Thần Y Độc Phi
-
C389: Không phải nói bậy
Tên gác cổng kia bị doạ, ầm một tiếng quỳ xuống đất, nhưng do lão thái thái sốt ruột đi gặp Chu phu nhân nên kiệu mềm không ngừng lại, hắn quỳ xuống như thấy chủ tử không chờ hắn, nhanh chóng bò lên, chạy chậm đến bên lão thái thái, gấp nói: “Đều là do nô tài tất trách, thỉnh lão thái thái trách phạt. Cơ mà Tứ tiểu thư lúc đó mặc đồ của người trong đoàn kịch, nô tài quả thực nhìn không ral”
Trầm Ngư lúc này bình tĩnh lại, đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Tổ mẫu, vừa rồi lúc tôn nữ đến Thư Nhã viện, tên nô tài gác cổng này cũng vừa đến, tôn nữ thấy hắn báo với nha hoàn ở Thư Nhã viện là Chu phu nhân đến rồi."
Tên gác cổng kia gật đầu: “Đại tiểu thư nói không sai, nô tài cùng Hà quản gia đón Chu phu nhân vào, thế nhưng... thế nhưng Chu phu nhân đi cùng với Tứ tiểu thư”
“Cái gì?” Lão thái thái kinh hãi: “Phấn Đại sao lại đi cùng Chu phu nhân?” Nàng càng nghe càng nóng lòng, không khỏi giục: “Mau, nhanh một chút, tuyệt đối không thể để khách quý đợi lâu.”
Mấy tên nô tài nhấc chân nhanh hơn, thời gian không đến nửa chén trà, lão thái thái đã tới Mẫu Đan viện.
Phấn Đại cứ đứng ở cửa, thấy lão thái thái đến liền nhanh chóng tiến đến chào. Không đợi nàng nói chuyện, lão thái thái giơ cây gậy trong tay lên nên một quyền vào lưng Phấn Đại, đánh nàng phải kêu to.
“Ngươi còn mặt mũi gọi ta à!” Lão thái thái tức giận đến mức run cầm cập, nhưng không dám lớn tiếng chửi bậy, chỉ lo Chu phu nhân nghe được, chỉ đành đè nén thấp tiếng răn dạy nàng: “Có phải ngươi mời Chu phu nhân tới phủ không? Ngươi tuổi còn nhỏ, rắp tâm muốn làm gi?”
Phấn Đại đau đến nước mắt cũng sắp tràn ra, tranh luận với lão thái thái: “Là tôn nữ có lòng tốt, sợ Nhị tỷ xảy ra chuyện gì đến lúc đó bị Ngự vương phủ trách tội lên đầu Phượng gia, tổ mẫu, người không thể một mực đứng về phía Nhị tỷ, mặc kệ sống chết của những tỷ muội khác!”
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Trầm Ngư, mong Trầm ngư có thể giúp nàng nói một câu. Trầm Ngư làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Phấn Đại, nói: “Tứ muội, muội làm việc cũng quá lỗ mãng rồi.”
Trên thực tế, Trầm Ngư hận Phấn Đại thấu xương.
Nếu như bình thường, nàng sẽ theo Phấn Đại cùng nhau bẫy Phượng Vũ Hoành một phen, nhưng trước mắt, nàng thật sự sợ Phượng Vũ Hoành xảy ra chuyện. Chỉ có Phượng Vũ Hoành bình an, qua mấy ngày chuyện kia của nàng mới thành công, nếu Phượng Vũ Hoành xảy ra chuyện, nàng phải làm sao chứ? Phấn Đại này, trước sau không gây chuyện, sao cứ phải đúng thời điểm mấu chốt này mà gây sự.
“Tổ mẫu mau vào trong thôi.” Trầm Ngư bất đắc dĩ giục lão thái thái một câu: “Đừng để Chu phu nhân đợi quá lâu.”
Lão thái thái nhanh chóng giơ tay lên, để bọn nô tài tiếp tục khiêng vào trong.
Đến sảnh Mẫu Đơn viện, nhìn Chu phu nhân ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế khách, lãi thái thái lúc này mới kinh hoảng vạn phần, để Triệu ma ma đỡ từ trên ghế đệm xuống, muốn khom lưng hành lễ nhưng có chút khó khăn.
Chu phu nhân thấy Phượng gia lão thái thái như thế cũng biết chắc là không phải giả vờ, vì thế khoát tay ngăn lại: “Lão thái thái có bệnh trong người, không cần đa lễ, mau ngồi thôi.”
“Đa tạ phu nhân.” Lão thái thái cảm thấy cảm kích, để Triệu ma ma đỡ ngồi vào vị trí chủ vị, không quên hỏi câu hỏi mấu chốt: “Không biết phu nhân đến là có chuyện gì?”
Chu phu nhân liếc nhìn Phượng lão thái thái rồi nhìn đến Phấn Đại, mặt hiện lên nghi ngờ, nói: “Chẳng phải là Tứ tiểu thư Phượng gia đích thân đến Ngự vương phủ mời ta sao?”
Phượng Phấn Đại toàn thân run rẩy, câu nói này nói cho nàng biết, Chu phu nhân cùng Phượng Vũ Hoành chính là cùng một loại người.
Nhưng nàng đi đến Ngự vương phủ là sự thật, còn là vụng trộm lén trốn ra, trước mặt là lão thái thái nên nàng cũng không thể nói được gì.
Thấy Phấn Đại cúi đầu không nói, lão thái thái dùng quyền trượng hung hăng gõ một cái xuống nền đất, lớn tiếng nói: Quỳ xuống cho tal”
Phấn Đại phịch một tiếng quỳ ngay trên đất, tuy thế những vẫn cắn chặt chuyện Đồng Sinh Hiên không buông: “Tổ mẫu, Phấn Đại làm nhưu vậy cũng là vì muốn tốt cho Nhị tỷ. Chuyện như thế mà truyền tới tai Ngự vương phủ thì không biết sẽ như thế nào!”
Chu phu nhân nhìn vị Tứ tiểu thư Phượng gia này, trong ánh mắt càng ngày càng lộ vẻ khinh bỉ. Trước đây chỉ biết trong Phượng gia có một chủ mẫu tham sống sợ chết, lại nghe nói cô con gái lớn nhưng làm người khác không bớt lo. Bây giờ xem ra, Phượng phủ này là một chỗ toàn lang soi, ngay cả tiểu nha đầu mười mấy tuổi cũng có thể tính kế làm phiền người khác, các nàng làm tương lai của Ngự vương phủ thật khổi
“Lão thái thái, theo các ngươi lời này rốt cuộc là có ý gì? Phải chăng vì lão thái thái nghỉ ngờ? Nghe nói Ngự vương phi tương lai chúng ta có quan hệ mờ ám?”
“Chuyện này...” Nghe Chu phu nhân đặt câu hỏi, lão thái thái nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Phấn Đại cướp lời nói: “Chính là ta ở trước cửa Ngự vương phủ nói cho người nghe chuyện kia nha! Nhị tỷ cùng Thất điện hạ đã ở trong Đồng Sinh Hiên mấy ngày, Thất điện hạ vẫn chưa từng bước ra.”
“Phấn Đại!" Lão thái thái cũng run câm cập, nha đầu này cư nhiên gan lớn dám đến thẳng Ngự vương phủ cáo trạng, đây rõ ràng là thấy Phượng phủ gần đây sống yên lặng, nên tìm chuyện gây phiền phức? “Chớ có nói bậy!”
“Không phải nói bậy! Phấn Đại một mực chắc chắn chuyện này: “Nhiều con mắt đều nhìn thấy, sao Phấn Đại dám nói bậy?”
“Chu phu nhân.” Lão thái thái muốn giải thích: “Là tiểu hài tử không hiểu chuyện, người đừng nghe nàng ấy nói lung tung, khi trở về ta nhất định sẽ trách phạt thật nặng, nếu không được thì sẽ cho người đưa nàng ra khỏi phủ, tuyệt đối sẽ không để nàng ta làm nhục thanh danh của A Hoành.”
“Hiện tại, Phượng gia các ngươi đang là làm bẩn thanh danh của vương phi!” Chu phu nhân bất chợt giận dữ, đột nhiên vỗ lên bàn, mạnh đến mức các chén trà †rên mặt bàn đều nhảy lên. “Hiện tại vương phi đang trị chân cho Ngự vương điện hạ ở Huyện chủ phủ, Thất điện hạ phụng khẩu dụ của thánh thượng cùng đến Huyện chủ phủ, sao vào miệng người nhà họ Phượng lại thành Thất điện hạ cấu kết cùng Ngự vương phi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook