"A, đây là thị thiếp của tiểu gia ta, ngươi tính toán dễ dàng vậy sao, ngươi sao xứng nhìn kỹ khuôn mặt nàng. Nhưng nàng hôm nay ban đầu còn chưa có việc gì, dùng gì đó của nhà người mới biến thành như vậy. Như thế, ngoài việc đồ nhà người có vấn đề ra thì còn có thể là lý do gì chứ? Ta không quan tâm, chuyện thành ra như vậy, người dù thế nào cũng phải bồi thường một trăm lượng bạc, còn phải quỳ xuống khẩu đầu với tiểu gia ta, nếu không, chúng ta không để yên đâu!".

Triệu Khương Lan cười nhạt, hắn thật đúng là dám nói. Với thân phận hiện tại của nàng, ngay cả thấy Chiêu Vũ Đế cũng không không cần quỳ xuống. Hắn chỉ là một chất nhị không đắc thế của Trữ Quốc Công mà cũng dám làm khó dễ nàng.

Thế nhưng nàng không lấy thân phận vương phi ra nên ở trong mắt Liên công từ chỉ là một dân thường, đương nhiên bị khinh thường.

Những người chung quanh nghe được một trăm lượng bạc liền hít mạnh một hơi.

Nhiều bạc như vậy sợ là có thể mua cả cửa hàng rồi, vị Triệu công tử này mặc dù ăn mặc quý phái, nhưng chưa chắc có thể xuất ra một khoản tiền lớn như vậy.

Khi đám người còn đang nghị luận không dứt, Dịch Chân lại đột nhiên đưa một nữ tử tới. Trong tay nàng ta là một hòm thuốc, đợi đến gần mới nhìn rõ thân phận.

Đây là nữ đại phu của Hướng Như Đường, họ Hứa, bởi vì y thuật rất khá, nên rất được nữ quyển trong kinh hoan nghênh.

Triệu Khương Lan hướng nàng làm cử chỉ chào, rồi hướng Liên công tử nói: "Nếu tại hạ là ngoại nam không thích hợp thay Liên công tử để kiểm tra cho nữ quyến trong nhà thì chi bằng để Hứa đại phu xem một chút đi. Y thuật của nàng nổi danh trong kinh, hẳn là có thể nhìn ra nguyên CÓ." Liên công tử không tình nguyện: "Ngươi có ý nghi ta vụ hãm ngươi hay sao?

"Cũng khó nói lắm, sáng nay khi công tử mua đồ xong, ra về còn cao giọng cảnh cáo tại hạ, bảo ta cẩn thận một chút, nhất định sẽ hối hận vì đã bán một số thứ cho ngài. Rồi ngay buổi chiều liền xảy ra chuyện, thiên hạ này sao có chuyện trùng hợp như vậy. Còn không phải là miệng ngài linh quá sao, nói đầu chuẩn đó, quyết tâm tìm tại hạ gây rối".

Vừa nghe Triệu Khương Lan nói như vậy, người xem náo nhiệt lại bàn tán. Không biết ai nhắc tới chuyện mấy ngày trước ở lâu Yên Vũ, Triệu Minh thắng Tổng Đạt trong trận so tài đánh cờ, lúc đó Liên công tử liền cố ý động thủ, kể từ đó, hai người đã sớm kết thù oán rôi.

Bởi vậy, người vây xem đều chỉ chỉ trỏ trỏ Liên công tử, nói hắn không ra gì.

Thực ra, Triệu Khương Lan có bố trí người ở trong đám người cố ý nói như vậy, nàng đã báo trước với Dịch Chân rồi.

Một là bảo hắn nhanh đi mời Hứa đại phu qua đây.

Hai là tạo thể làm cho người ngoài biết Triệu Minh cùng Liên công tử từng có va chạm, cứ như vậy, dù kết quả thế nào, đều không ảnh hưởng quá nhiều đến danh tiếng của cửa tiệm.

Triệu Khương Lan nhìn hắn: “Làm sao, không phải là Liên công tử trong lòng có quỷ mới không dám cho đại phu xem chứ. Nếu quả thật là như vậy, chi bằng tại hạ đi nha môn mời quan lão gia làm chủ, không biết loại chuyện như vu oan giá họa, nha môn có quản hay không?”

"Ai vu oan chứ! Xem thì xem”.

Hắn kéo thị thiếp đến trước mặt Hứa đại phu, nhìn Hứa đại phụ có chút cảnh cáo: "Tốt nhất người xem cho kỹ, chớ có nói hươu nói vượn”

Hứa đại phu cũng tỉnh táo liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn không chịu lời uy hiếp này.

Lật khăn che mặt lên, ngón tay nàng sờ sờ trên mặt thị thiếp này, thờ ơ nói với Triệu Khương Lan: "Triệu công tử, vấn đề trên mặt vị di nương này là do trầy da, như thể bị thứ gì đó thô ráp mài lên, hắn là không liên quan đến son phấn"

Nàng ta vừa dứt lời, Liên công tử liền hung hăng đẩy Hứa đại phu một cái: "Mù mắt chó của ngươi, dị ứng rõ ràng như vậy mà người không nhìn ra, vậy mà nói là trầy da, ngươi có biết y thuật không thế?"

- ---------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương