Thằng Khốn Nạn Và Em
Chương 35: Im lặng

Người ta bảo càng lớn càng ít bạn, tính tôi dễ dãi, xã giao nhiều nên bạn bè cũng không phải ít. Nhưng thực sự để mà được tôi coi như là anh em, xưng là bạn thân thì rất ít. Thật ra ít cũng không sao, chất lượng là được. Như thằng An, tính nó thật thà, hiền lành kiểu thực sự luôn nên tôi rất quý nó. Mọi công việc ở quán café một phần do tôi tin tưởng, một phần do nó cũng có năng lực quản lí nên gần như chẳng bao giờ tôi phải để ý đến. Nhưng nó cũng chưa bao giờ lợi dụng cái sự tin tưởng đó của tôi để làm một cái gì đó khuất tất. Thằng bé coi vậy mà tính sòng phẳng thấy ghê luôn chứ không giỡn.

Ngoài thằng An, trong đám bạn đại học của tôi còn có thằng Huy voi. Gọi voi cho lịch sự chứ bình thường tôi gọi là thằng *** mập ***. Thằng này không hiền như thằng An, tính nó thích ăn chơi hưởng thụ nhưng lại chơi rất đẹp với bạn bè. Ông bà già có tiếng nói ở Sở nên gia cảnh thằng này không phải dạng vừa. Trong cái đám hay bu lấy nó thì chắc tôi được tính vào một trong số những thằng đàng hoàng nhất.

Hai thằng bạn như hai cái thái cực vậy, một thằng hiền lành còn một thằng thì ăn chơi sành sỏi, một thằng gầy như que củi còn một thằng thì đéo khác gì cái xe lu. Còn tôi thì lại như một phiên bản trung hòa của hai tụi nó vậy. Nhưng có một điểm chung, tụi tôi chơi với nhau rất vô tư, chưa bao giờ có một chút vụ lợi xen vào giữa những cuộc vui.

Trở lại với con hẻm tối om với ánh đèn trắng lờ mờ của đêm hôm đó, ngay trước mặt tôi bây giờ là một trong hai thằng bạn chí cốt. Vâng, chính xác là Huy voi cho độc giả nào còn đang thắc mắc. Sau lời chào hỏi đầu tiên có vẻ hơi to tiếng, cả tôi và nó đều giật mình đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Đêm rồi đêm rồi, đây là khu trọ sinh viên chứ không phải trong bar mà có thể ngoác mồm lên.

Thằng bạn vẫy vẫy tay ra chỉ ra cái đầu ngõ vắng teo để có thể giao tiếp một cách thoải mái. Hai thằng rón rén bước từng bước như ăn cắp vặt vậy. Đứng dưới cái cột điện với cái bóng đèn trên cao, nụ cười đê tiện xuất hiện trên khuôn mặt tròn xoe của thằng bạn tôi.

- Hề hề, người anh em, người anh em. Chúng ta quả là có duyên.

- Có duyên cái tiên sư nhà mày ấy. Sao mày lại ở đây?

- Thì tao cũng đang làm việc giống như mày làm đó. Người anh em hỏi gì kì lạ vậy. Hề hề.

- Cái thằng *** mập *** này. Gái ở chỗ tao mà mày cũng dám la liếm à.

Tôi thụi cho nó một đấm vào vai, tất nhiên chẳng có vẻ gì là xi nhê với cái đống mỡ trên người thằng nhỏ cả. Thằng bạn tôi vẫn cười khà khà vui vẻ, một cánh tay của nó khoác lên vai tôi trong khi tấm tắc.

- Thì bạn ăn thịt rồi cũng phải chừa cho anh em một chén canh chứ. Nếu không phải mày có một chân với con nhỏ gầy gầy kia thì tao cũng thịt cả nó rồi.

- *** má, bỏ nha mày. Tao cấm mày rờ tới nó đó.

- Gì mà nghiêm trọng vậy người anh em. Sao? Yêu nó rồi hả?

Ngó qua khuôn mặt đểu giả của thằng bạn, tôi thở dài không trả lời. Rút một điếu 3 số trong tay nó rồi châm lửa, hai thằng ngồi bệt xuống cái chân cột điện như tụi nghiện đang hút chích. Tôi ném dòng suy nghĩ của mình vào làn khói trắng đang lơ lửng bay lên cao. Với tôi, có lẽ Vy chỉ là một công cụ giải tỏa tình dục, thậm chí tôi cũng lười dành cho con nhỏ những cử chỉ yêu thương sau khi thỏa mãn.

Còn con nhỏ, cái thứ tình cảm mà nó đang dành cho tôi có lẽ không phải là tình yêu. Đó như là một bản năng của giống cái, muốn tìm một nơi đủ sức che chở cho mình thì phải. Tôi biết điều đó, cố gắng tránh xa con nhỏ nhưng cuối cùng lại thành ra thế này. Mọi thứ đi hơi xa so với tầm kiểm soát của tôi rồi. Hết mớ bòng bong này đến mớ bòng bong khác, tôi bắt đầu cảm thấy sợ dính dáng đến đàn bà rồi đấy.

- Huy này, mày và tao có phải là bạn không?

- Trời đất, tao đùa xíu thôi mà mày căng vậy.

Cánh tay to đùng nặng nề của thằng bạn khoác lên vai tôi như cầu hòa. Chắc nó tưởng tôi giận vì nó định xơi hàng của tôi. Ném điếu thuốc xuống đất, tôi nhìn thẳng vào mắt thằng bạn rồi nói.

- Con bé dính tới tao là đủ khổ rồi, đừng làm nó thêm phần tổn thương nữa. Mày chén con Yến chắc cũng mất kha khá tiền rồi đúng không? Những đứa như con Yến, nó chỉ tiếc cái xe, cái ví của mày thôi. Còn Vy nó khác, tao không muốn nó phải thương tâm nữa. Hiểu ý tao chứ?

- Được rồi. Có gì đâu mà căng. Thỉnh thoảng tao đổi gió tí thôi chứ ghệ tao kiếm đâu chả có.

Thằng Huy vẫn cười hề hề nhưng tôi biết nó tôn trọng những gì mà tôi vừa nói. Nó cũng ném điếu thuốc xuống đất rồi đứng dậy phủi phủi cái đít quần. Khuôn mặt béo tròn của nó nhìn tôi cười nói.

- Thôi, đi vào không người ta lại tưởng tao với mày đang chích đấy.

- ***. Có thằng nghiện nào béo như mày đâu. Mà vào làm gì, ngồi tí cho thoáng đã, trong đấy nóng vl.

- Ừ nóng thế thì tao mới bảo vào lấy xe về. Đm phòng trọ đéo khác gì phòng xông hơi.

Tôi phì cười trước vẻ bực bội của thằng bạn, cơ mà cũng phải, béo như nó chịu sao thấu nhiệt độ ở đây. Nó cũng rủ tôi đi về cùng, thiệt tình lúc đó tôi nghiêng về cái điều hòa ở nhà hơn, nhưng nghĩ làm thế thì tệ với Vy quá. Lỡ rồi thôi ngủ tạm đây một đêm rồi mai về cũng được, an ủi con nhỏ tí xíu vì nãy tôi vô tâm quá.

Chui lại vô căn phòng trọ hơn chục mét vuông, ánh sáng hắt vào khiến tôi thấy thân hình đầy đủ quần áo của Vy đang quay vào phía trong. Rón rén từng bước chân, tôi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh con bé. Cứ đinh ninh rằng Vy đã ngủ từ bao giò nhưng bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng nấc nhẹ, rồi lại một khịt mũi.

Con nhỏ đang khóc chăng? Một thoáng đắn đo xuất hiện trong tôi khi bàn tay đưa lên tính ôm cơ thể của Vy vào lòng rồi lại thở dài hạ xuống. Tôi chọn cách im lặng bỏ qua như không biết gì cả rồi chìm vào giấc ngủ. Con bé nên tránh xa tôi ra trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. Hôm nay sẽ là lần cuối cùng chuyện này xảy ra.



Sự ồn ào và vội vã của xóm trọ khiến tôi tỉnh lại từ cơn mộng mị. Căn phòng trọ vẫn đóng kín cửa chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào nhưng cũng đủ để tôi thấy thiếu mất sự tồn tại của Vy. Con nhỏ dậy sớm như vậy để làm gì nhỉ? Tôi ngồi dậy vuốt mặt vài cái cho tỉnh ngủ, tính mở cửa chui ra ngoài cho thoáng nhưng lại sợ gặp người trong xóm nên đành thôi.

Vớ lấy cái điện thoại tính xem giờ thì tôi mới nhận ra rằng nó đã hết pin từ lúc nào rồi. Căn phòng nhỏ này khiến tôi cảm thấy như bị tách biệt khỏi xã hội vậy. Rút một điếu thuốc ra châm lửa, tôi mặc kệ việc căn phòng của Vy bị ám mùi mà thoải mái rít vài hơi dài. Hơn 2 chục tuổi đầu và nghiện thuốc nghiện rượu, đã thế còn làm nhiều việc xấu, thế này sớm muôn gì tôi cũng gặp quả báo mất thôi.

Sang nửa điếu thuốc thứ 2, chắc cỡ 15 phút trôi qua thì thấy tiếng lạch cạch mở cửa. Vy bước vào, một tay xách mấy bọc gì đó còn tay kia phẩy phẩy cho bớt khói thuốc trong phòng. Con nhỏ nhăn mặt hơi khó chịu vì mùi thuốc lá nhưng cũng không trách cứ gì tôi mà dịu dàng hỏi.

- Anh dậy lâu chưa? Em mua đồ ăn sáng cho anh rồi này.

- Ừ anh vừa dậy thôi. Xin lỗi em về vụ khói thuốc này nhé, anh hơi ngại ra ngoài.

- Dạ, em hiểu mà. Anh vô rửa mặt đi cho tỉnh rồi ra ăn sáng nè.

Sự ân cần và chu đáo của Vy làm tôi tự cảm thấy xấu hổ trong lòng. Điều đó càng khiến tôi quyết tâm tránh xa con nhỏ hơn bao giờ hết.

- Thôi có lẽ anh phải đi rồi. Lát còn lên giảng đường không thì bị cấm thi mất.

Lời nói dối trắng trợn của tôi khiến vẻ hụt hẫng và ủ rủ xuất hiện trên khuôn mặt con nhỏ. Vy không dám năn nỉ tôi ở lại nữa, con nhỏ chỉ “ dạ ” nhẹ một tiếng rồi thôi. Nhưng ngay khi vừa mới bước gần đến cánh cửa, một vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lưng áo sơ mi và giọng nói có chút tội nghiệp của Vy vang lên.

- Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?

Cuộc đời tôi đi học mười mấy năm trời, chưa bao giờ có một câu hỏi nào khó như câu hỏi của Vy lúc đó. Tôi im lặng, con bé im lặng, cả hai im lặng, tất cả đều im lặng cho một quyết định đau lòng. Nhẹ nhàng gỡ hai tay của Vy ra, tôi thở dài rồi dứt khoát bước đi mà không quan tâm đến những giọt nước mắt đang rơi phía sau lưng.



Đường phố Sài Gòn buổi sáng đầy hối hả và đông đúc, mọi người đều vội vã cho công việc của mình còn tôi thì lại thơ thẩn ngắm từng hàng cây ven đường. Từ lúc em đi, tôi đang sống kiểu gì vậy? Vô định, buông thả, dễ dãi và sắp trở thành một thằng cặn bã chăng?

Tôi nhớ em, tôi nhớ mùi son môi nhẹ nhàng trên cốc café quen thuộc. Không biết em có nhớ tôi nhiều như tôi nhớ em không nhỉ? Ở phương trời xa xôi, cách nhau cả một đại dương to lớn, không biết em có vui vẻ và hạnh phúc không? Hi vọng em không như tôi… Đúng vậy, cô bé của anh là người mạnh mẽ mà.

Tôi tự hỏi và tự trả lời, trong đầu xoay tròn đầy mớ hỗn độn. Có lẽ bây giờ nên về nhà và làm một giấc thì hơn. Cánh cửa nhà quen thuộc hiện ra trong mắt của tôi. Khoan, có điều gì đó lạ lạ. Chắc chắn trước khi ra khỏi nhà tôi đã khóa ngoài rồi cơ mà nhỉ.

Liếc vào trong sân thì đã thấy có thêm một cái xe nữa, chuẩn con xe quen thuộc của ông già tôi rồi. Mà vẫn chưa dừng lại ở đó, khi mở cổng ra dắt con Wave trắng của tôi vào thì bỗng nhiên có một màu đỏ nổi bật bên cạnh hai cái ô tô. Con Vespa này là của Quỳnh mà, tại sao nó lại có mặt ở đây, lại còn cùng với xe của ông già tôi nữa.

Một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu tôi. Chẳng có nhẽ trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp kì lạ đến vậy. Đéo phải đâu các độc giả yêu quý của tôi ạ, đó gọi là quả báo khi bạn làm nhiều việc xấu.

Nếu bạn nào còn nhớ thì căn nhà của tôi kiểu dành cho người độc thân, tầng trệt là gara để xe, sâu hơn một chút là phòng bếp và phòng ăn. Tầng trên sẽ là một phòng khách rộng với tủ rượu và vài thứ linh tinh khác. Cuối cùng cao nhất là một phòng rộng vừa để ngủ vừa để làm việc của tôi.

Nếu các bạn đã hình dung ra được rồi thì cũng dễ hiểu thôi. Ngay khi tôi vừa bước lên hết cái cầu thang nối lên phòng khách, 8 con mắt nhìn tôi chằm chằm mà chẳng có chút thiện chí nào cả. 3 người, 2 cụ thân sinh và một partner. Các bạn đừng nghĩ tôi đếm nhầm nhé, ông già tôi đeo kính nên chả là 8 con mắt.

- Xin chào. Có việc gì mọi người ở đây đông đủ quá vậy?

Tôi rụt rè đưa tay lên gãi gãi đầu chào hỏi. Không ai đáp lại mà chỉ im lặng nhìn tôi, à tất nhiên là không phải một cái nhìn thân thiện đầy yêu thương đâu. Thật ra vụ im lặng này cũng dễ giải thích, ba má tôi mà im lặng thế này thì chắc chắn ông bà ấy đang bực thằng con quý tử này rồi. À còn Quỳnh, im lặng cúi đầu trông cứ như con dâu ra mắt bố mẹ chồng ấy nhỉ.

Hồi bé mà thế này chắc cũng xoắn phết đấy, nhưng giờ thì khác, gan tôi giờ to lắm. Chẳng thấy ai nói gì nên tôi buông tiếp một câu rồi tiếp tục di chuyển.

- Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi nhé. Con hơi mệt nên đi ngủ đây.

- THẰNG MẤT DẠY NÀY, MÀY VẪN CÒN BÌNH THẢN ĐƯỢC NHƯ THẾ À? Bà má tôi phát huy, quát một tiếng như Sư Tử Hống của Tạ Tốn khiến thằng con trai giật nảy mình...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương