Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng
-
Chương 5: Lấy Quần Áo Của Hắn
Nàng thành thạo đem y nhân thảo rút ra, trực tiếp dùng đá vụn đập nát, lại lấy máu của rết độc song đuôi tới trộn vào. Tiếp đó Vân Ngạo Tuyết lấy chủy thủ đã tiêu độc, trên cánh tay bị thương của hắn rạch ra một đao hình chữ thập, đem máu độc bức ra. Chính là việc này hiệu quả thực nhỏ. Nàng nghĩ nghĩ, thấy bản thân hút máu độc ra sẽ nhanh hơn. Vân Ngạo Tuyết là một người hiện đại, lại là một người hành nghề y, cứu người như cứu hoả, không có nhiều như vậy tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, không nên chậm trễ. Nàng xoa bóp nhẹ vài cái xung quanh giúp máu tuần hoàn, liền bắt đầu hút độc. Hút rất nhiều lần, nàng nhổ ra vết máu từ lúc đầu đen đỏ thành màu đỏ thẫm, không khác với bình thường là mấy mới dừng lại. Không lo lắng nghỉ ngơi, nàng lại đem dược đã chuẩn bị tốt lúc nãy tinh tế đắp lên miệng vết thương, băng bó cẩn thận xong mới ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.
Lúc này, nàng mới nhìn lại sắc mặt của nam nhân kia, màu xanh trắng đã không còn, hô hấp đều đều giống như đã ngủ rồi. Bên ngoài trời đã gần sáng. Vân Ngạo Tuyết định trở về, nàng là người xuyên qua, tuy là người từng trải nhưng với nơi này không thân thuộc, đầu tiên phải có chỗ để an thân mới được. Chủ nhân thân thể này cho hồn phách của nàng một nơi để ở, nàng trước này là người ân oán phân minh, có ân báo ân, có oán báo oán. Đôi cẩu nam nữ kia đã coi mạng nàng như cỏ rác, nàng không trở về thu thập bọn họ thì thực có lỗi với “ nàng “ đã khuất.
Nghĩ tới cũng là duyên phận, hai người nàng cùng tên cùng họ, vận mệnh lại xui xẻo ngàn dặm. Vân Ngạo Tuyết mặc niệm trong lòng “ Ngươi cứ yên tâm đi thôi, thù của ngươi ta thay ngươi tới báo. Thứ mà bọn họ thiếu ngươi, ta giúp người bắt họ trả lại gấp trăm ngàn lần “
Vân Ngoạ Tuyết lại cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân hôn mê bên cạnh. Một thân hắc như mực, tóc chỉ cái một quan tử ngọc, một chiếc trường bào lam sắc to rộng thanh nhã, lại lướt đến khuôn mặt như bạch ngọc. Càng xem Vân Ngạo Tuyết lại càng cảm thấy kì quái, nhìn hắn thế nào cũng không giống một gã thợ săn thú. Hắn là ai? Vì cái gì lại xuất hiện tại vùng hoang vu dã ngoại? Nàng vừa rồi cũng không tìm thấy đồ vật chứng tỏ thân phận của hắn. Càng muốn mệnh chính là hắn một chút thưởng thức cũng không có, một thân một mình cũng dám đến nơi này đốt lửa cắm trại. Còn may là gặp phải nàng, không thì cái mạng nhỏ đó chỉ có thể để lại nơi này.
Sắc trời càng ngày càng sáng, Vân Ngạo Tuyết nhìn cẩm phục hoa lên của tên nam nhân kia, trong đầu đánh ra một cái chủ ý. Vừa rồi nàng ngâm trong nước lâu như vậy, một trương quần áo tuyết trắng dính máu của nàng đã nhuộm thành màu khác, vô pháp gặp người, chỉ có thể đổi đi. Nàng thuộc trường phái hành động. Nghĩ cái gì liền lập tức làm, vì thế lập tức động thủ, thành thạo đem ngoại bào cùng trung bào của nam tử kia kéo xuống. Sau đó bắt đàu cởi áo của mình, thay vào của hắn quần áo. Quần áo của hắn vuốt nhẹ mềm mại, lại có chút lạnh lẽo, thực kì quái, mặc lên người một lúc lại như đeo một cái ấm lô, nóng hừng hực. Hơn nữa, áo của hắn còn mơ hồ mang theo một loại mùi hương thực dễ chịu, hương thơm thoang thoảng. Vân Ngạo Tuyết nàng có cái mũi kén ngửi, vậy mà ngửi lên lại thấy toàn thân thư thái. Chẳng qua quần áo này có chút lớn, đặc biệt là vạt áo, kéo túm trên mặt đất. Nàng liền dùng thủy chủ cắt bớt đi, đem vải thừa xé xuống. Như vậy lại cải tiến được một cái trường bào thực tốt. Nàng lại đem đống quần áo của mình vứt vào đống lửa, một nửa được làm bằng da lông đã thực nhanh bị thiêu đốt không còn một mảnh. Vân Ngạo Tuyết liếc tới mảnh vải băng bó trên tay nam tử. Nàng làm việc trước nay cẩn thận, tiêu hủy xiêm y là đề phòng kẻ có tâm, rốt cuộc nơi này là cổ đại, danh tiết nữ nhân là lớn nhất. Nàng cùng một nam nhân như vậy qua một đêm, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ không thể nghe nổi. Vì vậy, cả mảnh vải này cũng không thể lưu.
Vân Ngạo Tuyết lại lấy đám vải thừa vừa rồi xé xuống thay nam nhân đó băng bó lại một lần. Vừa rồi lúc cởi ngoại bào của hắn có thấy trên người hắn buộc lại một cái túi tiền, cầm trên tay ước lượng một chút, nặng trĩu, bạc hẳn là không ít đi. Nàng cũng không có lòng tham, lấy một chút còn lại đều trả lại. Chuẩn bị hết thảy ổn thoả, trời đã sáng hẳn, nam nhân kia hô hấp lâu,dài hẳn là đã giải độc hoàn toàn. Sớm muộn cũng tỉnh. Để tránh đêm dài lâm mộng, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây
Lúc này, nàng mới nhìn lại sắc mặt của nam nhân kia, màu xanh trắng đã không còn, hô hấp đều đều giống như đã ngủ rồi. Bên ngoài trời đã gần sáng. Vân Ngạo Tuyết định trở về, nàng là người xuyên qua, tuy là người từng trải nhưng với nơi này không thân thuộc, đầu tiên phải có chỗ để an thân mới được. Chủ nhân thân thể này cho hồn phách của nàng một nơi để ở, nàng trước này là người ân oán phân minh, có ân báo ân, có oán báo oán. Đôi cẩu nam nữ kia đã coi mạng nàng như cỏ rác, nàng không trở về thu thập bọn họ thì thực có lỗi với “ nàng “ đã khuất.
Nghĩ tới cũng là duyên phận, hai người nàng cùng tên cùng họ, vận mệnh lại xui xẻo ngàn dặm. Vân Ngạo Tuyết mặc niệm trong lòng “ Ngươi cứ yên tâm đi thôi, thù của ngươi ta thay ngươi tới báo. Thứ mà bọn họ thiếu ngươi, ta giúp người bắt họ trả lại gấp trăm ngàn lần “
Vân Ngoạ Tuyết lại cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân hôn mê bên cạnh. Một thân hắc như mực, tóc chỉ cái một quan tử ngọc, một chiếc trường bào lam sắc to rộng thanh nhã, lại lướt đến khuôn mặt như bạch ngọc. Càng xem Vân Ngạo Tuyết lại càng cảm thấy kì quái, nhìn hắn thế nào cũng không giống một gã thợ săn thú. Hắn là ai? Vì cái gì lại xuất hiện tại vùng hoang vu dã ngoại? Nàng vừa rồi cũng không tìm thấy đồ vật chứng tỏ thân phận của hắn. Càng muốn mệnh chính là hắn một chút thưởng thức cũng không có, một thân một mình cũng dám đến nơi này đốt lửa cắm trại. Còn may là gặp phải nàng, không thì cái mạng nhỏ đó chỉ có thể để lại nơi này.
Sắc trời càng ngày càng sáng, Vân Ngạo Tuyết nhìn cẩm phục hoa lên của tên nam nhân kia, trong đầu đánh ra một cái chủ ý. Vừa rồi nàng ngâm trong nước lâu như vậy, một trương quần áo tuyết trắng dính máu của nàng đã nhuộm thành màu khác, vô pháp gặp người, chỉ có thể đổi đi. Nàng thuộc trường phái hành động. Nghĩ cái gì liền lập tức làm, vì thế lập tức động thủ, thành thạo đem ngoại bào cùng trung bào của nam tử kia kéo xuống. Sau đó bắt đàu cởi áo của mình, thay vào của hắn quần áo. Quần áo của hắn vuốt nhẹ mềm mại, lại có chút lạnh lẽo, thực kì quái, mặc lên người một lúc lại như đeo một cái ấm lô, nóng hừng hực. Hơn nữa, áo của hắn còn mơ hồ mang theo một loại mùi hương thực dễ chịu, hương thơm thoang thoảng. Vân Ngạo Tuyết nàng có cái mũi kén ngửi, vậy mà ngửi lên lại thấy toàn thân thư thái. Chẳng qua quần áo này có chút lớn, đặc biệt là vạt áo, kéo túm trên mặt đất. Nàng liền dùng thủy chủ cắt bớt đi, đem vải thừa xé xuống. Như vậy lại cải tiến được một cái trường bào thực tốt. Nàng lại đem đống quần áo của mình vứt vào đống lửa, một nửa được làm bằng da lông đã thực nhanh bị thiêu đốt không còn một mảnh. Vân Ngạo Tuyết liếc tới mảnh vải băng bó trên tay nam tử. Nàng làm việc trước nay cẩn thận, tiêu hủy xiêm y là đề phòng kẻ có tâm, rốt cuộc nơi này là cổ đại, danh tiết nữ nhân là lớn nhất. Nàng cùng một nam nhân như vậy qua một đêm, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ không thể nghe nổi. Vì vậy, cả mảnh vải này cũng không thể lưu.
Vân Ngạo Tuyết lại lấy đám vải thừa vừa rồi xé xuống thay nam nhân đó băng bó lại một lần. Vừa rồi lúc cởi ngoại bào của hắn có thấy trên người hắn buộc lại một cái túi tiền, cầm trên tay ước lượng một chút, nặng trĩu, bạc hẳn là không ít đi. Nàng cũng không có lòng tham, lấy một chút còn lại đều trả lại. Chuẩn bị hết thảy ổn thoả, trời đã sáng hẳn, nam nhân kia hô hấp lâu,dài hẳn là đã giải độc hoàn toàn. Sớm muộn cũng tỉnh. Để tránh đêm dài lâm mộng, nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook