Thần Yêu Lục
-
Chương 38: Hạo Hoàng thiên – Nhân đạo (hạ)
Thần tiên vào đạo luân hồi, vừa đi là ngàn vạn năm. Đến khi họ đến hoàng cung, đã qua năm mùa xuân thu.
“Bệ Hạ, Dương Đĩnh là hậu nhân phản tặc, không thể giữ lại!”
“Bệ Hạ đã ra lệnh tru di cửu tộc Dương gia, nếu để lại Dương Đĩnh, sợ là sẽ khiến người đời chỉ trích!”
“Cựu thần khẩn cầu bệ ra hạ chỉ, lập tức xử tử Dương Đĩnh!”
“Các ngươi đủ chưa?” Vỗ lên long y, hoàng đế lúc này giận dữ khó kìm, thân thể của hắn run lên vì phẫn nộ: “Các ngươi muốn ép trẫm giết y bằng được sao?!!”
Thần tử dưới đường đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô: “Xin bệ hạ nghĩ lại!”
Hạo Hoàng và Vấn Cốt hai mặt nhìn nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Dương Đĩnh là con trai của nghịch thần Dương Triêm, Dương Triêm muốn mưu triều soán vị, bị hoàng đế biết được. Hoàng đế hạ lệnh tru di cửu tộc Dương Triêm, để lại một mình Dương Đĩnh.”
“Ta nghe nói, Dương Đĩnh trước là thị vệ thiếp thân của bệ hạ, cả ngày lẫn đêm đều ở bên người hoàng đế, chỉ sợ là bệ hạ luyến tiếc tình cảm đó.”
“Ta cũng thấy thế, ngươi xem, mấy hôm trước lúc bệ hạ tới thăm, mở miệng ra là thân thiết gọi Dực Diêu, Dương Đĩnh thì bộ dạng lạnh lùng hờ hững, đúng là ăn tim hùm gan báo.”
Mấy người lính phụ trách trông coi Dương Đĩnh bị giam giữ trong địa lao, hoàng đế ra lệnh không được dùng hình với Dương Đĩnh, ngoại trừ yêu cầu thả y đi thì đều gắng sức làm hài lòng. Nhưng Dương Đĩnh ngày ngày ngay cả một lời cũng không nói, bọn họ cũng chẳng có việc gì để làm. Phỏng đoán thánh ý trở thành thú vui của họ, dù sao cũng là lần đầu tiên thấy hoàng thượng quan tâm đến một người như thế. Phải biết rằng lần trước hoàng đế nhốt hoàng đệ của mình ở đại lao, vẫn hạ lệnh dùng cực hình, cuối cùng Tề Vương bị thiêu chết.
Đối với huynh đệ của mình còn ra tay tàn nhẫn như thế, mà lại không nỡ giết một tên loạn thần tặc tử, thật sự khiến người khác hoang mang.
“Cơ mà chung quy vẫn phải xử tử Dương Đĩnh thôi.” Một binh sĩ nói: “Hắn là con trai của Dương Triêm, ta nghe nói thời gian này đại thần trong triều tấu sớ lên, đều khuyên bệ tệ xử tử hắn. Bệ hạ quyền cao chức trọng thế nào, cũng không thể mặc kệ mặt mũi của triều thần được.”
Ánh mặt trời rơi lên mũi chân Vấn Cốt, nhưng Vấn Cốt lại chẳng hề cảm thấy ấm áp. Y nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng. Hạo Hoàng thấy y như vậy, liền biết trong lòng y đang nghĩ gì.
“Đừng lo lắng.” Hắn kéo tay Vấn Cốt, siết chặt lại.
Hạo Hoàng gật đầu, nói không phải chúng ta tới kết duyên cho hai người họ sao?
Bản thái tử đương nhiên là có cách.
“Cách gì?”
“Ngươi đi theo ta.”
Lúc này trong Tử Thần Điện, các triều thần đang dâng thư cho hoàng thượng, yêu cầu xử tử Dương Đĩnh con trai nghịch tặc. Hoàng đế bị bọn họ chọc giận đến đau đầu, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Trẫm sớm muộn gì cũng bị các ngươi chọc cho tức chết!” Chỉ mới qua năm năm, vị đế vương trẻ tuổi ấy lúc này lại mang theo vẻ tang thương. Hắn hất chỗ sớ đám người tấu lên xuống mặt đất, đám đại thần kia lại vẫn không chịu từ bỏ.
“Bệ hạ không thể vì nhân từ nhất thời, mà làm ra quyết định hoang đường được!”
“Chúng thần là nghĩ cho giang sơn xã tắc, khẩn cầu bệ hạ suy xét lại!”
“Cựu thần xin bệ hạ nghĩ lại!”
“Các ngươi… các ngươi!”
“Khởi bẩm bệ hạ, thái sử giám ngũ quan Bảo Chương Chính có chuyện quan trọng cầu kiến!”
Thái sử giám là chức quan xem sao bốc quẻ, bình thường đều nói mấy thứ thần thần quỷ quỷ kỳ quặc. Hoàng đế xoa mi tâm, không nhịn được nói: “Những lúc thế này, ông ta tới làm gì?!!”
Tiểu thái giám tới thông báo bị giọng điệu của hoàng đế dọa sợ run cả người, dập đầu lắp bắp trả lời, người kia nói có liên quan đến Dương Đĩnh.
Hoàng đế nghe hai chữ “Dương Đĩnh”, liền lập tức cho người vào. Bảo Chương Chính đi vào còn chưa kịp hành lễm đã quỳ rạp xuống đất, hô lên: “Bệ hạ, Dương Đĩnh là tướng tinh hạ phàm, không thể giết được!”
“Cái gì?”
“Cho nên đại thái tử liền ngụy tạo một mảnh tinh tượng, không để cho hoàng đế nhân gian kia giết ái nhân của mình?”
“Ừm.” Ra khỏi nhân đạo, Hạo Hoàng nói những gì mắt thấy tai nghe cho Hắc Vô Thường, hắn vô cùng đắc ý nói, cách này của bản thái tử không tệ chứ?
Thực ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hoàng đế vốn không nỡ giết Dương Đĩnh, hắn chỉ là thiếu một cái cớ, thế là bản thái tử liền cho hắn cái cớ đó. Thế nào, bản thái tử cũng là làm một chuyện tốt đấy chứ?
Nói xong hắn nhìn về phía Vấn Cốt, vẻ mặt giành công. Vấn Cốt cười cười, gật đầu nói: “Đại thái tử quả là anh minh thần võ, tâm địa thiện lương.”
“Ta biết ngay mà, Vấn Cốt nhất định sẽ khen bản thái tử.”
Hai người trước mắt khanh khanh ta ta, hạnh phúc biết bao, lại không hề nhìn thấy mặt Hắc Vô Thường nín nhịn đến phát xanh. Hắn ho khẽ một tiếng, mới khiến hai người chú ý.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hạo Hoàng tâm trạng tốt, đối với người bên cạnh tự nhiên cũng sinh ra chút hòa khí, hắn nói quên mất Tạ Gia cô gia quả nhân đã lâu, không để ý đến cảm nhận của Tạ Gia, xin Tạ Gia thứ lỗi.
Nhìn bộ dạng cười híp mắt của đại thái tử, Hắc Vô Thường làm thế nào cũng cảm thấy lời này của đối phương nghe vào đáng ghét đến sợ.
Có điều bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, kéo Hạo Hoàng và Vấn Cốt muốn đi vào đường luân hồi lần nữa. Hạo Hoàng giật mình, vừa muốn mở miệng ồn ào, đã bị Vấn Cốt ngăn lại.
Vấn Cốt hỏi: “Chúng ta vừa mới trở về từ nhân đạo, không biết vì sao Tạ Gia lại muốn cho chúng ta quay lại?”
“Bởi vì hai vị đã làm ra chuyện thừa thãi.” Giọng nói của Hắc Vô Thường lạnh đi mấy phần, nghe vào hơi nghiêm trọng.
Hạo Hoàng không hiểu: “Chuyện thừa thãi?”
Sao lại thế?
“Bởi vì Dương Đĩnh nên chết, các ngài lại khiến cho y sống.”
Năm đó Ngọc Kỳ Lân thiên cung và Xà Yêu mến nhau, vi phạm luật trời, thiên đế trách phạt, cho Ngọc Kỳ Lân và Xà Yêu trải qua hàng ngàn hàng vạn kiếp luân hồi, mỗi đời mỗi kiếp chỉ có thể là địch, không được thành quyến thuộc. Nếu Xà Yêu sinh ra làm thỏ khôn thì Kỳ Lân sẽ là ưng săn mồi; Nếu Xà Yêu sinh ra làm chim trĩ, thì Kỳ Lân sinh ra làm bút lông, đời đời kiếp kiếp đều không được sống thọ. Đời này, Ngọc Kỳ Lân chuyển thế thành hoàng đế nhân gian, mà Xà Yêu kia chuyển thế thành Dương Đĩnh. Vốn Dương Đĩnh đã chết, luân hồi đời này coi như kết thúc. Hôm nay các ngài trái với lệnh trời, giữ Dương Đĩnh lại, chỉ sợ sẽ gây ra tai họa!
“Tai họa?”
Đến khi vào lại nhân đạo, qua mười năm, nhân gian đã là cảnh tượng khác: Trên đường lưu dân chạy tứ phía, khắp nơi đều là tiếng khóc than, thi thể la liệt trên mặt đất, có người ăn mặc như binh sĩ giơ đại đao trong tay lên, không chút do dự đâm về phía trẻ em và phụ nữ.
Đây là…
“Chiến tranh.” Hắc Vô Thường bấm ngón tay tính toán, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi?” Hạo Hoàng nói: “Không phải chúng ta đi tìm Hoàng Đế và Dương Đĩnh sao?”
Hắc Vô Thường lại lắc đầu, nói không cần tìm nữa.
Dương Đĩnh đã bị hoàng đế giết chết.
Trận chiến này, chính là do hai người họ gây ra.
“Sao lại thế…”
Tiếng hét to tê tâm liệt phế như kiếm sắc đoạt mạng, thoáng cái đâm vào lòng Hạo Hoàng. Hắn hơi luống cuống, nhìn về phía Vấn Cốt xin giúp đỡ, Vấn Cốt lại chỉ nhìn về phía ánh lửa đang chiếu sáng nửa bầu trời.
Y không cảm giác được, Hạo Hoàng đang run rẩy.
“Bệ Hạ, Dương Đĩnh là hậu nhân phản tặc, không thể giữ lại!”
“Bệ Hạ đã ra lệnh tru di cửu tộc Dương gia, nếu để lại Dương Đĩnh, sợ là sẽ khiến người đời chỉ trích!”
“Cựu thần khẩn cầu bệ ra hạ chỉ, lập tức xử tử Dương Đĩnh!”
“Các ngươi đủ chưa?” Vỗ lên long y, hoàng đế lúc này giận dữ khó kìm, thân thể của hắn run lên vì phẫn nộ: “Các ngươi muốn ép trẫm giết y bằng được sao?!!”
Thần tử dưới đường đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô: “Xin bệ hạ nghĩ lại!”
Hạo Hoàng và Vấn Cốt hai mặt nhìn nhau, không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Dương Đĩnh là con trai của nghịch thần Dương Triêm, Dương Triêm muốn mưu triều soán vị, bị hoàng đế biết được. Hoàng đế hạ lệnh tru di cửu tộc Dương Triêm, để lại một mình Dương Đĩnh.”
“Ta nghe nói, Dương Đĩnh trước là thị vệ thiếp thân của bệ hạ, cả ngày lẫn đêm đều ở bên người hoàng đế, chỉ sợ là bệ hạ luyến tiếc tình cảm đó.”
“Ta cũng thấy thế, ngươi xem, mấy hôm trước lúc bệ hạ tới thăm, mở miệng ra là thân thiết gọi Dực Diêu, Dương Đĩnh thì bộ dạng lạnh lùng hờ hững, đúng là ăn tim hùm gan báo.”
Mấy người lính phụ trách trông coi Dương Đĩnh bị giam giữ trong địa lao, hoàng đế ra lệnh không được dùng hình với Dương Đĩnh, ngoại trừ yêu cầu thả y đi thì đều gắng sức làm hài lòng. Nhưng Dương Đĩnh ngày ngày ngay cả một lời cũng không nói, bọn họ cũng chẳng có việc gì để làm. Phỏng đoán thánh ý trở thành thú vui của họ, dù sao cũng là lần đầu tiên thấy hoàng thượng quan tâm đến một người như thế. Phải biết rằng lần trước hoàng đế nhốt hoàng đệ của mình ở đại lao, vẫn hạ lệnh dùng cực hình, cuối cùng Tề Vương bị thiêu chết.
Đối với huynh đệ của mình còn ra tay tàn nhẫn như thế, mà lại không nỡ giết một tên loạn thần tặc tử, thật sự khiến người khác hoang mang.
“Cơ mà chung quy vẫn phải xử tử Dương Đĩnh thôi.” Một binh sĩ nói: “Hắn là con trai của Dương Triêm, ta nghe nói thời gian này đại thần trong triều tấu sớ lên, đều khuyên bệ tệ xử tử hắn. Bệ hạ quyền cao chức trọng thế nào, cũng không thể mặc kệ mặt mũi của triều thần được.”
Ánh mặt trời rơi lên mũi chân Vấn Cốt, nhưng Vấn Cốt lại chẳng hề cảm thấy ấm áp. Y nhíu mày, lộ ra vẻ lo lắng. Hạo Hoàng thấy y như vậy, liền biết trong lòng y đang nghĩ gì.
“Đừng lo lắng.” Hắn kéo tay Vấn Cốt, siết chặt lại.
Hạo Hoàng gật đầu, nói không phải chúng ta tới kết duyên cho hai người họ sao?
Bản thái tử đương nhiên là có cách.
“Cách gì?”
“Ngươi đi theo ta.”
Lúc này trong Tử Thần Điện, các triều thần đang dâng thư cho hoàng thượng, yêu cầu xử tử Dương Đĩnh con trai nghịch tặc. Hoàng đế bị bọn họ chọc giận đến đau đầu, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Trẫm sớm muộn gì cũng bị các ngươi chọc cho tức chết!” Chỉ mới qua năm năm, vị đế vương trẻ tuổi ấy lúc này lại mang theo vẻ tang thương. Hắn hất chỗ sớ đám người tấu lên xuống mặt đất, đám đại thần kia lại vẫn không chịu từ bỏ.
“Bệ hạ không thể vì nhân từ nhất thời, mà làm ra quyết định hoang đường được!”
“Chúng thần là nghĩ cho giang sơn xã tắc, khẩn cầu bệ hạ suy xét lại!”
“Cựu thần xin bệ hạ nghĩ lại!”
“Các ngươi… các ngươi!”
“Khởi bẩm bệ hạ, thái sử giám ngũ quan Bảo Chương Chính có chuyện quan trọng cầu kiến!”
Thái sử giám là chức quan xem sao bốc quẻ, bình thường đều nói mấy thứ thần thần quỷ quỷ kỳ quặc. Hoàng đế xoa mi tâm, không nhịn được nói: “Những lúc thế này, ông ta tới làm gì?!!”
Tiểu thái giám tới thông báo bị giọng điệu của hoàng đế dọa sợ run cả người, dập đầu lắp bắp trả lời, người kia nói có liên quan đến Dương Đĩnh.
Hoàng đế nghe hai chữ “Dương Đĩnh”, liền lập tức cho người vào. Bảo Chương Chính đi vào còn chưa kịp hành lễm đã quỳ rạp xuống đất, hô lên: “Bệ hạ, Dương Đĩnh là tướng tinh hạ phàm, không thể giết được!”
“Cái gì?”
“Cho nên đại thái tử liền ngụy tạo một mảnh tinh tượng, không để cho hoàng đế nhân gian kia giết ái nhân của mình?”
“Ừm.” Ra khỏi nhân đạo, Hạo Hoàng nói những gì mắt thấy tai nghe cho Hắc Vô Thường, hắn vô cùng đắc ý nói, cách này của bản thái tử không tệ chứ?
Thực ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hoàng đế vốn không nỡ giết Dương Đĩnh, hắn chỉ là thiếu một cái cớ, thế là bản thái tử liền cho hắn cái cớ đó. Thế nào, bản thái tử cũng là làm một chuyện tốt đấy chứ?
Nói xong hắn nhìn về phía Vấn Cốt, vẻ mặt giành công. Vấn Cốt cười cười, gật đầu nói: “Đại thái tử quả là anh minh thần võ, tâm địa thiện lương.”
“Ta biết ngay mà, Vấn Cốt nhất định sẽ khen bản thái tử.”
Hai người trước mắt khanh khanh ta ta, hạnh phúc biết bao, lại không hề nhìn thấy mặt Hắc Vô Thường nín nhịn đến phát xanh. Hắn ho khẽ một tiếng, mới khiến hai người chú ý.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Hạo Hoàng tâm trạng tốt, đối với người bên cạnh tự nhiên cũng sinh ra chút hòa khí, hắn nói quên mất Tạ Gia cô gia quả nhân đã lâu, không để ý đến cảm nhận của Tạ Gia, xin Tạ Gia thứ lỗi.
Nhìn bộ dạng cười híp mắt của đại thái tử, Hắc Vô Thường làm thế nào cũng cảm thấy lời này của đối phương nghe vào đáng ghét đến sợ.
Có điều bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện đó, kéo Hạo Hoàng và Vấn Cốt muốn đi vào đường luân hồi lần nữa. Hạo Hoàng giật mình, vừa muốn mở miệng ồn ào, đã bị Vấn Cốt ngăn lại.
Vấn Cốt hỏi: “Chúng ta vừa mới trở về từ nhân đạo, không biết vì sao Tạ Gia lại muốn cho chúng ta quay lại?”
“Bởi vì hai vị đã làm ra chuyện thừa thãi.” Giọng nói của Hắc Vô Thường lạnh đi mấy phần, nghe vào hơi nghiêm trọng.
Hạo Hoàng không hiểu: “Chuyện thừa thãi?”
Sao lại thế?
“Bởi vì Dương Đĩnh nên chết, các ngài lại khiến cho y sống.”
Năm đó Ngọc Kỳ Lân thiên cung và Xà Yêu mến nhau, vi phạm luật trời, thiên đế trách phạt, cho Ngọc Kỳ Lân và Xà Yêu trải qua hàng ngàn hàng vạn kiếp luân hồi, mỗi đời mỗi kiếp chỉ có thể là địch, không được thành quyến thuộc. Nếu Xà Yêu sinh ra làm thỏ khôn thì Kỳ Lân sẽ là ưng săn mồi; Nếu Xà Yêu sinh ra làm chim trĩ, thì Kỳ Lân sinh ra làm bút lông, đời đời kiếp kiếp đều không được sống thọ. Đời này, Ngọc Kỳ Lân chuyển thế thành hoàng đế nhân gian, mà Xà Yêu kia chuyển thế thành Dương Đĩnh. Vốn Dương Đĩnh đã chết, luân hồi đời này coi như kết thúc. Hôm nay các ngài trái với lệnh trời, giữ Dương Đĩnh lại, chỉ sợ sẽ gây ra tai họa!
“Tai họa?”
Đến khi vào lại nhân đạo, qua mười năm, nhân gian đã là cảnh tượng khác: Trên đường lưu dân chạy tứ phía, khắp nơi đều là tiếng khóc than, thi thể la liệt trên mặt đất, có người ăn mặc như binh sĩ giơ đại đao trong tay lên, không chút do dự đâm về phía trẻ em và phụ nữ.
Đây là…
“Chiến tranh.” Hắc Vô Thường bấm ngón tay tính toán, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi?” Hạo Hoàng nói: “Không phải chúng ta đi tìm Hoàng Đế và Dương Đĩnh sao?”
Hắc Vô Thường lại lắc đầu, nói không cần tìm nữa.
Dương Đĩnh đã bị hoàng đế giết chết.
Trận chiến này, chính là do hai người họ gây ra.
“Sao lại thế…”
Tiếng hét to tê tâm liệt phế như kiếm sắc đoạt mạng, thoáng cái đâm vào lòng Hạo Hoàng. Hắn hơi luống cuống, nhìn về phía Vấn Cốt xin giúp đỡ, Vấn Cốt lại chỉ nhìn về phía ánh lửa đang chiếu sáng nửa bầu trời.
Y không cảm giác được, Hạo Hoàng đang run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook