Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em
-
C1: Lần gặp đầu
21/04/1987
Có người từng bảo: “Tuổi trẻ là nơi ươm mầm những hoài bão, những ước mơ mà ta chưa biết chắc sẽ thực hiện được nó hay không”. Ấy vậy, vẫn có những người bất chấp cả tương lai, mang những hoài bão ấy mà ra khơi.
Những cánh hoa đào nở rộ bay phấp phới vào tháng 4, tháng 5 chào mừng những khóa học sinh vừa mới tốt nghiệp, Hiroshi - tên đầy đủ là Hiroshi Takashima, một chàng trai trẻ 24 tuổi, với tài năng hội họa được thừa hưởng từ ông nội, Hiroshi quyết định theo học chuyên ngành nghệ thuật tại tỉnh Tama, sau 6 năm học tập, cậu mừng rỡ cầm chiếc bằng tốt nghiệp loại xuất sắc mà tươi cười chụp hình cùng gia đình, vốn từ bé Hiroshi đã được nuôi nấng từ đôi bàn tay của cả ông bà và ba mẹ, những người luôn đồng hành, cổ vũ và ủng hộ mọi thứ trên hành trình mà cậu khôn lớn.
Ngày thứ 3 sau khi tốt nghiệp
“Con có chuyện muốn bàn với cả nhà mình ạ”
Hiroshi vội đặt chén cơm đang còn dang dở xuống bàn, vẻ mặt gấp gáp kèm lo lắng khiến cả nhà cũng vội dừng lại bữa cơm.
“Có chuyện gì vậy con” Mẹ Hiroshi lo lắng hỏi
“Con… con định sẽ chuyển lên Tokyo xin việc vào tuần sau ạ” Hiroshi vội đáp
Cả nhà tuy có hơi ngập ngừng đôi chút nhưng sau cùng vẫn tôn trọng với quyết định của cậu. Trước hôm đi, trái với sự hứng khởi của một chàng trai trẻ, Hiroshi lại có một vẻ đượm buồn nhẹ nằm trên gương mặt, có lẽ vì cậu biết cậu sắp phải xa gia đình, xa những ánh bình minh lẫn chiều tà xuất hiện trên chính hòn đảo mà cậu đã sinh sống trong mấy chục năm này.
08/12/1990
Tròn 3 năm sau khi Hiroshi chọn lên Tokyo theo đuổi ước mơ của bản thân, thay vì hạnh phúc bên niềm đam mê mà cậu chọn thì hiện thực lại tát vào mặt cậu một vố đến đau điếng, 3 năm qua bên cạnh những tô mì vội vã và những cuộc điện thoại nửa chừng về cho nhà, thứ duy nhất giữ chân cậu lại ở đất Tokyo vội vã này lại xuất phát từ chính cái niềm đam mê và quyết tâm về hội họa của cậu.
Do vậy Hiroshi đã thuê hẳn một khu nhà kho nhỏ nằm gọn ở góc thành phố để ngày ngày luyện tập và trao dồi kỹ năng hội họa của bản thân, vì vừa phải lo tiền trang trải cuộc sống lẫn cả những ước mơ mà cậu gửi gắm ở nơi nhà kho nhỏ ấy, Hiroshi chẳng từ chối bất cứ công việc dù nặng dù nhẹ dù nhỏ dù lớn nào, cậu làm việc chẳng ngơi tay một phút giây nào cả.
*12 giờ đêm *
Tiếng ho dai dẳng của Hiroshi cứ kéo dài cả một ngày
“Có lẽ mình bị ốm nặng rồi đây, không biết có nên nghỉ làm không ta” Hiroshi vừa nằm vừa nghĩ ngợi
“Nhưng nếu nghỉ tiền lương ngày mai mình sẽ không được nhận, ôi nhức đầu quá đi” Hai tay Hiroshi ôm đầu mà thầm la hét trong lòng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại từ đâu cất lên phá tan dòng suy nghĩ của Hiroshi, cậu vội vã vươn người dậy mà chộp lấy chiếc điện thoại. Hiện trên màn hình ấy lại là dòng chữ quen thuộc “Mẹ Yêu”.
“Dạ con chào mẹ” Cậu vội vàng bắt máy mà trả lời
“Con …… con ơi……. Ông nội mất rồi ” Tiếng nói của mẹ Hiroshi ngập ngừng mà chẳng thành câu xen lẫn trong những âm thanh ấy là những tiếng la lẫn khóc nấc lên của gia đình Hiroshi.
Sau khi mẹ cúp điện thoại Hiroshi bần thần hồi lâu, cậu nén lại đau lòng mà khẩn trương thu xếp hành lý, bắt vội chuyến tàu trong đêm để trở về nhà nhanh nhất.
*5 giờ sáng hôm sau*
Khi tàu đã đến trạm, cả người dù lờ đờ đầy mệt mỏi ấy vậy Hiroshi vẫn tỉnh táo mà nhắn cho mẹ.
“Mẹ ơi con về tới đảo rồi ạ”
Tầm chừng 5 phút một tin nhắn từ mẹ được gửi đến cậu “Lễ nhập quan sắp xong rồi con ạ, giờ con bắt xe về nhà đi nhé”
“Dạ vâng” soạn xong tin nhắn, Hiroshi bắt vội một chiếc taxi để trở về nhà.
Đứng trước cổng của thị trấn, nơi mà cậu hàng ngày đều đi qua gần chục năm ấy, giờ đây đối với Hiroshi bao quanh cậu lại là sự lợ lợ, lạ lẫm. Lê chiếc thân đầy mệt mỏi giữa trời nắng 35 độ, đi được tầm chừng trăm bước bỗng Hiroshi ngã nhào giữa mặt đường.
Những âm thanh lạ lẫm cứ vang lên bên tai Hiroshi, khiến cậu dần dần tỉnh giấc.
“Đây là đâu thế này” đôi mắt lờ đờ cộng với sự mệt mỏi bao trùm, Hiroshi bất giác mà đặt câu hỏi
Bỗng từ đầu một giọng nói cất lên:
“Tôi tình cờ đi dọc đường làng trở về nhà thì gặp cậu ngã giữa đường, vì không biết cậu từ đâu đến, nên tôi cõng tạm cậu vào trạm y tế của thị trấn” - một chàng trai với gương mặt sáng lạng kèm với dáng người to cao vội đáp lời Hiroshi
“À cảm ơn cậu nhé, mà cậu đây là ….?” với vẻ mặt ngỡ ngàng, Hiroshi ngập ngừng hỏi
“Cậu không cần biết đâu, giờ cậu tỉnh lại rồi, tôi trở về với công việc của mình đây” - Chàng trai ấy cứ vậy mà rời đi trước mắt Hiroshi chẳng một lời giới thiệu
*Cả hai đều chẳng thể ngờ rằng, cái lần gặp này chỉ mới là khởi đầu cho những chuỗi sự kiện sắp xảy với họ*
Lúc này Hiroshi vội mở điện thoại lên, trên màn hình và 12 cuộc gọi nhỡ từ mẹ và ba xuất hiện, chợt cậu đảo mắt nhìn lên đồng hồ, lúc này đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, vội vã cảm ơn cô y tá, Hiroshi lại tiếp tục hành trình trở về nhà của mình....
Có người từng bảo: “Tuổi trẻ là nơi ươm mầm những hoài bão, những ước mơ mà ta chưa biết chắc sẽ thực hiện được nó hay không”. Ấy vậy, vẫn có những người bất chấp cả tương lai, mang những hoài bão ấy mà ra khơi.
Những cánh hoa đào nở rộ bay phấp phới vào tháng 4, tháng 5 chào mừng những khóa học sinh vừa mới tốt nghiệp, Hiroshi - tên đầy đủ là Hiroshi Takashima, một chàng trai trẻ 24 tuổi, với tài năng hội họa được thừa hưởng từ ông nội, Hiroshi quyết định theo học chuyên ngành nghệ thuật tại tỉnh Tama, sau 6 năm học tập, cậu mừng rỡ cầm chiếc bằng tốt nghiệp loại xuất sắc mà tươi cười chụp hình cùng gia đình, vốn từ bé Hiroshi đã được nuôi nấng từ đôi bàn tay của cả ông bà và ba mẹ, những người luôn đồng hành, cổ vũ và ủng hộ mọi thứ trên hành trình mà cậu khôn lớn.
Ngày thứ 3 sau khi tốt nghiệp
“Con có chuyện muốn bàn với cả nhà mình ạ”
Hiroshi vội đặt chén cơm đang còn dang dở xuống bàn, vẻ mặt gấp gáp kèm lo lắng khiến cả nhà cũng vội dừng lại bữa cơm.
“Có chuyện gì vậy con” Mẹ Hiroshi lo lắng hỏi
“Con… con định sẽ chuyển lên Tokyo xin việc vào tuần sau ạ” Hiroshi vội đáp
Cả nhà tuy có hơi ngập ngừng đôi chút nhưng sau cùng vẫn tôn trọng với quyết định của cậu. Trước hôm đi, trái với sự hứng khởi của một chàng trai trẻ, Hiroshi lại có một vẻ đượm buồn nhẹ nằm trên gương mặt, có lẽ vì cậu biết cậu sắp phải xa gia đình, xa những ánh bình minh lẫn chiều tà xuất hiện trên chính hòn đảo mà cậu đã sinh sống trong mấy chục năm này.
08/12/1990
Tròn 3 năm sau khi Hiroshi chọn lên Tokyo theo đuổi ước mơ của bản thân, thay vì hạnh phúc bên niềm đam mê mà cậu chọn thì hiện thực lại tát vào mặt cậu một vố đến đau điếng, 3 năm qua bên cạnh những tô mì vội vã và những cuộc điện thoại nửa chừng về cho nhà, thứ duy nhất giữ chân cậu lại ở đất Tokyo vội vã này lại xuất phát từ chính cái niềm đam mê và quyết tâm về hội họa của cậu.
Do vậy Hiroshi đã thuê hẳn một khu nhà kho nhỏ nằm gọn ở góc thành phố để ngày ngày luyện tập và trao dồi kỹ năng hội họa của bản thân, vì vừa phải lo tiền trang trải cuộc sống lẫn cả những ước mơ mà cậu gửi gắm ở nơi nhà kho nhỏ ấy, Hiroshi chẳng từ chối bất cứ công việc dù nặng dù nhẹ dù nhỏ dù lớn nào, cậu làm việc chẳng ngơi tay một phút giây nào cả.
*12 giờ đêm *
Tiếng ho dai dẳng của Hiroshi cứ kéo dài cả một ngày
“Có lẽ mình bị ốm nặng rồi đây, không biết có nên nghỉ làm không ta” Hiroshi vừa nằm vừa nghĩ ngợi
“Nhưng nếu nghỉ tiền lương ngày mai mình sẽ không được nhận, ôi nhức đầu quá đi” Hai tay Hiroshi ôm đầu mà thầm la hét trong lòng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại từ đâu cất lên phá tan dòng suy nghĩ của Hiroshi, cậu vội vã vươn người dậy mà chộp lấy chiếc điện thoại. Hiện trên màn hình ấy lại là dòng chữ quen thuộc “Mẹ Yêu”.
“Dạ con chào mẹ” Cậu vội vàng bắt máy mà trả lời
“Con …… con ơi……. Ông nội mất rồi ” Tiếng nói của mẹ Hiroshi ngập ngừng mà chẳng thành câu xen lẫn trong những âm thanh ấy là những tiếng la lẫn khóc nấc lên của gia đình Hiroshi.
Sau khi mẹ cúp điện thoại Hiroshi bần thần hồi lâu, cậu nén lại đau lòng mà khẩn trương thu xếp hành lý, bắt vội chuyến tàu trong đêm để trở về nhà nhanh nhất.
*5 giờ sáng hôm sau*
Khi tàu đã đến trạm, cả người dù lờ đờ đầy mệt mỏi ấy vậy Hiroshi vẫn tỉnh táo mà nhắn cho mẹ.
“Mẹ ơi con về tới đảo rồi ạ”
Tầm chừng 5 phút một tin nhắn từ mẹ được gửi đến cậu “Lễ nhập quan sắp xong rồi con ạ, giờ con bắt xe về nhà đi nhé”
“Dạ vâng” soạn xong tin nhắn, Hiroshi bắt vội một chiếc taxi để trở về nhà.
Đứng trước cổng của thị trấn, nơi mà cậu hàng ngày đều đi qua gần chục năm ấy, giờ đây đối với Hiroshi bao quanh cậu lại là sự lợ lợ, lạ lẫm. Lê chiếc thân đầy mệt mỏi giữa trời nắng 35 độ, đi được tầm chừng trăm bước bỗng Hiroshi ngã nhào giữa mặt đường.
Những âm thanh lạ lẫm cứ vang lên bên tai Hiroshi, khiến cậu dần dần tỉnh giấc.
“Đây là đâu thế này” đôi mắt lờ đờ cộng với sự mệt mỏi bao trùm, Hiroshi bất giác mà đặt câu hỏi
Bỗng từ đầu một giọng nói cất lên:
“Tôi tình cờ đi dọc đường làng trở về nhà thì gặp cậu ngã giữa đường, vì không biết cậu từ đâu đến, nên tôi cõng tạm cậu vào trạm y tế của thị trấn” - một chàng trai với gương mặt sáng lạng kèm với dáng người to cao vội đáp lời Hiroshi
“À cảm ơn cậu nhé, mà cậu đây là ….?” với vẻ mặt ngỡ ngàng, Hiroshi ngập ngừng hỏi
“Cậu không cần biết đâu, giờ cậu tỉnh lại rồi, tôi trở về với công việc của mình đây” - Chàng trai ấy cứ vậy mà rời đi trước mắt Hiroshi chẳng một lời giới thiệu
*Cả hai đều chẳng thể ngờ rằng, cái lần gặp này chỉ mới là khởi đầu cho những chuỗi sự kiện sắp xảy với họ*
Lúc này Hiroshi vội mở điện thoại lên, trên màn hình và 12 cuộc gọi nhỡ từ mẹ và ba xuất hiện, chợt cậu đảo mắt nhìn lên đồng hồ, lúc này đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, vội vã cảm ơn cô y tá, Hiroshi lại tiếp tục hành trình trở về nhà của mình....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook