Thần Y Ngốc Phi
Chương 135: Đại Kết Cục

Ba năm sau…

Trên núi Vân Linh…

Núi Vân Linh bình thường cực kỳ im lặng và dường như không một bóng người nhưng lúc này khắp nơi đều đầy nhóc tiếng cười.

Một đám trẻ con đang cười đùa rất vui vẻ.

Mấy đôi nam thanh nữ tú kẻ đứng người ngồi một bên nhìn lũ trẻ đang trêu chọc nhau.

“Thất tẩu, tẩu nói lão nhân kia còn có thể nhẫn nhịn được mấy ngày nữa? Hôm qua muội thấy ông ấy đã bị Duệ nhi và Triết nhi trêu chọc đến nỗi tức giận đen cả mặt lại rồi.” Hiên Viên Tinh vừa dựa vào lồng ngực Đông Phương Sóc vừa nói, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa.

“Hôm trước Thanh Trúc còn nhìn thấy tiểu thế tử kéo râu của lão nhân gia khiến ông ấy la hét y hệt một đứa trẻ vậy.” Thanh Trúc cũng nhịn không được liền nhẹ giọng cười nói, vừa nói nàng ấy vừa dáo dác nhìn ra xung quanh như sợ lão nhân kia đột nhiên xông ra từ phía sau.

“Yên tâm đi! Nhất định ông ấy không đuổi chúng ta đi đâu!” Mạnh Phất Ảnh tựa đầu vào đùi Hiên Viên Diệp, nàng ăn một quả nho hắn vừa bóc rồi chậm rãi nói.

Lão nhân này nhìn qua thì thấy tính tình kỳ quái nhưng nếu thực sự hiểu ông ấy thì sẽ biết tính tình của ông ấy quả thực rất giống một đứa trẻ. Đích thực là một lão ngoạn đồng*!

(*Lão ngoạn đồng: Người già nhưng tính tình thích vui đùa như trẻ con)

“Ha ha, thế thì tốt! Nói thật là phong cảnh nơi này rất đẹp, muội quả thực không muốn rời đi!” Hiên Viên Tinh vừa cười hì hì vừa nói, hai mắt dõi theo đám trẻ đang chơi đùa phía xa xa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Nam nhân của muội không cần lo lắng mọi chuyện của nước Bắc Nguyên sao?” Mạnh Phất Ảnh liếc mắt nhìn nàng ấy một cái rồi thấp giọng nhắc nhở, dù sao hiện tại Đông Phương Sóc cũng đã là vua của nước Bắc Nguyên nên đương nhiên có rất nhiều việc cần xử lý, không giống Hiên Viên Diệp tự do tự tại, muốn đi đâu thì được đi đó.

Sắc mặt Hiên Viên Tinh trở nên tối sầm, đột nhiên nghĩ tới bọn họ đã tới đây được gần một tháng, Đông Phương Sóc quả thực đã trì hoãn rất nhiều việc trong triều, nàng ấy áy náy nhìn Đông Phương Sóc rồi nhẹ giọng nói, “Sóc, thực xin lỗi! Chi bằng chúng ta trở về thôi.”

“Đừng lo! Nàng muốn vui chơi thì cứ vui chơi cho thỏa thích đi, không cần phải lo lắng những việc khác.” Đông Phương Sóc sủng ái nhìn nàng ấy. Tuy mỗi lần đưa nàng đi chơi xong hắn đều phải làm việc thâu đêm suốt sáng trong mấy tháng trời nhưng chỉ cần nàng được vui vẻ thì có vất vả hơn nữa hắn cũng thấy xứng đáng.

“Haiz, thiếp thật sự hâm mộ Thất ca và Thất tẩu. Cuộc sống của bọn họ thật thoải mái nhẹ nhàng, muốn đi đâu thì đi đó, muốn vui chơi bao lâu cũng được.” Hiên Viên Tinh lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

“Ta cũng thấy đố kỵ.” Đông Phương Sóc cũng nhìn về phía Hiên Viên Diệp, trông hắn còn kích động hơn cả Hiên Viên Tinh, “Ta phải làm vua, suốt ngày đều mệt mỏi muốn chết, chuyện gì cũng phải quan tâm. Ai như hắn, suốt ngày chỉ biết vui đùa với nữ nhân của hắn, vậy mà lại chẳng thiếu tiền. Ông trời thật không công bằng, quả thực không công bằng chút nào!”

“Sao lại không công bằng? Chủ tử nhà tôi mỗi ngày đều phải lo lắng chuyện buôn bán mà.” Tốc Phong đứng bên cạnh không nhịn được liền lên tiếng bênh vực.

“Hắn lo lắng? Hắn lo lắng cái gì? Tuy hiện tại khắp thiên hạ này đều có cửa hàng của các ngươi nhưng ta thật sự chẳng thấy hắn lo lắng cái gì.” Đông Phương Sóc nói với vẻ không phục, “Vậy mà số tiền hắn kiếm được mỗi năm đều vượt qua tất cả ngân lượng có trong ngân khố của nước Bắc Nguyên chúng ta. Thật không công bằng chút nào!”

“Ha ha!” Hiên Viên Diệp không nói gì mà chỉ cười khẽ.

Mạnh Phất Ảnh cũng tiếp tục ăn nho nhưng trong lòng lại có chút khâm phục, nàng chưa bao giờ được biết Hiên Viên Diệp lại có tài kinh doanh buôn bán trời phú như thế. Trong ba năm ngắn ngủn, việc buôn bán của bọn họ đã mở rộng ra khắp nơi trong thiên hạ này, mà chỗ nào cũng làm ăn rất tốt. Hết thảy những thứ đó đương nhiên đều là công lao của Hiên Viên Diệp, nhưng tất nhiên là cũng nhờ những người của Săn Bảo nữa, hiện tại bọn họ không còn giết người mà tất cả đã chuyển sang buôn bán, một đám người bắt đầu chuyển sang làm ăn nhưng không hề kém cỏi chút nào. Mà hai năm nay, Hiên Viên Diệp luôn dùng tiền kiếm được để quyên góp giúp đỡ cho những nơi gặp nạn. Cho dù là người của quốc gia nào, chỉ cần gặp tai họa là hắn đều kịp thời đưa tiền đến giúp. Vì vậy, bây giờ hắn không còn là một vị vương gia của vương triều Hiên Viên nữa mà giống như quân chủ của cả thiên hạ vậy.

Tại vương triều Hiên Viên lúc này, Nhị vương gia Hiên Viên Hằng cũng đã đăng cơ.

Hoàng thượng cũng đã suy nghĩ thông suốt. Từ sau lần ầm ĩ ở Nghệ vương phủ, Hoàng thượng không còn ra khỏi Hoàng cung nữa, chỉ ở đó an vị làm Thái thượng hoàng.

Mẫu thân thì đã trở về Phong tộc với Phong Nguyệt Ngân. Trước đó vài ngày bọn họ có đi tới Phong tộc thăm hai người. Hiện giờ mẫu thân đã thực sự được vui vẻ và hạnh phúc.

Nàng cũng hạnh phúc, rất hạnh phúc.

“Phất nhi, hóa ra mọi người đang ở đây.” Đúng vào lúc này thì có một tiếng cười nói truyền đến, Mạnh Như Hiểu lập tức xuất hiện với vẻ hơi hấp tấp.

“Đại ca, sao đại ca lại tới đây?” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt mỉm cười vô cùng vui sướng, nàng vừa nói vừa lập tức tiến lên đón tiếp.

“Ta vừa trở về, nghe phụ thân nói muội đã đến nơi này nên mới tới đây xem thế nào. Đã lâu không gặp mọi người rồi, ta thực sự rất nhớ Hi nhi và Duệ nhi.” Mạnh Như Hiểu vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra phía xa tìm kiếm Hi nhi và Duệ nhi. Hắn thấy Duệ nhi đang chơi đùa cùng với một bé trai khác, còn Hi nhi thì vẫn như mọi khi, nó lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn mọi người.

Từ nhỏ Hi nhi đã thích im lặng nhưng không phải tính tình cô độc, chỉ cần nó muốn thì sẽ thích ứng rất nhanh, hơn nữa lại rất hòa hợp với những người xung quanh, điều quan trọng nhất là nó có muốn vậy không.

“Ồ, Đại tướng quân trăm trận trăm thắng đã tới rồi!” Đông Phương Sóc nhìn thấy Mạnh Như Hiểu thì vẻ mặt tràn đầy khâm phục, Mạnh Như Hiểu này quả thực là một kỳ tài khó gặp.

“Hoàng thượng quá khen rồi ạ!” Mạnh Như Hiểu trông thấy Đông Phương Sóc và thấy Hiên Viên Tinh đang đứng bên cạnh thì cũng đoán được thân phận của Đông Phương Sóc, hắn lập tức khách khí đáp lời.

“Đại ca, đừng để ý đến hắn!” Mạnh Phất Ảnh bất mãn lườm Đông Phương Sóc một cái, đại ca đã chịu bao vất vả rồi, giờ trở về còn nói đến chuyện chiến trường làm gì.

“Phất nhi, ta khen đại ca của nàng cũng không được hay sao? Người kỳ tài như hắn ta đây cũng chỉ có thể hâm mộ đứng nhìn mà thôi. Nghe nói ba năm nay, phàm là hắn xuất chinh thì cho dù cuộc chiến là lớn hay nhỏ hắn đều chưa từng thua trận, hơn nữa mỗi lần đều không có quá nhiều thương vong, mỗi lần đều bất ngờ chiến thắng đối phương khiến quân địch tâm phục khẩu phục đầu hàng. Như vậy thì không chỉ giảm bớt thương vong cho quân mình mà còn giảm bớt thương vong cho quân địch. Vì vậy nên ta luôn tự hỏi không biết rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?” Đông Phương Sóc vẫn nhìn về phía Mạnh Như Hiểu rồi chậm rãi nói, “Người ta còn đồn rằng ngươi đến chiến trường không phải để giết người mà là để cứu người.”

“Chuyện này có thể nói cho ngươi sao? Khi nào ngươi đem nước Bắc Nguyên của ngươi gia nhập vương triều Hiên Viên thì sẽ nói cho ngươi biết.” Mạnh Phất Ảnh chau mày nói giỡn.

“Phất nhi, mồm miệng nàng thật độc ác, luôn luôn độc ác.” Đông Phương Sóc hé môi buồn bực nói.

“Cảm ơn đã khích lệ!” Mạnh Phất Ảnh không hề phản đối mà chỉ cười khẽ. Có điều trong lòng nàng lại càng thêm khâm phục đại ca. Đại ca không muốn giết người nên mỗi lần xuất chinh của đại ca quả thực đều vì cứu người, mỗi lần đại ca ra trận thì số thương vong không hề lớn. Đương nhiên, làm được việc này cũng nhờ thính lực hơn người của đại ca.Việc này không thể để cho người ngoài biết được, nếu để bọn họ biết và có ý đề phòng thì đại ca sẽ khó mà thắng lợi dễ dàng.

Một nữ tử vốn đang lẳng lặng ngồi một bên đọc sách về y thuật, khi nghe Đông Phương Sóc nói vậy, nàng ấy khẽ ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Như Hiểu, cặp mắt linh động hơi hơi lóe lên ẩn chứa ý cười. Đột nhiên nàng ấy đứng lên rồi lặng lẽ rời khỏi. Có điều một lát sau nàng ấy đã bưng một ly trà quay lại. Nàng đi tới trước mặt Mạnh Như Hiểu rồi nhẹ giọng nói, “Công tử, mời dùng trà!”

Mạnh Như Hiểu sững người một chút rồi mới cười khẽ và tiếp nhận ly trà, ánh mắt hơi nâng lên, khi nhìn thấy nụ cười của nàng kia, hắn lại giật mình một cái, trong lòng nhất thời xuất hiện một cảm giác khác thường.

Mạnh Phất Ảnh cũng mở to hai mắt, nàng không nhịn được liền hô lên, “Sư tỷ, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi!” Vị sư tỷ này của nàng là người cực kỳ lặng lẽ, trong những ngày nàng ở đây, nàng ấy còn chưa nói quá hai câu với nàng. Có điều nàng biết y thuật của vị sư tỷ này cũng cực kỳ cao thâm, chắc chắn là vậy rồi, đồ đệ mà sư phụ thu nạp tất nhiên sẽ không thể yếu kém.

“Đúng đó, chúng ta đến đây đều phải tự đi pha trà mà uống, hắn dựa vào cái gì mà vừa mới đến đã được đãi ngộ đặc biệt như vậy? Người này cũng thật quá bất công!” Hiên Viên Tinh nói với vẻ bất mãn, nhưng khi nhìn về phía vị sư tỷ kia, trên mặt Hiên Viên Tinh lại nở ra một nụ cười khác thường.

Nàng kia khẽ cúi đầu, trên mặt đã đỏ bừng một mảng. Sở dĩ vừa rồi nàng ấy pha trà cho Mạnh Như Hiểu là vì nghe Đông Phương Sóc nói vị Mạnh công tử này ra chiến trường không phải để giết người mà là để cứu người. Nàng ấy nhớ rõ khi còn rất nhỏ thì cha mẹ đã bị giết chết trên chiến trường. Lúc ấy, mẫu thân đã ôm chặt nàng vào trong lòng mới giữ được mạng sống cho nàng. Sau này, sư phụ đưa nàng lên núi và dạy y thuật cho nàng. Có lẽ là vì nhớ tới chuyện này nên vừa rồi nàng ấy nhất thời xúc động mà đi pha trà cho Mạnh Như Hiểu. Lúc này bị Hiên Viên Tinh và Mạnh Phất Ảnh chế giễu, nàng ấy cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng không hề xấu hổ. Nàng ấy cầm chiếc đĩa rỗng không rồi chậm rãi đi tới một bên tiếp tục cầm sách lên đọc, dường như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì và dường như những người xung quanh không hề tồn tại.

“Haiz, lại là một quái nhân!” Hiên Viên Tinh liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi buông một câu hai ý.

“Tinh nhi, muội ngứa người hả?” Mạnh Phất Ảnh khẽ vươn tay ra đe dọa nàng ấy rồi quay sang nhìn về phía nữ tử đang tiếp tục cầm sách thuốc lên đọc kia, đôi mắt nàng chợt lóe lên một chút, nói thật là vị sư tỷ này của nàng cũng có chút kỳ quái. Trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi nhộn nhạo, khóe môi cũng nở ra một nụ cười khác thường. Ba năm nay phụ thân vẫn luôn quan tâm đến chuyện thành thân của đại ca và đã giúp đại ca tìm không biết bao nhiêu nữ tử, có điều đại ca lại không hề liếc mắt một cái mà lập tức cự tuyệt thẳng thừng luôn. Thanh danh của đại ca ở trong triều bây giờ không hề thua kém phụ thân chút nào, tuy tuổi của đại ca hơi lớn một chút nhưng cũng là thời điểm tốt nhất để thành thân. Những lời cầu hôn bay đến tới tấp vô số kể, các thiên kim tiểu thư đều tranh nhau muốn gả cho huynh ấy, mấy tiểu thư đảm đang còn tặng đồ cho đại ca để tìm cơ hội gặp được huynh ấy. Vậy nhưng đại ca lại không hề liếc mắt nhìn người ta một cái, luôn xem người ta như không hề tồn tại. Thậm chí nàng còn nghi ngờ không biết có phải đại ca không thích nữ nhân hay không. Thật không ngờ hôm nay nhìn thấy sư tỷ, đại ca lại ngẩn người ra như thế, xem ra mùa xuân của đại ca sắp đến rồi.

Đại ca và sư tỷ? Ha ha, Mạnh Phất Ảnh không nhịn được cười thầm, có điều không biết nếu đại ca cưới sư tỷ thì sư phụ có tức giận hay không?

“Thất tẩu, tẩu đang nghĩ gì mà cười quái lạ như vậy?” Hiên Viên Tinh thấy vẻ mặt tươi cười của Mạnh Phất Ảnh thì không khỏi hé miệng hỏi, mọi việc đang êm đẹp lại tự nhiên cười như vậy, trông thật đáng sợ, không biết tẩu ấy đang tính kế với ai? Ngàn vạn lần đừng là với nàng ấy nha!

“Không có. Ta vừa cười sao?” Vẻ tươi cười trên mặt Mạnh Phất Ảnh lập tức biến mất, nàng nghiêm trang hỏi lại. Nàng không thể cho Hiên Viên Tinh biết trong lòng nàng đang nghĩ gì được, Hiên Viên Tinh này mà đã mở miệng thì không thể giấu được chuyện gì.

“Không có mới là lạ. Tẩu cười như vậy không biết là đang tính kế với ai vậy?” Hiên Viên Tinh cau mày hỏi với vẻ không tin.

“Ai cần muội lo. Đại ca của ta đến đây, ta vui mừng cũng không được sao?” Mạnh Phất Ảnh lườm nàng ấy một cái rồi đáp lời, hai mắt lại nhìn về phía Mạnh Như Hiểu.

Mạnh Như Hiểu nghe lời nói của Mạnh Phất Ảnh mới lấy lại được tinh thần nhưng vẫn có chút mất tập trung, hắn chỉ ậm ừ mấy tiếng, e rằng ngay cả hắn cũng không biết mình đang nói gì.

Mà vị sư tỷ đọc sách bên kia bàn tay đang lật sách tựa hồ cũng hơi cứng lại một chút.

Trong lòng Mạnh Phất Ảnh càng thêm vui mừng, xem ra việc này mười phần thì có đến tám chín phần sẽ thành công rồi.

“Mẫu thân! Mẫu thân!” Một đứa trẻ đang chơi đùa ở phía trước bỗng nhiên chạy tới. Những đứa khác thấy thế cũng chạy theo sau nó. Chỉ có một tiểu cô nương là vẫn chậm rãi ung dung bước tới mà không hề tỏ ra sốt ruột.

“Sao thế?” Hiên Viên Tinh nhanh chóng đi tới phía trước đón lấy đứa bé trai rồi nhẹ giọng hỏi.

“Mẫu thân, khi nào con lớn, con muốn kết hôn với Hi nhi, muốn Hi nhi làm tân nương.” Đứa nhỏ vừa rồi chạy quá nhanh nên hơi thở có chút hổn hển, nhưng trong lời nói của nó vẫn hiện rõ sự kiên định.

Hiên Viên Tinh sững người. Nàng ấy vừa buồn cười vừa trả lời, “Tốt, thân càng thêm thân, không tồi!”

“Không được!” Mạnh Phất Ảnh lập tức đứng lên nói với vẻ kiên định, “Không được! Việc này không được!”

“Thất tẩu, sao lại không được? Triết nhi và Hi nhi vốn là biểu huynh muội*, nếu thành thân thì thân càng thêm thân, sao lại không được?”

(*Biểu huynh muội: Anh chị em họ)

“Ta nói không được là không được, chính vì là biểu huynh muội nên không được!” Mạnh Phất Ảnh càng thêm kiên định, họ hàng gần không thể thành thân với nhau được. Hiên Viên Tinh và Hiên Viên Diệp là huynh muội ruột thịt, Triết nhi và Hi nhi có quan hệ huyết trống trực tiếp, hai đứa sao có thể thành thân được. Bọn chúng mà thành thân thì đứa nhỏ được sinh ra rất có khả năng sẽ bị ngốc nghếch.

“Thất tẩu, tẩu nói vậy là có ý gì? Muội thấy hai đứa rất xứng đôi, có chỗ nào không được nhỉ?” Trên mặt Hiên Viên Tinh đã hiện ra một chút bất mãn.

“Phất nhi, sao lại không được? Triết nhi chính là Thái tử của nước Bắc Nguyên, nó cũng xứng với Hi nhi chứ đâu có kém gì?” Đông Phương Sóc thấy HiênViên Tinh tức giận thì cũng mở miệng nói vào.

“Ta nói cho các ngươi biết, chúng nó là biểu huynh muội tức là có quan hệ huyết thống với nhau, nếu chúng nó thành thân thì có thể sẽ sinh ra một đứa nhỏ ngốc nghếch hoặc dị dạng, tóm lại, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện xứng hay không xứng.” Mạnh Phất Ảnh vội vàng giải thích.

“Đúng vậy không? Không phải có rất nhiều biểu huynh muội thành thân với nhau hay sao?” Hiên Viên Tinh sững người nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng thế, đương nhiên đúng. Khoa học đã chứng minh gien là nền tảng cơ sở có tính di truyền, nó sẽ thông qua việc sinh sản ra các tế bào để truyền lại cho hậu thế, do vậy mà thế hệ con cháu sẽ có những đặc điểm giống với cha mẹ chúng. Gien của cha mẹ và những đứa con có 1/2 là giống nhau, tất cả huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng có 1/2 gien là giống nhau, ông cháu, chú cháu, cậu cháu có 1/4 là giống nhau, còn anh chị em họ thì có 1/8 là giống nhau. Nếu người nào đó có gien mang bệnh di truyền và gien bệnh là gien lặn, nếu trong hai người mà một người có loại gien này còn người kia không có thì gien mang bệnh sẽ không trở thành tính trội và thế hệ tiếp theo sẽ không phát bệnh. Chỉ có cặp vợ chồng cùng mang loại gien lặn này thì con cái họ mới có thể phát bệnh. Bởi vậy, họ hàng gần mà kết hôn với nhau thì cơ hội gien lặn kết hợp với nhau và phát bệnh di truyền là rất lớn, ví dụ như bệnh bạch tạng, câm điếc bẩm sinh, tiểu não dị dạng, đái tháo đường, đường huyết, còn có thể kể ra một số bệnh có khả năng xuất hiện rất cao như bệnh tràn dịch não, bệnh nứt cột sống, bệnh đần độn, bệnh tâm thần phân liệt, bệnh tim bẩm sinh, các chứng điên loạn…” Mạnh Phất Ảnh liền giải thích một lèo mà không thở lấy một hơi.

Những người đang nghe cơ hồ cũng sắp tắt thở, vẻ mặt ai ai cũng trở nên mơ hồ trước những lời nàng vừa nói.

Mạnh Phất Ảnh thấy mọi người ngây ra nhìn nàng thì thở hắt ra một hơi rồi kết luận, “Tóm lại, họ hàng gần không được thành thân, rất nguy hiểm. Từ nay về sau không ai được nhắc đến việc này nữa!”

“Ừm, không nói thì không nói nữa.” Hiên Viên Tinh hiển nhiên cũng không hiểu lắm những lời Mạnh Phất Ảnh vừa nói, nhưng nghe nói có nguy hiểm thì nàng ấy cũng có chút sợ hãi.

Triết nhi mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Phất Ảnh. Nó chớp chớp hai mắt rồi kiên định nói, “Dù sao thì con cũng muốn kết hôn với Hi nhi, ai cũng không ngăn được con đâu.”

“Ơ, tiểu tử này, làm phản rồi!” Mạnh Phất Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười, tiểu hài tử này chưa đến ba tuổi nhưng tính tình thật không vừa, rất có cá tính.

“Mẫu thân, mẫu thân yên tâm. Còn có con ở đây, con sẽ bảo vệ muội muội.” Duệ nhi cũng chạy tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh, nó nhẹ nhàng vỗ ngực rồi cất lời thề son sắt.

“Ngươi… ngươi không có nghĩa khí!” Triết nhi nghe thấy Duệ nhi nói thế thì tức giận hổn hển nói.

“Phụ thân đã nói rồi, muội muội quan trọng hơn nghĩa khí, mẫu thân quan trọng hơn tất cả.” Duệ nhi liếc nhìn Triết nhi một cái rồi nghiêm trang nói, khẩu khí của nó lúc này giống hệt như Hiên Viên Diệp.

“Ha ha ha…” Mọi người không khỏi bật cười thành tiếng, nó còn nho nhỏ thế kia nhưng khẩu khí lại rất đĩnh đạc, có điều những lời nó vừa nói không biết có phải do Hiên Viên Diệp nói thực hay không.

“Di nương, con có thể cưới Hi nhi tỷ tỷ được không?” Tiểu Đề đứng ở một bên đột nhiên đi lên phía trước kéo áo Mạnh Phất Ảnh rồi hỏi.

“Đề nhi, không được nói bậy!” Thanh Trúc sững người, nàng ấy vội vàng ôm lấy Tiểu Đề định kéo đi.

Có điều Mạnh Phất Ảnh đã chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nó. Nàng nhẹ giọng nói, “Theo nguyên tắc thì con có thể, có điều con phải được Hi nhi tỷ tỷ đồng ý trước đã.” Nàng không phải cha mẹ thời cổ đại nên sẽ không xen vào chuyện hôn nhân của con cái, chỉ cần bọn chúng thương nhau và tự nguyện sống với nhau là được.

“Vâng vâng, con biết rồi.” Tiểu Đề lập tức gật đầu, trên mặt nở ra nụ cười vui sướng, “Con sẽ cố gắng cưới được Hi nhi tỷ tỷ!”

“Tốt, rất có chí khí!” Mạnh Phất Ảnh vỗ nhẹ lên vai nó, vẻ mặt vô cùng vui thích.

“Ha ha…” Tiểu Đề được người lớn khích lệ thì nụ cười càng thêm sáng lạn.

“Đừng làm loạn nữa!” Lúc này Thanh Trúc mới kéo được Tiểu Đề lại. Nàng ấy thấp giọng nói sẵng với nó, “Cái gì mà Hi nhi tỷ tỷ? Con phải gọi là quận chúa chứ!”

“Di nương nói cho phép con gọi là Hi nhi tỷ tỷ mà.” Tiểu Đề cong môi nói với vẻ bất mãn.

“Thanh Trúc, không nên đem ý nghĩ của ngươi áp đặt lên đứa nhỏ, cứ để nó tự do phát triển.” Mạnh Phất Ảnh hướng mắt lên rồi nhẹ giọng nói. Nàng biết những tư tưởng này đã bám rễ trong suy nghĩ của Thanh Trúc và không thể thay đổi được, vì vậy nàng cũng không muốn thay đổi quyết liệt, nhưng đối với những đứa nhỏ, nàng không muốn bọn chúng có những tư tưởng này. Mọi người đều ngang hàng bình đẳng với nhau.

“Vương phi, Thanh Trúc biết rồi ạ!” Trên mặt Thanh Trúc hiện lên vẻ cảm động, nàng ấy hiểu được tâm tư của Vương phi nhưng vẫn không dám để cho đứa nhỏ của mình làm càn.

“Ồ, đúng rồi, các con đều nói muốn cưới Hi nhi, thế đã có đứa nào hỏi xem ý Hi nhi thế nào chưa?” Hiên Viên Tinh lẳng lặng ngồi một bên không rõ đang nghĩ gì bỗng quay sang hỏi Hi nhi, “Hi nhi, lớn lên con muốn gả cho ai?”

Hi nhi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút suy tư. Được một lát nó mới chậm rãi trả lời, “Con muốn gả cho phụ thân…”

Nó dừng lời lại.

Mọi người nhất loạt đều sửng sốt, khi lớn muốn gả cho phụ thân ư?

Hiên Viên Tinh mỉm cười quái dị nhìn sang Mạnh Phất Ảnh rồi buông lời trêu chọc, “Thất tẩu, thế này có tính là họ hàng gần không?”

“…một nam nhân giống như vậy.” Đúng lúc này thì Hi nhi lại bổ sung thêm, ý nó muốn nói muốn gả ột nam nhân giống như phụ thân vậy.

Mọi người lại bật cười thành tiếng.

Vẻ tươi cười trên mặt Hiên Viên Tinh tức khắc trở nên cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Hi nhi, thấy dáng vẻ cực kỳ nghiêm trang của nó, Hiên Viên Tinh buồn bực nói, “Con đó, cái gì tốt không học lại đi học kiểu nói chuyện nửa chừng của mẫu thân, con không thể nói một lần cho xong được sao?”

“Con chỉ dừng lại để thở một chút, tại cô cô quá nóng vội thôi.” Hi nhi mở to mắt nhìn cô cô của nó, vẻ mặt cực kỳ vô tội.

“Trời ơi, tha cho ta đi! Một Thất tẩu còn chưa đủ sao? Giờ lại còn thêm một đứa nhỏ lợi hại hơn nữa.” Hiên Viên Tinh khẽ vỗ trán, vừa vỗ vừa ca thán một câu.

Mọi người đều đồng loạt cười vang.

“Cô cô, cô cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe phải không? Nếu cô cô không khỏe thì để Thái công công xem bệnh cho cô cô nhé. Y thuật của Thái công công lợi hại lắm đó.” Hi nhi thấy dáng vẻ của Hiên Viên Tinh thì lại nghiêm túc nói.

“Không không, không có chỗ nào không khỏe hết, cô cô rất khỏe, rất khỏe.” Hiên Viên Tinh rõ ràng cứng người lại rồi lập tức liên thanh nói. Để lão nhân kia xem bệnh cho nàng ấy thì không bằng giết chết nàng ấy đi.

“Ồ, vậy thì tốt rồi!” Hi nhi tiểu đại nhân khẽ gật gật đầu. Dáng vẻ tiểu đại nhân của nó khiến mọi người lại vui thích cười khẽ.

Trên núi Vân Linh lại tràn ngập tiếng cười.

Cách đó không xa, dưới gốc đại thụ, vẻ mặt của một lão nhân tóc bạc da dẻ hồng hào cũng tràn ngập nụ cười.

Kỳ thực, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi!

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương