Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
-
Chương 17: Mẹ con đồng tâm
Editor + beta: Quế Nhi
Kia là một khối ngọc, thân ngọc màu lục sắc, bất quá nhìn qua rất bình thường, ngọc như vậy tại sao Diệp Thanh lại để ý?
Còn đang nghi hoặc, trong lòng bàn tay Diệp Lăng Nguyệt Đỉnh ấn hơi run run, loại cảm giác này giống như lúc luyện chế Tụ Nguyên Dịch rất tương tự.
Khối ngọc này có gì đó cổ quái.
“Diệp Thanh, năm đó lúc ngươi lấn nhục ta, đã từng nghĩ qua ngươi là biểu huynh của ta? Hay là nói, Diệp Hoàng Thành dạy bảo nhi tử như thế này, tự nguyện đánh cược không chịu nhận thua?” Tròng mắt Diệp Lăng Nguyệt đảo một vòng, ánh mắt nhẹ nhành rơi dưới lôi đài, thấy được trên người Diệp Hoàng Thành sắc mặt tát đi.
Nuôi nhi tử lời đã nói ra lại không giữ lời, người như vậy tương lai làm sao có thể trở thành gia chủ.
Diệp Hoàng Thành giận mà không dám nói gì.
“Vậy được thôi, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng.” Diệp Lăng Nguyệt chậm rãi nói.
Trước mặt người khác để cho Diệp Thanh mắng nhiếc Diệp Hoàng Thành, cũng tương đương là đang vũ nhục gia chủ Diệp gia, Diệp Thanh đầu heo kia không nghĩ tới, không có nghĩa là Diệp Lăng Nguyệt không nghĩ tới.
Diệp Thanh vui vẻ, tiểu tạp chủng quả nhiên nhát gan, không dám đắc tội với hắn.
“Cuộc đánh cược kia liền thay đổi cái khác vậy, ngươi học chó bò một vòng trên mặt đất, còn lại thì dùng khối ngọc này bồi hoàn*.” Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, mũi chân khều một cái, Diệp Thanh không kịp phản ứng, khối ngọc kia liền rơi vào trong tay nàng.
(*trả nợ)
Diệp Thanh vừa nghe, sắc mặt thay đổi
Khối ngọc kia, không phải là bội ngọc bình thường, nó được gọi là Huyền Nguyên ngọc, mang theo trên người có thể hấp thu tốc độ nguyên khí nhanh hơn gấp mười lần so với bình thường, đối với một võ giả mà nói là một món chí bảo*.
(*vật quý báu)
Để Diệp Thanh ở trên Tộc tỷ thí Diệp gia có thể tiến vào được tam giáp, và tại sao lần này Diệp Thanh, có thể đánh ra được bốn đạo Lôi Thiểm kia.
“Không được, ta cho ngươi mười lượng bạc trắng, đem ngọc trả lại cho ta.” Diệp Thanh vẻ mặt khẩn trương, rơi vào trong đáy mắt Diệp Lăng Nguyệt cũng đủ để cho nàng càng khẳng định, khối ngọc này không tầm thường.
Mười lượng bạc trắng, hắn nghĩ nàng là tên ăn mày, kêu tới là tới đuổi đi là đuổi à?
“Tiện chủng, đem Huyền Nguyên ngọc để xuống.” Mắt thấy Diệp Lăng Nguyệt cướp khối ngọc, Diệp Hoàng Thành đứng cũng không yên, hắn phẩn nộ quát một tiếng, thân hình như con diều hâu đáp xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, năm ngón tay chế trụ bả vai cầm Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một cổ nguyên lực lạnh lẽo thẩm thấu vào xương, chui vào trong cơ thể nàng.
Động tác đột nhiên của Diệp Hoàng Thành để cho một đám con cháu Diệp gia cùng Diệp Cô cả kinh thất sắc*.
(*cực kỳ hoảng sợ)
“Diệp Hoàng Thành, thu tay!”
Dưới lôi đài, có một người bay vút lên, nguyên lực cường đại giống như nước thủy triều, hướng về phía Diệp Hoàng Thành.
Diệp Hoàng Thành tránh né, cũng không thể không buông Diệp Lăng Nguyệt ra.
Trên lôi đài, Tam tiểu thư Diệp Hoàng Ngọc của Diệp gia phóng ra nguyên lực cường đại, nhưng mà Diệp Lăng Nguyệt cứ như rớt vào hầm băng, cả người run lập cập.
“Diệp Hoàng Ngọc, hừ, ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế?” Diệp Hoàng Thành hừ lạnh một tiếng.
“Dựa vào năm đó, một bạt tai của ta có thể đem ngươi đánh rớt xuống lôi đài đi.” ánh mắt hùng hổ dọa người Diệp Hoàng Ngọc bên trong một đôi mắt đó có sự lãnh lẽo.
Nhiều năm trước, bên trên Tộc tỷ thí một chuyện xưa được nhắc tới một lần nữa, cả người Diệp Hoàng Thành giận đến phát run, cặp mắt hắn hắn đỏ bừng, một cổ nguyên lực đập vào mặt Diệp Hoàng Ngọc, toàn bộ lôi đài, lay động, nhưng hai người còn chưa xuất thủ, ngầm đấu đấu nguyên lực với nhau.
Thấy được Tam tiểu thư Diệp Hoàng Ngọc đấu, trong Võ Đường sôi trào lên.
Đã bao nhiêu năm rồi? Từ sau khi bị hưu Tam tiểu thư trở lại Diệp gia, tựa như một tàng hình giống như nhau, ở bên ngoài đồn rằng nàng đã sớm không còn như xưa mà là một tên phế nhân.
Thể nhưng mấy ngày qua Diệp Hoàng Ngọc lại khí thế kinh người.
“Thạch Phá Kinh Thiên.” Không đợi Diệp Hoàng Ngọc cùng Diệp Hoàng Cô đánh nhau, chợt nghe thấy một tiếng giân quát to Diệp Cô, từ trong cơ thể Diệp Cô nguyên lực mạnh mẽ bắn ra.
Diệp Cô cắt ngang ở giữa hai người, bên cạnh hắn nguyên lực như sóng lớn tuông trào, dùng phương thạch* xây thành lôi đài, nhưng hiện tại ở dưới chân Diệp Cô vỡ vụn thành từng mảnh.
(*một loại đá)
Lúc này Diệp Hoàng Ngọc và Diệp Hoàng Thành trên mặt giận dữ của cả hai cũng cứng đờ, hai người đồng thời lui về phía sau ba bước.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng rung động không dứt, toàn bộ lôi đài trong lúc đó cũng bị nguyên lực Diệp Cô phá hủy trong chốc lát.
Gia chủ Diệp gia, là một cường giả Hậu Thiên Đỉnh Phong, Diệp Cô, trên mặt hắn chứa đựng sự tức giận.
“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!” ánh mắt Diệp Cô như đao phong, ở trên mặt mỗi người, từng chút quét qua đến cuối cùng dừng lại trên người Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thanh.
Người phía sau bị Diệp Cô trừng một cái như vậy, sắc mặt bị hù dọa đến trắng bệch, một câu nói cũng nói không ra lời ra.
Ngược lại với Diệp Lăng Nguyệt thản nhiên nhìn lại Diệp Cô, đem chuyện ngày đó, nàng cùng Diệp Thanh đánh cược và Diệp Ngân Sương cùng với người trong Võ Đường làm chứng, mô tả rõ ràng lại mọi chuyện.
“Phụ thân, lúc đó hài nhi chỉ nói đùa, không thể làm thật được.” Diệp Hoàng Thành lên tiếng cầu tình.
“Thúi lắm, Diệp Hoàng Thành, con của ngươi thua chính là nói đùa, nếu mà nữ nhi của ta thua có thể tùy ý để cho cha con các ngươi làm nhục? Con của ngươi là bảo bối, nữ nhi của ta chính là rơm rạ?” thanh âm Diệp Hoàng Ngọc nâng cao mấy phần.
“Đủ rồi, lần này là Diệp Thanh thua, đã đánh cược thì là thiên kinh địa nghĩa*.” trong lòng Diệp Cô vẫn còn ở căm tức mới vừa rồi Diệp Hoàng Thành quá xúc động.
(*đạo lý hiển nhiên không thể thay đổi)
Tính khí như vậy, nếu tương lai đảm đương trách nhiệm nặng nề thì như thế nào.
“Gia gia!” Diệp Thanh cầu khẩn, hắn không tin người gia gia luôn luôn thương yêu mình, sẽ vì ngốc nữ làm hắn khó xử.
Diệp Cô không để ý tới nữa, Diệp Hoàng Thành hướng về phía Diệp Thanh lắc đầu một cái.
Diệp Cô hiện tại là người đứng đầu, bây giờ Diệp Hoàng Thành đang ở thời cơ mấu chốt để tranh đoạt chức gia chủ, quyết không thể vì nhi tử bởi một vụ cá cược, nếu không ở trong lòng phụ thân địa vị sẽ xuống thấp.
Hai đầu gối Diệp Thanh quỳ dưới đất, cúi thấp đầu, bò trên mặt đất, đem Đại thiếu gia như hắn, đầu gối hắn ở trên đất thô ráp đầy sỏi đá mài đến chảy máu, mồ hôi trán, từng gọt rơi xuống, bộ dạng như vậy giống như là một con chó.
“Hiện tại hắn cũng có ngày hôm nay.”
“Để cho hắn thấy chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngày ngày khi dễ người.”
Những người bị Diệp Thanh khi dễ là bản gia con cháu dòng thứ, người người đều bỏ đá xuống giếng.
Bên tai, nghe âm thanh châm chọc, tiếng cười nhạo, vô số người xem thường, lời châm chọc, nhưng thứ Diệp Thanh xưa nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi, trong lòng xông lên nhất khẩu ác khí, chưa bò được mấy bước, lại “Phốc” một tiếng phun ra một búng máu, rồi bất tỉnh.
Thấy tiểu tử Diệp Thanh kia, sao lại vô dụng như vậy chỉ bị người chửi tức đến ngất đi, Diệp Hoàng Thành hận hận trợn mắt nhìn hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, nhấc nhi tử lên chật vật rời đi.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn hai người rời đi, trên mặt mặt đầy lạnh nhạt, phảng phất một trận thắng bại kia, chưa bao giờ xảy ra.
Diệp Cô âm thầm đem hết thảy mọi thứ này xem ở đáy mắt, đứa nhỏ này, thắng không kiêu, nhục bất khuất, tính tình như vậy so với Diệp Thanh tài giỏi hơn nhiều.
Kia là một khối ngọc, thân ngọc màu lục sắc, bất quá nhìn qua rất bình thường, ngọc như vậy tại sao Diệp Thanh lại để ý?
Còn đang nghi hoặc, trong lòng bàn tay Diệp Lăng Nguyệt Đỉnh ấn hơi run run, loại cảm giác này giống như lúc luyện chế Tụ Nguyên Dịch rất tương tự.
Khối ngọc này có gì đó cổ quái.
“Diệp Thanh, năm đó lúc ngươi lấn nhục ta, đã từng nghĩ qua ngươi là biểu huynh của ta? Hay là nói, Diệp Hoàng Thành dạy bảo nhi tử như thế này, tự nguyện đánh cược không chịu nhận thua?” Tròng mắt Diệp Lăng Nguyệt đảo một vòng, ánh mắt nhẹ nhành rơi dưới lôi đài, thấy được trên người Diệp Hoàng Thành sắc mặt tát đi.
Nuôi nhi tử lời đã nói ra lại không giữ lời, người như vậy tương lai làm sao có thể trở thành gia chủ.
Diệp Hoàng Thành giận mà không dám nói gì.
“Vậy được thôi, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng.” Diệp Lăng Nguyệt chậm rãi nói.
Trước mặt người khác để cho Diệp Thanh mắng nhiếc Diệp Hoàng Thành, cũng tương đương là đang vũ nhục gia chủ Diệp gia, Diệp Thanh đầu heo kia không nghĩ tới, không có nghĩa là Diệp Lăng Nguyệt không nghĩ tới.
Diệp Thanh vui vẻ, tiểu tạp chủng quả nhiên nhát gan, không dám đắc tội với hắn.
“Cuộc đánh cược kia liền thay đổi cái khác vậy, ngươi học chó bò một vòng trên mặt đất, còn lại thì dùng khối ngọc này bồi hoàn*.” Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, mũi chân khều một cái, Diệp Thanh không kịp phản ứng, khối ngọc kia liền rơi vào trong tay nàng.
(*trả nợ)
Diệp Thanh vừa nghe, sắc mặt thay đổi
Khối ngọc kia, không phải là bội ngọc bình thường, nó được gọi là Huyền Nguyên ngọc, mang theo trên người có thể hấp thu tốc độ nguyên khí nhanh hơn gấp mười lần so với bình thường, đối với một võ giả mà nói là một món chí bảo*.
(*vật quý báu)
Để Diệp Thanh ở trên Tộc tỷ thí Diệp gia có thể tiến vào được tam giáp, và tại sao lần này Diệp Thanh, có thể đánh ra được bốn đạo Lôi Thiểm kia.
“Không được, ta cho ngươi mười lượng bạc trắng, đem ngọc trả lại cho ta.” Diệp Thanh vẻ mặt khẩn trương, rơi vào trong đáy mắt Diệp Lăng Nguyệt cũng đủ để cho nàng càng khẳng định, khối ngọc này không tầm thường.
Mười lượng bạc trắng, hắn nghĩ nàng là tên ăn mày, kêu tới là tới đuổi đi là đuổi à?
“Tiện chủng, đem Huyền Nguyên ngọc để xuống.” Mắt thấy Diệp Lăng Nguyệt cướp khối ngọc, Diệp Hoàng Thành đứng cũng không yên, hắn phẩn nộ quát một tiếng, thân hình như con diều hâu đáp xuống bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, năm ngón tay chế trụ bả vai cầm Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một cổ nguyên lực lạnh lẽo thẩm thấu vào xương, chui vào trong cơ thể nàng.
Động tác đột nhiên của Diệp Hoàng Thành để cho một đám con cháu Diệp gia cùng Diệp Cô cả kinh thất sắc*.
(*cực kỳ hoảng sợ)
“Diệp Hoàng Thành, thu tay!”
Dưới lôi đài, có một người bay vút lên, nguyên lực cường đại giống như nước thủy triều, hướng về phía Diệp Hoàng Thành.
Diệp Hoàng Thành tránh né, cũng không thể không buông Diệp Lăng Nguyệt ra.
Trên lôi đài, Tam tiểu thư Diệp Hoàng Ngọc của Diệp gia phóng ra nguyên lực cường đại, nhưng mà Diệp Lăng Nguyệt cứ như rớt vào hầm băng, cả người run lập cập.
“Diệp Hoàng Ngọc, hừ, ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như thế?” Diệp Hoàng Thành hừ lạnh một tiếng.
“Dựa vào năm đó, một bạt tai của ta có thể đem ngươi đánh rớt xuống lôi đài đi.” ánh mắt hùng hổ dọa người Diệp Hoàng Ngọc bên trong một đôi mắt đó có sự lãnh lẽo.
Nhiều năm trước, bên trên Tộc tỷ thí một chuyện xưa được nhắc tới một lần nữa, cả người Diệp Hoàng Thành giận đến phát run, cặp mắt hắn hắn đỏ bừng, một cổ nguyên lực đập vào mặt Diệp Hoàng Ngọc, toàn bộ lôi đài, lay động, nhưng hai người còn chưa xuất thủ, ngầm đấu đấu nguyên lực với nhau.
Thấy được Tam tiểu thư Diệp Hoàng Ngọc đấu, trong Võ Đường sôi trào lên.
Đã bao nhiêu năm rồi? Từ sau khi bị hưu Tam tiểu thư trở lại Diệp gia, tựa như một tàng hình giống như nhau, ở bên ngoài đồn rằng nàng đã sớm không còn như xưa mà là một tên phế nhân.
Thể nhưng mấy ngày qua Diệp Hoàng Ngọc lại khí thế kinh người.
“Thạch Phá Kinh Thiên.” Không đợi Diệp Hoàng Ngọc cùng Diệp Hoàng Cô đánh nhau, chợt nghe thấy một tiếng giân quát to Diệp Cô, từ trong cơ thể Diệp Cô nguyên lực mạnh mẽ bắn ra.
Diệp Cô cắt ngang ở giữa hai người, bên cạnh hắn nguyên lực như sóng lớn tuông trào, dùng phương thạch* xây thành lôi đài, nhưng hiện tại ở dưới chân Diệp Cô vỡ vụn thành từng mảnh.
(*một loại đá)
Lúc này Diệp Hoàng Ngọc và Diệp Hoàng Thành trên mặt giận dữ của cả hai cũng cứng đờ, hai người đồng thời lui về phía sau ba bước.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng cũng rung động không dứt, toàn bộ lôi đài trong lúc đó cũng bị nguyên lực Diệp Cô phá hủy trong chốc lát.
Gia chủ Diệp gia, là một cường giả Hậu Thiên Đỉnh Phong, Diệp Cô, trên mặt hắn chứa đựng sự tức giận.
“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!” ánh mắt Diệp Cô như đao phong, ở trên mặt mỗi người, từng chút quét qua đến cuối cùng dừng lại trên người Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thanh.
Người phía sau bị Diệp Cô trừng một cái như vậy, sắc mặt bị hù dọa đến trắng bệch, một câu nói cũng nói không ra lời ra.
Ngược lại với Diệp Lăng Nguyệt thản nhiên nhìn lại Diệp Cô, đem chuyện ngày đó, nàng cùng Diệp Thanh đánh cược và Diệp Ngân Sương cùng với người trong Võ Đường làm chứng, mô tả rõ ràng lại mọi chuyện.
“Phụ thân, lúc đó hài nhi chỉ nói đùa, không thể làm thật được.” Diệp Hoàng Thành lên tiếng cầu tình.
“Thúi lắm, Diệp Hoàng Thành, con của ngươi thua chính là nói đùa, nếu mà nữ nhi của ta thua có thể tùy ý để cho cha con các ngươi làm nhục? Con của ngươi là bảo bối, nữ nhi của ta chính là rơm rạ?” thanh âm Diệp Hoàng Ngọc nâng cao mấy phần.
“Đủ rồi, lần này là Diệp Thanh thua, đã đánh cược thì là thiên kinh địa nghĩa*.” trong lòng Diệp Cô vẫn còn ở căm tức mới vừa rồi Diệp Hoàng Thành quá xúc động.
(*đạo lý hiển nhiên không thể thay đổi)
Tính khí như vậy, nếu tương lai đảm đương trách nhiệm nặng nề thì như thế nào.
“Gia gia!” Diệp Thanh cầu khẩn, hắn không tin người gia gia luôn luôn thương yêu mình, sẽ vì ngốc nữ làm hắn khó xử.
Diệp Cô không để ý tới nữa, Diệp Hoàng Thành hướng về phía Diệp Thanh lắc đầu một cái.
Diệp Cô hiện tại là người đứng đầu, bây giờ Diệp Hoàng Thành đang ở thời cơ mấu chốt để tranh đoạt chức gia chủ, quyết không thể vì nhi tử bởi một vụ cá cược, nếu không ở trong lòng phụ thân địa vị sẽ xuống thấp.
Hai đầu gối Diệp Thanh quỳ dưới đất, cúi thấp đầu, bò trên mặt đất, đem Đại thiếu gia như hắn, đầu gối hắn ở trên đất thô ráp đầy sỏi đá mài đến chảy máu, mồ hôi trán, từng gọt rơi xuống, bộ dạng như vậy giống như là một con chó.
“Hiện tại hắn cũng có ngày hôm nay.”
“Để cho hắn thấy chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngày ngày khi dễ người.”
Những người bị Diệp Thanh khi dễ là bản gia con cháu dòng thứ, người người đều bỏ đá xuống giếng.
Bên tai, nghe âm thanh châm chọc, tiếng cười nhạo, vô số người xem thường, lời châm chọc, nhưng thứ Diệp Thanh xưa nay chưa bao giờ chịu thiệt thòi, trong lòng xông lên nhất khẩu ác khí, chưa bò được mấy bước, lại “Phốc” một tiếng phun ra một búng máu, rồi bất tỉnh.
Thấy tiểu tử Diệp Thanh kia, sao lại vô dụng như vậy chỉ bị người chửi tức đến ngất đi, Diệp Hoàng Thành hận hận trợn mắt nhìn hai mẹ con Diệp Hoàng Ngọc, nhấc nhi tử lên chật vật rời đi.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn hai người rời đi, trên mặt mặt đầy lạnh nhạt, phảng phất một trận thắng bại kia, chưa bao giờ xảy ra.
Diệp Cô âm thầm đem hết thảy mọi thứ này xem ở đáy mắt, đứa nhỏ này, thắng không kiêu, nhục bất khuất, tính tình như vậy so với Diệp Thanh tài giỏi hơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook