Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang Npc Trong Trò Chơi Giải Mã
-
280: Thời Đại Giải Trí
Cảnh sát Trương không khỏi sửng sốt: "Cậu không tìm nữa sao?" Trực tiếp khẳng định là âm mưu do hắn giết?
"Tìm cái gì?" Nhậm Dật Phi hỏi.
"Tìm cái gì...!Không phải cậu tìm thì sẽ biết ư?" Cảnh sát Trương nhìn xung quanh đáp lời.
Nhậm Dật Phi suy nghĩ: "Có phải là ghi chép, nhật ký hay tùy bút gì đó mà người chết để lại không, bên trên viết hôn phu nạn nhân có hành động như PUA*? Khiến người ta cảm thấy vụ án này do hung thủ lợi dụng lúc nạn nhân kích động dẫn dắt cô ấy đi tự sát?"
*PUA: Viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là "nghệ sĩ bắt chuyện", bậc thầy tán tỉnh v.v,...!nhưng sau này mang nghĩa là người thao túng, kiểm soát, tẩy não tâm lý người khác trong một mối quan hệ nào đó, biến nạn nhân thành con rối.
Cảnh sát Trương nghi ngờ nhìn thoáng qua máy tính màn, rõ ràng nơi đó vẫn chưa có dấu vết bị người kiểm tra.
"Đừng tìm." Nhậm Dật Phi lắc đầu, "Cho dù xuất hiện sổ nhật ký ghi rõ hôn phu nạn nhân khống chế cô ấy, thậm chí kích thích cô ấy như thế nào thì tôi cũng sẽ không đổi phán đoán của bản thân."
"Vì sao?" Cảnh sát Trương không hiểu.
"Trạng thái phát bệnh tâm thần phân liệt của mỗi người bệnh ở từng thời điểm đều không hề giống nhau, song vẫn tồn tại một vài điểm khác biệt giữa phát bệnh tự nhiên và phát bệnh do thuốc."
"Cậu đoán là thuốc gì?"
"Phencyclidine, còn được gọi là "bụi thiên thần", hung thủ dùng nó với mục đích bắt chước trạng thái bệnh tâm thần phân liệt.
Sau khi dùng thứ này sẽ đổ nhiều mồ hôi, gặp chướng ngại phát âm, sốt cao vân vân, thậm chí bị động kinh."
Cảnh sát Trương gật đầu theo bản năng, có điều vừa gật xong thì anh ta liền phát hiện có chỗ không đúng: "Bắt chước trạng thái bệnh tâm thần phân liệt? Không phải trộm đổi thuốc hoặc giảm bớt liều lượng sẽ càng làm bệnh tình thêm nặng hơn sao?"
Nhậm Dật Phi nhìn đối phương bất đắc dĩ, trên mặt viết: Ông bạn già ngốc nghếch khờ khạo à.
Cảnh sát Trương:...
"Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, đang muốn lừa đảo chiếm đoạt bảo hiểm thì bạn gái đột nhiên phát bệnh.
Tôi nghi ngờ nạn nhân vốn không hề mắc bệnh tâm thần mà là cô ấy bị bỏ thuốc, dẫn tới hành động thất thường, thoạt nhìn giống như bị tâm thần phân liệt."
Trên đầu cảnh sát Trương xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Cậu nghi ngờ dựa vào căn cứ gì?"
"Anh nhìn xem, đây là hai hợp đồng bảo hiểm nhân thọ với điều kiện là tử vong để được chi trả quyền lợi bảo hiểm."
Nhậm Dật Phi lấy ra hai hợp đồng riêng: "Một phần là của nạn nhân, người được lợi là hôn phu cô ấy.
Một phần là hôn phu cô ấy, người được lợi là nạn nhân.
Một bệnh nhân tâm thần sẽ không được ký bảo hiểm nhân thọ "với điều kiện là tử vong", cho nên lúc này, cô ấy vẫn chưa được chẩn đoán bệnh."
Cảnh sát Trương gật đầu, Nhậm Dật Phi liền tiếp tục phân tích: "Thời gian hợp đồng được thành lập khoảng một năm rưỡi trước đây, mà nạn nhân bị chẩn đoán mắc bệnh là một năm trước.
Nói cách khác, nửa năm sau khi bọn họ ký hợp đồng, nạn nhân đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần."
"Một năm sau khi chẩn đoán bệnh, nạn nhân tự sát, công ty bảo hiểm bồi thường số tiền bảo hiểm kếch xù cho hôn phu nạn nhân."
Cảnh sát Trương lắc đầu: "Trên lý thuyết, nếu người mua bảo hiểm tự sát trong thời hạn hai năm sau khi ký hợp đồng, công ty sẽ không chịu trách nhiệm bồi thường bảo hiểm."
"Đúng vậy, nhưng có một trường hợp miễn trừ, đó là bệnh nhân tâm thần, bởi vì bọn họ không thể khống chế hành vi bản thân.
Chỉ cần chứng minh cô ấy tự sát sau khi phát bệnh tâm thần, tự sát cũng có thể nhận tiền bảo hiểm."
Nhậm Dật Phi bổ sung: "Nếu sau khi ký hợp đồng, người mua bảo hiểm mắc bệnh tâm thần, cuối cùng tự sát vì căn bệnh này, người được lợi có thể bắt công ty bảo hiểm bồi thường tiền bảo hiểm nhân thọ."
"Một năm trước, nạn nhân bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, hiện tại lại có video làm chứng cô ấy tự sát sau khi phát bệnh, phù hợp điều kiện hợp đồng một cách hoàn mỹ."
Nói có sách mách có chứng, cảnh sát Trương bị Nhậm Dật Phi thuyết phục.
Anh ta bắt đầu thúc giục bên kia giám định kết quả nhanh lên.
Thật ra kết quả giám định đã có từ lâu, quan trọng là trình tự.
Bên này, Nhậm Dật Phi còn đang bận tán chuyện với khán giả ở trong kênh phát sóng: "Mất hai năm để lên kế hoạch và thực hiện kế hoạch, hơn nữa suốt thời gian này phải không được dao động.
Tố chất tâm lý của hôn phu nạn nhân không quá mạnh, đồng thời trình độ đạo đức cũng thấp hèn, có thể nói là hạ lưu."
"Lựa chọn một con mồi thích hợp, trở thành bạn bè, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt khiến đối phương ký hợp đồng bảo hiểm.
Nửa năm sau, hai người bắt đầu ở chung, hơn nữa còn bàn chuyện cưới hỏi, lúc này hắn bắt đầu bỏ thuốc."
"Chờ đến khi bạn gái bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, hắn còn có thể biểu hiện thành bộ dáng săn sóc quan tâm, nửa bước không rời, lấy được tình cảm người yêu và sự tán thành của người nhà người yêu.
Sau đó, lại qua thời gian một năm, khi tình cảm đã đủ sâu sắc, hắn có thể bỏ thuốc lần nữa, kết hợp với kiểu kích thích tinh thần khác, làm bệnh tình nạn nhân tăng thêm, còn có khuynh hướng khiến cô ấy tự sát."
Nhậm Dật Phi vuốt cằm: "Tôi có thể tưởng tượng ra bình thường người này kích thích bạn gái mình thế nào.
Có khả năng sẽ là kiểu lời nói "Hôm qua lúc em hôn anh, em giống như một người khác vậy", làm nạn nhân cho rằng trong người mình tồn tại một nhân cách khác, thậm chí người này chuẩn bị cướp đi bạn trai và cuộc sống cô ấy."
"Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán.
Đợi xem pháp y có kiểm tra ra bụi thiên sứ tàn lưu trong cơ thể của nạn nhân không."
Không lâu sau đã có kết quả giám định.
Cảnh sát Trương cầm điện thoại trở lại: "Đã kiểm tra ra thứ kia, bụi thiên sứ."
Nhậm Dật Phi gật đầu, không có gì ngoài ý muốn: "Nếu có người nữ tử vong, vậy tình nhân hoặc người chồng cô ấy sẽ là người tình nghi đầu tiên.
Mà nếu giữa bọn họ có quan hệ lợi ích, như vậy hiềm nghi sẽ càng càng lớn."
"Trong khoảng thời gian này, nạn nhân đã chịu sự ảnh hưởng của thuốc, chứng minh hung thủ không chỉ hạ một lượng thuốc lớn ban đầu, mà là bỏ thuốc theo chu kỳ thời gian.
Người phù hợp điều kiện chỉ có hôn phu của nạn nhân."
"Hơn nữa, hôn phu nạn nhân còn là bác sĩ.
Hắn có cơ hội tiếp xúc với loại thuốc không rao bán trên thị trường như phencyclidine.
Kiểm tra hắn ở bên kia một chút, có lẽ sẽ biết nghi phạm lấy bụi thiên sứ từ đâu."
Nói xong, Nhậm Dật Phi nhìn về phía camera nho nhỏ: "Đều đã nghe rõ chưa, đừng bao giờ công khai người thụ hưởng bảo hiểm là người kề gối, nếu không mọi người có thể thử xem chính mình và bảo hiểm kếch xù, cái nào quan trọng hơn."
"Thú thật, tôi không hiểu hành động để lại tiền bảo hiểm cho tình nhân sau khi mình chết đi.
Cô ấy để lại tiền làm gì, cho hắn đi nuôi tình nhân mới à?"
Vụ án đã được phá, trước sau còn chưa tới nửa tiếng.
Tuy rằng bản chất vụ án vốn không khó, nhưng vẫn chứng tỏ được năng suất phá án của Nhậm Dật Phi rất cao.
Hắn điều chỉnh vẻ mặt rồi ra ngoài, nhóm tuyển thủ thứ hai đã đợi dưới lầu một lúc, sau khi nhìn thấy Nhậm Dật Phi bước ra đều nhìn hắn chằm chằm, muốn thử đoán một chút manh mối.
Trong nhóm người chơi thứ hai có tổ hợp ba người chơi sống lại, bọn họ nhớ tới video cắt nối của Nhậm Dật Phi trong các vụ án trước, muốn tìm thấy vụ án hắn có cùng biểu tình, để dễ dàng phán đoán.
Về phần Nhậm Dật Phi, bởi vì hắn nhàm chán nên dù trong lòng chỉ muốn ngáp một cái, ngoài mặt Nhậm Dật Phi lại tỏ vẻ "tại sao lại như thế", khiến người ta cho rằng vụ án này vô cùng phức tạp, tuyệt đối không đơn giản như hình thức bên ngoài.
"Ôi người thông minh, người thông minh đúng là dễ suy nghĩ thái quá." Nhậm Dật Phi nhủ thầm.
Lúc ra khỏi tòa chung cư, hắn còn gặp các tuyển thủ đang đi về hướng này, một đám người lười nhác không chút sốt ruột.
"Dù sao đến muộn cũng vậy, bản chất nhóm hai hay nhóm ba đều như nhau cả thôi."
Chỉ có một mình Nhậm Dật Phi đến đầu là chiếm ưu thế.
Nếu quá trình phá án của người đầu tiên xuất sắc thú vị, thế thì các tuyển thủ phía sau sẽ không thể đem lại cảm giác bất ngờ nữa.
Trong số lượng người xem tăng mạnh của Hà Chiêu Minh, có những người đến đây vì "muốn hiểu biết vụ án".
Nếu hắn ngã xuống thần đàn, không còn là người có tốc độ nhanh nhất, bọn họ sẽ rời đi.
Tạm biệt các tuyển thủ xung quanh, Nhậm Dật Phi tiếp tục trở về.
Hắn đi qua con đường này một lần sẽ giới thiệu một lần, bây giờ giới thiệu tiếp cũng không mấy thú vị.
Thế là Nhậm Dật Phi quyết định phân thân làm hai, tự hỏi tự đáp vụ án hôm nay.
Điểm tranh cãi trong vụ án này là "tự sát" hay "hắn giết".
Nếu hung thủ áp dụng phương pháp kích thích tinh thần, bởi vì khó tìm được bằng chứng nên sẽ phán đoán nạn nhân tự sát.
Nếu hung thủ bỏ thuốc, dẫn đến nạn nhân bị kích thích tinh thần rồi tự sát, trường hợp này chính là "hắn giết".
"Nói không chừng vài tuyển thủ sẽ bị các manh mối như sổ nhật ký, tùy bút vân vân lừa cho chảy máu đầy mặt.
Bởi vì cảnh sát Trương đã nói với bọn họ, sau khi nạn nhân được khám nghiệm thông thường, không phát hiện bất kỳ loại thuốc nào tàn lưu, điểm này là sai lầm."
Nhậm Dật Phi vừa đi vừa nói chuyện: "Có đôi khi, bụi thiên sứ sẽ bị xét nghiệm ra, có đôi khi sẽ không.
Đây xem như là một cái bug, kiểm tra nhân phẩm của người chơi."
"Giả sử lúc khám nghiệm thi thể ra bụi thiên sứ rồi, thế thì kế hoạch hai năm của hôn phu nạn nhân xem như uổng phí, cho nên ngay từ đầu, vụ án này không được cho là "hắn giết", có chút yếu tố may mắn."
"Chỉ cần đã phạm tội, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Trên đời này vốn dĩ không tồn tại một tội ác hoàn mỹ chân chính."
"Rất nhiều cái gọi là tội ác hoàn mỹ, song chúng toàn là những vụ án lách luật.
Chẳng hạn như khống chế người mắc bệnh về thần kinh tự sát, hoặc kích thích người nào đó giết người.
Quả thật về pháp luật, những người này sẽ không bị định tội, nhưng ai cũng biết đó là giết người."
Nói tới đây, Nhậm Dật Phi chợt dừng chân một chút, tâm tình hơi vi diệu: Không phải đang nói chính hắn sao?
Vì vậy Nhậm Dật Phi lập tức chuyển đề tài, nói về trình tự của vụ án.
Tầng thứ nhất là nạn nhân phát bệnh tâm thần phân liệt, sau đó tự sát, hoàn toàn tự sát, không có bất kỳ nghi vấn gì.
Tầng thứ hai là nạn nhân đã chịu kích thích tinh thần, sau đó tự sát, tự sát vì sự hướng dẫn của người khác, pháp luật vẫn định nghĩa là tự sát như cũ.
Tầng thứ ba là người chết bị bỏ thuốc, dẫn đến tinh thần kích thích phát bệnh tâm thần, sau đó mất khống chế hành vi rồi tự sát.
Đây là vụ án mang tính chất giết người bằng thuốc độc.
"Nếu không thể tìm ra chứng cứ nạn nhân bị đầu độc, kết luận cũng chỉ có thể dừng ở tầng thứ hai.
Lúc này cảnh sát Trương cho bọn họ một manh mối mơ hồ —— Khám nghiệm tử thi thông thường không kiểm tra ra thuốc.
Sẽ có người từ bỏ lựa chọn "bị đầu độc", nhiều nhất cũng chỉ là suy đoán có phải hôn phu nạn nhân giảm bớt thuốc trị liệu bệnh tâm thần phân liệt không."
Nhậm Dật Phi ở trong video nói chuyện chậm rãi, khán giả vừa nghe hắn phân tích, vừa xem các tuyển thủ khác thật sự đi vào con đường "nghi ngờ hôn phu nạn nhân giảm bớt thuốc trị liệu bệnh tâm thần phân liệt", bọn họ cười ha ha.
"Lúc trước tôi xem Hà Chiêu Minh phá án, cảm thấy vụ án rất đơn giản, thậm chí sinh ra ảo giác "tôi phá án cũng được".
Nhưng mà sau khi xem các tuyển thủ khác đưa ra lựa chọn sai lầm chồng chất, e hèm..."
Nhìn lên: Mình có thể.
Thực tế: Mình không được.
Đúng là hiện thực tàn khốc.
"Quả thật các tuyển thủ khác không tồi, ít ra bọn họ có thể phát hiện cách nạn nhân phát bệnh có gì đó kỳ lạ.
Chúng ta đã biết sẵn kết quả, đương nhiên đẩy ngược quá trình sẽ cảm thấy dễ dàng."
"Lầu trên nói phải.
Thật sự có nhiều manh mối trước mặt như vậy, muốn lấy ra từng điểm quan trọng rồi xâu thành dây chuỗi, phải hiểu biết về bệnh tâm thần phân liệt và loại thuốc bụi thiên sứ, còn phải hiểu về kiến thức bảo hiểm nhân thọ, "người thường" tỏ vẻ chịu thua rồi."
Một khán giả thắc mắc tận đáy lòng: "Cho nên vì sao Hà Chiêu Minh lại chọn con đường thần tượng đầy rủi ro? Không phải quá lãng phí bộ não của cậu ta đó ư?"
"Câu này tôi biết! Nếu có khả năng kiếm tiền bằng khuôn mặt, sao tôi phải dùng đầu óc suy nghĩ? (mặt chó.jpg)"
"Tôi có một câu hỏi, nếu Hà Chiêu Minh lợi hại đến vậy, nửa tiếng đã có thể tìm ra hung thủ, vậy vì sao cậu ta lại không thể chứng minh bản thân mình trong sạch? Đừng nói chứng cứ gì đó với tôi nhé.
Người bị hại không có chứng cứ chứng minh Hà Chiêu Minh quấy rối mình, nhưng cậu ta cũng không có chứng cứ chứng minh mình không quấy rối người ta.
Cho nên, có phải là, cậu ta làm thật không?"
Khu bình luận đột nhiên an tĩnh.
Lúc Nhậm Dật Phi đi dạo hưởng thụ gió mát trên đảo xa, một đám thủy quân chuẩn bị nhắm vào hắn đang dần dần nổi lên mặt nước.
___
Tác giả có lời muốn nói:
A Phi: Hắt xì!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook