“Không tập luyện nữa, tôi đi tắm đây!”
Lý Vân Tịch nói xong thì quay người đi, tức giận đi ra khỏi phòng.
Lâm Trác Úy đúng là đã chịu oan ngất trời mà! Tôi chỉ liếc nhìn thêm một cái
thôi mà?
Huống chi phụ nữ trông xinh đẹp như thế không phải là để dành cho đàn ông
xem sao? Anh là chồng của cô ấy, nhìn thêm vài cái thì đã làm sao chứ?
Cả đêm không nói chuyện với nhau, rất nhanh cả hai đều đi nghỉ ngơi.
Vào sáng ngày hôm sau, Lâm Trác Úy theo thường lệ, lại ngủ nướng.
Nhưng Lý Vân Tịch thì đã dậy từ sớm, nhớ đến Ngũ Cầm Hí mà Lâm Trác Úy
đã truyền dạy cô vào ngày hôm qua, nửa tin nửa ngờ mò mẫm múa thử một

lần.
Thực sự phải nói rằng...
Trò này khá có hiệu quả đấy.

Cô vốn dĩ không phải là ngồi lâu trên xe lăn thì là ngồi lâu ở trong văn phòng,
toàn thân đau nhức mệt mỏi.
Sau khi múa xong bài này thì cảm giác đó giống như là được xoa bóp vậy, sau
khi tắm ra thì toàn thân liền thoải mái và tràn đầy năng lượng.
“Cái tên này...!xem ra thực sự cũng biết một số thứ cổ quái hiếm lạ nhỉ!”
Lý Vân Tịch lẩm bẩm.
Trước khi đi làm, nhìn Lâm Trác Úy đang nằm trên sàn nhà rồi nhớ đến chuyện
của tối hôm qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi ửng đỏ.
Lâm Trác Úy cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi, cho đến khi anh thức dậy thì
trong nhà đã không còn bóng người.
Bố vợ phải đến công ty, cô em vợ thì học đại học, vợ thì cũng đi mất rồi.
Và thế là...!
Chỉ còn lại mẹ vợ Trương Mẫn ở trong nhà.
Lâm Trác Úy bước vào nhà bếp và lục tủ lạnh giống như một tên trộm vậy, kiếm
cả ngày trời mà cái gì cũng không có gì.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của mẹ vợ: “Ôi! Ông thần nhà cậu
cũng biết thấy đói bụng sao? Tôi còn tưởng cậu chỉ cần ngủ thôi cũng thấy no

rồi.”
Lời nói này khiến cho Lâm Trác Úy thấy xấu hổ!
“Mẹ, trong nhà bếp không còn gì để ăn nữa sao ạ?”
“Ăn hết rồi! Quá giờ thì không đợi!”
“...”
Lâm Trác Úy mếu máo, chỉ còn có thể ra ngoài nghĩ cách.
Sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa chỉnh chu xong thì Lâm Trác Úy đi ra ngoài.
Trước khi đi thì mẹ vợ còn hét lên ở phía sau: “Này! Cậu không quên lời khoác
loác ngày hôm qua của cậu đấy chứ? Nếu không bán được nhà thì cậu đừng
có về!”
Lâm Trác Úy đứng đó, cảm thấy vô cùng tức giận.
Vừa muốn ngựa chạy, lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ à?
Anh quay đầu lại nhìn Trương Mẫn và cố gắng nở ra một nụ cười còn khó coi
hơn cả khóc: “Con đương nhiên là nhớ chứ mẹ! Mẹ cứ đợi tin vui của con nhé.”
“Hừ! Tốt nhất là như vậy, nhà họ Lý của tôi không lãng phí cơm để nuôi đồ vô
dụng đâu.”
Trương Mẫn khoanh tay ở trước ngực với cái vẻ mặt vênh váo kiêu căng.
Lâm Trác Úy thở dài rồi trực tiếp quay người rời đi.
...
Bên trong tập đoàn Thịnh Thế.
Lý Vân Tịch vùi đầu trong đống văn kiện trước mặt.


Cô nhìn thời gian, đã mười
một giờ sáng, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.
Cô suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy điện thoại cá nhân trên bàn làm việc để gọi cho
trưởng phòng kinh doanh.
Hỏi thăm về tình hình buôn bán, sau đó thì nói bóng nói gió về tình hình của
Lâm Trác Úy.

Trưởng phòng kinh doanh than thở kể tội rằng: “Cái người Lâm Trác Úy này!
Đúng là càng lúc càng không thể tưởng tượng nổi.

Chưa kể đến trễ về sớm mà
hôm nay thậm chí không đến công ty để điểm danh.”
Lý Vân Tịch cảm thấy hết hồn khi nghe thấy vậy.
Cái gì?
Cái tên này đã đến mức độ sai không sửa mà càng thêm sai sao?


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương