Thằng Khốn Nạn Và Em
-
Chương 22: Kế hoạch trả thù sung sướng
- Làm sao cơ. Từ từ nói tao nghe.
Tôi vội vàng túm lấy thằng Huy để hỏi rõ ngọn ngành, ở trong này mà còn bị đánh thì chứng tỏ chuyện không đơn giản. Đám bạn của tôi đứa nào mặt cũng nghiêm trọng như chuẩn bị đi đánh nhau đến nơi nhưng đều quay lại phòng. Cái gì chứ trong này giải quyết bằng bạo lực là hạ sách, để xem vẫn đề như nào đã rồi tính.
Tất cả trở lại phòng thằng An, ngó thấy nó đang ôm mặt ngồi trên giường làm tôi cũng bớt lo phần nào. Ít ra nhìn nó cũng không quá mức nghiêm trọng. Thấy thằng bạn chí cốt quay trở lại, nó nhìn tôi cười ra vẻ trấn an nhưng cũng k che được một bên mắt bị thâm tím và khóe miệng rướm máu vì bị rách.
- Như nào. Thằng nào đánh mày.
- Mấy thằng bên khoa kinh tế xây dựng ấy mà. Xích mích nhỏ thôi tao không sao.
- Làm sao bọn nó đánh mày. *** má kể tao nghe thử coi.
Tôi gắt lên khi thấy vẻ chần chờ của nó, chơi với nhau từ ngày đầu vào đại học nên tôi lạ đéo gì tính thằng này nữa. Hiền như bụt, lúc đéo nào cũng cười cho qua, chắc chắn bọn kia gây sự trước rồi. Rõ ràng tôi là người kêu tụi bạn bình tĩnh mà giờ lại thành người nóng nảy nhất. Thằng Cường thấy tôi như thế vội vàng nói.
- Tối qua lúc sinh hoạt chung, ngồi cạnh bọn kiến trúc công trình. Mấy thằng *** bên đấy trêu con Linh thì thằng An mới bênh. Vặc qua vặc lại thế nào thành chửi nhau. Thế rồi…
- Thế rồi như nào nữa. Ông nói nhanh mẹ nó lên, ấp a ấp úng nghe bực vl.
Thằng bạn thấy tôi giục như vậy nên cũng ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Ờ thì bọn kia không ăn được đạp đổ, quay ra chửi con Linh rồi kêu phò này phò nọ, đéo bằng con nhỏ Lan Anh bên khoa tụi nó mà còn làm giá.
Nó nói đến đây thì tôi cũng mường tượng được gần như toàn bộ sự việc trong thời gian mình vắng mặt ở đây rồi. Đại khái là thằng An thấy tụi kia chửi người yêu mình thế thì cũng không chịu thua, nó lôi chuyện con nhỏ Lan Anh đang tán tôi ra để xỉ nhục lại đám bọn kia. Kiểu kiểu như là còn hơn cái bọn để gái trong khoa phải đi tán trai bên ngoài. Chắc tụi kia cay quá nên sáng nay kéo lên kí túc bên này để đánh thằng An, cũng vừa mới xong thôi, đen đủi thế nào đúng lúc mấy thằng bạn thân không ở đây mà đang dọn vệ sinh sân sau.
Lớp đại học không như lớp cấp 3, thân ai người nấy lo chứ không đoàn kết được như ngày xưa. Nếu xảy ra xô xát thì chỉ có bạn bè thân thiết mới bênh nhau thôi chứ tụi trong lớp đa số toàn hóng hớt như người dưng nước lã. Mà cũng đúng thật, hơn một năm trời học chung mà tôi chỉ biết mặt mấy thằng bạn thân và vài đứa con gái, không trách tụi nó được vì ngay cả mình cũng sẽ làm vậy thôi.
Chưa kịp làm gì tiếp theo thì bỗng nhiên có một ông thầy quản sinh xuất hiện ở cửa phòng. Chắc hẳn mấy đứa cán bộ lớp đã hớt lẻo vụ lộn xộn này đến tai ổng. Ngay lập tức tất cả sinh viên được triệu tập xuống cái sân lớn, thằng An và nguyên đám bên kinh tế xây đựng được lên chào cờ giữa cái nắng chói chang. Trong quân đội có một cái luật cực kì khủng khiếp, hành động sai trái của cá nhân nhưng sẽ ảnh hưởng đến cả tập thể. Sau khi bắt mấy thằng nhân vật chính hít đất đến rã tay thì ổng cho cả hai lớp đứng như trời trồng cho đến giữa trưa. Đã thế mấy thằng kia còn bị bắt phạt dọn vệ sinh, cắt cỏ quét lá các thứ một tuần.
Sự nghiêm khắc của mấy cha nội quản sinh khiến cái ý định ăn miếng trả miếng, trút giận giùm thằng An của đám tụi tôi bị phá sản hoàn toàn. Giờ sang kiếm tụi kia đánh nhau chèm bẹp một hồi rồi lại bị phạt thế này thì cũng quá tội, đúng là thằng nào đánh trước thằng đó lãi mà. Ngay đêm hôm đó, đợi cho khi qua 12h để mấy ông thầy không đi kiểm tra nữa là tụi tôi lại tập trung ở cái ban công phía sau của kí túc.
- *** má, chả nhẽ bỏ qua cho mấy thằng *** kia dễ dàng vậy sao.
Thằng Huy tu một hơi rượu dài rồi tức tối lên tiếng. Cả đám nhìn nhau sau đó vài tiếng thở dài vang lên, làm thế nào được bây giờ, ở ngoài kia thì tụi tôi không ngại nhưng trong này thì khác. Cu An thấy mấy thằng bạn hết lòng vì mình thế nghe chừng cảm động lắm, nó vỗ vỗ vai thằng Huy rồi nói.
- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng nhỏ thôi, tao có làm sao đâu.
- Bỏ cái quần què. Để nó đánh cho mà ông vẫn hiền lành thế được. Tôi cũng đến chịu.
Tôi cũng im lìm ngồi nhấp môi nghe chúng nó than vãn. Tụi bay chỉ sợ quản sinh thôi chớ tao mà quậy thì chắc ông chú xuống lột da mang đi phơi nắng mất. Mà đằng nào đám tụi kia cũng bị xử rồi, đấm được 2 cái vào mồm người ta mà bị phạt cắm mặt vô bồn cầu 2 tuần. Thằng nào ngu nhìn vô cũng biết lỗ nặng, thôi dẹp vụ tay chân qua một bên đi, người hiện đại thế kỉ 21 rồi, giải quyết bằng bạo lực là không tốt.
- À tao có cách trả thù cho mày rồi đây.
Thằng Khoa vỗ đùi cái đét khi vừa nảy ra một ý tưởng bẩn thỉu gì đó trong đầu. Mặc cho cả nhóm đang tò mò nhìn mình, nó khoác vai thằng An cười cười rồi thì thầm cái gì đó. Ngó hai khuôn mặt đang gật gù ra vẻ đắc ý kia mà bỗng nhiên sống lưng tôi lạnh buốt, có cái gì đó không hay sắp xảy đến với mình rồi thì phải. Đến lượt thằng An nhấc đít sang ngồi cạnh tôi, cái mồm vẫn còn sưng vù nhếch lên nụ cười đểu giả.
- H này, tao bị đánh thế này cũng một phần do mày đấy.
- ***, liên quan đéo gì tới tao.
- Bạn nói thế là sai rồi. Tớ bênh vực cho tình cảm trong sáng của bạn với em Lan Anh nên mới thành ra thân tàn ma dại thế này đấy.
Nó nói cũng đúng đúng, hình như nãy có nghe nó chửi nhau với bọn kia một phần vì vụ con nhỏ Lan Anh tán tôi thì phải. Tự dưng thành đuối lí, nhưng tôi vẫn cố cứng giọng với nó.
- Ừ thì sao.
- Vậy vụ trả đũa bọn kia sẽ do mày lãnh trách nhiệm.
Tôi giãy nảy lên trước ý đồ của mấy thằng bạn, xuống táng vô mỏ tụi kia để mà bị phạt ngu người à. Thằng Khoa như đoán trước được là tôi không bao giờ làm vậy, nó cười hề hề rồi nói với giọng khả ố.
- Ai bắt mày làm gì tụi nó đâu. Tao có cách này hay hơn gấp tỷ lần mà lại không phạm luật.
- Dm sao mặt mày làm tao thấy sợ quá vậy.
Ngó khuôn mặt cảnh giác của tôi, hai thằng bạn thân kẹp 2 bên như chặn hết đường lui vậy. Thằng Khoa nói tiếp.
- Bạn cứ bình tĩnh, tôi đảm bảo vụ này bạn chỉ có sướng thôi. Như này nhé, không phải mấy thằng mất dạy kia lúc nào cũng tôn thờ em Lan Anh gì đó sao. Bạn chỉ cần cho chúng nó biết idol thì vẫn bị *** như người bình thường thôi.
- Hay…hay đấy. Thằng này nhìn trông ngu ngu thế mà bụng lắm mưu hèn kế bẩn ra phết nhỉ.
Giờ thì nguyên đám bạn tôi gật gù đồng ý với nó, *** má đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà. Huy Voi là thằng ủng hộ nhiệt tình nhất cho cái kế hoạch trả thù sung sướng mà hai thằng kia nghĩ ra. Chẳng hiểu con nhỏ Lan Anh kia làm gì mà để tụi này thù ghét dữ dội vậy. Sau một hồi vừa thuyết phục vừa đe dọa của chúng nó thì tôi cũng thấy hơi xuôi xuôi. Dù sao thì mỡ cũng dâng tận mồm, không ăn thì có lỗi với ông trời quá. Và thế là tôi tự nhủ bản thân rằng mình chỉ đang trả thù hộ thằng bạn chứ không có ý đồ đen tối nào hết trơn. Có trách thì trách con nhỏ xui xẻo thôi. Đúng là dòng đời xô đẩy mà.
Vậy là với trách nhiệm cao cả được tụi bạn ấn vào tay, tôi đành phải mang cái tấm thân nõn nà trong trắng này giao cho ác. Bây giờ không còn là con nhỏ chủ động nhắn tin độc thoại nữa mà tôi nói nhiều hơn trước. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở căng tin hay sân trường thì lại là một nụ cười dịu dàng chứ không phải lạnh nhạt như mấy lần trước. Con nhỏ coi tất cả những hành động đó là một biểu hiện tốt, giống như con mồi sắp chui vào bẫy đến nơi vậy.
Chuyện cũng dễ hiểu thôi, con gái mà chủ động tán ai thì ít người thất bại lắm, có lẽ vì thế nên con nhỏ chẳng có chút nghi ngờ nào cả. Buổi tối đến sẽ là giờ hò hẹn của hai đứa, thường thì tôi với con nhỏ sẽ ngồi hóng gió ở cái sân chơi rộng tổ bố. Xung quanh tất nhiên không thiếu những cặp đôi khác, thường thì đi quân sự thế này dễ có người yêu lắm.
Một tuần sau đó, ngoài giờ lên lớp ra thì hai đứa dính nhau như cứt với đít. Đi ăn thì chỉ len lén chạy qua ngồi chung, rồi thì lúc tôi chơi thể thao thì con nhỏ sẽ là người đứng trên tầng 3 to mồm cổ vũ. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản như một mối quan hệ qua đường, một trò chơi với tụi bạn thân. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng mọi thứ có vẻ đi quá tầm kiểm soát của mình rồi thì phải. Ánh mắt con nhỏ luôn chan chứa tình cảm và nụ cười tự hào mỗi khi chỉ vào tôi rồi khoe khoang với lũ bạn nó rằng « người yêu tao đó, giỏi ghê chưa ».
Tôi chưa bao giờ xác nhận tình cảm của mình dành cho nó hoặc nói vài câu sến sẩm như anh yêu em này nọ, chỉ đơn giản là dành cho con bé một chút dịu dàng, một chút ga lăng, và có lẽ một chút gì đó thương hại. Có câu đàn bà khi yêu thường hơi mù quáng, giống y như con nhỏ Lan Anh khi đó vậy. Tôi cảm thấy tất cả những lời đồn về nó có vẻ hơi sai, con nhỏ luôn đề nghị chia sẻ mọi thứ mỗi khi đi cùng nhau, mặc dù trong cái doanh trại quân đội này thứ mắc nhất mà tôi có thể mời nó là cốc chè hoặc que kem 20k. Tôi không yêu nó nhưng lâu ngày lại xuất hiện một thứ cảm giác muốn làm một cái gì đó để đáp lại, tình cảm không miễn cưỡng và cũng không có cái giá nào cả.
Tần suất hai đứa xuất hiện chung với nhau dày đặc đến nỗi gần như tất cả mọi người đều mặc định rằng chúng tôi là một đôi. À thì thật ra hầu hết cũng là tại con nhỏ bám lấy tôi nhiều hơn, ở trong cái môi trường mười thằng đực mới có 1 đứa con gái thế này thì tất nhiên cảm giác không hề tồi, nhất là con nhỏ Lan Anh còn thuộc dạng xinh đẹp có cỡ.
Để coi, mấy thanh niên bên khoa kinh tế xây dựng kia nghe chừng cũng ngứa mắt tôi tợn. Lúc nào cũng có vài cái nhìn yêu thương của mấy ảnh nghía vô làm thỉnh thoảng tôi phải xoa nhè nhẹ cái eo con nhỏ bên cạnh cho đỡ sợ. Cơ mà tụi này nhìn thôi chứ biết tôi không dễ ăn như thằng An nên cũng chẳng dám làm gì, đúng kiểu mấy anh trẻ trâu không có gan. Xem như cũng giúp thằng bạn hả giận một phần, có ai tốt như tôi không cơ chứ.
Nhưng vụ xả giận này coi bộ sướng dữ, thỉnh thoảng bực bực lại vỗ nhẹ vô cái mông cong tớn của con nhỏ làm tôi thấy cũng hơi thinh thích. Dạo này còn có trò hẹn hò lúc nửa đêm, thay vì tụ tập uống rượu hay đánh bài với tụi bạn thì tôi chuồn lên tầng trên chim chuột với con nhỏ. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà, cơ mà vẫn phải nghía mấy ông thầy đi tuần đêm.
Đêm nay cũng giống như mấy đêm trước, sau khi hối lộ hai con bé trực đêm ở hành lang thì tôi với con nhỏ lại ôm nhau ngồi tâm sự. Giữa hai tầng thì có một khoảng trống cầu thang, đó chính là địa điểm quen thuộc của mấy đôi tình nhân trong quân sự. Ngoài hai đứa tụi tôi ra thì còn vài cặp khác nữa, quen mặt cả rồi nên việc ai nấy làm, mồm ai người đó mút. Giữa tôi và con nhỏ gần như đã trải qua hết các công đoạn rồi, chỉ thiếu mỗi bước z nữa là chả khác gì ở ngoài. Nắm tay, ôm nhau các thứ thì thôi khỏi nói, chưa cần tôi ra tay mà con nhỏ chủ động luôn. Kế tiếp là vụ hôn và bóp zú, hai cái này tiến hành cùng lúc, ban ngày thì không biết vì đông người quá nên tụi tôi chưa thử, đêm thì chỉ nghe con nhỏ ư một tiếng rồi nút mạnh lưỡi tôi hơn thôi.
Ban đầu thì thật ra cũng hơi ngại vì ngoài tụi tôi ra còn một đôi nữa cũng hay hẹn hò ở đây, cơ mà hai anh chị ấy còn bạo hơn. Bữa trước còn thấy chị nằm xuống đùi anh, thằng nào cận chắc sẽ không thấy cảnh con cu được mút chùn chụt trong đêm tối đâu. À nhưng mà nghe bảo đôi đó yêu nhau cũng lâu lâu rồi, tôi với con nhỏ Lan Anh này từ lúc biết nhau đến hôn nhau chắc mới được cỡ hai tuần. Kêu con nhỏ giải quyết hộ đống protein bí bách phía dưới coi bộ cũng hơi ngại ngại. Cái lần cuối cùng con cu của tôi được xả đó là cách đây gần chục ngày, các bạn biết tôi là một thằng sinh lí cao cỡ nào rồi đó. Mỗi lần hôn nhau hay ở gần con nhỏ là thằng em lại ngóc đầu dậy hóng hớt, mùi hương của cơ thể con gái hấp dẫn quá trời. Đêm nay cũng giống vậy, con nhỏ đẩy tôi ra sau nụ hôn dài, mặt đỏ bừng liếc trộm cái đũng quần căng phồng của tôi. Không hẳn là cái nhìn xấu hổ mà lại có chút gì đó ham muốn, con nhỏ là đàn bà chứ không phải con gái, tôi thích vậy hơn. Ham muốn sinh lí bình thường của con người thôi, đàn bà thậm chí còn mãnh liệt hơn đàn ông ấy chứ. Con nhỏ có một cái thói quen cực kì dâm dê mà tôi mới phát hiện, bất cứ khi nào ở gần nhau là nó lại thò tay vô áo tôi sờ sờ bụng. Cũng nhờ vụ này một phần nên tôi mới thò tay vô áo nó đáp lễ, tất nhiên là không phải sờ bụng rồi. Nhưng thịt cứ dâng đến mồm mà chỉ được mút chứ không được nuốt làm tôi bí bách dễ sợ, cơ mà trong cái doanh trại gần nghìn học sinh chưa kể bộ đội này thì…chịch ở đâu. Và thật không may các bạn ạ, bộ não đen tối của tôi đương nhiên là đã nảy ra một kế hoạch.
Tôi vội vàng túm lấy thằng Huy để hỏi rõ ngọn ngành, ở trong này mà còn bị đánh thì chứng tỏ chuyện không đơn giản. Đám bạn của tôi đứa nào mặt cũng nghiêm trọng như chuẩn bị đi đánh nhau đến nơi nhưng đều quay lại phòng. Cái gì chứ trong này giải quyết bằng bạo lực là hạ sách, để xem vẫn đề như nào đã rồi tính.
Tất cả trở lại phòng thằng An, ngó thấy nó đang ôm mặt ngồi trên giường làm tôi cũng bớt lo phần nào. Ít ra nhìn nó cũng không quá mức nghiêm trọng. Thấy thằng bạn chí cốt quay trở lại, nó nhìn tôi cười ra vẻ trấn an nhưng cũng k che được một bên mắt bị thâm tím và khóe miệng rướm máu vì bị rách.
- Như nào. Thằng nào đánh mày.
- Mấy thằng bên khoa kinh tế xây dựng ấy mà. Xích mích nhỏ thôi tao không sao.
- Làm sao bọn nó đánh mày. *** má kể tao nghe thử coi.
Tôi gắt lên khi thấy vẻ chần chờ của nó, chơi với nhau từ ngày đầu vào đại học nên tôi lạ đéo gì tính thằng này nữa. Hiền như bụt, lúc đéo nào cũng cười cho qua, chắc chắn bọn kia gây sự trước rồi. Rõ ràng tôi là người kêu tụi bạn bình tĩnh mà giờ lại thành người nóng nảy nhất. Thằng Cường thấy tôi như thế vội vàng nói.
- Tối qua lúc sinh hoạt chung, ngồi cạnh bọn kiến trúc công trình. Mấy thằng *** bên đấy trêu con Linh thì thằng An mới bênh. Vặc qua vặc lại thế nào thành chửi nhau. Thế rồi…
- Thế rồi như nào nữa. Ông nói nhanh mẹ nó lên, ấp a ấp úng nghe bực vl.
Thằng bạn thấy tôi giục như vậy nên cũng ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Ờ thì bọn kia không ăn được đạp đổ, quay ra chửi con Linh rồi kêu phò này phò nọ, đéo bằng con nhỏ Lan Anh bên khoa tụi nó mà còn làm giá.
Nó nói đến đây thì tôi cũng mường tượng được gần như toàn bộ sự việc trong thời gian mình vắng mặt ở đây rồi. Đại khái là thằng An thấy tụi kia chửi người yêu mình thế thì cũng không chịu thua, nó lôi chuyện con nhỏ Lan Anh đang tán tôi ra để xỉ nhục lại đám bọn kia. Kiểu kiểu như là còn hơn cái bọn để gái trong khoa phải đi tán trai bên ngoài. Chắc tụi kia cay quá nên sáng nay kéo lên kí túc bên này để đánh thằng An, cũng vừa mới xong thôi, đen đủi thế nào đúng lúc mấy thằng bạn thân không ở đây mà đang dọn vệ sinh sân sau.
Lớp đại học không như lớp cấp 3, thân ai người nấy lo chứ không đoàn kết được như ngày xưa. Nếu xảy ra xô xát thì chỉ có bạn bè thân thiết mới bênh nhau thôi chứ tụi trong lớp đa số toàn hóng hớt như người dưng nước lã. Mà cũng đúng thật, hơn một năm trời học chung mà tôi chỉ biết mặt mấy thằng bạn thân và vài đứa con gái, không trách tụi nó được vì ngay cả mình cũng sẽ làm vậy thôi.
Chưa kịp làm gì tiếp theo thì bỗng nhiên có một ông thầy quản sinh xuất hiện ở cửa phòng. Chắc hẳn mấy đứa cán bộ lớp đã hớt lẻo vụ lộn xộn này đến tai ổng. Ngay lập tức tất cả sinh viên được triệu tập xuống cái sân lớn, thằng An và nguyên đám bên kinh tế xây đựng được lên chào cờ giữa cái nắng chói chang. Trong quân đội có một cái luật cực kì khủng khiếp, hành động sai trái của cá nhân nhưng sẽ ảnh hưởng đến cả tập thể. Sau khi bắt mấy thằng nhân vật chính hít đất đến rã tay thì ổng cho cả hai lớp đứng như trời trồng cho đến giữa trưa. Đã thế mấy thằng kia còn bị bắt phạt dọn vệ sinh, cắt cỏ quét lá các thứ một tuần.
Sự nghiêm khắc của mấy cha nội quản sinh khiến cái ý định ăn miếng trả miếng, trút giận giùm thằng An của đám tụi tôi bị phá sản hoàn toàn. Giờ sang kiếm tụi kia đánh nhau chèm bẹp một hồi rồi lại bị phạt thế này thì cũng quá tội, đúng là thằng nào đánh trước thằng đó lãi mà. Ngay đêm hôm đó, đợi cho khi qua 12h để mấy ông thầy không đi kiểm tra nữa là tụi tôi lại tập trung ở cái ban công phía sau của kí túc.
- *** má, chả nhẽ bỏ qua cho mấy thằng *** kia dễ dàng vậy sao.
Thằng Huy tu một hơi rượu dài rồi tức tối lên tiếng. Cả đám nhìn nhau sau đó vài tiếng thở dài vang lên, làm thế nào được bây giờ, ở ngoài kia thì tụi tôi không ngại nhưng trong này thì khác. Cu An thấy mấy thằng bạn hết lòng vì mình thế nghe chừng cảm động lắm, nó vỗ vỗ vai thằng Huy rồi nói.
- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng nhỏ thôi, tao có làm sao đâu.
- Bỏ cái quần què. Để nó đánh cho mà ông vẫn hiền lành thế được. Tôi cũng đến chịu.
Tôi cũng im lìm ngồi nhấp môi nghe chúng nó than vãn. Tụi bay chỉ sợ quản sinh thôi chớ tao mà quậy thì chắc ông chú xuống lột da mang đi phơi nắng mất. Mà đằng nào đám tụi kia cũng bị xử rồi, đấm được 2 cái vào mồm người ta mà bị phạt cắm mặt vô bồn cầu 2 tuần. Thằng nào ngu nhìn vô cũng biết lỗ nặng, thôi dẹp vụ tay chân qua một bên đi, người hiện đại thế kỉ 21 rồi, giải quyết bằng bạo lực là không tốt.
- À tao có cách trả thù cho mày rồi đây.
Thằng Khoa vỗ đùi cái đét khi vừa nảy ra một ý tưởng bẩn thỉu gì đó trong đầu. Mặc cho cả nhóm đang tò mò nhìn mình, nó khoác vai thằng An cười cười rồi thì thầm cái gì đó. Ngó hai khuôn mặt đang gật gù ra vẻ đắc ý kia mà bỗng nhiên sống lưng tôi lạnh buốt, có cái gì đó không hay sắp xảy đến với mình rồi thì phải. Đến lượt thằng An nhấc đít sang ngồi cạnh tôi, cái mồm vẫn còn sưng vù nhếch lên nụ cười đểu giả.
- H này, tao bị đánh thế này cũng một phần do mày đấy.
- ***, liên quan đéo gì tới tao.
- Bạn nói thế là sai rồi. Tớ bênh vực cho tình cảm trong sáng của bạn với em Lan Anh nên mới thành ra thân tàn ma dại thế này đấy.
Nó nói cũng đúng đúng, hình như nãy có nghe nó chửi nhau với bọn kia một phần vì vụ con nhỏ Lan Anh tán tôi thì phải. Tự dưng thành đuối lí, nhưng tôi vẫn cố cứng giọng với nó.
- Ừ thì sao.
- Vậy vụ trả đũa bọn kia sẽ do mày lãnh trách nhiệm.
Tôi giãy nảy lên trước ý đồ của mấy thằng bạn, xuống táng vô mỏ tụi kia để mà bị phạt ngu người à. Thằng Khoa như đoán trước được là tôi không bao giờ làm vậy, nó cười hề hề rồi nói với giọng khả ố.
- Ai bắt mày làm gì tụi nó đâu. Tao có cách này hay hơn gấp tỷ lần mà lại không phạm luật.
- Dm sao mặt mày làm tao thấy sợ quá vậy.
Ngó khuôn mặt cảnh giác của tôi, hai thằng bạn thân kẹp 2 bên như chặn hết đường lui vậy. Thằng Khoa nói tiếp.
- Bạn cứ bình tĩnh, tôi đảm bảo vụ này bạn chỉ có sướng thôi. Như này nhé, không phải mấy thằng mất dạy kia lúc nào cũng tôn thờ em Lan Anh gì đó sao. Bạn chỉ cần cho chúng nó biết idol thì vẫn bị *** như người bình thường thôi.
- Hay…hay đấy. Thằng này nhìn trông ngu ngu thế mà bụng lắm mưu hèn kế bẩn ra phết nhỉ.
Giờ thì nguyên đám bạn tôi gật gù đồng ý với nó, *** má đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà. Huy Voi là thằng ủng hộ nhiệt tình nhất cho cái kế hoạch trả thù sung sướng mà hai thằng kia nghĩ ra. Chẳng hiểu con nhỏ Lan Anh kia làm gì mà để tụi này thù ghét dữ dội vậy. Sau một hồi vừa thuyết phục vừa đe dọa của chúng nó thì tôi cũng thấy hơi xuôi xuôi. Dù sao thì mỡ cũng dâng tận mồm, không ăn thì có lỗi với ông trời quá. Và thế là tôi tự nhủ bản thân rằng mình chỉ đang trả thù hộ thằng bạn chứ không có ý đồ đen tối nào hết trơn. Có trách thì trách con nhỏ xui xẻo thôi. Đúng là dòng đời xô đẩy mà.
Vậy là với trách nhiệm cao cả được tụi bạn ấn vào tay, tôi đành phải mang cái tấm thân nõn nà trong trắng này giao cho ác. Bây giờ không còn là con nhỏ chủ động nhắn tin độc thoại nữa mà tôi nói nhiều hơn trước. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau ở căng tin hay sân trường thì lại là một nụ cười dịu dàng chứ không phải lạnh nhạt như mấy lần trước. Con nhỏ coi tất cả những hành động đó là một biểu hiện tốt, giống như con mồi sắp chui vào bẫy đến nơi vậy.
Chuyện cũng dễ hiểu thôi, con gái mà chủ động tán ai thì ít người thất bại lắm, có lẽ vì thế nên con nhỏ chẳng có chút nghi ngờ nào cả. Buổi tối đến sẽ là giờ hò hẹn của hai đứa, thường thì tôi với con nhỏ sẽ ngồi hóng gió ở cái sân chơi rộng tổ bố. Xung quanh tất nhiên không thiếu những cặp đôi khác, thường thì đi quân sự thế này dễ có người yêu lắm.
Một tuần sau đó, ngoài giờ lên lớp ra thì hai đứa dính nhau như cứt với đít. Đi ăn thì chỉ len lén chạy qua ngồi chung, rồi thì lúc tôi chơi thể thao thì con nhỏ sẽ là người đứng trên tầng 3 to mồm cổ vũ. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản như một mối quan hệ qua đường, một trò chơi với tụi bạn thân. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng mọi thứ có vẻ đi quá tầm kiểm soát của mình rồi thì phải. Ánh mắt con nhỏ luôn chan chứa tình cảm và nụ cười tự hào mỗi khi chỉ vào tôi rồi khoe khoang với lũ bạn nó rằng « người yêu tao đó, giỏi ghê chưa ».
Tôi chưa bao giờ xác nhận tình cảm của mình dành cho nó hoặc nói vài câu sến sẩm như anh yêu em này nọ, chỉ đơn giản là dành cho con bé một chút dịu dàng, một chút ga lăng, và có lẽ một chút gì đó thương hại. Có câu đàn bà khi yêu thường hơi mù quáng, giống y như con nhỏ Lan Anh khi đó vậy. Tôi cảm thấy tất cả những lời đồn về nó có vẻ hơi sai, con nhỏ luôn đề nghị chia sẻ mọi thứ mỗi khi đi cùng nhau, mặc dù trong cái doanh trại quân đội này thứ mắc nhất mà tôi có thể mời nó là cốc chè hoặc que kem 20k. Tôi không yêu nó nhưng lâu ngày lại xuất hiện một thứ cảm giác muốn làm một cái gì đó để đáp lại, tình cảm không miễn cưỡng và cũng không có cái giá nào cả.
Tần suất hai đứa xuất hiện chung với nhau dày đặc đến nỗi gần như tất cả mọi người đều mặc định rằng chúng tôi là một đôi. À thì thật ra hầu hết cũng là tại con nhỏ bám lấy tôi nhiều hơn, ở trong cái môi trường mười thằng đực mới có 1 đứa con gái thế này thì tất nhiên cảm giác không hề tồi, nhất là con nhỏ Lan Anh còn thuộc dạng xinh đẹp có cỡ.
Để coi, mấy thanh niên bên khoa kinh tế xây dựng kia nghe chừng cũng ngứa mắt tôi tợn. Lúc nào cũng có vài cái nhìn yêu thương của mấy ảnh nghía vô làm thỉnh thoảng tôi phải xoa nhè nhẹ cái eo con nhỏ bên cạnh cho đỡ sợ. Cơ mà tụi này nhìn thôi chứ biết tôi không dễ ăn như thằng An nên cũng chẳng dám làm gì, đúng kiểu mấy anh trẻ trâu không có gan. Xem như cũng giúp thằng bạn hả giận một phần, có ai tốt như tôi không cơ chứ.
Nhưng vụ xả giận này coi bộ sướng dữ, thỉnh thoảng bực bực lại vỗ nhẹ vô cái mông cong tớn của con nhỏ làm tôi thấy cũng hơi thinh thích. Dạo này còn có trò hẹn hò lúc nửa đêm, thay vì tụ tập uống rượu hay đánh bài với tụi bạn thì tôi chuồn lên tầng trên chim chuột với con nhỏ. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa mà, cơ mà vẫn phải nghía mấy ông thầy đi tuần đêm.
Đêm nay cũng giống như mấy đêm trước, sau khi hối lộ hai con bé trực đêm ở hành lang thì tôi với con nhỏ lại ôm nhau ngồi tâm sự. Giữa hai tầng thì có một khoảng trống cầu thang, đó chính là địa điểm quen thuộc của mấy đôi tình nhân trong quân sự. Ngoài hai đứa tụi tôi ra thì còn vài cặp khác nữa, quen mặt cả rồi nên việc ai nấy làm, mồm ai người đó mút. Giữa tôi và con nhỏ gần như đã trải qua hết các công đoạn rồi, chỉ thiếu mỗi bước z nữa là chả khác gì ở ngoài. Nắm tay, ôm nhau các thứ thì thôi khỏi nói, chưa cần tôi ra tay mà con nhỏ chủ động luôn. Kế tiếp là vụ hôn và bóp zú, hai cái này tiến hành cùng lúc, ban ngày thì không biết vì đông người quá nên tụi tôi chưa thử, đêm thì chỉ nghe con nhỏ ư một tiếng rồi nút mạnh lưỡi tôi hơn thôi.
Ban đầu thì thật ra cũng hơi ngại vì ngoài tụi tôi ra còn một đôi nữa cũng hay hẹn hò ở đây, cơ mà hai anh chị ấy còn bạo hơn. Bữa trước còn thấy chị nằm xuống đùi anh, thằng nào cận chắc sẽ không thấy cảnh con cu được mút chùn chụt trong đêm tối đâu. À nhưng mà nghe bảo đôi đó yêu nhau cũng lâu lâu rồi, tôi với con nhỏ Lan Anh này từ lúc biết nhau đến hôn nhau chắc mới được cỡ hai tuần. Kêu con nhỏ giải quyết hộ đống protein bí bách phía dưới coi bộ cũng hơi ngại ngại. Cái lần cuối cùng con cu của tôi được xả đó là cách đây gần chục ngày, các bạn biết tôi là một thằng sinh lí cao cỡ nào rồi đó. Mỗi lần hôn nhau hay ở gần con nhỏ là thằng em lại ngóc đầu dậy hóng hớt, mùi hương của cơ thể con gái hấp dẫn quá trời. Đêm nay cũng giống vậy, con nhỏ đẩy tôi ra sau nụ hôn dài, mặt đỏ bừng liếc trộm cái đũng quần căng phồng của tôi. Không hẳn là cái nhìn xấu hổ mà lại có chút gì đó ham muốn, con nhỏ là đàn bà chứ không phải con gái, tôi thích vậy hơn. Ham muốn sinh lí bình thường của con người thôi, đàn bà thậm chí còn mãnh liệt hơn đàn ông ấy chứ. Con nhỏ có một cái thói quen cực kì dâm dê mà tôi mới phát hiện, bất cứ khi nào ở gần nhau là nó lại thò tay vô áo tôi sờ sờ bụng. Cũng nhờ vụ này một phần nên tôi mới thò tay vô áo nó đáp lễ, tất nhiên là không phải sờ bụng rồi. Nhưng thịt cứ dâng đến mồm mà chỉ được mút chứ không được nuốt làm tôi bí bách dễ sợ, cơ mà trong cái doanh trại gần nghìn học sinh chưa kể bộ đội này thì…chịch ở đâu. Và thật không may các bạn ạ, bộ não đen tối của tôi đương nhiên là đã nảy ra một kế hoạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook