Thần Y Phế Vật Phi
-
Chương 17: Ngươi không xứng!
Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Đúng lúc này Vân Nhất Tiêu gọi Vân Chỉ Tịch đi lên rút thăm, nàng không thèm nhìn Vân Chỉ Phi một cái, đứng dậy liền đi lên trên đài.
Sắc mặt Vân Chỉ Phi cực kỳ khó coi, nàng không hề nghĩ tới tới giờ phút này Vân Chỉ Tịch còn dám lên mặt với nàng? Phế vật này dựa vào cái gì?!
"Vân Chỉ Tịch, ta muốn khiêu chiến ngươi!" Vân Chỉ Phi nhịn không được liền lớn tiếng hô lên!
Tức khắc, xung quanh lại lặng ngắt như tờ, không ít người sắc mặt cổ quái nhìn về phía Vân Chỉ Phi.
"Cửu giai khiêu chiến thất giai, oai phong quá nha." Vân Chỉ Tịch xoay người lại nói, cười như không cười nhìn Vân Chỉ Phi.
Đối mặt với ánh mắt kỳ dị của mọi người, Vân Chỉ Phi cũng nhận ra lời nói của chính mình không thích hợp, nhưng mà nàng nhìn không thuận mắt một phế vật còn tưởng mình là thiên tài như trước đây không thèm coi ai ra gì!
"Ngươi không phải thiên tài sao? Cũng từng là cửu giai, ta chẳng qua mới thăng cấp, luận bàn khiêu chiến ngươi thì có vấn đề gì!" Vân Chỉ Phi cưỡng từ đoạt lí biện hộ.
"Hồ nháo!" Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi giận dữ, cho rằng Vân Chỉ Phi chính là vô cớ gây rối không thể nói lý!
Nhưng Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh lại nói: "Phi Nhi nói cũng không sai, Tịch Nhi dù sao cũng từng cửu giai, trước đây còn đánh bại Phi Nhi, có năng lực " dạy dỗ " đứa nhỏ Phi Nhi này. Hài tử nha, để các nàng đánh một trận cũng không có gì."
Tứ trưởng lão khó chịu, để một đệ tử cửu giai đấu với thất giai còn không phải đang khi dễ người sao!
"Được rồi." Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Vân Ngạo Thành nói một câu, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch.
Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta khi nào nói ta là thiên tài? Ngươi không phải vẫn luôn nói ta là phế vật sao?"
"Ta ——" Sắc mặt Vân Chỉ Phi cứng đờ, cũng không biết phải trả lời thế nào. Kỳ thật tuy rằng tu vi của ả đã tới cửu giai, nhưng mà sự ghen tị và bóng ma trong lòng đối với Vân Chỉ Tịch không cách nào xóa đi được, đặc biệt là lúc này đối phương hiện lại khôi phục một ít tu vi càng làm cho nàng bất an! Chỉ có hoàn toàn giẫm đạp Vân Chỉ Tịch, khiến nàng hoàn toàn suy sụp, làm nàng vĩnh viễn không thể xoay người mới có thể làm ả an tâm!
Vân Chỉ Phi thật hưởng thụ giây phút vinh quang vừa rồi, ả muốn điều này vẫn tiếp tục.
Dù sao cường giả vi tôn, chỉ cần ả hoàn toàn giẫm đạp người đã từng là thiên tài thì sẽ không có người nói ả làm sai, chỉ cần ả có thể đi lên, có thể trở thành thiên chi kiêu nữ trẻ tuổi của Vân gia, không ai sẽ quản nàng làm chuyện gì!
Đạo lý cá lớn nuốt cá bé này, cho dù giữa huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng là như thế! Cho nên Vân Chỉ Phi không cho rằng bản thân làm như vậy có vấn đề gì!
Lập tức ả liền hất cằm lên nói: "Ngày đó ngươi không phải cũng nói ta là phế vật sao? Tam ca có thể làm chứng! Hôm nay, ta khiêu chiến ngươi, để mọi người nhìn xem ai mới là phế vật!"
"Không sai, ta có thể làm chứng!" Vân Chỉ Phong đứng dậy nói.
Vân Nhất Tiêu nhìn một hồi, mới nói: "Dựa theo quy định của Vân gia quy, người đã từng thua có quyền khiêu chiến tại tộc hội. Phi Nhi khiêu chiến, thành lập!" Hắn không hề nhắc tới chênh lệch tu vi giữa hai người, rõ ràng là thiên vị Vân Chỉ Phi!
"Đa tạ tam thúc thành toàn." Vân Chỉ Phi trong lòng vui vẻ, ả sao không biết Tam thúc đang giúp mình, lập tức nói lời cảm tạ.
Nụ cười trên mặt Vân Chỉ Tịch càng rực rỡ: "Nếu Tứ tỷ muốn cùng phế vật so đấu thì Tịch Nhi cung kính không bằng tuân mệnh, mong rằng Tứ tỷ thủ hạ lưu tình được chứ?"
Lúc này, Dung Hoàng đang ở nơi khá xa nhưng vẫn âm thầm quan sát hết thảy vừa nghe nàng nói vậy, đồng tử đen nhánh nhiễm ý cười, bất động thanh sắc tiếp tục theo dõi mọi chuyện.
"Ngươi nếu sợ, ta có thể cho ngươi nhận thua đi xuống!" Vân chỉ phi đắc ý nói.
Vân Chỉ Tịch cười mà không nói, nhẹ nhàng nhảy lên đài chiến đấu.
"Lại là một kẻ không biết tự lượng sức mình!" Vân Chỉ Phi hừ lạnh một tiếng, giằng co với Vân Chỉ Tịch trên đài chiến đấu!
"Đến đây, niệm tình ngươi là muội muội của ta ta nhường ngươi ba chiêu." Vân Chỉ Phi muốn thắng một cách nổi bật, mở miệng liền nói câu này.
Ả vừa nói xong, dưới đài liền vang lên âm thanh nghị luận.
"Tiểu thư Chỉ Phi thật thiện lương, tỷ thí còn nhường người ba chiêu, nữ thần trong lòng ta a!"
"Đúng vậy, thật quá thiện lương! Nếu là ta cùng với người nọ có thù oán, ta mới mặc kệ tu vi chênh lệch, trực tiếp giáo huấn là được, phế vật chính là phế vật, ánh sáng đom đóm sao có thể so sánh với ánh sáng mặt trăng?!"
Nghe những lời này, Vân Chỉ Phi càng hưởng thụ, cái cằm nâng cao y như một con gà mái ngạo mạn ngửa đầu lộ ra hai lỗ mũi đối mặt với Vân Chỉ Tịch.
Vân Chỉ Tịch khóe môi cong lên, lớn tiếng nói: "Đây chính là ngươi nói nhường ta ba chiêu!"
Vân Chỉ Phi lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên! Tứ tỷ nhường ngươi ba chiêu, vậy sẽ nhường ngươi ba chiêu, tuyệt đối không đánh trả! Ngươi cứ việc lại đây!"
Lại nói tiếp, Huyền Đồ cửu giai đấu với Huyền Đồ thất giai cũng nên sảng khoái như thế! Dù sao cũng kém đến hai giai, vừa rồi Vân Lộ Lộ là bát giai đỉnh cũng bị Vân Chỉ Phi một chiêu đánh bại có thể thấy được chênh lệch của việc vượt cấp! Có mọi người hâm mộ, lúc này Vân Chỉ Phi có đầy đủ lòng tin đả bại Vân Chỉ Tịch!
"Vậy thì tốt, ngươi chờ, chiêu thứ nhất đến." Vân Chỉ Tịch vẫy vẫy nắm tay, chậm rãi bước về phía Vân Chỉ Phi, bộ dáng kia căn bản không giống như muốn tiến công, mà cứ như cùng người đi nói chuyện phiếm.
"Ta tới!" Vân Chỉ Tịch lớn tiếng nói, nhưng mà tay chỉ dùng hỏa quyền bình thường nhất, chiêu thức ngay cả Huyền Đồ nhất giai đều biết đánh về phía mặt của Vân Chỉ Phi.
Vân Chỉ Phi thấy vậy càng không để trong lòng, ả khoanh tay trước ngực, rất có phong phạm của cao nhân nhìn Vân Chỉ Tịch đánh lại đây, không tránh cũng không né, hết sức bình tĩnh!
Bất quá ngoài mặt ả biểu hiện như vậy nhưng trong lòng lại là âm thầm cảnh giác, dù sao trước đây ả bị thân pháp quỷ dị của Vân Chỉ Tịch gây thương tích, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng mà động tác của Vân Chỉ Tịch lại làm người chấn động! Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch đang tiến tới gần Vân Chỉ Phi thì dưới chân trượt một cái, sau đó cơ thể nghiêng ngả, nắm tay lập tức cách đầu của Vân Chỉ Phi khá xa?!
Mọi người ngây ra như phỗng, hoàn toàn không thể tưởng tượng, một người bình thường đi đường cũng có thể trượt ngã?! Cái này cũng quá...... Quá phế vật đi?!
"Khụ khụ, ngượng ngùng a, vừa rồi chân run không đứng vững, dù sao ta mới vừa khôi phục nha." Vân Chỉ Tịch xin lỗi thu hồi nắm tay, ngượng ngùng giải thích.
"Ách......" Mọi người im lặng, như vậy cũng được! Vân Chỉ Tịch vẫy vẫy nắm tay, ở trước mặt Vân Chỉ Phi làm mẫu một chút, lại thu tay, nói: "Để ta dùng hai chiêu thử chính xác, hiện tại ta phải dùng toàn lực a!"
Vân Chỉ Phi nhíu nhíu mày: "Không cần, lại cho ngươi hai chiêu, đến đây đi!"
"Ai da, Tứ tỷ thật hào phóng, ta đây đã tới!" Vân Chỉ Tịch vung nắm đấm, lúc này mới có thật sự có lực lượng, nhưng cũng chỉ có chút lực mà thôi nên Vân Chỉ Phi rất dễ dàng né tránh!
"Lợi hại! Thất muội bội phục, Tứ tỷ lại có thể tránh thoát một quyền của ta!" Vân Chỉ Tịch lớn tiếng khen ngợi.
Sắc mặt Vân Chỉ Phi khinh thường nói: "Chỉ bằng nắm đấm của ngươi muốn phá vỡ phòng ngự còn chưa được huống chi đánh ta? Thật là ngu ngốc —— đừng tốn công, dùng binh khí đi!"
Trong đôi mắt đẹp của Vân Chỉ Tịch xẹt qua một đạo quỷ dị quang mang, cười nói: "Đối phó một kẻ hèn huyền đồ cửu giai như ngươi còn không xứng để ta dùng binh khí."
Beta: tdbbkt
------
Đúng lúc này Vân Nhất Tiêu gọi Vân Chỉ Tịch đi lên rút thăm, nàng không thèm nhìn Vân Chỉ Phi một cái, đứng dậy liền đi lên trên đài.
Sắc mặt Vân Chỉ Phi cực kỳ khó coi, nàng không hề nghĩ tới tới giờ phút này Vân Chỉ Tịch còn dám lên mặt với nàng? Phế vật này dựa vào cái gì?!
"Vân Chỉ Tịch, ta muốn khiêu chiến ngươi!" Vân Chỉ Phi nhịn không được liền lớn tiếng hô lên!
Tức khắc, xung quanh lại lặng ngắt như tờ, không ít người sắc mặt cổ quái nhìn về phía Vân Chỉ Phi.
"Cửu giai khiêu chiến thất giai, oai phong quá nha." Vân Chỉ Tịch xoay người lại nói, cười như không cười nhìn Vân Chỉ Phi.
Đối mặt với ánh mắt kỳ dị của mọi người, Vân Chỉ Phi cũng nhận ra lời nói của chính mình không thích hợp, nhưng mà nàng nhìn không thuận mắt một phế vật còn tưởng mình là thiên tài như trước đây không thèm coi ai ra gì!
"Ngươi không phải thiên tài sao? Cũng từng là cửu giai, ta chẳng qua mới thăng cấp, luận bàn khiêu chiến ngươi thì có vấn đề gì!" Vân Chỉ Phi cưỡng từ đoạt lí biện hộ.
"Hồ nháo!" Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi giận dữ, cho rằng Vân Chỉ Phi chính là vô cớ gây rối không thể nói lý!
Nhưng Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh lại nói: "Phi Nhi nói cũng không sai, Tịch Nhi dù sao cũng từng cửu giai, trước đây còn đánh bại Phi Nhi, có năng lực " dạy dỗ " đứa nhỏ Phi Nhi này. Hài tử nha, để các nàng đánh một trận cũng không có gì."
Tứ trưởng lão khó chịu, để một đệ tử cửu giai đấu với thất giai còn không phải đang khi dễ người sao!
"Được rồi." Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Vân Ngạo Thành nói một câu, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch.
Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta khi nào nói ta là thiên tài? Ngươi không phải vẫn luôn nói ta là phế vật sao?"
"Ta ——" Sắc mặt Vân Chỉ Phi cứng đờ, cũng không biết phải trả lời thế nào. Kỳ thật tuy rằng tu vi của ả đã tới cửu giai, nhưng mà sự ghen tị và bóng ma trong lòng đối với Vân Chỉ Tịch không cách nào xóa đi được, đặc biệt là lúc này đối phương hiện lại khôi phục một ít tu vi càng làm cho nàng bất an! Chỉ có hoàn toàn giẫm đạp Vân Chỉ Tịch, khiến nàng hoàn toàn suy sụp, làm nàng vĩnh viễn không thể xoay người mới có thể làm ả an tâm!
Vân Chỉ Phi thật hưởng thụ giây phút vinh quang vừa rồi, ả muốn điều này vẫn tiếp tục.
Dù sao cường giả vi tôn, chỉ cần ả hoàn toàn giẫm đạp người đã từng là thiên tài thì sẽ không có người nói ả làm sai, chỉ cần ả có thể đi lên, có thể trở thành thiên chi kiêu nữ trẻ tuổi của Vân gia, không ai sẽ quản nàng làm chuyện gì!
Đạo lý cá lớn nuốt cá bé này, cho dù giữa huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng là như thế! Cho nên Vân Chỉ Phi không cho rằng bản thân làm như vậy có vấn đề gì!
Lập tức ả liền hất cằm lên nói: "Ngày đó ngươi không phải cũng nói ta là phế vật sao? Tam ca có thể làm chứng! Hôm nay, ta khiêu chiến ngươi, để mọi người nhìn xem ai mới là phế vật!"
"Không sai, ta có thể làm chứng!" Vân Chỉ Phong đứng dậy nói.
Vân Nhất Tiêu nhìn một hồi, mới nói: "Dựa theo quy định của Vân gia quy, người đã từng thua có quyền khiêu chiến tại tộc hội. Phi Nhi khiêu chiến, thành lập!" Hắn không hề nhắc tới chênh lệch tu vi giữa hai người, rõ ràng là thiên vị Vân Chỉ Phi!
"Đa tạ tam thúc thành toàn." Vân Chỉ Phi trong lòng vui vẻ, ả sao không biết Tam thúc đang giúp mình, lập tức nói lời cảm tạ.
Nụ cười trên mặt Vân Chỉ Tịch càng rực rỡ: "Nếu Tứ tỷ muốn cùng phế vật so đấu thì Tịch Nhi cung kính không bằng tuân mệnh, mong rằng Tứ tỷ thủ hạ lưu tình được chứ?"
Lúc này, Dung Hoàng đang ở nơi khá xa nhưng vẫn âm thầm quan sát hết thảy vừa nghe nàng nói vậy, đồng tử đen nhánh nhiễm ý cười, bất động thanh sắc tiếp tục theo dõi mọi chuyện.
"Ngươi nếu sợ, ta có thể cho ngươi nhận thua đi xuống!" Vân chỉ phi đắc ý nói.
Vân Chỉ Tịch cười mà không nói, nhẹ nhàng nhảy lên đài chiến đấu.
"Lại là một kẻ không biết tự lượng sức mình!" Vân Chỉ Phi hừ lạnh một tiếng, giằng co với Vân Chỉ Tịch trên đài chiến đấu!
"Đến đây, niệm tình ngươi là muội muội của ta ta nhường ngươi ba chiêu." Vân Chỉ Phi muốn thắng một cách nổi bật, mở miệng liền nói câu này.
Ả vừa nói xong, dưới đài liền vang lên âm thanh nghị luận.
"Tiểu thư Chỉ Phi thật thiện lương, tỷ thí còn nhường người ba chiêu, nữ thần trong lòng ta a!"
"Đúng vậy, thật quá thiện lương! Nếu là ta cùng với người nọ có thù oán, ta mới mặc kệ tu vi chênh lệch, trực tiếp giáo huấn là được, phế vật chính là phế vật, ánh sáng đom đóm sao có thể so sánh với ánh sáng mặt trăng?!"
Nghe những lời này, Vân Chỉ Phi càng hưởng thụ, cái cằm nâng cao y như một con gà mái ngạo mạn ngửa đầu lộ ra hai lỗ mũi đối mặt với Vân Chỉ Tịch.
Vân Chỉ Tịch khóe môi cong lên, lớn tiếng nói: "Đây chính là ngươi nói nhường ta ba chiêu!"
Vân Chỉ Phi lớn tiếng trả lời: "Đương nhiên! Tứ tỷ nhường ngươi ba chiêu, vậy sẽ nhường ngươi ba chiêu, tuyệt đối không đánh trả! Ngươi cứ việc lại đây!"
Lại nói tiếp, Huyền Đồ cửu giai đấu với Huyền Đồ thất giai cũng nên sảng khoái như thế! Dù sao cũng kém đến hai giai, vừa rồi Vân Lộ Lộ là bát giai đỉnh cũng bị Vân Chỉ Phi một chiêu đánh bại có thể thấy được chênh lệch của việc vượt cấp! Có mọi người hâm mộ, lúc này Vân Chỉ Phi có đầy đủ lòng tin đả bại Vân Chỉ Tịch!
"Vậy thì tốt, ngươi chờ, chiêu thứ nhất đến." Vân Chỉ Tịch vẫy vẫy nắm tay, chậm rãi bước về phía Vân Chỉ Phi, bộ dáng kia căn bản không giống như muốn tiến công, mà cứ như cùng người đi nói chuyện phiếm.
"Ta tới!" Vân Chỉ Tịch lớn tiếng nói, nhưng mà tay chỉ dùng hỏa quyền bình thường nhất, chiêu thức ngay cả Huyền Đồ nhất giai đều biết đánh về phía mặt của Vân Chỉ Phi.
Vân Chỉ Phi thấy vậy càng không để trong lòng, ả khoanh tay trước ngực, rất có phong phạm của cao nhân nhìn Vân Chỉ Tịch đánh lại đây, không tránh cũng không né, hết sức bình tĩnh!
Bất quá ngoài mặt ả biểu hiện như vậy nhưng trong lòng lại là âm thầm cảnh giác, dù sao trước đây ả bị thân pháp quỷ dị của Vân Chỉ Tịch gây thương tích, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng mà động tác của Vân Chỉ Tịch lại làm người chấn động! Chỉ thấy Vân Chỉ Tịch đang tiến tới gần Vân Chỉ Phi thì dưới chân trượt một cái, sau đó cơ thể nghiêng ngả, nắm tay lập tức cách đầu của Vân Chỉ Phi khá xa?!
Mọi người ngây ra như phỗng, hoàn toàn không thể tưởng tượng, một người bình thường đi đường cũng có thể trượt ngã?! Cái này cũng quá...... Quá phế vật đi?!
"Khụ khụ, ngượng ngùng a, vừa rồi chân run không đứng vững, dù sao ta mới vừa khôi phục nha." Vân Chỉ Tịch xin lỗi thu hồi nắm tay, ngượng ngùng giải thích.
"Ách......" Mọi người im lặng, như vậy cũng được! Vân Chỉ Tịch vẫy vẫy nắm tay, ở trước mặt Vân Chỉ Phi làm mẫu một chút, lại thu tay, nói: "Để ta dùng hai chiêu thử chính xác, hiện tại ta phải dùng toàn lực a!"
Vân Chỉ Phi nhíu nhíu mày: "Không cần, lại cho ngươi hai chiêu, đến đây đi!"
"Ai da, Tứ tỷ thật hào phóng, ta đây đã tới!" Vân Chỉ Tịch vung nắm đấm, lúc này mới có thật sự có lực lượng, nhưng cũng chỉ có chút lực mà thôi nên Vân Chỉ Phi rất dễ dàng né tránh!
"Lợi hại! Thất muội bội phục, Tứ tỷ lại có thể tránh thoát một quyền của ta!" Vân Chỉ Tịch lớn tiếng khen ngợi.
Sắc mặt Vân Chỉ Phi khinh thường nói: "Chỉ bằng nắm đấm của ngươi muốn phá vỡ phòng ngự còn chưa được huống chi đánh ta? Thật là ngu ngốc —— đừng tốn công, dùng binh khí đi!"
Trong đôi mắt đẹp của Vân Chỉ Tịch xẹt qua một đạo quỷ dị quang mang, cười nói: "Đối phó một kẻ hèn huyền đồ cửu giai như ngươi còn không xứng để ta dùng binh khí."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook