Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra
-
Chương 706
Hai nữ nhỉ nhà họ Lâm quả thật là cặn bã của nhân gian. Triệu Khương Lan thấy sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải càng ngày càng khó coi liền không nỡ kích động hẳn thêm nữa.
“Đêm nay muội sẽ ở đây trông coi Hồng Mai, muội lo nàng ấy sẽ phát sốt hoặc co giật, sẽ có những bệnh biến chứng không thể đi lại được.
Mộ Dung Bắc Hải tất nhiên không có ý kiến gì. Triệu Khương Lan đã phái người đến nói với Thần vương phủ rồi, Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy việc này cũng vô cùng kinh hãi, tuy răng hắn không hy vọng Triệu Khương Lan qua đêm ở bên ngoài nhưng vì liên quan đến Hồng Mai nên hắn cũng ngầm đồng ý.
Sắc trời đã tối, Mộ Dung Bắc Hải lui ra khỏi phòng, Triệu Khương Lan tắt đèn rồi năm xuống bên cạnh Hồng Mai. Mộ Dung Bắc Hải không lập tức quay trở về phòng mà đi đến chỗ Lâm Linh Nhi. Lâm Linh Nhi nghe thấy Mộ.
Dung Bắc Hải suốt đêm đi về đây đã sớm dự tính được sẽ gặp rắc rối rồi. Chỉ là nàng ta không ngờ rắng nha hoàn này đối với hẳn quan trọng như vậy, vừa xảy ra chuyện vậy mà lại khiến cho hắn vội vàng quay trở về đây như vậy, thật sự tức chết rề Hộ vệ sớm đã có phòng bị, đứng không xa canh giữ ở hai bên Lâm Linh Nhi.
Mộ Dung Bắc Hải cũng không nhiều lời với bọn họ, hắn bình tĩnh nói với Lâm Linh Nhi: “Ngươi đưa tay ra đây, bổn vương có thứ muốn đưa cho ngươi.”
Lâm Linh Nhi sửng sốt một lúc, nhìn thấy hẳn không giống như đang nổi giận liền cẩn thận đưa tay ra. Hộ vệ cũng cảm thấy Mộ Dung Bắc Hải có lẽ không dám ra tay khi Lâm Linh Nhi đang mang thai nên cũng không ngăn cản. Ai biết được Mộ Dung Bắc Hải trực.
tiếp kéo tay phải của Lâm Linh Nhi rồi dùng sức bẻ gập, ngón tay út của nàng ta liền trở nên vặn vẹo.
Lâm Linh Nhi đột nhiên hét lên: ”A, cứu mạng!”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải không thay đối, giây tiếp theo chỉ nhìn thấy ngón tay của Lâm Linh Nhi mềm oặt rũ xuống.
Nếu như không phải có một lớp da thịt bao bọc lấy thì e là ngón tay đó đã rơi xuống rồi. Hộ vệ hít sâu một hơi, bọn họ muốn ngăn lại nhưng đã muộn rồi, Mộ Dung Bắc Hải ra tay quá nhanh.
Lâm Linh Nhi đau dến mức sắc mặt tái xanh, run rẩy mở miệng: “Vương gia, ngài vậy mà…”
“Cảm thấy mùi vị bị gấy tay như thế nào, có phải rất thoải mái không?” Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Hải lạnh như băng nhìn nàng ta.
“Đây chỉ mới là bắc đầu thôi, Lâm Linh Nhi, ngày tháng sau này của người sẽ hối hận gấp trăm ngàn lần vì những gì ngươi đã làm với Hồng Mai” Hắn không thèm nhìn nàng ta thêm một cái, nói xong liền quay người rời đi.
Trước khi đi cũng không quên dặn dò: ‘Đêm khuya nhiều sương, đại phu cũng đã nghỉ ngơi rồi, chút thương tích này không cần phải phiên thái y đến xem đâu”
Lâm Linh Nhi đai đến mức lăn lộn trên mặt đất, thị vệ vô cùng sợ hãi, sao có thể không đi tìm đại phu được. Nha hoàn hồi môn của nàng ta vội vàng chạy ra ngoài mời thái y đến.
Thái y vừa nhìn thấy ngón út trực tiếp bị tách ra khỏi xương bàn tay liên vội đến độ đầu đầy mồ hôi: “Cái này, khỏi bẩm Trắc phi, hoàn toàn không có cách nào nối lại được. Bây giờ phần thừa ra nằm ở bên ngoài, chỉ có thể buộc lại, tại hạ nghĩ rằng có lẽ nên… trực tiếp chặt đứt ngón út đi.
“Đêm nay muội sẽ ở đây trông coi Hồng Mai, muội lo nàng ấy sẽ phát sốt hoặc co giật, sẽ có những bệnh biến chứng không thể đi lại được.
Mộ Dung Bắc Hải tất nhiên không có ý kiến gì. Triệu Khương Lan đã phái người đến nói với Thần vương phủ rồi, Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy việc này cũng vô cùng kinh hãi, tuy răng hắn không hy vọng Triệu Khương Lan qua đêm ở bên ngoài nhưng vì liên quan đến Hồng Mai nên hắn cũng ngầm đồng ý.
Sắc trời đã tối, Mộ Dung Bắc Hải lui ra khỏi phòng, Triệu Khương Lan tắt đèn rồi năm xuống bên cạnh Hồng Mai. Mộ Dung Bắc Hải không lập tức quay trở về phòng mà đi đến chỗ Lâm Linh Nhi. Lâm Linh Nhi nghe thấy Mộ.
Dung Bắc Hải suốt đêm đi về đây đã sớm dự tính được sẽ gặp rắc rối rồi. Chỉ là nàng ta không ngờ rắng nha hoàn này đối với hẳn quan trọng như vậy, vừa xảy ra chuyện vậy mà lại khiến cho hắn vội vàng quay trở về đây như vậy, thật sự tức chết rề Hộ vệ sớm đã có phòng bị, đứng không xa canh giữ ở hai bên Lâm Linh Nhi.
Mộ Dung Bắc Hải cũng không nhiều lời với bọn họ, hắn bình tĩnh nói với Lâm Linh Nhi: “Ngươi đưa tay ra đây, bổn vương có thứ muốn đưa cho ngươi.”
Lâm Linh Nhi sửng sốt một lúc, nhìn thấy hẳn không giống như đang nổi giận liền cẩn thận đưa tay ra. Hộ vệ cũng cảm thấy Mộ Dung Bắc Hải có lẽ không dám ra tay khi Lâm Linh Nhi đang mang thai nên cũng không ngăn cản. Ai biết được Mộ Dung Bắc Hải trực.
tiếp kéo tay phải của Lâm Linh Nhi rồi dùng sức bẻ gập, ngón tay út của nàng ta liền trở nên vặn vẹo.
Lâm Linh Nhi đột nhiên hét lên: ”A, cứu mạng!”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Hải không thay đối, giây tiếp theo chỉ nhìn thấy ngón tay của Lâm Linh Nhi mềm oặt rũ xuống.
Nếu như không phải có một lớp da thịt bao bọc lấy thì e là ngón tay đó đã rơi xuống rồi. Hộ vệ hít sâu một hơi, bọn họ muốn ngăn lại nhưng đã muộn rồi, Mộ Dung Bắc Hải ra tay quá nhanh.
Lâm Linh Nhi đau dến mức sắc mặt tái xanh, run rẩy mở miệng: “Vương gia, ngài vậy mà…”
“Cảm thấy mùi vị bị gấy tay như thế nào, có phải rất thoải mái không?” Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Hải lạnh như băng nhìn nàng ta.
“Đây chỉ mới là bắc đầu thôi, Lâm Linh Nhi, ngày tháng sau này của người sẽ hối hận gấp trăm ngàn lần vì những gì ngươi đã làm với Hồng Mai” Hắn không thèm nhìn nàng ta thêm một cái, nói xong liền quay người rời đi.
Trước khi đi cũng không quên dặn dò: ‘Đêm khuya nhiều sương, đại phu cũng đã nghỉ ngơi rồi, chút thương tích này không cần phải phiên thái y đến xem đâu”
Lâm Linh Nhi đai đến mức lăn lộn trên mặt đất, thị vệ vô cùng sợ hãi, sao có thể không đi tìm đại phu được. Nha hoàn hồi môn của nàng ta vội vàng chạy ra ngoài mời thái y đến.
Thái y vừa nhìn thấy ngón út trực tiếp bị tách ra khỏi xương bàn tay liên vội đến độ đầu đầy mồ hôi: “Cái này, khỏi bẩm Trắc phi, hoàn toàn không có cách nào nối lại được. Bây giờ phần thừa ra nằm ở bên ngoài, chỉ có thể buộc lại, tại hạ nghĩ rằng có lẽ nên… trực tiếp chặt đứt ngón út đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook