Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
-
Chương 93: Ta Đã Từng Nói Ngươi Đừng Chọc Ta ?
Lời nói nước chảy mây trôi này, là từ trong miệng Liễu Phạn Âm nói ra.
Bà ta là chủ mẫu Vân gia, đừng nói trách phạt một cái nô tài, cho dù đó có là Vân Ngạo Tuyết phạm sai lầm, chỉ cần bị bà ta bắt được nhược điểm, lấy gia pháp giáo huấn cũng là có thể.
Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết cơ hồ muốn phun ra lửa, thật vất vả lá gan của Tuệ Nhi mới lớn chút, kết quả lại ăn đòn một trận, tức giận của nàng không thể át xuống, “ Thay chủ chịu tội? Ai phạm sai lầm để nàng phải chịu?”
Liễu Phạn Âm vẫn như cũ là một bộ dáng từ mẫu, ở chỗ này giả mù sa mưa trấn an Vân Ngạo Tuyết, “Ngạo Tuyết à, con thương tiếc nô tài cũng là con thiện tâm, chỉ là con nghe không hiểu lời ta nói, nàng không sai, là con sai rồi, nàng là thay con chịu tội.”
Nhìn gương mặt Liễu Phạn Âm đắc ý càn rỡ tươi cười, Vân Ngạo Tuyết hận không thể xé nát mặt bà ta, “Ta phạm vào sai lầm gì?”
Không đợi Liễu Phạn Âm nói chuyện, Vân Ẩn Nguyệt lại không biết chui ra từ cái góc nào, trêи mặt càng là che giấu không được biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa, “Vân Ngạo Tuyết, một cái sát tinh như ngươi nửa điểm giác ngộ cũng không có, không ngoan ngoãn mà ngốc ở trong nhà, ban ngày ban mặt lại chạy ra cửa trêu chọc thị phi, vừa rồi Hạ Khởi lên báo, nói ngươi cùng cái vị Thẩm Phong Miên của Thiên Kiều Các ở trong quán trà cùng tùy tùng của Lưu ngự sử đã xảy ra xung đột, còn lấy lệnh bài của phụ thân ở nơi đó la lên hét xuống nháo đến mọi người đều biết.”
Từ sau khi bách hoa yến chấm dứt, Vân Ẩn Nguyệt khắp nơi chốn bị Vân Ngạo Tuyết đè ép một đầu, trong lòng oán hận chất chứa đã lâu tức giận cuối cùng tìm được chỗ để phát tiết, thấy Vân Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu, trong lòng cười hả hê không thôi, nói chuyện càng là mở miệng không lưu tình, “ Thiên Kiều Các là nơi như thế nào , tỷ tỷ sẽ không không biết đi? Nơi dơ bẩn tạo nham ô hợp, Thẩm Phong Miên một người nam nhân, ngày nào cũng ở nơi nữ nhân đảo quanh, bất nam bất nữ, tỷ tỷ ngươi biết hậu quả dính líu với hắn sao?”
Vân Ngạo Tuyết đích xác không nghĩ tới Hạ Khởi lại có thù tất báo như vậy , còn có cái tên Thẩm Phong Miên này, đồn đại bên ngoài cũng có mặt trắng mặt đen, mấy thứ đó Vân Ngạo Tuyết đều cảm thấy không sao cả, đồn đãi thường thường đều sẽ thêm mắm thêm muối, đương nhiên cứ vì thế mà kinh tởm thì càng thêm kinh tởm.
“Cho nên, ta cùng Thẩm Phong Miên có lui tới, các ngươi liền xuống tay đánh Tuệ Nhi?”
Vân Ẩn nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, “ Nếu không thì thế nào, nha đầu này chăm sóc tỷ tỷ không chu toàn, làm danh dự tỷ tỷ ngươi cùng Vân phủ bị hao tổn, không có đánh cho tàn phế bán vào chỗ lầu hoa để chuộc tội đã là mẫu thân phá lệ ưu đãi, tỷ tỷ ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Là ngươi đánh Tuệ Nhi?”
Nàng đã sớm nên nghĩ đến, cũng chỉ có Vân Ẩn Nguyệt mới có thể ra tay nặng như vậy .
Vân Ẩn Nguyệt biết Vân Ngạo Tuyết tức muốn chết, nàng ta muốn chính là loại hiệu quả này, thấy Vân Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu nàng ta càng thêm mắm dặm muối, “Đây là muội muội ta thay tỷ tỷ giáo huấn điêu nô, cảm ơn thì không cần…”
‘Lời còn mắc ở đầu lưỡi nàng ta chưa kịp nói ra , bỗng chốc má trái Vân Ẩn Nguyệt lệch về một bên, tiếp theo bên tai ầm ầm vang lên, ngay sau đó đau nhức trải rộng nửa khuôn mặt, Vân Ngạo Tuyết thế nhưng đánh nàng một cái tát!
Vân Ẩn Nguyệt dù thế nào cũng không nghĩ tới làm trò trước mặt phụ thân cùng mẫu thân, Vân Ngạo Tuyết vậy mà vẫn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh!
Bất thình lình một cái tát trực tiếp đem Vân Ẩn Nguyệt đánh đến phát ngốc.
Nàng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương mới 15 tuổi, một cái tát này đánh đến nàng ta thần trí mất hết, bụm mặt làm trò trước mặt Vân Quân Niên cùng Liễu Phạn Âm bắt đầu gào khóc.
Vân Ngạo Tuyết đối với nàng ta không có một chút cảm tình nào, nói đánh là đánh, hơn nữa đánh đến dùng hết sức lực , một cái tát xuống, không riêng cái mặt của Vân Ân Nguyệt đau, tay nàng càng đau hơn. Đương nhiên Vân Ngạo Tuyết không có khả năng thấy nàng khóc liền buông tha nàng, thừa dịp nàng ta khóc tâm tê phế liệt, một phen nắm lấy cổ áo Vân Ẩn Nguyệt, lửa giận thiêu đốt trong mắt tựa hồ muốn đem nàng ta đốt cháy thành tro tàn, gằn từng chữ một, “Vân Ẩn Nguyệt, có phải ta đã từng cảnh cáo ngươi không cần chọc ta hay không?”
Vân Ẩn Nguyệt khụt khịt không ngừng ,từ nhỏ đã kiêu căng thành thói, cho dù trước đó Vân Ngạo Tuyết đã từng nói , cũng bị nàng quên đến không còn một mảnh, hơn nữa nàng ta bị người của Vân gia phủng ở lòng bàn tay, căn bản không biết sợ hãi.
Huống chi từ trước đến nay nàng ta cũng chưa từng để cái trưởng tỷ đích nữ như Vân Ngạo Tuyết để vào mắt, chỉ cần là tin tức không tốt về nàng, Vân Ẩn Nguyệt nghe thấy đều vui vẻ bay lên phơi phới, lần này Tuệ Nhi trở về báo tin, đã bị nàng ta bắt vừa vặn.
Nàng ta biết Vân Ngạo Tuyết vô cùng chiếu cố tiểu nha hoàn này, nàng ta không động vào Vân Ngạo Tuyết, tiểu nha hoàn của nàng thì không để động được sao?
Vì thế Vân Ẩn Nguyệt tùy tiện tìm cái cớ, sai bảo hai bà ma ma to lớn mạnh khỏe một trái một phải giữ lấy Tuệ Nhi , hung hăng đẩy ra một ngụm ác khí.
Đánh người phải đánh vào tâm, nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu vừa rồi của Vân Ngạo Tuyết , dưới đáy lòng Vân Ẩn Nguyệt vui sướиɠ đến nở hoa.
Chỉ là không đợi đến cao hứng lâu lắm, nàng đã bị một cái tát này của Vân Ngạo Tuyết đánh trở về hiện thực. [ doc full ung ho editor tai dtruyen.com ]
“Ngạo Tuyết, chỉ vì một tiểu nha đầu, sao con có thể làm như thế với muội muội…” Liễu Phạn Âm tiến lên bảo vệ Vân Ẩn Nguyệt.
Rốt cuộc cũng là miếng thịt rơi xuống từ trêи người mình, Vân Ẩn Nguyệt khóc tê tâm liệt phế, cái mẫu thân như bà ta cũng đau lòng không thôi.
Nếu bà ta có thể tự mình ra tay, cũng sẽ tìm Vân Ngạo Tuyết đòi lại.
Ngại với Vân Quân Niên đang ở đây, bà ta vẫn phải duy trì phong phạm chủ mẫu của mình, chẳng qua trong giọng nói đã có chút ý tứ hưng sư vấn.
Bà ta dùng ngữ khí khuyên can, cắn chặt hàm răng nói ra những lời này.
Bà ta là chủ mẫu Vân gia, đừng nói trách phạt một cái nô tài, cho dù đó có là Vân Ngạo Tuyết phạm sai lầm, chỉ cần bị bà ta bắt được nhược điểm, lấy gia pháp giáo huấn cũng là có thể.
Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết cơ hồ muốn phun ra lửa, thật vất vả lá gan của Tuệ Nhi mới lớn chút, kết quả lại ăn đòn một trận, tức giận của nàng không thể át xuống, “ Thay chủ chịu tội? Ai phạm sai lầm để nàng phải chịu?”
Liễu Phạn Âm vẫn như cũ là một bộ dáng từ mẫu, ở chỗ này giả mù sa mưa trấn an Vân Ngạo Tuyết, “Ngạo Tuyết à, con thương tiếc nô tài cũng là con thiện tâm, chỉ là con nghe không hiểu lời ta nói, nàng không sai, là con sai rồi, nàng là thay con chịu tội.”
Nhìn gương mặt Liễu Phạn Âm đắc ý càn rỡ tươi cười, Vân Ngạo Tuyết hận không thể xé nát mặt bà ta, “Ta phạm vào sai lầm gì?”
Không đợi Liễu Phạn Âm nói chuyện, Vân Ẩn Nguyệt lại không biết chui ra từ cái góc nào, trêи mặt càng là che giấu không được biểu tình vui sướиɠ khi người gặp họa, “Vân Ngạo Tuyết, một cái sát tinh như ngươi nửa điểm giác ngộ cũng không có, không ngoan ngoãn mà ngốc ở trong nhà, ban ngày ban mặt lại chạy ra cửa trêu chọc thị phi, vừa rồi Hạ Khởi lên báo, nói ngươi cùng cái vị Thẩm Phong Miên của Thiên Kiều Các ở trong quán trà cùng tùy tùng của Lưu ngự sử đã xảy ra xung đột, còn lấy lệnh bài của phụ thân ở nơi đó la lên hét xuống nháo đến mọi người đều biết.”
Từ sau khi bách hoa yến chấm dứt, Vân Ẩn Nguyệt khắp nơi chốn bị Vân Ngạo Tuyết đè ép một đầu, trong lòng oán hận chất chứa đã lâu tức giận cuối cùng tìm được chỗ để phát tiết, thấy Vân Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu, trong lòng cười hả hê không thôi, nói chuyện càng là mở miệng không lưu tình, “ Thiên Kiều Các là nơi như thế nào , tỷ tỷ sẽ không không biết đi? Nơi dơ bẩn tạo nham ô hợp, Thẩm Phong Miên một người nam nhân, ngày nào cũng ở nơi nữ nhân đảo quanh, bất nam bất nữ, tỷ tỷ ngươi biết hậu quả dính líu với hắn sao?”
Vân Ngạo Tuyết đích xác không nghĩ tới Hạ Khởi lại có thù tất báo như vậy , còn có cái tên Thẩm Phong Miên này, đồn đại bên ngoài cũng có mặt trắng mặt đen, mấy thứ đó Vân Ngạo Tuyết đều cảm thấy không sao cả, đồn đãi thường thường đều sẽ thêm mắm thêm muối, đương nhiên cứ vì thế mà kinh tởm thì càng thêm kinh tởm.
“Cho nên, ta cùng Thẩm Phong Miên có lui tới, các ngươi liền xuống tay đánh Tuệ Nhi?”
Vân Ẩn nguyệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, “ Nếu không thì thế nào, nha đầu này chăm sóc tỷ tỷ không chu toàn, làm danh dự tỷ tỷ ngươi cùng Vân phủ bị hao tổn, không có đánh cho tàn phế bán vào chỗ lầu hoa để chuộc tội đã là mẫu thân phá lệ ưu đãi, tỷ tỷ ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Là ngươi đánh Tuệ Nhi?”
Nàng đã sớm nên nghĩ đến, cũng chỉ có Vân Ẩn Nguyệt mới có thể ra tay nặng như vậy .
Vân Ẩn Nguyệt biết Vân Ngạo Tuyết tức muốn chết, nàng ta muốn chính là loại hiệu quả này, thấy Vân Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu nàng ta càng thêm mắm dặm muối, “Đây là muội muội ta thay tỷ tỷ giáo huấn điêu nô, cảm ơn thì không cần…”
‘Lời còn mắc ở đầu lưỡi nàng ta chưa kịp nói ra , bỗng chốc má trái Vân Ẩn Nguyệt lệch về một bên, tiếp theo bên tai ầm ầm vang lên, ngay sau đó đau nhức trải rộng nửa khuôn mặt, Vân Ngạo Tuyết thế nhưng đánh nàng một cái tát!
Vân Ẩn Nguyệt dù thế nào cũng không nghĩ tới làm trò trước mặt phụ thân cùng mẫu thân, Vân Ngạo Tuyết vậy mà vẫn ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh!
Bất thình lình một cái tát trực tiếp đem Vân Ẩn Nguyệt đánh đến phát ngốc.
Nàng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương mới 15 tuổi, một cái tát này đánh đến nàng ta thần trí mất hết, bụm mặt làm trò trước mặt Vân Quân Niên cùng Liễu Phạn Âm bắt đầu gào khóc.
Vân Ngạo Tuyết đối với nàng ta không có một chút cảm tình nào, nói đánh là đánh, hơn nữa đánh đến dùng hết sức lực , một cái tát xuống, không riêng cái mặt của Vân Ân Nguyệt đau, tay nàng càng đau hơn. Đương nhiên Vân Ngạo Tuyết không có khả năng thấy nàng khóc liền buông tha nàng, thừa dịp nàng ta khóc tâm tê phế liệt, một phen nắm lấy cổ áo Vân Ẩn Nguyệt, lửa giận thiêu đốt trong mắt tựa hồ muốn đem nàng ta đốt cháy thành tro tàn, gằn từng chữ một, “Vân Ẩn Nguyệt, có phải ta đã từng cảnh cáo ngươi không cần chọc ta hay không?”
Vân Ẩn Nguyệt khụt khịt không ngừng ,từ nhỏ đã kiêu căng thành thói, cho dù trước đó Vân Ngạo Tuyết đã từng nói , cũng bị nàng quên đến không còn một mảnh, hơn nữa nàng ta bị người của Vân gia phủng ở lòng bàn tay, căn bản không biết sợ hãi.
Huống chi từ trước đến nay nàng ta cũng chưa từng để cái trưởng tỷ đích nữ như Vân Ngạo Tuyết để vào mắt, chỉ cần là tin tức không tốt về nàng, Vân Ẩn Nguyệt nghe thấy đều vui vẻ bay lên phơi phới, lần này Tuệ Nhi trở về báo tin, đã bị nàng ta bắt vừa vặn.
Nàng ta biết Vân Ngạo Tuyết vô cùng chiếu cố tiểu nha hoàn này, nàng ta không động vào Vân Ngạo Tuyết, tiểu nha hoàn của nàng thì không để động được sao?
Vì thế Vân Ẩn Nguyệt tùy tiện tìm cái cớ, sai bảo hai bà ma ma to lớn mạnh khỏe một trái một phải giữ lấy Tuệ Nhi , hung hăng đẩy ra một ngụm ác khí.
Đánh người phải đánh vào tâm, nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu vừa rồi của Vân Ngạo Tuyết , dưới đáy lòng Vân Ẩn Nguyệt vui sướиɠ đến nở hoa.
Chỉ là không đợi đến cao hứng lâu lắm, nàng đã bị một cái tát này của Vân Ngạo Tuyết đánh trở về hiện thực. [ doc full ung ho editor tai dtruyen.com ]
“Ngạo Tuyết, chỉ vì một tiểu nha đầu, sao con có thể làm như thế với muội muội…” Liễu Phạn Âm tiến lên bảo vệ Vân Ẩn Nguyệt.
Rốt cuộc cũng là miếng thịt rơi xuống từ trêи người mình, Vân Ẩn Nguyệt khóc tê tâm liệt phế, cái mẫu thân như bà ta cũng đau lòng không thôi.
Nếu bà ta có thể tự mình ra tay, cũng sẽ tìm Vân Ngạo Tuyết đòi lại.
Ngại với Vân Quân Niên đang ở đây, bà ta vẫn phải duy trì phong phạm chủ mẫu của mình, chẳng qua trong giọng nói đã có chút ý tứ hưng sư vấn.
Bà ta dùng ngữ khí khuyên can, cắn chặt hàm răng nói ra những lời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook