Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Chương 14: Chưa Chết

Phòng chứa thi thể rất lớn cũng rất rộng rãi xung quanh có hai ô cửa sổ trên nóc nhà còn có cái miệng gió lớn nhìn qua trông khá đơn giản nhưng đàng hoàng.

Nhìn tổng thể mà nói cách thiết kế của phòng chứa thi thể này cũng khá tốt bất kể là ánh sáng hay là hiệu quả thông gió cũng cực kỳ tốt phần không khí ẩm ở bên trong phòng cũng không nặng bước vào phòng chứa thi thể nhưng lại không có cảm giác âm u cũng không ngửi thấy mùi thối rữa của thi thể thối rữa.

Phượng Khương Trần cảm thấy hài lòng mà gật đầu một cái người thời cổ đại thông minh hơn người hiện đại nhiều từ cái cách xây dựng phòng chứa thi thể này thì cũng có thể nhìn ra được.

Không có một món đồ công nghệ cao hoàn toàn lợi dụng vào hoàn cảnh tự nhiên mà vẫn có thể bảo đảm ở bên trong này sạch sẽ và gọn gàng.

Đi vào trong phòng chứa thi thể nhìn từng hàng thi thể trong tình trạng chết thảm ở phía xa Phượng Khương Trần cũng không hề nhíu mày lại dù chỉ một lần.

Nàng không được sống trong phòng ấm chứa đầy đóa hoa mà là bác sĩ phải trải qua khói lửa trên chiến trường nàng cũng đã từng chứng kiến qua tình cảnh thảm hơn lúc này nhiều.

Những thi thể kia được ngâm trong Formalin các cổ thi thể với hình thù kỳ lạ quả thật là nàng gặp qua nhiều lần rồi.

Không còn cách nào khác nàng có một sư huynh là người khám nghiệm tử thi.

Mỗi khi nàng rảnh rỗi không có gì làm là nàng luôn bị sư huynh kéo đi hỗ trợ.

Thời gian mà nàng tiếp xúc với người bệnh thi thể còn nhiều hơn là khi tiếp xúc với người bình thường.

Lặng lẽ cúi đầu ba cái về phía thi thể nàng bày tỏ sự tôn trọng đối với người chết không cần quan sai chỉ chính Phượng Khương Trần đã tự tìm được cơ thể nha hoàn của nàng.

Thi thể được trùm lên bởi một miếng vải trắng chỉ để lộ ra cái mu bàn tay trên mu bàn tay của thi thể có vết thương nhỏ lúc này đang thành màu trắng nhìn qua vừa âm u vừa kinh khủng.

Phượng Khương Trần khẽ thở dài một tiếng sự tức giận vì người nha hoàn này đã phản bội nàng lúc này cũng đã hoàn toàn biến mất.

Người chết thì khoản nợ cũng mất!

Nàng so đo với một người đã chết làm gì tiểu nha hoàn này chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi.

Đáng chết là người đã lợi dụng nha hoàn này!

“Nàng ta có di vật nào không?” Phượng Khương Trần lên tiếng hỏi vị quan sai đứng một bên.

Nàng tới linh thi là muốn từ trong tay tiểu nha hoàn này tìm ra một ít manh mối.

“Không có lúc nha hoàn này được người vớt lên ừm… Không một mảnh vải che thân.



“Nàng ta bị người khác xâm phạm?” Khuôn mặt của Phượng Khương Trần lập tức biến sắc sau đó nàng vén tấm vải trắng đang trùm trên thi thể.

Hô… Phượng Khương Trần hít vào một hơi thật sâu

Toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là lành lặn trên người nàng ta đầy vết bầm tím dấu tay nam nhân ở trên người nàng ta tùy tiện nhìn cũng có thể thấy nửa thân dưới lại càng không thể chịu nổi trước khi chết thì nàng ta đã bị người khác lăng nhục.

Nhìn dấu tay in trên người nàng ta thì có thể xác định không chỉ có một người hơn nữa nhìn qua khuôn mặt đó mặc dù đã sưng húp thành bánh bao nhưng nàng nhìn ra được là trước khi nàng ta chết đã hoảng sợ và đau đớn đến dường nào.

Cặp mắt hướng lên trừng to giống như chết không nhắm con mắt.

Cưỡng Gian!

Đúng là quá đáng.

Phượng Khương Trần siết chặt quả đấm nhìn dáng vẻ chết thảm của Uyển Tâm.

Đối phương là đang cảnh cáo nàng sao?

Uyển Tâm chính là kết cục của nàng?

Dùng cách này để cảnh cáo đúng là không thể nào quá đáng hơn được nữa.

Quan sai thấy nét mặt nhập tâm của Phượng Khương Trần nghĩ rằng nàng sợ cho nên vội vàng gọi nàng: “Phượng tiểu thư? Phượng tiểu thư?”

Phượng Khương Trần hoàn hồn lại nàng vội lắc đầu: “Ta không sao.



Vừa dứt lời nàng lập tức chuẩn bị đi ra ngoài nhưng ngay lúc này không biết là bản thân vô tình hay là thế nào mà hai chân của Phượng Khương Trần trở nên mềm nhũn cả người nàng nhanh chóng ngã về phía thi thể bên cạnh Uyển Tâm.

“A…”

Phượng Khương Trần hét lên một tiếng nàng cố gắng duy trì thăng bằng nhưng không kịp nữa rồi nàng đã ngã xuống bên cạnh!

“Bộp… “ Một tiếng vang lên Phượng Khương Trần ngã xuống dưới người nàng là cổ thi thể nhỏ nhắn mềm nhũn.

“Hửm? Ấm áp? Thi thể còn nhiệt độ?” Phượng Khương Trần nằm ở chỗ đó không nhúc nhích nàng cẩn thận áp lỗ tai vào chỗ buồng tim.

Rất yếu ớt nhưng tim vẫn còn đập.

Sắc mặt của Phượng Khương Trần trở nên vui hẳn nàng biết người này nhất định chưa chết.

Lúc Phượng Khương Trần đang chuẩn bị mở túi trị liệu thông minh ở bên tay trái của nàng định kiểm tra một chút cổ “Thi thể” này là thế nào thì cửa phòng chứa thi thể đột nhiên mở ra.

Một quý công tử đi cùng với quan sai bước vào.

Đầu tiên khi thấy hai tay của Phượng Khương Trần đặt trên người “Thi thể” thì khuôn mặt của quý công tử đi tuốt ở đằng trước mặt lập tức biến sắc hắn còn lớn tiếng quát:

“Người nào lại dám không tôn trọng thi thể của đệ đệ ta ngươi còn không mau bỏ tay của ngươi ra!”

Nam nhân đang nói chuyện tên là Tô Vân Thanh đại thiếu gia của nhà họ Tô cũng chính là thân nhân của thi thể này.

Quan sai vừa nghe hắn nói thế thì lập tức hoàn hồn vừa chuẩn bị tiến tới kéo Phượng Khương Trần ra đã bị Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn nàng lạnh lùng nói với quan sai:

“Cút các ngươi muốn hại chết hắn sao?”

Quan sai lập tức dừng bước chân lại Tô Vân Thanh vốn dĩ muốn xông lên trước cũng khựng lại hắn run rẩy hỏi:

“Cô cô nương cô nương vừa nói gì? Đệ đệ của ta hắn…”

Tô Vân Thanh không dám tin vào những gì mà hắn nghe được.

Chưa chết sao?

Đệ đệ thật sự chưa chết sao?

Tô Vân Thanh cũng là thiếu gia của đại gia tộc đừng nói là cô nương như Phượng Khương Trần cho dù có thân phận là bằng hữu tốt với hắn cũng không dám dùng cái giọng này để nói chuyện với hắn nhưng không biết thế nào.

Trời xui đất khiến Tô Vân Thanh dừng bước đứng ở một bên quan sát đối với lời của Phượng Khương Trần mà nói có một loại năng lực khiến cho người ta tin.

“Chưa có chết bây giờ các ngươi tránh ra đừng làm cản trở ta.

” Phượng Khương Trần cũng không thèm quay đầu lại nàng cẩn thận kiểm tra “Thi thể” trước mặt.

Túi trị liệu thông minh đưa ra kết luận là đường hô hấp có dị vật dấu hiệu sống yếu ớt phải tiến hành cứu nguy ngay.

Nếu như ở hiện đại lập tức làm giải phẫu là được nhưng bây giờ…

Nàng có thể làm cuộc giải phẫu này chỉ là người ở đây sẽ để cho nàng động vào sao?

Người khám nghiệm tử thi đứng bên cạnh nghe được lời này của Phượng Khương Trần thì sắc mặt trở nên rất khó coi hắn ta lớn tiếng nói: “Cô là cô nương nhà nào Tô tiểu công tử không còn khí tức nữa có thể xác định là đã chết.



Lời mà Phượng Khương Trần nói đối với người khám nghiệm tử thi là một loại khiêu khích thì dĩ nhiên là hắn ta cảm thấy bất mãn rồi!

Người khám nghiệm tử thi nói là để Tô Vân Thanh tỉnh lại đúng vậy sao hắn có thể tin tưởng một cô nương được thế nên hắn lập tức hỏi tên quan sai đang đứng một bên.

Quan sai cẩn thận tiến lên nhún nhường nói: “Tô công tử vị này là Phượng tiểu thư Phượng Khương Trần tiểu thư tới là để lĩnh thi nha hoàn của tiểu thư không may gặp chuyện ạ.



“Phượng Khương Trần Lãng Vương phi trước đây trong ngày hỉ xuất hiện ở cửa thành với bộ y phục không chỉnh tề xông thẳng vào hoàng cung Phượng Khương Trần?” Tô Vân Thanh vừa nghe xong sắc mặt hắn lập tức trở nên rất khó coi.

Hắn đúng thật là ngu lại thật sự đi tin vào lời của cô nương này cho là đệ đệ của hắn vẫn chưa chết.

Phượng Khương Trần nghe thấy trong giọng nói ôn hòa của Tô Vân Thanh có phần khinh bỉ thì nàng cũng không hề khách khí mà phản bác lại:

“Tô công tử phải không? Ta là Phượng Khương Trần không sai nhưng có hai điều ngươi nói sai rồi thứ nhất ta không phải là Lãng Vương phi gì đó thứ hai ta không có xông vào hoàng cung.



“Ta mặc kệ ngươi là ai bây giờ ngươi lập tức cút tránh xa thi thể đệ đệ ta ra một chút ta không muốn nhìn thấy loại nữ nhân không trong sạch như ngươi đụng vào đệ đệ ta!”

Tô Vân Thanh cắn răng tiến lên nhanh chóng chuẩn bị kéo Phượng Khương Trần ra.

Ở trong mắt hắn nữ nhân không thuần khiết dơ dáy bẩn thỉu hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân này đụng vào đệ đệ hắn.

Phượng Khương Trần đang suy nghĩ ngoài cách làm giải phẫu để cứu chữa ra nhất thời chưa kịp xem xét kỹ đã bị Tô Vân Thanh lôi ra ngoài cả người nàng ngã nhào xuống đất.

Nàng ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt đầy tức giận và xem thường của Tô Vân Thanh Phượng Khương Trần giận đến mức muốn giết người.

Người không khiết người cả nhà ngươi cũng người không khiết!

Nàng có không trong sạch hay không cũng đâu có liên quan gì tới người ngoài nàng không phải là nguyên nhân lây bệnh.

Tô Vân Thanh bị Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn thì có hơi chột dạ hắn rống to: “Nhìn cái gì còn không mau đích ném người ra ngoài cho ta ai cho phép nữ nhân không trinh không khiết đến gần đệ đệ của ta.



“Dạ dạ.

” Quan sai tiến lên vừa chuẩn bị kéo Phượng Khương Trần ra ngoài.

Phượng Khương Trần một vị tiểu thư nhà quan không nơi nương tựa so dáng với công tử nhà họ Tô tất nhiên là công tử nhà họ Tô quan trọng hơn rồi nâng lực phân biệt này quan sai vẫn nên có nếu không làm sao thì vào được.

Ở phía phòng chứa thi thể Tây Lăng Thiên Lâm và nam nhân mặc hắc y cũng đang nhìn cảnh này.

Khóe miệng của người phía trước cong lên nở một nụ cười giễu cợt.

Phượng Khương Trần cái thế giới này không phải ngươi muốn sống là có thể sống đâu.

Chỉ là có Bổn cung bảo vệ ngươi ngươi có thể sống tốt rồi.

Còn người sau thì lại không lộ ra chút biểu tình nào Phượng Khương Trần có quan hệ gì với hắn đâu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương