Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
Chương 90: Hắn Là Một Kẻ Giỏi Giả Vờ Ngây Thơ

Điếm tiểu nhị vừa nghe liên tục biện giải, “Ngài có điều không biết đó, thừa tướng đại nhân mỗi năm phải quyên cho Hoằng Pháp Tự vài vạn lượng hoàng kim tiền công đức, chính là bởi vì có pháp thuật của pháp sư thêm vào, mới giữ được Vân phủ bình an vô sự.”

Ha hả, thực sự có ý tứ.

Nói nàng là sát tinh chính là cái con lừa trọc này, lấy tiền phù hộ của Vân gia cũng là cái tên hòa thượng thối này, dựng chuyện lấy lòng hai bên rồi kiếm bạc quả thực là dễ!

Vân Ngạo Tuyết nhưng thật ra rất muốn giáp mặt hỏi một câu, vị đại sư kia nếu có năng lực như vậy , có thể tính cho bản thân hắn khi nào thì chết oan uổng hay không? [ ủng hộ editor bằng cách đọc tại dtruyen.com ]

Thức giận thì tức giận, Vân Ngạo Tuyết cũng không tính toán hiện tại đi tìm người ta gây phiền toái.

Tiểu nhị khách điếm rời đi cùng Tuệ Nhi, người bên ngoài không thể động đậy, toàn bộ quán trà cũng chỉ còn lại Vân Ngạo Tuyết cùng Thẩm Phong Miên.

Việc đã đến nước này Vân Ngạo Tuyết không thể không bội phục sự bình tĩnh của vị công tử này .

Bắt đầu từ lúc những người này nói muốn cho hắn một bài học, hắn vẫn luôn có một bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt, giống như những người này muốn bắt vốn dĩ không phải hắn.

Tuy rằng bị người nói vô số lần ở sau lưng là sát tinh , nhưng mà đồn đại sau lưng cùng chính tai nghe thấy, lại là hai việc khác nhau.

Tâm tình của Vân Ngạo Tuyết có chút không tốt.

Nàng tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, đeo ngọc bội trở lại eo .

Vị trí ngồi cũng không tự giác cách Thẩm Phong Miên có chút xa.

“Vân cô nương, hôm nay cảm ơn ngươi.”

Thanh âm trong trẻo vang lên, tiếng cảm ơn này không thể nói là có cái gì ,nhưng Vân Ngạo Tuyết lại cảm thấy trong lòng nảy sinh một cỗ ấm áp.

Thấy nhiều ác ý, đối với người khác tung ra một chút thiện ý đều sẽ cảm thấy rất có có thể tin, Vân Ngạo Tuyết vừa muốn nói không cần khách khí, đúng lúc này trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái ý niệm vô vùng kỳ quái.

Vốn dĩ khoảng cách của hai người có chút xa, Vân Ngạo Tuyết dứt khoát đứng dậy một lần nữa ngồi xuống đối diện hắn,đôi mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm: “Những người này đều cảm thấy ta là sát tinh, sợ hãi ta, rời xa ta, ngươi không sợ?”

Trong mắt Vân Ngạo Tuyết nguyên nhân sở dĩ hắn không chạy, đại khái là bởi vì không chạy được đi?

Đây thực sự chỉ là một câu nói đánh mất hảo cảm, nhưng Vân Ngạo Tuyết đối với hắn chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, cũng không nghĩ về sau có thể gặp lại, nói chuyện cũng không chừa chút đường lui nào.

Nghe vậy Thẩm Phong Miên nhếch miệng cười khẽ, “Kỳ thật, ta càng tò mò hơn chính là, Vân tiểu thư thoạt nhìn giống như cũng không để ý cái danh hiệu sát tinh này.”

Một câu thuận miệng mà ra nói lại khiến trong lòng Vân Ngạo Tuyết chấn động, nàng không nghĩ tới người này nhìn người lại lợi hại như vậy , nàng xác thật một chút cũng không để bụng cái danh hiệu này , thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương