Thần Y Độc Phi
-
Chương 107: Đưa lễ vật
Giờ giới nghiêm trong kinh thành rất muộn, lúc này trong phố vẫn có thể thấy rất nhiều người, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Ngự vương gia đi cùng Thuần vương gia, hộ tống nhị tiểu thư Phượng gia từ hoàng cung đi ra, hơn nữa Huyền Thiên Mình còn cố ý để người ta lan truyền tin tức trong đám người, nói là buổi trưa Phượng nhị tiểu thư được Vân phi nương nương cho mời vào cung.
Lúc này mọi người mới hiểu được, à, hóa ra Phượng nhị tiểu thư căn bản không bị người bắt cóc, người ta tiến cung gặp mẹ chồng tương tai.
Động tĩnh lớn như vậy nên Phượng phủ không thể không có tin tức, khi quản gia Hà Trung báo cáo chuyện này cho chư vị chủ tử ở chính đường, đại bộ phận mọi người đều nhẹ nhõm thở một hơi, nhưng cũng có người cảm thấy thập phần tiếc nuối, chẳng hạn như Phượng Trầm Ngư, như Phượng Phấn Đại, còn có Phượng Tử Hạo.Nhìn đám người bên ngoài xe đuổi, Phượng Vũ Hành không khỏi cười lạnh, “Nghĩ đến tin tức ta bị bắt cóc, cũng là lấy phương thức truyền miệng này truyền ra ngoài, truyền qua truyền lại, ngay cả gốc rễ cũng thể tìm ra.
Huyền Thiên Minh nhếch lông mày, “Ai nói tìm không ra, không phải ra giết năm người sao.”
“Nhưng hung thủ phía sau màn rốt cuộc là ai, chúng ta ai cũng không biết, không phải sao?”
Trong xe đuổi trầm mặc một hồi, Huyền Thiên Hoa mở miệng trước, hắn nói: “Xem xét việc này hẳn là người của Diêm Vương điện.”
Phượng Vũ Hành nghe không hiểu, ngồi chờ giải thích.
Huyền Thiên Hoa tiếp tục nói: “Diêm Vương điện là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên lấy tiền giết người. Nhưng ra giá cực cao, có thể vung tiền ra, hơn phân nửa đều là người đại phú quý.”
Huyền Thiên Minh nói tiếp: “Chắc chắn không phải phụ thân ngươi, đến giờ hắn không ngu xuẩn đến mức vẫn muốn giết ngươi. Về phần vị chủ mẫu kia, hẳn là người không có đầu óc, người của Diêm Vương điện không muốn làm việc buôn bán với loại người như nàng. Trong tay trưởng huynh trưởng tỷ của ngươi không có nhiều tiên như vậy, tính toán như vậy, phải là người để ý ngươi nhiều hơn.”
Phượng Vũ Hành suy nghĩ, nói: “Ý ngươi là Trầm gia?”
Huyền Thiên Minh gật đầu, “Trầm thị không có đầu óc không có nghĩa là mọi người Trầm gia đều không có đầu óc, bằng không bọn họ không thể làm ăn phát triển mạnh như vậy được. Trầm gia muốn giữ vững phú quý của mình, nhất định phải giữ vững địa vị của Trầm thị ở Phượng gia, cho nên có một số việc không cầm tự Trâm thị động thủ, bọn họ sẽ thay nàng xử lý sạch sẽ.”
Phượng Vũ Hành nhíu mi tâm trầm mặc không nói, Trầm gia, nếu bọn họ nhúng tay vào, đúng là khó lòng phòng bị.
“Ban Tẩu!” Đột nhiên, Huyền Thiên Minh hô một tiếng trong không khí.
Phượng Vũ Hành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chờ khi nàng nhìn rõ, lại có một nam tử trẻ tuổi mặc hắc bào đứng trước mặt nàng.
“Từ nay về sau ngươi sẽ đi theo vương phi, nàng chính là chủ tử của ngươi.” Huyền Thiên Minh trầm giọng phân phó.
Người tên Ban Tẩy rất nghiêm túc, lúc này quỳ gối trước mặt Phượng Vũ Hành: “Ban Tẩu bái kiến chủ tử.”
Phượng Vũ Hành sửng sốt một chút, nhìn về phía Huyền Thiên Minh.
Hản nói với nàng: “Ban Tẩu là ám vệ tốt nhất, ngươi mang theo bên mình, ta mới yên tâm.”
Phượng Vũ Hành không cự tuyệt, chỉ gật đầu, nhẹ nói: “Được.” Trong chớp mắt, Ban Tẩu lắc mình biến mất.
Nàng không thể không cảm thán cổ võ xuất thần nhập hóa, Ban Tẩu có thể luyện khinh công đến cảnh giới như thế, chẳng trách Huyền Thiên Minh đều nói hắn là ám vệ tốt nhất.
“Ngươi mang mọi người đến bên ta, vậy ngươi phải làm sao?” Nàng có chút lo lắng.
Huyền Thiên Minh bật cười, “Ngự vương phủ như tường đồng vách sắt, chỉ là chính ta, chân tuy đã phế, nhưng không phải người bình thường có thể tới gần, ngươi không cần lo lắng.”
“Vậy ngươi đừng trách Hoàng Tuyền.” Nàng giảng đạo lý cùng hắn, “Vong Xuyên khinh công tốt, nếu lúc ấy nàng ở đó, vậy nhất định sẽ thành công đưa ta trốn thoát. Nhưng Vong Xuyên bị ta cử ra ngoài làm việc, cho. nên việc này không thể trách Hoàng Tuyền được.”
Huyền Thiên Minh buồn bực hừ một tiếng, không nói gì.
Xa giá của Ngự vương gia rất nhanh đã đến Phượng phủ, lúc này không chỉ có Ngự vương đến, Thuần vương cũng đến, Phượng Cẩn Nguyên dẫn theo già trẻ trong nhà sớm đã quỳ gối ở cửa phủ nghênh đón.
Huyền Thiên Hoa dẫn đầu xe đuổi đi xuống, chợt nghe người nhà Phượng gia cùng hô lên: “Khấu kiến Thuần vương điện hạ! Thuần vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuết”
Ngay sau đó, trong xe đuổi, một chiếc xe lăn bay ra, một người thân tử bào đang ngồi, trong lòng còn ôm một cô nương.
Người Phượng gia dĩ nhiên biết là Huyền Thiên Minh, nhanh chóng lại hô Ngự vương thiên tuế an.
Thế khi xe lăn rơi xuống, mọi người mới nhìn rõ, trong lòng Huyền Thiên Minh đang ôm, đúng là nhị tiểu thư Phượng gia, Phượng Vũ Hành.
Huyền Thiên Minh thả người ra, Phượng Vũ Hành chủ động tự giác nhận nhiệm vụ đẩy xe lăn, giúp Huyền Thiên Minh đi theo Huyền Thiên Hoa, Phượng Cẩn Nguyên cung kính mời vào trong Phượng phủ.
Phía sau là một đám thái giám cung nữ cũng tiến vào, trong tay người người đều đang cầm mấy thứ.
Phượng Cẩn Nguyên nghỉ hoặc nhìn, liền hỏi: “Xin hỏi điện hạ, đây là...” Chung quy không phải là đưa lễ vật cho Phượng gia đi?
“Là đưa lễ gặp mặt cho Hành Hành.” Huyền Thiên Minh dĩ nhiên đáp lại.
Huyền Thiên Hoa cũng mở miệng nói: “Mẫu phi biết hôm nay bổn vương hồi kinh, nên gọi đệ muội tiến cung gặp mặt một lần, không nói trước với Phượng đại nhân, là bổn vương thất lễ.”
Phượng Cẩn Nguyên sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Không dám không dám. Tiểu nữ có thể vào cung bái kiến Vân phi nương nương là phúc phận của nàng.”
“Ngươi nghĩ như vậy là được rồi.” Âm thanh kỳ quái vang lên từ Huyền Thiên Minh.
Hai vị hoàng tử đồng thời xuất hiện ở Phượng gia, lúc này đừng nói là Phượng Phấn Đại, ngay cả Tưởng Dung và Trầm Ngư cũng nhìn đến choáng váng.
Tính tình của Huyên Thiên Minh các nàng đã được. thỉnh giáo, vị thất hoàng tử này cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Trước kia chỉ nghe thất hoàng tử tao nhã, nay mới biết cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook