Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
-
Chương 86: Phiên ngoại 2
Edit + Beta: Vịt
Thiệu Tử An mỗi tay ôm một tiểu bảo bối, đi về phía phòng ngủ.
Đại bảo bối Duệ Duệ còn đưa tay qua kéo em trai, sợ nhóc ngã xuống.
"Quà của Duệ Duệ, đây là của Húc Húc." Đưa hai chiếc xe mô hình mỗi nhóc con một cái, Thiệu Tử An đứng ở trước người bọn nó, quan sát phản ứng của hai vật nhỏ.
Hàn Duệ Diệp đưa tay ôm ô tô mô hình lớn cỡ bằng nhóc, rất kinh hỉ. Cái này nhóc đã sớm muốn, nhưng ba ba không cho mua, nói mê muội mất cả ý chí. Mặc dù nhóc không rõ mê muội mất cả ý chí là ý gì, nhưng nhóc nhớ.
Ngược lại Thiệu Thành Húc đối với ô tô trong ngực không có hứng thú, nhóc thích đồ chơi lông nhung hơn. Tối nào lúc ngủ trong ngực cũng phải ôm gấu Teddy mới có thể ngủ, tính cách của nhóc giống Hàn Mạc, thích đồ mềm mại. (Tác giả: Khụ, không được hiểu sai.)
"Húc Húc không thích?" Thiệu Tử An giơ tay lên sờ sờ má tiểu bảo bối, xoay người lại từ trong vali lấy ra một con thỏ bông lưu manh màu trắng đưa cho nhóc, "Cái này?"
"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ." Ném ô tô trong ngực, chạy nhào tới con thỏ bông lưu manh kia, một cái ôm lấy, còn cọ cọ má âm thanh mùi sữa kêu.
Hàn Duệ Diệp chỉ chỉ xe hơi bị ném ở một bên, dẩu dẩu miệng nhìn Thiệu Tử An, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Cái này con cũng muốn, chú nhỏ cho con được không?"
"Được, con thích là được." Thiệu Tử An giúp nhóc cầm ô tô, sau đó nhìn hai tiểu bảo bối ôm quà của mình ra cửa.
Đứng ở trên cầu thang, Hàn Duệ Diệp hô xuống dưới lầu, "Ba ba lớn, chú nhỏ mang quà cho con và em trai, xe xe."
Thiệu Tử An vội vàng từ trong nhà đi ra, ôm lấy hai nhóc, sợ bọn nó kích động từ trên lầu lăn xuống.
"Mày còn mua đồ chơi cho bọn nó?" Thiệu Văn Phong thay quần áo từ phòng ngủ đi ra, đưa tay ôm con trai nhỏ qua hôn hôn má.
Húc Húc xoay mặt cùng anh hôn hôn, nhóc rất thích ba ba lớn hôn hôn.
"Để Hàn Mạc nhìn thấy chắc sẽ mắng mày, Duệ Duệ có một phòng đồ chơi, bên trong toàn là đồ chơi của nó, vật nhỏ này thích được 3 ngày, chơi xong thì không cần nữa."
"Anh, xe xe nhiều nhiều." Húc Húc cầm tai thỏ lắc lư, nhìn Duệ Duệ dẩu dẩu miệng nhỏ.
"Đàn ông phải nhiều xe." Lời này nói thanh thúy hữu lực, Hàn Duệ Diệp ngẩng đầu nhỏ duỗi tay chỉ Thiệu Văn Phong, "Ba ba lớn cũng có rất nhiều xe xe."
Thiệu Văn Phong đưa tay nhéo mũi nhóc, câu vừa nãy là anh từng nói với Hàn Mạc.
Hai năm trước Thiệu Văn Phong có đợt thích các loại USV nhãn hiệu hạng sang, sau đó mua liền mấy cái xe về, làm cho Hàn Mạc ghét bỏ anh tiêu tiền bậy bạ.
(USV: tại tui không rành về xe cộ lắm mà USV lại viết tắt của nhiều từ quá, nên chắc USV là viết tắt của Unmanned Surface Vehicle, có nghĩa là xe không người lái)
Lúc ấy anh chính là ngửa đầu, đưa tay chỉ vào một loạt xe trong gara, sau đó cố chấp hét một câu như vậy: "Đàn ông chính là phải có nhiều xe."
Phản ứng lúc đó của Hàn Mạc là, nhấc chân, đạp.
Chuyện này Hàn Mạc từng vào lúc gọi video với người một nhà Thiệu Tử An nhắc tới, cho nên hiện tại nghe thấy đại bảo bối Duệ Duệ nói như vậy, cậu bật cười.
"Anh, anh hiện tại sống thật sự làm cho người hâm mộ." Đặt Duệ Duệ trên mặt đất, cậu nâng người ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Thiệu Văn Phong nhún vai một cái, đặt tiểu bảo bối đạp chân muốn xuống đất chơi cùng anh trai xuống, sau đó đi tới trên ghế salon phòng khách ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Tới đây ngồi."
Hai anh em rất ít có cơ hội cùng ngồi một chỗ tâm sự, trước kia Thiệu Văn Phong quá bận, Thiệu Tử An không thích giao tiếp.
"Mày tự đề xuất muốn tới công ty anh thực tập lên vị trí, có chức vị nào mày vừa ý không?" Đưa tay từ trong đĩa trái cây cầm táo đỏ đưa cho cậu, mình cũng chọn lấy một quả, bất quá không phải là anh ăn, mà là cầm dao gọt trái cây trên bàn gọt vỏ cắt miếng, cho hai con trai bảo bối hưởng dụng.
"Không có, em chỉ là không muốn ở nhà ngốc." Thiệu Tử An nhún nhún vai, đặt quả táo ở khóe miệng, rắc một tiếng cắn miếng.
"Huh?" Thiệu Văn Phong sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cậu, động tác trên tay cũng không có dừng lại, anh đang cắt quả táo lớn thành miếng nhỏ.
"Anh không nghe nói mày ở chung với gia đình không tốt." Mặc dù anh cũng là mới bắt đầu quan tâm hai đứa em trai này, nhưng anh thật sự không có nghe nói có chuyện phát sinh kiểu mâu thuẫn gia đình gì cả.
Thiệu Tử An bĩu môi, rõ ràng chính là dáng vẻ không muốn nói, nhưng trong lòng cậu rõ ràng, nếu như không nói rõ ràng với anh trai, e rằng cậu không thể ở lại trong nước.
"Anh, anh biết em không quá biết ăn nói, cho nên bất luận là đắc tội người hay là cự tuyệt người, em cũng không quá biết biểu đạt, sau đó." Cậu bĩu môi, thở dài, "Hôm đó tốt nghiệp bạn học thổ lộ với em, dọa sợ em."
Lời này nói xong mặt cậu liền đỏ, nhất là sau khi nhìn thấy trêu chọc trong mắt Thiệu Văn Phong.
"Được rồi, em thừa nhận là người đàn ông rất đẹp trai, nhưng mà anh...... Anh biết hắn nói với em cái gì không? Hắn cư nhiên nói với em, hắn muốn để em X hắn, trời ạ, anh có thể tưởng tượng một người đàn ông cao hơn em 10 cm còn cường tráng hơn rất nhiều lúc nói với em lời này em có cảm giác gì không, em thật sự bị dọa."
Thiệu Văn Phong ha ha ha ha cười, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Người nước ngoài đều rất nhiệt tình, được rồi, anh biết mày tại sao chạy tới trong nước rồi." Cư nhiên bị tỏ tình sợ tới muốn chạy trốn, em trai anh thật là đủ nhát gan.
Thiệu Tử An thở dài, cảm giác mình thật sự rất mất mặt.
Nếu như không phải là gặp phải loại chuyện này, cậu cũng sẽ không vừa tốt nghiệp đã chạy tới trong nước, mặc dù quan hệ của cậu và bạn học tên Warwick còn có thể, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tiếp nhận loại thổ lộ khác người kia của một người đàn ông.
"Anh, anh có thể đừng cười hay không." Giơ tay lên ôm lấy Húc Húc lảo đảo đi tới bên cạnh mình đưa tay muốn ôm ôm, cậu xoay mặt nhìn về phía nam nhân bên cạnh vẫn không ngừng cười, hiếm thấy trợn mắt trắng khinh bỉ.
"Ok, ok, khụ, vậy mày liền từ cơ bản nhất ngồi lên, phòng thị trường gần đây đang tuyển nhân viên điều tra thị trường, trước tới thử chút." Thiệu Văn Phong nhìn cậu một cái, đưa tay nhét một miếng táo vào trong miệng há to của con trai nhỏ.
Anh để cho Thiệu Tử An đi làm điều tra thị trường chính là vì rèn luyện đưa em trai không giỏi ăn nói này giao tiếp với người khác nhiều hơn, để cho cậu thích ứng.
Húc Húc phồng má nhai nhai nhai, nuốt xuống, sau đó há miệng, lại tiếp tục ăn.
"Duệ Duệ, tới đây." Thiệu Văn Phong quay đầu lại nhìn về phía con lớn ở trong phòng khách rộng rãi đẩy ô tô đồ chơi vừa mới tới tay chạy như điên, kêu một tiếng.
"Ba ba lớn, ba ba bao giờ thì về." Giơ tay lên lau lau mồ hôi trên trán, vểnh mông nằm nhoài trên gối Thiệu Văn Phong, lắc lư chân.
Nhóc nhớ ba ba, ba ba đã đi mấy ngày rồi.
"Ngày mai con có thể nhìn thấy ba ba rồi, đi thay quần áo, lát nữa ba ba Đổng tới nhà ăn cơm." Thiệu Văn Phong niết niết má nhóc, ghét bỏ nhìn dáng vẻ nhóc một thân mồ hôi ẩm ướt.
Đại bảo bối Duệ Duệ dẩu dẩu miệng, bất đắc dĩ dưới cái nhìn chằm chằm của Thiệu Văn Phong ngậm miếng táo, xoay người về phòng thay quần áo.
Nhóc sợ Thiệu Văn Phong, thân mật Hàn Mạc.
"Đổng Dịch...... Có phải người đàn ông lần đó cụng rượu với anh? Em vẫn có ấn tượng với anh ta." Sờ sờ mũi, Thiệu Tử An đổi tư thế điều chỉnh Húc Húc làm ổ trong ngực cậu đã nhắm mắt bắt bắt đầu ngủ, sau đó nghiêng nghiêng đầu, "Em vừa nãy hình như lúc ở sân bay đụng phải anh ta."
Hiện tại nghĩ chút, ấn tượng mà Đổng Dịch cho cậu vẫn là cao cao lớn lớn giống như hòn núi lớn, chỉ bất quá vừa nãy cậu nhất thời không nhớ ra.
"Hắn người rất tốt, chính là thoạt nhìn có chút bất cần đời." Nhún nhún vai, Thiệu Văn Phong đứng lên đi mở cửa.
Vừa nãy chuông cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết, là Đổng Dịch tới cọ cơm.
Cha Hàn và dì Khương từ phòng ngủ đi ra, vừa nãy hai người đi ngủ trưa, mặc dù thời gian hơi muộn, nhưng là người già, những thứ này không phải bọn họ có thể khống chế.
Đổng Dịch cũng không phải là tay không tới, một tay mô hình ô tô đồ chơi, một tay gấu bông lớn, nam nhân nhấc chân vào nhà, sau đó liền nghênh đón Hàn Duệ Diệp giống như tàu hỏa nhỏ xông về phía hắn.
"Ba ba Đổng ~~!"
"Tiểu tử thối lại cao lớn rồi." Khom lưng tiếp lấy nhóc, sau đó một cái giơ lên để cho đại bảo bối Duệ Duệ ngồi giạng trên cổ mình.
Thiệu Tử An quay đầu tới nhìn, liền thấy Đổng Dịch vác Duệ Duệ đi về phía bên này, nhịp chân nam nhân rất lớn, chỉ vài bước đã đến bên cạnh cậu.
"Suỵt." Thấy hắn mở miệng muốn chào hỏi với mình, Thiệu Tử An vội vàng lắc lắc đầu, rũ mắt nhìn Húc Húc trong ngực ngủ say, ra hiệu hắn nhẹ giọng.
"Mày mệt không? Nếu không thì ôm Húc Húc lên lầu nghỉ ngơi chút, cách cơm tối còn đoạn thời gian." Cầm trong tay hai món quà vừa nãy Đổng Dịch đặt ở cửa, Thiệu Văn Phong đi tới nhìn bọn họ một cái.
Thiệu Tử An gật gật đầu, cậu cảm thấy có chút choáng đầu.
"Vậy các anh nói chuyện, em dẫn Húc Húc đi ngủ, Duệ Duệ có muốn cùng ngủ không?" Ngẩng đầu nhìn về phía đại bảo bối ngồi giạng trên cổ Đổng Dịch, trong lòng cảm thán chút, thật sự đủ cao, cậu nếu ngửa đầu hai phút chắc cổ đều sẽ mỏi.
"Không muốn ngủ, muốn chơi với ba ba Đổng." Lắc lắc đạp đạp hai chân nhỏ ở trước ngực Đổng Dịch, Hàn Duệ Diệp dẩu dẩu miệng.
"Duệ Duệ đi ngủ với chú nhỏ, ba ba lớn có chuyện muốn nói với ba ba Đổng." Thiệu Văn Phong giơ tay lên đón lấy con trai, sau đó đặt trên mặt đất vỗ vỗ mông nhóc, "Nhanh đi, bằng không ngày mai không dẫn con đi đón ba ba."
"Vâng ạ, buổi trưa tốt lành, hai vị đại soái ca." Tiểu thân sĩ giơ tay lên đặt trước ngực, còn khom lưng hành lễ, dáng vẻ mười đủ mười.
Bị dáng vẻ đáng yêu của nhóc chọc cười, hai đại soái ca đồng thời đưa tay niết niết má nhóc, sau đó nhìn nhóc vui vẻ theo Thiệu Tử An rời đi.
Trong phòng ngủ, Thiệu Tử An nhẹ nhàng đặt Húc Húc trong ngực mình lên giường, sau đó liền thấy đại bảo bối Duệ Duệ vừa nãy còn nói không ngủ được vểnh mông leo lên giường, tới bên cạnh Húc Húc tay nhỏ nhấc lên, liền kéo em trai vào trong ngực, còn ghé tới hôn hôn mặt bé, sau đó nằm bên cạnh bé nhắm mắt lại.
Thiệu Tử An khẽ cười một tiếng nằm ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ hai cháu nhỏ mềm mại mặt đối mặt ngủ, không khỏi nghĩ, nếu sau này mình cũng có con, có thể cũng đáng yêu giống bọn nó hay không.
Ngáp, cậu nhắm mắt lại cọ cọ má, sau đó từ từ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, hình như mơ, nhưng không nhớ rõ là nội dung gì, chỉ là làm cho cậu rất không thoải mái, giống như là bị quỷ áp giường.
Mở mắt liền nhìn thấy hai bảo bối nằm nhoài trên người mình đang cười vui vẻ, giống như hai con gấu nhỏ mập mạp bò qua bò lại trên người mình.
"Duệ Duệ, con nặng quá a." Đưa tay ôm lấy đại bảo bối nằm nhoài trước ngực mình đặt một bên, sau đó ngồi dậy ôm lấy Húc Húc nằm nhoài trên đùi mình, niết niết má mềm nhũn, "Con cũng không nhẹ."
"Chú nhỏ ~" Cười hì hì ghé tới, Húc Húc hôn hôn cằm Thiệu Tử An, ngọt lịm gọi cậu.
Thiệu Tử An hừ hừ hai tiếng, xoay mặt nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt bên cạnh, cậu ngủ khoảng nửa tiếng.
"Tử An, ăn cơm." Gõ gõ cửa, Đổng Dịch mở cửa thò đầu vào gọi người.
Hắn chủ động đi lên gọi người ăn cơm, không thể không nói, thằng cha này có chút nhiệt tình quá mức.
Thiệu Tử An mỗi tay ôm một tiểu bảo bối, đi về phía phòng ngủ.
Đại bảo bối Duệ Duệ còn đưa tay qua kéo em trai, sợ nhóc ngã xuống.
"Quà của Duệ Duệ, đây là của Húc Húc." Đưa hai chiếc xe mô hình mỗi nhóc con một cái, Thiệu Tử An đứng ở trước người bọn nó, quan sát phản ứng của hai vật nhỏ.
Hàn Duệ Diệp đưa tay ôm ô tô mô hình lớn cỡ bằng nhóc, rất kinh hỉ. Cái này nhóc đã sớm muốn, nhưng ba ba không cho mua, nói mê muội mất cả ý chí. Mặc dù nhóc không rõ mê muội mất cả ý chí là ý gì, nhưng nhóc nhớ.
Ngược lại Thiệu Thành Húc đối với ô tô trong ngực không có hứng thú, nhóc thích đồ chơi lông nhung hơn. Tối nào lúc ngủ trong ngực cũng phải ôm gấu Teddy mới có thể ngủ, tính cách của nhóc giống Hàn Mạc, thích đồ mềm mại. (Tác giả: Khụ, không được hiểu sai.)
"Húc Húc không thích?" Thiệu Tử An giơ tay lên sờ sờ má tiểu bảo bối, xoay người lại từ trong vali lấy ra một con thỏ bông lưu manh màu trắng đưa cho nhóc, "Cái này?"
"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ." Ném ô tô trong ngực, chạy nhào tới con thỏ bông lưu manh kia, một cái ôm lấy, còn cọ cọ má âm thanh mùi sữa kêu.
Hàn Duệ Diệp chỉ chỉ xe hơi bị ném ở một bên, dẩu dẩu miệng nhìn Thiệu Tử An, nghiêng đầu nhỏ hỏi: "Cái này con cũng muốn, chú nhỏ cho con được không?"
"Được, con thích là được." Thiệu Tử An giúp nhóc cầm ô tô, sau đó nhìn hai tiểu bảo bối ôm quà của mình ra cửa.
Đứng ở trên cầu thang, Hàn Duệ Diệp hô xuống dưới lầu, "Ba ba lớn, chú nhỏ mang quà cho con và em trai, xe xe."
Thiệu Tử An vội vàng từ trong nhà đi ra, ôm lấy hai nhóc, sợ bọn nó kích động từ trên lầu lăn xuống.
"Mày còn mua đồ chơi cho bọn nó?" Thiệu Văn Phong thay quần áo từ phòng ngủ đi ra, đưa tay ôm con trai nhỏ qua hôn hôn má.
Húc Húc xoay mặt cùng anh hôn hôn, nhóc rất thích ba ba lớn hôn hôn.
"Để Hàn Mạc nhìn thấy chắc sẽ mắng mày, Duệ Duệ có một phòng đồ chơi, bên trong toàn là đồ chơi của nó, vật nhỏ này thích được 3 ngày, chơi xong thì không cần nữa."
"Anh, xe xe nhiều nhiều." Húc Húc cầm tai thỏ lắc lư, nhìn Duệ Duệ dẩu dẩu miệng nhỏ.
"Đàn ông phải nhiều xe." Lời này nói thanh thúy hữu lực, Hàn Duệ Diệp ngẩng đầu nhỏ duỗi tay chỉ Thiệu Văn Phong, "Ba ba lớn cũng có rất nhiều xe xe."
Thiệu Văn Phong đưa tay nhéo mũi nhóc, câu vừa nãy là anh từng nói với Hàn Mạc.
Hai năm trước Thiệu Văn Phong có đợt thích các loại USV nhãn hiệu hạng sang, sau đó mua liền mấy cái xe về, làm cho Hàn Mạc ghét bỏ anh tiêu tiền bậy bạ.
(USV: tại tui không rành về xe cộ lắm mà USV lại viết tắt của nhiều từ quá, nên chắc USV là viết tắt của Unmanned Surface Vehicle, có nghĩa là xe không người lái)
Lúc ấy anh chính là ngửa đầu, đưa tay chỉ vào một loạt xe trong gara, sau đó cố chấp hét một câu như vậy: "Đàn ông chính là phải có nhiều xe."
Phản ứng lúc đó của Hàn Mạc là, nhấc chân, đạp.
Chuyện này Hàn Mạc từng vào lúc gọi video với người một nhà Thiệu Tử An nhắc tới, cho nên hiện tại nghe thấy đại bảo bối Duệ Duệ nói như vậy, cậu bật cười.
"Anh, anh hiện tại sống thật sự làm cho người hâm mộ." Đặt Duệ Duệ trên mặt đất, cậu nâng người ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Thiệu Văn Phong nhún vai một cái, đặt tiểu bảo bối đạp chân muốn xuống đất chơi cùng anh trai xuống, sau đó đi tới trên ghế salon phòng khách ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Tới đây ngồi."
Hai anh em rất ít có cơ hội cùng ngồi một chỗ tâm sự, trước kia Thiệu Văn Phong quá bận, Thiệu Tử An không thích giao tiếp.
"Mày tự đề xuất muốn tới công ty anh thực tập lên vị trí, có chức vị nào mày vừa ý không?" Đưa tay từ trong đĩa trái cây cầm táo đỏ đưa cho cậu, mình cũng chọn lấy một quả, bất quá không phải là anh ăn, mà là cầm dao gọt trái cây trên bàn gọt vỏ cắt miếng, cho hai con trai bảo bối hưởng dụng.
"Không có, em chỉ là không muốn ở nhà ngốc." Thiệu Tử An nhún nhún vai, đặt quả táo ở khóe miệng, rắc một tiếng cắn miếng.
"Huh?" Thiệu Văn Phong sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cậu, động tác trên tay cũng không có dừng lại, anh đang cắt quả táo lớn thành miếng nhỏ.
"Anh không nghe nói mày ở chung với gia đình không tốt." Mặc dù anh cũng là mới bắt đầu quan tâm hai đứa em trai này, nhưng anh thật sự không có nghe nói có chuyện phát sinh kiểu mâu thuẫn gia đình gì cả.
Thiệu Tử An bĩu môi, rõ ràng chính là dáng vẻ không muốn nói, nhưng trong lòng cậu rõ ràng, nếu như không nói rõ ràng với anh trai, e rằng cậu không thể ở lại trong nước.
"Anh, anh biết em không quá biết ăn nói, cho nên bất luận là đắc tội người hay là cự tuyệt người, em cũng không quá biết biểu đạt, sau đó." Cậu bĩu môi, thở dài, "Hôm đó tốt nghiệp bạn học thổ lộ với em, dọa sợ em."
Lời này nói xong mặt cậu liền đỏ, nhất là sau khi nhìn thấy trêu chọc trong mắt Thiệu Văn Phong.
"Được rồi, em thừa nhận là người đàn ông rất đẹp trai, nhưng mà anh...... Anh biết hắn nói với em cái gì không? Hắn cư nhiên nói với em, hắn muốn để em X hắn, trời ạ, anh có thể tưởng tượng một người đàn ông cao hơn em 10 cm còn cường tráng hơn rất nhiều lúc nói với em lời này em có cảm giác gì không, em thật sự bị dọa."
Thiệu Văn Phong ha ha ha ha cười, sau đó giơ tay lên vỗ vỗ vai cậu, cười nói: "Người nước ngoài đều rất nhiệt tình, được rồi, anh biết mày tại sao chạy tới trong nước rồi." Cư nhiên bị tỏ tình sợ tới muốn chạy trốn, em trai anh thật là đủ nhát gan.
Thiệu Tử An thở dài, cảm giác mình thật sự rất mất mặt.
Nếu như không phải là gặp phải loại chuyện này, cậu cũng sẽ không vừa tốt nghiệp đã chạy tới trong nước, mặc dù quan hệ của cậu và bạn học tên Warwick còn có thể, nhưng không có nghĩa là cậu có thể tiếp nhận loại thổ lộ khác người kia của một người đàn ông.
"Anh, anh có thể đừng cười hay không." Giơ tay lên ôm lấy Húc Húc lảo đảo đi tới bên cạnh mình đưa tay muốn ôm ôm, cậu xoay mặt nhìn về phía nam nhân bên cạnh vẫn không ngừng cười, hiếm thấy trợn mắt trắng khinh bỉ.
"Ok, ok, khụ, vậy mày liền từ cơ bản nhất ngồi lên, phòng thị trường gần đây đang tuyển nhân viên điều tra thị trường, trước tới thử chút." Thiệu Văn Phong nhìn cậu một cái, đưa tay nhét một miếng táo vào trong miệng há to của con trai nhỏ.
Anh để cho Thiệu Tử An đi làm điều tra thị trường chính là vì rèn luyện đưa em trai không giỏi ăn nói này giao tiếp với người khác nhiều hơn, để cho cậu thích ứng.
Húc Húc phồng má nhai nhai nhai, nuốt xuống, sau đó há miệng, lại tiếp tục ăn.
"Duệ Duệ, tới đây." Thiệu Văn Phong quay đầu lại nhìn về phía con lớn ở trong phòng khách rộng rãi đẩy ô tô đồ chơi vừa mới tới tay chạy như điên, kêu một tiếng.
"Ba ba lớn, ba ba bao giờ thì về." Giơ tay lên lau lau mồ hôi trên trán, vểnh mông nằm nhoài trên gối Thiệu Văn Phong, lắc lư chân.
Nhóc nhớ ba ba, ba ba đã đi mấy ngày rồi.
"Ngày mai con có thể nhìn thấy ba ba rồi, đi thay quần áo, lát nữa ba ba Đổng tới nhà ăn cơm." Thiệu Văn Phong niết niết má nhóc, ghét bỏ nhìn dáng vẻ nhóc một thân mồ hôi ẩm ướt.
Đại bảo bối Duệ Duệ dẩu dẩu miệng, bất đắc dĩ dưới cái nhìn chằm chằm của Thiệu Văn Phong ngậm miếng táo, xoay người về phòng thay quần áo.
Nhóc sợ Thiệu Văn Phong, thân mật Hàn Mạc.
"Đổng Dịch...... Có phải người đàn ông lần đó cụng rượu với anh? Em vẫn có ấn tượng với anh ta." Sờ sờ mũi, Thiệu Tử An đổi tư thế điều chỉnh Húc Húc làm ổ trong ngực cậu đã nhắm mắt bắt bắt đầu ngủ, sau đó nghiêng nghiêng đầu, "Em vừa nãy hình như lúc ở sân bay đụng phải anh ta."
Hiện tại nghĩ chút, ấn tượng mà Đổng Dịch cho cậu vẫn là cao cao lớn lớn giống như hòn núi lớn, chỉ bất quá vừa nãy cậu nhất thời không nhớ ra.
"Hắn người rất tốt, chính là thoạt nhìn có chút bất cần đời." Nhún nhún vai, Thiệu Văn Phong đứng lên đi mở cửa.
Vừa nãy chuông cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết, là Đổng Dịch tới cọ cơm.
Cha Hàn và dì Khương từ phòng ngủ đi ra, vừa nãy hai người đi ngủ trưa, mặc dù thời gian hơi muộn, nhưng là người già, những thứ này không phải bọn họ có thể khống chế.
Đổng Dịch cũng không phải là tay không tới, một tay mô hình ô tô đồ chơi, một tay gấu bông lớn, nam nhân nhấc chân vào nhà, sau đó liền nghênh đón Hàn Duệ Diệp giống như tàu hỏa nhỏ xông về phía hắn.
"Ba ba Đổng ~~!"
"Tiểu tử thối lại cao lớn rồi." Khom lưng tiếp lấy nhóc, sau đó một cái giơ lên để cho đại bảo bối Duệ Duệ ngồi giạng trên cổ mình.
Thiệu Tử An quay đầu tới nhìn, liền thấy Đổng Dịch vác Duệ Duệ đi về phía bên này, nhịp chân nam nhân rất lớn, chỉ vài bước đã đến bên cạnh cậu.
"Suỵt." Thấy hắn mở miệng muốn chào hỏi với mình, Thiệu Tử An vội vàng lắc lắc đầu, rũ mắt nhìn Húc Húc trong ngực ngủ say, ra hiệu hắn nhẹ giọng.
"Mày mệt không? Nếu không thì ôm Húc Húc lên lầu nghỉ ngơi chút, cách cơm tối còn đoạn thời gian." Cầm trong tay hai món quà vừa nãy Đổng Dịch đặt ở cửa, Thiệu Văn Phong đi tới nhìn bọn họ một cái.
Thiệu Tử An gật gật đầu, cậu cảm thấy có chút choáng đầu.
"Vậy các anh nói chuyện, em dẫn Húc Húc đi ngủ, Duệ Duệ có muốn cùng ngủ không?" Ngẩng đầu nhìn về phía đại bảo bối ngồi giạng trên cổ Đổng Dịch, trong lòng cảm thán chút, thật sự đủ cao, cậu nếu ngửa đầu hai phút chắc cổ đều sẽ mỏi.
"Không muốn ngủ, muốn chơi với ba ba Đổng." Lắc lắc đạp đạp hai chân nhỏ ở trước ngực Đổng Dịch, Hàn Duệ Diệp dẩu dẩu miệng.
"Duệ Duệ đi ngủ với chú nhỏ, ba ba lớn có chuyện muốn nói với ba ba Đổng." Thiệu Văn Phong giơ tay lên đón lấy con trai, sau đó đặt trên mặt đất vỗ vỗ mông nhóc, "Nhanh đi, bằng không ngày mai không dẫn con đi đón ba ba."
"Vâng ạ, buổi trưa tốt lành, hai vị đại soái ca." Tiểu thân sĩ giơ tay lên đặt trước ngực, còn khom lưng hành lễ, dáng vẻ mười đủ mười.
Bị dáng vẻ đáng yêu của nhóc chọc cười, hai đại soái ca đồng thời đưa tay niết niết má nhóc, sau đó nhìn nhóc vui vẻ theo Thiệu Tử An rời đi.
Trong phòng ngủ, Thiệu Tử An nhẹ nhàng đặt Húc Húc trong ngực mình lên giường, sau đó liền thấy đại bảo bối Duệ Duệ vừa nãy còn nói không ngủ được vểnh mông leo lên giường, tới bên cạnh Húc Húc tay nhỏ nhấc lên, liền kéo em trai vào trong ngực, còn ghé tới hôn hôn mặt bé, sau đó nằm bên cạnh bé nhắm mắt lại.
Thiệu Tử An khẽ cười một tiếng nằm ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ hai cháu nhỏ mềm mại mặt đối mặt ngủ, không khỏi nghĩ, nếu sau này mình cũng có con, có thể cũng đáng yêu giống bọn nó hay không.
Ngáp, cậu nhắm mắt lại cọ cọ má, sau đó từ từ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, hình như mơ, nhưng không nhớ rõ là nội dung gì, chỉ là làm cho cậu rất không thoải mái, giống như là bị quỷ áp giường.
Mở mắt liền nhìn thấy hai bảo bối nằm nhoài trên người mình đang cười vui vẻ, giống như hai con gấu nhỏ mập mạp bò qua bò lại trên người mình.
"Duệ Duệ, con nặng quá a." Đưa tay ôm lấy đại bảo bối nằm nhoài trước ngực mình đặt một bên, sau đó ngồi dậy ôm lấy Húc Húc nằm nhoài trên đùi mình, niết niết má mềm nhũn, "Con cũng không nhẹ."
"Chú nhỏ ~" Cười hì hì ghé tới, Húc Húc hôn hôn cằm Thiệu Tử An, ngọt lịm gọi cậu.
Thiệu Tử An hừ hừ hai tiếng, xoay mặt nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt bên cạnh, cậu ngủ khoảng nửa tiếng.
"Tử An, ăn cơm." Gõ gõ cửa, Đổng Dịch mở cửa thò đầu vào gọi người.
Hắn chủ động đi lên gọi người ăn cơm, không thể không nói, thằng cha này có chút nhiệt tình quá mức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook