Một phút, hai phút, hoặc là lâu hơn, rốt cuộc Thanh Lân cũng tìm lại được bình tĩnh.

Hắn đẩy cánh tay Salman ra, nhìn con quái thú bây giờ đã mất đầu.

"Má ơi..." Suýt chút nữa là mở màn một trận giết chóc.

Tấm màng mỏng bị thanh kiếm đâm xuyên qua giống như mất đi hơi nước, soàn soạt một tiếng biến thành màu trắng xám mờ đục, cuối cùng khô lại rồi rơi xuống, nhẹ nhàng rụng đầy đất.

Hai người cũng thấy được bộ dáng hoàn chỉnh của quái vật.

Salman giơ ngọn nến lên, hắn chậm rãi đi đến gần nó.

Dưới ngọn nến lập lòe, bọn họ nhìn thấy rõ thứ đang nằm dưới đất.

Quái vật có hình dạng giống như rắn mối, đầu não không khác bồn rửa mặt là bao, cả người phủ đầy vảy cá, tổng thể không tính quá lớn, có điều trên đầu mọc rất nhiều gai nhọn, thoạt nhìn không dễ chọc.

Không biết là may mắn hay vẫn là bất hạnh, quái vật không chọn ăn bọn họ lập tức, nhưng hai người cũng suýt khiến cho nó chú ý rồi mở ra một màn tàn sát đầu rơi máu chảy.

"Chúng ta làm gì tiếp theo đây?" Thanh Lân nhỏ giọng hỏi ý kiến Salman, bất tri bất giác đội ngũ hai người bọn họ xuất hiện người dẫn đầu, đến Thanh Lân cũng không ý thức được chuyện này.

Salman "suỵt" một cái, làm động tác giữ yên lặng.

Sau đó hắn cầm ngọn nến đánh giá bốn phía cẩn thận.

Nơi này là một không gian hình chữ nhật có chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều chỉ tầm hai mét.

Sáu mặt của nó là lớp màng mỏng bán trong suốt, nhìn qua có chút mỏng manh yếu ớt, làm cho người ta không nhịn được lo lắng chỉ cần dùng chút sức lực là có thể xé rách lớp màng.

Đối với không gian nhỏ như thế, hai nam tử cao lớn chui vào đã quá miễn cưỡng, vậy mà trong góc tường còn có không ít thứ dán vào chằng chịt như mủ keo màu hổ phách, giống như bùn thủy tinh.

Salman cẩn thận đi lên phía trước, màng mỏng xung quanh quả thật rất mỏng, có điều cảm giác kéo căng lại cực kỳ cứng rắn, không dễ dàng hư tổn.

Nhưng mà nếu làm thứ này xuất hiện một lỗ hổng thì xung quanh sẽ biến thành một đống mảnh vụn nhanh chóng.

Hắn cầm một mảnh nhỏ có hình dạng bông tuyết trầm tư, dường như đang nghĩ đến cái gì.

"Đây là cái gì?"
Thanh Lân lấy ra cành cây nhỏ chọc vào góc bùn, kéo ra một vài thứ như tơ dễ dàng.

Salman quay đầu nhìn một cái: "Ta khuyên ngươi đừng động vào nó." Hắn lại nhìn kỹ xung quanh thêm lần nữa, ngoài quái vật ở bên cạnh thì xung quanh không còn quái vật nào khác.

Thanh Lân không hiểu ra sao, lại hỏi: "Chúng ta đi đâu tiếp theo vậy?"
Salman có hơi không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn bày ra biểu tình ôn hòa của người tốt.

Chỉ cần chưa đến lúc xé rách da mặt thì giữ lại một người như vậy, chính là giữ lại một cơ hội để làm phép thử.


"Cho dù đi sang hướng nào thì cũng phải cẩn thận chút, cố gắng đừng phát ra âm thanh."
Thanh Lân xấu hổ che miệng, tỏ vẻ bản thân sẽ giữ tốt cái miệng mình.

Hắn hy vọng bọn họ vẫn nên đừng gặp phải quái thú thì tốt hơn, bởi vì tốn quá nhiều thể lực.

Thế là hắn vươn tay vỗ vỗ Salman, dùng ngón tay ý bảo bên này có thi thể của quái vật, hai người họ cứ đi sang phía bên kia đi.

Nhưng mà đối phương lại lắc đầu không đồng ý.

Salman ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đột nhiên hắn vươn kiếm cắt ra một ô hình vuông trên màng mỏng.

Màng mỏng vỡ vụn, hóa thành từng mảng thủy tinh trong suốt phát sáng rơi xuống.

Không gian trên đỉnh đầu vỡ vụn tạo nên tiếng động không nhỏ, đám quái vật đang núp trong bóng đêm lập tức xôn xao đi tới đi lui, phát ra từng đợt âm thanh khác nhau.

"Ngươi làm gì vậy?!" Thanh Lân bị đối phương làm cho hoảng sợ, vội há miệng chất vấn.

Đáp lại lời hắn là một mảnh trầm mặc.

Salman chỉ nhìn chằm chằm trần nhà bên trên không đáp.

Ngay lúc trần nhà rơi xuống, bùn thủy tinh ở trên đó cũng chảy xuống theo, sau đó giống như có ý thức mà tụ lại với đám bùn trong góc, chiếm khoảng một phần ba diện tích mặt đất.

Không gian xung quanh bọn họ chậm rãi bay lên.

Khóe môi Salman cong cong, lộ ra nụ cười: Thì ra là như thế.

Thanh Lân không hiểu ra sao, đôi mắt trừng lớn rồi đè lại thanh âm: "Làm sao ngươi nghĩ đến thứ này?"
"Đoán, nghiệm chứng một chút." Salman chỉ kiếm xuống bùn dẻo trên mặt đất, "Ta đoán thứ này là kết quả sau khi đám con mồi ở bên ngoài hoàn toàn hòa tan.

Nó cũng là "chất dinh dưỡng" mà nơi đây cần dùng."
Thanh Lân hết nhìn đống bùn dẻo như bùn thủy tinh trên mặt đất rồi lại nghĩ đến yêu ma đang sống sờ sờ bị tra tấn đến chết, không khỏi run lập cập, vội vàng vứt bỏ cành cây nhỏ lúc nãy: "Làm, làm sao ngươi biết?"
"Giống như ngươi nói, nơi này dường như là một gốc cây khổng lồ, bên ngoài kia chính là rễ cây, còn nơi này chính là thân cây.

Những ô phòng nhỏ mà chúng ta đang đứng thật ra là con đường vận chuyển chất dinh dưỡng mà "nó" tạo ra.

Lúc bên trên đã hấp thu chất dinh dưỡng rồi, phòng nhỏ ở trên sẽ lập tức vỡ vụn, sau đó phòng nhỏ ở dưới tiếp tục vận chuyển lên trên."
"Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta."
Salman ngẩng đầu nhìn lên phía trên: "Muốn biết chúng ta đối mặt với cái gì, vậy thì cứ tiếp tục đi lên sẽ biết thôi."
Dứt lời, hắn lại vung kiếm thọc lên trần nhà phía trên, bùn từ miệng lỗ hổng chảy xuống lần nữa.

Hết tầng này đến tầng khác, Salman chọc thông trần nhà, hai người cũng vững vàng bay lên.

Có điều càng lên cao, khả năng gặp được quái vật càng lớn.

Nếu gặp phải một hai con thì bọn họ có thể ứng phó, thế nhưng lúc này đây, hai người bọn họ lại gặp được ba con quái vật, có trái có phải mặt trên cũng có.


"Đáng chết!" Bởi vì có ánh sáng từ ngọn nến và thanh âm phát ra hấp dẫn, hai con quái vật đồng thời phá vỡ lớp màng mỏng, mà đương nhiên động tĩnh của chúng nó cũng kinh động đến con thứ ba.

"Ngăn hai con này lại trước!"
Salman đặt ngọn nến xuống đất, trực tiếp vung kiếm lao đến một con quái vật trước mặt.

Thì ra là người quen cũ, thứ này chính là loài côn trùng lớn mang theo châm dài, sau lưng có đôi cánh mỏng dao động ong ong mà hắn gặp qua lúc ở hoa viên.

Quái vật không tính quá lớn, cả người không có vảy cá, không có móng vuốt sắc bén hay cái đuôi hữu lực, thiên phú cơ bản nằm ở đôi cánh đang bay và tốc độ bay của nó.

Thế nên có thể nói không gian nhỏ này rất không có lợi với nó, bởi vì quá nhỏ, nó không thể thi triển toàn bộ sức mạnh.

Salman thừa cơ tránh đi châm dài của đối phương, nhanh chóng nhảy lên chém bay một cái cánh.

Nó chỉ còn có ba cánh, đương nhiên không giữ được thăng bằng mà rơi thẳng xuống đất.

Nhân lúc quái vật đang bị thương, một kiếm Salman chém rớt đầu nó.

Mặc dù không còn đầu nhưng loài côn trùng trước mặt vẫn run rẩy cánh không ngừng, cũng không mất đi sức sống hoàn toàn.

Salman đang muốn bổ xuống một đao, đột nhiên một loạt châm nhỏ như lông trâu từ bên cạnh phóng tới, hắn không kịp né tránh đã lập tức trúng chiêu, một tay ghim đầy châm nhỏ.

Quái vật bên cạnh rất giống sâu lông khổng lồ, trên người mọc đầy lông dài, đó là quái thú thứ hai.

Tuy tốc độ của nó rất chậm nhưng bên ngoài liên tục phóng ra rất nhiều cây châm.

Y phục của Salman vốn mỏng, hắn bị bắn trúng mười mấy châm, Thanh Lân càng không khá hơn là bao.

Nơi bị nó bắn vào vừa tê vừa nhức, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sưng đỏ.

Thứ này có độc.

Salman không nói nhiều lời, nhanh chóng ném bay một vật phát sáng ra ngoài.

Lúc quái vật sâu lông bị đoàn ánh sáng từ đâu bay đến hấp dẫn, thanh kiếm trên tay Salman lại một lần nữa phóng to, còn dài hơn gấp đôi so với thanh kiếm ban đầu.

Trường kiếm trong nháy mắt lóe lên chém rớt đầu sâu lông, chất lỏng màu xanh lục bắn ra, văng đầy lên màng mỏng.

Sâu lông mất đầu, thân thể không ngừng co xoắn lăn lộn, lông độc rơi ra bay đầy trong không khí.

Salman vội che miệng mũi lại.

"Tê tê." Đúng lúc này, bóng dáng của con quái vật thứ ba đã đến gần tấm màng mỏng, Salman lập tức nắm chặt thanh kiếm, bày ra thế trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Màng mỏng rách ra một khe hở, móng vuốt màu đen mang theo móc câu dài thò vào.


Một làn gió cổ quái từ bên ngoài thổi đến, ngọn nến đang cháy đột nhiên vụt tắt.

Có hai chấm sáng màu đỏ tựa than lửa lóe lên trong thế giới đen nhánh, mùi vị tanh hôi xông thẳng vào mũi.

Ánh trăng tĩnh mịch treo trên không khung, trong hoa viên náo nhiệt một trận, cuối cùng an tĩnh lại.

"Ai cho ngươi tự mình sắp xếp?" Thanh Hồng không còn biểu tình niềm nở như trong yến hội, cả khuôn mặt đều trở nên lạnh lẽo, "Ngươi muốn làm chuyện đó, lại không biết nói một tiếng với ta hay sao?"
Hoa Li nhìn hắn, đáp, "Y đã chú ý đến ranh giới của hồ."
Lời vừa nói ra không khác gì một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống, Thanh Hồng giật mình ngẩn người trong chốc lát.

"Hôm nay Hạc Quân cùng người ngồi chung xe mây, vừa lúc gặp phải hoàng hôn, hai người liền chú ý đến biến hóa ở phía dưới."
Hoa Li lại tiếp tục nói: "Hạc Quân nhạy bén như vậy, làm sao y không phát hiện bất thường? Chắc chắn Hạc Quân sẽ gây trở ngại cho ngài, đến lúc đó, chẳng phải ngài sẽ rơi vào thế khó xử hay sao? Giam cầm y tạm thời, đối với ngài, với mọi người, thậm chí là Hạc Quân mà nói đều không tính là chuyện xấu."
Thanh Hồng ngửa đầu nhìn ánh trăng lơ lửng giữa trời, thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng.

Trong lòng Hoa Li biết đối phương đã cam chịu, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, lại có chút mỉa mai châm chọc: Suy cho cùng, Hạc Quân cũng chỉ như thế mà thôi.

"Thứ vây khốn sư huynh là mê cung lưu ly?" Cho dù huynh ấy nhất thời không kiểm tra mê cung đi nữa thì cũng sẽ không bị mấy thứ trận pháp linh tinh giam cầm, nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Li chỉ có thể dùng mê cung lưu ly.

Hoa Li không nói lời nào, xem như ngầm thừa nhận.

Thanh Hồng lại trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói: "Ngày mai ta sẽ đi tìm y."
Trận pháp này có thể giam cầu yêu ma, tạm thời biến sức mạnh của đối phương trở thành phàm nhân.

Hơn nữa còn có tác dụng của Đăng Tâm Liên nên mới hình thành mê cung.

Có điều trận pháp chỉ có thể chứa một vật còn sống, cho nên tác dụng chủ yếu của nó là giam cầm chứ không có lực sát thương.

Với thực lực của Hạc Quân, nhiều nhất một vài ngày y cũng sẽ phá được trận mà ra."
"Ngài không cần vội vàng như vậy." Hoa Li mở miệng khuyên hắn, "Không bằng chờ đến khi mọi chuyện kết thúc.

Tới lúc đó, ván đã đóng thuyền, cho dù Hạc Quân có muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản kịp nữa.

Mà ngài, cũng có thể...!Được như ước nguyện."
Thanh Hồng hơi suy nghĩ: "Để sau lại nói."
Lát sau hai người không còn gì để nói, Thanh Hồng liền rời khỏi rồi trở về yến hội.

Hoa Li đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Nàng mở lòng bàn tay, trong đó là những vết cào đang rướm máu do móng tay để lại.

Nhưng dường như Hoa Li không có cảm giác đau đớn, khóe môi nàng cong cong mang theo ý cười, nhìn da thịt bị rách ra.

"Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi." Nàng nhìn lòng bàn tay mình, lẩm bẩm tự nói, "Sự tồn tại của y chỉ làm ăn mòn ý chí của ngươi mà thôi."
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, nơi cột gỗ trống không đột ngột hiện lên một cái bóng tách ra, kéo dài, cuối cùng biến thành hình người, người chơi vũ y một thân ngoại bào đỏ xuất hiện tại chỗ.

"Hoàng hôn, ranh giới của hồ?" Người chơi nọ như suy tư cái gì.

Hoa Li muốn Hạc Quân chết để không giữ lại tai họa về sau, Nhậm Dật Phi đang đi trong nước cũng nhanh chóng cảm nhận được quyết tâm của nàng bởi vì —— Nhiệt độ trong nước đang dần giảm xuống.

Không chỉ có nhiệt độ trong nước đang giảm xuống mà nhiệt độ trong toàn bộ không gian đều đang giảm xuống.

Mặc dù nhiệt độ này không đến nỗi làm nước đóng băng nhưng hàn ý bốn phương tám hướng đều đang gào thét đâm vào da thịt, chui vào cốt tủy hắn.


Thân thể hiện tại của Hạc Quân đã là người phàm, đương nhiên Nhậm Dật Phi không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, hắn lạnh đến mức cả người đều run rẩy.

Không biết khổng tước có nhận được thứ hắn đưa đi chưa.

Nhậm Dật Phi không quá chắc chắn chuột tinh kia có dám mạo hiểm tính mạng đi tìm một đại yêu cáu kỉnh hay nổi nóng hay không, thật ra cơ hội thành công của chuyện này không cao lắm.

Thậm chí hắn cũng không biết có phải loại hoa này thường thấy trong yêu giới hay không nữa, chỉ sợ là không đáng nhắc tới.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân chất chồng, khả năng Nhậm Dật Phi tìm kiếm được sự trợ giúp của khổng tước từ chuyện này rất thấp.

Thế nên lúc trước hắn cũng không đặt nặng chuyện này ở trong lòng.

Nhậm Dật Phi không ngờ Hoa Li lại ra tay lập tức, nàng không có mưu mô chước quỷ gì, chỉ muốn trực tiếp giết hắn cho xong việc.

Nhưng mà điều khiến hắn không hiểu là vì sao Hoa Li lại không dứt khoát một kiếm chém xuống mà lại dùng biện pháp tra tấn người khác.

"Chẳng lẽ nàng cho rằng sức mạnh Hạc Quân quá cường đại, cho dù ra tay thế nào cũng không được nên mới dùng cách biến đối phương thành phàm nhân rồi đánh bại y?" Nghĩ đến khả năng này, Nhậm Dật Phi không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa.

Lạnh quá, đúng là lạnh thật, chân cũng đã cứng đờ.

Đừng nói hắn cứ đi tới đi tới mãi cho đến khi biến thành tảng băng luôn nha?
"Ngươi là ai?" Khổng tước đang ở trong viện hóng gió, hắn híp mắt nhìn xuống tiểu yêu chuột tinh đang đứng trước mặt.

Chuột tinh run rẩy không ngừng, lấy ra một nhánh hoa phát sáng đưa đến cho hắn: "Tiền, tiền bối, có một vị tiền bối nhờ ta giao thứ này cho ngài."
"Đăng Tâm Liên?" Hiếm thấy, nhưng không tính là trân quý, khổng tước lập tức lộ ra biểu tình không vui nên phất tay áo định rời đi, "Hửm? Năng lượng này...!Đưa đây."
Năng lượng bám vào nhánh cây rất ít, sờ một cái liền lộ ra hình dáng thật, là một nhánh cây bình thường, nhưng mà khổng tước vẫn nhìn kỹ nó một lần rồi cất vào trong ống tay áo: "Hạc Quân kêu ngươi tới? Vì sao y không tự mình tới?"
"Tiểu nhân cũng không biết, sáng sớm hôm nay vị tiền bối đó chỉ phân phó tiểu nhân như vậy." Chuột tinh kính cẩn cúi đầu lau mồ hôi.

Khổng tước nhíu mi, hắn đang nghĩ xem ẩn ý trong này là gì, không kiên nhẫn phất tay: "Ngươi lui ra đi."
"Nhưng mà vì sao hôm nay y lại không tới? Thật sự là vì ghét bỏ chướng khí mù mịt bên này sao?" Không biết khổng tước nghĩ đến cái gì, hắn xoay người đi về phía bên ngoài.

Đám thị nữ mang theo gương mặt tươi cười quỷ dị đột nhiên xuất hiện chắn ngang: "Sao khổng tước đại nhân lại không tiếp tục..."
"Cút." Khổng tước cáu kỉnh phất tay làm cho đám thị nữ né sang một bên.

Hắn sải bước, đi đến đình viện phía xa của Hạc Quân.

Một quản sự đang trên đường đi nhìn thấy khí thế hùng hổ của đại yêu, cảm giác không đúng lập tức sai người báo lại chủ nhân, còn mình thì trộm đuổi theo, xem người nọ muốn đi đâu.

Đương nhiên khổng tước đã chú ý bọn họ từ lâu nhưng hắn không có thời gian phản ứng, bởi vì hắn đã đi đến đình viện của Hạc Quân rồi.

Nếu như hắn đoán sai, cùng lắm thì bị y đánh cho một trận, hắn da dày thịt béo có gì mà sợ?
"Ta muốn gặp Hạc Quân." Khổng tước còn chưa tới nơi, thanh âm của hắn đã truyền vào trong phòng.

Thị nữ ở trong phòng chạy ra: "Hạc Quân không tiếp khách."
Tiếp đó là một đám thị vệ cầm vũ khí lao đến, đe dọa khách nhân xâm nhập: "Thỉnh đại nhân lui về phía sau."
Khổng tước nheo mắt, trong lòng nói thầm quả nhiên không đúng.

Với tính cách thối đó của Hạc Quân, lúc này không phải y nên phất tay áo quét hắn ra ngoài hay sao, chẳng lẽ hôm nay còn có tâm trạng cho thị nữ chạy ra tán gẫu với hắn?
Trên mặt khổng tước lập tức hiện lên yêu văn, tóc dài đen nhánh theo gió thổi tung, sau lưng xuất hiện ánh sáng ngũ sắc chói mắt: "Không tiếp khách? Kêu Hạc Quân ra đây nói chuyện với ta!"
Đuôi ngũ sắc phát sáng của khổng tước chậm rãi lướt qua, đình viện u nhã tĩnh mịch trực tiếp bị hắn "lau sạch" khỏi thế giới.

Đại yêu nhìn khoảng đất trống không có một bóng người trước mắt, ánh sáng ngũ sắc phía sau như muốn thiêu cháy tất thảy, không khác gì tâm tình của hắn lúc này: "Các ngươi nhắc lại lần nữa cho ta nghe, Hạc Quân không tiếp khách sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương