Những lời này giống như một tia sấm sét từ giữa trời xanh đâm thẳng vào trái

tim của Lâm Trác Úy.

Nói cách khác...

Theo nghĩa bóng là phải dằn mặt anh, theo nghĩa đen thì cũng là dằn mặt anh.

Ở đây anh không thể làm ăn nổi nữa rồi!

Anh chỉ muốn lăn lộn kiếm cơm ăn mà thôi, yêu cầu đơn giản như vậy cũng

không thể làm được sao?

Nhìn nhóm người đang đi xa, những ông cụ và bà cụ thở dài một hơi, tất cả đều

cảm thấy Lâm Trác Úy không đáng bị như vậy.

“Bác sĩ Lâm là một người tốt mà!”

“Rốt cuộc cậu đã đắc tội với ai vậy?”

Bẹp bẹp bẹp bẹp!

Đúng lúc này một tràn pháo tay vang lên, một gã xấu xa đi tới.

Trương Dương dẫn theo Lý Tình đứng ở đó và nhìn Lâm Trác Úy, anh ta nói

một câu khoác lác:

“Ồ wao! Nhìn xem...!Nhìn xem đây là ai? Là con chó chết chủ Lâm Trác Úy đây

mà!”

Lý Tình thở dài, cô thật sự bất lực.

Trương Dương chính là như vậy, anh ta nhất định sẽ báo thù dù là bất bình nhỏ

nhặt nhất, đặc biệt anh ta rất nhỏ mọn.

Đắc tội với anh ta thì sẽ phải trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần.

Điều đáng trách là Lâm Trác Úy không biết tự lượng sức mình, gia đình anh

quá nghèo nên chơi không thể thắng anh ta.

Lâm Trác Úy quay đầu lại và nhìn Trương Dương một cái.

Anh ta giang hai tay ra, vẻ mặt đắc ý và hét lên thật lớn tiếng: “Không thoải mái

à? Cắn tôi đi! Ha ha ha...!tôi đã nói với anh từ lâu, đường còn dài, chúng ta

cùng xem nhé!”

“...”

Từ đầu đến cuối Lâm Trác Úy không nói một lời nào, anh chỉ nhìn anh ta như vậy.

“Chậc chậc, tên nhóc đáng thương này! Đừng nói tôi ức hiếp anh, tôi sẽ cho

anh thêm một cơ hội nữa!”

Vừa nói xong, Trương Dương đứng tại chỗ và giang hai chân rộng ra, anh ta

chỉ xuống phần dưới người:

“Anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ và bò qua chỗ này! Gọi thêm ba tiếng bố

nữa, nói sau này con sẽ không chơi với bố nữa! Nếu không thì tôi sẽ còn chơi

với anh mỗi ngày, tôi bảo đảm rằng ở thành phố Lâm Giang này anh sẽ không

thể lăn lộn được nữa đâu.”

Lâm Trác Úy không nói gì, anh thu dọn bọc vải gói đồ, sau đó rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của anh, Trương Dương vẫn hét lên: “Này! Đừng nghĩ đến

việc bày quầy hàng rong ở những khu vực khác trong thành phố Lâm Giang, tôi

sẽ tìm người ngày ngày để ý anh.

Nếu anh không dập đầu xin tôi tha thứ thì

mỗi ngày tôi đều chơi với anh! Ha ha ha ha...”

Lý Tình đứng sang một bên và nhìn theo bóng lưng của Lâm Trác Úy, cô ấy thở

dài.

Trương Dương trở tay lại và tát vào mặt của cô ấy một cái “chát”: “Con điếm

này! Thế nào? Đau lòng à! Đau lòng thì đi tìm anh ta đi.”

Lý Tình che mặt lại, cô ấy cười hèn hạ với anh ta: “Nào có! Em phải nói rằng

anh chấn chỉnh anh ta rất tốt.

Haha...!phải dọn dẹp anh ta quyết liệt như vậy!”

“Ha ha ha...!những lời này tôi rất thích, đi thôi! Phải mở tiệc ăn mừng đã.”

Nói xong, Trương Dương ôm vai của Lý Tình và bước đi, trên mặt anh ta nở

một nụ cười nhếch mép.

Bên này...

Lâm Trác Úy thẫn thờ đứng bên bờ sông Lâm Giang, anh hút hết điếu thuốc

này đến điếu thuốc khác.

Anh không biết hút thuốc vì bác sĩ rất chú trọng sức khỏe.

Khói thuốc cay xộc vào phổi khiến anh ho dữ dội và nước mắt trào ra.

Anh ngẩng đầu lên và nhìn dòng sông rộng lớn mênh mông, anh cười ha ha

thật lớn.

Được!

Lý Tình, Trương Dương, hai người là đồ khốn!

Các người muốn đập nát chén cơm của Lâm Trác Úy tôi để khiến tôi không thể

sống.

Đây là các người ép buộc tôi!

Tôi đây chuẩn bị bưng một bát cơm mềm lớn hơn, quay về tôi sẽ dọn dẹp các

người.

Lâm Trác Úy hung hãn ném tàn thuốc trong tay xuống và dùng chân giẫm nát

nó.

Sau đó anh bước đến bên đường và giơ tay ra hiệu.

Một chiếc taxi đã đến!

Anh mở cửa xe ra và ngồi vào.

Tài xế taxi hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Khách sạn Như Nguyệt!”

Tài xế taxi hơi sững sờ một chút, anh ta quay đầu nhìn anh một cái, thấy trang

phục và kiểu cách anh đang mặc trên người thì mỉm cười.

“Ồ! Anh là bác sĩ sao? Đây là muốn đi khám bệnh cho con gái lớn nhà họ Lý

đúng không?”

Lâm Trác Úy gật đầu và trả lời bằng một từ rất kiên định: “Đúng!”

C"Phốc!"

Dưới lầu khách sạn Như Nguyệt, công cuộc điều trị căng thẳng vẫn đang tiếp

diễn.

Ba tên ngốc thay phiên sử dụng phương pháp của chính mình.

Kết quả...

Thương thế của Lý Vân Tịch ngày càng tăng thêm, rốt cuộc cũng đã nhịn không

nổi nữa, trên miệng lập tức phun ra một ngụm máu.

Lý Cảnh Điềm sợ tới mức chạy nhanh tới, vừa vỗ vỗ sau lưng Lý Vân Tịch rồi

lại lau khóe miệng cho cô, lo lắng hỏi thăm: "Chị...!Chị à, chị thế nào rồi?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương