Thần Y Độc Phi
-
Chương 44: chỉ là một trong số đó
Hốc mắt Diêu thị dưng dưng, “Đều là do mẫu thân làm chậm trễ ngươi và Tử Duệ, nếu ngươi không phải ngoại tôn nữ của Diêu gia, sẽ không bị tai họa kia liên lụy”
Phượng Vũ Hành lắc đầu, “Nếu chúng ta và Diêu gia không có quan hệ, chỉ sợ năm đó Phượng Cẩn Nguyên cũng sẽ không dùng đại kiệu tám người nâng mẫu thân vào phủ môn, như vậy vốn sẽ không có ta và Tử Duệ.”
Nghe nàng trực tiếp mở miệng gọi đại danh Phượng tướng, truy trong lòng Diêu thị có nhiều oán hận với trượng phu, cũng vẫn cảm thấy không ổn. Nàng khuyên nữ nhỉ: “Nếu người nọ không tốt, trước sau vẫn là phụ thân của ngươi.”
Phượng Vũ Hành nâng khóe miệng, trên mặt lạnh vài phần, nàng nói: “Không phải là mẫu thân còn cảm tình với hắn?”
Vấn đề này Diêu thị quả là còn cần suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu, lắc đầu, “Nói đến cảm tình, năm đó lúc bị đuổi ra đường đã không còn. Chỉ là A Hành ngươi phải hiểu, cả đời nữ nhân không có nhiều lựa chọn, xuất giá tòng phu, mặc kệ phu gia đối đãi với ngươi như thế nào, vẫn là số mệnh của nữ nhân.”
“Số mệnh là của chính mình, cho tới bây giờ không phải do nam nhân nắm giữ.” Phượng Vũ Hành nhắc nhở Diêu thị: “Tam tòng tứ đức chỉ là hỗ trợ lẫn nhau, nếu hắn đối đãi với ngươi như cỏ rác, ngươi càng không cần coi hắn là Thánh thượng.”
Diêu thị cười khổ, nâng tay xoa nhẹ khuôn mặt Phượng Vũ Hành, “Hài tử ngốc, làm gì có chuyện công bằng như vậy. Ngươi cảm thấy là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng người ta không hi vọng. Kỳ thật mẫu thân đã sớm không trông cậy nữa, nếu cả đời sống ở sơn thôn nhỏ trong núi kia, cũng rất tốt. Nhưng chỉ là cảm thấy sẽ ủy khuất ngươi và Tử Duệ, mới muốn trở lại kinh thành. Nhưng không nghĩ Cửu hoàng tử bên kia...”
“Cửu hoàng tử rất tốt.” Phượng Vũ Hành không muốn khuyên Diêu thị nữa, nhưng kỳ thật đã muốn hạ quyết tâm, về sau tìm cơ hội tìm hiểu một chút về vấn đề ly hôn ở niên đại này, nếu là Diêu thị nguyện ý, sau khi nàng thu thập đủ người trong phủ, dứt khoát ly khai! “Mẫu thân yên tâm, cửa hôn sự này A Hành rất vui, là cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng...” Diêu thị vẫn không cam lòng, “Cái khác cũng thôi đi, vấn đề về con nối dõi kia...”
“Mẫu thân để ý như thế, chúng ta lại muốn cùng Hoàng thượng phân xử? Hoặc là Phượng gia có lá gan có thể từ hôn Ngự vương phủ? Cho nên, chuyện này đã không có cách nào thay đổi, ai cũng nhìn thấy đối phương rất tốt, ít nhất chuyện phát sinh hôm nay, theo ý ta rất vừa lòng.”
Quả thật, Phượng Vũ Hành thật sự vừa lòng, tương đối vừa lòng. Mắt nhìn Liễu viên nhỏ này bị đại rương làm chật, nàng càng vừa lòng.
“Mẫu thân ngươi xem, những thứ tốt này đều là Ngự vương điện hạ đưa tới, cái khác không nói, chỉ cần là quảng hàn ti, lương nhân cẩm, thủy vẫn đoán, nhược da sa và nhuyễn yên la năm loại này, ngài cảm thấy hắn không phải thật tâm đối đãi, đem đến Phượng phủ sao? Hơn nữa...”
Nàng che miệng cười khế, đem chuyện Chu phu nhân phân biệt sính lễ của Phượng phủ và sính lễ của nàng tự nói cho Diêu thị nghe, thấy mặt mày ai oán của Diêu thị cũng vui hơn, lúc này mới yên lòng “Đây đều là chí bảo mà các nương nương trong cung không chiếm được, Cửu hoàng tử thật đúng là có tâm.” Diêu thị chỉnh lại sợ tóc rơi trên trán cho Phượng Vũ Hành, “A Hành nhà chúng ta đã trưởng thành, chuyện của ngươi nên tự mình quyết định đi, tóm lại là mẫu thân hy vọng ngươi hạnh phúc.
Nếu hắn có thể thật lòng đối đãi ngươi, còn chuyện khác...”
Lời nói của Diêu thị đột nhiên dừng một chút, tự cân nhắc một lát, tiến đến bên tai Phượng Vũ Hành, nhỏ giọng nói: “Chuyện dung mạo và đi đứng cũng tạm, chuyện con nối dõi, về sau tìm cơ hội gửi tin tức cho ngoại công ngươi, có lẽ không phải không có đường sống mà quay về.”
Phượng Vũ Hành gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, A Hành nhất định sẽ không ủy khuất chính mình.” Vừa nói vừa cầm chiếc hòm trong tay giao cho Diêu thị: “Đây là ngân phiếu và kim phiếu Ngự vương điện hạ đưa tới, mẫu thân thay ta bảo quản!”
Diêu thị không nhận, nàng đẩy tay trở về, “A Hành của ta là đứa nhỏ có chính kiến, mẫu thân tin tưởng, ngân lượng trong tay ngươi đều an bài thỏa đáng. Cái này tự ngươi cầm, mẫu thân không cần, vài năm nữa sau khi đại hôn ngươi cũng phải là chưởng gia (1), hiện tại nên học hỏi nhiều mới tốt.”
Phượng Vũ Hành cũng không kiên trì nữa, chỉ nói: “A. Hành tuyệt đối không bạc đãi mẫu thân và Tử Duệ, các ngươi là người thân duy nhất ta thừa nhận trên đời này, chúng ta đều phải sống thật tốt, cũng mở to hai mắt mà nhìn, những người đắc tội với chúng ta sẽ nhận được. báo ứng gì.”
Diêu thị thấy trong mắt Phượng Vũ Hành chợt lóe lên lệ khí, tuy đã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn nổi lên một tiếng than.
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẫu thân, nữ nhi của nàng không giống như trước, điểm này nàng đã sớm cảm nhận được. Cũng mặc kệ ra sao, đây đều là nữ nhi của nàng, ẩn nhẫn cũng tốt, lạnh nhạt cũng tốt, hay kiên cường như bây giờ, tất cả đều tốt, nàng cũng chấp nhận. Chẳng qua, người làm mẫu thân như nàng không hy vọng đứa con của mình đầy bụng oán khí, nếu như có thể, nàng hy vọng Cửu hoàng tử kia thật sự đối xử tử tế với A Hành, để nàng có thể cách xa Phượng phủ, cái nơi luôn làm người ta tuyệt vọng này, đi một nơi có ánh mắt trời ấm áp, sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Phượng Vũ Hành thu hết những cảm xúc của Diêu thị vào trong mắt, lại không nói thêm gì, nhẹ nhàng ôm cánh tay Diêu thị, như tiểu nữ nhi rúc vào bên người nàng, nhu thuận nói: “Mẫu thân, đã tốt rồi, hết thảy đều đã tốt rồi.”
Hai mẫu tử bên này vừa tâm sự, ở bên kia, Phượng Tử Duệ đã phấn khởi vì mấy đại rương được nâng vào.
Phượng Vũ Hành cười đi đến mở thùng thứ nhất ở trước mặt, từ bên trong lấy ra một cái tiểu lão hổ được khắc từ bạch ngọc, chỉ lớn bằng quả đấm của tiểu hài tử, dùng một dải màu nâu thắt bên trên, phía dưới có các tua rua rủ xuống, thập phần tinh xảo.
“Đến đây.” Nàng kéo Tử Duệ đến bên người, “Lát nữa làm xong bộ đồ mới, sẽ để Hoàng Tuyền tỷ tỷ đeo cái nàng lên hông cho đệ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook