứa con nít quỷ ở bên ngoài ghé vào nhau thấp giọng tính toán về trò đùa dai của chúng.
Dây tơ hồng trên cổ tay Nhậm Dật Phi hơi sáng lên, hắn thờ ơ vỗ nhẹ: “Chết tâm đi, tôi không gỡ bỏ phong ấn chỉ để đối phó với đám trẻ ranh kia đâu.”
Tơ hồng héo rũ, ánh sáng cũng không còn lóe lên. Nhậm Dật Phi khẽ cười, sau đó mới bình tĩnh nhìn không gian xung quanh.
Hắn đi đến trước ban công. Ở đây có một bồn nước và một cái bục nhỏ để giặt quần áo, trên tường có một cái gương, kế bên là đồ dùng rửa mặt đánh răng, gần đó còn có một sợi dây để treo vài bộ quần áo ở phía trên. Nhìn quanh bốn phía đều rất sạch sẽ, trong thau nước cũng không có vớ bẩn chưa giặt, ở mấy góc tường cũng không có chút mạng nhện nào.
Nguyên chủ là một người sạch sẽ cẩn thận.
Nhậm Dật Phi nhìn vào trong gương. Đó là gương mặt của một thanh niên thanh tú, đôi mắt xinh đẹp khiến người khác khó lòng bỏ qua.
Hắn khá ngạc nhiên. Đây là lần đầu Nhậm Dật Phi trông thấy một đôi mắt sáng trong của trẻ con trên khuôn mặt của người trưởng thành. Trắng đen rõ ràng, trong veo như nước, tựa hồ chưa từng bị thế giới ô nhiễm ngoài kia làm ảnh hưởng.
Nhậm Dật Phi có thể nhìn thấy được thế giới xinh đẹp qua đôi mắt ấy. Hắn không nhịn được ngắm lâu một lúc, sau đó mới quay về chỗ ở.
Nơi Nhậm Dật Phi ở là một căn phòng hình chữ nhật, ở giữa là một cái tủ thấp ngăn cách hai bên. Bên phòng ngủ có một cái tủ quần áo dựa vào chiếc giường đơn nhỏ, phía mép giường là một phòng thu âm tự chế, trong đó có máy tính, bàn làm việc và thiết bị thu âm. Còn bên ngoài phòng ngủ là phòng khách nhỏ không có gì đặc biệt, trừ một cái kệ sách.
Tất cả vật dụng trong nhà có một đặc điểm chung là các góc đều bo tròn, không có vật dụng nào sắc nhọn, thiết kế trong phòng cũng rất dụng tâm để không bị vấp té.
Người mù, công việc của thanh niên có liên quan đến âm thanh.
Nhậm Dật Phi nhắm mắt lại rồi chậm rãi bước đi. Hắn cẩn thận đo đạc vị trí từng nơi trong phòng.
Nhậm Dật Phi đã sống chung với nghề diễn mười mấy năm. Cho dù là người tàn tật, người khiếm thính hay người mù thì hắn đều từng diễn qua. Ngay cả “Hệ thống đại ác nhân” cũng từng bắt Nhậm Dật Phi trải nghiệm cuộc sống của người mù, thế nên may mắn là bây giờ hắn vẫn không cảm thấy hai mắt của mình hoàn toàn tối đen.
Nhậm Dật Phi sờ đến bên tủ thấp bé.
Trên tủ có vài đồ vật được chạm khắc tinh tế, gỗ cũng có mà ngọc thạch cũng có. Nhậm Dật Phi cầm lên, xúc tua ôn nhuận dịu dàng, ắt hẳn là món đồ nguyên chủ yêu thích.
Nhậm Dật Phi kéo ngăn tủ phía dưới ra, trong đó là vài đồ vật linh tinh như điện thoại người già*, dây sạc, radio, bút kim dành cho người mù, máy đọc sách điện tử có thể nghe được, một con dấu nhỏ, trên đó khắc “Con dấu Tống Bác Chi”, cuối cùng còn có một cuốn sách “Nhân chứng mù”, chủ nhân cũng là Tống Bác Chi.
*Loại điện thoại thường có chữ, loa to, cách sử dụng đơn giản
Hắn mở di động của nguyên chủ ra xem. Hiện tại đang là đầu thu, tiết trời mát mẻ trong lành. Mục danh bạ trong điện thoại cũng không có nhiều thông tin liên lạc, chỉ có chị gái, anh rể, mười mấy thông báo của người biên tập. Nguyên chủ không có cha mẹ bè bạn, liên lạc gần đây nhất đều là của người giao cơm và bên vận chuyển.
Xem ra phạm vi giao tiếp của nguyên chủ trong xã hội không rộng, đây là một chuyện tốt.
Đi qua tủ thấp là một kệ sách, bên ngoài có một bàn trà nhỏ và mấy cái ghế sô pha. Nhậm Dật Phi tiện tay rút một quyển sách ra xem, mặt trên là chữ nổi đặc biệt. Trước kia hắn từng học chữ nổi, mặc dù thời gian đã lâu hắn không dùng đến nhưng Nhậm Phi muốn ôn lại chút cũng không quá khó khăn.
Ngoài cuốn sách này thì trên kệ còn có rất nhiều loại sách khác. Nguyên chủ đọc nhiều nhất là tập thơ, văn xuôi và tiểu thuyết, sách tra cứu thì ít xem nhất. Có điều thứ khiến Nhậm Dật Phi thắc mắc là mặt ngoài giá sách có rất nhiều tập báo. Hắn mở báo ra, mực in trên giấy còn mới, hẳn là tờ báo gần đây nhất. Trên báo viết “Báo tuần XX”, ở dưới là một vài tin tức quảng cáo, báo tang. So sánh thời gian trên điện thoại thì tờ báo này hẳn là của một tuần trước.
Nguyên chủ là người mù, sao ở đây lại có mấy xấp báo chí? Là ai đem đến? Chẳng lẽ người nọ đọc cho hắn nghe?
“A Văn A Võ, hai đứa làm gì ở đây?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một bà lão.
“Không, không có gì.” Hai đứa nhóc yếu ớt đáp, sau đó chúng vội vàng chạy mất.
“Ồ? Sao giờ này rồi mà Tiểu Tống còn chưa rời giường nhỉ?” Thanh âm lầm bầm của bà lão dừng ngay trước cửa phòng. Nhậm Dật Phi không nhúc nhích, người ngoài kia cũng không nhúc nhích, giống như hắn không ra thì bà cụ cũng không đi vậy.
Nhậm Dật Phi khép lại tờ báo rồi đặt về chỗ cũ. Hắn nhìn quanh phòng, phát hiện ở gần ngay bên cửa có treo một cây gậy dẫn đường, có điều không nhìn thấy kính râm ở đâu.
Nhậm Dật Phi phân biệt tay thuận, sau khi xác nhận nguyên chủ thuận tay phải mới lấy gậy dẫn đường xuống. Hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.
Cửa vừa mở, cơn gió bên ngoài thổi đến không khí mát lạnh, Nhậm Dật Phi rùng mình một cái. Mà bên ngoài sáng hơn trong phòng rất nhiều, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi nheo mắt lại theo bản năng.
Sau khi người mù mất đi thị giác, các giác quan khác sẽ theo quy luật “bồi thường” mà nhạy bén hơn người bình thường một chút, thế nên chắc chắn hắn sẽ cảm giác được gần bên có người đang đứng. Nhậm Dật Phi thử mở miệng thăm dò: “Xin hỏi?”
“Tiểu Tống ra rồi hả?” Bà lão cười híp mắt chào hỏi hắn.
Bà cầm một cái rổ, bên trong là cải trắng, cà rốt còn vương sương sớm, dường như vừa mới đi chợ về.
Nhậm Dật Phi hơi thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng đầu cười ngại ngùng: “Buổi sáng tốt lành ạ.”
Bà cụ không cảm thấy có gì không ổn, tâm tình nghi hoặc cũng từ từ tản bớt như làn sương: “Không còn sớm đâu đó, ta vừa gặp hàng xóm cách vách kìa. Phải rồi, A Đỗ ở dưới tiệm bánh bao hỏi con đâu, sao hôm nay con lại dậy muộn?”
“Đồng hồ báo thức của con không kêu.”
“Vậy hả… Vậy con mau xuống ăn chút gì đi.”
Bà lão nói xong liền ôm rổ rau đi về phòng mình. Mà hai đứa nhóc kia đang nấp ở ngay cầu thang, bọn nó che miệng, vẻ mặt tác oai tác quái nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi “không nhìn thấy” bọn chúng. Hắn xoay người đóng cửa, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ xác nhận lần nữa rồi mới cầm gậy dẫn đường đi về phía trước. Nhậm Dật Phi bước hai bước rồi dừng lại. Hắn vươn tay sờ đến tay vịn cầu thang xong mới chậm rãi bước từng bước xuống lầu.
Phía trước bên trái cửa phòng hắn là một cầu thang xoắn ốc làm bằng xi măng, ở mặt trên là tầng nhựa cây chống trơn trượt. Nhìn màu sắc là đoán ra được chỉ mới làm gần đây, Nhậm Dật Phi bước trên cầu thang còn cảm thấy hơi mềm.
Lúc này, đứa nhóc lớn hơn dùng mắt ra hiệu cho đứa nhỏ còn lại. Đứa nhỏ kia gật đầu, sau đó lập tức lấy ra một nắm hạt thủy tinh tròn.
Shhhh… Nhậm Dật Phi ở trong lòng nhảy dựng.
Bây giờ vẫn còn sớm, sắc trời tờ mờ chưa sáng hẳn. Những người ở trong chung cư đều chưa rời giường, thế nên trong phạm vi cầu thang chỉ có ba người bọn họ.
Mấy viên thủy tinh tròn sáng bóng như pha lê nằm ở nơi Nhậm Dật Phi sắp sửa đi qua, chúng phát ra ánh sáng trong suốt, cực kì xinh đẹp. Bởi vì đặc tính của nhựa cây nên khi mấy hạt châu lăn xuống cầu thang đều không phát ra âm thanh gì.
Hai đứa nhóc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười đắc ý vì trò đùa dai sắp thành công. Chúng nó như loài mèo tinh ranh nhẹ nhàng chạy xuống dưới cầu thang ngẩng đầu nhìn lên.
“Lúc giẫm lên mấy hạt thủy tinh này, làm sao để bảo vệ được mình nhanh nhất và không phải lăn xuống?”
Nhậm Dật Phi vừa suy nghĩ vừa chậm rãi vịn cầu thang bước xuống, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt.
“Không được, không thể làm ra hành động bảo vệ bản thân ngay. Lúc con người gặp phải sự cố bất ngờ thì phải có chút thời gian mới phản ứng được. Nếu lập tức bảo vệ bản thân thì giống như đã chuẩn bị từ trước.”
Còn ba bậc thang nữa thì sẽ đến vị trí của mấy hạt thủy tinh, hai đứa nhóc đang nấp phía dưới cầu thang không nhịn được cười ra tiếng.
Nhậm Dật Phi nghe thấy, trên mặt lập tức xuất hiện chút nghi hoặc. Hắn hơi nghiêng đầu về phía trước, muốn nghe rõ chuyện gì.
Hai đứa nhóc vừa thấy hành động của hắn liền ngưng cười. Chúng lấy tay che miệng, đôi mắt nhìn Nhậm Dật Phi không rời. Vốn rất muốn cười to đắc ý nhưng lại sợ bị phát hiện, thế nên trên mặt chúng là biểu tình vặn vẹo dữ tợn, vừa ngây ngô vừa tàn nhẫn.
Nhậm Dật Phi vịn cầu thang bước xuống. Trên đầu hắn là trời xanh mây trắng, dưới chân hắn lại là vực sâu thăm thẳm.
Có lẽ Nhậm Dật Phi sẽ làm bộ như không thấy gì mà giẫm xuống, hoặc cũng có thể là hắn làm bộ mũi chân chạm đến hạt thủy tinh, cảm thấy có gì đó không ổn nên dừng lại.
Nhưng mà làm vậy thì màn kịch này sẽ có khuyết điểm.
Hắn chậm rãi bước xuống. Bóng dáng của Nhậm Dật Phi lặng lẽ lay động, hệt như bước chân hắn.
Cửa ra vào bên dưới dường như xuất hiện hai người. Nhậm Dật Phi đang nắm chặt tay vịn cũng chậm rãi buông ra. Cầu thang xoắn ốc cao tầm ba mét, bên ngoài lớp xi măng còn có một tầng nhựa, ngã xuống chắc là không chết đâu…
Nghĩ vậy, Nhậm Dật Phi đã chuẩn bị bước xuống dưới, mũi chân cách mấy hạt thủy tinh chừng mấy centimet.
Đôi mắt hai đứa con nít sáng lên.
Nhậm Dật Phi vẫn bình tĩnh hít thở, động tác vừa chậm rãi vừa cẩn thận, thế nhưng mỗi một cơ thịt trên người hắn đều đang căng chặt. Bản năng của con người đều không muốn bị thương, nhất là khi đã biết trước chuyện đó, tất cả tín hiệu trong cơ thể đều hối thúc Nhậm Dật Phi mau tránh xa nguy hiểm.
Bản năng ư…
Giữa bản năng của con người và ý chí của con người tồn tại một bàn cờ vô hình.
“Trong khi cậu đang đắm chìm trong vai diễn, mỗi một lần xương cốt cử động, mỗi một lần cơ bắp phát run, ngay cả biểu tình đang biến hóa trên mặt cậu đều là diễn. Người xem cậu, không phải là một người hai người mà là mấy trăm người, ngàn vạn người. Nếu có một chút khuyết điểm, khuyết điểm đó sẽ bị phóng đại trên màn ảnh.”
Thời điểm chân hắn sắp chạm đến viên thủy tinh, không khí xung quanh có phần ngưng đọng. Bởi vì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Nếu may mắn, hắn sẽ dừng lại nửa đường. Còn xui xẻo thì sẽ lăn thẳng một đường xuống cửa cầu thang.
Kỹ thuật diễn là gì?
Nhậm Dật Phi chợt nhớ đến một vấn đề mà trước kia thầy hắn từng hỏi.
Hắn chậm rãi giẫm lên viên thủy tinh.
Cảm giác trên bề mặt thủy tinh và cầu thang xi măng không giống nhau. Nhậm Dật Phi có hơi nghi hoặc, nhưng chân cũng đã bước xuống rồi.
Chỉ biết là mấy hạt thủy tinh không thể chịu được lực nghiêng này, nó lập tức lăn sang nhiều hướng. Cơ thể Nhậm Dật Phi bị mất cân bằng, trên mặt hắn là kinh ngạc và hoảng hốt. Hắn vươn tay muốn ôm lấy đầu theo bản năng, nhưng đã muộn.
Nhậm Dật Phi ngã xuống bậc thang, đầu va mạnh vào nền xi măng, cả người hắn chấn động sợ hãi, đầu óc đều choáng váng. Có điều Nhậm Dật Phi vừa lăn xuống một vòng, một bàn tay từ đâu đột nhiên xuất hiện đón được cơ thể hắn rồi bế ngang hắn lên.
Trọng tâm cơ thể lại lệch sang một hướng. Nhậm Dật Phi chưa bao giờ bị ai ôm lên như thế, hắn có chút ngơ ngác mà nắm chặt góc áo của đối phương, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người nọ như muốn bao phủ lấy toàn bộ tay chân lạnh lẽo của Nhậm Dật Phi.
Thơm quá, là mùi hương của bánh ngọt.
Nhậm Dật Phi hơi nghiêng tai, hắn vươn tay cẩn thận chạm vào làn da tinh tế ấm áp của đối phương: “Cảm ơn?”
Người đang bế hắn cũng mở miệng, thanh âm ôn hòa dễ nghe: “Cậu không sao chứ?”
Bởi vì tiếp xúc gần gũi, lồng ngực hai người đều dán lại cùng nhau.
“Vẫn, vẫn ổn.”
Kỹ thuật diễn là gì? Kỹ thuật diễn là phải biết sử dụng chút mánh khóe, ngay cả chính cơ thể mình cũng có thể lừa gạt.
Không điên, không thể sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook