Thần Ý Sát Thủ
-
218: Sốc Sốc Thật Sự Rất Sốc
Đêm nay là đêm trăng tròn, nếu như Trần Hạo Hiên không đến khám bệnh cho mình.
E rằng cô ta thật sự không kiên trì được nữa rồi.
Nhưng một lát sau, Trần Hạo Hiên trả lời Tần Nam Ca: “Tôi rảnh, gửi định vị cho tôi, tôi đến tìm cô.”
Tần Nam Ca vui vẻ đến nỗi lập tức bảo Mộc Lam sắp xếp một khách sạn tốt nhất ở thành phố Giang Châu.
Ở trong khách sạn, Tần Nam Ca đã chuẩn bị xong xuôi trước, tắm rửa sạch sẽ, nằm trong bồn tắm, nhắm chặt hai mắt lại, đợi Trần Hạo Hiên đến.
Trần Hạo Hiên đến khách sạn, sau khi mở cửa phòng ra thì đã thấy Tần Nam Ca đang quấn khăn tắm.
Thân hình của cô ta rất đẹp, nhưng lúc này Trần Hạo Hiên chỉ có y đức, không có chuyện nam nữ.
Anh vươn tay ra nắm lấy tay của Tần Nam Ca, một hơi thở theo kinh mạch mà xuyên qua toàn thân của Tần Nam Ca.
Gương mặt của Tần Nam Ca hơi ửng hồng: “Trần Hạo Hiên, thế nào rồi?”
Trần Hạo Hiên cau chặt mày, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tần Nam Ca, bệnh này của cô đã bị bao lâu rồi? Dựa theo sự quan sát của tôi, độ nghiêm trọng về bệnh tình của cô, có lẽ không phải là sinh ra đã có rồi.
Nếu như vừa sinh ra đã có, cô sẽ không thể nào sống được đến năm mười tám tuổi!”
Tần Nam Ca nhíu mày lại, trong đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc, là sửng sốt.
Có rất nhiều bác sĩ đã khám bệnh cho cô ta, cô ta cũng từng uống không ít loại thuốc, mỗi một lần không phải nói đến bệnh tình hơi có chuyển biến tốt, thì không có bác sĩ nào thực sự biết được đây là bệnh gì cả.
Trần Hạo Hiên nói: “Có lẽ là bắt đầu từ năm bảy tuổi thì mắc phải, cô vẫn còn thời gian một năm nữa.
Trong vòng một năm, nếu như không điều trị tốt, cô sẽ không chết, nhưng toàn thân cô sẽ bị đông cứng.
Nói cách khác, hàn độc sẽ chiếm lấy cơ thể cô, khiến tất cả các cơ quan nội tạng đều sẽ bị ngừng hoạt động!”
Sốc, sốc, thật sự rất sốc.
Tần Nam Ca xém chút nữa thì đã quỳ xuống ngay tại chỗ trước mặt Trần Hạo Hiên, Trần Hạo Hiên thật sự là thần y, còn giỏi gấp Sở Bắc Công vô số lần.
“Cứu tôi, tôi không muốn chết, dù là điều kiện gì thì tôi cũng đồng ý.” Bàn tay trắng nõn của Tần Nam Ca nắm chặt lấy tay của Trần Hạo Hiên, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.
“Thật ngại quá, tôi không thể nào cứu cô được.” Trần Hạo Hiên lại gạt tay cô ta ra.
Trong chốc lát, sắc mặt Tần Nam Ca tái mét: “Vì sao chứ? Anh là bác sĩ, anh lại là bạn học của tôi, hơn nữa...!thôi bỏ đi, không nói đến chuyện thời trung học.
Anh muốn bao nhiêu tiền, anh muốn cái gì, tôi đều có thể cho anh hết.
Chẳng lẽ anh là vì chuyện lúc trước của mẹ tôi sao? Tôi sẽ bảo bà ấy xin lỗi anh, có được không?”
Trần Hạo Hiên chầm chậm ngẩng đầu lên, trong lòng dần chùng xuống.
Thật lòng mà nói, một người đàn ông tuyệt đối không thể từ chối một cô gái đơn thuần xinh đẹp như Tần Nam Ca được, có lẽ ngay từ đầu người phụ nữ này đã biết được hàn độc trên cơ thể mình.
Hàn độc cần thứ gì nhất để trị bệnh? Trong y thuật cổ là lấy thái cực làm trung tâm, vạn vật chú trọng sự hòa hợp của âm dương, thứ cô ta là dương khí!
“Tôi kết hôn rồi, tôi không thể cứu cô được.
Xin lỗi...” Trần Hạo Hiên vẫn là chầm chậm gạt tay của Tần Nam Ca ra.
Cứu Tần Nam Ca, nhất định sẽ phát sinh những việc khiến cho Phương Hy Văn sẽ không thể nào tha thứ cho anh suốt cả cuộc đời này.
Đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, những lời lúc nãy Trần Hạo Hiên nói mặc dù không trực tiếp vạch trần, nhưng đã nói uyển chuyển với Tần Nam Ca rằng bệnh của cô ta cần phải điều trị như thế nào.
Nói xong, Trần Hạo Hiên không chút lưu luyến mà xoay người bước ra khỏi khách sạn.
Một tiếng “ầm” vang lên.
Trong khách sạn, Tần Nam Ca ngồi bịch xuống dưới thảm, chiếc khăn tắm bị tụt xuống, vậy mà cô ta lại bật khóc.
Lấy điện thoại ra nhìn, bên trên là vô số cuộc gọi do Tần Huy Thành gọi đến.
Hôm nay là đêm trăng tròn, Tần Huy Thành nhất định sẽ rất lo lắng cho tình hình của Tần Nam Ca.
Tần Nam Ca nhận cuộc gọi, nói: “Bố à, con không sao, triệu chứng phát bệnh của con ngày hôm nay không rõ ràng lắm.”
Tần Huy Thành rất lo lắng cho tình hình của con gái, nói: “Hôm nay là đêm trăng tròn, con còn ra ngoài làm gì vậy con.
Hơn nữa, bố sẽ không nghe theo con nữa, nhất định sẽ tìm được bác sĩ cho con.
Con là đứa con gái duy nhất của bố, bố không thể để con ra đi như vậy được.
Hơn mười năm rồi, căn bệnh quái ác giày vò con hơn mười năm rồi, bố nhất định nghĩ cách để điều trị bệnh cho con.
Chỉ cần có ai chữa khỏi bệnh cho con, bố sẽ đồng ý đưa một nửa giang sơn nhà họ Tần cho người đó.”
Mặc dù nhà họ Tần ở thành phố Giang Châu, nhưng mà dây chuyền sản nghiệp của nhà họ Tần không nằm ở thành phố Giang Châu, mà là ở tỉnh Tâm Hợp.
Ở tỉnh Tâm Hợp sầm uất, toàn là đại gia, nhà họ Tần cũng là một trong những số ít đại gia hàng đầu.
Một nửa giang sơn của nhà họ Tần giàu có đến mức nào, có thể tưởng tượng ra được!
Nhưng Tần Nam Ca ngẩng đầu lên, khóe mắt chảy ra nước mắt, tuyệt vọng nói: “Bố, phải thêm một điều kiện nữa.
Nếu như ai có thể trị được bệnh của con, con sẽ gả cho người đó.”
Tần Huy Thành hơi ngẩng người ra một chút, một lát sau vậy mà lại vui vẻ cười: “Con gái, con cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, muốn gả cho người khác rồi.
Cuối cùng, cuối cùng, được được được, bố lập tức phát thông báo tìm anh hùng ra ngoài!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook