Triệu Khương Lan đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, bóng đêm buông xuống gió cũng nổi lên.

Hàn sợ nàng lạnh, đem áo khoác của mình khoác lấy thân thể nhỏ bé của nàng. Trường bào màu đen vây lấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa tựa vào xe ngựa ngủ rất yên bình, anh mắt Mộ Dung Bắc

Hải không rời khỏi gương mặt đó một khắc nào.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm nhận được sự bất đắc dĩ và dãy dụa trong tình cảm trong lòng mình. Nếu hắn không phải là phế thái tử, nàng cũng không phải Tử đệ muội của hãn, chỉ là dân chúng bình thường quen biết nhau thì tốt bao nhiêu.

Chuyện Triệu Khương Lan ở trên đường ngẫu nhiên gặp Mộ Dung Bắc Hải, hai người còn cùng nhau đi vào ngõ nhỏ đã được ám vệ báo cho Mộ Dung Bắc Uyên tử lâu,

Hằn mê man mấy canh giờ mới tỉnh, chợt nghe cái tin tức này, ngực lại thấy đau.

Trước đó giữa bọn họ, hạn có biết vài chuyện.

Mộ Dung Bắc Hải cố ý cầu hoàng hậu Càn Khôn châu tặng cho Triệu Khương Lan, hoàng hậu lại sủng Thích phu nhân là chính thế Triệu phủ, còn khen nàng một tiếng Hạo khiết phu nhân

Hãn và Mộ Dung Bắc Hải tuổi xấp xỉ, xưa nay là cũng rất hiểu tính cách của vị huynh trưởng kia.

Tuy nói Mộ Dung Bắc Hải nhìn thì ôn hòa, thực tế tích cách trong sạch nhưng lạnh lùng, cũng không phải là người trời sinh có tính nhiệt tình.

Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng của Tam ca đối Triệu Khương Lan, vượt xa tưởng tượng của hắn.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bằng có người giương giọng “Vương phi đã trở lại.”

Khi Mộ Dung Bắc Uyên ra cửa, hai nha hoàn vội vàng nâng Triệu Khương Lan từ trong xe ngựa xuống

Triệu Khương Lan nghiêng đầu, đi xiêu vẹo, vừa nhìn thì biết là uống quá chén.

Hàn tiến lên từng bước bề ngang người lên, nữ nhân này cũng vẫn chưa mở mắt “Tam ca.”

Mộ Dung Bắc Uyên xưa nay lạnh lùng, nhưng hãn chưa bao giờ có bất kính gì đối với Mộ Dung Bắc Hải, cho nên luôn khách khi bình thản đối với hàn.

Nhưng lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt Triệu Khương Lan trong lòng ngực mình, vẻ mặt nghiêm nghị xoay người nhìn về phía

Mộ Dung Bắc Hải, ánh mắt u tĩnh như hố băng, dĩ nhiên mang theo vài phần cảnh cáo. “Tam ca và bốn Vương phi giao hảo ta không có ý kiến, nhưng lại để cho đệ muội của mình say rượu về trong đêm, nếu là để cho người bên ngoài thấy được, vô luận là huynh hay nàng, đều không có chỗ tốt nào đâu.

Mộ Dung Bắc Hải lạnh nhạt mở miệng: “Nàng tâm tình không tốt mới có thể uống rượu, ta không khuyên ngăn đúng là có trách nhiệm. Nhưng mà nàng vì cái gì mà có tâm tình không tốt, ngươi không ngại tự xét lại một chút.”

“Lão Tử, ngươi không muốn để Vương phi uống rượu bên ngoài với người khác, vậy thì trước đó đừng có làm cô ấy khóc. Có nhân mới có quả, chẳng thể trách người khác

Mộ Dung Bắc Uyên bị hắn nói vậy thì sửng sốt, theo bản năng nhìn về người trong lòng ngực mình.

Rượu hoa quế tuy rằng không quá mạnh, tác dụng cũng không nhỏ, lúc này dạ dạy của nàng cực kì không thoải mái. “Khó chịu. Nàng nhíu mày, nhẹ giọng nói.

Chờ đến khi thả người lên tháp, Triệu Khương Lan mở miệng đòi nước.

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến chuyện trước đó khi hắn say Giang Dương đã cho người cho hắn uống thuốc giải rượu, lập tức gọi hạ nhân đưa vào thuốc đó vào

Nha hoàn định đút nàng uống, không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại đưa tay nhận lấy “Để bổn vương.

Bốn Vương gia đây là tự mình làm?

Xem ra Mộ Dung Bắc Uyên không có ý định rời đi, hạ nhân đành phải lui ra ngoài giữ cửa cho bọn họ.

Mộ Dung Bắc Uyên khó có kiên nhẫn thổi thổi thuốc đang nóng rồi đưa bên môi nàng, giúp nàng uống từng muỗng một.

Triệu Khương Lan là tỉnh lại vào nửa đêm, cảm giác say rượu cũng không tốt làm, nàng trở mình một cái, tay lại đụng đến thứ gì đó mềm mềm.

Nàng lập tức tỉnh cả ngủ, vừa mở mắt liền thấy Mộ Dung Bắc

Uyên đang nam bên cạnh.

Hoặc là nói ngay từ đầu năng chỉ thấy một nam nhân, ghé sát vào mới xác định là Mộ Dung Bắc Uyên, tức thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nếu như nàng mà ở cùng với người nam nhân khác, đại khái là nàng sẽ bị nhốt lồng heo thả sông rồi. Bởi vì động tĩnh của Triệu Khương Lan quá lớn, Mộ Dung Bắc

Uyên cũng tỉnh, hắn xoa nhẹ mắt, khàn giọng hỏi: “Không thoải mái ở đâu?”

“Không có, sao ngài lại ở trên giường của ta?”

“Nhìn thấy nàng say đến lợi hại, hai người nha hoàn bên cạnh nàng lại còn đang bị thương, ta sợ ban đêm nàng có gì không thoải mái.”

Triệu Khương Lan ồ một tiếng, lập tức không lưu tình chỉ chỉ ra cửa: Ta đây đã tỉnh, trên người cũng không có chuyện gì, Vương gia có thể đi rồi.”

Giọng nói Mộ Dung Bắc Uyên có chút buồn. “Đã trễ thế này, ta biết đi đầu, sáng mai lại đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương