Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh
-
Chương 30: Cung yến (2)
Sáng hôm sau như đã được thông báo trước, hôm nay Lãnh Ly sẽ vào cung tham gia yến tiệc, thông thường yến tiệc sẽ không cho phép đem theo người hầu nhưng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ ví dụ như Lãnh Ly có thể dựa vào đặc quyền hoàng tử của mình mà đem theo người hầu cận.
Y Vân thay bộ y phục mà Lãnh Ly vừa cho người đưa qua, nàng hít sâu, không lâu nữa chúng ta có thể gặp lại rồi, Tĩnh Tĩnh! Khép lại cửa phòng nàng xoay người đi thẳng đến Tĩnh Tâm Các.
Đi được nửa đường nàng gặp được Lưu quản gia vội vội vàng vàng đi về phía nàng.
"Quách cô nương, ngũ hoàng tử đang đợi người ở trước phủ. Xin cô nương hãy đi theo lão nô" Lưu quản gia không có bất cứ thái độ khinh thường nào đối với Y Vân, tuy ngũ hoàng tử không nói nhưng ông biết nàng ta là một tồn tại đặc thù trong phủ này.
Y Vân gật đầu "Được" rồi theo sau Lưu quản gia đi ra trước phủ.
Trước phủ là một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn, nhìn qua chẳng có gì gọi là xa hoa nhưng lại đem đến cảm giác thanh mát đến khó tả. Y Vân cười khẽ một tiếng, Lãnh Ly người này a đúng là chủ nào vật nấy! Ngay cả chiếc xe ngựa cũng giống hệt hắn, thanh cao, tự tại.
Tiến lại gần xe, Y Vân theo đúng quy củ định bước lên ngồi cạnh thị vệ đánh xe. "Ngươi lên đây!" giọng nói thanh đạm của Lãnh Ly truyền ra ngoài, Y Vân nheo mắt lại, người ta đã có lòng mời thì mình phải đi sao có thể từ chối! Tuy biết có phần không hợp quy củ nhưng nàng cũng lười quản, thanh giả tự thanh nàng cũng không làm việc gì xấu, sao phải sợ.
Nghĩ là làm bước chân nàng chuyển hướng đi về cửa xe, vài gia đinh cạnh đó định quỳ xuống làm đệm người cho nàng bước lên, Y Vân lắc đầu "Không cần!" nàng nhún mũi chân nhảy lên.
Cô nương hảo soái a! Cô nương từ nay người là nữ thần trong lòng ta a! Mấy gia đinh bên ngoài thầm la lên.
Bên trong xe ngựa Y Vân lại chẳng mảy may biết mình đã tạo nên hành động gây xôn xao dư luận như thế nào. Liếc mắt nhìn Lãnh Ly, nàng ngồi xuống dịch người xa hắn một chút. Lãnh Ly thấy nàng cũng không nói gì, hai người im lặng tựa vào thành xe chìm đắm trong tâm tư của chính mình.
Nửa canh giờ sau xe ngựa đã đến cửa cung, Y Vân khẽ vén rèm lên, nhìn nhìn cánh cửa hoa lệ nàng cảm thán, nhìn xem hoàng cung nước nào dù ít hay nhiều cũng ẩn ẩn một loại lệ khí khó tả! Thả tấm rèm lụa xuống nàng đứng lên xoay người nhảy xuống xe ngựa. Liếc thấy Lãnh Ly vẫn chưa ra, nàng hơi khom người, tay trái vén lên rèm cửa, tay phải vươn ra khẽ gọi: "Ngũ hoàng tử đã đến cửa cung, mời người xuống xe".
"Được!" Lãnh Ly lúc này mới có động tĩnh đặt tay hắn vào tay nàng mượn lực bước xuống. "Nam nhân yếu đuối!" nàng lẩm bẩm vài tiếng, không biết Lãnh Ly có nghe hay không chỉ thấy hắn mím môi rồi cười thanh thúy "Ha ha... Đi thôi!".
Nghe nói thọ yến của Hoàng Đế Thiên Vận tổ chức là do chính Lan phi, phi tử được sủng ái nhất an bày, thiếp mời cũng được gửi đi tứ quốc, tháng trước Hỏa Vũ cũng nhận được thiếp mời, không biết Quân Hàn Anh lần này là cử ai đi đây! Ở đây không lâu nhưng nàng nghe được không ít chuyện thú vị, tỉ như chuyện tình Chiến Vương gia Hỏa Vũ, Quân Hàn Kỳ và công chúa Thiên Vận, Lãnh Thuần Tinh.
Nhếch môi cười giễu cợt, nàng sải bước đi theo Lãnh Ly. Đại điện hiện tại quan lại và sứ thần cũng đến gần đầy đủ, Y Vân dừng lại ở trước cửa đại điện không tiến vào mà đứng chờ.
Tiếng thái giám lanh lảnh vọng từ xa vào, nàng thấp thoáng nghe được vài chữ " Hỏa Vũ", "Chiến Vương". Ra sứ thần lần này là hắn, cũng phải thôi dù gì cũng là một đoạn tình cảm xưa, sao có thể không để ý, vả lại Hỏa Vũ chỉ có hắn mới đủ tư cách đi, hắn đi sứ lần này cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, nhưng chính nàng tự hiểu rõ chính nàng đang biện minh để trấn định bản thân. Nàng lách người vào một góc khuất, vị trí này thuận tiện để nàng có thể quan sát rõ tình hình bên trong điện.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đầu Y Vân càng cúi thấp, nhịp tim nàng nhanh hơn vài nhịp, nàng im lặng hai mắt hạ xuống tránh việc nàng không thể khống chế mà nhìn hắn. "Chiến vương gia Hỏa Vũ đến" thái giám hai bên cửa la lên, mọi ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn về phía Quân Hàn Kỳ. Tuy không nhìn thấy biểu cảm của những người đó nhưng nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng của nữ tử, ánh mắt ghen ghét của nam nhân, ánh nhìn sâu kín, đánh giá... Đủ loại ánh mắt.
Lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác khát máu khó chịu đến như vậy, nàng hận tên thái giám thông báo chàng đến, nàng hận những ánh nhìn si mê, không có ý tốt kia... Chúng cực kỳ đáng ghét.
Quân Hàn Kỳ lại không biết Y Vân đang cực kỳ khó chịu, hắn lạnh nhạt đi vào gật đầu với Hoàng đế Thiên Vận, không có bất kỳ lễ tiết gì, hắn kiêu ngạo bởi vì hắn đáng có sự kiêu ngạo đó.
Thiên Vận Hoàng đế cũng không có dị nghị gì, ông gật đầu: "Chiến Vương gia mời ngồi!" Quân Hàn Kỳ lặng lẽ đi đến chỗ ngồi dành cho sứ thần ngoại quốc, hắn chào hỏi khách sáo vài câu rồi lặng lẽ ngồi đó. Rất cô độc, an tĩnh...
"Hàn Kỳ, ngươi đến rồi à?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Y Vân không ngoại lệ, nàng vô thức nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười ấm áp trước mặt Quân Hàn Kỳ, không cần nói nàng cũng biết nàng ta là ai. Công chúa Lãnh Thuần Tinh.
Hàn Kỳ, nghe thật thân thiết nhỉ? Nàng âm thầm trào phúng, tay siết chặt lại, ánh mắt nàng chuyển qua Quân Hàn Kỳ, khóa chặt thân ảnh hắn. Chàng sẽ làm gì? Trong lòng nàng là từng gợn sóng lớn, chỉ cần chàng trả lời một câu sai lệch ý nàng thôi cũng có thể làm cho lòng nàng vỡ vụn.
Quân Hàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Lãnh Thuần Tinh: "Ừ"
"Chàng...Chàng có khỏe không?" Lãnh Thuần Tinh ấp úng, cố gắng duy trì nụ cười rạng rỡ mà hỏi.
"Ta khỏe".
Hy vọng duy nhất trong lòng Lãnh Thuần Tinh tan nát, chàng có thể đừng vô tình như vậy không? Khoé môi nàng không còn nụ cười tươi như trước, không còn một chút tự tin nào khi gặp chàng.
"Hàn Kỳ, ta ta..."
"Tất cả đã kết thúc rồi!" Quân Hàn Kỳ lạnh lùng cắt ngang.
Nước mắt của Lãnh Thuần Tinh tuôn ra, nàng không đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với sự lạnh lùng của chàng, "Dù gì chúng ta cũng đã từng..." yêu nhau, mấy chữ sau nàng cũng không đủ dũng khí để nói.
Quân Hàn Kỳ hai mắt khép hờ, đôi mày chau lại, hắn và nàng đã kết thúc rồi! Thật sự kết thúc rồi! Những thứ tình cảm xưa là hắn trao lầm người đi! Gặp lại nàng hắn không còn cảm giác gì nữa, nàng như một người vô tình lướt qua cuộc đời hắn mà thôi, để lại một mảnh vỡ chia cắt hắn và những người quan trọng với hắn thôi.
Lãnh Thuần Tinh biết những gì nàng gây đã không thể sửa đổi, cũng như thứ tình cảm giữa nàng và chàng chỉ là một hồi dây dưa, hiện tại đã chỉ là quá khứ. Nhưng chàng có biết không? Chấp niệm trong lòng nàng sâu đến không tưởng, nó chính là một cái vực sâu vạn trượng một khi nhảy vào rồi thì không thể thoát ra.
Nàng xoay lưng đi về chỗ ngồi, Quân Hàn Kỳ thấp thoáng nghe nàng nói: "Xin lỗi".
Mặc cho hai người trong điện đau đớn, day dứt, chấp nhất... Y Vân lại cảm thấy vui mừng, nàng thoáng thở phào. Có lẽ người khác sẽ nghĩ nàng nhẫn tâm nhưng tình yêu chính là liều mạng mà giành lấy, sẽ phải có đau khổ và chia ly. Nàng nếu thành toàn cho Lãnh Thuần Tinh vậy ai sẽ thành toàn cho nàng?
Y Vân thay bộ y phục mà Lãnh Ly vừa cho người đưa qua, nàng hít sâu, không lâu nữa chúng ta có thể gặp lại rồi, Tĩnh Tĩnh! Khép lại cửa phòng nàng xoay người đi thẳng đến Tĩnh Tâm Các.
Đi được nửa đường nàng gặp được Lưu quản gia vội vội vàng vàng đi về phía nàng.
"Quách cô nương, ngũ hoàng tử đang đợi người ở trước phủ. Xin cô nương hãy đi theo lão nô" Lưu quản gia không có bất cứ thái độ khinh thường nào đối với Y Vân, tuy ngũ hoàng tử không nói nhưng ông biết nàng ta là một tồn tại đặc thù trong phủ này.
Y Vân gật đầu "Được" rồi theo sau Lưu quản gia đi ra trước phủ.
Trước phủ là một cỗ xe ngựa đang đợi sẵn, nhìn qua chẳng có gì gọi là xa hoa nhưng lại đem đến cảm giác thanh mát đến khó tả. Y Vân cười khẽ một tiếng, Lãnh Ly người này a đúng là chủ nào vật nấy! Ngay cả chiếc xe ngựa cũng giống hệt hắn, thanh cao, tự tại.
Tiến lại gần xe, Y Vân theo đúng quy củ định bước lên ngồi cạnh thị vệ đánh xe. "Ngươi lên đây!" giọng nói thanh đạm của Lãnh Ly truyền ra ngoài, Y Vân nheo mắt lại, người ta đã có lòng mời thì mình phải đi sao có thể từ chối! Tuy biết có phần không hợp quy củ nhưng nàng cũng lười quản, thanh giả tự thanh nàng cũng không làm việc gì xấu, sao phải sợ.
Nghĩ là làm bước chân nàng chuyển hướng đi về cửa xe, vài gia đinh cạnh đó định quỳ xuống làm đệm người cho nàng bước lên, Y Vân lắc đầu "Không cần!" nàng nhún mũi chân nhảy lên.
Cô nương hảo soái a! Cô nương từ nay người là nữ thần trong lòng ta a! Mấy gia đinh bên ngoài thầm la lên.
Bên trong xe ngựa Y Vân lại chẳng mảy may biết mình đã tạo nên hành động gây xôn xao dư luận như thế nào. Liếc mắt nhìn Lãnh Ly, nàng ngồi xuống dịch người xa hắn một chút. Lãnh Ly thấy nàng cũng không nói gì, hai người im lặng tựa vào thành xe chìm đắm trong tâm tư của chính mình.
Nửa canh giờ sau xe ngựa đã đến cửa cung, Y Vân khẽ vén rèm lên, nhìn nhìn cánh cửa hoa lệ nàng cảm thán, nhìn xem hoàng cung nước nào dù ít hay nhiều cũng ẩn ẩn một loại lệ khí khó tả! Thả tấm rèm lụa xuống nàng đứng lên xoay người nhảy xuống xe ngựa. Liếc thấy Lãnh Ly vẫn chưa ra, nàng hơi khom người, tay trái vén lên rèm cửa, tay phải vươn ra khẽ gọi: "Ngũ hoàng tử đã đến cửa cung, mời người xuống xe".
"Được!" Lãnh Ly lúc này mới có động tĩnh đặt tay hắn vào tay nàng mượn lực bước xuống. "Nam nhân yếu đuối!" nàng lẩm bẩm vài tiếng, không biết Lãnh Ly có nghe hay không chỉ thấy hắn mím môi rồi cười thanh thúy "Ha ha... Đi thôi!".
Nghe nói thọ yến của Hoàng Đế Thiên Vận tổ chức là do chính Lan phi, phi tử được sủng ái nhất an bày, thiếp mời cũng được gửi đi tứ quốc, tháng trước Hỏa Vũ cũng nhận được thiếp mời, không biết Quân Hàn Anh lần này là cử ai đi đây! Ở đây không lâu nhưng nàng nghe được không ít chuyện thú vị, tỉ như chuyện tình Chiến Vương gia Hỏa Vũ, Quân Hàn Kỳ và công chúa Thiên Vận, Lãnh Thuần Tinh.
Nhếch môi cười giễu cợt, nàng sải bước đi theo Lãnh Ly. Đại điện hiện tại quan lại và sứ thần cũng đến gần đầy đủ, Y Vân dừng lại ở trước cửa đại điện không tiến vào mà đứng chờ.
Tiếng thái giám lanh lảnh vọng từ xa vào, nàng thấp thoáng nghe được vài chữ " Hỏa Vũ", "Chiến Vương". Ra sứ thần lần này là hắn, cũng phải thôi dù gì cũng là một đoạn tình cảm xưa, sao có thể không để ý, vả lại Hỏa Vũ chỉ có hắn mới đủ tư cách đi, hắn đi sứ lần này cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, nhưng chính nàng tự hiểu rõ chính nàng đang biện minh để trấn định bản thân. Nàng lách người vào một góc khuất, vị trí này thuận tiện để nàng có thể quan sát rõ tình hình bên trong điện.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đầu Y Vân càng cúi thấp, nhịp tim nàng nhanh hơn vài nhịp, nàng im lặng hai mắt hạ xuống tránh việc nàng không thể khống chế mà nhìn hắn. "Chiến vương gia Hỏa Vũ đến" thái giám hai bên cửa la lên, mọi ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn về phía Quân Hàn Kỳ. Tuy không nhìn thấy biểu cảm của những người đó nhưng nàng có thể cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng của nữ tử, ánh mắt ghen ghét của nam nhân, ánh nhìn sâu kín, đánh giá... Đủ loại ánh mắt.
Lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác khát máu khó chịu đến như vậy, nàng hận tên thái giám thông báo chàng đến, nàng hận những ánh nhìn si mê, không có ý tốt kia... Chúng cực kỳ đáng ghét.
Quân Hàn Kỳ lại không biết Y Vân đang cực kỳ khó chịu, hắn lạnh nhạt đi vào gật đầu với Hoàng đế Thiên Vận, không có bất kỳ lễ tiết gì, hắn kiêu ngạo bởi vì hắn đáng có sự kiêu ngạo đó.
Thiên Vận Hoàng đế cũng không có dị nghị gì, ông gật đầu: "Chiến Vương gia mời ngồi!" Quân Hàn Kỳ lặng lẽ đi đến chỗ ngồi dành cho sứ thần ngoại quốc, hắn chào hỏi khách sáo vài câu rồi lặng lẽ ngồi đó. Rất cô độc, an tĩnh...
"Hàn Kỳ, ngươi đến rồi à?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Y Vân không ngoại lệ, nàng vô thức nhìn chằm chằm nữ nhân đang cười ấm áp trước mặt Quân Hàn Kỳ, không cần nói nàng cũng biết nàng ta là ai. Công chúa Lãnh Thuần Tinh.
Hàn Kỳ, nghe thật thân thiết nhỉ? Nàng âm thầm trào phúng, tay siết chặt lại, ánh mắt nàng chuyển qua Quân Hàn Kỳ, khóa chặt thân ảnh hắn. Chàng sẽ làm gì? Trong lòng nàng là từng gợn sóng lớn, chỉ cần chàng trả lời một câu sai lệch ý nàng thôi cũng có thể làm cho lòng nàng vỡ vụn.
Quân Hàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Lãnh Thuần Tinh: "Ừ"
"Chàng...Chàng có khỏe không?" Lãnh Thuần Tinh ấp úng, cố gắng duy trì nụ cười rạng rỡ mà hỏi.
"Ta khỏe".
Hy vọng duy nhất trong lòng Lãnh Thuần Tinh tan nát, chàng có thể đừng vô tình như vậy không? Khoé môi nàng không còn nụ cười tươi như trước, không còn một chút tự tin nào khi gặp chàng.
"Hàn Kỳ, ta ta..."
"Tất cả đã kết thúc rồi!" Quân Hàn Kỳ lạnh lùng cắt ngang.
Nước mắt của Lãnh Thuần Tinh tuôn ra, nàng không đủ mạnh mẽ để có thể đối mặt với sự lạnh lùng của chàng, "Dù gì chúng ta cũng đã từng..." yêu nhau, mấy chữ sau nàng cũng không đủ dũng khí để nói.
Quân Hàn Kỳ hai mắt khép hờ, đôi mày chau lại, hắn và nàng đã kết thúc rồi! Thật sự kết thúc rồi! Những thứ tình cảm xưa là hắn trao lầm người đi! Gặp lại nàng hắn không còn cảm giác gì nữa, nàng như một người vô tình lướt qua cuộc đời hắn mà thôi, để lại một mảnh vỡ chia cắt hắn và những người quan trọng với hắn thôi.
Lãnh Thuần Tinh biết những gì nàng gây đã không thể sửa đổi, cũng như thứ tình cảm giữa nàng và chàng chỉ là một hồi dây dưa, hiện tại đã chỉ là quá khứ. Nhưng chàng có biết không? Chấp niệm trong lòng nàng sâu đến không tưởng, nó chính là một cái vực sâu vạn trượng một khi nhảy vào rồi thì không thể thoát ra.
Nàng xoay lưng đi về chỗ ngồi, Quân Hàn Kỳ thấp thoáng nghe nàng nói: "Xin lỗi".
Mặc cho hai người trong điện đau đớn, day dứt, chấp nhất... Y Vân lại cảm thấy vui mừng, nàng thoáng thở phào. Có lẽ người khác sẽ nghĩ nàng nhẫn tâm nhưng tình yêu chính là liều mạng mà giành lấy, sẽ phải có đau khổ và chia ly. Nàng nếu thành toàn cho Lãnh Thuần Tinh vậy ai sẽ thành toàn cho nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook