Tháng Ngày Ta Đã Qua
-
Chương 14
Sau khi bị tuyết phủ kín, nhiệt độ Thượng Hải tiếp tục hạ xuống thấp, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã hạ xuống nhiệt độ thấp nhất trong lịch sử những năm gần đây.
Một tuần nữa là đến giao thừa, dường như không mấy người vì nhiệt độ hạ thấp này mà không vui. Quản gia cử người mang đống đồ năm mới trang hoàng hai tầng của căn hộ chung cư cho nó có chút hương vị năm mới.
Hiển nhiên là vì năm trước chưa từng náo nhiệt như vậy, lần này quản gia rất vui, làm việc cũng rất phấn khởi.
Thừa Ảnh đứng bên xem cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không dám tin, không kiềm chế được hỏi, “Bác định đón Tết năm nay ở đây với chúng cháu ạ?”
“Đương nhiên”, quản gia đang tự tay bày đĩa hoa quả trong phòng khách, “Trước khi đi, cậu Lâm đã dặn rồi, thực đơn đêm giao thừa cũng có rồi.”
Càng gần Tết, Lâm Liên Thành càng bận. Sau hai ngày nghỉ ngắn ngủi, anh ta lập tức phải đi công tác ở thành phố khác, chắc khoảng chiều Hai chín mới có thể quay về.
Trước khi anh ta đi, Thừa Ảnh cũng có hỏi anh ta, người nhà họ Lâm đón Tết ở đâu, kết quả anh ta nói, “Tô Châu.”
Cô rất ngạc nhiên, “Vậy anh không ở cùng họ sao?”
“Năm nay khá đặc biệt”, anh ta nói.
Lý do này nghe có vẻ rất chính đáng, nhưng sau khi anh ta đi, cô bỗng nhớ ra, hai người thân thiết như vậy, tại sao anh ta không đưa cô về Tô Châu đón Tết?
Có điều rất hiển nhiên, trước khi đi, Lâm Liên Thành đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Cả căn hộ tràn đầy không khí Tết, dường như cô cũng bị cuốn theo. Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ, cũng không thắc mắc chuyện này nữa.
Quản gia đã hẹn công ty dịch vụ gia đình buổi chiều đến thay rèm cửa sổ, vì công trình hai tầng trên và dưới đều khá rộng, nên phải làm sớm một chút.
Thừa Ảnh ăn cơm xong, dứt khoát không nghỉ trưa, đang chuẩn bị trốn vào phòng xem đĩa phim. Đĩa phim xem thâu đêm lần trước vẫn còn chưa hết, còn ở trong đầu đĩa. Bộ phim Gangster ba phần nổi tiếng của Hollywood quá dài, khi đó, cô đang xem dở phần hai thì ngủ thiếp đi.
Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch khá lớn, trên kính cửa sổ phủ một lớp sương mờ. Cô tìm chiếc điều khiển từ xa, chuẩn bị tắt đèn thì bỗng nghe dưới lầu có tiếng động.
Khi cửa thang máy mở ra, quản gia đứng ở cửa phòng khách hoàn toàn sững sờ.
Khu chung cư cao cấp nhất Thượng Hải này, ngoài thiết bị và dịch vụ đều được phần cứng phần mềm hóa ra, còn có cả thiết bị anh ninh nghiêm ngặt nhất. Bất kỳ khách nào đến cũng phải đăng ký danh tính và phải được sự đồng ý của chủ hộ nhấn vân tay xác minh thì mới có thể lên.
Nhưng hôm nay, những điều này đều không dùng đến.
Trên tay quản gia vẫn cầm chiếc bình hoa vừa lau, lúc này chỉ có thể giật mình nhìn năm sáu người lạ mặt từ cửa thang máy bước ra.
Toàn là đàn ông mang theo khí thế áp đảo, bước vào như đi vào chốn không người. Họ cứ thế đi thẳng vào phòng khách.
Mất một lúc, bác quản gia mới tìm lại được giọng nói của mình, lập tức nghiêm giọng chất vấn, “… Các anh là ai?”, đồng thời cũng cảnh giác, nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng bật hệ thống chống trộm, báo cảnh sát.
Một người đàn ông cao ráo sải bước tới, dường như đã dễ dàng nhìn thấu tâm tư của ông. Anh ta đến trước mặt ông, bình tĩnh nói, “Yên tâm. Tôi sẽ không làm hại ông đâu. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, Thừa Ảnh ở đâu?”
Anh ta mặc áo khoác gió màu đen, quần Âu đen, cả người toát lên vẻ thanh tú lạnh lùng, đôi mắt u buồn không cảm xúc nhưng lại như có ánh sáng sắc bén và sức mạnh cực lớn.
Nhiệt độ bên ngoài dưới không độ, cửa sổ đã phủ kín băng tuyết.
Rõ ràng trong phòng khách rất ấm, nhưng anh vừa bước đến, quản gia cảm thấy như cơn gió lạnh khó hiểu ùa đến.
Quản gia hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy cặp mày anh tuấn đó lạnh lùng lạ thường, giọng nói cũng như tảng băng trôi. Nghe nói anh ta đến tìm Án Thừa Ảnh, quản gia càng cảnh giác hơn, “… Anh có quan hệ thế nào với cô Án?”
“Ông không cần biết điều này”, Thẩm Trì cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng, “Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?”
Người đàn ông này và cả đám người phía sau anh ta đều xuất hiện một cách bá đạo lạ thường. Quản gia sợ rằng họ là người không đường hoàng, đang nghĩ cách ứng phó thế nào thì nghe tiếng bước chân bước từ cầu thang phía sau xuống.
Rõ ràng, Thẩm Trì cũng nghe thấy.
Thính giác và phản ứng của anh hơn quản gia rất nhiều, thế nên gần như ngay lập tức, đôi mắt u buồn đã nhìn xuyên qua vai quản gia, thẳng về phía cầu thang.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Thừa Ảnh vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi.
Vì mặc chiếc váy dài đến gót chân nên bước chân của cô hơi có giới hạn, không đi được nhanh lắm. Quản gia vốn định lên tiếng ngăn cô lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Thẩm Trì nhẹ nhàng vòng qua người ông, bước về phía trước hai bước.
Cách nửa phòng khách, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô, sắc mặt khó đoán vô cùng.
Rõ ràng, cô lập tức chú ý đến anh.
Thực ra, giờ phút này, kể cả quản gia, trong phòng khách có ít nhất bảy người đàn ông đang đứng. Khuôn mặt nào cũng lạ lẫm, nhưng cũng không biết thế nào, mà ngay từ khi Thừa Ảnh bước xuống cầu thang, mọi sự chú ý đã dồn cả về người đàn ông đang chiếm cứ trước mặt.
Cô chưa từng gặp anh ta, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ, khó hiểu, lại có chút thần kỳ, như một dòng điện chạy qua. Trong nháy mắt, ánh mắt anh đã xuyên qua não bộ của cô với tốc độ cực nhanh, gần như chớp nhoáng, nhưng mang theo cảm giác hơi chóng mặt.
Cô định thần, trong lòng thầm ngạc nhiên, lúc này mới ý thức rằng hai chân mình đã bất giác bước lại gần anh, cảm giác này chưa từng có, kể cả khi cô được Lâm Liên Thành cứu về.
Từ sau khi mất trí nhớ, trong lòng cô luôn có bản năng đề phòng với những thứ xa lạ, giống như đứa trẻ sơ sinh sợ thế giới và những nguy hiểm chưa biết, luôn muốn tránh xa một chút, quan sát cho rõ rồi mới yên tâm, mạnh dạn lại gần.
Thế nên Lâm Liên Thành đã phải mất mấy tháng mới khiến cô tin tưởng rằng họ đã từng là bạn tốt.
Tuy nhiên, hôm nay, nhìn người đàn ông trầm mặc và lạnh lùng này, thậm chí còn chưa lên tiếng dù chỉ một câu, cô đã không kiềm chế được muốn tiến lại tìm hiểu.
Có điều, cô nhanh chóng tìm lại được lý trí, dừng lại cách anh vài mét, không tiến lên nữa.
“Anh là ai?”, cô hỏi.
Giọng cô vẫn như trước đây, chỉ là thiếu chút cảm xúc, thực ra đến ánh mắt cũng vậy, ngoài sự nghi vấn và muốn tìm hiểu ra thì không tìm thấy chút gì của ngày trước.
Ánh mắt Thẩm Trì hơi lóe lên, như tảng băng nổi đột nhiên xuất hiện một vết nứt, anh mở to mắt, hỏi lại, “Em nói gì?”, rõ ràng là giọng cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy mùi nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn không biết, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại câu hỏi một lần nữa, “Anh là ai?”
Dáng vẻ của cô không giống nói đùa chút nào nên anh không nói gì nữa.
Phòng khách gần hai trăm mét vuông yên lặng đến kỳ lạ.
Đôi môi mỏng của Thẩm Trì hơi cong lên, không tỏ thái độ gì, vẫn tiếp tục nhìn cô, bất kỳ nét mặt nào của cô cũng đều thu vào tầm mắt của anh. Dường như rất lâu sau, anh bỗng quay sang quản gia, ánh mắt trở nên lạnh lùng lạ thường, “Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?”
Quản gia gần như bị dáng vẻ của anh làm cho phát khiếp, ngây người mãi mà không biết trả lời thế nào cho lưu loát, “Hình như cô Án… hình như bị mất trí nhớ.”
Ánh mắt Thẩm Trì tối sầm lại.
Mất trí nhớ…
Hiếm khi anh ngây người ra, sau đó không buồn để ý đến những người khác, anh bước thêm hai bước đến trước mặt cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều. Ở khoảng cách gần như vậy, anh hơi cúi xuống khẽ xác nhận, “Em không nhớ anh sao?”, gần sát anh, cô mới ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, rất đặc biệt, vừa giống như rừng rậm nguyên thủy sau cơn mưa mùa đông, lại giống như chìm trong nước đá bạc hà, lạnh đến phát run.
Cô bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, bàng hoàng mãi mới lắc đầu, nói thật, “Không nhớ nổi.”
Ai ngờ ngay lập tức, anh không nói gì, nắm chặt lấy cổ tay cô. Cô gần như sợ phát khiếp, vùng thoát ra theo bản năng, “… Anh làm gì thế?”, vừa nói vừa lùi lại phía sau, ngay tức khắc nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Trì dừng lại, nhìn nét mặt cô đầy phòng bị, gần như đã bị thái độ phản kháng cực đoan của cô làm cho tức giận, đáy mắt đen láy càng đen hơn, “Em mất trí nhớ nhưng lại nhớ duy nhất Lâm Liên Thành sao? Đến anh mà em cũng không nhận ra, nhưng lại có thể sống vui vẻ với anh ta sao?”
“Tôi không nhớ gì hết”, cô hít một hơi thở sâu, ôm hai tay trước ngực, giận giữ nhìn anh.
Đây là tư thế phòng vệ khiến Thẩm Trì cảm thấy trớ trêu. Tuy bức ảnh trong điện thoại đó chụp ở khoảng cách khá xa, không nét, nhưng rõ ràng cô đang nở nụ cười thoải mái.
Anh lại bước lại gần một bước, nói ngắn gọn, “Không nhớ gì hết đúng không? Vậy anh nói cho em biết, em là vợ anh.”
“… Thế là ý gì?”, cô không khỏi bàng hoàng, dường như không thể tin nổi, vừa lùi lại vừa nói, “Lâm Liên Thành chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi đã kết hôn…”
“Vậy sao?”, anh cười cực kỳ phẫn nộ, “Vậy anh ta nói gì?”
Nhưng cô không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn anh, muốn xem nét mặt của anh là thật hay giả.
Có lẽ là vì nhắc đến Lâm Liên Thành, cuối cùng vị quản gia đang ngây người đã tỉnh táo cả tư duy lẫn lý trí, nhìn thấy người đàn ông hùng hổ xa lạ ép sát Thừa Ảnh, ông vô thức lao đến có ý ngăn giữa hai người, bịa ra lời nói dối trong tình hình khẩn cấp, cảnh cáo Thẩm Trì, “Anh Lâm sắp về, xin anh tự trọng một chút.”
Ông không nhắc đến Lâm Liên Thành còn tốt, chỉ thấy mắt Thẩm Trì tối sầm lại, ánh mắt sắc bén quét qua mặt ông, nhanh chóng sải bước nắm chặt cánh tay Thừa Ảnh.
Lần này anh thật sự mạnh tay, Thừa Ảnh bất giác khẽ kêu đau, tiếng kêu truyền đến khiến anh nhíu mày, hơi buông lỏng tay, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, “Có phải em chỉ tin lời một mình anh ta không? Hả?”
Thực ra Thừa Ảnh không hoàn toàn tin anh ta, chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Huống hồ, thái độ của anh hùng hổ như vậy, chẳng hề cho cô thời gian để suy nghĩ nên cô chỉ phản kháng theo bản năng.
Cánh tay bị đau nhưng lại không vùng ra được khiến cô càng tức hơn. Cô lạnh lùng cố ý thừa nhận, “Đúng vậy. Tôi thà tin anh ta còn hơn tin anh. Chí ít, anh ta còn giống người tốt hơn anh…”
“Người tốt ư?”, Thẩm Trì cười lạnh lùng, chẳng thèm để ý, “Anh chưa bao giờ nói anh là người tốt cả.”
Nói xong, ánh mắt anh lướt sang người quản gia đứng bên cạnh, thản nhiên nói, “Đợi Lâm Liên Thành về, ông nói cho anh ta biết, tôi đưa người đi rồi. Chuyện lần này tạm thời không truy cứu anh ta, nhưng sẽ không dễ dàng có lần sau đâu.”
Quản gia vốn còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hoa mắt, chỉ thấy Thẩm Trì giơ tay đánh vào gáy Thừa Ảnh.
Anh ra tay nhanh, dứt khoát, động tác gọn lẹ nhưng ngay khi người Thừa Ảnh mềm nhũn đổ xuống thì anh đã đưa tay ra đỡ lấy cô, rồi bế bổng lên.
Quản gia nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, thấy anh bế Thừa Ảnh lên, đáy mắt dường như có ánh nhìn dịu dàng, nhưng quản gia ngờ rằng đấy chỉ là ảo giác của mình, vì anh nhanh chóng ngẩng lên, không quay đầu lại, sải bước đến thẳng thang máy.
Giống như khi đến, người đàn ông này dẫn theo mấy người đi như ra vào chốn không người, biến mất sau khi hai cánh cửa kim loại từ từ khép lại.
Khi Thừa Ảnh tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã nằm trong xe.
Khoang xe lờ mờ, bên ngoài còn tối hơn, hình như xe đang chạy trên đường cao tốc, tốc độ rất nhanh, nhưng rất ổn định, dường như có mưa bụi lạnh, những hạt mưa nhỏ văng vào cửa kính ô tô. Vì trong xe rất yên tĩnh nên cô có thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất.
Sau gáy vẫn còn cảm giác đau, vừa buốt vừa tê, một lát sau, cô mới nhớ lại chuyện trước đó, gần như ngay lập tức, cô ngồi phắt dậy, trứng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, “… Anh bắt cóc tôi sao?”
“Em ngủ trên đùi anh bốn năm tiếng đồng hồ rồi, lẽ nào không nói một tiếng cảm ơn trước sao?”, Thẩm Trì đổi tư thế ngồi, quay lại nhìn cô trong bóng tối.
“Cảm ơn anh đã đánh ngất tôi sao? Hay cảm ơn anh đã bắt cóc tôi?”, cô vừa tức giận chỉ trích, vừa tựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh bên ngoài.
Quả nhiên là đang ở trên đường cao tốc, hai bên đường là những thửa ruộng tối om, ánh huỳnh quang trên rào chắn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Anh nói cô đã ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, vậy họ đang đi đâu?
Dường như đường cao tốc không có điểm cuối, Thừa Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn vượt qua nỗi tức giận trước đó.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”, theo bản năng, cô tựa vào cửa xe, cố gắng kéo xa khoảng cách với anh rồi hỏi, đáy mắt đen láy hiện lên vẻ bất an.
Sau đó nhận được câu trả lời rất đơn giản, “Vân Hải.”
“Tại sao?”
“Vì nhà em ở đó”, Thẩm Trì hơi ngừng lại, lại nhìn cô nhẫn nại, “Anh chỉ đưa em về nhà, không coi là bắt cóc.”
Nhà ư?
Dường như Thừa Ảnh không dám tin, vẫn nhìn người đàn ông này một cách cảnh giác. Mấy tiếng trước, cô thậm chí còn chưa thể nhìn rõ động tác của anh thì đã bị anh đánh ngất đi rồi.
Rốt cuộc người đàn ông này làm gì vậy?
“Anh tên gì?”, cô ngần ngừ giây lát.
Khóe môi người đàn ông hơi căng lên, như thể câu hỏi như vậy khiến anh có chút không vui, giọng thản nhiên có phần lạnh lùng, “Thẩm Trì.”
Nhưng cô không hề có ấn tượng gì.
Cái tên này, so với khi nhìn thấy anh lúc đầu thì cô có chút cảm giác quen thuộc hơn, có điều, đến giờ, cảm giác quen thuộc đó cũng bị hành vi tồi tệ của anh đánh tan rồi.
Cô không cho rằng trước đây mình lại quen con người vừa bá đạo vừa thô lỗ thế này, huống hồ còn lấy anh ta nữa.
Thế nên cô ngờ vực hỏi, “Dựa vào cái gì để tôi tin anh?”
Cuối cùng, thái độ của cô đã thành công trong việc làm tiêu tan sự kiên nhẫn của Thẩm Trì, ngay lập tức, anh nghiêng người lại, cười giận dữ, “Tin hay không thì tùy. Giờ em có hai sự lựa chọn, hoặc là cùng anh về hoặc là…”, anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe, “Nhảy từ đây ra ngoài.”
Anh nói ngắn gọn, không hề mang theo chút tình cảm nào, dường như đó không phải là câu nói đùa. Xe đang chạy với tốc độ cao, đương nhiên, cô sẽ không ngốc nghếch đến mức nhảy ra khỏi xe, hơn nữa, lúc này cô đã bị áp sát trước cửa xe, hơi thở quen thuộc lành lạnh khiến cô co rúm người lại, phân tán sự chú ý của cô, khiến cô không thể nào nói chuyện bình thường được, càng không thể ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau cùng, cô chỉ có thể ngại ngùng quá hóa giận, im lặng, xị mặt xuống, không thèm để ý đến anh.
Còn Thẩm Trì cứ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, đáy mắt sâu hút, mãi sau mới quay về chỗ ngồi bên cạnh, đồng thời gõ tay vào ghế trước, “Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng nửa tiếng nữa”, lái xe trả lời.
Nửa tiếng nữa…
Thừa Ảnh lặng lẽ nghe, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Sau ba mươi phút, cô đã cùng người đàn ông nguy hiểm và bất chấp lý lẽ này về đến Vân Hải, về đến “ngôi nhà” xa lạ đó.
Còn Lâm Liên Thành thì sao? Cô bỗng nhớ đến anh, nghĩ cách nhanh chóng tìm cơ hội liên lạc với anh.
Trên thực tế, chỉ sau hai mươi phút, chiếc xe đã dừng hẳn trước ga ra.
Cánh cửa xe mở ra, một bóng người dong dỏng cao, xinh xắn lập tức lao đến, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng và xúc động, “Chị dâu, cuối cùng chị đã về.”
Thừa Ảnh bị đối phương đột ngột bước đến ôm, sững người giây lát rồi mới giơ tay ra khẽ đẩy, nới rộng khoảng cách mới nhìn rõ, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô nhìn đôi mắt đen trong trẻo, lại quay đầu nhìn Thẩm Trì, nhanh chóng đoán ra thân phận của đối phương.
“Chị dâu, chị không sao thật là tốt. Em và anh trai cứ lo cho chị…”, Thẩm Lăng không hề phát hiện ra sự bất thường, vẫn xúc động nói.
Thừa Ảnh đoán quả không sai, cô muốn quay người cầu cứu theo bản năng, nhưng lại nghĩ đến ai đó có hành vi xấu xa, còn khống chế cô trên đường đi.
Thẩm Trì liếc nhìn cô, rồi mới nói với Thẩm Lăng, “Thừa Ảnh cần nghỉ ngơi, có gì để mai rồi nói.”
Thẩm Lăng vừa kính vừa nể anh, thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không dám níu lấy Thừa Ảnh, đành ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, rồi buông tay nhường đường.
Anh giải vây cho cô, không nói lời nào dẫn cô lên phòng ngủ trên lầu.
Nhưng vẫn rất xa lạ.
Trong lòng cô cố gắng tìm lại ký ức, rất cố gắng, rất chân thành muốn tìm chút ấn tượng quen thuộc ở nơi này nhưng cuối cùng phát hiện ra chỉ vô ích.
Ngược lại, thái dương cô bắt đầu đau râm ran, cô cố gắng lấy lại tinh thần, không muốn để anh nhận ra sự khác lạ, mặt không để lộ cảm xúc nói, “Tôi mệt rồi.”
Thẩm Trì nhìn cô, không hề có thái độ gì.
Cô ngừng lại, gần như có chút miễn cưỡng, lại gần như bối rối, “Tối tôi ngủ ở đây sao?”
Kết quả anh cười lại, “Nếu không, em muốn ở đâu?”
Thực ra họ mới chỉ tiếp xúc có mấy tiếng đồng hồ nhưng Thừa Ảnh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì cô có thể nhận ra cảm xúc không vui của anh, nụ cười cũng mang vẻ lạnh lùng mỉa mai.
Nhưng cô không để ý, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Nếu tiện, anh cho tôi đến khách sạn.”
Từ lúc được cứu đến giờ cô mới biết mình còn có gia đình, có chồng. Nhưng những điều này với cô lại quá xa lạ, nhất thời không thể thuyết phục mình tiếp nhận theo lẽ dĩ nhiên.
Cô có thể sống cùng Lâm Liên Thành dưới một mái nhà, bình yên vô sự, vì họ chỉ là bạn bè. Nhưng cô không thể sống tự nhiên cùng Thẩm Trì. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông xa lạ này và mình là vợ chồng thì cô đã như ngồi trên thảm đinh rồi, không thể nào thích nghi được.
Nhưng cuối cùng, đề nghị của cô đã bị bác bỏ hoàn toàn. Cô nhận ra điều đó, Thẩm Trì dùng chút nhẫn nại cuối cùng nói với cô, “Em chỉ có thể ở đây thôi.”
“Đến khi tôi hồi phục trí nhớ sao?”
“Dù em có hồi phục trí nhớ hay không”, dường như anh không muốn nói thêm những điều vô ích với cô nữa, liền quay người bỏ đi.
Cô cũng không biết anh đi đâu, nhưng để đề phòng anh quay lại, cô nghĩ rồi khóa trái cửa lại.
Thực ra khi Lâm Liên Thành tìm thấy cô, cô đã được một hộ dân bình thường sống ở bên sông cứu lên, sau đó mới lên Thượng Hải sống mấy tháng. Tuy mất trí nhớ nhưng cô cũng dần dần yên tâm. Hơn nữa, nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, cô không ép mình nhớ lại chuyện trước đây nữa. Ngày tháng dường như bước sang một quỹ đạo hoàn toàn mới, xem ra cũng không phải là xấu. Cuối cùng những cơn ác mộng cũng không bám lấy cô lúc nửa đêm nữa.
Trước khi Thẩm Trì xuất hiện trước mặt, cô thậm chí còn tưởng điều này sẽ mở ra một cuộc sống mới.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh đã làm rối loạn mọi tiết tấu. Đó là tiết tấu và sự cân bằng mà cô khó khăn lắm mới xây dựng được, chỉ trong hai mươi tư tiếng ngắn ngủi đã bị phá hủy hoàn toàn.
Vì cô nằm trên chiếc giường siêu rộng này, mất rất lâu mới có thể ngủ thiếp đi, sau đó lại bị cơn ác mộng bám lấy.
Cảnh trong mơ lần này giống hệt như trước đây, không tài nào nhìn rõ được, thậm chí chỉ là những cảnh lẻ tẻ, mơ hồ, nhưng trong giấc mơ, cảm giác sợ hãi không biến mất mà cứ bám theo như hình với bóng.
Cô nắm chặt hai tay, nằm trên giường hít thở mạnh, cứ như không đủ không khí, vừa giống như bị người ta bịt chặt mũi, lại vừa giống như bị chìm xuống dưới nước sâu, cuối cùng, chính cô cũng biết mình gặp ác mộng nhưng cố gắng thế nào cũng không vùng thoát thức dậy được.
Tim bắt đầu loạn nhịp, ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận trong cơ thể. Cô bất lực mắc kẹt trong bóng tối mơ hồ, chân tay tê cứng, cảm giác sợ hãi khó hiểu bao trùm cả người cô…
Khi cô tưởng mình sắp ngạt thở mà chết thì bỗng có giọng nói phá tan bóng tối mờ mịt, dần dần kéo cô tỉnh lại với hiện thực.
Có lẽ rất lâu sau, hoặc chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô rơi vào trạng thái không phân biệt nổi giới hạn thời gian, chỉ biết cuối cùng, cô đã thành công trong việc thúc ép mình mở mắt.
Không biết đèn trên trần đã được bật lên từ lúc nào. Ánh sáng chói mắt khiến cô lấy tay che lại theo bản năng, lúc này mới phát hiện ra cánh tay mềm nhũn như thể không còn chút sức lực nào vậy.
Giọng nói cứu cô trong mơ đã xuất hiện trước mặt, lúc này một lần nữa vang lên từ bên giường: “Mơ thấy ác mộng à?”
Cô điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi cố sức ngồi dậy thì thấy Thẩm Trì đứng thẳng như cán bút bên cạnh.
Anh đã thay bộ đồ khác, vì nhiệt độ trong phòng ấm áp nên lúc này, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng chiếc quần Tây giản dị. Chất vải áo sơ mi rất mềm, tay áo xắn ngang, còn một tay vẫn đút túi quần, có thể vì ánh đèn, có thể vì đêm khuya khiến anh bớt đi vẻ lạnh lùng của ban ngày.
Lúc này, anh cúi nhìn, đáy mắt sâu thẳm phản chiếu chút ánh sáng ấm áp.
Thừa Ảnh bỗng có chút bàng hoàng.
Dường như cảnh tượng này đã từng xuất hiện ở đâu đó, dường như không hoàn toàn giống vậy, cảnh cô thở hổn hển tỉnh lại sau giấc mơ, cả câu nói vừa rồi của anh đều khiến cô có cảm giác đã từng quen biết.
Nhưng cảm giác lúc này vẫn mơ hồ, nó trôi qua nhanh chóng không đợi cô nắm lấy đã nhanh chóng biến mất.
Cô day day thái dương đau buốt, hơi chau mày, “Sao anh lại vào được đây?”
“Em vừa hét rất to”, anh nhìn ra cửa, “Ngay cả tiếng anh đạp cửa cũng không làm em thức dậy.”
Lúc này cô mới nhớ trước khi đi ngủ mình đã khóa trái cửa phòng. Cô ngước lên nhìn sắc mặt Thẩm Trì, rõ ràng chẳng có chút biểu lộ gì, nhưng cô có cảm giác như khóe môi anh mang theo vẻ mỉa mai.
Nếu điều anh nói là thật, nếu họ thật sự là vợ chồng, vậy thì cô không những độc chiếm phòng ngủ, thậm chí còn khóa trái cửa phòng.
Như vậy thật sự có chút quá đáng rồi.
Cố giấu sự bối rối, cô khẽ ho một tiếng rồi hàm hồ nói, “Cảm ơn anh”, cô không tiện hỏi tối nay anh ngủ ở đâu vì thực sự không thể giữ anh lại ngủ cùng, đành đổi chủ đề, “Tôi thấy hơi khát. Tôi ra ngoài uống chút nước.”
Không đợi anh lên tiếng, cô đã nhanh chóng xuống giường, chẳng đi dép lê mà bước thẳng ra ngoài uống nước.
Vừa hay phía trên bình nước lọc có treo chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đang chỉ ở vị trí ba giờ.
Đêm khuya yên tĩnh.
Cô bỗng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc khi gặp ác mộng, mình đã gây ra tiếng động lớn thế nào mới khiến anh nửa đêm thức dậy vội tới? Nhưng thấy anh có vẻ tỉnh táo thế thì hình như anh chưa hề đi ngủ.
Thừa Ảnh rót nửa cốc nước ấm ở phòng khách nhỏ rồi quay về phòng ngủ. Giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ! Thực ra, cô đã sợ hãi hồn bay phách lạc, ngón tay lạnh toát.
Thẩm Trì đang tìm thứ đồ ở chiếc tủ đầu giường, ánh đèn dịu nhẹ chiếu trên người anh, cũng không biết thế nào, giờ phút này, dường như sự tồn tại của anh đã cho cô chút dũng khí nên mới có thể bình tâm lại chút.
Nhưng thấy cô bước vào, anh đóng ngăn kéo lại, cầm lọ thuốc trong tay đứng dậy, không nói gì bèn bước ra ngoài. Cô ngần ngừ, nhưng lại không tiện lên tiếng. Lẽ nào thật sự cần giữ anh lại lúc canh ba nửa đêm nhưng chỉ để nói chuyện cho mình cảm thấy yên tâm sao? Cô không thể làm nổi chuyện quá đáng như vậy.
Cuối cùng, anh bước ra đến cửa bỗng nói, “Mai sẽ có người đến thay khóa cửa. Nếu tối nay em cảm thấy không yên tâm thì cứ chọn bất cứ phòng trống nào tầng trên hoặc tầng dưới để ngủ.”
Cô lắc đầu, không thốt nên tiếng nào.
Anh lại nhìn cô một cái rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Nam đến. Anh ta vào phòng đọc sách tìm Thẩm Trì. Chiếc áo ngủ bằng lụa bị vứt xuống, anh đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Trần Nam liếc nhìn bàn làm việc rồi bước đến hỏi, “Anh vừa thức dậy hay đang chuẩn bị đi ngủ thế?”
Thẩm Trì đã sớm chú ý đến cử chỉ trước đó của anh ta, không khỏi bật cười một tiếng, “Cậu quản ngày càng nhiều rồi đấy.”
Trần Nam cũng cười theo, giơ tay tỏ vẻ chẳng còn cách nào khác, “Hết cách. Ai bảo lúc trước chị dâu không ở nhà, những người khác không dám quản anh, em đành liều thôi”, anh ta giơ ngón tay chỉ lọ thuốc ngủ trên bàn, “Em nhớ lâu lắm rồi anh không dùng thứ đó, còn tưởng anh cai rồi cơ. Anh uống ít thôi, hại sức khỏe lắm.”
Thẩm Trì rít hai hơi điếu thuốc cháy gần hết, vừa thay đồ vừa nói, “Đợi chút rồi cùng tôi ra ngoài.”
“Lúc này để chị dâu ở nhà một mình có ổn không?”
Tuy anh ta không cùng họ từ Thượng Hải về nhưng cũng là người đầu tiên nhận được tin.
Thừa Ảnh đã mất trí nhớ, cũng không biết điều này sẽ đem đến phiền phức gì.
“Yên tâm”, Thẩm Trì cúi xuống đóng cúc tay áo, lạnh lùng nói, “Tôi ở nhà, cô ấy càng mất tự nhiên.”
Trong thời gian chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ, không ai biết anh ta đã trải qua những gì.
Từ cuối cùng đã biết được tin tức của cô, đến khi bị chính miệng cô hỏi: “Anh là ai?”, ánh mắt lạ lẫm cùng cử chỉ cảnh giác của cô, tất cả đều như một sự mỉa mai cực lớn đối với anh.
Thực ra anh không hề trách cô, phản ứng của cô lúc này đều là những biểu hiện cực kỳ bình thường.
Anh chỉ hối hận.
Hôm đó, anh không tự mình đến sân bay, để lỡ mất cơ hội tốt nhất để cứu cô.
Nữ sát thủ Hoa Duệ mà bên Mỹ mời đến, căn bản không cần đợi khi anh xuất hiện đã bị Trần Nam vạch mặt trước một bước. Nhưng khi đó, anh không ở hiện trường, còn Thừa Ảnh đã mất tích, thậm chí không thể nào biết được cô đã gặp chuyện bất trắc gì, vì vậy Trần Nam không dám manh động, sợ đánh rắn động cỏ, đành tương kế tựu kế đưa người phụ nữ kia về trước.
Anh ta có vô số cách khiến kẻ kín miệng nhất cũng phải ngoan ngoãn lên tiếng, huống hồ, đó chỉ là một người phụ nữ. Cuối cùng, anh ta mới biết Thừa Ảnh chỉ bị bắt cóc thôi nhưng bị bắt cóc đi đâu, sau đó đối phương định làm thế nào thì nữ sát thủ đó cũng không thể nào nói rõ được.
Chỉ có điều họ đã ngụy tạo việc làm thủ tục lên máy bay hoàn hảo, rõ ràng là kẻ bắt cóc tạm thời không có ý định làm hại cô, có vẻ như để đề phòng ngộ nhỡ sát thủ thất bại, cũng không muốn để anh biết Thừa Ảnh đã rơi vào tay họ.
Chỉ có điều không ai ngờ rằng, chuyến bay đến Nepal lại gặp tai nạn giữa đường.
Hành khách trên chuyến bay không còn ai sống sót.
Đã rất nhiều năm, anh không đích thân ra tay, gần như dùng tốc độ tiêu diệt kẻ thù nhanh nhất mà vẫn không tìm thấy cô.
Trong khoảng thời gian dài như thế, anh không thể nào xác định chắc chắn cô có an toàn không, thậm chí còn không thể xác định chắc chắn cô có còn sống hay không.
Đến hôm nay, cuối cùng cô đã hoàn hảo không khiếm khuyết trở về.
Nhưng lại quên mất anh.
Một tuần nữa là đến giao thừa, dường như không mấy người vì nhiệt độ hạ thấp này mà không vui. Quản gia cử người mang đống đồ năm mới trang hoàng hai tầng của căn hộ chung cư cho nó có chút hương vị năm mới.
Hiển nhiên là vì năm trước chưa từng náo nhiệt như vậy, lần này quản gia rất vui, làm việc cũng rất phấn khởi.
Thừa Ảnh đứng bên xem cũng cảm thấy buồn cười, nhưng không dám tin, không kiềm chế được hỏi, “Bác định đón Tết năm nay ở đây với chúng cháu ạ?”
“Đương nhiên”, quản gia đang tự tay bày đĩa hoa quả trong phòng khách, “Trước khi đi, cậu Lâm đã dặn rồi, thực đơn đêm giao thừa cũng có rồi.”
Càng gần Tết, Lâm Liên Thành càng bận. Sau hai ngày nghỉ ngắn ngủi, anh ta lập tức phải đi công tác ở thành phố khác, chắc khoảng chiều Hai chín mới có thể quay về.
Trước khi anh ta đi, Thừa Ảnh cũng có hỏi anh ta, người nhà họ Lâm đón Tết ở đâu, kết quả anh ta nói, “Tô Châu.”
Cô rất ngạc nhiên, “Vậy anh không ở cùng họ sao?”
“Năm nay khá đặc biệt”, anh ta nói.
Lý do này nghe có vẻ rất chính đáng, nhưng sau khi anh ta đi, cô bỗng nhớ ra, hai người thân thiết như vậy, tại sao anh ta không đưa cô về Tô Châu đón Tết?
Có điều rất hiển nhiên, trước khi đi, Lâm Liên Thành đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ. Cả căn hộ tràn đầy không khí Tết, dường như cô cũng bị cuốn theo. Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ, cũng không thắc mắc chuyện này nữa.
Quản gia đã hẹn công ty dịch vụ gia đình buổi chiều đến thay rèm cửa sổ, vì công trình hai tầng trên và dưới đều khá rộng, nên phải làm sớm một chút.
Thừa Ảnh ăn cơm xong, dứt khoát không nghỉ trưa, đang chuẩn bị trốn vào phòng xem đĩa phim. Đĩa phim xem thâu đêm lần trước vẫn còn chưa hết, còn ở trong đầu đĩa. Bộ phim Gangster ba phần nổi tiếng của Hollywood quá dài, khi đó, cô đang xem dở phần hai thì ngủ thiếp đi.
Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch khá lớn, trên kính cửa sổ phủ một lớp sương mờ. Cô tìm chiếc điều khiển từ xa, chuẩn bị tắt đèn thì bỗng nghe dưới lầu có tiếng động.
Khi cửa thang máy mở ra, quản gia đứng ở cửa phòng khách hoàn toàn sững sờ.
Khu chung cư cao cấp nhất Thượng Hải này, ngoài thiết bị và dịch vụ đều được phần cứng phần mềm hóa ra, còn có cả thiết bị anh ninh nghiêm ngặt nhất. Bất kỳ khách nào đến cũng phải đăng ký danh tính và phải được sự đồng ý của chủ hộ nhấn vân tay xác minh thì mới có thể lên.
Nhưng hôm nay, những điều này đều không dùng đến.
Trên tay quản gia vẫn cầm chiếc bình hoa vừa lau, lúc này chỉ có thể giật mình nhìn năm sáu người lạ mặt từ cửa thang máy bước ra.
Toàn là đàn ông mang theo khí thế áp đảo, bước vào như đi vào chốn không người. Họ cứ thế đi thẳng vào phòng khách.
Mất một lúc, bác quản gia mới tìm lại được giọng nói của mình, lập tức nghiêm giọng chất vấn, “… Các anh là ai?”, đồng thời cũng cảnh giác, nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng bật hệ thống chống trộm, báo cảnh sát.
Một người đàn ông cao ráo sải bước tới, dường như đã dễ dàng nhìn thấu tâm tư của ông. Anh ta đến trước mặt ông, bình tĩnh nói, “Yên tâm. Tôi sẽ không làm hại ông đâu. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, Thừa Ảnh ở đâu?”
Anh ta mặc áo khoác gió màu đen, quần Âu đen, cả người toát lên vẻ thanh tú lạnh lùng, đôi mắt u buồn không cảm xúc nhưng lại như có ánh sáng sắc bén và sức mạnh cực lớn.
Nhiệt độ bên ngoài dưới không độ, cửa sổ đã phủ kín băng tuyết.
Rõ ràng trong phòng khách rất ấm, nhưng anh vừa bước đến, quản gia cảm thấy như cơn gió lạnh khó hiểu ùa đến.
Quản gia hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy cặp mày anh tuấn đó lạnh lùng lạ thường, giọng nói cũng như tảng băng trôi. Nghe nói anh ta đến tìm Án Thừa Ảnh, quản gia càng cảnh giác hơn, “… Anh có quan hệ thế nào với cô Án?”
“Ông không cần biết điều này”, Thẩm Trì cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng, “Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?”
Người đàn ông này và cả đám người phía sau anh ta đều xuất hiện một cách bá đạo lạ thường. Quản gia sợ rằng họ là người không đường hoàng, đang nghĩ cách ứng phó thế nào thì nghe tiếng bước chân bước từ cầu thang phía sau xuống.
Rõ ràng, Thẩm Trì cũng nghe thấy.
Thính giác và phản ứng của anh hơn quản gia rất nhiều, thế nên gần như ngay lập tức, đôi mắt u buồn đã nhìn xuyên qua vai quản gia, thẳng về phía cầu thang.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Thừa Ảnh vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi.
Vì mặc chiếc váy dài đến gót chân nên bước chân của cô hơi có giới hạn, không đi được nhanh lắm. Quản gia vốn định lên tiếng ngăn cô lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Thẩm Trì nhẹ nhàng vòng qua người ông, bước về phía trước hai bước.
Cách nửa phòng khách, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô, sắc mặt khó đoán vô cùng.
Rõ ràng, cô lập tức chú ý đến anh.
Thực ra, giờ phút này, kể cả quản gia, trong phòng khách có ít nhất bảy người đàn ông đang đứng. Khuôn mặt nào cũng lạ lẫm, nhưng cũng không biết thế nào, mà ngay từ khi Thừa Ảnh bước xuống cầu thang, mọi sự chú ý đã dồn cả về người đàn ông đang chiếm cứ trước mặt.
Cô chưa từng gặp anh ta, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc mơ hồ, khó hiểu, lại có chút thần kỳ, như một dòng điện chạy qua. Trong nháy mắt, ánh mắt anh đã xuyên qua não bộ của cô với tốc độ cực nhanh, gần như chớp nhoáng, nhưng mang theo cảm giác hơi chóng mặt.
Cô định thần, trong lòng thầm ngạc nhiên, lúc này mới ý thức rằng hai chân mình đã bất giác bước lại gần anh, cảm giác này chưa từng có, kể cả khi cô được Lâm Liên Thành cứu về.
Từ sau khi mất trí nhớ, trong lòng cô luôn có bản năng đề phòng với những thứ xa lạ, giống như đứa trẻ sơ sinh sợ thế giới và những nguy hiểm chưa biết, luôn muốn tránh xa một chút, quan sát cho rõ rồi mới yên tâm, mạnh dạn lại gần.
Thế nên Lâm Liên Thành đã phải mất mấy tháng mới khiến cô tin tưởng rằng họ đã từng là bạn tốt.
Tuy nhiên, hôm nay, nhìn người đàn ông trầm mặc và lạnh lùng này, thậm chí còn chưa lên tiếng dù chỉ một câu, cô đã không kiềm chế được muốn tiến lại tìm hiểu.
Có điều, cô nhanh chóng tìm lại được lý trí, dừng lại cách anh vài mét, không tiến lên nữa.
“Anh là ai?”, cô hỏi.
Giọng cô vẫn như trước đây, chỉ là thiếu chút cảm xúc, thực ra đến ánh mắt cũng vậy, ngoài sự nghi vấn và muốn tìm hiểu ra thì không tìm thấy chút gì của ngày trước.
Ánh mắt Thẩm Trì hơi lóe lên, như tảng băng nổi đột nhiên xuất hiện một vết nứt, anh mở to mắt, hỏi lại, “Em nói gì?”, rõ ràng là giọng cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy mùi nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn không biết, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại câu hỏi một lần nữa, “Anh là ai?”
Dáng vẻ của cô không giống nói đùa chút nào nên anh không nói gì nữa.
Phòng khách gần hai trăm mét vuông yên lặng đến kỳ lạ.
Đôi môi mỏng của Thẩm Trì hơi cong lên, không tỏ thái độ gì, vẫn tiếp tục nhìn cô, bất kỳ nét mặt nào của cô cũng đều thu vào tầm mắt của anh. Dường như rất lâu sau, anh bỗng quay sang quản gia, ánh mắt trở nên lạnh lùng lạ thường, “Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?”
Quản gia gần như bị dáng vẻ của anh làm cho phát khiếp, ngây người mãi mà không biết trả lời thế nào cho lưu loát, “Hình như cô Án… hình như bị mất trí nhớ.”
Ánh mắt Thẩm Trì tối sầm lại.
Mất trí nhớ…
Hiếm khi anh ngây người ra, sau đó không buồn để ý đến những người khác, anh bước thêm hai bước đến trước mặt cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều. Ở khoảng cách gần như vậy, anh hơi cúi xuống khẽ xác nhận, “Em không nhớ anh sao?”, gần sát anh, cô mới ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, rất đặc biệt, vừa giống như rừng rậm nguyên thủy sau cơn mưa mùa đông, lại giống như chìm trong nước đá bạc hà, lạnh đến phát run.
Cô bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, bàng hoàng mãi mới lắc đầu, nói thật, “Không nhớ nổi.”
Ai ngờ ngay lập tức, anh không nói gì, nắm chặt lấy cổ tay cô. Cô gần như sợ phát khiếp, vùng thoát ra theo bản năng, “… Anh làm gì thế?”, vừa nói vừa lùi lại phía sau, ngay tức khắc nới rộng khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Trì dừng lại, nhìn nét mặt cô đầy phòng bị, gần như đã bị thái độ phản kháng cực đoan của cô làm cho tức giận, đáy mắt đen láy càng đen hơn, “Em mất trí nhớ nhưng lại nhớ duy nhất Lâm Liên Thành sao? Đến anh mà em cũng không nhận ra, nhưng lại có thể sống vui vẻ với anh ta sao?”
“Tôi không nhớ gì hết”, cô hít một hơi thở sâu, ôm hai tay trước ngực, giận giữ nhìn anh.
Đây là tư thế phòng vệ khiến Thẩm Trì cảm thấy trớ trêu. Tuy bức ảnh trong điện thoại đó chụp ở khoảng cách khá xa, không nét, nhưng rõ ràng cô đang nở nụ cười thoải mái.
Anh lại bước lại gần một bước, nói ngắn gọn, “Không nhớ gì hết đúng không? Vậy anh nói cho em biết, em là vợ anh.”
“… Thế là ý gì?”, cô không khỏi bàng hoàng, dường như không thể tin nổi, vừa lùi lại vừa nói, “Lâm Liên Thành chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi đã kết hôn…”
“Vậy sao?”, anh cười cực kỳ phẫn nộ, “Vậy anh ta nói gì?”
Nhưng cô không lên tiếng, chỉ sững sờ nhìn anh, muốn xem nét mặt của anh là thật hay giả.
Có lẽ là vì nhắc đến Lâm Liên Thành, cuối cùng vị quản gia đang ngây người đã tỉnh táo cả tư duy lẫn lý trí, nhìn thấy người đàn ông hùng hổ xa lạ ép sát Thừa Ảnh, ông vô thức lao đến có ý ngăn giữa hai người, bịa ra lời nói dối trong tình hình khẩn cấp, cảnh cáo Thẩm Trì, “Anh Lâm sắp về, xin anh tự trọng một chút.”
Ông không nhắc đến Lâm Liên Thành còn tốt, chỉ thấy mắt Thẩm Trì tối sầm lại, ánh mắt sắc bén quét qua mặt ông, nhanh chóng sải bước nắm chặt cánh tay Thừa Ảnh.
Lần này anh thật sự mạnh tay, Thừa Ảnh bất giác khẽ kêu đau, tiếng kêu truyền đến khiến anh nhíu mày, hơi buông lỏng tay, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, “Có phải em chỉ tin lời một mình anh ta không? Hả?”
Thực ra Thừa Ảnh không hoàn toàn tin anh ta, chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Huống hồ, thái độ của anh hùng hổ như vậy, chẳng hề cho cô thời gian để suy nghĩ nên cô chỉ phản kháng theo bản năng.
Cánh tay bị đau nhưng lại không vùng ra được khiến cô càng tức hơn. Cô lạnh lùng cố ý thừa nhận, “Đúng vậy. Tôi thà tin anh ta còn hơn tin anh. Chí ít, anh ta còn giống người tốt hơn anh…”
“Người tốt ư?”, Thẩm Trì cười lạnh lùng, chẳng thèm để ý, “Anh chưa bao giờ nói anh là người tốt cả.”
Nói xong, ánh mắt anh lướt sang người quản gia đứng bên cạnh, thản nhiên nói, “Đợi Lâm Liên Thành về, ông nói cho anh ta biết, tôi đưa người đi rồi. Chuyện lần này tạm thời không truy cứu anh ta, nhưng sẽ không dễ dàng có lần sau đâu.”
Quản gia vốn còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy hoa mắt, chỉ thấy Thẩm Trì giơ tay đánh vào gáy Thừa Ảnh.
Anh ra tay nhanh, dứt khoát, động tác gọn lẹ nhưng ngay khi người Thừa Ảnh mềm nhũn đổ xuống thì anh đã đưa tay ra đỡ lấy cô, rồi bế bổng lên.
Quản gia nhìn mà mắt tròn mắt dẹt, thấy anh bế Thừa Ảnh lên, đáy mắt dường như có ánh nhìn dịu dàng, nhưng quản gia ngờ rằng đấy chỉ là ảo giác của mình, vì anh nhanh chóng ngẩng lên, không quay đầu lại, sải bước đến thẳng thang máy.
Giống như khi đến, người đàn ông này dẫn theo mấy người đi như ra vào chốn không người, biến mất sau khi hai cánh cửa kim loại từ từ khép lại.
Khi Thừa Ảnh tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã nằm trong xe.
Khoang xe lờ mờ, bên ngoài còn tối hơn, hình như xe đang chạy trên đường cao tốc, tốc độ rất nhanh, nhưng rất ổn định, dường như có mưa bụi lạnh, những hạt mưa nhỏ văng vào cửa kính ô tô. Vì trong xe rất yên tĩnh nên cô có thể nghe thấy tiếng động nhỏ nhất.
Sau gáy vẫn còn cảm giác đau, vừa buốt vừa tê, một lát sau, cô mới nhớ lại chuyện trước đó, gần như ngay lập tức, cô ngồi phắt dậy, trứng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, “… Anh bắt cóc tôi sao?”
“Em ngủ trên đùi anh bốn năm tiếng đồng hồ rồi, lẽ nào không nói một tiếng cảm ơn trước sao?”, Thẩm Trì đổi tư thế ngồi, quay lại nhìn cô trong bóng tối.
“Cảm ơn anh đã đánh ngất tôi sao? Hay cảm ơn anh đã bắt cóc tôi?”, cô vừa tức giận chỉ trích, vừa tựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh bên ngoài.
Quả nhiên là đang ở trên đường cao tốc, hai bên đường là những thửa ruộng tối om, ánh huỳnh quang trên rào chắn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Anh nói cô đã ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, vậy họ đang đi đâu?
Dường như đường cao tốc không có điểm cuối, Thừa Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt, thậm chí còn vượt qua nỗi tức giận trước đó.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”, theo bản năng, cô tựa vào cửa xe, cố gắng kéo xa khoảng cách với anh rồi hỏi, đáy mắt đen láy hiện lên vẻ bất an.
Sau đó nhận được câu trả lời rất đơn giản, “Vân Hải.”
“Tại sao?”
“Vì nhà em ở đó”, Thẩm Trì hơi ngừng lại, lại nhìn cô nhẫn nại, “Anh chỉ đưa em về nhà, không coi là bắt cóc.”
Nhà ư?
Dường như Thừa Ảnh không dám tin, vẫn nhìn người đàn ông này một cách cảnh giác. Mấy tiếng trước, cô thậm chí còn chưa thể nhìn rõ động tác của anh thì đã bị anh đánh ngất đi rồi.
Rốt cuộc người đàn ông này làm gì vậy?
“Anh tên gì?”, cô ngần ngừ giây lát.
Khóe môi người đàn ông hơi căng lên, như thể câu hỏi như vậy khiến anh có chút không vui, giọng thản nhiên có phần lạnh lùng, “Thẩm Trì.”
Nhưng cô không hề có ấn tượng gì.
Cái tên này, so với khi nhìn thấy anh lúc đầu thì cô có chút cảm giác quen thuộc hơn, có điều, đến giờ, cảm giác quen thuộc đó cũng bị hành vi tồi tệ của anh đánh tan rồi.
Cô không cho rằng trước đây mình lại quen con người vừa bá đạo vừa thô lỗ thế này, huống hồ còn lấy anh ta nữa.
Thế nên cô ngờ vực hỏi, “Dựa vào cái gì để tôi tin anh?”
Cuối cùng, thái độ của cô đã thành công trong việc làm tiêu tan sự kiên nhẫn của Thẩm Trì, ngay lập tức, anh nghiêng người lại, cười giận dữ, “Tin hay không thì tùy. Giờ em có hai sự lựa chọn, hoặc là cùng anh về hoặc là…”, anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ xe, “Nhảy từ đây ra ngoài.”
Anh nói ngắn gọn, không hề mang theo chút tình cảm nào, dường như đó không phải là câu nói đùa. Xe đang chạy với tốc độ cao, đương nhiên, cô sẽ không ngốc nghếch đến mức nhảy ra khỏi xe, hơn nữa, lúc này cô đã bị áp sát trước cửa xe, hơi thở quen thuộc lành lạnh khiến cô co rúm người lại, phân tán sự chú ý của cô, khiến cô không thể nào nói chuyện bình thường được, càng không thể ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau cùng, cô chỉ có thể ngại ngùng quá hóa giận, im lặng, xị mặt xuống, không thèm để ý đến anh.
Còn Thẩm Trì cứ nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, đáy mắt sâu hút, mãi sau mới quay về chỗ ngồi bên cạnh, đồng thời gõ tay vào ghế trước, “Còn bao lâu nữa?”
“Khoảng nửa tiếng nữa”, lái xe trả lời.
Nửa tiếng nữa…
Thừa Ảnh lặng lẽ nghe, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Sau ba mươi phút, cô đã cùng người đàn ông nguy hiểm và bất chấp lý lẽ này về đến Vân Hải, về đến “ngôi nhà” xa lạ đó.
Còn Lâm Liên Thành thì sao? Cô bỗng nhớ đến anh, nghĩ cách nhanh chóng tìm cơ hội liên lạc với anh.
Trên thực tế, chỉ sau hai mươi phút, chiếc xe đã dừng hẳn trước ga ra.
Cánh cửa xe mở ra, một bóng người dong dỏng cao, xinh xắn lập tức lao đến, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng và xúc động, “Chị dâu, cuối cùng chị đã về.”
Thừa Ảnh bị đối phương đột ngột bước đến ôm, sững người giây lát rồi mới giơ tay ra khẽ đẩy, nới rộng khoảng cách mới nhìn rõ, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô nhìn đôi mắt đen trong trẻo, lại quay đầu nhìn Thẩm Trì, nhanh chóng đoán ra thân phận của đối phương.
“Chị dâu, chị không sao thật là tốt. Em và anh trai cứ lo cho chị…”, Thẩm Lăng không hề phát hiện ra sự bất thường, vẫn xúc động nói.
Thừa Ảnh đoán quả không sai, cô muốn quay người cầu cứu theo bản năng, nhưng lại nghĩ đến ai đó có hành vi xấu xa, còn khống chế cô trên đường đi.
Thẩm Trì liếc nhìn cô, rồi mới nói với Thẩm Lăng, “Thừa Ảnh cần nghỉ ngơi, có gì để mai rồi nói.”
Thẩm Lăng vừa kính vừa nể anh, thấy sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không dám níu lấy Thừa Ảnh, đành ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, rồi buông tay nhường đường.
Anh giải vây cho cô, không nói lời nào dẫn cô lên phòng ngủ trên lầu.
Nhưng vẫn rất xa lạ.
Trong lòng cô cố gắng tìm lại ký ức, rất cố gắng, rất chân thành muốn tìm chút ấn tượng quen thuộc ở nơi này nhưng cuối cùng phát hiện ra chỉ vô ích.
Ngược lại, thái dương cô bắt đầu đau râm ran, cô cố gắng lấy lại tinh thần, không muốn để anh nhận ra sự khác lạ, mặt không để lộ cảm xúc nói, “Tôi mệt rồi.”
Thẩm Trì nhìn cô, không hề có thái độ gì.
Cô ngừng lại, gần như có chút miễn cưỡng, lại gần như bối rối, “Tối tôi ngủ ở đây sao?”
Kết quả anh cười lại, “Nếu không, em muốn ở đâu?”
Thực ra họ mới chỉ tiếp xúc có mấy tiếng đồng hồ nhưng Thừa Ảnh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì cô có thể nhận ra cảm xúc không vui của anh, nụ cười cũng mang vẻ lạnh lùng mỉa mai.
Nhưng cô không để ý, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Nếu tiện, anh cho tôi đến khách sạn.”
Từ lúc được cứu đến giờ cô mới biết mình còn có gia đình, có chồng. Nhưng những điều này với cô lại quá xa lạ, nhất thời không thể thuyết phục mình tiếp nhận theo lẽ dĩ nhiên.
Cô có thể sống cùng Lâm Liên Thành dưới một mái nhà, bình yên vô sự, vì họ chỉ là bạn bè. Nhưng cô không thể sống tự nhiên cùng Thẩm Trì. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông xa lạ này và mình là vợ chồng thì cô đã như ngồi trên thảm đinh rồi, không thể nào thích nghi được.
Nhưng cuối cùng, đề nghị của cô đã bị bác bỏ hoàn toàn. Cô nhận ra điều đó, Thẩm Trì dùng chút nhẫn nại cuối cùng nói với cô, “Em chỉ có thể ở đây thôi.”
“Đến khi tôi hồi phục trí nhớ sao?”
“Dù em có hồi phục trí nhớ hay không”, dường như anh không muốn nói thêm những điều vô ích với cô nữa, liền quay người bỏ đi.
Cô cũng không biết anh đi đâu, nhưng để đề phòng anh quay lại, cô nghĩ rồi khóa trái cửa lại.
Thực ra khi Lâm Liên Thành tìm thấy cô, cô đã được một hộ dân bình thường sống ở bên sông cứu lên, sau đó mới lên Thượng Hải sống mấy tháng. Tuy mất trí nhớ nhưng cô cũng dần dần yên tâm. Hơn nữa, nghe theo lời khuyên của bác sĩ tâm lý, cô không ép mình nhớ lại chuyện trước đây nữa. Ngày tháng dường như bước sang một quỹ đạo hoàn toàn mới, xem ra cũng không phải là xấu. Cuối cùng những cơn ác mộng cũng không bám lấy cô lúc nửa đêm nữa.
Trước khi Thẩm Trì xuất hiện trước mặt, cô thậm chí còn tưởng điều này sẽ mở ra một cuộc sống mới.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh đã làm rối loạn mọi tiết tấu. Đó là tiết tấu và sự cân bằng mà cô khó khăn lắm mới xây dựng được, chỉ trong hai mươi tư tiếng ngắn ngủi đã bị phá hủy hoàn toàn.
Vì cô nằm trên chiếc giường siêu rộng này, mất rất lâu mới có thể ngủ thiếp đi, sau đó lại bị cơn ác mộng bám lấy.
Cảnh trong mơ lần này giống hệt như trước đây, không tài nào nhìn rõ được, thậm chí chỉ là những cảnh lẻ tẻ, mơ hồ, nhưng trong giấc mơ, cảm giác sợ hãi không biến mất mà cứ bám theo như hình với bóng.
Cô nắm chặt hai tay, nằm trên giường hít thở mạnh, cứ như không đủ không khí, vừa giống như bị người ta bịt chặt mũi, lại vừa giống như bị chìm xuống dưới nước sâu, cuối cùng, chính cô cũng biết mình gặp ác mộng nhưng cố gắng thế nào cũng không vùng thoát thức dậy được.
Tim bắt đầu loạn nhịp, ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận trong cơ thể. Cô bất lực mắc kẹt trong bóng tối mơ hồ, chân tay tê cứng, cảm giác sợ hãi khó hiểu bao trùm cả người cô…
Khi cô tưởng mình sắp ngạt thở mà chết thì bỗng có giọng nói phá tan bóng tối mờ mịt, dần dần kéo cô tỉnh lại với hiện thực.
Có lẽ rất lâu sau, hoặc chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô rơi vào trạng thái không phân biệt nổi giới hạn thời gian, chỉ biết cuối cùng, cô đã thành công trong việc thúc ép mình mở mắt.
Không biết đèn trên trần đã được bật lên từ lúc nào. Ánh sáng chói mắt khiến cô lấy tay che lại theo bản năng, lúc này mới phát hiện ra cánh tay mềm nhũn như thể không còn chút sức lực nào vậy.
Giọng nói cứu cô trong mơ đã xuất hiện trước mặt, lúc này một lần nữa vang lên từ bên giường: “Mơ thấy ác mộng à?”
Cô điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi cố sức ngồi dậy thì thấy Thẩm Trì đứng thẳng như cán bút bên cạnh.
Anh đã thay bộ đồ khác, vì nhiệt độ trong phòng ấm áp nên lúc này, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng chiếc quần Tây giản dị. Chất vải áo sơ mi rất mềm, tay áo xắn ngang, còn một tay vẫn đút túi quần, có thể vì ánh đèn, có thể vì đêm khuya khiến anh bớt đi vẻ lạnh lùng của ban ngày.
Lúc này, anh cúi nhìn, đáy mắt sâu thẳm phản chiếu chút ánh sáng ấm áp.
Thừa Ảnh bỗng có chút bàng hoàng.
Dường như cảnh tượng này đã từng xuất hiện ở đâu đó, dường như không hoàn toàn giống vậy, cảnh cô thở hổn hển tỉnh lại sau giấc mơ, cả câu nói vừa rồi của anh đều khiến cô có cảm giác đã từng quen biết.
Nhưng cảm giác lúc này vẫn mơ hồ, nó trôi qua nhanh chóng không đợi cô nắm lấy đã nhanh chóng biến mất.
Cô day day thái dương đau buốt, hơi chau mày, “Sao anh lại vào được đây?”
“Em vừa hét rất to”, anh nhìn ra cửa, “Ngay cả tiếng anh đạp cửa cũng không làm em thức dậy.”
Lúc này cô mới nhớ trước khi đi ngủ mình đã khóa trái cửa phòng. Cô ngước lên nhìn sắc mặt Thẩm Trì, rõ ràng chẳng có chút biểu lộ gì, nhưng cô có cảm giác như khóe môi anh mang theo vẻ mỉa mai.
Nếu điều anh nói là thật, nếu họ thật sự là vợ chồng, vậy thì cô không những độc chiếm phòng ngủ, thậm chí còn khóa trái cửa phòng.
Như vậy thật sự có chút quá đáng rồi.
Cố giấu sự bối rối, cô khẽ ho một tiếng rồi hàm hồ nói, “Cảm ơn anh”, cô không tiện hỏi tối nay anh ngủ ở đâu vì thực sự không thể giữ anh lại ngủ cùng, đành đổi chủ đề, “Tôi thấy hơi khát. Tôi ra ngoài uống chút nước.”
Không đợi anh lên tiếng, cô đã nhanh chóng xuống giường, chẳng đi dép lê mà bước thẳng ra ngoài uống nước.
Vừa hay phía trên bình nước lọc có treo chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đang chỉ ở vị trí ba giờ.
Đêm khuya yên tĩnh.
Cô bỗng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc khi gặp ác mộng, mình đã gây ra tiếng động lớn thế nào mới khiến anh nửa đêm thức dậy vội tới? Nhưng thấy anh có vẻ tỉnh táo thế thì hình như anh chưa hề đi ngủ.
Thừa Ảnh rót nửa cốc nước ấm ở phòng khách nhỏ rồi quay về phòng ngủ. Giấc mơ vừa rồi thật đáng sợ! Thực ra, cô đã sợ hãi hồn bay phách lạc, ngón tay lạnh toát.
Thẩm Trì đang tìm thứ đồ ở chiếc tủ đầu giường, ánh đèn dịu nhẹ chiếu trên người anh, cũng không biết thế nào, giờ phút này, dường như sự tồn tại của anh đã cho cô chút dũng khí nên mới có thể bình tâm lại chút.
Nhưng thấy cô bước vào, anh đóng ngăn kéo lại, cầm lọ thuốc trong tay đứng dậy, không nói gì bèn bước ra ngoài. Cô ngần ngừ, nhưng lại không tiện lên tiếng. Lẽ nào thật sự cần giữ anh lại lúc canh ba nửa đêm nhưng chỉ để nói chuyện cho mình cảm thấy yên tâm sao? Cô không thể làm nổi chuyện quá đáng như vậy.
Cuối cùng, anh bước ra đến cửa bỗng nói, “Mai sẽ có người đến thay khóa cửa. Nếu tối nay em cảm thấy không yên tâm thì cứ chọn bất cứ phòng trống nào tầng trên hoặc tầng dưới để ngủ.”
Cô lắc đầu, không thốt nên tiếng nào.
Anh lại nhìn cô một cái rồi mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Nam đến. Anh ta vào phòng đọc sách tìm Thẩm Trì. Chiếc áo ngủ bằng lụa bị vứt xuống, anh đang đứng ngoài ban công hút thuốc. Trần Nam liếc nhìn bàn làm việc rồi bước đến hỏi, “Anh vừa thức dậy hay đang chuẩn bị đi ngủ thế?”
Thẩm Trì đã sớm chú ý đến cử chỉ trước đó của anh ta, không khỏi bật cười một tiếng, “Cậu quản ngày càng nhiều rồi đấy.”
Trần Nam cũng cười theo, giơ tay tỏ vẻ chẳng còn cách nào khác, “Hết cách. Ai bảo lúc trước chị dâu không ở nhà, những người khác không dám quản anh, em đành liều thôi”, anh ta giơ ngón tay chỉ lọ thuốc ngủ trên bàn, “Em nhớ lâu lắm rồi anh không dùng thứ đó, còn tưởng anh cai rồi cơ. Anh uống ít thôi, hại sức khỏe lắm.”
Thẩm Trì rít hai hơi điếu thuốc cháy gần hết, vừa thay đồ vừa nói, “Đợi chút rồi cùng tôi ra ngoài.”
“Lúc này để chị dâu ở nhà một mình có ổn không?”
Tuy anh ta không cùng họ từ Thượng Hải về nhưng cũng là người đầu tiên nhận được tin.
Thừa Ảnh đã mất trí nhớ, cũng không biết điều này sẽ đem đến phiền phức gì.
“Yên tâm”, Thẩm Trì cúi xuống đóng cúc tay áo, lạnh lùng nói, “Tôi ở nhà, cô ấy càng mất tự nhiên.”
Trong thời gian chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ, không ai biết anh ta đã trải qua những gì.
Từ cuối cùng đã biết được tin tức của cô, đến khi bị chính miệng cô hỏi: “Anh là ai?”, ánh mắt lạ lẫm cùng cử chỉ cảnh giác của cô, tất cả đều như một sự mỉa mai cực lớn đối với anh.
Thực ra anh không hề trách cô, phản ứng của cô lúc này đều là những biểu hiện cực kỳ bình thường.
Anh chỉ hối hận.
Hôm đó, anh không tự mình đến sân bay, để lỡ mất cơ hội tốt nhất để cứu cô.
Nữ sát thủ Hoa Duệ mà bên Mỹ mời đến, căn bản không cần đợi khi anh xuất hiện đã bị Trần Nam vạch mặt trước một bước. Nhưng khi đó, anh không ở hiện trường, còn Thừa Ảnh đã mất tích, thậm chí không thể nào biết được cô đã gặp chuyện bất trắc gì, vì vậy Trần Nam không dám manh động, sợ đánh rắn động cỏ, đành tương kế tựu kế đưa người phụ nữ kia về trước.
Anh ta có vô số cách khiến kẻ kín miệng nhất cũng phải ngoan ngoãn lên tiếng, huống hồ, đó chỉ là một người phụ nữ. Cuối cùng, anh ta mới biết Thừa Ảnh chỉ bị bắt cóc thôi nhưng bị bắt cóc đi đâu, sau đó đối phương định làm thế nào thì nữ sát thủ đó cũng không thể nào nói rõ được.
Chỉ có điều họ đã ngụy tạo việc làm thủ tục lên máy bay hoàn hảo, rõ ràng là kẻ bắt cóc tạm thời không có ý định làm hại cô, có vẻ như để đề phòng ngộ nhỡ sát thủ thất bại, cũng không muốn để anh biết Thừa Ảnh đã rơi vào tay họ.
Chỉ có điều không ai ngờ rằng, chuyến bay đến Nepal lại gặp tai nạn giữa đường.
Hành khách trên chuyến bay không còn ai sống sót.
Đã rất nhiều năm, anh không đích thân ra tay, gần như dùng tốc độ tiêu diệt kẻ thù nhanh nhất mà vẫn không tìm thấy cô.
Trong khoảng thời gian dài như thế, anh không thể nào xác định chắc chắn cô có an toàn không, thậm chí còn không thể xác định chắc chắn cô có còn sống hay không.
Đến hôm nay, cuối cùng cô đã hoàn hảo không khiếm khuyết trở về.
Nhưng lại quên mất anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook