“Đại tiểu thư, hôm nay tình huống đặc biệt, bất đắc dĩ mới tự tiện xông vào, vẫn mong ngài thứ lỗi.” Hạ Khởi vậy mà quy quy củ củ cùng vị đích nữ không được sủng ái này xin lỗi.

Các hộ vệ một đám đều trợn mắt há hốc mồm cho rằng bản thân nghe lầm.

Nhưng nếu Hạ Khởi đã mở miệng, những người này dù còn mấy câu oán hận cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Đời này Vân Ngạo Tuyết thống hận nhất chính là có chút người chó cậy thế chủ.

Vừa rồi là nàng cho bọn hắn một chủ ra oai phủ đầu, cũng biết là có người không quen nhìn nàng, muốn đổi người tới đây nhục nhã nàng, ra chiêu nào nàng tiếp chiêu đấy.

Vốn dĩ nàng còn nghĩ thừa dịp hôm nay, để những người này nhìn xem, nàng giáo huấn những kẻ không nghe lời này như thế nào , nhưng không nghĩ tới Hạ Khởi này đạo hạnh so với nàng tưởng tượng còn cao hơn, thế nhưng có thể co được dãn được chịu thua.

Kỳ thật Vân Ngạo Tuyết không hề đoán sai,Hạ Khởi thật sự là kẻ nhìn người mà gọi món [ 人下菜碟的主 : đối xử giữa người với người không giống nhau ] .

Hắn tuy rằng hắn chỉ là trưởng thị vệ , nhưng ở Vân phủ luôn luôn có địa vị không nhỏ.

Tương truyền rằng lúc trước hắn là thân tín của Cửu Môn Đề Đốc Tống Hà, cũng coi như là hậu nhân nhà tướng, Hạ gia lúc trước tham dự đoạt vị đứng sai phe, cả nhà đều trở thành vật hi sinh, may mắn lúc trước hắn tuổi còn nhỏ, được Tống Hà cứu giúp, đầu tiên là ở bên cạnh Tốn Hà làm một thị vệ nho nhỏ , sau đó lúc Vân gia chiêu mộ trưởng thị vệ được Tống Hà đề cử vào Vân gia, mười mấy năm qua cẩn trọng, ngày càng được Vân thừa tướng coi trọng.

“Mặc dù là thừa tướng đại nhân có lệnh, cũng không cho các ngươi xông vào đi? Ở hậu viện đều là nữ quyến, các ngươi không để bụng, chẳng lẽ bổn tiểu thư cũng không để bụng? Bổn tiểu thư còn chưa xuất các, tùy ý để các ngươi tự tiện xông vào, tin đồn nhảm nhí truyền ra , các ngươi gánh nổi trách nhiệm hay không ?”

Nàng nói có lý có tình, chính bọn họ đá vỡ cửa trước mặt mọi người, trêи mặt Hạ Khởi chất đầy tươi cười, “Đại tiểu thư thứ lỗi, cửa chúng ta nhất định sẽ sửa lại, vẫn mong ngài phối hợp.”

Trong tú lâu ánh lên sáng rực, Vân Ngạo Tuyết lại ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa chính là không cho phép. [ đọc full tại webtruyen.com/VDTT]

Vừa nghe Hạ Khởi nói chuyện, trêи mặt nàng đều là biểu tình nghi hoặc , “Phối hợp? Phối hợp làm gì?”

Hạ Khởi đành phải nhẫn nại tính tình giải thích, “Có thích khách xâm vào sân của thừa tướng, chúng ta sợ kẻ cắp gây bất lợi đối với tiểu thư ngài cùng nữ quyến hậu viện, cho nên…”

“Cho nên các ngươi liền lấy danh nghĩa truy quét thích khách xông loạn vào khuê phòng của ta? Vậy các ngươi đã bắt được kẻ cắp sao?”

“Chưa…”

Phía sau lưng Hạ Khởi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn vậy mà phát hiện hôm nay nói chuyện cùng vị đích tiểu thư này lại phải phá lệ cẩn thận, bởi vì mỗi câu nói của nàng đều nói gãi đúng chỗ ngứa, bản thân hơi không chú ý sẽ bị nàng bắt lấy nhược điểm.

Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết đảo qua, Hạ Khởi vậy mà cảm thấy mình có loại cảm giác đuối lý.

Thấy khí thế vậy là đủ rồi, Vân Ngạo Tuyết liền nói, “Các ngươi muốn vào tới cũng được, hoặc là bảo thừa tướng tới, hoặc là bảo Liễu thị tới, cũng gọi là có người chứng kiến.”

“Ta là một cô nương trong sạch, chỉ dựa vào việc các ngươi nói mấy câu vu khống mà để các ngươi đi vào là không có khả năng, nếu các ngươi một hai phải tiến vào, vậy bước qua xác ta trước đi!”

Trước tiên Vân Ngạo Tuyết nói lời quyết tuyệt, đương nhiên yêu cầu này của nàng là chính đáng, hắn mang theo nhiều người , bây giờ lại là buổi tối, nữ tử khuê các chú trọng danh tiết nhất, thừa tướng đại nhân chỉ là mở miệng phân phó, nhưng bản thân vẫn phải tự có chừng mực , Hạ Khởi có chút chần chờ.

“Hạ đại nhân lo lắng an nguy của ta sao? Từ lúc ngươi tiến vào cũng đã thấy, ta không có việc gì, nếu kẻ cắp thật sự xông vào, ta còn có thể êm đẹp đứng ở đây sao?”

“Đại tiểu thư, chúng ta cũng không biết kẻ trộm kia hiện tại đã đi đâu , luồn luồn cúi cúi ở góc nào chúng ta cũng không biết, đây cũng là suy nghĩ vì an toàn của đại tiểu thư.”

Hạ Khởi phản ứng lại, hắn luôn có loại ảo giác, hình như đại tiểu thư ở cố ý kéo dài thời gian, nhưng mà hắn không có chứng cứ, cái vị đích tiểu thư này nhanh mồm dẻo miệng, khuôn phép quy củ đều bày ra, thật đúng là khó đối phó.

Vân Ngạo Tuyết quả nhiên không phải đèn cạn dầu, vừa nghe hắn khăng khăng muốn đi vào, vẫn không có nửa phần tránh ra, mà dùng tay chống cằm nói, “Nếu Hạ đại nhân có lệnh trong người, thì chúng ta cùng thỏa hiệp, ngươi đi kêu chủ mẫu, ta ở chỗ này chờ, ngươi cũng có thể phái người trông coi nơi này, khi bà ta tới,thì các ngươi lại tiến vào lục soát.”

Hạ Khởi vừa nghe vậy nháy mắt tinh thần tỉnh táo, đây ngược lại cũng là một cái biện pháp khả thi.

“Vậy thỉnh đại tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, ta đi thỉnh chủ mẫu.”

Sau khi người nhất trí đạt thành, Hạ Khởi phái chút thị vệ ở lại nơi này, nói cho hay là bảo vệ Vân Ngạo Tuyết, nhưng thực tế trong lòng hai người đều biết rõ ràng, đây là ở giám thị nàng.

Vân Ngạo Tuyết đến việc nhìn bọn họ cũng lười, trực tiếp xoay người đóng cửa lại.

Then cửa vừa mới cài, chân Vân Ngạo Tuyết liền mềm nhũn.

Còn chưa kịp ngồi xuống đất đã bị người một phen kéo lại, là hắc y nhân vừa mới xông vào kia.

“Ngươi đi mau, ta giúp ngươi kéo dài thời gian, sau chỗ này có một cái lỗ chó, ngươi chui ra thì có thể… ừm…” Nàng cảm giác cằm mình bị nắm chặt, tiếp theo có người thả một viên thuốc vào trong miệng nàng, đầu lưỡi nếm được một chút hương vị, hơi chua xót, còn chưa đợi nàng phản ứng lại , cằm đã bị người đẩy một cái, viên thuốc tròn vo liền không tự chủ mà theo cổ họng đi xuống.

Vân Ngạo Tuyết tay chân đạp loạn xạ , không cẩn thận một cái thế nhưng túm được khăn che mặt của người nọ , giật xuống, gương mặt của người bịt mặt cứ như vậy thẳng tắp bại lộ ở trước mặt nàng.

Người bịt mặt kia đại khái cũng không nghĩ rằng Vân Ngạo Tuyết lá gan lớn như vậy, khi bộ mặt bị vạch trần vậy mà ngây ngẩn cả người.

Hai người vẻ mặt mộng bức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không mở miệng nói chuyện, đương nhiên Vân Ngạo Tuyết là quá mức kinh ngạc, hơn nữa nàng hiện tại không biết nên nói cái gì, lúc này cũng bắt đầu nghĩ mà sợ.

Kỳ thật hoàn toàn không cần đồng quy vu tận, hắn có thể động thủ giết nàng trước .

Càng quan trọng là, người này, nàng nhận thức.

“Là ngươi? Ngươi vì cái gì…

“Dược này gọi là đoạn trường tán, nếu ta chết ngươi cũng không sống được.”

Thô bạo như vậy sao?

Vân Ngạo Tuyết dựa ngồi ở cạnh cửa, dở khóc dở cười, bởi vì bị lột khăn che mặt không phải người khác, đúng là Cố Lan Tức.

Đến lúc này, hắn lại còn uy hϊế͙p͙ nàng.

Trấn Nam Vương tiếng tăm lừng lẫy vậy mà đêm hôm khuya khoắt xâm nhập phủ Thừa tướng, tuy Vân Ngạo Tuyết thông minh cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó

Hai người cách nhau thật sự là quá gần, Vân Ngạo Tuyết vừa nhấc mắt là có thể thấy đôi đồng tử thâm thúy vô cùng cùng lông mi dài thẳng tắp của hắn, một người nam nhân, vậy mà có đôi mắt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.

Nhưng mà hiện tại không phải lúc để thưởng thức, Vân Ngạo Tuyết bắt lấy cổ áo hắn, đôi môi đưa tới gần tai trái hắn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng thả từng chữ một vào trong tai hắn,: “ Nếu ngươi muốn sống sót rời đi, thì nghe ta!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương