Thần Yêu Lục
-
Chương 3: Tham tâm
Editor: Hạ Vũ
Nghe nói sau khi hỗn độn khai hóa (bắt đầu thời kỳ văn minh), huyết dịch trong cơ thể phân ra hai đạo Âm Dương. Dương huyết hóa thành Phượng Hoàng, cũng chính là Xích Diễm Thần Quân Sùng Diệc bây giờ; còn về phần Âm huyết thì hóa thành Câu Trần. Câu Trần giống như hươu, trên đầu có sừng, toàn thân là lân giáp, đuôi tựa đuôi trâu, lại có pháp thuật chuyển thế hoán mệnh.
Cửu Gia là do Câu Trần hóa thân, phong hào Ti Mậu Thiên Tôn. Dựa theo vai vế, Sùng Diệc còn phải gọi y một tiếng biểu ca. Có điều y không thích khuôn phép ràng buộc của Thiên Giới, từ mười mấy vạn năm trước đã dọn tới Thiên Nhai Hải Giác (chân trời góc bể, chân mây cuối trời), tịnh không có giao tình gì với thần tiên quỷ quái nơi Tam Giới.
Nam Phong là người thứ hai đến Thiên Nhai Hải Giác, ừm, cũng không tính là người, lúc đó y đã là huyễn quỷ.
“Ma quỷ lớn mật, dám tự tiện xông vào địa phận của Ti Mậu Thiên Tôn ta.”
“Huyễn quỷ lỗ mãng, kính xin Thiên Tôn thứ tội.” Không có chút dáng vẻ tạ tội nào, Nam Phong thậm chí còn chẳng thèm quỳ lạy y.
Tại sao không quỳ?
Nam Phong mỉm cười, nói ta nghe mọi người ở Tam Giới kể, thứ Ti Mậu Thiên Tôn ghét nhất chính là khuôn phép.
Cửu Gia sững sờ, lập tức thoải mái cười to – Khá khen cho một tên huyễn quỷ mồm mép lanh lợi.
“Nói đi, không sợ chết tới gặp bản tôn thế này là có chuyện gì?”
“Huyễn quỷ có một chuyện muốn xin Thiên Tôn giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói Thiên Tôn có pháp thuật chuyển thế hoán mệnh, ta muốn xin ngài giúp ta cứu một người.”
“Người phương nào?”
“Đệ đệ của ta, Nam Ngọc.”
Nhân tâm chỉ thường thôi, nhưng tình nghĩa lại thật bao la (a).
(a) Gốc: “Nhân tâm bất quá nhĩ nhĩ, tình nghĩa bất quá thiên thiên” (人心不过尔尔, 情义不过芊芊)
Cửu Gia vuốt ve Bạch Hồ Ly nằm trên gối, không có vẻ gì là sẵn lòng giúp đỡ Nam Phong.
Đợi cả buổi không thấy y mở miệng, Nam Phong đi lên phía trước, nhỏ giọng nói, nếu Thiên Tôn chịu giúp đỡ huyễn quỷ, thì huyễn quỷ sẽ dâng lên món đồ Thiên Tôn hằng mong muốn.
“Ồ?” Ánh mắt sáng lên, Cửu Gia rất hào hứng nhìn vào đôi mắt màu nâu của Nam Phong, “Ngươi có thể cho ta thứ gì nào?”
“Thanh Long bàn du, minh tuế mạc hữu (b). Huyễn quỷ bất tài, mấy ngày trước vừa nhận được một viên Vô Cực nội đan của Thanh Long, nghe nói phàm nhân ăn, có thể trường sinh bất lão…” Y thoáng nhìn, nét mặt Ti Mậu Thiên Tôn quả nhiên giãn ra, vì vậy y bèn nói tiếp, ta thấy nam tử hơn hai mươi tuổi dẫn ta vào cửa, vẻ ngoài đúng là rất đẹp đẽ, tính khí cũng ôn hòa, chỉ tiếc lại là một phàm nhân…
(b) Gốc là 青龙盘游, 明岁莫有.
“Bản tôn đáp ứng ngươi.” Phương pháp khích tướng này quả nhiên hữu ích.
Nam Phong thở dài, “Đa tạ Thiên Tôn.”
Cửu Gia không nhìn y, chỉ vỗ đầu Bạch Hồ Ly một cái, nói, đi gọi Hạ Lan tới đây.
Hạ Lan là người đầu tiên đi lầm vào Thiên Nhai Hải Giác. Một người phàm tục, tất nhiên không chịu được chướng ngại trùng trùng điệp điệp do Ti Mậu Thiên Tôn thiết lập. Khi đó Hạ Lan mới mười một, mười hai tuổi, Cửu Gia mềm lòng, liền cứu hắn trở về. Ai ngờ đứa nhỏ này nhất định phải ở cạnh y, nói mình là một cô nhi, ở lại bưng trà dâng nước cho y coi như là báo ân. Cửu Gia chẳng muốn tranh chấp với hắn, nghĩ thầm nơi Thiên Nhai Hải Giác này vẫn luôn chỉ có y và Bạch Hồ Ly nhỏ ở, dư ra một người cũng chẳng sao. Lâu ngày sinh tình, y và Hạ Lan quả thật lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau). Thế nhưng Hạ Lan càng ở bên mình lâu, Cửu Gia lại càng không an lòng – Hạ Lan là phàm nhân, đương nhiên phải trải qua sinh lão bệnh tử, không thể vĩnh viễn phụng bồi y. Nếu có được viên nội đan Vô Cực này, y sẽ có thể cùng Hạ Lan trường tương tư thủ [1].
[1] “Trường tương tư thủ” (长相厮守) là một câu thành ngữ Hán, đại ý là ở bên nhau lâu ngày sẽ có xu hướng trông nom lẫn nhau. (Nguồn: Baike)
Có điều…
“Ba ngày sau chính là lễ Bách Hoa, ta và Hạ Lan định xuống nhân gian nhìn ngắm, ngươi có đi không?”
“Ta?” Nam Phong phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, nói một tên quỷ mị quen nếp thanh tịnh như ta, không có việc thì đến nhân gian xem náo nhiệt làm gì.
“Hạ Lan muốn gặp ngươi một chút.” Cửu Gia sớm đã quen với sự hỗn hào của Nam Phong [2], bình thản thu dọn hộp đựng thức ăn, “Lời ta đã truyền, đi hay không là tùy ngươi.”
[2] Gốc là 没大没小 (một đại một tiểu), nghĩa là xấc láo, không biết lớn nhỏ, không biết người trên kẻ dưới.
Ngươi ở tòa nhà này ngây ngốc ngàn năm, vậy mà cũng không ngại nỗi buồn tẻ đến độ khiến người ta phát hoảng.
Y cầm hộp cơm đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cười của Nam Phong.
Một ngàn năm mà thôi, đối với ta chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt.
Ài, thật không biết nên mừng vui hay nên thương hại.
Trên đỉnh dãy núi, vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay). Sương mù tím nhạt lượn lờ bên thân, vươn thẳng người trên một gốc ngô đồng cổ xưa trong sương – Phượng Hoàng không phải ngô đồng thì không đậu. Cây cổ thụ này sừng sững đứng giữa đất trời, tán cây xanh biếc tươi tốt sum suê, không rõ đã ở nơi này bao lâu rồi. Bên cạnh dưới gốc cây là một nhánh sông uốn lượn khúc chiết, chảy mãi đến một tòa nhà xa xa.
Nơi này là Thiên Ngoại Thiên.
Sùng Diệc đứng ở cửa phủ đệ của mình, nhìn ngắm chân trời như có điều suy nghĩ. Hắn ở Thiên Ngoại Thiên này đã bao lâu rồi nhỉ? Mấy vạn năm? Hay mười mấy vạn năm? Hoặc còn lâu hơn thế nữa. Trước kia nhìn cảnh sắc này chẳng hề cảm thấy không vừa ý, thế nhưng gần đây càng trông càng phiền muộn.
Thiên Ngoại Thiên tuy đẹp, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
“Thần Quân đại nhân nếu thấy buồn bực, không bằng xuống nhân gian thăm thú một phen.” Tiên thị (“tiên” trong “thần tiên”, “thị” là người hầu, tùy tùng) Tông Tú luôn ở cạnh hắn cũng là tri kỷ, muốn vị chủ tử ngàn năm cũng không náo nhiệt nổi một lần này vui vẻ lên chút. Cậu ta nói mấy ngày nữa chính là lễ Bách Hoa ở nhân gian, mười bảy tháng sáu, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, mọi người ra ngoài thưởng hoa đăng, giải đố đèn [3], làm hoa cao (“cao” là bánh ngọt), ăn điểm tâm, khi ấy nội thành sẽ là cảnh đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
[3] Đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường).
Xướng tiểu khúc, nặn tượng đất, còn có tướng công tiểu thư các nhà ra ngoài tìm người hữu duyên. Đúng rồi, còn cả món bánh hoa quế [4] của Quế Hoa Lâu kia nữa, thật sự là mỹ vị nhà người đấy, ăn còn ngon hơn cả bàn đào (đào cuộn) trong nội cung Thiên Đế.
“Ồ?” Sùng Diệc nhìn cậu ta, “Miêu tả sinh động đến vậy, ngươi vụng trộm xuống phàm gian lúc nào rồi hả?”
Lá gan đúng là càng lúc càng lớn, xem ra ta nên giao ngươi đến chỗ Thái Thượng Lão Quân làm tiểu đồng luyện đan rồi.
Tông Tú lập tức thu lại vẻ tươi cười, quỳ sụp xuống thỉnh tội, “Tông Tú biết sai, lần sau không dám nữa!”
Sùng Diệc lắc đầu, nói các ngươi ở Thiên Ngoại Thiên này một mực phụng bồi vị Thần Quân khó chịu như ta, cũng đã làm khó dễ các ngươi rồi.
“Tông Tú cam tâm tình nguyện đi theo Thần Quân đại nhân!” Càng nói càng chật vật, nhìn như sắp bật ra mà khóc, “Thần Quân người đừng nóng giận, Tông Tú đã theo người từ nhỏ, người đừng đuổi Tông Tú đi.”
“Miễn đi miễn đi.” Sùng Diệc khoát tay, “Mau lui xuống.”
Tông Tú vừa đi, hắn lại nhìn chằm chằm nơi chân trời xa xôi mà ngẩn người.
Có lẽ, thật sự nên đến nhân gian một chuyến.
“Ta nói rồi, ngươi nên đến nhân gian nhiều hơn một chút.”
Ma quỷ không thích ánh mặt trời, buổi tối đi ra là vừa độ. Nam Phong cuối cùng vẫn không từ chối lời mời của Cửu Gia, rất không tình nguyện mà hóa thành hình người đi dạo hội Bách Hoa cùng hai đại nam nhân. Cửu Gia còn ngại y chưa có đủ nhân khí nên đã biến sa y vàng nhạt của y thành màu đỏ, còn lấy băng gấm đỏ buộc tóc cho y.
Chính ngươi vẫn còn đang mặc nguyên cây đồ trắng đấy!
Hạ Lan tâm tư đơn thuần, tính cách cũng nhiệt tình, ít gặp Nam Phong nên hết hư hàn lại đến vấn noãn [5], khiến Nam Phong không thoải mái lắm.
[5] Lấy ý từ “hư hàn vấn noãn” (嘘寒问暖), nghĩa là vồn vã hỏi thăm.
Ta nói Hạ Lan, ngươi đừng chỉ nói chuyện với ta mà lạnh nhạt Cửu Gia.
Trái lại, Cửu Gia chẳng chút vội vã, chậm rì rì vừa đi vừa ngắm, “Hạ Lan quá mức quyến luyến ngươi, hai ngươi nán lại một lúc đi.”
Nam Phong hận không thể trợn mắt đến tận trời – Kiểu người khờ khạo ngây ngô như Hạ Lan nhà ngươi, ta còn sợ làm hắn khóc đấy.
Ài, làm bậy.
Lễ Bách Hoa, đương nhiên không thể thiếu việc du ngoạn chơi hoa. Đây không phải con đường ven sông đang cử hành đại hội Bách Hoa, vừa ngắm hoa lại giải đố đèn. Nam Phong khinh thường liếc nhìn bốn phía, nghĩ đây cũng chẳng phải mấy trò chơi mới mẻ gì, năm đó trong cung có thứ gì thú vị mà y chưa từng thấy qua cơ chứ.
“Ngươi bớt nói mấy chuyện vớ vấn [6] đi.” Cửu Gia nhắc, “Vẫn còn nhớ thương chuyện trong vương cung ấy à, ngươi trả chân tâm cho người ta, cũng chưa thấy người ta tạ ơn ngươi đâu.”
[6] Gốc là 陈芝麻烂谷子 – chén zhī má làn gǔ zǐ (trần chi ma lạn cốc tử), là thuật ngữ tiếng Hán, chỉ lời nói không hợp thời hoặc không quan trọng. (Nguồn: Baike)
“Cửu Gia!” Hạ Lan vội vã nhìn Nam Phong, sợ Nam Phong mất hứng.
Nam Phong chỉ cười cười với Hạ Lan, nói ngươi đừng lo lắng, ta và Cửu Gia tâm tính vô cùng hòa hợp, việc cay nghiệt lẫn nhau như vậy sớm đã thành thói quen.
Đột nhiên một luồng chích khí (“chích” là thiêu đốt) kéo tới, Nam Phong cảm giác sau cổ nóng lên. Thân thể y cứng đờ, rồi lập tức trở lại vẻ lãnh đạm.
Cửu Gia cười như cây tắm gió xuân.
Hạ Lan ngây người, nhìn người đứng phía sau Nam Phong, rồi ấp úng hỏi, vị này là?
Nam Phong thở dài, quay đầu nhìn về phía người mới tới. “Xích Diễm Thần Quân, hôm nay cao hứng quá nhỉ, đến cả nhân gian chơi cơ đấy.”
Sùng Diệc trước mắt sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Nam Phong rất lâu. Mãi đến khi Cửu Gia lên tiếng, hắn mới khôi phục vẻ mặt ôn hòa như cười như không thường lệ.
Thế nhưng ai ngờ vị Cửu Gia này vừa mở miệng, sắc mặt của hắn lại trở nên khó coi.
“Tiểu Sùng Diệc, từ biệt mới mấy năm mà ngươi đã lớn như vậy rồi.”
“Tiểu… Tiểu Sùng Diệc?” Hạ Lan ngỡ ngàng.
Mặt Sùng Diệc không có biểu cảm gì, nhìn không ra chút vẻ không vui nào. Hắn hơi hơi cúi đầu, gọi một tiếng Thiên Tôn đại nhân.
Cửu Gia cười to, nói tại sao lại gọi kiểu xa cách như vậy, kêu biểu ca là được rồi.
Còn nhớ năm đó khi ta vừa chuyển ra khỏi Thiên Ngoại Thiên, ngươi vẫn còn là một chú sẻ nhỏ đến hóa hình cũng chẳng biết, bây giờ trông ngươi tuấn tú hào hoa như thế, xem như cũng đã khiến người làm ca ca như ta yên tâm rồi.
“Phì…” Nam Phong nhịn không được, gục vào vai Hạ Lan mà cười, bả vai co hết cả lại, có vẻ đã kiềm chế rất lâu.
Chích khí của Sùng Diệc lập tức tiêu tan. “Vẫn phải đa tạ Thiên Tôn… Biểu ca nhớ tới.”
“Mà này!” Cửu Gia vẫn chưa chịu bỏ qua, lại hỏi tiếp, Tiểu Sùng Diệc hôm nay cũng tới nhân gian ngắm hoa?
Ngươi mặc cả thân áo đỏ, đứng cùng một chỗ với Tiểu Phong chính ra rất xứng đôi.
“Tiểu Phong?”
Y nhìn về phía Nam Phong, Nam Phong vẫn còn đang cười lấy cười để.
Kết quả là trên cả quãng đường, toàn thân Sùng Diệc đều lạnh như băng. So sánh với hắn, tâm trạng của Nam Phong tốt hơn hẳn, liên tục cười cười nói nói với Hạ Lan và Cửu Gia, căn bản không thèm để ý tới Sùng Diệc.
Phía trước có người hô hào, “Đến đây đến đây đến đây, hôm nay là lễ Bách Hoa, Mộ Dung đương gia của Quế Hoa Lâu chúng ta nói, ai có thể đoán ra câu đố đèn này, đương gia nhà ta sẽ tặng người đó trăm lượng hoàng kim.”
Nam Phong hòa theo dòng người đi đến trước chỗ hoa đăng, nhìn câu đố được dán trên đèn, bất giác đọc ra miệng.
Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê (c).
(c) Mạn phép dịch bừa: Quân tới hỏi dò người cuốn mành, nửa vầng trăng sáng câu suối trong.
Cửu Gia cũng tới gần, “Hai câu thơ này, câu trên ghi người, câu dưới tả cảnh, nhìn như không liên quan nhưng từng từ từng chữ đều tựa châu tựa ngọc, thật sự là rất hay.”
Nam Phong cười nhạo, nói sao nào, Cửu Gia nắm chắc rồi hả?
“Mấy chuyện phí đầu óc thế này ta cũng không định làm.” Dứt lời, y hất cằm về phía Sùng Diệc, “Biểu đệ của ta đây học thức uyên bác, nếu ngươi muốn trăm lượng hoàng kim kia thì bảo hắn nói đáp án cho chủ quán là được.”
Ta và Hạ Lan ra bờ sông thả hoa đăng đây, hai ngươi chớ đi theo quấy rầy chúng ta.
“Ôi chao!” Nhìn Cửu Gia kéo Hạ Lan rời đi, Nam Phong nghiến răng nghiến lợi – rõ ràng là biết tay Xích Diễm Thần Quân này đang tìm y gây phiền toái, mà còn cố ý để hai người bọn họ ở cùng một chỗ, tên Cửu Gia này thật đúng là không thấy chỗ nào tốt.
Hoa đăng trong tay đột nhiên bị người ta lấy mất, Nam Phong vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của Sùng Diệc.
Lại là nét mặt như cười như không này, toát ra vẻ ôn nhu.
Nam Phong nói, sao nào, Thần Quân đại nhân biết đáp án ư?
“Vấn đề cỏn con này, tất nhiên không làm khó được bổn quân.” Một tay hắn xòe cây quạt đen thếp vàng, một tay cầm hoa đăng lên. Sùng Diệc nói, nếu thứ ngươi muốn là trăm lượng hoàng kim kia, ta sẽ giúp ngươi thắng được nó.
Nam Phong không tin hắn, ánh mắt trở lại vẻ hững hờ, “Trăm lượng hoàng kim kia ta có muốn thì cũng chẳng có cái tác dụng rắm nào.”
Hừ nhẹ một tiếng, Sùng Diệc cầm hoa đăng đi đến chỗ gã sai vặt đang gân cổ hô hào. Gã sai vặt cười vui vẻ, hỏi vị công tử này đã đoán ra đáp án của chiếc đèn hoa đăng đó rồi hả?
“Đương nhiên là biết rồi thì mới dám tiến lên.”
Người xung quanh bắt đầu ồn ào, tò mò nhìn vị công tử phóng khoáng lỗi lạc này.
Chỉ thấy Sùng Diệc ghé vào tai gã sai vặt lặng lẽ nói một câu, khuôn mặt gã sai vặt lập tức lộ vẻ kinh hãi, sau đó mỉm cười chúc mừng Sùng Diệc.
“Chúc mừng công tử, trăm lượng hoàng kim này là của ngài rồi.”
“Ái chà, ngươi xem hoàng kim bị người ta cầm đi rồi kìa!”
“Vị công tử này thật đúng là vừa tuấn tú lại vừa học rộng hiểu nhiều.”
“Công tử thật tài hoa đó!”
Tiếng khen ngợi liên tiếp vang lên. Nam Phong nhìn về phía Sùng Diệc, người nọ đang dùng khóe mắt quan sát y.
“Tại hạ không ham tiền tài, hoàng kim trăm lượng cũng không cần thiết. Vả lại, nghe nói bánh hoa quế của Quế Hoa Lâu chính là mỹ vị có lên trời cũng không tìm được, nếu chủ quán hảo tâm bố thí một hộp, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.”
Trong lúc nhất thời, tiếng nhao nhao ồn ào phát ra từ đám người lại càng lớn. Nam Phong khó hiểu, nhưng trông tâm tình Sùng Diệc dường như rất tốt.
Trên Quế Hoa Lâu đột nhiên truyền đến giọng nói của một vị nam tử, “Tuy chỉ là trò giải đố đèn nho nhỏ, nhưng quy tắc thì vẫn phải tuân thủ. Công tử hà tất không tiếc hoàng kim, mà lại cầu mấy miếng bánh ngọt chẳng có gì đáng ngạc nhiên [7] chứ.”
[7] Gốc là “kiến quái bất quái” (见怪不怪), nghĩa là gặp chuyện quái dị không kinh sợ, không bị quấy nhiễu thì chuyện quái dị kia sự sẽ thất bại và biến mất, ý muốn nói cần trấn định, bình tĩnh. (Nguồn: Yahoo Hỏi đáp)
“Chủ tiệm không biết, tại hạ cũng không phải dân bản xứ, chẳng rõ khi nao mới trở lại. Duyên phận khó cầu, kính xin chủ tiệm thành toàn.”
“Vị công tử kia vì sao lại nhất định muốn bánh hoa quế của ta đây?”
Sùng Diệc cười khẽ, phe phẩy cây quạt trong tay, “Tất nhiên là vì người trong lòng.”
“Ha ha ha, hay cho một câu vì người trong lòng.” Một vị nam tử bước ra, tựa vào lan can gỗ tại lầu hai mà nhìn Sùng Diệc, “Tại hạ Quế Hoa Lâu đương gia Mộ Dung Cảnh Thước, hôm nay hạnh ngộ. Người đâu, lấy một hộp bánh hoa quế, tặng cho vị công tử này.”
“Đa tạ Mộ Dung đương gia.”
“Ừ.” Sùng Diệc đưa tay nhận hộp rồi cho Nam Phong nhìn, phía trên khắc hoa văn tường vân, “Không ngờ đồ của nhân gian lại tinh xảo như vậy, hoa văn tường vân này thật rõ ràng sắc nét [8].”
[8] Gốc là “nhập mộc tam phân” (入木三分): ăn vào gỗ sâu ba phân
Nam Phong trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy cái hộp trở về – Khinh ta đoán không ra chắc, hừ!
Y không thèm để ý tới Sùng Diệc, một mình bước về phía trước. Sùng Diệc cũng không kích y nữa, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Cứ thế một trước một sau mà đi một đoạn, liền đến một tòa phủ đệ, cửa ra vào treo đèn lồng đỏ cỡ lớn và tơ lụa cũng màu đỏ, tân khách tới lui, vô cùng náo nhiệt.
Khuôn mặt Sùng Diệc lộ vẻ hoang mang – Đây là?
“Hôm nay là mười bảy tháng sáu, một ngày tốt lành cho việc cưới xin.” Nam Phong liếc mắt, hỏi sao vậy, Thần Quân chưa từng thấy người ta bái đường thành thân à?
Sùng Diệc tức cười.
“Chưa từng thấy thật à?” Đột nhiên trong lòng có cảm giác về sự ưu việt, Nam Phong hơi chút hả hê, trong lời nói vẫn là vẻ chanh chua thường trực, “Ta còn tưởng Xích Diễm Thần Quân không gì không biết chứ, nào ngờ đến cả việc cưới gả cũng không thông.”
Sùng Diệc không những không phiền muộn mà còn mỉm cười, kéo Nam Phong vào bên trong. Nam Phong sợ hãi kêu lên, “Ngươi làm gì thế hả?”
“Bây giờ vào xem thì chẳng phải sẽ biết sao?”
“Ôi chao!”
Tên thần tiên này có thể là cao cao tại thượng đã quen nên làm việc gì cũng đều tùy tâm sở dục kiểu đó. Sùng Diệc kéo Nam Phong ẩn thân đi lòng vòng cả buổi tại lễ đường, nhưng vẫn chưa gặp thứ gì hay ho. Nam Phong nói, việc bái đường đều vào ban ngày, bây giờ hẳn tân lang đang kính rượu, còn tân nương đang chờ trong tân phòng đây. Dứt lời Nam Phong liền bị Sùng Diệc kéo đến tân phòng.
Trời ơi!!! Ài, Xích Diễm Thần Quân, ngươi hẳn cũng phải biết tự tiện xông vào tân phòng của người khác là việc làm thất lễ cỡ nào chứ!
“Không phải ngươi cũng đi cùng đó sao?”
Nam Phong cười lạnh, còn không phải tại ngươi kiên quyết kéo ta vào.
Bước vào trong phòng, nhưng lại không hề thấy tân nương. Tân phòng nến đỏ màn buông, chỉ có tấm khăn cô dâu đỏ thẫm trải trên giường, kèm theo một phong thơ.
“Xem ra vị tân nương này đã đào hôn.” Nam Phong cầm thư trong tay đưa cho Sùng Diệc xem, “Quả là vừa đáng thương lại vừa buồn cười, vốn là việc hỉ sự, mà lúc tân nương bỏ trốn với người ta thì tân lang vẫn còn đang ngây ngô ở bên ngoài mời rượu.”
“Trong này có thứ gì?” Sùng Diệc đặt cái hộp trong ngực áo lên trên mặt bàn.
Ngày khác huyễn quỷ nhà ngươi tạo cho tên tướng công đáng thương này một màn ảo cảnh, cho hắn một điều ước, thuận tiện hút tinh khí của hắn, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?
Biết thừa Sùng Diệc lại đang bài xích [9] mình, y liên thanh đáp trả, nói đó là một lời đề nghị tốt.
[9] Gốc là “cách ứng” (膈应), nghĩa là chán ghét, chán ngấy, buồn nôn. (Nguồn: Baike)
Chẳng qua ta còn hiếu kỳ không biết Thần Quân đại nhân có sở cầu gì hơn kìa.
“Tâm Tỏa.”
“Vậy thì thật đúng là có lỗi, không cho.”
Tranh chấp như vậy chung quy không có kết quả, Sùng Diệc cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, chỉ nói đáng tiếc là bước vào tân phòng, nhưng lại không thấy tân nhân.
Ánh mắt Nam Phong khiêu khích, ngồi xuống bên giường, nói ở trong tân phòng này đơn giản chỉ có lễ tân hôn.
Tân lang sẽ dùng cân đòn [10] nhấc khăn cô dâu của tân nương lên, ngụ ý chỉ sự đẹp lứa vừa lòng. Sau đó hai người làm lễ cầm tay [11], uống chén rượu giao bôi, hẹn ước với nhau một lời hứa cả đời.
[11] Gốc là “chấp thủ lễ” (执手礼), một loại lễ tiết của Hán tộc cổ đại (Xem thêm: Baike)
Sao vậy, Thần Quân đại nhân còn muốn xem người ta cá nước thân mật à?
Mặc cho Nam Phong ở đó mỉa mai, Sùng Diệc cứ nhìn chằm chằm tấm vải đỏ kia đến xuất thần. Hắn nhìn nhìn Nam Phong, lại nhìn tấm vải đỏ, rồi thò tay cầm lấy trùm lên đầu Nam Phong.
Nam Phong cả kinh, đang chuẩn bị giãy giụa, lại bị Sùng Diệc tóm lấy tay.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn thật nhu hòa, nhưng lại khiến người ta chẳng dám kháng cự. Nam Phong nhìn lên một vùng màu đỏ trước mắt, tự hỏi tên Xích Diễm Thần Quân này lại ăn lộn thuốc gì rồi, thì chợt nghe Sùng Diệc nói, là thế này phải không?
Sau một khắc, tấm khăn cô dâu bị vén lên.
Người trước mắt, cười tựa gió xuân, dịu dàng tao nhã. Hắn nói Phong nhi, vi phu giá sương hữu lễ [12].
[12] “Giá sương hữu lễ” (这厢有礼): Thời cổ đại, nơi nhà người có tiền ở gọi là sương phòng, bao giờ cũng phân ra Đông sương và Tây sương (“sương” là mái che, mái hiên). Vào thời đó, những gia đình giàu có thường tam thê tứ thiếp, con cái thành đàn, tiểu thư chưa xuất giá không ra khỏi cửa gặp người ngoài, vì vậy lúc có khách đến thì thường nói: giá “sương” hữu lễ. Nhiều đời truyền xuống, theo thời gian ý nghĩa của nó trở thành lời nói suông, lời nói vu vơ, chuyện phiếm, nói chuyện nhà chuyện cửa, hiện giờ cũng không còn ai dùng nữa. (Nguồn: Baike)
Sau nửa ngày Nam Phong mới phản ứng kịp: Hôm nay bọn họ đều mặc áo màu đỏ, thế này thật sự có chút ý vị động phòng hoa chúc.
Thật đúng là tâm tính trẻ con.
“Phì, Thần Quân đại nhân đây là muốn chơi trò gia đình?” Y cười khẽ, nói vậy được rồi.
Phu quân mạnh khỏe.
Có lẽ là do ánh nến quá mức chập chờn ám muội, Nam Phong dường như nhìn thấy khuôn mặt Sùng Diệc hiện sắc đỏ ửng.
Ha ha, không ngờ lại thẹn thùng cơ đấy?
Y còn chưa kịp cười nhạo Sùng Diệc không chịu đựng được câu đùa giỡn ấy, thì đã bị đẩy ngã xuống giường. Sùng Diệc thuận tay kéo dây cột tóc của y, mái tóc sáng màu tán loạn trên tấm áo ngủ bằng gấm hoa lệ.
“Ngươi!”
“Kêu vi phu A Diệc.” Sùng Diệc cười híp mắt nhìn người nọ, tay phải lần mò trên lồng ngực của y – nơi đó trống rỗng một khoảng.
Y trả đệ đệ của y một trái tim.
“Ngươi cũng biết vì sao ta nói với vị Mộ Dung đương gia kia là lấy bánh hoa quế vì người trong lòng chứ?”
Nam Phong vẫn còn đang mơ hồ – Gì cơ?
Ánh nến chiếu vào trong đáy mắt màu nâu nhạt của Nam Phong, khiến y thoạt nhìn có thêm chút ít linh khí của người bình thường. Sùng Diệc cười nói, bởi vì đáp án của câu đố đèn kia.
Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.
Là tham tâm (thăm dò tâm tư).
“Tham tâm…”
“Đúng, tham tâm.”
“Tham… tâm?” Nam Phong thì thầm. Y nhìn thân thể Sùng Diệc ghé tới, sau đó đặt lên môi y một nụ hôn.
Lồng ngực của hắn kề sát vào y, nơi đó là âm thanh của một trái tim đang đập.
———•.° –♥– °.•———
Chú thích:
[4] Bánh hoa quế, hay 桂花糕 (guì huā gāo, âm Hán Việt: quế hoa cao) là món bánh truyền thống kinh điển của Trung Quốc.
Thực ra đây chỉ đơn thuần là thạch rau câu, với hoa quế (hoa mộc), có thể có thêm kỷ tử, nhãn nhục. Tuy nhiên chính mùi thơm của hoa mộc lại khiến món ăn này trở nên vô cùng đặc biệt. Chẳng phải tự nhiên mà người ta gọi loài hoa này là “cửu lý hương” (hương bay xa 9 dặm).
Công thức cơ bản nhất của bánh hoa quế gồm có bột nếp, đường (đường trắng hoặc đường mạch nha) và hoa quế ngâm đường hoặc ngâm mật. Tháng chín tháng mười hoa quế nở, thu hái xong cần phơi khô hoặc ngâm nước muối để loại bớt vị cay, sau đó ngâm đường hoặc ngâm mật. Bánh hoa quế được làm từ hỗn hợp các nguyên liệu trên, nhào kỹ rồi hấp chín, dùng bột mì khô rắc lên làm bột áo hoặc dùng khăn ướt bọc lại để tránh dính tay, tiếp tục nhào nặn cho đến khi hỗn hợp bột mềm nhuyễn bóng mịn. Bước cuối cùng là cắt khối bột thành từng miếng vuông vắn, xoa dầu thực vật, vậy là món bánh hoa quế kiểu truyền thống đã hoàn thành.
Hương vị của bánh hoa quế được miêu tả là mềm xốp không khô, vị ngọt mà thanh, đặc biệt còn lưu giữa được hương thơm tinh tế của hoa quế, khiến người ăn không ngấy, thử một miếng liền muốn dùng thêm miếng nữa. Hoa quế tính ấm, có khả năng kháng viêm trị ho, chính vì vậy bánh hoa quế cũng có thể dùng để thanh nhiệt hạ hỏa.
Bánh hoa quế thạch
Bánh hoa quế sữa dừa
(Nguồn: KulturedGek)
[10] Cân đòn, gốc là “can xứng” (杆秤), ngụ ý tân nhân xưng tâm như ý.
Trong hôn lễ kiểu Trung Hoa, “chọn khăn cô dâu” chỉ việc khăn cô dâu của tân nương không phải do tân lang trực tiếp dùng tay “vén lên”, mà cầm một cái cân đòn đã được chuẩn bị từ trước để “chọn”, nói là dùng đòn cân chọn khăn cô dâu, ví von với sự “vừa lòng đẹp ý”.
(Nguồn: wed114)
Nghe nói sau khi hỗn độn khai hóa (bắt đầu thời kỳ văn minh), huyết dịch trong cơ thể phân ra hai đạo Âm Dương. Dương huyết hóa thành Phượng Hoàng, cũng chính là Xích Diễm Thần Quân Sùng Diệc bây giờ; còn về phần Âm huyết thì hóa thành Câu Trần. Câu Trần giống như hươu, trên đầu có sừng, toàn thân là lân giáp, đuôi tựa đuôi trâu, lại có pháp thuật chuyển thế hoán mệnh.
Cửu Gia là do Câu Trần hóa thân, phong hào Ti Mậu Thiên Tôn. Dựa theo vai vế, Sùng Diệc còn phải gọi y một tiếng biểu ca. Có điều y không thích khuôn phép ràng buộc của Thiên Giới, từ mười mấy vạn năm trước đã dọn tới Thiên Nhai Hải Giác (chân trời góc bể, chân mây cuối trời), tịnh không có giao tình gì với thần tiên quỷ quái nơi Tam Giới.
Nam Phong là người thứ hai đến Thiên Nhai Hải Giác, ừm, cũng không tính là người, lúc đó y đã là huyễn quỷ.
“Ma quỷ lớn mật, dám tự tiện xông vào địa phận của Ti Mậu Thiên Tôn ta.”
“Huyễn quỷ lỗ mãng, kính xin Thiên Tôn thứ tội.” Không có chút dáng vẻ tạ tội nào, Nam Phong thậm chí còn chẳng thèm quỳ lạy y.
Tại sao không quỳ?
Nam Phong mỉm cười, nói ta nghe mọi người ở Tam Giới kể, thứ Ti Mậu Thiên Tôn ghét nhất chính là khuôn phép.
Cửu Gia sững sờ, lập tức thoải mái cười to – Khá khen cho một tên huyễn quỷ mồm mép lanh lợi.
“Nói đi, không sợ chết tới gặp bản tôn thế này là có chuyện gì?”
“Huyễn quỷ có một chuyện muốn xin Thiên Tôn giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói Thiên Tôn có pháp thuật chuyển thế hoán mệnh, ta muốn xin ngài giúp ta cứu một người.”
“Người phương nào?”
“Đệ đệ của ta, Nam Ngọc.”
Nhân tâm chỉ thường thôi, nhưng tình nghĩa lại thật bao la (a).
(a) Gốc: “Nhân tâm bất quá nhĩ nhĩ, tình nghĩa bất quá thiên thiên” (人心不过尔尔, 情义不过芊芊)
Cửu Gia vuốt ve Bạch Hồ Ly nằm trên gối, không có vẻ gì là sẵn lòng giúp đỡ Nam Phong.
Đợi cả buổi không thấy y mở miệng, Nam Phong đi lên phía trước, nhỏ giọng nói, nếu Thiên Tôn chịu giúp đỡ huyễn quỷ, thì huyễn quỷ sẽ dâng lên món đồ Thiên Tôn hằng mong muốn.
“Ồ?” Ánh mắt sáng lên, Cửu Gia rất hào hứng nhìn vào đôi mắt màu nâu của Nam Phong, “Ngươi có thể cho ta thứ gì nào?”
“Thanh Long bàn du, minh tuế mạc hữu (b). Huyễn quỷ bất tài, mấy ngày trước vừa nhận được một viên Vô Cực nội đan của Thanh Long, nghe nói phàm nhân ăn, có thể trường sinh bất lão…” Y thoáng nhìn, nét mặt Ti Mậu Thiên Tôn quả nhiên giãn ra, vì vậy y bèn nói tiếp, ta thấy nam tử hơn hai mươi tuổi dẫn ta vào cửa, vẻ ngoài đúng là rất đẹp đẽ, tính khí cũng ôn hòa, chỉ tiếc lại là một phàm nhân…
(b) Gốc là 青龙盘游, 明岁莫有.
“Bản tôn đáp ứng ngươi.” Phương pháp khích tướng này quả nhiên hữu ích.
Nam Phong thở dài, “Đa tạ Thiên Tôn.”
Cửu Gia không nhìn y, chỉ vỗ đầu Bạch Hồ Ly một cái, nói, đi gọi Hạ Lan tới đây.
Hạ Lan là người đầu tiên đi lầm vào Thiên Nhai Hải Giác. Một người phàm tục, tất nhiên không chịu được chướng ngại trùng trùng điệp điệp do Ti Mậu Thiên Tôn thiết lập. Khi đó Hạ Lan mới mười một, mười hai tuổi, Cửu Gia mềm lòng, liền cứu hắn trở về. Ai ngờ đứa nhỏ này nhất định phải ở cạnh y, nói mình là một cô nhi, ở lại bưng trà dâng nước cho y coi như là báo ân. Cửu Gia chẳng muốn tranh chấp với hắn, nghĩ thầm nơi Thiên Nhai Hải Giác này vẫn luôn chỉ có y và Bạch Hồ Ly nhỏ ở, dư ra một người cũng chẳng sao. Lâu ngày sinh tình, y và Hạ Lan quả thật lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau). Thế nhưng Hạ Lan càng ở bên mình lâu, Cửu Gia lại càng không an lòng – Hạ Lan là phàm nhân, đương nhiên phải trải qua sinh lão bệnh tử, không thể vĩnh viễn phụng bồi y. Nếu có được viên nội đan Vô Cực này, y sẽ có thể cùng Hạ Lan trường tương tư thủ [1].
[1] “Trường tương tư thủ” (长相厮守) là một câu thành ngữ Hán, đại ý là ở bên nhau lâu ngày sẽ có xu hướng trông nom lẫn nhau. (Nguồn: Baike)
Có điều…
“Ba ngày sau chính là lễ Bách Hoa, ta và Hạ Lan định xuống nhân gian nhìn ngắm, ngươi có đi không?”
“Ta?” Nam Phong phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, nói một tên quỷ mị quen nếp thanh tịnh như ta, không có việc thì đến nhân gian xem náo nhiệt làm gì.
“Hạ Lan muốn gặp ngươi một chút.” Cửu Gia sớm đã quen với sự hỗn hào của Nam Phong [2], bình thản thu dọn hộp đựng thức ăn, “Lời ta đã truyền, đi hay không là tùy ngươi.”
[2] Gốc là 没大没小 (một đại một tiểu), nghĩa là xấc láo, không biết lớn nhỏ, không biết người trên kẻ dưới.
Ngươi ở tòa nhà này ngây ngốc ngàn năm, vậy mà cũng không ngại nỗi buồn tẻ đến độ khiến người ta phát hoảng.
Y cầm hộp cơm đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cười của Nam Phong.
Một ngàn năm mà thôi, đối với ta chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt.
Ài, thật không biết nên mừng vui hay nên thương hại.
Trên đỉnh dãy núi, vân đạm phong khinh (gió nhẹ mây bay). Sương mù tím nhạt lượn lờ bên thân, vươn thẳng người trên một gốc ngô đồng cổ xưa trong sương – Phượng Hoàng không phải ngô đồng thì không đậu. Cây cổ thụ này sừng sững đứng giữa đất trời, tán cây xanh biếc tươi tốt sum suê, không rõ đã ở nơi này bao lâu rồi. Bên cạnh dưới gốc cây là một nhánh sông uốn lượn khúc chiết, chảy mãi đến một tòa nhà xa xa.
Nơi này là Thiên Ngoại Thiên.
Sùng Diệc đứng ở cửa phủ đệ của mình, nhìn ngắm chân trời như có điều suy nghĩ. Hắn ở Thiên Ngoại Thiên này đã bao lâu rồi nhỉ? Mấy vạn năm? Hay mười mấy vạn năm? Hoặc còn lâu hơn thế nữa. Trước kia nhìn cảnh sắc này chẳng hề cảm thấy không vừa ý, thế nhưng gần đây càng trông càng phiền muộn.
Thiên Ngoại Thiên tuy đẹp, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó.
“Thần Quân đại nhân nếu thấy buồn bực, không bằng xuống nhân gian thăm thú một phen.” Tiên thị (“tiên” trong “thần tiên”, “thị” là người hầu, tùy tùng) Tông Tú luôn ở cạnh hắn cũng là tri kỷ, muốn vị chủ tử ngàn năm cũng không náo nhiệt nổi một lần này vui vẻ lên chút. Cậu ta nói mấy ngày nữa chính là lễ Bách Hoa ở nhân gian, mười bảy tháng sáu, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, mọi người ra ngoài thưởng hoa đăng, giải đố đèn [3], làm hoa cao (“cao” là bánh ngọt), ăn điểm tâm, khi ấy nội thành sẽ là cảnh đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
[3] Đố đèn (một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường).
Xướng tiểu khúc, nặn tượng đất, còn có tướng công tiểu thư các nhà ra ngoài tìm người hữu duyên. Đúng rồi, còn cả món bánh hoa quế [4] của Quế Hoa Lâu kia nữa, thật sự là mỹ vị nhà người đấy, ăn còn ngon hơn cả bàn đào (đào cuộn) trong nội cung Thiên Đế.
“Ồ?” Sùng Diệc nhìn cậu ta, “Miêu tả sinh động đến vậy, ngươi vụng trộm xuống phàm gian lúc nào rồi hả?”
Lá gan đúng là càng lúc càng lớn, xem ra ta nên giao ngươi đến chỗ Thái Thượng Lão Quân làm tiểu đồng luyện đan rồi.
Tông Tú lập tức thu lại vẻ tươi cười, quỳ sụp xuống thỉnh tội, “Tông Tú biết sai, lần sau không dám nữa!”
Sùng Diệc lắc đầu, nói các ngươi ở Thiên Ngoại Thiên này một mực phụng bồi vị Thần Quân khó chịu như ta, cũng đã làm khó dễ các ngươi rồi.
“Tông Tú cam tâm tình nguyện đi theo Thần Quân đại nhân!” Càng nói càng chật vật, nhìn như sắp bật ra mà khóc, “Thần Quân người đừng nóng giận, Tông Tú đã theo người từ nhỏ, người đừng đuổi Tông Tú đi.”
“Miễn đi miễn đi.” Sùng Diệc khoát tay, “Mau lui xuống.”
Tông Tú vừa đi, hắn lại nhìn chằm chằm nơi chân trời xa xôi mà ngẩn người.
Có lẽ, thật sự nên đến nhân gian một chuyến.
“Ta nói rồi, ngươi nên đến nhân gian nhiều hơn một chút.”
Ma quỷ không thích ánh mặt trời, buổi tối đi ra là vừa độ. Nam Phong cuối cùng vẫn không từ chối lời mời của Cửu Gia, rất không tình nguyện mà hóa thành hình người đi dạo hội Bách Hoa cùng hai đại nam nhân. Cửu Gia còn ngại y chưa có đủ nhân khí nên đã biến sa y vàng nhạt của y thành màu đỏ, còn lấy băng gấm đỏ buộc tóc cho y.
Chính ngươi vẫn còn đang mặc nguyên cây đồ trắng đấy!
Hạ Lan tâm tư đơn thuần, tính cách cũng nhiệt tình, ít gặp Nam Phong nên hết hư hàn lại đến vấn noãn [5], khiến Nam Phong không thoải mái lắm.
[5] Lấy ý từ “hư hàn vấn noãn” (嘘寒问暖), nghĩa là vồn vã hỏi thăm.
Ta nói Hạ Lan, ngươi đừng chỉ nói chuyện với ta mà lạnh nhạt Cửu Gia.
Trái lại, Cửu Gia chẳng chút vội vã, chậm rì rì vừa đi vừa ngắm, “Hạ Lan quá mức quyến luyến ngươi, hai ngươi nán lại một lúc đi.”
Nam Phong hận không thể trợn mắt đến tận trời – Kiểu người khờ khạo ngây ngô như Hạ Lan nhà ngươi, ta còn sợ làm hắn khóc đấy.
Ài, làm bậy.
Lễ Bách Hoa, đương nhiên không thể thiếu việc du ngoạn chơi hoa. Đây không phải con đường ven sông đang cử hành đại hội Bách Hoa, vừa ngắm hoa lại giải đố đèn. Nam Phong khinh thường liếc nhìn bốn phía, nghĩ đây cũng chẳng phải mấy trò chơi mới mẻ gì, năm đó trong cung có thứ gì thú vị mà y chưa từng thấy qua cơ chứ.
“Ngươi bớt nói mấy chuyện vớ vấn [6] đi.” Cửu Gia nhắc, “Vẫn còn nhớ thương chuyện trong vương cung ấy à, ngươi trả chân tâm cho người ta, cũng chưa thấy người ta tạ ơn ngươi đâu.”
[6] Gốc là 陈芝麻烂谷子 – chén zhī má làn gǔ zǐ (trần chi ma lạn cốc tử), là thuật ngữ tiếng Hán, chỉ lời nói không hợp thời hoặc không quan trọng. (Nguồn: Baike)
“Cửu Gia!” Hạ Lan vội vã nhìn Nam Phong, sợ Nam Phong mất hứng.
Nam Phong chỉ cười cười với Hạ Lan, nói ngươi đừng lo lắng, ta và Cửu Gia tâm tính vô cùng hòa hợp, việc cay nghiệt lẫn nhau như vậy sớm đã thành thói quen.
Đột nhiên một luồng chích khí (“chích” là thiêu đốt) kéo tới, Nam Phong cảm giác sau cổ nóng lên. Thân thể y cứng đờ, rồi lập tức trở lại vẻ lãnh đạm.
Cửu Gia cười như cây tắm gió xuân.
Hạ Lan ngây người, nhìn người đứng phía sau Nam Phong, rồi ấp úng hỏi, vị này là?
Nam Phong thở dài, quay đầu nhìn về phía người mới tới. “Xích Diễm Thần Quân, hôm nay cao hứng quá nhỉ, đến cả nhân gian chơi cơ đấy.”
Sùng Diệc trước mắt sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm Nam Phong rất lâu. Mãi đến khi Cửu Gia lên tiếng, hắn mới khôi phục vẻ mặt ôn hòa như cười như không thường lệ.
Thế nhưng ai ngờ vị Cửu Gia này vừa mở miệng, sắc mặt của hắn lại trở nên khó coi.
“Tiểu Sùng Diệc, từ biệt mới mấy năm mà ngươi đã lớn như vậy rồi.”
“Tiểu… Tiểu Sùng Diệc?” Hạ Lan ngỡ ngàng.
Mặt Sùng Diệc không có biểu cảm gì, nhìn không ra chút vẻ không vui nào. Hắn hơi hơi cúi đầu, gọi một tiếng Thiên Tôn đại nhân.
Cửu Gia cười to, nói tại sao lại gọi kiểu xa cách như vậy, kêu biểu ca là được rồi.
Còn nhớ năm đó khi ta vừa chuyển ra khỏi Thiên Ngoại Thiên, ngươi vẫn còn là một chú sẻ nhỏ đến hóa hình cũng chẳng biết, bây giờ trông ngươi tuấn tú hào hoa như thế, xem như cũng đã khiến người làm ca ca như ta yên tâm rồi.
“Phì…” Nam Phong nhịn không được, gục vào vai Hạ Lan mà cười, bả vai co hết cả lại, có vẻ đã kiềm chế rất lâu.
Chích khí của Sùng Diệc lập tức tiêu tan. “Vẫn phải đa tạ Thiên Tôn… Biểu ca nhớ tới.”
“Mà này!” Cửu Gia vẫn chưa chịu bỏ qua, lại hỏi tiếp, Tiểu Sùng Diệc hôm nay cũng tới nhân gian ngắm hoa?
Ngươi mặc cả thân áo đỏ, đứng cùng một chỗ với Tiểu Phong chính ra rất xứng đôi.
“Tiểu Phong?”
Y nhìn về phía Nam Phong, Nam Phong vẫn còn đang cười lấy cười để.
Kết quả là trên cả quãng đường, toàn thân Sùng Diệc đều lạnh như băng. So sánh với hắn, tâm trạng của Nam Phong tốt hơn hẳn, liên tục cười cười nói nói với Hạ Lan và Cửu Gia, căn bản không thèm để ý tới Sùng Diệc.
Phía trước có người hô hào, “Đến đây đến đây đến đây, hôm nay là lễ Bách Hoa, Mộ Dung đương gia của Quế Hoa Lâu chúng ta nói, ai có thể đoán ra câu đố đèn này, đương gia nhà ta sẽ tặng người đó trăm lượng hoàng kim.”
Nam Phong hòa theo dòng người đi đến trước chỗ hoa đăng, nhìn câu đố được dán trên đèn, bất giác đọc ra miệng.
Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê (c).
(c) Mạn phép dịch bừa: Quân tới hỏi dò người cuốn mành, nửa vầng trăng sáng câu suối trong.
Cửu Gia cũng tới gần, “Hai câu thơ này, câu trên ghi người, câu dưới tả cảnh, nhìn như không liên quan nhưng từng từ từng chữ đều tựa châu tựa ngọc, thật sự là rất hay.”
Nam Phong cười nhạo, nói sao nào, Cửu Gia nắm chắc rồi hả?
“Mấy chuyện phí đầu óc thế này ta cũng không định làm.” Dứt lời, y hất cằm về phía Sùng Diệc, “Biểu đệ của ta đây học thức uyên bác, nếu ngươi muốn trăm lượng hoàng kim kia thì bảo hắn nói đáp án cho chủ quán là được.”
Ta và Hạ Lan ra bờ sông thả hoa đăng đây, hai ngươi chớ đi theo quấy rầy chúng ta.
“Ôi chao!” Nhìn Cửu Gia kéo Hạ Lan rời đi, Nam Phong nghiến răng nghiến lợi – rõ ràng là biết tay Xích Diễm Thần Quân này đang tìm y gây phiền toái, mà còn cố ý để hai người bọn họ ở cùng một chỗ, tên Cửu Gia này thật đúng là không thấy chỗ nào tốt.
Hoa đăng trong tay đột nhiên bị người ta lấy mất, Nam Phong vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt của Sùng Diệc.
Lại là nét mặt như cười như không này, toát ra vẻ ôn nhu.
Nam Phong nói, sao nào, Thần Quân đại nhân biết đáp án ư?
“Vấn đề cỏn con này, tất nhiên không làm khó được bổn quân.” Một tay hắn xòe cây quạt đen thếp vàng, một tay cầm hoa đăng lên. Sùng Diệc nói, nếu thứ ngươi muốn là trăm lượng hoàng kim kia, ta sẽ giúp ngươi thắng được nó.
Nam Phong không tin hắn, ánh mắt trở lại vẻ hững hờ, “Trăm lượng hoàng kim kia ta có muốn thì cũng chẳng có cái tác dụng rắm nào.”
Hừ nhẹ một tiếng, Sùng Diệc cầm hoa đăng đi đến chỗ gã sai vặt đang gân cổ hô hào. Gã sai vặt cười vui vẻ, hỏi vị công tử này đã đoán ra đáp án của chiếc đèn hoa đăng đó rồi hả?
“Đương nhiên là biết rồi thì mới dám tiến lên.”
Người xung quanh bắt đầu ồn ào, tò mò nhìn vị công tử phóng khoáng lỗi lạc này.
Chỉ thấy Sùng Diệc ghé vào tai gã sai vặt lặng lẽ nói một câu, khuôn mặt gã sai vặt lập tức lộ vẻ kinh hãi, sau đó mỉm cười chúc mừng Sùng Diệc.
“Chúc mừng công tử, trăm lượng hoàng kim này là của ngài rồi.”
“Ái chà, ngươi xem hoàng kim bị người ta cầm đi rồi kìa!”
“Vị công tử này thật đúng là vừa tuấn tú lại vừa học rộng hiểu nhiều.”
“Công tử thật tài hoa đó!”
Tiếng khen ngợi liên tiếp vang lên. Nam Phong nhìn về phía Sùng Diệc, người nọ đang dùng khóe mắt quan sát y.
“Tại hạ không ham tiền tài, hoàng kim trăm lượng cũng không cần thiết. Vả lại, nghe nói bánh hoa quế của Quế Hoa Lâu chính là mỹ vị có lên trời cũng không tìm được, nếu chủ quán hảo tâm bố thí một hộp, tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.”
Trong lúc nhất thời, tiếng nhao nhao ồn ào phát ra từ đám người lại càng lớn. Nam Phong khó hiểu, nhưng trông tâm tình Sùng Diệc dường như rất tốt.
Trên Quế Hoa Lâu đột nhiên truyền đến giọng nói của một vị nam tử, “Tuy chỉ là trò giải đố đèn nho nhỏ, nhưng quy tắc thì vẫn phải tuân thủ. Công tử hà tất không tiếc hoàng kim, mà lại cầu mấy miếng bánh ngọt chẳng có gì đáng ngạc nhiên [7] chứ.”
[7] Gốc là “kiến quái bất quái” (见怪不怪), nghĩa là gặp chuyện quái dị không kinh sợ, không bị quấy nhiễu thì chuyện quái dị kia sự sẽ thất bại và biến mất, ý muốn nói cần trấn định, bình tĩnh. (Nguồn: Yahoo Hỏi đáp)
“Chủ tiệm không biết, tại hạ cũng không phải dân bản xứ, chẳng rõ khi nao mới trở lại. Duyên phận khó cầu, kính xin chủ tiệm thành toàn.”
“Vị công tử kia vì sao lại nhất định muốn bánh hoa quế của ta đây?”
Sùng Diệc cười khẽ, phe phẩy cây quạt trong tay, “Tất nhiên là vì người trong lòng.”
“Ha ha ha, hay cho một câu vì người trong lòng.” Một vị nam tử bước ra, tựa vào lan can gỗ tại lầu hai mà nhìn Sùng Diệc, “Tại hạ Quế Hoa Lâu đương gia Mộ Dung Cảnh Thước, hôm nay hạnh ngộ. Người đâu, lấy một hộp bánh hoa quế, tặng cho vị công tử này.”
“Đa tạ Mộ Dung đương gia.”
“Ừ.” Sùng Diệc đưa tay nhận hộp rồi cho Nam Phong nhìn, phía trên khắc hoa văn tường vân, “Không ngờ đồ của nhân gian lại tinh xảo như vậy, hoa văn tường vân này thật rõ ràng sắc nét [8].”
[8] Gốc là “nhập mộc tam phân” (入木三分): ăn vào gỗ sâu ba phân
Nam Phong trừng mắt liếc hắn một cái, đẩy cái hộp trở về – Khinh ta đoán không ra chắc, hừ!
Y không thèm để ý tới Sùng Diệc, một mình bước về phía trước. Sùng Diệc cũng không kích y nữa, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Cứ thế một trước một sau mà đi một đoạn, liền đến một tòa phủ đệ, cửa ra vào treo đèn lồng đỏ cỡ lớn và tơ lụa cũng màu đỏ, tân khách tới lui, vô cùng náo nhiệt.
Khuôn mặt Sùng Diệc lộ vẻ hoang mang – Đây là?
“Hôm nay là mười bảy tháng sáu, một ngày tốt lành cho việc cưới xin.” Nam Phong liếc mắt, hỏi sao vậy, Thần Quân chưa từng thấy người ta bái đường thành thân à?
Sùng Diệc tức cười.
“Chưa từng thấy thật à?” Đột nhiên trong lòng có cảm giác về sự ưu việt, Nam Phong hơi chút hả hê, trong lời nói vẫn là vẻ chanh chua thường trực, “Ta còn tưởng Xích Diễm Thần Quân không gì không biết chứ, nào ngờ đến cả việc cưới gả cũng không thông.”
Sùng Diệc không những không phiền muộn mà còn mỉm cười, kéo Nam Phong vào bên trong. Nam Phong sợ hãi kêu lên, “Ngươi làm gì thế hả?”
“Bây giờ vào xem thì chẳng phải sẽ biết sao?”
“Ôi chao!”
Tên thần tiên này có thể là cao cao tại thượng đã quen nên làm việc gì cũng đều tùy tâm sở dục kiểu đó. Sùng Diệc kéo Nam Phong ẩn thân đi lòng vòng cả buổi tại lễ đường, nhưng vẫn chưa gặp thứ gì hay ho. Nam Phong nói, việc bái đường đều vào ban ngày, bây giờ hẳn tân lang đang kính rượu, còn tân nương đang chờ trong tân phòng đây. Dứt lời Nam Phong liền bị Sùng Diệc kéo đến tân phòng.
Trời ơi!!! Ài, Xích Diễm Thần Quân, ngươi hẳn cũng phải biết tự tiện xông vào tân phòng của người khác là việc làm thất lễ cỡ nào chứ!
“Không phải ngươi cũng đi cùng đó sao?”
Nam Phong cười lạnh, còn không phải tại ngươi kiên quyết kéo ta vào.
Bước vào trong phòng, nhưng lại không hề thấy tân nương. Tân phòng nến đỏ màn buông, chỉ có tấm khăn cô dâu đỏ thẫm trải trên giường, kèm theo một phong thơ.
“Xem ra vị tân nương này đã đào hôn.” Nam Phong cầm thư trong tay đưa cho Sùng Diệc xem, “Quả là vừa đáng thương lại vừa buồn cười, vốn là việc hỉ sự, mà lúc tân nương bỏ trốn với người ta thì tân lang vẫn còn đang ngây ngô ở bên ngoài mời rượu.”
“Trong này có thứ gì?” Sùng Diệc đặt cái hộp trong ngực áo lên trên mặt bàn.
Ngày khác huyễn quỷ nhà ngươi tạo cho tên tướng công đáng thương này một màn ảo cảnh, cho hắn một điều ước, thuận tiện hút tinh khí của hắn, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?
Biết thừa Sùng Diệc lại đang bài xích [9] mình, y liên thanh đáp trả, nói đó là một lời đề nghị tốt.
[9] Gốc là “cách ứng” (膈应), nghĩa là chán ghét, chán ngấy, buồn nôn. (Nguồn: Baike)
Chẳng qua ta còn hiếu kỳ không biết Thần Quân đại nhân có sở cầu gì hơn kìa.
“Tâm Tỏa.”
“Vậy thì thật đúng là có lỗi, không cho.”
Tranh chấp như vậy chung quy không có kết quả, Sùng Diệc cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, chỉ nói đáng tiếc là bước vào tân phòng, nhưng lại không thấy tân nhân.
Ánh mắt Nam Phong khiêu khích, ngồi xuống bên giường, nói ở trong tân phòng này đơn giản chỉ có lễ tân hôn.
Tân lang sẽ dùng cân đòn [10] nhấc khăn cô dâu của tân nương lên, ngụ ý chỉ sự đẹp lứa vừa lòng. Sau đó hai người làm lễ cầm tay [11], uống chén rượu giao bôi, hẹn ước với nhau một lời hứa cả đời.
[11] Gốc là “chấp thủ lễ” (执手礼), một loại lễ tiết của Hán tộc cổ đại (Xem thêm: Baike)
Sao vậy, Thần Quân đại nhân còn muốn xem người ta cá nước thân mật à?
Mặc cho Nam Phong ở đó mỉa mai, Sùng Diệc cứ nhìn chằm chằm tấm vải đỏ kia đến xuất thần. Hắn nhìn nhìn Nam Phong, lại nhìn tấm vải đỏ, rồi thò tay cầm lấy trùm lên đầu Nam Phong.
Nam Phong cả kinh, đang chuẩn bị giãy giụa, lại bị Sùng Diệc tóm lấy tay.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn thật nhu hòa, nhưng lại khiến người ta chẳng dám kháng cự. Nam Phong nhìn lên một vùng màu đỏ trước mắt, tự hỏi tên Xích Diễm Thần Quân này lại ăn lộn thuốc gì rồi, thì chợt nghe Sùng Diệc nói, là thế này phải không?
Sau một khắc, tấm khăn cô dâu bị vén lên.
Người trước mắt, cười tựa gió xuân, dịu dàng tao nhã. Hắn nói Phong nhi, vi phu giá sương hữu lễ [12].
[12] “Giá sương hữu lễ” (这厢有礼): Thời cổ đại, nơi nhà người có tiền ở gọi là sương phòng, bao giờ cũng phân ra Đông sương và Tây sương (“sương” là mái che, mái hiên). Vào thời đó, những gia đình giàu có thường tam thê tứ thiếp, con cái thành đàn, tiểu thư chưa xuất giá không ra khỏi cửa gặp người ngoài, vì vậy lúc có khách đến thì thường nói: giá “sương” hữu lễ. Nhiều đời truyền xuống, theo thời gian ý nghĩa của nó trở thành lời nói suông, lời nói vu vơ, chuyện phiếm, nói chuyện nhà chuyện cửa, hiện giờ cũng không còn ai dùng nữa. (Nguồn: Baike)
Sau nửa ngày Nam Phong mới phản ứng kịp: Hôm nay bọn họ đều mặc áo màu đỏ, thế này thật sự có chút ý vị động phòng hoa chúc.
Thật đúng là tâm tính trẻ con.
“Phì, Thần Quân đại nhân đây là muốn chơi trò gia đình?” Y cười khẽ, nói vậy được rồi.
Phu quân mạnh khỏe.
Có lẽ là do ánh nến quá mức chập chờn ám muội, Nam Phong dường như nhìn thấy khuôn mặt Sùng Diệc hiện sắc đỏ ửng.
Ha ha, không ngờ lại thẹn thùng cơ đấy?
Y còn chưa kịp cười nhạo Sùng Diệc không chịu đựng được câu đùa giỡn ấy, thì đã bị đẩy ngã xuống giường. Sùng Diệc thuận tay kéo dây cột tóc của y, mái tóc sáng màu tán loạn trên tấm áo ngủ bằng gấm hoa lệ.
“Ngươi!”
“Kêu vi phu A Diệc.” Sùng Diệc cười híp mắt nhìn người nọ, tay phải lần mò trên lồng ngực của y – nơi đó trống rỗng một khoảng.
Y trả đệ đệ của y một trái tim.
“Ngươi cũng biết vì sao ta nói với vị Mộ Dung đương gia kia là lấy bánh hoa quế vì người trong lòng chứ?”
Nam Phong vẫn còn đang mơ hồ – Gì cơ?
Ánh nến chiếu vào trong đáy mắt màu nâu nhạt của Nam Phong, khiến y thoạt nhìn có thêm chút ít linh khí của người bình thường. Sùng Diệc cười nói, bởi vì đáp án của câu đố đèn kia.
Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.
Là tham tâm (thăm dò tâm tư).
“Tham tâm…”
“Đúng, tham tâm.”
“Tham… tâm?” Nam Phong thì thầm. Y nhìn thân thể Sùng Diệc ghé tới, sau đó đặt lên môi y một nụ hôn.
Lồng ngực của hắn kề sát vào y, nơi đó là âm thanh của một trái tim đang đập.
———•.° –♥– °.•———
Chú thích:
[4] Bánh hoa quế, hay 桂花糕 (guì huā gāo, âm Hán Việt: quế hoa cao) là món bánh truyền thống kinh điển của Trung Quốc.
Thực ra đây chỉ đơn thuần là thạch rau câu, với hoa quế (hoa mộc), có thể có thêm kỷ tử, nhãn nhục. Tuy nhiên chính mùi thơm của hoa mộc lại khiến món ăn này trở nên vô cùng đặc biệt. Chẳng phải tự nhiên mà người ta gọi loài hoa này là “cửu lý hương” (hương bay xa 9 dặm).
Công thức cơ bản nhất của bánh hoa quế gồm có bột nếp, đường (đường trắng hoặc đường mạch nha) và hoa quế ngâm đường hoặc ngâm mật. Tháng chín tháng mười hoa quế nở, thu hái xong cần phơi khô hoặc ngâm nước muối để loại bớt vị cay, sau đó ngâm đường hoặc ngâm mật. Bánh hoa quế được làm từ hỗn hợp các nguyên liệu trên, nhào kỹ rồi hấp chín, dùng bột mì khô rắc lên làm bột áo hoặc dùng khăn ướt bọc lại để tránh dính tay, tiếp tục nhào nặn cho đến khi hỗn hợp bột mềm nhuyễn bóng mịn. Bước cuối cùng là cắt khối bột thành từng miếng vuông vắn, xoa dầu thực vật, vậy là món bánh hoa quế kiểu truyền thống đã hoàn thành.
Hương vị của bánh hoa quế được miêu tả là mềm xốp không khô, vị ngọt mà thanh, đặc biệt còn lưu giữa được hương thơm tinh tế của hoa quế, khiến người ăn không ngấy, thử một miếng liền muốn dùng thêm miếng nữa. Hoa quế tính ấm, có khả năng kháng viêm trị ho, chính vì vậy bánh hoa quế cũng có thể dùng để thanh nhiệt hạ hỏa.
Bánh hoa quế thạch
Bánh hoa quế sữa dừa
(Nguồn: KulturedGek)
[10] Cân đòn, gốc là “can xứng” (杆秤), ngụ ý tân nhân xưng tâm như ý.
Trong hôn lễ kiểu Trung Hoa, “chọn khăn cô dâu” chỉ việc khăn cô dâu của tân nương không phải do tân lang trực tiếp dùng tay “vén lên”, mà cầm một cái cân đòn đã được chuẩn bị từ trước để “chọn”, nói là dùng đòn cân chọn khăn cô dâu, ví von với sự “vừa lòng đẹp ý”.
(Nguồn: wed114)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook