Lâm thái úy hừ một tiếng: “Bây giờ nói những lời này còn có ích gì chứ! Con cũng đã được gả cho người khác rồi, sao có thể xứng với Sơn vương điện hạ nữa đây”

“Cha đừng quên là mình còn có một đứa con gái nữa đấy”

Lâm Gia Uyển vừa dứt lời, phu thê Lâm thái úy đều nhìn sang nàng ta.

Đầu lông mày của Lâm phu nhân nhíu lại: “Con đang nói đến Linh nhi sao? Sức khỏe của Linh nhi không được tốt, ta và cha của con chưa bao giờ nghĩ đến ngày Linh nhi có thể lập gia đình, dựa theo quẻ thì có thể nói trời sinh Linh nhi đã phải gắn liền với thuốc thang, cũng không thể sống quá hai mươi tư tuổi”

Linh nhi mà Lâm phu nhân nhắc đến chính là Lâm Linh Nhi, không ai khác, chính là muội muội song sinh của Lâm Gia Uyển.

Tuy hai người có cùng xuất thân, khuôn mặt cũng gần giống nhau như đúc, nhưng sức khỏe hai bên lại vô cùng chênh lệch.

Ngay từ nhỏ thân thể của Lâm Linh Nhi đã mang nhiều bệnh tật, cả nhà chăm sóc nuôi dưỡng cho uống biết bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn.

Trước kia bọn họ gặp được một vị đạo sĩ, ông đã nói rằng nàng ta sẽ không sống quá hai mươi tư tuổi. Hơn thế nữa người ra kẻ vào ở nhà họ Lâm quá nhiều, không thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Tốt hơn hết là để nàng ta đến một nơi non sông nước biếc mà tĩnh dưỡng mới có thể kéo dài tuổi thọ một chút.

Chính vì vậy, từ nhiều năm trước Lâm Linh Nhi đã được sắp xếp đến một căn nhà khác của nhà họ Lâm ở thôn trang ngoại thành.

Bởi vì sức khỏe của nàng ta không tốt nên những ngày lễ, ngày tết cũng chưa từng quay về.

Mà có đôi khi chính phu thê thải úy sẽ đến thôn trong đó để thăm nàng ta.

Lần đi thăm gần đây, bọn họ còn thấy sắc mặt của con gái tệ hơn trước kia rất nhiều. Khuôn mặt gầy gò đến nổi xương gò má hiện rõ, tái nhợt không còn chút máu. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta, bọn họ đều rất buồn bực, lại thêm gần đây có nhiều việc xảy ra, bọn họ càng không muốn đi thăm nàng ta.

Lần cuối cùng tỷ muội hai người gặp nhau là ở hôn lễ của Lâm Gia Uyển.

Sau khi được gả vào nhà họ Liên, Lâm Gia Uyển bận rộn lo việc trong nhà nên thật sự chưa có dịp đi thăm người em gái này. Tuy là một cặp song sinh, nhưng nàng ta lại không hề cảm thấy gần gũi với đứa em này.

Bây giờ nàng ta đột nhiên nhắc đến Lâm Linh Nhi khiến Lâm thái úy thấy rất khó hiểu: “Sao vậy, nhắc đến muội muội của con làm gì?”

Ông ta không dám tin vào mắt mình mà nhìn Lâm Gia Uyển: “Con điên rồi sao? Lời như vậy mà con cũng có thể nói ra à, con muốn trao đổi thân phận với Linh nhi, là muốn để con bé trở thành con dâu nhà họ Liên sao? Nhưng Liên Khuê Nghiêm không phải kẻ ngu, thê tử chung giường chung gối với hắn ta không lẽ hắn ta không nhận ra?”.

“Không phải là hắn ta không nhận ra. Nhưng nếu Lâm Gia Uyển chết đi thì làm sao hắn có thể nhận ra được nữa?”

Lâm phu nhân đứng bật dậy: “Nói vớ nói vẩn, con đang khỏe mạnh như vậy thì làm sao mà chết được!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương