Thần Y Độc Phi
-
C413: Tại sao là người
Nàng đang ngồi ngược, mặt vừa vặn hướng về phía đường lúc đến, nếu Mai Hương vừa về đến liền có thể nhìn thấy.
Nhưng vào giờ phút này, con đường nhỏ trước mặt nàng trống trải không người, cả con chim cũng không có.
Thế nhưng nàng vừa mới rõ ràng nghe được tiếng bước chân?
Tưởng Dung sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu, đột nhiên lại ngồi xổm xuống.
Ban đêm đen kịt, một tiểu cô nương một thân một mình ở lại chỗ này, sau lưng là cầu, hai bên là hồ, đường nhỏ trước mặt không có một bóng người, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, rốt cục bắt đầu hối hận đi ra chuyến này.
Nàng rất muốn trở lại, thuận theo đường nhỏ kia chạy như bay về viện của mình. Tiếc thay, hai chân vô lực, đứng lên cũng không nổi, chứ làm gì chạy nổi.
Chợt, tiếng bước chân lại truyền đến, lần này Tưởng Dung nghe rõ ràng, căn bản không phải hướng Mai Hương rời khỏi, mà là truyền đến từ phía sau nàng.
Lần này chậm hơn lần trước một chút, như là từng chút tới gần.
Nhưng càng trì hoãn thì nàng càng sợ hãi, tim đều nhảy đến cổ.
Đang lúc bước chân cách nàng không tới ba bước, Tưởng Dung nghiến răng, cũng không biết dũng khí ở đâu ra, đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt quay đầu lại trừng mắt nhìn “Gì đớ” đang mò tới.
“Ngươi ——” “Tại sao là người?”
Vừa nhìn một cái, Tưởng Dung kinh hãi, cũng không có sợ hãi như trước. Dù sao biết rõ đối diện là người còn sống cũng mạnh hơn suy đoán bậy bạ.
Thế nhưng người... “Hàn di nương, sao người lại ở đây?”
Nàng đánh giá người cách mình ba bước - Hàn thị, chỉ thấy tóc tai nàng rối bời, một cây trâm còn hơi treo trong tóc, mắt thấy đã muốn rơi xuống đất. Cổ áo cũng mở rộng, ban đêm giữa mùa đông, cư nhiên lộ một mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Sâu hơn là, trên cổ của nàng còn có mấy chỗ ửng hồng, Hàn thị muốn dùng xiêm y ngăn cản, thế nhưng nắm mấy lần, không chỉ không che chắn được, còn khiến khuy áo càng bung ra.
Tưởng Dung nhìn sửng sốt, tuy nàng tuổi nhỏ, nhưng cũng chẳng phải cái gì cũng không hiểu. Hàn thị có dáng dấp như vậy thật sự rất rõ ràng, đây không phải vừa cùng người hoan hảo thì là cái gì?
Nhưng mà cha của nàng cũng không ở trong phủ nha.
Hàn thị này...
“Tam, tam tiểu thư.”
Hàn thị nói chuyện cũng không lưu loát. Vạn vạn không ngờ giờ này, nơi này còn có thể đụng tới Tưởng Dung, nàng thiên tính vạn tính, nhiều nhất cũng tính đến chuyện có thể gặp phải gã sai vặt trực đêm, lại không nghĩ rằng đụng phải tam tiểu thư Phượng gia.
Hai người đều kinh ngạc sững sờ, cứ như vậy đứng đối diện với nhau, nhìn chăm chằm đối phương, không ai nói thêm gì.
Hàn thị thay đổi suy nghĩ thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã nghĩ đến hơn trăm loại kết cục của mình, loại nào chẳng phải cực hình?
Nàng sắp sụp đổ, chuyện này tuyệt đối không được lan truyền ra ngoài, nàng không muốn chết, nàng còn phải sinh con cho Phượng gia, còn muốn cho Phấn Đại ngồi lên vị trí dòng chính nữ, nàng sao có thể cứ xong đời như thế?
Vừa nghĩ tới đó, cặp mắt nhìn chằm chằm Tưởng Dung như có thể phun ra lửa.
Tưởng Dung nhìn ánh mắt Hàn thị liền bắt đầu chú ý, chỉ cảm thấy trong cặp mắt kia hiện đầy tàn nhẫn giết chóc.
Đầu óc của nàng nổ tung một cái —— Hàn thị muốn giết nàng!
Tưởng Dung bị doạ lui về sau từng bước, chợt thét chói tai một tiếng, quay đầu chạy ngược trở về.
Hàn thị đã dâng sát tâm, sao có thể tha cho nàng chạy mất.
Vì thế, một người chạy, một người đuổi, tiểu hài tử rốt cuộc không chạy nhanh bằng người trưởng thành, mới mấy bước đã bị Hàn thị kéo cổ áo từ phía sau.
Tưởng Dung muốn hét to, nhưng cổ áo bị siết chặt, nàng không kịp thở, cứ như thế bị Hàn thị dùng sức lôi kéo, không hề có một chút năng lực phản kháng nào, một đường bị đối phương kéo đến bờ sông.
Một lần cuối cùng đối diện mặt nhau, Tưởng Dung nghe Hàn thị nói với mình.
“Tam tiểu thư, hôm nay nếu như ngươi không chết thì ta không sống được, đừng trách ta, có trách thì trách ngươi thấy được điều không nên thấy.”
Tưởng Dung liều mạng lắc đầu, nàng rất muốn nói cho Hàn thị nàng sẽ miệng kín như bưng, cái gì cũng không nói ra ngoài.
Nhưng bất đắc dĩ, cổ áo bị siết quá chặt, nàng chỉ há miệng thở dốc, nhưng một tiếng động cũng không phát ra được.
Cứ như vậy trơ mắt mà nhìn Hàn thị phát điên đẩy mình vào trong hồ, trong nháy mắt rơi xuống nước nàng lại nghĩ —— nếu như lúc ta luyện công phu với Nhị tỷ tỷ không lười biếng, hôm nay phải chăng sẽ không phải chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook