Thần Y Lâm Cứu Em Đi
-
Chương 35
“Được thôi! Cô muốn ra đề như thế nào?” Lâm Trác Úy nhìn Trần Nhược Liễu, tò mò hỏi thăm vài câu.
Tròng mắt cô ấy đảo qua đảo lại, tên Lâm Trác Úy này chỉ giỏi những thứ không đứng đắn, chưa chắc đã có y thuật cao.
Nếu như muốn so về kỹ thuật chữa bệnh thì cứ so tài một cách quang minh chính đại! "Hừ! Chúng ta tìm bệnh nhân rồi cùng nhau chữa bệnh xem ai có thể chữa khỏi! Anh nghĩ như thế nào?" Nhập từ khóa tìm kiếm! "Được! Tôi không có ý kiến.
Nhưng mà… ở đây chỉ có những ông bà lão trị liệu về xương cốt và thoát vị đĩa đệm, nếu muốn so tài về kỹ thuật chữa bệnh thì sợ không tìm được bệnh nhân!" Sau khi Lâm Trác Úy nói xong, cái miệng nhỏ nhắn của Trần Nhược Liễu nhàn nhạt cười.
"Không dễ hả? Viện trưởng bệnh viện Trung y thành phố là học trò của ông nội tôi, chúng ta chọn bệnh nhân ở đó! Hơn nữa không thể chọn bệnh nhân bình thường nhất, như vậy không thể hiện được y thuật của tôi.
Hừ hừ…" Trần Nhược Liễu cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, lại còn muốn chọn bệnh nhân có bệnh nan y để chữa trị.
Lâm Trác Úy gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
"Nhưng nà! " Anh chợt nghĩ tới điều gì đó.
Anh còn chưa kịp nói, Trần Nhược Liễu nôn nóng:
"Làm sao? Anh sợ thua hả? Không dám thách đấu?" "Không phải, hôm nay tôi muốn dọn quầy để bán.
Không thể chạy đi thách đấu nhàm chán với cô mà ném mất chén cơm đúng không?" Sau khi Lâm Trác Úy nói xong, Trần Nhược Liễu rất tức giận.
Cái gì gọi là thách đấu nhàm chán chứ? Đây chính là cuộc chiến của bác sĩ đó! "Một ngày anh bán được bao nhiêu tiền? Tôi bao một hôm! Được không?" Trần Nhược Liễu không chịu thua, lời đã thốt ra, dù có thế nào hôm nay cũng phải so tài.
"Thành giao! Ba trăm!" "Hừ! Người đàn ông hôi hám keo kiệt!" Sau khi Trần Nhược Liễu phun ra câu mắng chửi, cũng móc từ trong túi ra ba trăm tệ, vỗ thẳng lên bàn.
Bây giờ có thể so tài chưa?" "Không thành vấn đề!" Nhận được lợi ích từ người khác rồi thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói mềm mỏng hơn.
Vậy bên nếu đã thu tiền của người ta rồi thì dĩ nhiên Lâm Trác Úy phải làm theo đúng không?
“Được! Bây giờ chúng ta đi thôi.
”
Trần Nhược Liễu cười đắc thắng.
Đến bệnh viện Trung y, chú cô ở nơi đó? Ha ha! Đây không phải là tác chiến trên sân nhà sao? Cô muốn thua Lâm Trác Úy, thật không cần phải lăn lộn.
Hai người ra cửa gọi một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới bệnh viện trong thành phố.
Sau khi đi vào, Trần Nhược Liễu chạy thẳng tới phòng viện trưởng.
Vừa nghe nói là cháu gái của thầy tới, viện trưởng Trương Mậu vội vã chạy ra.
Hai người vừa gặp nhau không thể không trò chuyện vài câu.
"Nhược Liễu, sao cháu lại tới đây?" "Ha ha! Chú Trương, cháu tới thực tập một chút, tìm một vài bệnh nhân.
”
Trần Nhược Liễu vừa nói xong, Trương Mậu rất vui mừng và không ngừng nịnh hót:
"Cháu gái ruột của thầy đến giúp chúng ta chữa bệnh cho bệnh nhân, là may mắn của Trung y thành phố chúng ta!" Vừa dứt lời, ánh mắt Trương Mậu dừng lại trên người Lâm Trác Úy, anh tâ nhíu mày, cười hì hì nói một câu:
"Chú nhìn một chút nào! Nhược Liễu cũng đã lớn rồi, thành một thiếu nữ rồi còn có bạn trai nữa chứ!" Một câu nói khiến cho cả Trần Nhược Liễu và Lâm Trác Úy đều sửng sốt một chút.
Lập tức biết được anh ta đã hiểu lầm, Trần Nhược Liễu xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng đáp một câu:
"Không có! Chú Trương, chú hiểu lầm rồi! Đây là! Đây là! " Cô ấy suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên giới thiệu Lâm Trác Úy như thế nào.
Cuối cùng dứt khoát vỗ đùi một cái, lười giải thích.
"Ồi giời, cháu cũng không biết nên giải thích thế nào đâu! Tóm lại, chú nhanh chóng tìm một bệnh nhân có bệnh thật khó chữa đến cho tụi cháu đi, tụi cháu so tài cao thấp!" "So tài cao thấp?" Nghe xong những lời này, Trương Mậu mới kịp phản ứng được.
Thì ra như vậy, cái "thằng nhà quê" này không phải là bạn trai của Trần Nhược Liễu, mà là đối thủ của cô ấy, hai người muốn so tài Trung y à.
Ha ha… So tài Trung y cùng với cháu gái của Trần Biển Thước? Đây không phải là tự rước họa vào người sao?.
Tròng mắt cô ấy đảo qua đảo lại, tên Lâm Trác Úy này chỉ giỏi những thứ không đứng đắn, chưa chắc đã có y thuật cao.
Nếu như muốn so về kỹ thuật chữa bệnh thì cứ so tài một cách quang minh chính đại! "Hừ! Chúng ta tìm bệnh nhân rồi cùng nhau chữa bệnh xem ai có thể chữa khỏi! Anh nghĩ như thế nào?" Nhập từ khóa tìm kiếm! "Được! Tôi không có ý kiến.
Nhưng mà… ở đây chỉ có những ông bà lão trị liệu về xương cốt và thoát vị đĩa đệm, nếu muốn so tài về kỹ thuật chữa bệnh thì sợ không tìm được bệnh nhân!" Sau khi Lâm Trác Úy nói xong, cái miệng nhỏ nhắn của Trần Nhược Liễu nhàn nhạt cười.
"Không dễ hả? Viện trưởng bệnh viện Trung y thành phố là học trò của ông nội tôi, chúng ta chọn bệnh nhân ở đó! Hơn nữa không thể chọn bệnh nhân bình thường nhất, như vậy không thể hiện được y thuật của tôi.
Hừ hừ…" Trần Nhược Liễu cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, lại còn muốn chọn bệnh nhân có bệnh nan y để chữa trị.
Lâm Trác Úy gật đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
"Nhưng nà! " Anh chợt nghĩ tới điều gì đó.
Anh còn chưa kịp nói, Trần Nhược Liễu nôn nóng:
"Làm sao? Anh sợ thua hả? Không dám thách đấu?" "Không phải, hôm nay tôi muốn dọn quầy để bán.
Không thể chạy đi thách đấu nhàm chán với cô mà ném mất chén cơm đúng không?" Sau khi Lâm Trác Úy nói xong, Trần Nhược Liễu rất tức giận.
Cái gì gọi là thách đấu nhàm chán chứ? Đây chính là cuộc chiến của bác sĩ đó! "Một ngày anh bán được bao nhiêu tiền? Tôi bao một hôm! Được không?" Trần Nhược Liễu không chịu thua, lời đã thốt ra, dù có thế nào hôm nay cũng phải so tài.
"Thành giao! Ba trăm!" "Hừ! Người đàn ông hôi hám keo kiệt!" Sau khi Trần Nhược Liễu phun ra câu mắng chửi, cũng móc từ trong túi ra ba trăm tệ, vỗ thẳng lên bàn.
Bây giờ có thể so tài chưa?" "Không thành vấn đề!" Nhận được lợi ích từ người khác rồi thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói mềm mỏng hơn.
Vậy bên nếu đã thu tiền của người ta rồi thì dĩ nhiên Lâm Trác Úy phải làm theo đúng không?
“Được! Bây giờ chúng ta đi thôi.
”
Trần Nhược Liễu cười đắc thắng.
Đến bệnh viện Trung y, chú cô ở nơi đó? Ha ha! Đây không phải là tác chiến trên sân nhà sao? Cô muốn thua Lâm Trác Úy, thật không cần phải lăn lộn.
Hai người ra cửa gọi một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới bệnh viện trong thành phố.
Sau khi đi vào, Trần Nhược Liễu chạy thẳng tới phòng viện trưởng.
Vừa nghe nói là cháu gái của thầy tới, viện trưởng Trương Mậu vội vã chạy ra.
Hai người vừa gặp nhau không thể không trò chuyện vài câu.
"Nhược Liễu, sao cháu lại tới đây?" "Ha ha! Chú Trương, cháu tới thực tập một chút, tìm một vài bệnh nhân.
”
Trần Nhược Liễu vừa nói xong, Trương Mậu rất vui mừng và không ngừng nịnh hót:
"Cháu gái ruột của thầy đến giúp chúng ta chữa bệnh cho bệnh nhân, là may mắn của Trung y thành phố chúng ta!" Vừa dứt lời, ánh mắt Trương Mậu dừng lại trên người Lâm Trác Úy, anh tâ nhíu mày, cười hì hì nói một câu:
"Chú nhìn một chút nào! Nhược Liễu cũng đã lớn rồi, thành một thiếu nữ rồi còn có bạn trai nữa chứ!" Một câu nói khiến cho cả Trần Nhược Liễu và Lâm Trác Úy đều sửng sốt một chút.
Lập tức biết được anh ta đã hiểu lầm, Trần Nhược Liễu xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng đáp một câu:
"Không có! Chú Trương, chú hiểu lầm rồi! Đây là! Đây là! " Cô ấy suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết nên giới thiệu Lâm Trác Úy như thế nào.
Cuối cùng dứt khoát vỗ đùi một cái, lười giải thích.
"Ồi giời, cháu cũng không biết nên giải thích thế nào đâu! Tóm lại, chú nhanh chóng tìm một bệnh nhân có bệnh thật khó chữa đến cho tụi cháu đi, tụi cháu so tài cao thấp!" "So tài cao thấp?" Nghe xong những lời này, Trương Mậu mới kịp phản ứng được.
Thì ra như vậy, cái "thằng nhà quê" này không phải là bạn trai của Trần Nhược Liễu, mà là đối thủ của cô ấy, hai người muốn so tài Trung y à.
Ha ha… So tài Trung y cùng với cháu gái của Trần Biển Thước? Đây không phải là tự rước họa vào người sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook