Chu Phú Quý tức điên lên!
Anh đây được xem là loại bác sĩ gì vậy chứ?
Đâu nào lại làm khổ người ta như vậy, mà lại còn là một ông cụ nữa chứ.
Nếu không phải vì nể tình anh có mối quan hệ với nhà họ Lý và nhà họ Từ thì
Chu Phú Quý e rằng sớm đã nổi điên lên rồi.
“Cậu Lâm, anh đây là làm cái gì vậy...!cách chữa bệnh cũng quá lạ lùng rồi
chăng?” Lời nói của anh ta mang theo sự mỉa mai.
Kết quả...
Lâm Trác Úy không nói gì cả mà chỉ chỉ vào bãi nôn ở dưới đất.

Chu Phú Quý sau khi liếc nhìn thì cảm thấy vô cùng hãi hùng khiếp vía.
Bãi nôn đó đen ngòm, một bãi nước bẩn trông vô cùng ghê tởm.

Trong mũi của
ông cụ cũng phụt ra không ít.
Chu Phú Quý vội vàng đi tới, lấy khăn lau đi rồi lo lắng hỏi: “Bố! Bố cảm thấy
như thế nào ạ?”
Ông cụ lau đi nước mắt ở khoé mắt, vuốt lồng ngực rồi sau đó kinh ngạc nói
lên:
“Chao ôi, đúng là thần kỳ mà! Tại sao bố cảm thấy toàn thân lại nhẹ nhõm và
dễ thở đến thế này?”
Cả gia đình đều kinh ngạc!
“Bố, bố có còn muốn ho không ạ?”
“Không! Ngược lại bố cảm thấy thở rất sảng khoái.”
Sau khi ông Chu nói xong thì Lâm Trác Úy bước tới và mỉm cười: “Mặc dù cách
chữa bệnh này có chút đau đớn.

Tuy nhiên, ông à, làm như vậy chính là đang
giúp ông rửa phổi, sau khi được rửa sạch sẽ thì bệnh của ông cũng sẽ khỏi.”

Sau khi dứt lời thì cả gia đình Chu Phú Quý vô cùng biết ơn Lâm Trác Úy.
Khi rời đi còn đích thân tiễn Lâm Trác Úy ra cửa.
Anh để lại đơn thuốc và căn dặn Chu Phú Quý, dùng cách phun này để chữa trị
thì sau bảy ngày, ông cụ sẽ không còn ho nữa.
Chu Phú Quý cẩn thận cất giữ lấy đơn thuốc, sau đó nhìn Lâm Trác Úy, trong
lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

“Anh Lâm Trác Úy, anh là một người có năng lực thực sự, tại sao lại đi làm
công việc bán nhà chứ?”
Lâm Trác Úy cười khổ: “Này chỉ là không ăn bám vợ thôi!”
“...” Chu Phú Quý cũng nói không nên lời.
“Đúng rồi! Khi anh mua nhà thì báo số này của tôi, ngoài ra...!nếu có bạn bè
nào muốn chữa bệnh hay gì đó thì giới thiệu tôi nhé! Tất cả đều miễn phí, chỉ
cần mua nhà là được rồi.”
Sau khi anh nói xong thì Chu Phú Quý gật đầu.
Vốn dĩ đã khá có hứng thú với căn hộ của Quan Sơn Hồ, hơn nữa hiện nay
Lâm Trác Úy cũng đã chữa khỏi bệnh ho của bố, anh ta chẳng qua chỉ là thuận
nước giong thuyền mà thôi.


Nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa nên Lâm Trác Úy chuẩn bị đi về.
Hiệu quả làm việc của Chu Phú Quý khá tốt, khi Lâm Trác Úy vừa mới đến cửa
nhà họ Lý thì anh ta đã gọi điện thông báo cho anh biết rằng, anh ta đã một hơi
mua ba căn nhà!
Vừa hay cho ba đứa con mỗi người một căn.
Lâm Trác Úy vui mừng khôn xiết, nhiệm vụ của ngày hôm nay là một căn nhà
mà anh lại hoàn thành vượt mức, sau khi đi về thì Vân Tịch chắc hẳn sẽ rất vui.
Nhưng đáng tiếc thay...!
Sự thật chứng minh rằng anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Khi vừa mới mở cửa ra và bước vào thì cả nhà họ Lý đều đã đợi sẵn ở đó.
Cả gia đình họ ai nấy đều mặt mày căm phẫn, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Lâm Trác Úy nhìn lấy bọn họ, thực sự có chút khó hiểu, đành phải cười gượng
và hỏi: “Sao vậy? Bố, mẹ, hai người đang đợi con ăn cơm ạ?”
Ngay khi vừa dứt lời...


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương