Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 165: Vợ bất cẩn - Chồng phẫn nộ
Gửi đến cô nàng @HOangsNGans xinh thì không biết, mập ốm cũng không biết luôn cơ mà có lẽ nhỏ tuổi hơn bà chị đang vật vã với năm 2 đại học này. Kỳ thi cuối kỳ ở khoảng thời gian này chắc sắp tới rồi, nhớ đạt được danh hiệu học sinh giỏi, rồi tự hào kiêu ngạo mà khoe với bà chị này, dù chỉ mấy dòng chữ suông nhưng nếu có thể khiến nhóc có động lực thì sao ta thấy cũng không đủ cả...thế nhá..quà của chị đó ngốc ạ...
Từ sau khi Âu Dương Vũ được thái hậu truyền lệnh chuyển vào điện Phương Hoa ở thì Ninh vương phủ trở nên yên tĩnh rất nhiều.
Dạ Trọng Hoa gần như mất ngủ cả đêm. Hắn ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn, trong đầu luôn chỉ có một hình bóng của Âu Dương Vũ những khi nằm bên cạnh hắn. Mỗi lần hắn bận rộn xong trở về, được nhìn thấy dáng vẻ không chút phòng bị cùng với cái miệng chúm chím đôi khi lẩm bẩm gì đó hệt như một đứa trẻ của nàng dường như đã trở thành một thói quen. Hắn khó có thể nào chợp mắt được, không có nàng ở đây, mọi chuyện xảy ra xung quanh hắn đều trở nên vô vị nhàm chán, đến cả vị giác cũng mất đi chức năng của nó, ăn thức gì cũng không vô. Một cuộc sống không có người con gái hắn yêu quả thực vô cùng khó khăn.
Và ngay cả những kẻ hầu người hạ trong phủ đều phải hứng chịu sự trống trải đến phát bạo này của chủ tử mình, cả ngày chủ tử bọn hắn đều tỏ ra khó chịu, hầu hạ có chu đáo thế nào cũng bị lôi ra ngoài phạt.
Kể từ khi Âu Dương Vũ ở lại điện Phương Hoa, đám ma ma bên cạnh thái hậu đều hầu hạ, chăm sóc nàng vô cùng đặc biệt cẩn thận.
Âu Dương Vũ phát hiện gần đây cơ thể mình có một sự biến đổi lớn, nàng có vẻ ăn ngủ nhiều hơn trước, ăn cơm chiều xong, cả người đều vô cùng mệt mỏi, xin phép thái hậu trở về sau đó chui vào trong chăn ấm nghỉ ngơi.
Đánh một giấc ngủ ngon cho đến khi nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, cổ họng cảm thấy khô khốc, muốn uống chút nước cho nên mới bừng tỉnh mở mắt, định gọi Trúc Lục mang nước đến cho mình thì đột nhiên phát hiện bên tai mình có một loại hơi thở xông đến, chóp mũi nàng tràn ngập mùi hương quỳnh.
Âu Dương Vũ thật sự không rõ chuyện gì đang xảy ra, bày ra bộ mặt bất ngờ tò mò vươn tay sờ thử vị trí bên cạnh mình, đúng thật là có một cơ thể ấm áp nào đó. Âu Dương Vũ mở to mắt, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới ánh sáng nhẹ dịu mờ ảo khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, hàng lông mày rậm, sống mũi cao cùng với bờ môi mỏng, cho dù hai đôi mắt nhắm chặt vẫn có thể toát lên một sự trầm ổn của sự anh tuấn cùng khí chất, từng đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt hắn rõ ràng góc cạnh mà sắc nét, từng nhịp thở của hắn đều đều cộng thêm cánh tay rắn chắc của hắn đặt lên eo nàng.
Cảm giác được có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, Dạ Trọng Hoa khẽ cử động, lười biếng mở mắt, giọng nói trầm ổn đầy hấp dẫn của hắn vang lên: “Sao lại tỉnh?”
“Khát nước.” Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói một câu thì lập tức sau đó Dạ Trọng Hoa rời khỏi giường, đứng dậy đi đến rót nước rồi cẩn thận đút cho nàng.Từng ngụm nước ấm dần dần lấp đầy cổ họng khô khan khiến nàng nhất thời cảm thấy thư thái hẳn ra. Sau đó Âu Dương Vũ nằm xuống giường lần nữa. Thân mình đàn ông rắn chắc, nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy nàng, thậm chí nàng còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh dịu nhẹ quen thuộc. Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng ôm nàng ôm vào lòng, đầu cúi xuống, cằm đặt giữa hõm vai nàng, tham lam ngửi lấy hương thơm nơi mái tóc hơi rối của nàng.
Âu Dương Vũ không ngờ chỉ mới có một ngày xa nhau, Dạ Trọng Hoa đã không chịu nổi tìm đến nàng: “Sao chàng lại vào đây?”
Dạ Trọng Hoa tỏ vẻ thản nhiên, dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên một tia quyến rũ, mê hoặc lòng người, giống như một liều thuốc kích thích khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc: “Nhớ nàng.”
Tim Âu Dương Vũ không khỏi đập liên hồi, không biết vì trái tim của người phụ nữ trong thời kì mang thai trở nên nhạy cảm hơn bình thường, hay nàng thực sự cảm động với hai chữ ngọt ngào từ miệng hắn phát ra. Nàng có chút vui sướng, hạnh phúc xoay người đáp lại cái ôm của hắn như muốn dùng hành động của mình trả lời hắn rằng “ Nàng cũng vậy“. Vẫn cái ôm ấm áp quen thuộc, vẫn vòng tay rắn chắc nơi đây, vẫn mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng nơi chóp mũi, Âu Dương Vũ thoải mái đi vào giấc ngủ.
Dạ Trọng Hoa lặng lẽ ngồi ngắm cô gái trong lòng mình, đúng là chỉ có bên cạnh nàng mới khiến hắn an giấc. Ngũ nhi ngốc của hắn, nàng thực sự thích ở đây sao? Một nơi đầy tạp nham, bốc mùi hiểm nguy nơi hoàng cung? Trong lòng hắn không phút nào yên khi để mặc nàng an thai ở một cái nơi thiếu sự bảo vệ của hắn. Chỉ khẽ thở dài, vươn tay khẽ vuốt lọn tóc còn vương trên trán nàng, sau đó cũng đi tìm Chu công.
Hai vợ chồng đánh một giấc ngủ ngon cho đến ngày hôm sau vừa định ra khỏi cửa thì có bà lão nào đó đã đứng phòng thủ trước cửa, và không ai khác ngoài Thái hậu đang dùng khuôn mặt đầy phẫn nộ nhìn đứa cháu trai cứng đầu của mình - Dạ Trọng Hoa.
Âu Dương Vũ khẽ gọi: “Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu thật sự bị cái thằng nhóc Dạ Trọng Hoa chọc đến đau tim rồi, hai tay nắm chặt thành quyền, mặc dù biết thằng nhóc không phải là người dễ dàng chịu thỏa hiệp nhưng nay Vũ nhi đã có thai, thằng nhóc này sao cứ phải một giây, một phút dính lấy vợ mình như vậy, còn nghỉ đến chuyện chạy đến đây?: “Phi Bạch, có phải con lo lắng nơi này của ai gia không đủ tiện nghi để chăm sóc tốt cho Vũ nhi?”
Đáy mắt Dạ Trọng Hoa lóe lên một tia khó chịu, bất mãn, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Đúng vậy.”
“Thằng nhóc này, con nghĩ ai gia là ai mà không thể đảm bảo được những điều kiện tốt nhất chăm sóc vợ con, tốt nhất con cứ quay trở về phủ, ai gia sẽ chăm sóc vợ sủng của con chu đáo.” Phi Bạch chết bầm này, còn dám không tin tưởng bà lão có biết bao nhiêu kinh nghiệm dày dặn trong người, tự ái nổi lên, lập tức lệnh cho người đuổi khách.
Nói không tin tưởng lão, tiểu tử con xem lại cách chăm sóc vợ mình đi, một ngày năm bữa đều tống vào bụng nó không biết bao nhiêu là đồ tốt, đồ quý, khiến cho bụng con bé sắp hư hỏng luôn rồi kìa.Mặc dù Dạ Trọng Hoa không cam tâm nhưng vì bà cụ già này đã nói như vậy, hắn tạm thời tin tưởng một lần, liếc nhìn về phía Âu Dương Vũ sau đó rời đi.
Sau khi Thái hậu nhìn Dạ Trọng Hoa rời đi, vẻ mặt nghiêm khắc khi nãy liền dịu đi một ít, nắm lấy tay Âu Dương Vũ: “Vũ nhi, là lần đầu mang thai cho nên phải biết quý trọng bản thân. Đừng quan tâm đến cảm nhận của thằng nhóc đó, biết không?”
Thật ra khi nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, Âu Dương Vũ có chút không nỡ, nhưng cũng đành nghe theo Thái hậu, cúi mặt thấp xuống, che giấu vẻ khó xử của mình.
“Cái gì? Con tiện nhân Âu Dương Vũ bây giờ đang ở trong cung sao?” Hoàng hậu tức giận quát một tiếng, cơ thể run lên, ngực kịch liệt phập phồng.
Người mà nàng hận nhất - Âu Dương Vũ, vì lúc trước cô ta an thai ở trong Ninh vương phủ, cho nên dù có thuê ám vệ hay cài gián điệp thì cũng không qua được hàng phòng ngự được bố trí kỹ lượng trong phủ, số người canh phòng Ninh vương phủ tuy không nhiều nhưng đều là những người tinh nhuệ, xuất sắc vì vậy việc báo thù rửa hận là điều không thể.
Không ngờ hôm nay cô ta lại tự mình dâng đến cửa, trên gương mặt có chút tái nhợt của hoàng hậu trở nên ngoan lệ, nếu đã vào đến trong cung rồi thì ngại gì không nhân cơ hội này trừng trị cô ta một phen?
Chỉ có điều, cần phải có trợ thủ mới được.
Lập tức trong đầu hoàng hậu liền nghĩ ngay đến một cái tên —— Dạ Phi Khanh.
“Đi mời ngũ hoàng tử đến đây!” Hoàng hậu nhỏ giọng phân phó với Tử Uyển.
“Vâng.” Tử Uyển cung kính, cúi đầu lui xuống.
Rất nhanh Dạ Phi khanh đã có mặt bên cạnh giường hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, không biết người gọi Phi Khanh đến là có chuyện gì?”
Ho khan một tiếng, âm thanh suy yếu của hoàng hậu vang lên: “Phi khanh, mẫu hậu có chuyện quan trọng muốn nhờ con giúp đỡ, con cứ ngồi xuống trước đi, Tử Uyển, dâng trà.”
Dạ Phi Khanh cúi đầu thi lễ ngồi một bên ghế, Tử Uyển tiến lên rót một ly trà cho hắn.
Một tay Dạ Phi Khanh nhẹ nhàng cầm quai ly trà, một tay tao nhã cầm lấy nắp ly gạt đi hơi trà bốc lên, thanh tao uống một ngụm sau đó trên mặt không dấu đi một tia tò mò.
Âu Dương Vũ vào cung, hoàng hậu tìm hắn, chuyện mà bà ta nhờ vả hắn đương nhiên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Xuyên qua bức mành che mỏng bên giường, Hoàng hậu có thể nhận ra vẻ mặt lạnh nhạt của Dạ Phi Khanh, có chút nóng ruột mở miệng nói: “Phi khanh, con chắc cũng biết tin Âu Dương Vũ đã vào cung?”
Dạ Phi Khanh giả vờ bày ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Ồ?Vào cung khi nào vậy?”
“Là hôm qua, Thái hậu mời cô ta vào cung, ở lại Điện Phương Hoa!” Ngữ điệu của hoàng hậu có mang theo một chút tức giận.
Dạ Phi Khanh khẽ mỉm cười nói: “Thái hậu thực sự rất quan tâm đến cô ấy.”
“Cũng không hẳn!” Trên mặt hoàng hậu lộ một vẻ phẫn uất, nếu không phải vì bà ta đã có ác cảm với mình từ trước thì mình cũng không phải bị gò bó thế này.Trên mặt Dạ Phi Khanh vẫn giữ vẻ thản nhiên cứ như chuyện mà hoàng hậu vừa rồi đề cập đến hắn chẳng thèm để tâm, cách một bức mành mỏng, hoàng hậu đưa mắt quan sát gương mặt Dạ Phi khanh nói: “Phi Khanh, con biết nay Phi Hi bị nhốt vào trong cung cấm chỉ là tạm thời thôi, trong lòng hoàng thượng vẫn luôn đinh ninh nó vô tội, là bị oan cho nên sẽ có một ngày hoàng thượng hiểu thấu rõ ràng mọi chuyện, sẽ trả tự do cho nó - ngay thôi.”
Dạ Phi Khanh bày ra bộ mặt thương tiếc, phụ họa nói: “Phi Khanh cũng biết Tứ ca nhất định là bị oan nhưng lại không tìm ra cách nào để cứu huynh ấy.”
Hoàng hậu nào có nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Phi Khanh, có nên chớp thời cơ tiếp tục nói: “Mà con biết không, con đường sự nghiệp sau này của Phi Bạch ắt sẽ gặp nhiều chông gai nhưng con đường của Phi Hi sẽ không như thế nếu như có sự giúp sức của Phi Khanh lúc này, đợi đến ngày nó tìm lại được tự do, việc tận hưởng vinh hoa phú quý, địa vị đối với con mà nói thì dễ như trở bàn tay.”
Hoàng hậu nói xong những lời này liền đưa mắt đánh giá sự thay đổi nét mặt của Dạ Phi khanh, muốn nhìn thấy được bộ dáng động tâm của hắn.
Dạ Phi Khanh cảm nhận được ánh mắt của hoàng hậu, không khỏi cười nói: “Có vẻ như Hoàng hậu nương nương rất tin tưởng Phi Khanh, Luận về năng lực mà nói, Phi Khanh còn kém xa Nhị ca rất nhiều.”
Cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa thể lật đổ được thế lực của Dạ Trọng Hoa.
Hoàng hậu có biết một chút năng lực của Dạ Phi Khanh, vì khi trước nhờ có Phi Khanh ra tay hiến kế mới có thể cứu Phi Hi thoát được một mạng cho nên bây giờ nàng cũng không muốn nói chuyện vòng vo với hắn: “Muốn đối phó với Dạ Trọng Hoa thì phải đánh vào điểm yếu của hắn, mà điểm yếu của hắn chính là vợ hắn - Âu Dương Vũ, loại phụ nữ nham hiểm như Âu Dương Vũ dưới sự coi trọng và yêu quý của thái hậu kia thì quả thực rất khó giải quyết cô ta, Phi Khanh, con có cách nào không?”
Dạ Phi Khanh chỉ nhợt nhạt cười, ôn nhuận thanh nhã nói: “Hoàng hậu nương nương không cần phải khổ tâm như vậy, người phụ nữ mang thai sợ nhất chính là việc đi đứng không cẩn thận, nếu như để nỗi sợ hãi này xảy ra, đương nhiên đứa bé kia cũng đừng mong có cơ hội nhìn thấy mặt trời.”
Hoàng hậu nhìn nét mặt thản nhiên thanh thiển đó liền hiểu rõ được ý tứ của hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Phi khanh nói phải lắm.”
Dạ Phi Khanh nâng ly trà lên, tinh tế thưởng thức, làm ra vẻ hồn nhiên như không có một màn thảo luận vừa rồi.
Sau khi Dạ Trọng Hoa bị thái hậu đuổi đi, Âu Dương Vũ cùng dùng xong bữa sáng với thái hậu, hai bà cháu quyết định đi dạo quanh viện để hít thở khí trời, bên trong viện không thiếu gì các loài hoa đẹp, mặc dù so với hoa mà Dạ Trọng Hoa trồng thì vẫn không được coi là đặc biệt. Tâm trạng Âu Dương Vũ rất tốt cho nên đi dạo vài vòng tận hưởng khí trời.
Vì đã được bố trí canh phòng nghiêm mật cho nên Âu Dương Vũ cũng ít cảnh giác, đi được một đoạn Thái hậu vì có chút mệt nên dặn dò Âu Dương Vũ vài câu sau đó trở về phòng, còn nàng thì thả lỏng người đi cùng với Trúc Lục. Nàng không ngừng lấy khăn lau mồ hôi cho Âu Dương Vũ: “Vương phi, người mệt chưa? Hay là chúng ta trở về đi?”Âu Dương Vũ lắc đầu, tự hôm nàng mang thai đến nay bị Dạ Trọng Hoa bảo vệ quá mức thắt chặt cho nên rất ít khi được đi dạo thoải mái thế này. Ở cổ đại việc sinh con là một trong những chuyện đòi mạng, nếu như không thường xuyên đi lại thì về sau sẽ không thuận lợi cho việc sinh đẻ!
Hai người cứ ung dung tản bộ cho đến khi đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu văng vẳng trong không khí. Còn chưa kịp định thần lại thì từ trong bụi cây một con mèo đen bất ngờ nhảy ra giơ móng vuốt xông về phía Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ bị tình huống trước mắt bất ngờ ập tới, không kịp phòng bị, theo bản năng lui ra sau vài bước. Trúc Lục đứng một bên chứng kiến sự tình cũng hét lên một tiếng, tay không ngừng kéo Âu Dương Vũ lui ra phía sau.
Trúc Lục thì không phát hiện nhưng Âu Dương Vũ phát giác ra được có một bóng người vừa mới lướt qua phía sau mình.
Trúc Lục nắm lấy Âu Dương Vũ giật lui ra sau thì đột nhiên bàn chân giẫm phải gì đó trơn trượt, không dám ảnh hưởng đến Âu Dương Vũ cho nên lập tức theo bản năng thả tay chủ tử mình, cả người theo quán tính ngã bật ra sau.
Âu Dương Vũ cố gắng đứng vững, ánh mắt phức tạp nhìn bộ dáng đáng thương, đầy hoảng sợ của Trúc Lục,, đáy mắt lướt xuống dưới đất, không hay rồi, là hạt tràng, hẳn ai đó nhân lúc nàng bận đối phó với con mèo đã rải nó ra.
Âu Dương Vũ quay đầu, phát hiện con mèo đen vừa nhào tới hụt ban nãy lại bắt đầu đợt tấn công khác, nàng thuận thế một tay ôm lấy bụng, một tay định chống xuống dưới đất nhào một vòng trên không trung, thế nhưng chân lại vô ý giẫm mấy hạt tràng bên cạnh, biết chắc là không ổn, nàng theo đà ngã sấp xuống ——
Tay theo bản năng định bắt lấy từ gì đó chống đỡ nhưng không có thứ gì có thể giúp nàng cứu vãn được tình hình này cả.
Vì lực rơi quá lớn cho nên Trúc Lục cảm thấy toàn thân đau nhức, đứng lên không nổi, chỉ bất lực sợ hãi thét lên chói tai: “Vương phi!”
Âu Dương Vũ từ từ tiếp nhận hậu quả trước mắt.
Đột nhiên một bóng người lướt qua, nhanh như tia chớp ôm lấy Âu Dương Vũ giữ chặt trong lồng ngực mình, sau đó tiện đà xoay hai vòng trên không rồi tiếp đất.
Dạ Trọng Hoa đưa cánh tay rắn chắc giam giữ Âu Dương Vũ cẩn thận vào vòm ngực mình. Trên mặt hắn không giấu đi được sự phẫn nộ, tức giận chưa từng có, hắn vung chân đá phăng con mèo đen kia, một tiếng mèo kêu lên thê thảm, sau đó nằm im bất động.
Không khó để có thể nhìn ra được từng ngón tay Dạ Trọng Hoa đang ôm lấy Âu Dương Vũ dần dần run lên. Nếu như hôm nay hoàng thượng không triệu hắn vào cung bàn bạc một số chuyện công, nếu như hôm nay vì không ngừng lo lắng cho nàng, không ngừng nhớ nàng muốn ghé thăm nàng, nếu như,...Bao nhiêu câu tu từ nếu như lần lượt hiện ra trong đầu Dạ Trọng Hoa. Hắn căng thẳng, kinh hoảng, sợ hãi...là lần thứ hai hắn cảm thấy nỗi sợ hãi bủa vây quanh người hắn kể từ sự kiện hắn biết hắn mất Vũ nhi hôm ở Tuyết Sơn. Cả sống lưng của hắn lạnh đi, giống như băng tuyết vĩnh viễn trên đỉnh núi ngay khi hắn quay lại nhìn thấy một màn mà hắn tuyệt đối chưa bao giờ dám tưởng tượng ra trong đầu mình, hắn biết nàng không phải toàn năng, một giây sau khi chứng kiến, hắn lập tức nhảy lên cứu nàng, nếu như hắn chậm một bước, nếu như Vũ nhi của hắn ngã xuống đó, nếu như... hắn không dám nghĩ đến hậu quả sau đó.Cả người hắn bây giờ cứng đờ, giống như bị sét đánh, hai cánh tay hắn ôm chặt lấy Âu Dương Vũ như để an ủi hắn, như để hắn cảm nhận được nàng vẫn an toàn, vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay hắn, như để hắn không còn cảm thấy kinh hoảng với khoảnh khắc vừa rồi.
Tiếng mèo đen kêu lên đã thành công trong việc gây sự chú ý đến vài vị ma ma đi ngang qua, bọn họ đều cảm thấy lạnh sống lưng lên! Mắt nhìn thấy Ninh vương gia ôm lấy vương phi che chở liền mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lập tức bẩm báo toàn bộ chuyện vừa xảy ra đến thái hậu, thái hậu nghe xong cũng bị kinh động không ít, gấp gáp lao đến hiện trường. Mặc dù không được chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng nhìn thấy gương mặt tái mét của Dạ Trọng Hoa ít nhiều cũng đoán ra vài phần, ngón tay cũng run rẩy theo. Ngày thường Dạ Trọng Hoa luôn ra lạnh nhạt hờ hững, chưa từng thấy thằng nhóc giận dữ thế này bao giờ. Bà không khỏi tức giận thay hắn: tại sao lại có thể xuất hiện mèo đen trong Phương Hoa điện? Khiến cho Vũ nhi của bà suýt chút nữa gặp chuyện không may thế kia?
Dạ Trọng Hoa giờ phút này không thể nhường nhịn bất kỳ ai thêm một giây một phút nào, lạnh giọng phán: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi không thể ở lại đây.”
Dạ Trọng Hoa không hề quan tâm đến phản ứng của thái hậu thế nào, lạnh lùng quay lưng ôm Âu Dương Vũ mang ra ngoài.
Mặt mày Thái hậu biến sắc, nhưng cũng không có ý định ngăn cản hắn, là lỗi của mình, mang Âu Dương Vũ vào trong cung cứ nghĩ sẽ dùng mọi nguồn lực, tận tâm chăm sóc cho nó, thế nhưng còn chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện không hay như vậy.
Lúc này bà lão như nàng không có tư cách để tranh giành quyền nuôi vợ nó nữa, vì chỉ có thằng nhóc Dạ Trọng Hoa mới có đủ khả năng để che chở nửa quãng đời còn lại của con bé.
Chuyện xảy ra vừa rồi khiến Âu Dương Vũ bị dọa không ít, Vào lúc cần thiết nhất, đột nhiên xuất hiện một vòm ngực mà nàng hằng khao khát, cảm giác an toàn sinh ra một cách tự nhiên. Dù thế giới ngoài kia có nguy hiểm cỡ nào thì chỉ cần có hắn bên cạnh, dù cho con tim có bất an, hoảng sợ thì nàng cũng sẽ dễ dàng bình tĩnh lại. Âu Dương Vũ ngước mắt lên, nhìn vào chiếc cằm vuông vắn của người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm đen láy kia còn chứa một tia giận dữ, mày vẫn còn nhăn lại không rất khó coi, là chàng ấy, gương mặt tuấn tú mà quen thuộc ấy, chàng ấy vẫn luôn bên nàng, là không ngừng lo lắng cho nàng, cho dù nàng không ở bên cạnh hắn.
Thấy Dạ Trọng Hoa cứ giữ khuôn mặt lạnh tanh như muốn giết người ôm mình đi ra ngoài, định trấn an hắn rõ ràng rằng mình vẫn ổn, có thể tự mình đi được nhưng con ngươi sâu thẳm của hắn càng u tối, thâm sâu khó lường hơn.Theo động tác của hắn, không khó để nhìn ra nội tâm bất ổn cùng nguy hiểm dị thường.
“Ta thật sự không sao, thật mà.” Âu Dương Vũ thấy gương mặt tràn đầy phẫn hận của hắn, biết hắn bị chọc tức không hề nhẹ liền vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt khó chịu của hắn, mở miệng trấn an “Không sao mà.”
“Lần sau còn có ý định rời xa ta, nàng cũng đừng hòng.” Dạ Trọng Hoa bất vi sở động, chỉ nhanh hơn dưới chân bộ pháp.Âu Dương Vũ biết hắn một khi nói như vậy chắc chắn sẽ làm, nên đành biết im lặng nương tựa vào sức mạnh của hắn, ánh mắt vẫn dán lên gương mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng ngập tràn cảm xúc: cảm động có, hạnh phúc có, an toàn có, ngọt ngào cũng có. Gặp được hắn, cưới được hắn, dựa dẫm vào hắn, mọi thứ...thật tốt.
Thái hậu đứng trong hoa viên một lúc lâu, trong mắt xuất hiện một tia tức giận, sự việc hôm nay chắc chắn phải điều tra thật rõ ràng, là tên nào to gan dám không coi Thái hậu nàng ra thứ gì, dỡ trờ trên địa bàn của mình, làm tổn thương Vũ nhi?
Người của Thái hậu hành động cũng rất mau lẹ, lập tức đã điều tra được vài manh mối. Sáng sớm hôm nay có một nha hoàn ở trong cung hoàng hậu đi bắt mèo, và con mèo đó không xa lạ chính là thủ phạm đã bị Dạ Trọng Hoa đá một cước lăn đùng ra chết kia!
Và dù người của Thái hậu có lợi hại đến mấy thì cũng không thể điều tra được ngũ hoàng tử Dạ Phi khanh là người đứng sau vụ này, ngũ hoàng tử làm vô cùng sạch sẽ giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không hề để lại.
Xưa nay hoàng hậu luôn có ý định hãm hại Âu Dương Vũ cho nên thái hậu lập tức xác định kẻ chủ mưu không ai khác ngoài cô ta.
Thái hậu phẫn nộ quát với ma ma: “Lôi hoàng hậu đến đây cho Ai gia!”
“Hoàng hậu... hình như đang bị bệnh.” Ma ma có chút chần chừ, thời điểm này có vẻ không hay nếu gọi hoàng hậu đến.
“Ai gia không cần biết, thậm chí có nhấc cả cái giường lên cũng lôi cô ta đến gặp Ai gia, ngay bây giờ!” Lúc này Thái hậu bị chọc giận đến đỏ bừng mặt, nếu hôm nay không dạy dỗ cô ta, thì cái cục tức này nàng nuốt không trôi.
Bị thái hậu truyền như vậy, hoàng hậu có không muốn đi cũng không thể. Một lúc sau, hoàng hậu được Tử Uyển dìu dắt vào điện Phương hoa, còn chưa kịp hành lễ thì đã nghe một tiếng bạo rống của Thái hậu.
“Quỳ xuống!” Thái hậu tức giận ra uy, thở hổn hển.
Hoàng hậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, quỳ gối xuống, ngẩng đầu lên nhìn thái hậu.
“Không biết nô tì đã làm sai chuyện gì?” Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, mặc dù đã được trang điểm để che lấp đi khiếm khuyết nhưng vẫn tiều tụy như cũ.
“Hừ, cô làm cái gì cô còn không biết sao? Ai gia thật sự không thể tưởng được, tâm địa của cô lại độc ác đến mức này. Vũ nhi đang mang thai, cô có biết suýt nữa đã giết chết đứa bé rồi không?!”
Suýt chút nữa? Vậy vẫn chưa thành công sao?
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia thất vọng nhưng lập tức che dấu đi.
“Mẫu hậu hiểu lầm nô tì rồi, nô tì vẫn luôn ở Chung Túy cung dưỡng bệnh, bình thường đều mơ hồ nào biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Hoàng hậu bình tĩnh trả lời.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Không biết xảy ra chuyện gì? Muốn tận mắt ai gia mang nhân chứng và vật chứng ra thì cô mới ngoan ngoãn chịu thừa nhận sao? Ai gia không đưa chứng cớ ra là đã giữ mặt giữ mũi cho cái địa vị hoàng hậu của cô rồi, nếu cô còn khăng khăng chối đẩy thì ai gia lập tức phế đi ngôi vị hoàng hậu của cô!”Hoàng hậu thấy cái ghế hoàng hậu của mình có nguy cơ bị tước bỏ liền hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thái hậu, khẩn thiết nói: “Mẫu hậu, nô tì quả thật không biết.”
Thái hậu thấy hoàng hậu vẫn cứ một mực nói dối, cũng tức đến cùng cực: “Ai gia hỏi cô, con mèo kia do ai nuôi?”
Lời vừa nói ra, hoàng hậu lập tức phản bác: “Có thể đó là mèo hoang vô tình chạy nhầm vào trong hoàng cung. Hơn nữa nô tì suốt ngày nằm dưỡng bệnh trên giường, lấy đâu ra sức lực để nuôi bất cứ con vật gì, hay là có người nào đó trong cung cảm thấy buồn chán nên mới nuôi mèo giải khuây. Mẫu hậu, nô tỳ không hiểu rõ con mèo thì có liên quan gì đến Vũ nhi?”
“Còn dám khoác lác!” Thái hậu cười lạnh một tiếng, nói: “Loại phụ nữ rắn rết như cô! Từ hôm nay cho đến ngày Vũ nhi sinh con, cô tuyệt đối không được bước chân ra khỏi Chung Túy cung nửa bước, cũng không được phép gặp bất cứ kẻ nào.”
Hoàng hậu hoảng hồn không tin được ngẩng đầu lên, sau đó ngã ngồi xuống đất, Thái hậu vì an nguy của Âu Dương Vũ mà cấm túc mình?
Đường đường là một mẫu nghi thiên hạ, so với một nha đầu ở Đông Tấn quốc còn kém xa?
Sợ hãi cùng nhục nhã, hai thứ cảm giác đan xen khiến cho hoàng hậu vốn sức khỏe không được tốt lập tức không chống đỡ được, ngã nằm ra đất hôn mê bất tỉnh.
Thái hậu chỉ hờ hững lên tiếng: “Đưa hoàng hậu trở về.”
Tử Uyển đứng một bên chứng kiến một màn như vậy cũng lạnh run, thái hậu sao có thể tức giận đến mức phải cấm túc hoàng hậu nương nương! Nàng không dám nhiều lời, vội vã hành lễ sau đó dìu hoàng hậu đang hôn mê trở về.
Sau khi giáo huấn hoàng hậu xong, trong lòng Thái hậu vẫn không ngừng sợ hãi, nàng mời riêng Âu Dương Vũ vào cung, muốn tạo không gian tốt nhất cho nó vậy mà lại để xảy ra chuyện này.
Nếu Dạ Trọng Hoa không tới kịp thời thì chỉ sợ cả hai mẹ con Vũ nhi... Lành ít dữ nhiều!
Không biết bây giờ Vũ nhi thế nào, nàng vừa rồi không rõ sắc mặt của nó.
Càng nghĩ càng lo lắng, thái hậu phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, tự mình ra cung đi đến phủ Ninh vương.
Chỉ có tận mắt chứng kiến tình hình Vũ nhi thế nào mới khiến mình an tâm được.
Sau khi được Dạ Trọng Hoa ôm trở về Ninh vương phủ thì không lâu sau liền nghe tin Thái hậu đến, định đứng dậy chào hỏi thì bị thái hậu ngăn lại.
Thái hậu thấy Âu Dương Vũ không có việc gì, lo lắng cũng vơi bớt đi, nặng nề thở dài một hơi, tảng đá nặng trên đầu như được ai đó dở bỏ xuống.
Và đương nhiên anh chồng Dạ Trọng Hoa nào đó sau khi chứng kiến chuyện kinh hách vừa rồi cũng không có ý định để Âu Dương Vũ ở một mình. Thấy Thái hậu đến, không chào hỏi cũng không hành lễ, chỉ im lặng ngồi đó xem bà ấy trở thành không khí.
Thái hậu nhìn Dạ Trọng Hoa như vậy, biết thằng bé tức giận, cũng biết lỗi là do mình, hối lỗi nói: “Phi Bạch, là ai gia không đúng...Đừng trách bà già này, bây giờ ai gia giao vợ con cho con, cố mà chăm sóc Vũ nhi!”
Dạ Trọng Hoa biểu tình lãnh đạm, cử chỉ lạnh lùng, mỗi lời nói của Thái hậu hắn không thèm để vào tai. Âu Dương Vũ thấy thế, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bèn nhịn không được cười rộ lên: “Trọng Hoa, chuyện này không phải lỗi của hoàng tổ mẫu, chàng đừng giận bà ấy nữa.”
Dạ Trọng Hoa quét đôi mắt sắc nhọn về phía Âu Dương Vũ: Không phải lỗi của bà ta, là lỗi nàng dở trò đau bụng này nọ, tố cáo hắn để thoát khỏi vòng bảo vệ của hắn, muốn ở với bà lão đó. Đồ ngốc nàng bộ không biết bên trong cung có biết bao người luôn tìm mọi cách hãm hại nàng sao? Đồng ý cho nàng đi bởi vì hắn biết nàng khó chịu, muốn thuận theo ý nàng, nhưng bây giờ hắn tuyệt đối cho nàng biết thế nào là giam cầm thật sự?
Thái hậu vô cùng áy náy với chuyện phát sinh ngày hôm nay, lập tức chân thành nắm lấy tay Âu Dương Vũ cười nói: “Không sao, nhìn thấy bộ dáng Phi Bạch khẩn trương vì con như vậy, ai gia an tâm rồi.”
Còn nói? Hai bà cháu các người giỏi lắm.
Âu Dương Vũ mím môi mỉm cười, Dạ Trọng Hoa – bây giờ chàng toàn quyền được ức hiếp ta, toàn quyền được chăm sóc ta, chàng hài lòng chưa?
P/s: Ahhaha gì chớ vợ anh là phải để anh chăm anh nuôi, anh ôm...chứ sao có thể để lọt vào tay người khác được, mất mặt phận làm chồng như anh quá đúng hơm? Xem Trọng Hoa nó giận ghê chưa..mấy cô tình nhân bí mật của ta biết không, bữa ngồi rảnh cúp điện, ta bật dữ liệu điện thoại lên, ngồi xem hết tất cả bình luận từ chương 1 tới chương mới nhất, ta cảm thấy công việc đó không hề rảnh một chút nào, đại khái thì cũng khiến cho có một trận cười sảng khoái..còn tình nhân nào nhớ cái hôm đòi hầm, đòi nấu, đòi thịt ta không,..ừ cười như con bệnh thế đấy...còn có vài tình nhân bình luận về truyện đáng yêu vô cùng..aiii sao mà các cô đáng yêu thế nhờ...bảo không cưng cho được không...nhớ cưng thế thì phải ủng hộ truyện của ta..Đại ca bảo các cô rõ chưa???
Từ sau khi Âu Dương Vũ được thái hậu truyền lệnh chuyển vào điện Phương Hoa ở thì Ninh vương phủ trở nên yên tĩnh rất nhiều.
Dạ Trọng Hoa gần như mất ngủ cả đêm. Hắn ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn, trong đầu luôn chỉ có một hình bóng của Âu Dương Vũ những khi nằm bên cạnh hắn. Mỗi lần hắn bận rộn xong trở về, được nhìn thấy dáng vẻ không chút phòng bị cùng với cái miệng chúm chím đôi khi lẩm bẩm gì đó hệt như một đứa trẻ của nàng dường như đã trở thành một thói quen. Hắn khó có thể nào chợp mắt được, không có nàng ở đây, mọi chuyện xảy ra xung quanh hắn đều trở nên vô vị nhàm chán, đến cả vị giác cũng mất đi chức năng của nó, ăn thức gì cũng không vô. Một cuộc sống không có người con gái hắn yêu quả thực vô cùng khó khăn.
Và ngay cả những kẻ hầu người hạ trong phủ đều phải hứng chịu sự trống trải đến phát bạo này của chủ tử mình, cả ngày chủ tử bọn hắn đều tỏ ra khó chịu, hầu hạ có chu đáo thế nào cũng bị lôi ra ngoài phạt.
Kể từ khi Âu Dương Vũ ở lại điện Phương Hoa, đám ma ma bên cạnh thái hậu đều hầu hạ, chăm sóc nàng vô cùng đặc biệt cẩn thận.
Âu Dương Vũ phát hiện gần đây cơ thể mình có một sự biến đổi lớn, nàng có vẻ ăn ngủ nhiều hơn trước, ăn cơm chiều xong, cả người đều vô cùng mệt mỏi, xin phép thái hậu trở về sau đó chui vào trong chăn ấm nghỉ ngơi.
Đánh một giấc ngủ ngon cho đến khi nửa đêm thì chợt tỉnh giấc, cổ họng cảm thấy khô khốc, muốn uống chút nước cho nên mới bừng tỉnh mở mắt, định gọi Trúc Lục mang nước đến cho mình thì đột nhiên phát hiện bên tai mình có một loại hơi thở xông đến, chóp mũi nàng tràn ngập mùi hương quỳnh.
Âu Dương Vũ thật sự không rõ chuyện gì đang xảy ra, bày ra bộ mặt bất ngờ tò mò vươn tay sờ thử vị trí bên cạnh mình, đúng thật là có một cơ thể ấm áp nào đó. Âu Dương Vũ mở to mắt, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, dưới ánh sáng nhẹ dịu mờ ảo khẽ lướt qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, hàng lông mày rậm, sống mũi cao cùng với bờ môi mỏng, cho dù hai đôi mắt nhắm chặt vẫn có thể toát lên một sự trầm ổn của sự anh tuấn cùng khí chất, từng đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt hắn rõ ràng góc cạnh mà sắc nét, từng nhịp thở của hắn đều đều cộng thêm cánh tay rắn chắc của hắn đặt lên eo nàng.
Cảm giác được có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, Dạ Trọng Hoa khẽ cử động, lười biếng mở mắt, giọng nói trầm ổn đầy hấp dẫn của hắn vang lên: “Sao lại tỉnh?”
“Khát nước.” Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói một câu thì lập tức sau đó Dạ Trọng Hoa rời khỏi giường, đứng dậy đi đến rót nước rồi cẩn thận đút cho nàng.Từng ngụm nước ấm dần dần lấp đầy cổ họng khô khan khiến nàng nhất thời cảm thấy thư thái hẳn ra. Sau đó Âu Dương Vũ nằm xuống giường lần nữa. Thân mình đàn ông rắn chắc, nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy nàng, thậm chí nàng còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa quỳnh dịu nhẹ quen thuộc. Dạ Trọng Hoa nhẹ nhàng ôm nàng ôm vào lòng, đầu cúi xuống, cằm đặt giữa hõm vai nàng, tham lam ngửi lấy hương thơm nơi mái tóc hơi rối của nàng.
Âu Dương Vũ không ngờ chỉ mới có một ngày xa nhau, Dạ Trọng Hoa đã không chịu nổi tìm đến nàng: “Sao chàng lại vào đây?”
Dạ Trọng Hoa tỏ vẻ thản nhiên, dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, đôi mắt sâu thẳm kia lóe lên một tia quyến rũ, mê hoặc lòng người, giống như một liều thuốc kích thích khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc: “Nhớ nàng.”
Tim Âu Dương Vũ không khỏi đập liên hồi, không biết vì trái tim của người phụ nữ trong thời kì mang thai trở nên nhạy cảm hơn bình thường, hay nàng thực sự cảm động với hai chữ ngọt ngào từ miệng hắn phát ra. Nàng có chút vui sướng, hạnh phúc xoay người đáp lại cái ôm của hắn như muốn dùng hành động của mình trả lời hắn rằng “ Nàng cũng vậy“. Vẫn cái ôm ấm áp quen thuộc, vẫn vòng tay rắn chắc nơi đây, vẫn mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng nơi chóp mũi, Âu Dương Vũ thoải mái đi vào giấc ngủ.
Dạ Trọng Hoa lặng lẽ ngồi ngắm cô gái trong lòng mình, đúng là chỉ có bên cạnh nàng mới khiến hắn an giấc. Ngũ nhi ngốc của hắn, nàng thực sự thích ở đây sao? Một nơi đầy tạp nham, bốc mùi hiểm nguy nơi hoàng cung? Trong lòng hắn không phút nào yên khi để mặc nàng an thai ở một cái nơi thiếu sự bảo vệ của hắn. Chỉ khẽ thở dài, vươn tay khẽ vuốt lọn tóc còn vương trên trán nàng, sau đó cũng đi tìm Chu công.
Hai vợ chồng đánh một giấc ngủ ngon cho đến ngày hôm sau vừa định ra khỏi cửa thì có bà lão nào đó đã đứng phòng thủ trước cửa, và không ai khác ngoài Thái hậu đang dùng khuôn mặt đầy phẫn nộ nhìn đứa cháu trai cứng đầu của mình - Dạ Trọng Hoa.
Âu Dương Vũ khẽ gọi: “Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu thật sự bị cái thằng nhóc Dạ Trọng Hoa chọc đến đau tim rồi, hai tay nắm chặt thành quyền, mặc dù biết thằng nhóc không phải là người dễ dàng chịu thỏa hiệp nhưng nay Vũ nhi đã có thai, thằng nhóc này sao cứ phải một giây, một phút dính lấy vợ mình như vậy, còn nghỉ đến chuyện chạy đến đây?: “Phi Bạch, có phải con lo lắng nơi này của ai gia không đủ tiện nghi để chăm sóc tốt cho Vũ nhi?”
Đáy mắt Dạ Trọng Hoa lóe lên một tia khó chịu, bất mãn, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Đúng vậy.”
“Thằng nhóc này, con nghĩ ai gia là ai mà không thể đảm bảo được những điều kiện tốt nhất chăm sóc vợ con, tốt nhất con cứ quay trở về phủ, ai gia sẽ chăm sóc vợ sủng của con chu đáo.” Phi Bạch chết bầm này, còn dám không tin tưởng bà lão có biết bao nhiêu kinh nghiệm dày dặn trong người, tự ái nổi lên, lập tức lệnh cho người đuổi khách.
Nói không tin tưởng lão, tiểu tử con xem lại cách chăm sóc vợ mình đi, một ngày năm bữa đều tống vào bụng nó không biết bao nhiêu là đồ tốt, đồ quý, khiến cho bụng con bé sắp hư hỏng luôn rồi kìa.Mặc dù Dạ Trọng Hoa không cam tâm nhưng vì bà cụ già này đã nói như vậy, hắn tạm thời tin tưởng một lần, liếc nhìn về phía Âu Dương Vũ sau đó rời đi.
Sau khi Thái hậu nhìn Dạ Trọng Hoa rời đi, vẻ mặt nghiêm khắc khi nãy liền dịu đi một ít, nắm lấy tay Âu Dương Vũ: “Vũ nhi, là lần đầu mang thai cho nên phải biết quý trọng bản thân. Đừng quan tâm đến cảm nhận của thằng nhóc đó, biết không?”
Thật ra khi nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi, Âu Dương Vũ có chút không nỡ, nhưng cũng đành nghe theo Thái hậu, cúi mặt thấp xuống, che giấu vẻ khó xử của mình.
“Cái gì? Con tiện nhân Âu Dương Vũ bây giờ đang ở trong cung sao?” Hoàng hậu tức giận quát một tiếng, cơ thể run lên, ngực kịch liệt phập phồng.
Người mà nàng hận nhất - Âu Dương Vũ, vì lúc trước cô ta an thai ở trong Ninh vương phủ, cho nên dù có thuê ám vệ hay cài gián điệp thì cũng không qua được hàng phòng ngự được bố trí kỹ lượng trong phủ, số người canh phòng Ninh vương phủ tuy không nhiều nhưng đều là những người tinh nhuệ, xuất sắc vì vậy việc báo thù rửa hận là điều không thể.
Không ngờ hôm nay cô ta lại tự mình dâng đến cửa, trên gương mặt có chút tái nhợt của hoàng hậu trở nên ngoan lệ, nếu đã vào đến trong cung rồi thì ngại gì không nhân cơ hội này trừng trị cô ta một phen?
Chỉ có điều, cần phải có trợ thủ mới được.
Lập tức trong đầu hoàng hậu liền nghĩ ngay đến một cái tên —— Dạ Phi Khanh.
“Đi mời ngũ hoàng tử đến đây!” Hoàng hậu nhỏ giọng phân phó với Tử Uyển.
“Vâng.” Tử Uyển cung kính, cúi đầu lui xuống.
Rất nhanh Dạ Phi khanh đã có mặt bên cạnh giường hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, không biết người gọi Phi Khanh đến là có chuyện gì?”
Ho khan một tiếng, âm thanh suy yếu của hoàng hậu vang lên: “Phi khanh, mẫu hậu có chuyện quan trọng muốn nhờ con giúp đỡ, con cứ ngồi xuống trước đi, Tử Uyển, dâng trà.”
Dạ Phi Khanh cúi đầu thi lễ ngồi một bên ghế, Tử Uyển tiến lên rót một ly trà cho hắn.
Một tay Dạ Phi Khanh nhẹ nhàng cầm quai ly trà, một tay tao nhã cầm lấy nắp ly gạt đi hơi trà bốc lên, thanh tao uống một ngụm sau đó trên mặt không dấu đi một tia tò mò.
Âu Dương Vũ vào cung, hoàng hậu tìm hắn, chuyện mà bà ta nhờ vả hắn đương nhiên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Xuyên qua bức mành che mỏng bên giường, Hoàng hậu có thể nhận ra vẻ mặt lạnh nhạt của Dạ Phi Khanh, có chút nóng ruột mở miệng nói: “Phi khanh, con chắc cũng biết tin Âu Dương Vũ đã vào cung?”
Dạ Phi Khanh giả vờ bày ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Ồ?Vào cung khi nào vậy?”
“Là hôm qua, Thái hậu mời cô ta vào cung, ở lại Điện Phương Hoa!” Ngữ điệu của hoàng hậu có mang theo một chút tức giận.
Dạ Phi Khanh khẽ mỉm cười nói: “Thái hậu thực sự rất quan tâm đến cô ấy.”
“Cũng không hẳn!” Trên mặt hoàng hậu lộ một vẻ phẫn uất, nếu không phải vì bà ta đã có ác cảm với mình từ trước thì mình cũng không phải bị gò bó thế này.Trên mặt Dạ Phi Khanh vẫn giữ vẻ thản nhiên cứ như chuyện mà hoàng hậu vừa rồi đề cập đến hắn chẳng thèm để tâm, cách một bức mành mỏng, hoàng hậu đưa mắt quan sát gương mặt Dạ Phi khanh nói: “Phi Khanh, con biết nay Phi Hi bị nhốt vào trong cung cấm chỉ là tạm thời thôi, trong lòng hoàng thượng vẫn luôn đinh ninh nó vô tội, là bị oan cho nên sẽ có một ngày hoàng thượng hiểu thấu rõ ràng mọi chuyện, sẽ trả tự do cho nó - ngay thôi.”
Dạ Phi Khanh bày ra bộ mặt thương tiếc, phụ họa nói: “Phi Khanh cũng biết Tứ ca nhất định là bị oan nhưng lại không tìm ra cách nào để cứu huynh ấy.”
Hoàng hậu nào có nhìn rõ được bộ mặt thật của Dạ Phi Khanh, có nên chớp thời cơ tiếp tục nói: “Mà con biết không, con đường sự nghiệp sau này của Phi Bạch ắt sẽ gặp nhiều chông gai nhưng con đường của Phi Hi sẽ không như thế nếu như có sự giúp sức của Phi Khanh lúc này, đợi đến ngày nó tìm lại được tự do, việc tận hưởng vinh hoa phú quý, địa vị đối với con mà nói thì dễ như trở bàn tay.”
Hoàng hậu nói xong những lời này liền đưa mắt đánh giá sự thay đổi nét mặt của Dạ Phi khanh, muốn nhìn thấy được bộ dáng động tâm của hắn.
Dạ Phi Khanh cảm nhận được ánh mắt của hoàng hậu, không khỏi cười nói: “Có vẻ như Hoàng hậu nương nương rất tin tưởng Phi Khanh, Luận về năng lực mà nói, Phi Khanh còn kém xa Nhị ca rất nhiều.”
Cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa thể lật đổ được thế lực của Dạ Trọng Hoa.
Hoàng hậu có biết một chút năng lực của Dạ Phi Khanh, vì khi trước nhờ có Phi Khanh ra tay hiến kế mới có thể cứu Phi Hi thoát được một mạng cho nên bây giờ nàng cũng không muốn nói chuyện vòng vo với hắn: “Muốn đối phó với Dạ Trọng Hoa thì phải đánh vào điểm yếu của hắn, mà điểm yếu của hắn chính là vợ hắn - Âu Dương Vũ, loại phụ nữ nham hiểm như Âu Dương Vũ dưới sự coi trọng và yêu quý của thái hậu kia thì quả thực rất khó giải quyết cô ta, Phi Khanh, con có cách nào không?”
Dạ Phi Khanh chỉ nhợt nhạt cười, ôn nhuận thanh nhã nói: “Hoàng hậu nương nương không cần phải khổ tâm như vậy, người phụ nữ mang thai sợ nhất chính là việc đi đứng không cẩn thận, nếu như để nỗi sợ hãi này xảy ra, đương nhiên đứa bé kia cũng đừng mong có cơ hội nhìn thấy mặt trời.”
Hoàng hậu nhìn nét mặt thản nhiên thanh thiển đó liền hiểu rõ được ý tứ của hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Phi khanh nói phải lắm.”
Dạ Phi Khanh nâng ly trà lên, tinh tế thưởng thức, làm ra vẻ hồn nhiên như không có một màn thảo luận vừa rồi.
Sau khi Dạ Trọng Hoa bị thái hậu đuổi đi, Âu Dương Vũ cùng dùng xong bữa sáng với thái hậu, hai bà cháu quyết định đi dạo quanh viện để hít thở khí trời, bên trong viện không thiếu gì các loài hoa đẹp, mặc dù so với hoa mà Dạ Trọng Hoa trồng thì vẫn không được coi là đặc biệt. Tâm trạng Âu Dương Vũ rất tốt cho nên đi dạo vài vòng tận hưởng khí trời.
Vì đã được bố trí canh phòng nghiêm mật cho nên Âu Dương Vũ cũng ít cảnh giác, đi được một đoạn Thái hậu vì có chút mệt nên dặn dò Âu Dương Vũ vài câu sau đó trở về phòng, còn nàng thì thả lỏng người đi cùng với Trúc Lục. Nàng không ngừng lấy khăn lau mồ hôi cho Âu Dương Vũ: “Vương phi, người mệt chưa? Hay là chúng ta trở về đi?”Âu Dương Vũ lắc đầu, tự hôm nàng mang thai đến nay bị Dạ Trọng Hoa bảo vệ quá mức thắt chặt cho nên rất ít khi được đi dạo thoải mái thế này. Ở cổ đại việc sinh con là một trong những chuyện đòi mạng, nếu như không thường xuyên đi lại thì về sau sẽ không thuận lợi cho việc sinh đẻ!
Hai người cứ ung dung tản bộ cho đến khi đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu văng vẳng trong không khí. Còn chưa kịp định thần lại thì từ trong bụi cây một con mèo đen bất ngờ nhảy ra giơ móng vuốt xông về phía Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ bị tình huống trước mắt bất ngờ ập tới, không kịp phòng bị, theo bản năng lui ra sau vài bước. Trúc Lục đứng một bên chứng kiến sự tình cũng hét lên một tiếng, tay không ngừng kéo Âu Dương Vũ lui ra phía sau.
Trúc Lục thì không phát hiện nhưng Âu Dương Vũ phát giác ra được có một bóng người vừa mới lướt qua phía sau mình.
Trúc Lục nắm lấy Âu Dương Vũ giật lui ra sau thì đột nhiên bàn chân giẫm phải gì đó trơn trượt, không dám ảnh hưởng đến Âu Dương Vũ cho nên lập tức theo bản năng thả tay chủ tử mình, cả người theo quán tính ngã bật ra sau.
Âu Dương Vũ cố gắng đứng vững, ánh mắt phức tạp nhìn bộ dáng đáng thương, đầy hoảng sợ của Trúc Lục,, đáy mắt lướt xuống dưới đất, không hay rồi, là hạt tràng, hẳn ai đó nhân lúc nàng bận đối phó với con mèo đã rải nó ra.
Âu Dương Vũ quay đầu, phát hiện con mèo đen vừa nhào tới hụt ban nãy lại bắt đầu đợt tấn công khác, nàng thuận thế một tay ôm lấy bụng, một tay định chống xuống dưới đất nhào một vòng trên không trung, thế nhưng chân lại vô ý giẫm mấy hạt tràng bên cạnh, biết chắc là không ổn, nàng theo đà ngã sấp xuống ——
Tay theo bản năng định bắt lấy từ gì đó chống đỡ nhưng không có thứ gì có thể giúp nàng cứu vãn được tình hình này cả.
Vì lực rơi quá lớn cho nên Trúc Lục cảm thấy toàn thân đau nhức, đứng lên không nổi, chỉ bất lực sợ hãi thét lên chói tai: “Vương phi!”
Âu Dương Vũ từ từ tiếp nhận hậu quả trước mắt.
Đột nhiên một bóng người lướt qua, nhanh như tia chớp ôm lấy Âu Dương Vũ giữ chặt trong lồng ngực mình, sau đó tiện đà xoay hai vòng trên không rồi tiếp đất.
Dạ Trọng Hoa đưa cánh tay rắn chắc giam giữ Âu Dương Vũ cẩn thận vào vòm ngực mình. Trên mặt hắn không giấu đi được sự phẫn nộ, tức giận chưa từng có, hắn vung chân đá phăng con mèo đen kia, một tiếng mèo kêu lên thê thảm, sau đó nằm im bất động.
Không khó để có thể nhìn ra được từng ngón tay Dạ Trọng Hoa đang ôm lấy Âu Dương Vũ dần dần run lên. Nếu như hôm nay hoàng thượng không triệu hắn vào cung bàn bạc một số chuyện công, nếu như hôm nay vì không ngừng lo lắng cho nàng, không ngừng nhớ nàng muốn ghé thăm nàng, nếu như,...Bao nhiêu câu tu từ nếu như lần lượt hiện ra trong đầu Dạ Trọng Hoa. Hắn căng thẳng, kinh hoảng, sợ hãi...là lần thứ hai hắn cảm thấy nỗi sợ hãi bủa vây quanh người hắn kể từ sự kiện hắn biết hắn mất Vũ nhi hôm ở Tuyết Sơn. Cả sống lưng của hắn lạnh đi, giống như băng tuyết vĩnh viễn trên đỉnh núi ngay khi hắn quay lại nhìn thấy một màn mà hắn tuyệt đối chưa bao giờ dám tưởng tượng ra trong đầu mình, hắn biết nàng không phải toàn năng, một giây sau khi chứng kiến, hắn lập tức nhảy lên cứu nàng, nếu như hắn chậm một bước, nếu như Vũ nhi của hắn ngã xuống đó, nếu như... hắn không dám nghĩ đến hậu quả sau đó.Cả người hắn bây giờ cứng đờ, giống như bị sét đánh, hai cánh tay hắn ôm chặt lấy Âu Dương Vũ như để an ủi hắn, như để hắn cảm nhận được nàng vẫn an toàn, vẫn còn nguyên vẹn trong vòng tay hắn, như để hắn không còn cảm thấy kinh hoảng với khoảnh khắc vừa rồi.
Tiếng mèo đen kêu lên đã thành công trong việc gây sự chú ý đến vài vị ma ma đi ngang qua, bọn họ đều cảm thấy lạnh sống lưng lên! Mắt nhìn thấy Ninh vương gia ôm lấy vương phi che chở liền mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ lập tức bẩm báo toàn bộ chuyện vừa xảy ra đến thái hậu, thái hậu nghe xong cũng bị kinh động không ít, gấp gáp lao đến hiện trường. Mặc dù không được chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng nhìn thấy gương mặt tái mét của Dạ Trọng Hoa ít nhiều cũng đoán ra vài phần, ngón tay cũng run rẩy theo. Ngày thường Dạ Trọng Hoa luôn ra lạnh nhạt hờ hững, chưa từng thấy thằng nhóc giận dữ thế này bao giờ. Bà không khỏi tức giận thay hắn: tại sao lại có thể xuất hiện mèo đen trong Phương Hoa điện? Khiến cho Vũ nhi của bà suýt chút nữa gặp chuyện không may thế kia?
Dạ Trọng Hoa giờ phút này không thể nhường nhịn bất kỳ ai thêm một giây một phút nào, lạnh giọng phán: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi không thể ở lại đây.”
Dạ Trọng Hoa không hề quan tâm đến phản ứng của thái hậu thế nào, lạnh lùng quay lưng ôm Âu Dương Vũ mang ra ngoài.
Mặt mày Thái hậu biến sắc, nhưng cũng không có ý định ngăn cản hắn, là lỗi của mình, mang Âu Dương Vũ vào trong cung cứ nghĩ sẽ dùng mọi nguồn lực, tận tâm chăm sóc cho nó, thế nhưng còn chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện không hay như vậy.
Lúc này bà lão như nàng không có tư cách để tranh giành quyền nuôi vợ nó nữa, vì chỉ có thằng nhóc Dạ Trọng Hoa mới có đủ khả năng để che chở nửa quãng đời còn lại của con bé.
Chuyện xảy ra vừa rồi khiến Âu Dương Vũ bị dọa không ít, Vào lúc cần thiết nhất, đột nhiên xuất hiện một vòm ngực mà nàng hằng khao khát, cảm giác an toàn sinh ra một cách tự nhiên. Dù thế giới ngoài kia có nguy hiểm cỡ nào thì chỉ cần có hắn bên cạnh, dù cho con tim có bất an, hoảng sợ thì nàng cũng sẽ dễ dàng bình tĩnh lại. Âu Dương Vũ ngước mắt lên, nhìn vào chiếc cằm vuông vắn của người đàn ông, đôi mắt sâu thẳm đen láy kia còn chứa một tia giận dữ, mày vẫn còn nhăn lại không rất khó coi, là chàng ấy, gương mặt tuấn tú mà quen thuộc ấy, chàng ấy vẫn luôn bên nàng, là không ngừng lo lắng cho nàng, cho dù nàng không ở bên cạnh hắn.
Thấy Dạ Trọng Hoa cứ giữ khuôn mặt lạnh tanh như muốn giết người ôm mình đi ra ngoài, định trấn an hắn rõ ràng rằng mình vẫn ổn, có thể tự mình đi được nhưng con ngươi sâu thẳm của hắn càng u tối, thâm sâu khó lường hơn.Theo động tác của hắn, không khó để nhìn ra nội tâm bất ổn cùng nguy hiểm dị thường.
“Ta thật sự không sao, thật mà.” Âu Dương Vũ thấy gương mặt tràn đầy phẫn hận của hắn, biết hắn bị chọc tức không hề nhẹ liền vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt khó chịu của hắn, mở miệng trấn an “Không sao mà.”
“Lần sau còn có ý định rời xa ta, nàng cũng đừng hòng.” Dạ Trọng Hoa bất vi sở động, chỉ nhanh hơn dưới chân bộ pháp.Âu Dương Vũ biết hắn một khi nói như vậy chắc chắn sẽ làm, nên đành biết im lặng nương tựa vào sức mạnh của hắn, ánh mắt vẫn dán lên gương mặt lạnh nhạt của hắn, trong lòng ngập tràn cảm xúc: cảm động có, hạnh phúc có, an toàn có, ngọt ngào cũng có. Gặp được hắn, cưới được hắn, dựa dẫm vào hắn, mọi thứ...thật tốt.
Thái hậu đứng trong hoa viên một lúc lâu, trong mắt xuất hiện một tia tức giận, sự việc hôm nay chắc chắn phải điều tra thật rõ ràng, là tên nào to gan dám không coi Thái hậu nàng ra thứ gì, dỡ trờ trên địa bàn của mình, làm tổn thương Vũ nhi?
Người của Thái hậu hành động cũng rất mau lẹ, lập tức đã điều tra được vài manh mối. Sáng sớm hôm nay có một nha hoàn ở trong cung hoàng hậu đi bắt mèo, và con mèo đó không xa lạ chính là thủ phạm đã bị Dạ Trọng Hoa đá một cước lăn đùng ra chết kia!
Và dù người của Thái hậu có lợi hại đến mấy thì cũng không thể điều tra được ngũ hoàng tử Dạ Phi khanh là người đứng sau vụ này, ngũ hoàng tử làm vô cùng sạch sẽ giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không hề để lại.
Xưa nay hoàng hậu luôn có ý định hãm hại Âu Dương Vũ cho nên thái hậu lập tức xác định kẻ chủ mưu không ai khác ngoài cô ta.
Thái hậu phẫn nộ quát với ma ma: “Lôi hoàng hậu đến đây cho Ai gia!”
“Hoàng hậu... hình như đang bị bệnh.” Ma ma có chút chần chừ, thời điểm này có vẻ không hay nếu gọi hoàng hậu đến.
“Ai gia không cần biết, thậm chí có nhấc cả cái giường lên cũng lôi cô ta đến gặp Ai gia, ngay bây giờ!” Lúc này Thái hậu bị chọc giận đến đỏ bừng mặt, nếu hôm nay không dạy dỗ cô ta, thì cái cục tức này nàng nuốt không trôi.
Bị thái hậu truyền như vậy, hoàng hậu có không muốn đi cũng không thể. Một lúc sau, hoàng hậu được Tử Uyển dìu dắt vào điện Phương hoa, còn chưa kịp hành lễ thì đã nghe một tiếng bạo rống của Thái hậu.
“Quỳ xuống!” Thái hậu tức giận ra uy, thở hổn hển.
Hoàng hậu cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, quỳ gối xuống, ngẩng đầu lên nhìn thái hậu.
“Không biết nô tì đã làm sai chuyện gì?” Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, mặc dù đã được trang điểm để che lấp đi khiếm khuyết nhưng vẫn tiều tụy như cũ.
“Hừ, cô làm cái gì cô còn không biết sao? Ai gia thật sự không thể tưởng được, tâm địa của cô lại độc ác đến mức này. Vũ nhi đang mang thai, cô có biết suýt nữa đã giết chết đứa bé rồi không?!”
Suýt chút nữa? Vậy vẫn chưa thành công sao?
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên một tia thất vọng nhưng lập tức che dấu đi.
“Mẫu hậu hiểu lầm nô tì rồi, nô tì vẫn luôn ở Chung Túy cung dưỡng bệnh, bình thường đều mơ hồ nào biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.” Hoàng hậu bình tĩnh trả lời.
Thái hậu lạnh lùng nói: “Không biết xảy ra chuyện gì? Muốn tận mắt ai gia mang nhân chứng và vật chứng ra thì cô mới ngoan ngoãn chịu thừa nhận sao? Ai gia không đưa chứng cớ ra là đã giữ mặt giữ mũi cho cái địa vị hoàng hậu của cô rồi, nếu cô còn khăng khăng chối đẩy thì ai gia lập tức phế đi ngôi vị hoàng hậu của cô!”Hoàng hậu thấy cái ghế hoàng hậu của mình có nguy cơ bị tước bỏ liền hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thái hậu, khẩn thiết nói: “Mẫu hậu, nô tì quả thật không biết.”
Thái hậu thấy hoàng hậu vẫn cứ một mực nói dối, cũng tức đến cùng cực: “Ai gia hỏi cô, con mèo kia do ai nuôi?”
Lời vừa nói ra, hoàng hậu lập tức phản bác: “Có thể đó là mèo hoang vô tình chạy nhầm vào trong hoàng cung. Hơn nữa nô tì suốt ngày nằm dưỡng bệnh trên giường, lấy đâu ra sức lực để nuôi bất cứ con vật gì, hay là có người nào đó trong cung cảm thấy buồn chán nên mới nuôi mèo giải khuây. Mẫu hậu, nô tỳ không hiểu rõ con mèo thì có liên quan gì đến Vũ nhi?”
“Còn dám khoác lác!” Thái hậu cười lạnh một tiếng, nói: “Loại phụ nữ rắn rết như cô! Từ hôm nay cho đến ngày Vũ nhi sinh con, cô tuyệt đối không được bước chân ra khỏi Chung Túy cung nửa bước, cũng không được phép gặp bất cứ kẻ nào.”
Hoàng hậu hoảng hồn không tin được ngẩng đầu lên, sau đó ngã ngồi xuống đất, Thái hậu vì an nguy của Âu Dương Vũ mà cấm túc mình?
Đường đường là một mẫu nghi thiên hạ, so với một nha đầu ở Đông Tấn quốc còn kém xa?
Sợ hãi cùng nhục nhã, hai thứ cảm giác đan xen khiến cho hoàng hậu vốn sức khỏe không được tốt lập tức không chống đỡ được, ngã nằm ra đất hôn mê bất tỉnh.
Thái hậu chỉ hờ hững lên tiếng: “Đưa hoàng hậu trở về.”
Tử Uyển đứng một bên chứng kiến một màn như vậy cũng lạnh run, thái hậu sao có thể tức giận đến mức phải cấm túc hoàng hậu nương nương! Nàng không dám nhiều lời, vội vã hành lễ sau đó dìu hoàng hậu đang hôn mê trở về.
Sau khi giáo huấn hoàng hậu xong, trong lòng Thái hậu vẫn không ngừng sợ hãi, nàng mời riêng Âu Dương Vũ vào cung, muốn tạo không gian tốt nhất cho nó vậy mà lại để xảy ra chuyện này.
Nếu Dạ Trọng Hoa không tới kịp thời thì chỉ sợ cả hai mẹ con Vũ nhi... Lành ít dữ nhiều!
Không biết bây giờ Vũ nhi thế nào, nàng vừa rồi không rõ sắc mặt của nó.
Càng nghĩ càng lo lắng, thái hậu phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, tự mình ra cung đi đến phủ Ninh vương.
Chỉ có tận mắt chứng kiến tình hình Vũ nhi thế nào mới khiến mình an tâm được.
Sau khi được Dạ Trọng Hoa ôm trở về Ninh vương phủ thì không lâu sau liền nghe tin Thái hậu đến, định đứng dậy chào hỏi thì bị thái hậu ngăn lại.
Thái hậu thấy Âu Dương Vũ không có việc gì, lo lắng cũng vơi bớt đi, nặng nề thở dài một hơi, tảng đá nặng trên đầu như được ai đó dở bỏ xuống.
Và đương nhiên anh chồng Dạ Trọng Hoa nào đó sau khi chứng kiến chuyện kinh hách vừa rồi cũng không có ý định để Âu Dương Vũ ở một mình. Thấy Thái hậu đến, không chào hỏi cũng không hành lễ, chỉ im lặng ngồi đó xem bà ấy trở thành không khí.
Thái hậu nhìn Dạ Trọng Hoa như vậy, biết thằng bé tức giận, cũng biết lỗi là do mình, hối lỗi nói: “Phi Bạch, là ai gia không đúng...Đừng trách bà già này, bây giờ ai gia giao vợ con cho con, cố mà chăm sóc Vũ nhi!”
Dạ Trọng Hoa biểu tình lãnh đạm, cử chỉ lạnh lùng, mỗi lời nói của Thái hậu hắn không thèm để vào tai. Âu Dương Vũ thấy thế, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, bèn nhịn không được cười rộ lên: “Trọng Hoa, chuyện này không phải lỗi của hoàng tổ mẫu, chàng đừng giận bà ấy nữa.”
Dạ Trọng Hoa quét đôi mắt sắc nhọn về phía Âu Dương Vũ: Không phải lỗi của bà ta, là lỗi nàng dở trò đau bụng này nọ, tố cáo hắn để thoát khỏi vòng bảo vệ của hắn, muốn ở với bà lão đó. Đồ ngốc nàng bộ không biết bên trong cung có biết bao người luôn tìm mọi cách hãm hại nàng sao? Đồng ý cho nàng đi bởi vì hắn biết nàng khó chịu, muốn thuận theo ý nàng, nhưng bây giờ hắn tuyệt đối cho nàng biết thế nào là giam cầm thật sự?
Thái hậu vô cùng áy náy với chuyện phát sinh ngày hôm nay, lập tức chân thành nắm lấy tay Âu Dương Vũ cười nói: “Không sao, nhìn thấy bộ dáng Phi Bạch khẩn trương vì con như vậy, ai gia an tâm rồi.”
Còn nói? Hai bà cháu các người giỏi lắm.
Âu Dương Vũ mím môi mỉm cười, Dạ Trọng Hoa – bây giờ chàng toàn quyền được ức hiếp ta, toàn quyền được chăm sóc ta, chàng hài lòng chưa?
P/s: Ahhaha gì chớ vợ anh là phải để anh chăm anh nuôi, anh ôm...chứ sao có thể để lọt vào tay người khác được, mất mặt phận làm chồng như anh quá đúng hơm? Xem Trọng Hoa nó giận ghê chưa..mấy cô tình nhân bí mật của ta biết không, bữa ngồi rảnh cúp điện, ta bật dữ liệu điện thoại lên, ngồi xem hết tất cả bình luận từ chương 1 tới chương mới nhất, ta cảm thấy công việc đó không hề rảnh một chút nào, đại khái thì cũng khiến cho có một trận cười sảng khoái..còn tình nhân nào nhớ cái hôm đòi hầm, đòi nấu, đòi thịt ta không,..ừ cười như con bệnh thế đấy...còn có vài tình nhân bình luận về truyện đáng yêu vô cùng..aiii sao mà các cô đáng yêu thế nhờ...bảo không cưng cho được không...nhớ cưng thế thì phải ủng hộ truyện của ta..Đại ca bảo các cô rõ chưa???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook