Thần Y Ngốc Phi
-
Chương 114
“Đoàn đón dâu hai ngày nữa sẽ đến kinh thành đúng không?” Đầu lông mày Hiên Viên Diệp hơi nhíu lại một chút, hắn nhìn về phía Đông Phương Sóc rồi thấp giọng hỏi, vẻ mặt mang theo vài phần ngưng trọng.“Ừ.” Đông Phương Sóc không ngờ Hiên Viên Diệp đột nhiên chuyển đề tài, hắn liền lên tiếng trả lời. Khi nghĩ đến việc có thể cưới được Tinh nhi, trên mặt hắn lại hiện lên vài phần vui sướng.“Mấy ngày này ngươi phải cẩn thận một chút!” Hiên Viên Diệp nhìn gương mặt vui sướng của hắn thì không muốn đả kích mà chỉ khẽ nhắc nhở.“Sao? Hiên Viên Triệt chỉ sợ không dám đối đầu với ta nữa. Hơn nữa, hiện tại chắc y cũng không còn tinh thần mà làm vậy nữa đâu?” Hai mắt Đông Phương Sóc hơi nheo lại, vẻ vui sướng trên mặt cũng giảm đi vài phần, hắn trầm giọng nói.Hai mắt Hiên Viên Diệp hơi sáng lên, khóe môi khẽ nhúc nhích, hắn chậm rãi nói từng tiếng, “Ta sợ y sẽ xuống tay với Tinh nhi.” Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ không dám đối đầu với Đông Phương Sóc, y lại càng không muốn nhìn thấy Tinh nhi gả cho Đông Phương Sóc. Hiện tại quan hệ giữa Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc đã rất tốt, khi Tinh nhi được gả cho Đông Phương Sóc, nếu hắn có xảy ra chuyện gì thì Đông Phương Sóc nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Chính vì vậy mà Hiên Viên Triệt nhất định sẽ phá hỏng hôn sự của Đông Phương Sóc và Tinh nhi, hơn nữa y nhất định sẽ ra tay ngay tại vương triều Hiên Viên. Hắn đã cho Phi Ưng dò la ra được chuyện này. Hắn cũng mơ hồ đoán được âm mưu của Thái tử. Cũng vì biết được hành động của Thái tử lần này nên hắn mới muốn hợp tác với lực lượng của Hiên Viên Hằng.Đông Phương Sóc vừa nghe đến chuyện Tinh nhi có thể sẽ gặp nguy hiểm thì hai mắt đột nhiên âm trầm, chỗ sâu con ngươi tăng thêm vài phần lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng nói từng chữ, “Ta sẽ không để Tinh nhi phải chịu bất cứ thương tổn nào.““Chuyện này chờ bổn vương trở về sẽ trao đổi kỹ hơn với ngươi.” Hiên Viên Diệp đè thấp giọng nói, tuy người của Đông Phương Sóc mấy ngày nữa sẽ vào kinh thành nhưng dù sao cũng chỉ là đoàn đón dâu, người và ngựa sẽ không có bao nhiêu năng lực chiến đấu. Mà lần này, nếu đúng là Hiên Viên Triệt hợp tác với Thái tử của vương triều Đạt Hề để ra tay thì chỉ bằng thế lực của hắn sẽ khó giành được phần thắng. Đương nhiên điều quan trọng nhất là hắn không muốn sử dụng quá nhiều binh lực triều đình, cũng không muốn có nhiều thương vong.“Được, ta hiểu rồi.” Đông Phương Sóc thấp giọng đáp lời, trên mặt lại tăng thêm vẻ trầm trọng.—Lát sau bỗng có một bóng người nhanh chóng rời khỏi khách điếm. Kẻ theo dõi bên ngoài nhìn thấy y phục của người kia có vẻ quen thuộc thì hơi sững người một chút rồi lại lập tức bám theo. Đi được một đoạn thì gã bắt đầu âm thầm nghi hoặc, đã trễ thế này, sao Hiên Viên Diệp không trở về phủ mà lại đi ra khỏi thành? Tuy nghi ngờ trong lòng nhưng tốc độ của gã vẫn không hề chậm lại, vẫn theo sát bóng người phía trước. Gã mơ hồ cảm thấy tốc độ của Hiên Viên Diệp lúc này dường như đã chậm lại một chút thì phải.“Lão huynh, ngươi cứ luôn đi theo ta làm cái gì thế, ta không phải nữ nhân nhé.” Bóng người phía trước đột nhiên dừng lại rồi xoay người nhìn gã. Người đó chậm rãi nói với gã, trong ngữ khí tràn ngập vẻ lưu manh.Sắc mặt gã áo đen đột nhiên kinh trệ, giọng điệu này, ngữ khí này, vừa nghe liền biết không phải là Hiên Viên Diệp mà là Đông Phương Sóc, gã đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Hiên Viên Diệp rồi. Gã vừa nghĩ vừa vội vàng xoay người định hướng về phía nội thành. Nhưng vừa mới quay đầu thì lại nhìn thấy phía sau có người, gã càng thêm kinh sợ.Gã vẫn luôn cực kỳ tự tin về khả năng khinh công của mình, thật không ngờ hôm nay bị người ta theo dõi mà còn không biết. Khinh công của gã tuy rằng lợi hại nhưng võ công thì không quá xuất sắc, mà hiện tại, sau lưng thì có Đông Phương Sóc, trước mặt lại có Phi Ưng, gã có muốn chạy trốn cũng không thể chạy thoát. Hiên Viên Diệp đã phát hiện có người âm thầm theo dõi hắn, lại biết người đó có khinh công rất à ngay cả hắn cũng không bỏ rơi được, chẳng lẽ hắn lại có thể buông tha cho gã sao.—Trong lúc đó, tại Yên Hoa Lâu…Hiên Viên Diệp vừa mới bước vào thì mùi son phấn nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi. Hắn không khỏi nhăn mày lại, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần bất mãn nhưng vẫn kiên trì bước tiếp.“Vị gia này, mời vào trong, mời vào trong!” Khi thấy Hiên Viên Diệp bước vào, ma ma của Yên Hoa Lâu vội vàng chạy ra tiếp đón, đôi mắt bà ta khẽ liếc liếc một nha đầu bên cạnh tạo ám hiệu.Tiểu nha đầu kia hơi sửng sốt một chút rồi lặng lẽ lui xuống. Hiên Viên Diệp sao lại không nhận ra sự khác thường đó, hắn đoán nha đầu kia nhất định là đi bẩm báo với Hiên Viên Hằng. Lần này hắn tới đây chính là muốn tìm Hiên Viên Hằng, bọn họ đi bẩm báo cho y cũng rất hợp ý hắn.“Các cô nương của Yên Hoa Lâu chúng ta đều xinh đẹp như hoa, đại gia ngài…” Ma ma lại tươi cười nói.Hiên Viên Diệp lạnh lùng nhìn bà ta rồi cười nhạt. Khóe môi hắn khẽ nhúc nhích chậm rãi nói từng chữ, “Trước mặt bổn vương ngươi tuyệt đối không nên đùa giỡn!“Vẻ tươi cười trên mặt ma ma đột nhiên cứng lại, hai mắt cũng hơi trầm xuống nhưng lại lập tức tràn ra một điệu cười quyến rũ, “Gia đến nơi này của chúng ta không phải...”“Bổn vương muốn gặp chủ tử của các ngươi!” Hiên Viên Diệp không muốn lôi thôi dài dòng với bà ta nữa, giọng nói lạnh lùng của hắn mang thêm sự uy nghiêm khiến người khác không tài nào kháng cự.Ma ma hơi sửng sốt một chút. Nha đầu vừa mới đi bẩm báo kia cũng đã quay trở lại, nàng ta vội vàng tới bên cạnh thì thầm vài câu vào tai bà ta. Ma ma lại nhìn Hiên Viên Diệp rồi thấp giọng nói, “Vương gia, mời!” Lần này, trên mặt bà ta đã không còn vẻ tươi cười nữa mà đã thêm vài phần ngưng trọng.Hiên Viên Diệp theo sau nha đầu kia đi thẳng lên lầu rồi vào một gian phòng ở sâu bên trong.“Thất đệ thật đúng là khách hiếm, các cô nương tại Yên Hoa Lâu này của Nhị ca chỉ sợ không thể vừa mắt Thất đệ nhỉ?” Hiên Viên Hằng nhướng mắt nhìn về phía Hiên Viên Diệp đang tới gần, khóe môi nhếch lên nở ra một nụ cười thản nhiên.Hiên Viên Diệp khẽ chau mày nhưng cũng không nói gì. Hắn từ từ tiến vào rồi ngồi đối diện với y. Nha đầu dẫn hắn tới đây cũng đã lui ra ngoài và đóng cửa lại.“Đệ tới đây thế này không sợ bị vương phi của đệ biết sao?” Hiên Viên Hằng chậm rãi rót cho hắn một chén trà rồi nửa thật nửa đùa cười nói.“Nàng sẽ không hiểu lầm đệ.” Hiên Viên Diệp nhận chén trà rồi mỉm cười khẳng định, hắn biết Phất nhi tuyệt đối sẽ không hiểu lầm hắn.Bàn tay đang cầm chén trà của Hiên Viên Hằng hơi cứng lại một chút, chỗ sâu trong con ngươi dường như vừa hiện lên cái gì, y khẽ cười nói, “Cũng đúng, nữ nhân của bổn vương không ai có thể so sánh được với nàng ấy.” Vào thời điểm cưới Mạnh Như Tuyết, y đã biết thừa là nàng dịch dung nhưng vẫn không ngờ diện mạo thực sự của nàng lại đẹp đến vậy.“Hôm nay bổn vương tới tìm Nhị ca là có chuyện quan trọng muốn trao đổi.” Hiên Viên Diệp hơi nhăn mày lại rồi đi thẳng vào vấn đề. Hắn biết tâm tư của Hiên Viên Hằng đối với Phất nhi, mặc dù biết Phất nhi sẽ không thích y nhưng hắn cũng không muốn nghe Hiên Viên Hằng bình luận về nàng.Đầu lông mày Hiên Viên Hằng hơi nhíu lại, chén trà trong tay từ từ được đưa tới bên môi, y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói, “Thất đệ tìm bổn vương bàn chuyện quan trọng ư? Lúc này bổn vương chỉ có nữ nhân, những thứ khác cái gì cũng không có.” Mặc dù biết Hiên Viên Diệp sẽ không đến mức hại y nhưng y cũng không thể không đề phòng.“Nhị ca không cần che giấu trước mặt bổn vương. Thế lực của Nhị ca thế nào bổn vương đã sớm biết rồi.” Hiên Viên Diệp nhìn thẳng vào y mà nói không chút che dấu. Cũng bởi vì đã điều tra được thế lực của Hiên Viên Hằng nên hắn mới muốn hợp tác cùng y.Sắc mặt Hiên Viên Hằng hơi trầm xuống, hai mắt có vẻ tối lại, vẻ tươi cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất, y trầm giọng nói, “Được, bổn vương cũng muốn nghe xem Thất đệ có chuyện gì quan trọng?““Bổn vương muốn cùng Nhị ca hợp tác để đối phó với Thái tử.” Trên mặt Hiên Viên Diệp cũng đã thêm vài phần ngưng trọng, hắn hạ giọng nói.“Bổn vương đang tiêu diêu tự tại ở Yên Hoa Lâu này, tự nhiên lại đi trêu chọc Thái tử thì đối với bổn vương mà nói có vẻ chẳng có gì tốt cả.” Khóe môi Hiên Viên Hằng hơi kéo ra một tia cười khẽ, y chậm rãi nói từng chữ, nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa một tia hận thù.“Hừ.” Hiên Viên Diệp hừ lạnh một tiếng, khóe môi cũng kéo ra một tia cười lạnh, “Cái chết của Bình phi có rất nhiều nghi vấn, ta tin trong lòng Nhị ca cũng có nghi ngờ. Nhu phi giả kia vốn là mối hiềm nghi lớn nhất nhưng có điều nàng ta đã chết, mọi manh mối đều đã mất, nhưng trong lòng Nhị ca hẳn đã có đáp án rồi.”Thân mình Hiên Viên Hằng đột nhiên cứng lại,trong mắt rõ ràng hiện lên tia đau lòng. Nhiều năm trôi qua y vẫn luôn điều tra chân tướng của việc mẫu phi qua đời, hiện giờ quả thực cũng đã biết thừa là do ai gây ra.Hai mắt Hiên Viên Diệp khẽ chớp, nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi từ từ biến mất. Hắn suy tư một lát rồi trầm giọng nói, “Bổn vương chỉ cần Phất nhi được bình an vô sự, ngôi vị hoàng đế của vương triều Hiên Viên sau này sẽ là của Nhị ca.” Hắn biết rõ nếu mình lên ngôi hoàng đế thì nhất định sẽ làm tổn thương Phất nhi, vì vậy hắn tình nguyện buông tay, mà Hiên Viên Hằng hẳn là người thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng thượng của vương triều Hiên Viên.Nhiều năm qua, Hiên Viên Hằng luôn lấy Yên Hoa Lâu để che dấu bản thân và không ngừng mở rộng thế lực của mình, hiện tại, thế lực mà Hiên Viên Hằng che giấu chỉ sợ còn lớn hơn so với thế lực ngầm của hắn. Mà điều quan trọng hơn cả là nhiều năm như vậy nhưng Hiên Viên Hằng đã giấu diếm vô cùng tốt, ngay cả hắn cũng không hề phát hiện ra, nếu không phải bởi chuyện của Phất nhi thì e là hắn cũng không đi thăm dò chuyện của Hiên Viên Hằng. Hoặc có thể nói, ngôi vị hoàng đế này thích hợp với Hiên Viên Hằng hơn là với hắn.Hiên Viên Hằng hoàn toàn kinh sợ, hai mắt đột nhiên trợn to lên. Y nhìn thẳng về phía Hiên Viên Diệp, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin và kinh ngạc, “Đệ nói cái gì?” Ai cũng biết Hoàng thượng luôn đối xử thiên vị với Hiên Viên Diệp và nhất định sẽ đem ngôi vị hoàng đế trao cho Hiên Viên Diệp, Thái tử tuy rằng không phục nhưng nhất định là không đấu lại được với Hiên Viên Diệp, thế mà giờ phút này Hiên Viên Diệp lại nói…“Nhị ca không nghe lầm đâu.” Hiên Viên Diệp nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y thì khẽ cười nói, trong lời nói của hắn mang theo sự kiên định không chút do dự.“Vì nàng ư?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Hiên Viên Hằng nhanh chóng biến mất, y hơi sửng sốt một chút rồi thử hỏi han thêm. Lúc này nguyên nhân duy nhất khiến Hiên Viên Diệp từ bỏ ngôi vị hoàng đế chỉ e chỉ có thể là vì nàng.Hiên Viên Diệp không trả lời mà chỉ chậm rãi thưởng trà. Trước kia hắn vẫn nghĩ giang sơn là thứ quan trọng nhất với hắn, giờ hắn đã phát hiện ra chỉ có nàng mới là người quan trọng nhất đời hắn.Mặc dù không nghe Hiên Viên Diệp trả lời nhưng trong lòng Hiên Viên Hằng đã có đáp án, hai mắt nhìn về phía Hiên Viên Diệp càng thêm vài phần khác thường, y vạn lần không ngờ Hiên Viên Diệp sẽ vì nàng mà ngay cả thiên hạ cũng buông tay. Y thừa nhận y cũng có tình cảm với nàng, y có thể giúp nàng trừng trị Mạnh Như Tuyết, y có thể giúp nàng ngăn chặn một ít nguy hiểm, nhưng y không thể vì nàng mà từ bỏ tất cả. Không thể không nói, Hiên Viên Diệp mới thật tâm yêu nàng.“Được, bổn vương đồng ý với đề nghị của đệ.” Hiên Viên Hằng trầm giọng nói từng chữ, lúc này y đồng ý với Hiên Viên Diệp không chỉ bởi ngôi vị hoàng đế mà còn bởi tình cảm của Hiên Viên Diệp dành cho nàng.“Tốt.” Hiên Viên Diệp gật đầu đáp lời, trong ngữ khí của hắn không những không có tí ti tiếc nuối nào mà ngược lại còn có thêm vài phần thoải mái khác thường, nhiều năm qua Hiên Viên Diệp hắn vẫn luôn coi mọi việc của vương triều này là trách nhiệm của mình, hiện thời rốt cục có thể thoải mái được rồi.Hiên Viên Hằng thấy hắn trả lời thoải mái như vậy thì lại sửng sốt, khóe môi y hơi kéo ra một tia cười khẽ. Y vốn tưởng tình yêu mình dành cho nàng là tình yêu thực sự, hiện tại xem ra, tình cảm y dành cho nàng còn không bằng một phần mười tình cảm của Hiên Viên Diệp dành cho nàng. Có điều cho dù trong lòng y có thích nàng nhưng y cũng tuyệt đối không miễn cưỡng nàng, y chỉ âm thầm giúp đỡ nàng, thậm chí không cần được nàng biết đến.Hai người cùng thảo ra một kế hoạch sơ bộ. Xong việc, Hiên Viên Diệp rời khỏi Yên Hoa Lâu.—Khi hắn trở lại vương phủ thì Mạnh Phất Ảnh còn chưa đi ngủ, nàng vẫn thức chờ hắn. Khi thấy hắn tiến vào, vẻ sốt ruột trên mặt nàng nhanh chóng biến mất, thế vào đó là gương mặt tràn ngập ý cười. Nàng vội vàng ra đón hắn, “Chàng đã về rồi à!” Tuy trong lòng có nghi ngờ chuyện Hiên Viên Diệp đột nhiên đi ra ngoài một mình mà không nói tiếng nào nhưng vì hắn không nói gì nên nàng cũng không hỏi.“Phất nhi!” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hắn kề môi bên tai nàng gọi nhỏ, lời nói thì thầm của hắn lúc này lại dạt dào tình ý.Mạnh Phất Ảnh dựa vào lòng hắn cười khẽ, chỉ cần ở trong lòng hắn, nàng không còn sợ bất cứ chuyện gì.“Đúng rồi, ngày kia chính là ngày Tinh nhi thành thân…” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói, “Ngày mai đoàn đón dâu của nước Bắc Nguyên sẽ tiến vào kinh thành đó.““Ừ.” Hiên Viên Diệp nhẹ giọng đáp lời nhưng khẽ chau mày lại. Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ không để hôn sự này được tiến hành thuận lợi.“Tinh nhi đợi lâu như vậy rốt cục cũng đợi được đến ngày này rồi.” Trên mặt Mạnh Phất Ảnh tràn ra nụ cười bình thản và vui sướng, nàng thật lòng vì Tinh nhi mà cảm thấy cực kỳ hưng phấn.“Được rồi, đã không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi!” Hắn không muốn nàng suy nghĩ nhiều về chuyện này, cũng không muốn khiến nàng thêm lo lắng.—Ngày hôm sau, đúng như thời gian đã định, đoàn đón dâu của nước Bắc Nguyên đã tiến vào kinh thành. Cảnh tượng diễn ra ngoài long trọng cũng chỉ có long trọng, sính lễ thì một rương lại nối tiếp một rương, ngay cả Mạnh Phất Ảnh cũng hoa hết cả mắt.“Đông Phương Sóc không phải muốn đem toàn bộ kinh đô của nước Bắc Nguyên dời đến vương triều Hiên Viên đấy chứ?” Mạnh Phất Ảnh mở to hai mắt kinh ngạc kêu lên.“Ừ, đúng là không ít, thời điểm Thất đệ cưới nàng thì hình như sính lễ cũng không có bao nhiêu.” Nhị vương gia đứng ở phía sau Mạnh Phất Ảnh nhíu mày nói nửa đùa nửa thật.Khi nghe y nói xong, vẻ mặt Hiên Viên Diệp vốn đang bình thản cũng tỏ ra sửng sốt đôi chút. Khi đó hắn vốn không muốn làm cho đàng hoàng nên mới cố ý chuẩn bị không nhiều sính lễ, không ngờ lúc này Hiên Viên Hằng lại cố tình nói vậy cho Phất nhi nghe.“À.” Mạnh Phất Ảnh cũng hơi sửng sốt một chút nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng à lên một tiếng mà không có phản ứng nào nữa, hai mắt lại tiếp tục nhìn về phía đoàn đón dâu đang náo nhiệt ồn ào.“Nàng chỉ phản ứng như thế thôi à?” Hiên Viên Hằng thấy nàng phản ứng như vậy thì không khỏi sửng sốt thấp giọng kêu lên.“Hả? Cái gì?” Mạnh Phất Ảnh hơi dịch chuyển ánh mắt sang nhìn y, gương mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc và ngơ ngác.“Không có gì!” Hiên Viên Hằng âm thầm thở ra một hơi rồi nói với vẻ cam chịu. Không phải nói nữ nhân đều đặc biệt so đo chuyện này à? Nhất là khi nhìn thấy cảnh tượng đón dâu long trọng của người khác. Có phải nàng cố tình thể hiện ra như vậy không?Khóe môi Hiên Viên Diệp cũng kéo ra một tia cười khẽ, nữ nhân này quả thực không giống người bình thường.—Hoàng thượng mở tiệc tiếp đãi các đại thần của Bắc Nguyên tới đây đón dâu.“Hoàng thượng, Hoàng đế của chúng tôi đã được biết chuyện hôn nhân giữa hai nước nên lệnh cho vi thần lập tức tới đây, hơn nữa còn mang theo bảo vật trân quý nhất của nước Bắc Nguyên để biểu đạt thành ý của nước Bắc Nguyên chúng tôi.” Vị đại thần dẫn đầu đoàn đón dâu nghiêng người về phía trước cung kính nói.“Tốt, tốt, nước Bắc Nguyên và vương triều Hiên Viên có thể kết thành lương duyên thế này thật sự là niềm vui của thiên hạ, sau này nước Bắc Nguyên và vương triều Hiên Viên sẽ thành người một nhà rồi.” Hoàng thượng tươi cười nói, trong lời nói biểu lộ rõ sự vui mừng.Vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Sóc càng thêm ngây ngất vui sướng. Nghĩ đến việc cuối cùng cũng có thể cưới được Tinh nhi, sự kích động trong lòng hắn lúc này khó có thể hình dung được.Chỉ có điều…—Sau khi yến hội kết thúc, Hoàng thượng một mình trở về tẩm cung. Nhìn căn phòng rộng lớn trống trải, trong lòng hắn không khỏi càng thêm đau xót.“Nhu nhi, nàng có biết trong lòng trẫm luôn nghĩ đến nàng không?” Hoàng thượng nhắm mắt thì thào lẩm bẩm. Hắn chậm chạp ngồi xuống ghế, nỗi đau đớn trong lòng cứ từ từ lan ra toàn thân, trái tim cũng không ngừng thắt lại, mỗi lúc một thêm đau nhức.“Nhu nhi, ta thật sự muốn đi tìm nàng.” Hoàng thượng vẫn nhắm mắt thì thào. Rốt cuộc Tinh nhi cũng đã xuất giá, những lo lắng của hắn coi như đã được gỡ bỏ, mà việc Tinh nhi xuất giá lại càng khiến hắn nhớ tới Nhu nhi. Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện của vương triều, hắn sẽ lập tức đi tìm Nhu nhi. Quốc sư của vương triều Đạt Hề đã nói vào ngày mười lăm trăng tròn là thời điểm tốt nhất để sử dụng pháp thuật, vì vậy trước thời gian đó hắn phải sắp xếp mọi việc xong xuôi để phòng ngừa những chuyện không hay có thể xảy ra.Hắn từ từ mở mắt rồi kéo chiếc ngăn kéo trước mặt lấy ra chiếc vòng Càn Khôn, hai mắt chăm chú nhìn vào chiếc vòng, trong con ngươi ánh lên vài tia hy vọng khác thường. Đây là hy vọng duy nhất giúp hắn có thể tìm được Nhu nhi. Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi, tuy rằng khối sắt đá này thật sự có chút đặc biệt nhưng chung quy cũng chỉ là một khối sắt đá, có thật nó có thể đưa hắn trở về quá khứ không?“Hoàng thượng!” Một giọng nói êm ái đột nhiên truyền đến, Liễu phi lập tức bưng một chén canh từ từ tiến vào.“Hoàng thượng lại đang nhớ tới Nhu phi rồi.” Khi tới gần, Liễu phi nhìn thấy vòng Càn Khôn trong tay Hoàng thượng thì lại nhẹ giọng nói, trong giọng điệu của nàng ta không có tí ti đố kỵ nào mà chỉ hiện rõ vẻ đau lòng.Hoàng thượng hơi sửng sốt một chút, mặc dù có chút bất mãn với việc nàng ta đột nhiên tới quấy rầy nhưng cũng không nói gì thêm.Liễu phi nhìn chiếc vòng Càn Khôn trong tay Hoàng thượng rồi hỏi với vẻ nghi ngờ, “Hoàng thượng, người nói vòng Càn Khôn này thật sự lợi hại như vậy sao?” Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng Càn Khôn, chân thì bước vài bước tới trước mặt Hoàng thượng, cuối cùng khi chỉ còn cách Hoàng thượng chưa đến hai thước thì mới dừng lại.Hoàng thượng nhăn mày liếc nàng ta một cái nhưng vẫn không nói gì.Liễu phi cũng không dám quá tùy tiện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vòng Càn Khôn, nàng ta ôn nhu nói tiếp, “Thần thiếp cũng hy vọng nó có thể đem Nhu phi trở về.” Đưa canh tới trước mặt Hoàng thượng, vẻ mặt nàng ta lộ rõ sự đau lòng, “Thần thiếp đã hầm canh cho Hoàng thượng, người uống một chút đi!” Vừa nói, hai tay nàng ta vừa từ từ đưa bát canh tới trước mặt Hoàng thượng nhưng khi tới gần thì lại dừng lại, trông nàng ta có vẻ như muốn đưa tới nhưng lại sợ Hoàng thượng trách phạt nên có chút do dự.“Cứ để đó đi!” Hoàng thượng liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi thấp giọng nói, vẻ mặt hiện ra chút bất mãn. Vào lúc này hắn không hy vọng có bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy.“Vâng!” Liễu phi hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút thất vọng nhưng vẫn chậm rãi đem canh để trên mặt bàn. Khi tới gần bàn, bàn tay nàng ta đột nhiên run run. Bát canh lập tức tung tóe ra một chút, thậm chí rơi cả vào tay Hoàng thượng, cũng có vài giọt rơi xuống vòng Càn Khôn trong tay hắn.“Nàng đang làm cái gì thế hả?” Hai mắt Hoàng thượng đột nhiên trầm xuống, hắn lạnh giọng hét lên, bàn tay cầm vòng Càn Khôn cũng nhanh chóng di chuyển. Hắn vội vàng lau vết nước canh vừa bắn vào vòng Càn Khôn.“Thần thiếp đáng chết, xin Hoàng thượng thứ tội!” Liễu phi lập tức kinh hãi hô lên, vẻ mặt cũng vô cùng hoảng sợ. Nàng ta vừa nói vừa vội vàng quỳ sụp xuống đất.“Được rồi, nàng lui ra đi!” Hoàng thượng không thèm nhìn nàng ta một cái, hắn khoát khoát tay áo rồi nói với vẻ mất kiên nhẫn.“Vâng!” Liễu phi nhẹ giọng đáp lời rồi từ từ đứng lên, có điều tốc độ của nàng ta dường như hơi chậm chạp. Sau khi đứng lên, hai mắt nàng ta lại nhìn chằm chằm vào chiếc vòng Càn Khôn.Lúc này, một tay Hoàng thượng đang nắm chặt chiếc vòng Càn Khôn, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại. Hắn đột nhiên thấy trên mặt vòng dường như hiện lên một vài tia sáng khác thường. Hoàng thượng không khỏi kinh sợ, hai mắt đột nhiên mở to nhìn không chớp mắt vào chiếc vòng như thể đang sợ vừa rồi mình nhìn nhầm.“Hoàng thượng, Hoàng thượng, vòng Càn Khôn có phản ứng kìa!” Liễu phi đứng bên cạnh cũng nhìn thấy vòng Càn Khôn có biến hóa thì nhịn không được hô to lên.Hoàng thượng vẫn nhìn chiếc vòng Càn Khôn trong tay không chớp mắt, ánh sáng càng lúc càng phát ra rõ ràng hơn, trong đó có ẩn vài tia năng lượng màu hồng có chút chói mắt.“Thật… nó thật sự phát sáng...” Hoàng thượng cũng không nhịn được kêu lên, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc và một chút vui sướng không cách nào khống chế. Xem ra vòng Càn Khôn này thật sự là thần vật, nó nhất định có thể cứu Nhu nhi trở về, nhất định có thể.“Hoàng thượng, xem ra vòng Càn Khôn này thật sự là thần vật, nhất định sẽ rất linh đó.” Hai mắt Liễu phi nhìn vòng Càn Khôn không chớp mắt, nàng ta vui sướng nói, nhưng sâu trong đáy mắt lại xẹt qua một cái gì đó.Lúc này vẻ mặt Hoàng thượng đã không giấu được sự vui sướng, hắn không chú ý gì đến sự khác thường của Liễu phi, khi nghe thấy nàng ta nói như vậy thì trong lòng càng thêm vui mừng. “Trẫm có thể cứu Nhu nhi, trẫm nhất định có thể cứu Nhu nhi trở về!” Hắn lẩm bẩm từng tiếng một, trong giọng nói cũng không cách nào che dấu được sự kích động.Liễu Phi nhìn gương mặt kích động của Hoàng thượng thì trong con ngươi đang híp lại hiện ra vài phần lãnh ý. Trong lòng càng thêm phẫn hận, nàng ta lại giả vờ kinh ngạc cất tiếng, âm điệu như thể đang cố khống chế kích động, “Hoàng thượng, quốc sư của vương triều Đạt Hề không phải đã nói ngày mười lăm tháng này mới là thời cơ tốt hay sao? Sao lúc này vòng Càn Khôn lại phát sáng, liệu chuyện này có huyền cơ gì hay không ạ?““Ừ, nàng nói có lý.” Hoàng thượng nghe Liễu phi nói như vậy liền lập tức gật đầu đáp lời, vòng Càn Khôn này hẳn sẽ không thể nào vô duyên vô cớ phát sáng, nhất định là có cái gì đó rồi. Hắn vội vàng hướng ra ngoài cửa gọi thị vệ, “Người đâu!““Hoàng thượng!” Một thị vệ vội vàng tiến vào rồi cung kính hành lễ.“Ngươi mau đi mời quốc sư của vương triều Đạt Hề tiến cung ngay!” Hoàng thượng vội vàng phân phó, vòng Càn Khôn này chỉ có quốc sư của vương triều Đạt Hề là biết cách dùng, hiện tại chỉ có thể đi mời quốc sư tiến cung. Tuy lúc này đã hơi muộn và không thích hợp nhưng tưởng tượng đến chuyện có thể cứu được Nhu nhi, hắn rốt cuộc không đợi nổi nữa, một khắc cũng không đợi được.“Vâng!” Thị vệ cung kính đáp lời rồi vội vàng đi ra ngoài.Khóe môi Liễu phi nở ra một tia cười lạnh nhưng khi nhìn về phía Hoàng thượng thì lại nhanh chóng biến mất. Một lần nữa trưng ra gương mặt dịu dàng, nàng ta mừng rỡ nói, “Chúc mừng Hoàng thượng, chắc chắn là vòng Càn Khôn này thật sự hiển linh, nó có thể giúp Hoàng thượng cứu Nhu phi trở về rồi.”Khóe môi Hoàng thượng cũng không kìm được nụ cười. Trước đây hắn còn có chút hoài nghi nhưng lúc này, khi thấy một khối sắt đá thế kia lại phát ra những tia sáng khác thường thì trong lòng không còn chút nghi ngờ nào nữa. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn nghĩ đến việc làm thế nào để cứu Nhu nhi trở về.Đêm đã khuya, mọi người trong cung viện đều đã ngủ, trong Hoàng cung bao trùm một vẻ tĩnh lặng, chỉ có vài thị vệ đang canh giữ ở bên ngoài. Chỉ có điều tên thị vệ được Hoàng thượng sai đi mời quốc sư chẳng bao lâu đã quay trở về. Đi cùng gã không chỉ có quốc sư của vương triều Đạt Hề mà còn có cả Đạt Hề Nhiên. Tốc độ của bọn họ quả thật là quá nhanh.Giờ phút này Hoàng thượng có thể nói lòng nóng như lửa đốt nên cũng không chú ý tới điều gì khác thường.“Hoàng thượng, đêm đã khuya mà Hoàng thượng lại cho gọi quốc sư tiến cung, không biết là vì chuyện gì ạ?” Đạt Hề Nhiên hơi nghiêng về phía trước cực kì khách khí nói.“Tối nay vòng Càn Khôn đột nhiên phát ra ánh sáng khác thường nên trẫm cố ý gọi quốc sư tiến cung để xem thế nào.” Hoàng thượng đưa vòng Càn Khôn ra rồi vội vàng nói, lúc này, ánh sáng phát ra từ chiếc vòng đã càng trở nên rõ ràng.Vẻ mặt quốc sư hơi thay đổi một chút, trên mặt cũng hiện rõ sự kinh ngạc. Gã nhanh chóng tiếp nhận vòng Càn Khôn rồi tỉ mỉ xem xét. Được một lúc, gã hướng về phía Hoàng thượng rồi vui mừng nói, “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng! Không rõ vì sao hôm nay vòng Càn Khôn lại đột nhiên mở ra...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook