Thần Y Độc Phi
-
C410: Vô hỉ chính là vô hỉ
Ánh mắt Nguyệt lão bản lại bắt đầu bắt đầu tung bay.
May mà Hàn thị còn có chút lý trí, biết mình đến đây làm gì, thật vất vả bình tĩnh tâm thần lại dưới ánh nhu tình của mắt hắn, nhanh chóng lại hỏi một câu:
“Ngươi có thể giúp ta nghĩ cách hay không? Ta cần rất gấp một vị đại phu.”
Nguyệt lão bản nghĩ một lát, nói.
“Biện pháp cũng chẳng phải không có, như vậy đi, ta dùng lý do đồ đạt quá nhiều không chuyển được, xem có thể để gác cổng Phượng phủ đồng ý đưa thêm hai người vào đây hay không.”
“Chủ ý này hay!”
Hàn thị cao hứng, đồng thời tay đưa vào tay áo, rút một tấm ngân phiếu từ bên trong:
“Cái này cho ngươi, dùng mời thầy thuốc, còn dư lại thì cho thủ hạ ngươi uống trà.”
Nguyệt lão bản cũng không nhìn mệnh giá, trực tiếp đưa tay lấy vào trong lòng, lại giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vai Hàn thị, sau đó cất bước ra ngoài.
Thấy hắn ra ngoài, A Cúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhắc nhở Hàn thị:
“Di nương, nô tỳ cứ nhìn vị Nguyệt lão bản này không giống như người an phận, Hàn di vẫn nên ít đi lại cùng hắn.”
Hàn thị trừng A Cúc.
“Ngươi biết cái gì? Trước mắt trừ hắn ra, còn ai có thể có thể giúp được ta? Hai bên cũng phải rời phủ, việc này xong xuôi, ai cũng không nhận ra ai, ngươi sợ cái gì?
A Cúc nghĩ cũng phải, Hàn thị ở thâm trạch, Nguyệt lão bản kia chẳng qua là một gánh hát diễn hí khúc nay đây mai đó, sau này cả đời cũng không thấy, cũng không cần sợ.
Vì thế không nói thêm lời nào, chỉ gật gật đầu, bồi tiếp Hàn thị ngồi xuống chờ tin.
Nguyệt lão bản cũng trở về phòng chờ cùng các nàng, lúc chờ đợi cũng nói chuyện qua lại, mỗi một câu đều như liếc mắt đưa tình, cả A cúc nghe mà má cũng nóng cả lên.
Ước chừng hơn một giờ, người phái đi ra ngoài đã về tới. Hàn thị nhìn thấy một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi tay mang theo rương gỗ, phong độ như người trí thức thì biết vị này nhất định là đại phu trà trộn vào phủ, vì thế liếc mắt ra hiệu cho Nguyệt lão bản, mình thì bước nhanh vòng qua bình phong, đi tới phòng trong.
Nguyệt lão bản cũng thức thời, đuổi hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ chừa đại phu kia cùng A Cúc, ngay cả chính hắn cũng đi ra sân đợi.
A Cúc lúc này mới dẫn đại phu đến vào trong giường, chợt nghe Hàn thị nói.
“Hôm nay mời thầy thuốc vào phủ là muốn van ngài vì ta chẩn cái hỉ mạch.”
Đại phu kia gật đầu, ngồi xuống trên ghế ở bên giường, không nhanh không chậm nói”
“Tại hạ hành y hai mươi năm, việc từng thấy cũng nhiều lắm. Hôm nay được mời đến Phượng phủ như vậy đã biết nhất định có bệnh khuê phòng cần chẩn bệnh bí mật. Phu nhân yên tâm, tuy nói hỉ mạch này rốt cuộc có hay không cũng không phải do tại hạ định đoạt, nhưng tại hạ có thể cam đoan, ra gian phòng này, chuyện hôm nay miệng kín như bưng, dù thế nào cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ.”
Hàn thị vô cùng hài lòng đối kiến thức của vị đại phu này, gật gật đầu, nói.
“Chỉ cần đại phu có thể làm đến một điểm này, ta tự sẽ không bạc đãi ngài
Đối phương cũng gật đầu, sau đó không nói thêm nữa, lấy một vuông khăn tơ che ở trên cổ tay Hàn thị, bắt đầu bắt mạch.
Hàn thị khẩn trương đến cực điểm, tuy nói trong lòng đã nắm chắc tám chín phần mười là không mang thai được, nhưng cũng vẫn có hi vọng một hai phần trong lòng.
Tiếc thay, đại phu kia bắt mạch trong chốc lát lắc đầu, nói cho nàng biết:
“Phu nhân vô hỉ.”
Lòng Hàn thị trong nháy mắt lạnh băng, A Cúc ở bên cạnh nóng nảy, không ngừng mà nói với đại phu kia:
“Ngươi lại cẩn thận bắt mạch, lại chuẩn một lần.” Đại phu bất đắc dĩ lại bắt một lần, vẫn lắc đầu.
“Tại hạ hành y hai mươi năm, sao chuẩn không ra hỉ mạch? Vô hỉ chính là vô hỉ.”
Lại nghĩ rồi, lại hỏi:
“Nguyệt tín tháng trước của phu nhân là khi nào?” Hàn thị đáp:
“Mùng sáu.”
“Mùng sáu...”
Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới nói:
“Hai ngày nay mới đúng thời cơ thụ thai cao nhất, phu nhân lại chuẩn bị một chút thôi.”
“Thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook