Thần Y Độc Phi
-
Chương 65: do ta sinh
Nhưng Phượng Vũ Hành mặc kệ, “Mẫu thân chắc là nhớ nhầm, Bách Thảo đường đúng là của hồi môn mà Diêu gia đưa cho Diêu di nương, hơn nữa Diêu di nương cũng vì A Hành mà chuẩn bị trang trí thêm cho cửa hàng. Mẫu thân không nhớ rõ cũng không sao, quan phủ đều có hồ sơ khế đất, đi thăm dò sẽ biết rốt cuộc có phải là sản nghiệp Phượng gia hay không.” Khi nàng nói chuyện, sắc mặt đã chuyển sang lạnh lùng, lại nhìn lão thái thái mới nhận lại Năm đó tổ mẫu nói thay Diêu di nương quản lí mấy gian cửa hàng, không biết có phải tổ mẫu đã đánh mất khế đất nên mới để mẫu thân hiểu lầm là sản nghiệp Phượng gia hay không. Vong Xuyên!" Nàng quay đầu hỏi: “Nếu khế đất đã đánh mất rồi thì làm sao bây giờ?”Vong Xuyên nói với mọi người: “Nếu khế đất trong nhà đã đánh mất, có thể đến quan phủ tìm bản gốc, tìm được rồi làm lại là được.”
Phượng Vũ Hành gật đầu: “Vậy ngày mai liên đi xem đi, mấy năm nay ta không ở trong phủ, cũng không có thời gian đi để ý cửa hàng, thật sự đã phiền tổ mẫu lo lắng.” Trong chuyện này, nàng hoàn toàn chỉ cùng lão thái thái thương lượng, căn bản không để ý đến Trầm thị, “Mấy năm nay tổ mẫu đã lo lắng, hao tâm tốn sức để ý Bách Thảo đường, A Hành luôn nhớ kỹ ý tốt của tổ mẫu.”
Lão thái thái há miệng th ở dốc, không biết nên trả lời như thế nào. Năm đó, đúng là nàng đã giữ của hồi môn của Diêu thị, thật sự là vì lúc đó cửa hàng này làm cho. Phượng gia quá đỏ mắt! Nay Phượng gia ít nhiều cũng đã vững chãi, tuy phần lớn là dựa vào Trầm gia mà duy trì, nhưng ban đầu vẫn là công của Diêu gia. Trước mắt Phượng Vũ Hành muốn mấy gian cửa hàng kia, mặc dù nàng có chút đau lòng, nhưng cũng không nói nên lời. Huống chỉ Phượng Vũ Hành và nha đầu Vong Xuyên kia cùng ca cùng xướng, nếu đến quan phủ đi tìm bản gốc, thể diện Phượng gia phải để chỗ nào.
“Khế đất không có khả năng vậy đâu, Trầm thị, ngươi đi tìm đi” Lão thái thái lên tiếng.
Trầm thị cực kỳ không vui, nhất là lão thái thái một câu đầu gọi nàng là Trầm thị, càng làm trong lòng nàng không thoải mái.
“Ta là con dâu của ngài, sao lão thái thái lại phân biệt.” Nàng tức giận, cũng cố ý đem việc tìm kiếm kia ra xa.
“Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì?” Lão thái thái gõ trượng xuống, “Muốn ta gọi một tiếng con dâu, để thể hiện ra một dáng của đương gia chủ mẫu! Ngươi nhìn ngươi xem có điểm nào xứng với danh vị chủ mẫu Phượng gia này?”
“Ít nhất Trầm Ngư là do ta sinh!” Ở điểm này, Trầm thị rất kiêu ngạo, “Mặc kệ là lúc nào, ta vẫn là mẹ đẻ của Trâm Ngư.”
Nàng nói lấp vào miệng lão thái thái, lão thái thái cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở nàng: “Minh nhỉ đi tìm khế đất, ta cho ngươi thời gian hai ngày, tìm được rồi lập. tức trả lại cho A Hành.”
“Lão thái thái ngươi hồ đồ rồi? Nữ nhân gả đến nhà chồng, cửa hàng hồi môn đương nhiên phải do nhà chồng thu, làm gì có chuyện gia cho công trung trả về?” Trầm thị hung hăng trừng mắt Phượng Vũ Hành: “Một chút quy củ đều không có!”
Phượng Vũ Hành trầm mặt xuống, nhíu mi nhìn nàng: “Ý mẫu thân là, nữ nhân gả vào nhà chồng, cửa hàng cũng phải nộp lên?”
“Đúng!”
“Tốt. Vong Xuyên!” Nàng lại gọi Vong Xuyên, “Đi mời Kim Triệu Doãn đến phủ, nếu mặt mũi Phượng gia không đủ, đi mời Chu phu nhân của Ngự vương phủ ra mặt mời Kim Triệu Doãn đại nhân đi Phượng phủ một chuyến. Nói là Phượng gia lão thái thái, Đại phu nhân và các vị di nương đều phải đem của hồi môn tự nguyện nộp lên công trung Phượng gia, từ nay về sau do Phượng gia sở hữu, cùng với các nàng không có nửa điểm quan hệ, mời Kinh Triệu Doãn đại nhân đến phủ vì các trưởng bối chủ trì thay tên khế đất.”
'Vong Xuyên cúi người: “Vâng, nô tỳ đi ngay.” Dứt lời, xoay người bước đi.
“Đợi đãt” Lão thái thái mở miệng, nàng không dám để cho Vong Xuyên nhìn sắc mặt, lại càng không dám đem Vong Xuyên trở thành nha đầu trong Phượng phủ tùy ý đánh chửi, nói chuyện luôn mang theo vài phần khách khí và đề phòng, “Nha đầu Vong Xuyên, trước hết ngươi chờ một chút.”
Không chỉ lão thái thái hoảng hốt, mặt Trầm thị cũng trắng bệch, nàng không nghĩ làm nhiễu chuyện này lại đem mình cuốn vào.
An thị ở giữa nói xen vào, nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Khi thiếp thân nhập phủ, nhà mẹ đẻ đã nói cùng lão gia, cửa hàng cửa hồi môn không giao cho Phượng phủ, tự ta quản lí kinh doanh, hơn nữa tương lai sẽ tặng cho con gái của ta. Lão gia, lúc đó ngài đều đáp ứng, vì sao hôm nay đại phu nhân lại muốn cưỡng ép như thế?” Một câu của An thị, đem tội đổ hết lên đầu Trầm thị. “Lại nói, theo chế độ của Đại Thuận, sau khi nữ tử xuất gia có của hồi môn là cửa hàng, được phép nữ tử tự quản lí kinh doanh, tiền lời thu được cũng do một mình người nắm giữ khế đất sở hữu, nhà chồng không được can thiệp vào cửa hàng hồi môn của nữ tử. Quy củ này, là do Hoàng thượng đặt ra.”
Khi nói đến Hoàng thượng, An thị nhìn thoáng qua Phượng Vũ Hành, là nhắc nhở nàng, trận này ngươi phải đánh cho thắng.
Phượng Vũ Hành nhẹ gật, cảm kích An thị.
Trầm thị lại cão, “Ta cũng không nói chúng ta phải nộp lên, càng chưa nói đến việc sửa tên khế đất.”
Mắt Phượng Vũ Hành dựng lên, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo, trực tiếp trừng Trầm thị, trong nháy mắt đem
Trầm thị sợ tới mức lùi lại về sau mấy bước.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phượng Vũ Hành cảm thấy đã cho cái đầu heo này quá nhiều mặt mũi, vậy mà đầu heo mập còn cố tình không biết xấu hổ.
Được lắm.
“Ý của ngươi là chỉ có Diêu di nương phải giao, các ngươi đều có thể không cần giao?” Ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, khóe môi cười lạnh, “ở đây ra đạo lý đó? Vong Xuyên! Đi mời Kinh Triệu Doãn, mấy cửa hàng trong tay của nữ nhân trong phủ này đều nộp lên hết cho. †a, ai cùng đừng nghĩ tư tàng!” Nhìn lại lão thái thái, sắc mặt dịu đi chút: “Tổ mẫu, nếu mẫu thân muốn, ngài cũng giao ra đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook