Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Sinh Tồn
-
Quyển 10 - Chương 293: Thời Đại Giải Trí
Bình thường sau khi gọi thức ăn, đồ ăn đều sẽ được bưng lên vào đúng giờ cơm. Nhưng mà sau khi Nhậm Dật Phi gọi bánh chưa bao lâu, trước mặt hắn chợt xuất hiện một phần bánh kem mousse lạnh tam giác, bên trên rải vụn sô cô la.
Trên bánh kem tam giác còn có một ngôi sao nhỏ lập lòe.
Nhậm Dật Phi:… Tín vật Khu Đông Tinh?
Hắn vươn tay chọt vào ngôi sao nhỏ, quả nhiên nó lập tức biến mất với tốc độ cực nhanh, đúng là Hoang Vu Chi Giác gấp không thể đợi.
“Ồ, thực đơn hôm nay có món này hả?”
“Không phải khuya đêm qua ngài gọi điện thoại muốn ăn bánh ngọt ư? Cho nên chúng tôi mới chuẩn bị trước.” Nhân viên công tác cười đáp.
Đêm qua?
Nhậm Dật Phi cẩn thận suy nghĩ, tối hôm qua đột nhiên phát hiện sự thật về thế giới này, không hiểu sao hắn rất muốn ăn đồ ngọt, cho nên mới bật dậy khỏi giường rồi gọi điện thoại cho tổ chương trình, hắn gọi món tráng miệng buổi sáng là bánh ngọt mousse vị caramel hoặc vị cà phê.
Có điều sau khi ngủ một giấc, Nhậm Dật Phi cũng quên bén mất.
“À, hóa ra là vậy, tổ chương trình các anh đúng là tinh tế nhỉ.”
Nhân viên công tác trẻ hơi giật giật khóe môi, cuối cùng khôi phục bộ dáng nho nhã: “Mời ngài dùng cơm.” Nói xong liền rời đi.
Nhìn nhân viên công tác vội vàng đi mất, Nhậm Dật Phi cầm muỗng bạc múc một phần bánh ngọt rắc sô cô la rồi cho vào miệng: “Hi, vào miệng là tan, mùi cà phê rất nồng, còn có mùi rượu nữa, sô cô la bên trên cũng dễ tan, làm bánh kem có chút vị đăng đắng.”
Hắn nhìn về phía camera ghi hình: “Nếu tôi hỏi công thức làm bánh thì có phải hơi thiếu lễ phép không, giống như được một tấc lại muốn tiến một thước?”
Khán giả không hề trả lời hắn, bởi vì bọn họ đang bận hít thở làn gió mới.
Không ngờ những người nằm trong phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh trải qua tháng năm tốt đẹp như họ lại có ngày thở dốc.
Hiện tại chỉ còn 3 phút cuối cùng, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp bên kia đã đông cứng suýt sửa phát nổ. Những người có năng lực tiếp nhận không cao lắm đều chịu không nổi, bọn họ liền qua đây hít thở mấy hơi.
Sau khi thở ké xong lại qua nhảy bên kia hóng hớt, cứ như vậy nhảy qua nhảy lại.
Không có cách nào cả, bọn họ thật sự rất muốn biết kết cục.
Khán giả biết đám người kia là thành phần phản xã hội ngụy trang thành thanh niên tri thức, nhưng mà nhìn bộ dáng bọn họ khóc lóc thảm thiết rồi thề thốt sẽ hối cải, khán giả lại cảm thấy….
Haiz, dù sao nếu đổi thành bọn họ, nói không chừng bọn họ đã phát điên ấn vào nút điều khiển từ lâu, đương nhiên không phải kiểu người có thể làm chuyện lớn.
“Nhìn thấy chủ phòng ngồi đây ăn bánh kem, tôi mới lấy lại cảm giác chân thật là thế giới đang hòa bình. Không nói chuyện khác nữa, tôi hít ké không khí đây.”
Phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Dật Phi không khác nào hiện trường hít mèo. Nhậm Dật Phi ở bên kia màn hình vừa muốn ăn hoa ca cao phấn bơ đáng yêu bên cạnh, ngoài cửa chợt vang lên tiếng vù vù của động cơ.
“Hình như âm thanh này là của trực thăng.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi bưng dĩa bánh kem ra ngoài. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tò mò đi theo.
Gió bên ngoài rất lớn, Nhậm Dật Phi cẩn thận che chở dĩa nhỏ trong tay rồi ngẩng đầu híp mắt. Ở bên trên biệt thự, cánh quạt trực thăng đang quay rất vang, dường như trong cabin có mấy người đang ngồi.
“Phải đi rồi sao?” Hắn nghĩ bụng.
Chờ đến khi máy bay trực thăng đã bay lên cao, Nhậm Dật Phi buông tay che dĩa bánh. Hắn bình tĩnh múc một muỗng bánh kem, meow một tiếng ăn hết: “Ngon ghê.”
“…Không phải chứ, chủ phòng, cậu không thấy máy bay trực thăng hả? Có phải trọng điểm khoanh vùng sai rồi không?” Khán giả cách màn hình phát điên giùm hắn.
Ầm!
Theo tiếng nổ mạnh vang trời, Nhậm Dật Phi chỉ cảm nhận được một đợt sóng xung kích quét qua, toàn bộ mặt đất đều chấn động nhè nhẹ. Hắn ăn hết phần bánh kem còn sót không chút biểu tình, lúc này chỉ có bánh ngọt mới có thể an ủi Nhậm Dật Phi.
Không biết chương trình này sẽ thế nào, hắn có phải người thắng cuộc hay không. Nếu không phải Nhậm Dật Phi chiến thắng… Vậy thì cho Hoang Vu Chi Giác làm vật tế trời.
Nhậm Dật Phi thở hắt sầu muộn.
“Kết thúc.” Người ngồi trên máy bay trực thăng nhìn được toàn cảnh khu vực bên đó.
Vì để đảm bảo sự an toàn cho những người khác, khu vực bom nổ được sắp xếp ở một góc trống trải, rời xa kiến trúc của con người. Hơn nữa bọn họ sử dụng rất ít bom, chủ yếu vì liên quan đến núi bụi khổng lồ nên nó mới cho hiệu quả được vậy.
Có vẻ vụ nổ lớn tạo thành sóng xung kích đã nổ banh nhà xưởng xây tạm. Dưới loại tình huống này mà nói, người bên trong còn sống là chuyện không thể.
“Ông chủ, chúng ta đi thôi… Ông chủ?” Trợ lý vịn lan can để giữ vững thân thể quay đầu, anh ta phát hiện ông chủ bọn họ đang nhìn chằm chằm cái gì ở dưới.
Thế nên trợ lý cũng ló đầu ra, rốt cuộc anh ta trông thấy tuyển thủ vừa mới về không lâu đã đòi ăn bánh ngọt. Đối phương đang bình tĩnh ăn bánh kem giữa đám NPC lo lắng sợ hãi. Bánh kem mà tuyển thủ đang cầm trên tay là do ông chủ đặc biệt dặn dò. Toàn bộ bánh kem tám tầng chỉ để lại một phần này mà thôi, phần dư thừa đều đổ vào thùng rác.
“Dù có chuyện ngoài ý muốn này hay không, cậu ta cũng sẽ là quán quân cuối cùng.” Trợ lý không nhịn được trầm trồ, “Quá điềm tĩnh.”
Bom nổ, sóng xung kích, đám người hỗn loạn, tất cả đều bị thanh niên làm lơ một cách nhẹ nhàng.
Cảnh tượng này khó có thể hình dung, song chỉ cần nhìn qua liền không thể quên nổi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tỏ vẻ đồng ý cách không gian mênh mông: Bên ngoài trời sụp đất lở, chủ phòng vẫn bình tĩnh trấn áp mà không hề đổi sắc.
Loại bình tĩnh đó có thể xưng là sự trầm ổn của “kẻ sỏi đời”, khiến mọi người vô cùng an tâm.
“Đi thôi.” Lâm Quan Nguyệt đã quay đầu, hắn tháo mắt kính ra, cũng lột bỏ biểu tình ôn hòa giả dối, “Bên kia thế nào?”
“Trò chơi mới đã đưa ra thị trường, hiện tại đang nâng cao mức độ phổ biến.”
Máy bay trực thăng bay về một hướng giữa xô bồ hỗn loạn, dường như cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng đối thoại bên trong.
Lúc Nhậm Dật Phi ăn hết bánh kem, bên ngoài ầm ĩ vẫn chưa chịu dừng, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng thế.
Phòng phát sóng trực tiếp của hai tuyển thủ đã biến mất không thấy. Xuất phát từ mục đích “bảo vệ” thứ gì đó, tất cả camera ghi hình đều ngừng quay, màn hình sập đen kịt trước giây phút bom nổ.
Nhìn màn hình tối đen như mực, trái tim khán giả như chìm xuống biển sâu, vừa sâu vừa lạnh, càng nghĩ càng kinh khủng.
Lúc này khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Nhậm Dật Phi vội vàng chạy qua: “Nổ thật đấy, phòng phát sóng của Hà Chiêu Minh phát ra tiếng vang rất lớn.”
“Không ngờ sẽ nổ.” Khán giả lên tiếng đầu tiên tự tin không sợ trời không sợ đất, hiện tại thân thể đã run rẩy không ngừng. Bọn họ cho rằng đây chỉ là hiệu quả tiết mục kích thích chân thực. Thế nhưng không phải ư?
Tất cả khán giả đều ùa vào phòng phát sóng trực tiếp duy nhất còn lại rồi đồng loạt kêu gào: “Chủ phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng gọi, cậu ấy không nghe thấy.”
Bây giờ khán giả có sốt ruột bốc lửa thì cũng vô dụng, Nhậm Dật Phi đang bận phân tích tình huống.
“Hình như ngoại thành có một kiến trúc nào đó vừa phát nổ, trước mắt không xác định được bao nhiêu người thương vong. Có điều nhóm NPC buổi sáng đều nhận được mệnh lệnh tập trung ở khu vực phía đông, cũng chính là khu vực gần bên cạnh biệt thự, khả năng cao không có thương vong. Nguyên nhân phát nổ thì chưa biết.”
Nhậm Dật Phi nhíu mày nói với camera quan sát, sau đó hắn chợt đổi giọng: “Chẳng qua tôi phát hiện một chuyện càng thú vị. Trong những NPC sợ hãi chạy ra, không có ai giống với nhân viên phục vụ bữa cơm cho chúng tôi. Hơn nữa vừa mới xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng rời đảo, nói người ta đừng liên tưởng linh tinh là chuyện rất khó.”
“Trước mắt thì chỉ là suy đoán, tôi không có chứng cứ chứng minh nên không tiện nói nhiều.”
“Đừng mà, chủ phòng nói đi mà.” Khán giả kêu meo meo không chịu, bọn họ rất muốn biết chân tướng song Nhậm Dật Phi mãi vô tình lạnh nhạt, quả nhiên hắn không hề nhiều lời, chỉ mang theo camera ghi hinh đi tìm NPC khác.
“Lạ thật, các anh có trông thấy hai tuyển thủ kia không, bọn họ chưa ra khỏi trường thi hả, trường thi ở đâu vậy?”
Nhân viên công tác nghe xong cũng hoang mang theo: “Tôi không biết, bây giờ không liên hệ được với người phụ trách.”
Gốc rễ hỗn loạn đang ở đảo nhỏ, nhóm NPC lập tức liên hệ cấp bên bí ẩn nhưng không được, bên kia luôn nằm trong trạng thái thuê bao.
Nhậm Dật Phi tin chắc loại trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì nếu người phụ trách đã lựa chọn phơi bày sự thật, thậm chí thực hiện kế hoạch trả thù, như vậy chắc chắn có thứ gì đó đã uy hiếp đến hắn.
Nhậm Dật Phi nhớ tới chuyện mình tiết lộ “ngộ độc cyanide”: “…”
Đúng như hắn suy đoán, tầm 20 phút sau, một đội cảnh sát đến từ đất liền được trang bị đầy đủ vũ trang lập tức ùa tới. Mặc dù bọn họ tức giận đuổi Nhậm Dật Phi và NPC xung quanh về lại biệt thự, song tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nói đúng ra là nhìn thấy quân nhân, bọn họ liền vô cùng yên lòng.
“Tuy không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết nó có trở ngại gì cho chúng ta không, nhưng nhìn thấy bọn họ là tôi bình tĩnh hẳn. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà.”
NPC trẻ tuổi bi thương: “Sớm biết rằng công việc lương cao nhất định có bẫy rập, tôi sẽ không bị họ thuyết phục. Bây giờ nghĩ lại hối hận quá đi mất.”
“Đúng vậy, mặc dù tiền lương làm việc ở đây rất cao nhưng không an toàn chút nào, tôi cũng muốn về nước.” Một nhân viên sau bếp đồng tình theo.
“Cũng không biết chương trình này sẽ ra sao nữa, tôi đã đi một nửa chặng đường.” Nhậm Dật Phi tỏ vẻ buồn bực, bộ dáng còn có chút ỉu xìu.
Cảm xúc mọi người đều rất thấp.
Không biết qua bao lâu, cổng chính biệt thự bị người đẩy ra, bọn họ nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục đen đứng ở trước cửa, bên cạnh nhóm cảnh sát có thêm một đám NPC vẻ mặt khẩn trương.
Một quan quân trung niên đi tới: “Bởi vì xuất hiện tình huống ngoài ý muốn đột ngột, mọi người phải nhanh chóng rút khỏi nơi này để về nước.”
Sau đó ông nhìn sang Nhậm Dật Phi đang đứng giữa đám đông: “Cậu là Hà Chiêu Minh? Trước tiên phải tạm dừng camera ghi hình trực tiếp.”
“Được thôi.” Nhậm Dật Phi tắt camera.
“Đừng sợ, chúng tôi đến đón các cậu về nhà.” Cảnh sát trung niên vỗ vỗ bờ vai hắn, “Đều về nhà thôi.”
Đoàn người xếp hàng di chuyển về hướng bờ biển theo chỉ thị cảnh sát. Nhậm Dật Phi nhìn hai tay trống trơn, trong lòng nghĩ đến nhiệm vụ phó bản.
Vẫn còn một tín vật chưa lấy được, đồng thời không đạt kết quả xuất sắc, nếu tình huống phát triển theo hướng này thì nhiệm vụ sẽ thất bại. Không biết Hoang Vu Chi Giác định xử lý thế nào.
Thật ra Nhậm Dật Phi cảm thấy mình không cần lo lắng, hắn đã ở đây một khoảng thời gian lâu, dù sao người khóc cũng không phải hắn.
Đi theo bảng hướng dẫn hơn 10 phút, bọn họ liền nhìn thấy con thuyền đưa tuyển thủ đến đảo. Đám tuyển thủ bị loại đứng ở đầu boong thuyền quơ tay múa chân, bọn họ vừa thấy Nhậm Dật Phi thì càng quơ mạnh hơn.
“Tôi xem phòng phát sóng trực tiếp của cậu hơn mười ngày này á.” Một tuyển thủ bị loại mở miệng, “Vốn muốn học tập cậu mà thôi, nhưng mà cậu thật sự quá giỏi.”
“Các anh… đều xem phát sóng trực tiếp?” Nhậm Dật Phi ngây ngốc nhìn đám người.
Nhóm tuyển thủ bị loại vây quanh hắn, đột nhiên bọn họ nhoẻn miệng cười nham hiểm: “Cậu muốn biết chuyện xảy ra mấy ngày nay hay không?”
“…Không.”
“Bắt lấy cậu ấy.”
Nhậm Dật Phi rơi vào biển người trong nháy mắt.
Không có cách nào cả, một trăm người chơi, không tính bốn người chết thì tất cả mọi người đều bị loại trừ. Bởi vì Nhậm Dật Phi chưa từng trải qua cảm giác bị loại nên mọi người đều muốn cho hắn cảm nhận một chút.
Hành động không thể thì dùng lời nói thôi.
Đám người ồn ào một trận rồi cũng tản ra, nỗi sợ hãi vì suýt đối diện với tử vong trực tiếp cũng theo đó giảm bớt.
Cả người Nhậm Dật Phi không khác nào vừa lăn khỏi máy giặt, không có ai nhân cơ hội làm tổn thương hắn, bọn họ chỉ lao tới xoa xoa mái tóc hắn rối bù.
“Đây là đồ của ngài.” Nhân viên làm việc trên thuyền tìm được hành lý của Nhậm Dật Phi, hơn nữa còn có điện thoại di động đặt trong túi kín, “Phòng của ngài vẫn là phòng ban đầu.”
“Cảm ơn.” Nhậm Dật Phi nhận lấy hành lý.
Điện thoại nguyên chủ đã hết pin từ lâu, hắn về phòng liền tìm chỗ sạc điện.
Sau khoảng ba năm phút, Nhậm Dật Phi cảm thấy thời gian phù hợp mới ấn phím khởi động. Một đống tin nhắn liên tục nhảy ra không khác nào vũ bão, có bạn bè nguyên chủ, có người đại diện, còn có cả chủ nhà.
Đột nhiên một tin nhắn người lạ vừa mới gửi tức thì hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Chúc mừng cậu, quán quân. Bánh ngọt có hợp khẩu vị không?”
Trên bánh kem tam giác còn có một ngôi sao nhỏ lập lòe.
Nhậm Dật Phi:… Tín vật Khu Đông Tinh?
Hắn vươn tay chọt vào ngôi sao nhỏ, quả nhiên nó lập tức biến mất với tốc độ cực nhanh, đúng là Hoang Vu Chi Giác gấp không thể đợi.
“Ồ, thực đơn hôm nay có món này hả?”
“Không phải khuya đêm qua ngài gọi điện thoại muốn ăn bánh ngọt ư? Cho nên chúng tôi mới chuẩn bị trước.” Nhân viên công tác cười đáp.
Đêm qua?
Nhậm Dật Phi cẩn thận suy nghĩ, tối hôm qua đột nhiên phát hiện sự thật về thế giới này, không hiểu sao hắn rất muốn ăn đồ ngọt, cho nên mới bật dậy khỏi giường rồi gọi điện thoại cho tổ chương trình, hắn gọi món tráng miệng buổi sáng là bánh ngọt mousse vị caramel hoặc vị cà phê.
Có điều sau khi ngủ một giấc, Nhậm Dật Phi cũng quên bén mất.
“À, hóa ra là vậy, tổ chương trình các anh đúng là tinh tế nhỉ.”
Nhân viên công tác trẻ hơi giật giật khóe môi, cuối cùng khôi phục bộ dáng nho nhã: “Mời ngài dùng cơm.” Nói xong liền rời đi.
Nhìn nhân viên công tác vội vàng đi mất, Nhậm Dật Phi cầm muỗng bạc múc một phần bánh ngọt rắc sô cô la rồi cho vào miệng: “Hi, vào miệng là tan, mùi cà phê rất nồng, còn có mùi rượu nữa, sô cô la bên trên cũng dễ tan, làm bánh kem có chút vị đăng đắng.”
Hắn nhìn về phía camera ghi hình: “Nếu tôi hỏi công thức làm bánh thì có phải hơi thiếu lễ phép không, giống như được một tấc lại muốn tiến một thước?”
Khán giả không hề trả lời hắn, bởi vì bọn họ đang bận hít thở làn gió mới.
Không ngờ những người nằm trong phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh trải qua tháng năm tốt đẹp như họ lại có ngày thở dốc.
Hiện tại chỉ còn 3 phút cuối cùng, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp bên kia đã đông cứng suýt sửa phát nổ. Những người có năng lực tiếp nhận không cao lắm đều chịu không nổi, bọn họ liền qua đây hít thở mấy hơi.
Sau khi thở ké xong lại qua nhảy bên kia hóng hớt, cứ như vậy nhảy qua nhảy lại.
Không có cách nào cả, bọn họ thật sự rất muốn biết kết cục.
Khán giả biết đám người kia là thành phần phản xã hội ngụy trang thành thanh niên tri thức, nhưng mà nhìn bộ dáng bọn họ khóc lóc thảm thiết rồi thề thốt sẽ hối cải, khán giả lại cảm thấy….
Haiz, dù sao nếu đổi thành bọn họ, nói không chừng bọn họ đã phát điên ấn vào nút điều khiển từ lâu, đương nhiên không phải kiểu người có thể làm chuyện lớn.
“Nhìn thấy chủ phòng ngồi đây ăn bánh kem, tôi mới lấy lại cảm giác chân thật là thế giới đang hòa bình. Không nói chuyện khác nữa, tôi hít ké không khí đây.”
Phòng phát sóng trực tiếp của Nhậm Dật Phi không khác nào hiện trường hít mèo. Nhậm Dật Phi ở bên kia màn hình vừa muốn ăn hoa ca cao phấn bơ đáng yêu bên cạnh, ngoài cửa chợt vang lên tiếng vù vù của động cơ.
“Hình như âm thanh này là của trực thăng.”
Hắn suy nghĩ một chút rồi bưng dĩa bánh kem ra ngoài. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tò mò đi theo.
Gió bên ngoài rất lớn, Nhậm Dật Phi cẩn thận che chở dĩa nhỏ trong tay rồi ngẩng đầu híp mắt. Ở bên trên biệt thự, cánh quạt trực thăng đang quay rất vang, dường như trong cabin có mấy người đang ngồi.
“Phải đi rồi sao?” Hắn nghĩ bụng.
Chờ đến khi máy bay trực thăng đã bay lên cao, Nhậm Dật Phi buông tay che dĩa bánh. Hắn bình tĩnh múc một muỗng bánh kem, meow một tiếng ăn hết: “Ngon ghê.”
“…Không phải chứ, chủ phòng, cậu không thấy máy bay trực thăng hả? Có phải trọng điểm khoanh vùng sai rồi không?” Khán giả cách màn hình phát điên giùm hắn.
Ầm!
Theo tiếng nổ mạnh vang trời, Nhậm Dật Phi chỉ cảm nhận được một đợt sóng xung kích quét qua, toàn bộ mặt đất đều chấn động nhè nhẹ. Hắn ăn hết phần bánh kem còn sót không chút biểu tình, lúc này chỉ có bánh ngọt mới có thể an ủi Nhậm Dật Phi.
Không biết chương trình này sẽ thế nào, hắn có phải người thắng cuộc hay không. Nếu không phải Nhậm Dật Phi chiến thắng… Vậy thì cho Hoang Vu Chi Giác làm vật tế trời.
Nhậm Dật Phi thở hắt sầu muộn.
“Kết thúc.” Người ngồi trên máy bay trực thăng nhìn được toàn cảnh khu vực bên đó.
Vì để đảm bảo sự an toàn cho những người khác, khu vực bom nổ được sắp xếp ở một góc trống trải, rời xa kiến trúc của con người. Hơn nữa bọn họ sử dụng rất ít bom, chủ yếu vì liên quan đến núi bụi khổng lồ nên nó mới cho hiệu quả được vậy.
Có vẻ vụ nổ lớn tạo thành sóng xung kích đã nổ banh nhà xưởng xây tạm. Dưới loại tình huống này mà nói, người bên trong còn sống là chuyện không thể.
“Ông chủ, chúng ta đi thôi… Ông chủ?” Trợ lý vịn lan can để giữ vững thân thể quay đầu, anh ta phát hiện ông chủ bọn họ đang nhìn chằm chằm cái gì ở dưới.
Thế nên trợ lý cũng ló đầu ra, rốt cuộc anh ta trông thấy tuyển thủ vừa mới về không lâu đã đòi ăn bánh ngọt. Đối phương đang bình tĩnh ăn bánh kem giữa đám NPC lo lắng sợ hãi. Bánh kem mà tuyển thủ đang cầm trên tay là do ông chủ đặc biệt dặn dò. Toàn bộ bánh kem tám tầng chỉ để lại một phần này mà thôi, phần dư thừa đều đổ vào thùng rác.
“Dù có chuyện ngoài ý muốn này hay không, cậu ta cũng sẽ là quán quân cuối cùng.” Trợ lý không nhịn được trầm trồ, “Quá điềm tĩnh.”
Bom nổ, sóng xung kích, đám người hỗn loạn, tất cả đều bị thanh niên làm lơ một cách nhẹ nhàng.
Cảnh tượng này khó có thể hình dung, song chỉ cần nhìn qua liền không thể quên nổi.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tỏ vẻ đồng ý cách không gian mênh mông: Bên ngoài trời sụp đất lở, chủ phòng vẫn bình tĩnh trấn áp mà không hề đổi sắc.
Loại bình tĩnh đó có thể xưng là sự trầm ổn của “kẻ sỏi đời”, khiến mọi người vô cùng an tâm.
“Đi thôi.” Lâm Quan Nguyệt đã quay đầu, hắn tháo mắt kính ra, cũng lột bỏ biểu tình ôn hòa giả dối, “Bên kia thế nào?”
“Trò chơi mới đã đưa ra thị trường, hiện tại đang nâng cao mức độ phổ biến.”
Máy bay trực thăng bay về một hướng giữa xô bồ hỗn loạn, dường như cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng đối thoại bên trong.
Lúc Nhậm Dật Phi ăn hết bánh kem, bên ngoài ầm ĩ vẫn chưa chịu dừng, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng thế.
Phòng phát sóng trực tiếp của hai tuyển thủ đã biến mất không thấy. Xuất phát từ mục đích “bảo vệ” thứ gì đó, tất cả camera ghi hình đều ngừng quay, màn hình sập đen kịt trước giây phút bom nổ.
Nhìn màn hình tối đen như mực, trái tim khán giả như chìm xuống biển sâu, vừa sâu vừa lạnh, càng nghĩ càng kinh khủng.
Lúc này khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Nhậm Dật Phi vội vàng chạy qua: “Nổ thật đấy, phòng phát sóng của Hà Chiêu Minh phát ra tiếng vang rất lớn.”
“Không ngờ sẽ nổ.” Khán giả lên tiếng đầu tiên tự tin không sợ trời không sợ đất, hiện tại thân thể đã run rẩy không ngừng. Bọn họ cho rằng đây chỉ là hiệu quả tiết mục kích thích chân thực. Thế nhưng không phải ư?
Tất cả khán giả đều ùa vào phòng phát sóng trực tiếp duy nhất còn lại rồi đồng loạt kêu gào: “Chủ phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng gọi, cậu ấy không nghe thấy.”
Bây giờ khán giả có sốt ruột bốc lửa thì cũng vô dụng, Nhậm Dật Phi đang bận phân tích tình huống.
“Hình như ngoại thành có một kiến trúc nào đó vừa phát nổ, trước mắt không xác định được bao nhiêu người thương vong. Có điều nhóm NPC buổi sáng đều nhận được mệnh lệnh tập trung ở khu vực phía đông, cũng chính là khu vực gần bên cạnh biệt thự, khả năng cao không có thương vong. Nguyên nhân phát nổ thì chưa biết.”
Nhậm Dật Phi nhíu mày nói với camera quan sát, sau đó hắn chợt đổi giọng: “Chẳng qua tôi phát hiện một chuyện càng thú vị. Trong những NPC sợ hãi chạy ra, không có ai giống với nhân viên phục vụ bữa cơm cho chúng tôi. Hơn nữa vừa mới xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng rời đảo, nói người ta đừng liên tưởng linh tinh là chuyện rất khó.”
“Trước mắt thì chỉ là suy đoán, tôi không có chứng cứ chứng minh nên không tiện nói nhiều.”
“Đừng mà, chủ phòng nói đi mà.” Khán giả kêu meo meo không chịu, bọn họ rất muốn biết chân tướng song Nhậm Dật Phi mãi vô tình lạnh nhạt, quả nhiên hắn không hề nhiều lời, chỉ mang theo camera ghi hinh đi tìm NPC khác.
“Lạ thật, các anh có trông thấy hai tuyển thủ kia không, bọn họ chưa ra khỏi trường thi hả, trường thi ở đâu vậy?”
Nhân viên công tác nghe xong cũng hoang mang theo: “Tôi không biết, bây giờ không liên hệ được với người phụ trách.”
Gốc rễ hỗn loạn đang ở đảo nhỏ, nhóm NPC lập tức liên hệ cấp bên bí ẩn nhưng không được, bên kia luôn nằm trong trạng thái thuê bao.
Nhậm Dật Phi tin chắc loại trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu, bởi vì nếu người phụ trách đã lựa chọn phơi bày sự thật, thậm chí thực hiện kế hoạch trả thù, như vậy chắc chắn có thứ gì đó đã uy hiếp đến hắn.
Nhậm Dật Phi nhớ tới chuyện mình tiết lộ “ngộ độc cyanide”: “…”
Đúng như hắn suy đoán, tầm 20 phút sau, một đội cảnh sát đến từ đất liền được trang bị đầy đủ vũ trang lập tức ùa tới. Mặc dù bọn họ tức giận đuổi Nhậm Dật Phi và NPC xung quanh về lại biệt thự, song tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nói đúng ra là nhìn thấy quân nhân, bọn họ liền vô cùng yên lòng.
“Tuy không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết nó có trở ngại gì cho chúng ta không, nhưng nhìn thấy bọn họ là tôi bình tĩnh hẳn. Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà.”
NPC trẻ tuổi bi thương: “Sớm biết rằng công việc lương cao nhất định có bẫy rập, tôi sẽ không bị họ thuyết phục. Bây giờ nghĩ lại hối hận quá đi mất.”
“Đúng vậy, mặc dù tiền lương làm việc ở đây rất cao nhưng không an toàn chút nào, tôi cũng muốn về nước.” Một nhân viên sau bếp đồng tình theo.
“Cũng không biết chương trình này sẽ ra sao nữa, tôi đã đi một nửa chặng đường.” Nhậm Dật Phi tỏ vẻ buồn bực, bộ dáng còn có chút ỉu xìu.
Cảm xúc mọi người đều rất thấp.
Không biết qua bao lâu, cổng chính biệt thự bị người đẩy ra, bọn họ nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục đen đứng ở trước cửa, bên cạnh nhóm cảnh sát có thêm một đám NPC vẻ mặt khẩn trương.
Một quan quân trung niên đi tới: “Bởi vì xuất hiện tình huống ngoài ý muốn đột ngột, mọi người phải nhanh chóng rút khỏi nơi này để về nước.”
Sau đó ông nhìn sang Nhậm Dật Phi đang đứng giữa đám đông: “Cậu là Hà Chiêu Minh? Trước tiên phải tạm dừng camera ghi hình trực tiếp.”
“Được thôi.” Nhậm Dật Phi tắt camera.
“Đừng sợ, chúng tôi đến đón các cậu về nhà.” Cảnh sát trung niên vỗ vỗ bờ vai hắn, “Đều về nhà thôi.”
Đoàn người xếp hàng di chuyển về hướng bờ biển theo chỉ thị cảnh sát. Nhậm Dật Phi nhìn hai tay trống trơn, trong lòng nghĩ đến nhiệm vụ phó bản.
Vẫn còn một tín vật chưa lấy được, đồng thời không đạt kết quả xuất sắc, nếu tình huống phát triển theo hướng này thì nhiệm vụ sẽ thất bại. Không biết Hoang Vu Chi Giác định xử lý thế nào.
Thật ra Nhậm Dật Phi cảm thấy mình không cần lo lắng, hắn đã ở đây một khoảng thời gian lâu, dù sao người khóc cũng không phải hắn.
Đi theo bảng hướng dẫn hơn 10 phút, bọn họ liền nhìn thấy con thuyền đưa tuyển thủ đến đảo. Đám tuyển thủ bị loại đứng ở đầu boong thuyền quơ tay múa chân, bọn họ vừa thấy Nhậm Dật Phi thì càng quơ mạnh hơn.
“Tôi xem phòng phát sóng trực tiếp của cậu hơn mười ngày này á.” Một tuyển thủ bị loại mở miệng, “Vốn muốn học tập cậu mà thôi, nhưng mà cậu thật sự quá giỏi.”
“Các anh… đều xem phát sóng trực tiếp?” Nhậm Dật Phi ngây ngốc nhìn đám người.
Nhóm tuyển thủ bị loại vây quanh hắn, đột nhiên bọn họ nhoẻn miệng cười nham hiểm: “Cậu muốn biết chuyện xảy ra mấy ngày nay hay không?”
“…Không.”
“Bắt lấy cậu ấy.”
Nhậm Dật Phi rơi vào biển người trong nháy mắt.
Không có cách nào cả, một trăm người chơi, không tính bốn người chết thì tất cả mọi người đều bị loại trừ. Bởi vì Nhậm Dật Phi chưa từng trải qua cảm giác bị loại nên mọi người đều muốn cho hắn cảm nhận một chút.
Hành động không thể thì dùng lời nói thôi.
Đám người ồn ào một trận rồi cũng tản ra, nỗi sợ hãi vì suýt đối diện với tử vong trực tiếp cũng theo đó giảm bớt.
Cả người Nhậm Dật Phi không khác nào vừa lăn khỏi máy giặt, không có ai nhân cơ hội làm tổn thương hắn, bọn họ chỉ lao tới xoa xoa mái tóc hắn rối bù.
“Đây là đồ của ngài.” Nhân viên làm việc trên thuyền tìm được hành lý của Nhậm Dật Phi, hơn nữa còn có điện thoại di động đặt trong túi kín, “Phòng của ngài vẫn là phòng ban đầu.”
“Cảm ơn.” Nhậm Dật Phi nhận lấy hành lý.
Điện thoại nguyên chủ đã hết pin từ lâu, hắn về phòng liền tìm chỗ sạc điện.
Sau khoảng ba năm phút, Nhậm Dật Phi cảm thấy thời gian phù hợp mới ấn phím khởi động. Một đống tin nhắn liên tục nhảy ra không khác nào vũ bão, có bạn bè nguyên chủ, có người đại diện, còn có cả chủ nhà.
Đột nhiên một tin nhắn người lạ vừa mới gửi tức thì hấp dẫn sự chú ý của hắn.
“Chúc mừng cậu, quán quân. Bánh ngọt có hợp khẩu vị không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook