Thần Y Hoàng Hậu
-
Chương 2: Thiếu nữ thiên tài bị vứt bỏ (2)
5 năm sau, đế quốc Quân Võ, Bắc Cảnh thành.
"Sư phụ!!!"
Phượng Vũ kinh hô một tiếng, cả người ngồi dựng lên từ trên giường!
"Ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư ——"
Ngoài cửa, đại nha hoàn Thu Linh bên người vội vàng đi tới, đặt một chậu đồng đựng đầy nước lên kệ, vội vã đi đến bên người Phượng Vũ.
Ở trong ấn tượng của Thu Linh, ngũ tiểu thư nhà nàng có khuôn mặt rất xinh đẹp, với vẻ ngoài tỏa sáng, nhưng giờ phút này, sắc mặt nàng nhợt nhạt như tuyết.
Thu Linh cực kỳ đau lòng, vội vàng dịu giọng hỏi: "Tiểu thư gặp ác mộng?"
Phượng Vũ nhìn Thu Linh, ý thức thanh tỉnh một chút, rốt cuộc cũng nhớ lại.
Tả Thanh Vân đã hủy phượng hoàng chân huyết của nàng, sư phụ vì cứu nàng mà lâm vào hôn mê vô tận lần nữa...... Đây không phải là mộng, mà là những gì thật sự đã phát sinh vào 5 năm trước!
Từ sau khi phượng hoàng chân huyết của nàng bị hủy. Nàng đã từng là tiểu thiếu nữ thiên tài ngã xuống thần đàn, trở thành sỉ nhục của Phượng tộc. Ngay cả người mẹ xinh đẹp và đệ đệ của nàng đều bị đóng gói và cùng nhau bị ném đến biên cảnh đế quốc Bắc Cảnh Thành —— nhà cũ của Phượng gia.
Thu Linh lấy một đôi dép lê xù xì đặt ở trước mặt Phượng Vũ, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm để trang điểm chải chuốt.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
"Tỷ! Tỷ! Đế đô gởi thư tới!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rất nhanh, một thiếu niên nho nhỏ giống như một trận gió mạnh vọt vào.
Tiểu thiếu niên mang bộ dáng mười hai tuổi, lớn lên rất tuấn mỹ.
Da đẹp hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt, lông mi dài và dày hơi nhếch lên, đôi mắt to đen và đặc biệt sáng.
Không đợi Phượng Vũ hỏi, Phượng Tiểu Thất đã nhét bức thư trong tay mình vào tay Phượng Vũ: "Tỷ, tỷ mau xem!"
Đó là một phong thư màu đỏ, màu đỏ đại biểu cho một lời cảnh báo trước, khó trách Phượng Tiểu Thất lại trở nên lo lắng như vậy.
Người khác lo lắng, nhưng thần sắc của Phượng Vũ lại vẫn luôn bình tĩnh, ngón tay nhỏ dài trắng nõn như ngọc mở phong thư ra, đôi mắt quét nhẹ, thờ ơ xem qua một lần.
"Tỷ!" Phượng Tiểu Thất không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Vũ, thấy nàng nhíu mày lại, càng thêm sốt ruột: "Đế đô đã phát sinh chuyện gì sao? Có biến cố gì sao?"
Thu Linh cũng mang vẻ mặt tò mò và khẩn trương.
Phượng Vũ giơ giơ lá thư trong tay, hơi mỉm cười: "Không có gì, Quân Lâm Uyên đang tuần tra biên cảnh thành mà thôi."
Thu Linh kinh hô một tiếng: "Vị Thái Tử điện hạ chí cao vô thượng quyền thế ngập trời muốn qua đây?"
Phượng Vũ ừ một tiếng: "Hắn... chúng ta tránh đi là được. Chẳng qua, Phượng gia vẫn luôn có ý đồ bám vào vị Thái Tử điện hạ này một lần nữa, lúc này sợ là người trong gia tộc sẽ tới."
"A! Vậy phải làm sao bây giờ?!" Phượng Tiểu Thất thiếu chút nữa đã nhảy lên, "Chúng ta đã bị ném đến nhà cũ nơi biên cảnh, bọn họ còn muốn thế nào? Đuổi tận giết tuyệt sao?!"
Phượng Vũ tức giận liếc mắt nhìn Phượng Tiểu Thất một cái: "Gấp cái gì?"
Phượng Tiểu Thất gần như sắp khóc: "Tỷ! Sao ta có thể bình tĩnh được! Nếu là tỷ trước đây, bất kể là ai tới, chỉ cần hất một cái là bay. Nhưng hiện tại, tỷ...... tu vi của tỷ đã bị phế!"
"Thất thiếu gia!" Ánh mắt Thu Linh sắc bén xưa nay chưa từng có!
Phượng Tiểu Thất cũng ý thức mình đã nói sai, hai tay che miệng lại, hai mắt trừng lớn áy náy nhìn Phượng Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn, nó không biết nên phải làm gì mới tốt.
Phượng Vũ mỉm cười: "Tu vi bị phế thì như thế nào, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi là ta không thể tu luyện một lần nữa hay sao?"
Đôi mắt Phượng Tiểu Thất lóe sáng trong nháy mắt: "Tỷ! Tỷ có biện pháp? Tỷ tìm được biện pháp có thể tu luyện một lần nữa?!"
Phượng Vũ buông tay: "Cũng không có."
Nháy mắt, mắt của Phượng Tiểu Thất lại suy sụp xuống bả vai nhỏ.
Trong quan điểm người ngoài không thể nhìn thấy, trong mắt Phượng Vũ hiện lên một thâm ý cao thâm khó đoán.
Sư phụ mỹ nhân từng nói, nếu muốn tu luyện một lần nữa, cần phải luyện chế ra Cửu Chuyển Hồi Linh Đan.
Nàng biết đan phương Cửu Chuyển Hồi Linh Đan, cũng có năng lực luyện chế nó, chẳng qua hiện tại còn thiếu một dược liệu cuối cùng —— Tiên Linh Quả.
Tiên Linh Quả này, Phượng Vũ quan sát nó suốt 5 năm qua, mắt thấy nó đã sắp trưởng thành......
Đồng thời Phượng Vũ cũng rất rõ ràng, Phượng Đại và Phượng Lục của Phượng gia sẽ sắp tới đây. Với tính tình kiêu ngạo của hai người này, không có sự che chở của mình thì người mẹ xinh đẹp và thân đệ đệ ngốc bạch của nàng, sợ là sẽ bị khi dễ một cách thảm hại. Cho nên, cần phải nhanh chóng lấy được Tiên Linh Quả, bắt đầu tu luyện một lần nữa!
Phượng Vũ nắm chặt nắm tay: Quân Lâm Uyên, ngươi thật sự chỉ là tuần tra Bắc Cảnh thành, đơn giản như vậy sao?!
Lời của tác giả: Sách mới mong muốn được che chở ~~ chụt chụt cái ~~
"Sư phụ!!!"
Phượng Vũ kinh hô một tiếng, cả người ngồi dựng lên từ trên giường!
"Ngũ tiểu thư, ngũ tiểu thư ——"
Ngoài cửa, đại nha hoàn Thu Linh bên người vội vàng đi tới, đặt một chậu đồng đựng đầy nước lên kệ, vội vã đi đến bên người Phượng Vũ.
Ở trong ấn tượng của Thu Linh, ngũ tiểu thư nhà nàng có khuôn mặt rất xinh đẹp, với vẻ ngoài tỏa sáng, nhưng giờ phút này, sắc mặt nàng nhợt nhạt như tuyết.
Thu Linh cực kỳ đau lòng, vội vàng dịu giọng hỏi: "Tiểu thư gặp ác mộng?"
Phượng Vũ nhìn Thu Linh, ý thức thanh tỉnh một chút, rốt cuộc cũng nhớ lại.
Tả Thanh Vân đã hủy phượng hoàng chân huyết của nàng, sư phụ vì cứu nàng mà lâm vào hôn mê vô tận lần nữa...... Đây không phải là mộng, mà là những gì thật sự đã phát sinh vào 5 năm trước!
Từ sau khi phượng hoàng chân huyết của nàng bị hủy. Nàng đã từng là tiểu thiếu nữ thiên tài ngã xuống thần đàn, trở thành sỉ nhục của Phượng tộc. Ngay cả người mẹ xinh đẹp và đệ đệ của nàng đều bị đóng gói và cùng nhau bị ném đến biên cảnh đế quốc Bắc Cảnh Thành —— nhà cũ của Phượng gia.
Thu Linh lấy một đôi dép lê xù xì đặt ở trước mặt Phượng Vũ, đỡ nàng đến trước bàn trang điểm để trang điểm chải chuốt.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
"Tỷ! Tỷ! Đế đô gởi thư tới!"
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, rất nhanh, một thiếu niên nho nhỏ giống như một trận gió mạnh vọt vào.
Tiểu thiếu niên mang bộ dáng mười hai tuổi, lớn lên rất tuấn mỹ.
Da đẹp hơn tuyết, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt, lông mi dài và dày hơi nhếch lên, đôi mắt to đen và đặc biệt sáng.
Không đợi Phượng Vũ hỏi, Phượng Tiểu Thất đã nhét bức thư trong tay mình vào tay Phượng Vũ: "Tỷ, tỷ mau xem!"
Đó là một phong thư màu đỏ, màu đỏ đại biểu cho một lời cảnh báo trước, khó trách Phượng Tiểu Thất lại trở nên lo lắng như vậy.
Người khác lo lắng, nhưng thần sắc của Phượng Vũ lại vẫn luôn bình tĩnh, ngón tay nhỏ dài trắng nõn như ngọc mở phong thư ra, đôi mắt quét nhẹ, thờ ơ xem qua một lần.
"Tỷ!" Phượng Tiểu Thất không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Vũ, thấy nàng nhíu mày lại, càng thêm sốt ruột: "Đế đô đã phát sinh chuyện gì sao? Có biến cố gì sao?"
Thu Linh cũng mang vẻ mặt tò mò và khẩn trương.
Phượng Vũ giơ giơ lá thư trong tay, hơi mỉm cười: "Không có gì, Quân Lâm Uyên đang tuần tra biên cảnh thành mà thôi."
Thu Linh kinh hô một tiếng: "Vị Thái Tử điện hạ chí cao vô thượng quyền thế ngập trời muốn qua đây?"
Phượng Vũ ừ một tiếng: "Hắn... chúng ta tránh đi là được. Chẳng qua, Phượng gia vẫn luôn có ý đồ bám vào vị Thái Tử điện hạ này một lần nữa, lúc này sợ là người trong gia tộc sẽ tới."
"A! Vậy phải làm sao bây giờ?!" Phượng Tiểu Thất thiếu chút nữa đã nhảy lên, "Chúng ta đã bị ném đến nhà cũ nơi biên cảnh, bọn họ còn muốn thế nào? Đuổi tận giết tuyệt sao?!"
Phượng Vũ tức giận liếc mắt nhìn Phượng Tiểu Thất một cái: "Gấp cái gì?"
Phượng Tiểu Thất gần như sắp khóc: "Tỷ! Sao ta có thể bình tĩnh được! Nếu là tỷ trước đây, bất kể là ai tới, chỉ cần hất một cái là bay. Nhưng hiện tại, tỷ...... tu vi của tỷ đã bị phế!"
"Thất thiếu gia!" Ánh mắt Thu Linh sắc bén xưa nay chưa từng có!
Phượng Tiểu Thất cũng ý thức mình đã nói sai, hai tay che miệng lại, hai mắt trừng lớn áy náy nhìn Phượng Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn, nó không biết nên phải làm gì mới tốt.
Phượng Vũ mỉm cười: "Tu vi bị phế thì như thế nào, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi là ta không thể tu luyện một lần nữa hay sao?"
Đôi mắt Phượng Tiểu Thất lóe sáng trong nháy mắt: "Tỷ! Tỷ có biện pháp? Tỷ tìm được biện pháp có thể tu luyện một lần nữa?!"
Phượng Vũ buông tay: "Cũng không có."
Nháy mắt, mắt của Phượng Tiểu Thất lại suy sụp xuống bả vai nhỏ.
Trong quan điểm người ngoài không thể nhìn thấy, trong mắt Phượng Vũ hiện lên một thâm ý cao thâm khó đoán.
Sư phụ mỹ nhân từng nói, nếu muốn tu luyện một lần nữa, cần phải luyện chế ra Cửu Chuyển Hồi Linh Đan.
Nàng biết đan phương Cửu Chuyển Hồi Linh Đan, cũng có năng lực luyện chế nó, chẳng qua hiện tại còn thiếu một dược liệu cuối cùng —— Tiên Linh Quả.
Tiên Linh Quả này, Phượng Vũ quan sát nó suốt 5 năm qua, mắt thấy nó đã sắp trưởng thành......
Đồng thời Phượng Vũ cũng rất rõ ràng, Phượng Đại và Phượng Lục của Phượng gia sẽ sắp tới đây. Với tính tình kiêu ngạo của hai người này, không có sự che chở của mình thì người mẹ xinh đẹp và thân đệ đệ ngốc bạch của nàng, sợ là sẽ bị khi dễ một cách thảm hại. Cho nên, cần phải nhanh chóng lấy được Tiên Linh Quả, bắt đầu tu luyện một lần nữa!
Phượng Vũ nắm chặt nắm tay: Quân Lâm Uyên, ngươi thật sự chỉ là tuần tra Bắc Cảnh thành, đơn giản như vậy sao?!
Lời của tác giả: Sách mới mong muốn được che chở ~~ chụt chụt cái ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook