Thần Y Đào Hoa
10: Châm Cứu Trị Liệu


Diệp Thiếu Xuyên cẩn thận lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, đặt lên chiếc bàn sạch sẽ ở bên cạnh, mở hộp ra nhìn một chút, rồi lấy ra một mảnh vải gắn đầy kim châm, có cái to như kim may quần áo, cái nhỏ chỉ bằng sợi lông bò.

Miếng vải không quá to, nhưng trên đó có không dưới trăm cái kim.
Diệp Thiếu Xuyên rút lấy một cây kim châm, thao tác thuần thục điêu luyện, nhìn rất chuyên nghiệp, khiến mọi người ở đó không còn khinh thường anh như trước nữa, còn Vương Chương Hòa cũng tin tưởng anh hơn.
“Chị Lữ, giúp tôi lấy chút cồn tới đây để tôi khử trùng kim châm.” Diệp Thiếu Xuyên như không nhìn thấy những người khác, gọi Lữ Thanh Tuyết một tiếng, rồi bắt tay vào chuẩn bị.
Thực ra trang thiết bị trong phòng thực nghiệm rất đầy đủ, hiện tại việc anh cần làm cũng không nhiều, chỉ cần khử trùng kim châm, sau đó châm cứu cho bệnh nhân một chút là được.
Theo lý mà nói việc này không cần Lữ Thanh Tuyết giúp, một mình anh cũng có thể làm được, nhưng anh biết rõ, lúc này tốt nhất nên để Lữ Thanh Tuyết ra mặt một chút, thoạt nhìn người nhà của bệnh nhân này có địa vị không hề thấp, lúc này cần giúp Lữ Thanh Tuyết lộ mặt, sau này nhất định sẽ có không ít lợi ích.
Lữ Thanh Tuyết làm sao hiểu được suy nghĩ của Diệp Thiếu Xuyên chứ, còn thật sự cho rằng anh cần sự giúp đỡ, vội vàng đi tìm y tá lấy một cái áo blouse, rồi vội vã chạy qua giúp đỡ.

Hai người nhìn nhau cười một cái, thao tác rất ăn ý, giống như lúc còn ở phòng khám nhỏ vậy, chỉ là lúc này Diệp Thiếu Xuyên làm bác sĩ chính.
Lúc tập trung, trong mắt Diệp Thiếu Xuyên chỉ có bệnh nhân, cây kim bạc trong tay không ngừng châm vào người bệnh nhân, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn xác.


Một lúc sau, trên đầu bà lão đã cắm vài chục cây kim.
Lúc này tất cả mọi người trong phòng cũng nhìn cảnh này không chớp mắt, Vương Chương Hòa vô cùng căng thẳng, nhưng cũng không dám lên tiếng làm phiền Diệp Thiếu Xuyên, những người khác lại càng không dám mở miệng, bầu không khí khá căng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Nháy mắt nửa tiếng đã trôi qua, tốc độ châm cứu của Diệp Thiếu Xuyên chậm hơn nhiều, có vẻ như đang cẩn trọng hơn, mỗi lần đâm xuống đều phải nhẹ nhàng xoay kim.
“Xong rồi.”
Cuối cùng Diệp Thiếu Xuyên cũng thởi phào một hơi, bình tĩnh nói.
“Xong rồi?” Vương Chương Hòa vội vàng bước nhanh tới, thấy trên mặt mẹ già không còn vẻ đau đớn nữa, nếu không phải trên đầu đang cắm đầy kim châm, thì nhìn bà ấy giống như đang ngủ say vậy.
“Xong rồi, máu tụ trong não của bệnh nhân đã tan rồi, còn khối u cũng đã tạm thời được ức chế, không lâu nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại thôi.” Diệp Thiếu Xuyên gật đầu nói.
“Thật hay giả vậy?”
Mọi người xung quanh nghe xong vẫn không dám tin là thật, không cần phẫu thuật, không cần uống thuốc, chỉ cần châm vài cây kim liền có thể làm tan máu tụ và ức chế khối u, làm sao có thể chứ?
Những người có mặt ở đây đều là chuyên gia, cả cái Nguyên Châu này không có ai có y thuật cao hơn bọn họ, nhưng tình huống xảy ra trước mắt này khiến họ thấy rất khó chịu, nhìn Diệp Thiếu Xuyên bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và không tin tưởng.

“Bao lâu thì bệnh nhân có thể tỉnh lại?” Còn Trâu viện trưởng Trường Xuân lại khá bình tĩnh hỏi.
“Chắc khoảng mười mấy phút nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
Diệp Thiếu Xuyên nói xong bèn rút từng cây kim bạc ra.
15 phút sau, bà lão cuối cùng cũng mở mắt, Vương Chương Hòa nhìn thấy cảnh này, suýt nữa rơi lệ, nếu lần này không có Diệp Thiếu Xuyên ra tay, chắc bà lão khó mà giữ được mạng sống.
“Thật sự tỉnh rồi?”
Mọi người đều vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Lão phu nhân, ngài thấy thế nào rồi?”
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Thật tốt quá…”
Mọi người vội vàng bước tới vây quanh giường bệnh, còn lo lắng hỏi thăm nhiệt tình hơn so với mẹ mình.


Ngô Nguyên Lượng và Trương Hạc Minh còn thái quá hơn, nắm chặt lấy tay của bà lão hỏi han không ngớt, như thể thật sự lo lắng cho bà lão vậy, khiến cho bà lão vừa mới tỉnh dậy có chút không phản ứng kịp, chỉ nhìn chằm chằm Vương Chương Hòa.
Vương Chương Hòa bước tới giải thích, giới thiệu một lượt, sau đó hỏi mẹ thấy thế nào.
Khi tất cả mọi người đều vây lấy bà lão, thì Diệp Thiếu Xuyên lẳng lặng cất kim bạc đi, sau đó cùng Chu Vi và Lữ Thanh Tuyết lùi ra phía sau, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, cảm thấy vô cùng nực cười.
“Bác sĩ Diệp, lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Lúc này, Trâu Trường Xuân cũng chen ra khỏi đám người, nắm lấy tay Diệp Thiếu Xuyên cảm kích nói.

Tình huống lần này quá khẩn cấp, nếu mẹ của Phó Bí thư thành ủy chết trong bệnh viện của ông ta, cho dù không phải do ông ta gây ra, thì sau này chắc chắn ông ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối, có thể nói lần này Diệp Thiếu Xuyên đã giúp ông ta một việc lớn.
Hơn nữa, cũng chính ông ta là người tiến cử Diệp Thiếu Xuyên, Vương phó bí thư chắc chắn biết rõ, bây giờ bệnh nhân được chữa khỏi, sau này sẽ nhớ mãi ân huệ này.
Còn về việc gián tiếp tặng cho Trương Hạc Minh một cú đả kích, thì đây là chuyện tốt ngoài ý muốn.
“Trâu viện trưởng, tôi cũng chỉ là tình cờ bắt được cơ hội mà thôi, không cần khách khí.” Diệp Thiếu Xuyên cũng không ưa gì Trâu Trường Xuân, nhưng dù sao lúc trước ông ta cũng từng giúp đỡ anh, nên anh cũng không muốn nói lời ác ý.
“Thật đúng là anh hùng trẻ tuổi mà.” Trâu Trường Xuân nắm tay Diệp Thiếu Xuyên, cảm thán nói, đột nhiên ông ta cảm thấy bản thân cũng già rồi.
“Đúng vậy, bác sĩ Diệp tuổi còn trẻ, vậy mà y thuật lại cao siêu như vậy, đúng là hiếm có.” Lúc này, Vương Chương Hòa cũng đi tới, trên mặt không còn vẻ uy nghiêm nữa mà thay vào đó là nụ cười rất tươi: “Nếu không phải có bác sĩ Diệp, lần này mẹ tôi lành ít dữ nhiều rồi, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật xứng đáng.”
“Vương phó bí thư khách sao rồi, Tiểu Diệp là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của cậu ấy.” Vì Diệp Thiếu Xuyên rất được Chu Vi tiến cử, lúc này Vương Chương Hòa khẳng định năng lực của Diệp Thiếu Xuyên, cũng chính là khẳng định năng lực của Chu Vi, trong lòng bà cũng rất vui, miệng nở nụ cười ôn hòa.

“Đây đúng là bổn phận của bác sĩ, nhưng nếu không có năng lực, y thuật không tốt, thì cũng không gánh nổi bổn phận này.” Vương Chương Hòa nhìn dáng vẻ bình tĩnh, cũng không ra vẻ kiêu ngạo vì được người khác khen của Diệp Thiếu Xuyên, cảm thấy anh không giống những thanh niên trẻ tuổi khác, trong lòng Vương Chương Hòa lại càng thêm coi trọng anh, ông ta bước tới nắm lấy tay anh không buông.
“Đúng rồi, bác sĩ Diệp, lúc nãy cậu nói khối u trong não của mẹ tôi có thể chữa khỏi, đúng không?” Nhìn Diệp Thiếu Xuyên, Vương Chương Hòa cười hỏi.
“Đúng vậy.” Lần này Diệp Thiếu Xuyên không nói lấp lửng, mà trả lời rất chắc chắn.
“Vậy thì tốt quá.”
Vương Chương Hòa nghe được đáp án của anh thì vô cùng vui mừng, gấp gáp hỏi: “Không biết phải chữa trị thế nào, cần thời gian bao lâu?”
“Khối u này…” Diệp Thiếu Xuyên đang định giải thích một chút, thật ra nếu không vì sợ làm chấn động ngành y, thì ngay bây giờ anh liền có thể chữa khỏi cho bà lão luôn, nhưng bây giờ không thể nói như vậy được.
“Đợi một chút.”
Nhưng Diệp Thiếu Xuyên chưa kịp mở miệng thì lại có một giọng nói vang lên cắt ngang lời anh, chuyên gia trên tỉnh Ngô Nguyên Lượng đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Xuyên, nhưng lại nói với Vương Chương Hòa: “Vương phó bí thư, khối u trong não không phải là vấn đề nhỏ, đến cả các chuyên gia nước ngoài cũng không dám chắc chắn có thể chữa khỏi, lẽ nào bác sĩ Diệp này còn có thể giỏi hơn các chuyên gia nước ngoài sao? Đúng rồi, bác sĩ Diệp, cậu có giấy chứng nhận hành nghề y không?”
Đúng là Diệp Thiếu Xuyên không có cái đó thật, anh chính là một bác sĩ chân đất, có y thuật, nhưng lại chưa được công nhận.
“Tôi không có giấy chứng nhận hành nghề y.” Đối diện với sự chất vấn của Ngô Nguyên Lượng, Diệp Thiếu Xuyên cũng không tức giận, nhàn nhạt nói.
Ngô Nguyên Lượng thật sự không ngờ Diệp Thiếu Xuyên thật sự không có giấy chứng nhận hành nghề y, nghe thấy lời này lại càng kích động hơn, lại càng được đà cao giọng: “Không có giấy chứng nhận hành nghề ý mà lại dám bừa bãi chữa bệnh cho bệnh nhân, cậu không phải đang chữa bệnh cứu người, mà là xem mạng người như cỏ rác, nếu xảy ra vấn đề, cậu gánh nổi trách nhiệm không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương