Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương
-
Chương 81: Thương hải tang điền
Sương khói huyễn hoặc, như mơ như thực. Khung cảnh xung quanh chỉ là một màu trắng mờ, che đi mọi tầm mắt, nàng như bị lạc trong không gian ấy….
Đi thật lâu, thật… lâu mới thoát ra được đám sương mù dày đặc đó. Bỗng một thanh âm vang lên, nhu hòa ấm áp tựa như lời thâm tình ngàn năm trước vọng về, thanh âm quá đỗi quen thuộc khiến cho nàng ngây ngẩn cả người
Ngươi đã đến rồi….
Cả một rừng lê hoa nở rộ, những cánh hoa trắng muốt rơi trong gió, lãnh hương thấm đượm, vấn vít nơi chóp mũi
Người kia, lam y thanh nhã như nước, một đầu tóc bạc dài đến chấm đất, quay đầu lại nhìn nàng…
Đôi mắt màu tím ma mị, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ trong đó, người đó nhoẻn miệng cười, thiên địa như thất sắc
Lạc Khanh Nhan choàng tỉnh, mở mắt nhìn cảnh vật u tối xung quanh, chỉ nghe thấy thanh âm hít thở điều điều của người nằm bên cạnh, tâm tình tĩnh lặng xuống rất nhiều
Tại sao trong mơ, nàng lại nhìn thấy hắn, Dung Phượng Ca một đầu tóc trắng, tử mâu, đẹp không giống người phàm, y như là….
Lạc Khanh Nhan thở dài, mà thôi…. Mơ cũng chỉ là mơ, cần chi phải để ý nhiều đến như vậy. Hiện giờ hắn đã trở lại, trở lại bên cạnh nàng, như vậy chẳng phải là tốt lắm rồi, không phải sao?! Vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn, đầu ngón tay ôn nhu họa từng đường nét trên gương mặt ấy, Lạc Khanh Nhan khẽ khẽ cười, tiểu tử ngu ngốc này, ngươi cho rằng chỉ là một lớp dịch dung ấy mà ta không thể nhận ra ngươi sao?! ánh mắt của ngươi, thần thái của ngươi, và cả lãnh hương quen thuộc nữa, chỉ cần một cái chạm vai nhau, ta cũng đã nhận được rồi…..
Dung Phượng Ca nằm bên cạnh, dường như cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của nàng truyền lại, y ngọ nguậy cái đầu, khẽ thì thầm hai tiếng ‘Nhan Nhan’, sau đó nhếch miệng cười khẽ, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ….
Sáng hôm sau
“ Tiểu Liễu, ngươi kéo ta đi đâu vậy?!” vừa mới sáng sớm Dung Phượng Ca đã bị tiểu cô nương tên gọi Tiểu Liễu kia kéo đến một góc khu vườn. Tiểu Liễu nhìn ngó xung quanh, không thấy ai mới quay đầu lại, đôi con ngươi sáng quắc nhìn Dung Phượng Ca, nhỏ giọng hỏi: “ Tiểu An a! tối hôm qua… Nhiếp chính vương và ngươi, có hay không….”
Dung Phượng Ca trợn mắt nhìn Tiểu Liễu, không khỏi cảm thán, sao…. tiểu cô nương này lại mạnh dạn như thế, lại hỏi mấy vấn đề như vậy chứ, thật là kỳ cục mà. Tiểu Liễu thấy Dung Phượng Ca không trả lời, càng thêm sốt ruột. Tiểu An thật là keo kiệt, nàng chỉ hỏi một chút thôi mà
“ Tiểu Liễu” Dung Phượng Ca nghiêm túc nhìn Tiểu Liễu, hỏi: “ lúc trước, …uhm! Ta là hỏi lúc trước, Nhiếp chính vương.. có… có hay không để ý đến… Tiểu An a?!” Hắn ẩn ẩn đoán được, chỉ là từ hôm qua đến giờ, mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến cho hắn có chút mơ hồ nhưng là bây giờ tỉnh táo lại Dung Phượng Ca cảm thấy kỳ quái vô cùng
Thứ nhất, Nhan Nhan của y, thuộc loại người lãnh tình, nào có thể di tình đừng luyến nhanh như vậy, lúc trước y chạy theo nàng cả năm mới có thể từng bước từng bước đi vào trái tim của nàng, huống chi y chưa bao giờ có chút hoài nghi gì về tình cảm của Nhan Nhan
Thứ hai, những lời hôm qua Nhan Nhan hỏi y,…. Lúc trước Nhan Nhan đã nói, nếu như có một ngày y rời khỏi nàng nàng nhất định sẽ phế đi chân của y, giữ y lại bên cạnh, khi ấy y chỉ cười nhẹ nói, y biết, Nhan Nhan sẽ không nhẫn tâm với y như vậy. Những lời hôm qua, chẳng phải là ám chỉ tốt nhất cho việc nàng đã nhận ra y không phải sao?!
Tiểu Liễu nghe Dung Phượng Ca hỏi vậy, một thoáng nghi hoặc, đúng vậy! lúc trước Nhiếp chính vương vốn thờ ơ đối với đám người bọn họ, chỉ cần không phạm lỗi nặng, ngài cũng sẽ không để tâm đến, mặc bọn họ thoải mái, nhưng là mấy hôm trước, từ bên ngoài trở về, vì cớ gì Nhiếp chính vương lại chú ý đến Tiểu An đâu?!
“ Vậy là không có sao…!” Dung Phượng Ca thì thào, sau đó bỗng dưng bật cười….
Y thật là ngốc mà, lúc nào cũng ngốc như vậy, Nhan Nhan luôn dễ dàng điều khiển mọi tình cảm tâm trí của y, khiến cho y ngoan ngoãn bước vào bẫy nàng đã đặt ra. Nhưng là chẳng phải y lúc nào cũng cam tâm tình nguyện đó sao…
“ Tiểu An, ngươi đi đâu vậy?!” Tiểu Liễu kinh ngạc nhìn Dung Phượng Ca, hoảng hốt gọi lại. Dung Phượng Ca quay đầu nhìn nàng, khe khẽ cười. Bỗng dưng Tiểu Liễu tim đập thình thịch. Nàng là làm sao vậy, sao có thể vì Tiểu An cười khẽ mà loạn nhịp đâu, tự dưng sao lại thấy Tiểu An sức quyến rũ kinh người thế nhỉ, Tiểu Liễu lắc lắc đầu, chậc! nàng vẫn còn muốn sống lâu một chút mà
Dung Phượng Ca than khẽ, bây giờ nhân lúc Nhan Nhan còn đang nghị triều, tốt nhất là trốn đi, cho nên y nhanh chóng chạy vào phòng thu xếp hành lý và lẻn ra cửa sau. Lạc Khanh Nhan vừa về đến phủ chính là bắt gặp tình trạng đó, không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Nam nhân này tưởng nàng ngốc đến mức sẽ dễ dàng để cho hắn chạy trốn ra khỏi tầm tay của nàng?! Lạnh nhạt nở nụ cười, Lạc Khanh Nhan lên tiếng: “ ngươi là đang muốn đi đâu vậy…. Dung Phượng Ca”. Ba từ Dung Phượng Ca kéo dài ra, ẩn ẩn nghiến răng nghiến lợi. Dung Phượng Ca nghe thế, giật mình quay lại, nhanh như cắt để túi đồ ra đằng sau, lắp bắp giả ngu: “ Nhiếp chính vương…. Ai là.. Dung Phượng Ca?!”
Lạc Khanh Nhan tiến đến một bước, Dung Phượng Ca lại lùi ra sau một bước, cứ như thế, y bị nàng ép sát đến vách tướng. Lạc Khanh Nhan cười cười nói: “ Dung Phượng Ca, lừa ta vui lắm sao?!”
“ Không có!” Dung Phượng Ca mím môi trả lời. Y chưa từng bao giờ lừa nàng cả
“ Dung Phượng Ca, ngươi biết rõ, trong thiên hạ này, bất cứ kẻ nào cũng có thể lừa gạt ta, cũng có thể phản bội ta, chỉ có ngươi là không thể…” Lạc Khanh Nhan quát khẽ, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như khối băng tuyết ngàn năm. Dung Phượng Ca nhìn ánh mắt ấy, một thoáng động dung, y vươn tay chạm vào đuôi khóe mắt ấy, nhẹ giọng nói: “ Nhan Nhan biết rõ…. Phượng Ca chưa bao giờ lừa gạt Nhan Nhan…”
“ Ta biết….” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười
“ Để Phượng Ca đi, được không?!” Y nói
“ Không được” Lạc Khanh Nhan gầm nhẹ
“ Nhan Nhan…”
“ Câm miệng…”
“ Dung Phượng Ca, ngươi có thể yêu cầu ta bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện này là không thể?!” Lạc Khanh Nhan kiên quyết nói
“ Ngay cả khi Phượng Ca cầu nàng sao?!”
“ Dung Phượng Ca, ngươi lặp lại lần nữa?!” Lạc Khanh Nhan lạnh giọng nói: “ ngươi mở miệng cầu ta cho ngươi rời đi?! Dung Phượng Ca, từ trước đến nay ngươi chưa từng một lần mở miệng van cầu ta điều gì, vậy mà đến hôm nay ngươi lại nói lên những lời như vậy sao, Dung Phượng Ca, có chăng là ta đã quá dễ dãi với ngươi rồi đó?!” Lạc Khanh Nhan chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, tay đấm mạnh vào vách tường, nội lực khiến cho vách tường ẩn ẩn rạng nứt, ánh mắt của nàng tràn đầy lửa giận nhìn Dung Phượng Ca…
Dung Phượng Ca nhìn nàng, đôi con ngươi tràn đầy đau lòng cùng quật cường….
Không khí giữa hai người, trở nên cứng ngắc……
“ Thưa Nhiếp chính vương… Huyễn Tuyết cô nương đến….” Tiểu Liễu vừa đến, chính là thấy tình cảnh như thế đấy, cho nên mới ngập ngừng bẩm báo. Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nói: “ không gặp”. Tiểu Liễu nghĩ nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói tiếp: “ Huyễn Tuyết cô nương đến là để chào tạm biệt”. Nói xong, hành lễ rồi quay trở về. Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư, sau đó cũng hóa thành tiếng than nhẹ…
“ Đi thôi…!!” Lạc Khanh Nhan nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, mang y đi ra đại sảnh. Dung Phượng Ca yên lặng đi theo sau. Y biết giờ khắc này mà còn chống đối nàng thì kết quả quả thật không hay ho gì
“ Nhiếp chính vương!” Huyễn Tuyết thấy Lạc Khanh Nhan đi ra, khẽ mỉm cười, Lạc Khanh Nhan gật đầu. Huyễn Tuyết một thoáng kinh ngạc khi Lạc Khanh Nhan nắm lấy tay của gã sai vặt trong phủ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, nàng ôn nhu cười, thanh dật xuất trần: “ Nhiếp chính vương, Hải đế bệ hạ gởi thư cho nên ta phải quay về nước, lần này đến đây là để chào từ biệt ngài, cũng như cảm ơn ngài hơn một tháng nay khoản đãi!”
“ Không có gì …” Lạc Khanh Nhan bình thản nói: “ còn chuyện về khối ngọc kia, bổn vương sẽ cho người mang đến bổn quốc, Huyễn Tuyết cô nương cứ an tâm, tái kiến!” Huyễn Tuyết cười nhẹ, gật đầu: “ vậy làm phiền Nhiếp chính vương, Hải quốc sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này”
“ Nhiếp chính vương, ngài có thể tiễn ta một đoạn đường được không, có thể là ngài không muốn nhưng Huyễn Tuyết thật sự coi ngài là tri âm…” Huyễn Tuyết nhẹ giọng nói. Lạc Khanh Nhan gật đầu. Qủa thật, mới đầu chỉ là vì khuôn mặt của nàng, nhưng dần dà về sau, Lạc Khanh Nhan phát hiện, nữ tử này quả thật có tài, lại rất khéo léo, kết giao là bằng hữu cùng nàng cũng không sai
Đoàn người chuẩn bị bước ra khỏi cổng Nhiếp chính vương phủ, thì bỗng dưng Huyễn Tuyết đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngồi khụy xuống đất, Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày, vươn tay đỡ Huyễn Tuyết đứng lên, đang định hỏi thăm thì Huyễn Tuyết nhanh như cắt rút thanh đoản đao trong lòng định đâm Lạc Khanh Nhan. Dung Phượng Ca thấy thế vội vã đẩy Lạc Khanh Nhan ra ngoài, cho nên thanh đoản đao chỉ bị xoẹt qua cánh tay của nàng, Huyễn Tuyết vội vã bắt lấy Dung Phượng Ca, kề đao vào cổ của y, khẽ quát: “ đừng lại gần”
Cánh tay tê cứng giống như không có cảm giác, Lạc Khanh Nhan ánh mắt lãnh khốc, gằn từng tiếng: “ thả hắn ra, Huyễn Tuyết!” Khi nãy vừa cúi xuống định nâng Huyễn Tuyết đứng dậy, thì một cổ mùi hương tràn ngập vào trong mũi của nàng, khiến cho thần trí của nàng có chút mông lung, nếu không với võ của nàng há có thể bị Huyễn Tuyết dễ dàng như vậy đâm trúng mà không có hành động gì?! Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư, nàng tuy không phải là bách độc xâm nhập nhưng dù gì một số loại mê dược tầm thường khó có thể mà khiến nàng mất lí trí, lần này rốt cuộc là loại dược nào vậy. Cánh tay bị đâm trúng, máu ứa ra, cảm giác cánh tay như bị hàng ngàn con kiến cắn, tê dại đến cứng ngắc, như là bị liệt vậy….
Huyễn Tuyết đôi mắt vô thần nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm trong trẻo: “ ngươi lại gần đây….”
Cái cảm giác tê cứng toàn thân, dường như khắp bao phủ cả cơ thể nàng, Lạc Khanh Nhan bình thản cười, nàng nhất định phải nhanh nhất cứu cho được hắn trước khi nàng tê liệt toàn thân. Lạc Khanh Nhan ẩn ẩn hiểu được, Huyễn Tuyết lúc này thất thường nhưng nàng không có nghĩ nhiều như vậy, dám tổn thương hắn dù bất cứ nguyên do gì, nàng điều không tha.
Ngưng tụ toàn bộ nội lực ở tay trái, Lạc Khanh Nhan từ từ tiến lại gần, vừa định ra tay thì bất ngờ một bóng đen vụt xuất hiện, cản lại hành động của nàng, người này chính là tứ hoàng tử của Hải Quốc, y thở hổn hển, lớn tiếng nói: “ Nhiếp chính vương hạ thủ lưu tình, Huyễn Tuyết là bị người hạ cổ độc, nàng không có ý định bị thương đến ngài”
Lạc Khanh Nhan bị xen ngang, một cổ tức giận dâng trên trong lòng, không chút lưu tình đánh bay tứ hoàng tử, nàng nhìn Huyễn Tuyết, nói: “ thả hắn ra”. Huyễn Tuyết càng nắm chặt lấy cổ áo của Dung Phượng Ca, thanh đao kề sát vào cổ của y, ẩn ẩn tơ máu, khiến cho Lạc Khanh Nhan đỏ cả mắt
“ Nhan Nhan! đừng lại đây…” Dung Phượng Ca nhận thấy được sự khác thường của Lạc Khanh Nhan, quát khẽ. Lạc Khanh Nhan không có ý định để ý đến lời của y, tiếp tục lại gần Huyễn Tuyết. Huyễn Tuyết im lặng nhìn hỗ động giữa hai người
Mỗi một bước đi, là dùng cả sức lực của nàng
Mỗi một bước nàng tiến lại gần, là y cảm nhận được cảm giác đau… rất đau
Giống như là hai năm trước, cảm giác đó như lại quay về trong y
Huyễn Tuyết khẽ cong lên khóe môi, thanh đoản đao trong tay nàng càng thêm ghì chặc trên cổ Dung Phượng Ca, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, ướt cả cổ áo. Dung Phượng Ca không thấy đau, vì giờ khắc này tâm trí của y thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đến mức y không thể tin được, bình tĩnh nhìn Nhan Nhan khó khăn bước lại gần, bình tĩnh nhìn cánh tay của nàng chảy đầy máu, bình tĩnh nhìn Huyễn Tuyết từ trong ống tay áo còn lại, vụt ra một thanh trường kiếm, đâm về phía Nhan Nhan của y. Vào thời khắc đó, y khuynh tẫn dường như là sức lực cũng như tốc độ của mình, vươn hai bàn tay nắm chặt lấy mũi trường kiếm, Huyễn Tuyết cũng không nghĩ rằng Dung Phượng Ca sẽ làm vậy, một thoáng hoảng hốt. Trong sát na ấy Lạc Khanh Nhan vung cánh tay cứng ngắc của mình đánh bay thanh đoản đao ghì chặc trên cổ của y. Lạnh nhạt để mũi kiếm đâm thẳng vào mình, vận dụng chút sức tàn, tụ tập nội lực đánh cho Huyễn Tuyết một chưởng, Huyễn Tuyết bị chưởng lực của Lạc Khanh Nhan đánh bay ra ngoài, nện người vào bức cổng tưởng, rồi ngã người xuống đất, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Tứ hoàng tử lúc nãy bị Lạc Khanh Nhan đánh ngất vừa lúc tỉnh lại, thấy vậy vội vã lê người lại bên Huyễn Tuyết, nâng nàng dậy, ……
Sự việc diễn biến quá nhanh chóng, chỉ trong vòng chưa đầy một khắc. Cho nên khi đám người chạy đến, mọi chuyện đã xong rồi. Huyễn Tuyết ngất xỉu nằm đó, tứ hoàng tử ôm nàng ta, lay lay khẽ gọi. Còn Lạc Khanh Nhan thì cả người đầy huyết, sắc mặt tái ngắc. Nàng nhìn Dung Phượng Ca, than khẽ: “ ngốc tử,… buông tay đi…!” Tay của hắn, nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu từ lòng bàn tay đã chảy rất nhiều rồi, nếu thêm một chút nứa sẽ bị phế luôn mất
“ Không được…!!” Dung Phượng Ca sắc mặt vì mất máu quá nhiều cũng trắng như tờ giấy trắng, y nói: “ Nhan Nhan đứng yên đó, đừng cử động, một chút thôi…. Phượng Ca sẽ rút thanh kiếm ra, sẽ chữa trị cho Nhan Nhan, Nhan Nhan… nhất định sẽ không sao”
Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó ngoan quyết tâm rút ra thanh trường kiếm, máu từ vết thương tuôn ra ồ ạc, Y lấy trong bọc hành lí của mình thuốc trị thương, đổ lên miệng vết thương, sau đó nhanh như cắt lấy vải buộc lại, để cho miệng vết thương ít đổ máu. Y xử lí mọi chuyện một cách nhanh chóng, cho đến khi đã xong mới thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay xuống đồng thời vì mất máu quá nhiều, sau khi sơ cứu cho Lạc Khanh Nhan, y cũng chìm vào trong vô thức….
Quản gia vừa về đến phủ, thấy thế, vội vàng quát đám sai vặt đang ngẩn người trong phủ, nói: “ mau, mau truyền thái y. Đem nhiếp chính vương vào trong, các người ngu hết rồi sao”. Tức chết ngài mà, bọn này không biết ăn cái gì mà ngốc vậy, chủ nhân của mình bị thương lại đứng ngây ra đó. Đám sai vặt cùng nha hoàng lúc bấy giờ mới tìm lại hồn của mình, vồn vã mỗi người chạy một nơi, người thì nâng Lạc Khanh Nhan vào phòng, người thì đem tứ hoàng tử cùng Huyễn Tuyết giam lại, người thì đỡ Dung Phượng Ca đứng dậy….
Nói chung là, Nhiếp chính vương phủ… chưa bao giờ lại loạn như hôm nay a….
Thái y nói: “ cũng may mũi kiếm chệch chỗ yếu hại nếu không chỉ cần chính xác thêm một chút xíu nữa thôi thì Nhiếp chính vương nhất định sẽ mất mạng a”
Thái y nói: “ vị công tử kia, cánh tay bị thương thật nặng, gân mạch xém nửa đứt hết, nếu như không chữa trị kịp thời, thì hai bàn tay sẽ bị phế đi mất…..”
Tin tức nhiếp chính vương bị thương được quản gia phong tỏa, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không biết, quản gia cho người báo tin, Nhiếp chính vương có chuyện phải rời khỏi Hoàng đô một thời gian, tiểu hoàng đế không chút nghi ngờ, cho nên mọi chuyện xảy ra trong nhiếp chính vương phủ, ngoại trừ thái y cùng người trong phủ, chẳng ai rõ cả….
Đợi cho đến tối hôm sau, Lạc Khanh Nhan mới tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng miệng vết thương vẫn còn chảy máu, Lạc Khanh Nhan mở miệng gọi người. Quản gia đứng bên ngoài vội vã chạy vào, thấy Lạc Khanh Nhan tỉnh dậy, nhẹ nhàng thở một hơi, cung kính đứng bên cạnh, nói ra mọi chuyện sau khi Lạc Khanh Nhan ngất đi. Lạc Khanh Nhan nói: “ cho người thả tứ hoàng tử cùng Huyễn Tuyết, đem bọn họ an trí trong biệt viện khác, điều tra chuyện này…”
Quản gian cung kính đáp: “ đúng vậy, chủ thượng”
“ Hắn… như thế nào rồi!” Lạc Khanh Nhan hỏi
“ Chủ thượng, công tử đã tốt lắm, không có việc gì!” Quản gia đáp. Việc biết được Tiểu An chính là Dung Phượng Ca, ngoài Lạc Khanh Nhan thì quản gia chính là người thứ hai biết được việc này
“ Được rồi, ngươi lui đi….” Lạc Khanh Nhan quơ quơ tay ra hiệu. Quản gia cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài. Một lát sau, cánh cửa lại một lần nữa mở ra…..
“ Ngươi đến rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan mở mắt, thấy chính là Dung Phượng Ca đầu dựa vào khung bên giường, đôi con ngươi tĩnh mịch nhìn nàng. Dung Phượng Ca bỏ đi lớp dịch dung mặt nạ, hai tay bị bao kín ngắc bởi lớp vải trắng, y khó khăn vươn tay của mình đụng đến mặt của nàng, nở nụ cười: “ Nhan Nhan, lúc nào cũng khờ như vậy!”
“ Phượng Ca của ta, dường như lại đẹp hơn…” Lạc Khanh Nhan cùng lúc mở miệng nói chuyện chả liên quan gì. Dung Phượng Ca nhoẻn miệng cười, nhưng tiếu dung kia lại tràn ngập bi ai cùng thống khổ, day dứt nỗi niềm khôn nguôi: “ Phượng Ca lúc nào cũng ích kỷ như vậy, chỉ có Nhan Nhan lúc nào cũng bao dung Phượng Ca….”
“ Phượng Ca biết rõ, lẽ ra không nên quay lại, lại luyến tiếc quay về đến….”
“ Lão hòa thượng đó, rõ ràng đã nói, chỉ cần trong vòng bảy năm nếu như Phượng Ca ở bên cạnh Nhan Nhan nhất định sẽ cả hai sẽ có họa sát thân, nhưng Phượng Ca lại……”
“ Ngươi chính là vì lời của lão hòa thượng đó mà không quay về sao?!” Lạc Khanh Nhan buồn bực quát khẽ: “ ngươi chả lẽ, thà là tin tưởng lão hòa thượng đó, chứ không tin tưởng ta?!”
“ Nhan Nhan biết rõ, từ lúc sơ ngộ đến bây giờ, chỉ cần là Nhan Nhan nói ra, Phượng Ca điều tin tưởng mà, chỉ là lần này… là liên quan đến Nhan Nhan, Phượng Ca có thể mạo hiểm bất cứ thứ gì, bất chấp tất cả để được ở bên cạnh Nhan Nhan, nếu như điều đó không làm cho Nhan Nhan nguy hiểm…”
“ Nhưng hết lần này đến lần khác… Nhan Nhan luôn vì Phượng Ca mà bị thương….”
“ Khờ quá” Lạc Khanh Nhan cười khổ: “ lần này, nếu không có ngươi, thì ta đã chết rồi, không phải sao?! cho nên đừng lo lắng, mọi chuyện… sẽ ổn cả thôi mà….”
Nàng vươn tay, đặt tay của mình lên cánh tay của hắn, khẽ trượt xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng siết chặt lấy cổ tay của hắn, nàng nói: “ lúc trước ta đã nói, ngươi dù có là gánh nặng, là của nợ thì ta vẫn vui vẻ nhận lấy, không phải sao?!”
Gánh nặng, ta sẽ đỡ lấy
Nợ nần, ta sẽ trả
“ Chỉ cần, ngươi vẫn ở bên cạnh ta… là đủ rồi!” Lạc Khanh Nhan ôn nhu cười
Cái cảm giác có một người cần mình, thật là hạnh phúc, cho nên nếu ngươi cường hãn mạnh mẽ, ta sẽ không yêu ngươi nhiều đến như vậy. Ngươi là ngươi, chỉ cần là chính ngươi là đủ rồi,……
Đừng nói là, ngươi… liên lụy đến ta, bởi vì…. Tranh đấu, giãy dụa giữa cuộc đời này, đấu với trời, nghịch lại thiên mệnh,…. Nếu không còn có ngươi, thì còn có ý nghĩa gì nữa đây, ngươi đối với ta quan trọng như thế nào, ngươi không bao giờ biết được đâu…
“ Phượng Ca hiểu mà….” Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp: “ Phượng Ca đã từng nói, tâm của Phượng Ca luôn cảm nhận nhịp đập của Nhan Nhan. Nhưng là….. nhưng là….” có cái gì cứ âm ĩ trong lòng, muốn nói ra nhiều lắm, những lời mà hơn hai năm nay, muốn nói thật nhiều nhưng đến giờ khắc này đây lại không thể nói được lời nào. Thiên ngôn vạn ngữ giờ này trong y, dường như bị ai đó lấy mất, làn môi khẽ mấp máy lại chẳng thế thốt thành tiếng…..
Lạc Khanh Nhan nhợt nhạt cười vươn tay với y, Dung Phượng Ca đưa tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau
Khẽ nhắm mắt lại, gió nhè nhẹ thổi….
Cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo, hai màu sáng và tối đan xen vào nhau qua chút ánh sáng le lói của ánh nến
Quanh quẩn đâu đây là nhu tình ấm áp, là lãnh hương lê hoa hòa quyện vào đó…..
Tình yêu, có đôi lúc, không cần phải nói thành lời, chỉ là một cái ánh mắt giao nhau cũng là đủ rồi…
Từ lúc thiếu niên sơ ngộ cho đến ngày hôm nay, mới đó mà đã thấm thoắt nhiều năm trôi qua như vậy
Có thống khổ, có giãy dụa, có mệt mỏi, có đớn đau và không ít ngọt ngào….
Đầy đủ hương vị trong cuộc sống, chỉ là vì gặp được người…..
Nàng đã từng nói: “ cả một đời này Lạc Khanh Nhan sở cầu, duy nguyện Dung Phượng Ca nhất thế bình an”
Y cười khẽ, nhẹ giọng thì thào: “ tâm này, đời đời kiếp kiếp nguyện làm bạn cùng Lạc Khanh Nhan”
Thưở còn trẻ ngông nghênh ngạo nghễ, coi trời bằng vung, bạch y nhân nhìn lam y thiếu niên, kiên định thề rằng: “ Lạc Khanh Nhan ta, sẽ bảo vệ ngươi một đời”. Lam y thiếu niên nở cười, nhận định hứa hẹn
Đã từng trốn chạy, đã từng lo sợ, đã từng chối bỏ…… đến cuối cùng cũng chẳng thể thoát ra được cái lưới ái tình kia
Không cần yêu ngôn ái ngữ, không cần hẹn thề sống chết, chỉ là trong phút giây hoạn nạn có thể tựa lưng vào nhau, trong giờ khắc mệt mỏi, có thể ai ủi cho nhau, một cái ôm thật chặt, một cái hôn nhẹ nhàng, mười ngón tay đan xen lẫn nhau, phút giây ngắn ngủi ánh giao nhau, tiếu dung dịu dàng của người…. cũng đã đủ rồi
Còn gì hạnh phúc hơn, có thể cầm lấy tay nhau, chậm rãi bước qua cuộc đời này, cho đến khi không còn đi được nữa, cho đến khi…. Tóc trắng bạc xóa….
Ngàn lần vạn lần y nguyện, một điều duy nhất
Có thể cùng người, nhất sinh nhất thế, bất ly bất khí…..
“ Dung Phượng Ca…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng
“ Ừ!” Dung Phượng Ca đáp
“ Dung Phượng Ca….” Lạc Khanh Nhan tiếp tục gọi
“ Ân!!” Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp
“ Có ngươi ở đây, thật tốt….” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười
“ Phượng Ca vẫn ở đây, vẫn ở … cùng Nhan Nhan….”
“ Thật tốt….”
“ Thật tốt………..”
“ Từ rày về sau, ta sẽ ăn chay niệm phật, tu tâm tích đức…..” Lạc Khanh Nhan mở mắt, nhìn Dung Phượng Ca mà nói như vậy. Dung Phượng Ca mỉm cười: “ Nhan Nhan vốn đã là người tốt….”
“ Ta không phải là người tốt, ngươi luôn biết…..” Lạc Khanh Nhan cười khổ…
“ Nhan Nhan cứ làm chính mình là tốt rồi….” Dung Phượng Ca cười nói
“ Lúc trước ta đã hứa, chỉ cần ngươi bình an quay trở lại bên cạnh ta, ta sẽ ăn chay niệm phật suốt cuộc đời này….” Lạc Khanh Nhan dùng ngón tay của mình, nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay vì bị thương mà băng bó một lớp vải dày của hắn. Không ai biết, hơn hai năm về trước, từ ngày ấy, mỗi đêm Lạc Khanh Nhan điều đọc một quyển kinh phật, âm thầm cầu nguyện, nếu như Thượng thiên trả lại hắn về bên cạnh nàng, Lạc Khanh Nhan nàng từ rày về sau, sẽ hành thiện tích đức
Lạc Khanh Nhan chưa từng tin thần phật, nhưng là chỉ cần hắn bình an… nàng sẽ tin!!!
Dung Phượng Ca, gật đầu thật mạnh!…
Cả cuộc đời này, Lạc Khanh Nhan làm, tất cả cũng chỉ vì Dung Phượng Ca….
Có được người yêu mình như thế, hàng vạn năm cô đơn, bị ghét bỏ cũng không hề chi, Dung Phượng Ca ôn nhu nở nụ cười
Nếu như chịu tất cả nổi thống khổ dày vò, là để gặp được người, thì…. Y cam nguyện nhận hết mọi mệt mỏi của thế gian này, chỉ cần…. mỗi thế mỗi kiếp của y, có thể gặp lại được người….
Lạc Khanh Nhan nằm trên giường, Dung Phượng Ca an tĩnh ngồi bên cạnh
Tay của nàng, dịu dàng nắm lấy tay y…..
Khóe miệng của y, tiếu dung ôn hòa như gió xuân. Trên môi của nàng, nụ cười dần dần lan tỏa, tựa như băng tuyết tan đi, kinh tâm động phách….
Không khí tĩnh lặng của căn phòng….
Gió đêm hiu hiu thổi…
Ánh nến bập bùng…..
Thanh âm côn trùng về đêm rả rích, khúc nhạc đồng quên quen thuộc năm nào
Trăng đã treo lên cao, ánh sáng mờ nhạt, luôn làm cho nhân thế say mê
Đêm nay, không có nhiều sao, cả một màn đêm u tối, cũng chỉ điểm sáng vài vì tinh tú lấp lánh….
Lãnh hương hoa lê, hòa quyện trong gió, bay đi khắp nơi……
Có lẽ, mối tình này, không phải tình yêu kinh thiên động địa, lưu danh sử sách ngàn đời
Có lẽ, ái tình này, không bi thương ai oán sầu triền miên khiến cho người ta rơi lệ, thầm thương vạn năm
Có lẽ, cảm tình này, không phải là hoàn mỹ nhất, trọn vẹn nhất….
Nhưng là….. tình yêu này…
Đã khiến cho hai vị đế vương, trong lòng vấn vương lưu luyến….
Đã khiến cho một vị chiến thần vương gia, hiểu được thế nào yêu?!
Đã khiến cho một vị yêu nghiệt giáo chủ, nhớ lại một đời……
Và rồi, nhiều năm về sau…. Có lẽ theo thời gian xóa sạch đi tất cả, trang sách ố vàng lịch sử cũng không ghi lại điều gì….
Nhưng là….
Bàn tay của nàng siết chặt lấy tay của y, ấm áp lòng bàn tay truyền lại cho nhau…., đó chính là thương hải, tang điền….!!!
Đi thật lâu, thật… lâu mới thoát ra được đám sương mù dày đặc đó. Bỗng một thanh âm vang lên, nhu hòa ấm áp tựa như lời thâm tình ngàn năm trước vọng về, thanh âm quá đỗi quen thuộc khiến cho nàng ngây ngẩn cả người
Ngươi đã đến rồi….
Cả một rừng lê hoa nở rộ, những cánh hoa trắng muốt rơi trong gió, lãnh hương thấm đượm, vấn vít nơi chóp mũi
Người kia, lam y thanh nhã như nước, một đầu tóc bạc dài đến chấm đất, quay đầu lại nhìn nàng…
Đôi mắt màu tím ma mị, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ trong đó, người đó nhoẻn miệng cười, thiên địa như thất sắc
Lạc Khanh Nhan choàng tỉnh, mở mắt nhìn cảnh vật u tối xung quanh, chỉ nghe thấy thanh âm hít thở điều điều của người nằm bên cạnh, tâm tình tĩnh lặng xuống rất nhiều
Tại sao trong mơ, nàng lại nhìn thấy hắn, Dung Phượng Ca một đầu tóc trắng, tử mâu, đẹp không giống người phàm, y như là….
Lạc Khanh Nhan thở dài, mà thôi…. Mơ cũng chỉ là mơ, cần chi phải để ý nhiều đến như vậy. Hiện giờ hắn đã trở lại, trở lại bên cạnh nàng, như vậy chẳng phải là tốt lắm rồi, không phải sao?! Vươn tay chạm vào khuôn mặt của hắn, đầu ngón tay ôn nhu họa từng đường nét trên gương mặt ấy, Lạc Khanh Nhan khẽ khẽ cười, tiểu tử ngu ngốc này, ngươi cho rằng chỉ là một lớp dịch dung ấy mà ta không thể nhận ra ngươi sao?! ánh mắt của ngươi, thần thái của ngươi, và cả lãnh hương quen thuộc nữa, chỉ cần một cái chạm vai nhau, ta cũng đã nhận được rồi…..
Dung Phượng Ca nằm bên cạnh, dường như cảm nhận được hơi ấm từ đầu ngón tay của nàng truyền lại, y ngọ nguậy cái đầu, khẽ thì thầm hai tiếng ‘Nhan Nhan’, sau đó nhếch miệng cười khẽ, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ….
Sáng hôm sau
“ Tiểu Liễu, ngươi kéo ta đi đâu vậy?!” vừa mới sáng sớm Dung Phượng Ca đã bị tiểu cô nương tên gọi Tiểu Liễu kia kéo đến một góc khu vườn. Tiểu Liễu nhìn ngó xung quanh, không thấy ai mới quay đầu lại, đôi con ngươi sáng quắc nhìn Dung Phượng Ca, nhỏ giọng hỏi: “ Tiểu An a! tối hôm qua… Nhiếp chính vương và ngươi, có hay không….”
Dung Phượng Ca trợn mắt nhìn Tiểu Liễu, không khỏi cảm thán, sao…. tiểu cô nương này lại mạnh dạn như thế, lại hỏi mấy vấn đề như vậy chứ, thật là kỳ cục mà. Tiểu Liễu thấy Dung Phượng Ca không trả lời, càng thêm sốt ruột. Tiểu An thật là keo kiệt, nàng chỉ hỏi một chút thôi mà
“ Tiểu Liễu” Dung Phượng Ca nghiêm túc nhìn Tiểu Liễu, hỏi: “ lúc trước, …uhm! Ta là hỏi lúc trước, Nhiếp chính vương.. có… có hay không để ý đến… Tiểu An a?!” Hắn ẩn ẩn đoán được, chỉ là từ hôm qua đến giờ, mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến cho hắn có chút mơ hồ nhưng là bây giờ tỉnh táo lại Dung Phượng Ca cảm thấy kỳ quái vô cùng
Thứ nhất, Nhan Nhan của y, thuộc loại người lãnh tình, nào có thể di tình đừng luyến nhanh như vậy, lúc trước y chạy theo nàng cả năm mới có thể từng bước từng bước đi vào trái tim của nàng, huống chi y chưa bao giờ có chút hoài nghi gì về tình cảm của Nhan Nhan
Thứ hai, những lời hôm qua Nhan Nhan hỏi y,…. Lúc trước Nhan Nhan đã nói, nếu như có một ngày y rời khỏi nàng nàng nhất định sẽ phế đi chân của y, giữ y lại bên cạnh, khi ấy y chỉ cười nhẹ nói, y biết, Nhan Nhan sẽ không nhẫn tâm với y như vậy. Những lời hôm qua, chẳng phải là ám chỉ tốt nhất cho việc nàng đã nhận ra y không phải sao?!
Tiểu Liễu nghe Dung Phượng Ca hỏi vậy, một thoáng nghi hoặc, đúng vậy! lúc trước Nhiếp chính vương vốn thờ ơ đối với đám người bọn họ, chỉ cần không phạm lỗi nặng, ngài cũng sẽ không để tâm đến, mặc bọn họ thoải mái, nhưng là mấy hôm trước, từ bên ngoài trở về, vì cớ gì Nhiếp chính vương lại chú ý đến Tiểu An đâu?!
“ Vậy là không có sao…!” Dung Phượng Ca thì thào, sau đó bỗng dưng bật cười….
Y thật là ngốc mà, lúc nào cũng ngốc như vậy, Nhan Nhan luôn dễ dàng điều khiển mọi tình cảm tâm trí của y, khiến cho y ngoan ngoãn bước vào bẫy nàng đã đặt ra. Nhưng là chẳng phải y lúc nào cũng cam tâm tình nguyện đó sao…
“ Tiểu An, ngươi đi đâu vậy?!” Tiểu Liễu kinh ngạc nhìn Dung Phượng Ca, hoảng hốt gọi lại. Dung Phượng Ca quay đầu nhìn nàng, khe khẽ cười. Bỗng dưng Tiểu Liễu tim đập thình thịch. Nàng là làm sao vậy, sao có thể vì Tiểu An cười khẽ mà loạn nhịp đâu, tự dưng sao lại thấy Tiểu An sức quyến rũ kinh người thế nhỉ, Tiểu Liễu lắc lắc đầu, chậc! nàng vẫn còn muốn sống lâu một chút mà
Dung Phượng Ca than khẽ, bây giờ nhân lúc Nhan Nhan còn đang nghị triều, tốt nhất là trốn đi, cho nên y nhanh chóng chạy vào phòng thu xếp hành lý và lẻn ra cửa sau. Lạc Khanh Nhan vừa về đến phủ chính là bắt gặp tình trạng đó, không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Nam nhân này tưởng nàng ngốc đến mức sẽ dễ dàng để cho hắn chạy trốn ra khỏi tầm tay của nàng?! Lạnh nhạt nở nụ cười, Lạc Khanh Nhan lên tiếng: “ ngươi là đang muốn đi đâu vậy…. Dung Phượng Ca”. Ba từ Dung Phượng Ca kéo dài ra, ẩn ẩn nghiến răng nghiến lợi. Dung Phượng Ca nghe thế, giật mình quay lại, nhanh như cắt để túi đồ ra đằng sau, lắp bắp giả ngu: “ Nhiếp chính vương…. Ai là.. Dung Phượng Ca?!”
Lạc Khanh Nhan tiến đến một bước, Dung Phượng Ca lại lùi ra sau một bước, cứ như thế, y bị nàng ép sát đến vách tướng. Lạc Khanh Nhan cười cười nói: “ Dung Phượng Ca, lừa ta vui lắm sao?!”
“ Không có!” Dung Phượng Ca mím môi trả lời. Y chưa từng bao giờ lừa nàng cả
“ Dung Phượng Ca, ngươi biết rõ, trong thiên hạ này, bất cứ kẻ nào cũng có thể lừa gạt ta, cũng có thể phản bội ta, chỉ có ngươi là không thể…” Lạc Khanh Nhan quát khẽ, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như khối băng tuyết ngàn năm. Dung Phượng Ca nhìn ánh mắt ấy, một thoáng động dung, y vươn tay chạm vào đuôi khóe mắt ấy, nhẹ giọng nói: “ Nhan Nhan biết rõ…. Phượng Ca chưa bao giờ lừa gạt Nhan Nhan…”
“ Ta biết….” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười
“ Để Phượng Ca đi, được không?!” Y nói
“ Không được” Lạc Khanh Nhan gầm nhẹ
“ Nhan Nhan…”
“ Câm miệng…”
“ Dung Phượng Ca, ngươi có thể yêu cầu ta bất cứ chuyện gì, duy chỉ có chuyện này là không thể?!” Lạc Khanh Nhan kiên quyết nói
“ Ngay cả khi Phượng Ca cầu nàng sao?!”
“ Dung Phượng Ca, ngươi lặp lại lần nữa?!” Lạc Khanh Nhan lạnh giọng nói: “ ngươi mở miệng cầu ta cho ngươi rời đi?! Dung Phượng Ca, từ trước đến nay ngươi chưa từng một lần mở miệng van cầu ta điều gì, vậy mà đến hôm nay ngươi lại nói lên những lời như vậy sao, Dung Phượng Ca, có chăng là ta đã quá dễ dãi với ngươi rồi đó?!” Lạc Khanh Nhan chưa bao giờ phẫn nộ như vậy, tay đấm mạnh vào vách tường, nội lực khiến cho vách tường ẩn ẩn rạng nứt, ánh mắt của nàng tràn đầy lửa giận nhìn Dung Phượng Ca…
Dung Phượng Ca nhìn nàng, đôi con ngươi tràn đầy đau lòng cùng quật cường….
Không khí giữa hai người, trở nên cứng ngắc……
“ Thưa Nhiếp chính vương… Huyễn Tuyết cô nương đến….” Tiểu Liễu vừa đến, chính là thấy tình cảnh như thế đấy, cho nên mới ngập ngừng bẩm báo. Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nói: “ không gặp”. Tiểu Liễu nghĩ nghĩ một lát mới nhỏ giọng nói tiếp: “ Huyễn Tuyết cô nương đến là để chào tạm biệt”. Nói xong, hành lễ rồi quay trở về. Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư, sau đó cũng hóa thành tiếng than nhẹ…
“ Đi thôi…!!” Lạc Khanh Nhan nắm chặt lấy tay của Dung Phượng Ca, mang y đi ra đại sảnh. Dung Phượng Ca yên lặng đi theo sau. Y biết giờ khắc này mà còn chống đối nàng thì kết quả quả thật không hay ho gì
“ Nhiếp chính vương!” Huyễn Tuyết thấy Lạc Khanh Nhan đi ra, khẽ mỉm cười, Lạc Khanh Nhan gật đầu. Huyễn Tuyết một thoáng kinh ngạc khi Lạc Khanh Nhan nắm lấy tay của gã sai vặt trong phủ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, nàng ôn nhu cười, thanh dật xuất trần: “ Nhiếp chính vương, Hải đế bệ hạ gởi thư cho nên ta phải quay về nước, lần này đến đây là để chào từ biệt ngài, cũng như cảm ơn ngài hơn một tháng nay khoản đãi!”
“ Không có gì …” Lạc Khanh Nhan bình thản nói: “ còn chuyện về khối ngọc kia, bổn vương sẽ cho người mang đến bổn quốc, Huyễn Tuyết cô nương cứ an tâm, tái kiến!” Huyễn Tuyết cười nhẹ, gật đầu: “ vậy làm phiền Nhiếp chính vương, Hải quốc sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này”
“ Nhiếp chính vương, ngài có thể tiễn ta một đoạn đường được không, có thể là ngài không muốn nhưng Huyễn Tuyết thật sự coi ngài là tri âm…” Huyễn Tuyết nhẹ giọng nói. Lạc Khanh Nhan gật đầu. Qủa thật, mới đầu chỉ là vì khuôn mặt của nàng, nhưng dần dà về sau, Lạc Khanh Nhan phát hiện, nữ tử này quả thật có tài, lại rất khéo léo, kết giao là bằng hữu cùng nàng cũng không sai
Đoàn người chuẩn bị bước ra khỏi cổng Nhiếp chính vương phủ, thì bỗng dưng Huyễn Tuyết đứng bên cạnh Lạc Khanh Nhan, ngồi khụy xuống đất, Lạc Khanh Nhan khẽ nhíu mày, vươn tay đỡ Huyễn Tuyết đứng lên, đang định hỏi thăm thì Huyễn Tuyết nhanh như cắt rút thanh đoản đao trong lòng định đâm Lạc Khanh Nhan. Dung Phượng Ca thấy thế vội vã đẩy Lạc Khanh Nhan ra ngoài, cho nên thanh đoản đao chỉ bị xoẹt qua cánh tay của nàng, Huyễn Tuyết vội vã bắt lấy Dung Phượng Ca, kề đao vào cổ của y, khẽ quát: “ đừng lại gần”
Cánh tay tê cứng giống như không có cảm giác, Lạc Khanh Nhan ánh mắt lãnh khốc, gằn từng tiếng: “ thả hắn ra, Huyễn Tuyết!” Khi nãy vừa cúi xuống định nâng Huyễn Tuyết đứng dậy, thì một cổ mùi hương tràn ngập vào trong mũi của nàng, khiến cho thần trí của nàng có chút mông lung, nếu không với võ của nàng há có thể bị Huyễn Tuyết dễ dàng như vậy đâm trúng mà không có hành động gì?! Lạc Khanh Nhan một thoáng trầm tư, nàng tuy không phải là bách độc xâm nhập nhưng dù gì một số loại mê dược tầm thường khó có thể mà khiến nàng mất lí trí, lần này rốt cuộc là loại dược nào vậy. Cánh tay bị đâm trúng, máu ứa ra, cảm giác cánh tay như bị hàng ngàn con kiến cắn, tê dại đến cứng ngắc, như là bị liệt vậy….
Huyễn Tuyết đôi mắt vô thần nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm trong trẻo: “ ngươi lại gần đây….”
Cái cảm giác tê cứng toàn thân, dường như khắp bao phủ cả cơ thể nàng, Lạc Khanh Nhan bình thản cười, nàng nhất định phải nhanh nhất cứu cho được hắn trước khi nàng tê liệt toàn thân. Lạc Khanh Nhan ẩn ẩn hiểu được, Huyễn Tuyết lúc này thất thường nhưng nàng không có nghĩ nhiều như vậy, dám tổn thương hắn dù bất cứ nguyên do gì, nàng điều không tha.
Ngưng tụ toàn bộ nội lực ở tay trái, Lạc Khanh Nhan từ từ tiến lại gần, vừa định ra tay thì bất ngờ một bóng đen vụt xuất hiện, cản lại hành động của nàng, người này chính là tứ hoàng tử của Hải Quốc, y thở hổn hển, lớn tiếng nói: “ Nhiếp chính vương hạ thủ lưu tình, Huyễn Tuyết là bị người hạ cổ độc, nàng không có ý định bị thương đến ngài”
Lạc Khanh Nhan bị xen ngang, một cổ tức giận dâng trên trong lòng, không chút lưu tình đánh bay tứ hoàng tử, nàng nhìn Huyễn Tuyết, nói: “ thả hắn ra”. Huyễn Tuyết càng nắm chặt lấy cổ áo của Dung Phượng Ca, thanh đao kề sát vào cổ của y, ẩn ẩn tơ máu, khiến cho Lạc Khanh Nhan đỏ cả mắt
“ Nhan Nhan! đừng lại đây…” Dung Phượng Ca nhận thấy được sự khác thường của Lạc Khanh Nhan, quát khẽ. Lạc Khanh Nhan không có ý định để ý đến lời của y, tiếp tục lại gần Huyễn Tuyết. Huyễn Tuyết im lặng nhìn hỗ động giữa hai người
Mỗi một bước đi, là dùng cả sức lực của nàng
Mỗi một bước nàng tiến lại gần, là y cảm nhận được cảm giác đau… rất đau
Giống như là hai năm trước, cảm giác đó như lại quay về trong y
Huyễn Tuyết khẽ cong lên khóe môi, thanh đoản đao trong tay nàng càng thêm ghì chặc trên cổ Dung Phượng Ca, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống, ướt cả cổ áo. Dung Phượng Ca không thấy đau, vì giờ khắc này tâm trí của y thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đến mức y không thể tin được, bình tĩnh nhìn Nhan Nhan khó khăn bước lại gần, bình tĩnh nhìn cánh tay của nàng chảy đầy máu, bình tĩnh nhìn Huyễn Tuyết từ trong ống tay áo còn lại, vụt ra một thanh trường kiếm, đâm về phía Nhan Nhan của y. Vào thời khắc đó, y khuynh tẫn dường như là sức lực cũng như tốc độ của mình, vươn hai bàn tay nắm chặt lấy mũi trường kiếm, Huyễn Tuyết cũng không nghĩ rằng Dung Phượng Ca sẽ làm vậy, một thoáng hoảng hốt. Trong sát na ấy Lạc Khanh Nhan vung cánh tay cứng ngắc của mình đánh bay thanh đoản đao ghì chặc trên cổ của y. Lạnh nhạt để mũi kiếm đâm thẳng vào mình, vận dụng chút sức tàn, tụ tập nội lực đánh cho Huyễn Tuyết một chưởng, Huyễn Tuyết bị chưởng lực của Lạc Khanh Nhan đánh bay ra ngoài, nện người vào bức cổng tưởng, rồi ngã người xuống đất, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Tứ hoàng tử lúc nãy bị Lạc Khanh Nhan đánh ngất vừa lúc tỉnh lại, thấy vậy vội vã lê người lại bên Huyễn Tuyết, nâng nàng dậy, ……
Sự việc diễn biến quá nhanh chóng, chỉ trong vòng chưa đầy một khắc. Cho nên khi đám người chạy đến, mọi chuyện đã xong rồi. Huyễn Tuyết ngất xỉu nằm đó, tứ hoàng tử ôm nàng ta, lay lay khẽ gọi. Còn Lạc Khanh Nhan thì cả người đầy huyết, sắc mặt tái ngắc. Nàng nhìn Dung Phượng Ca, than khẽ: “ ngốc tử,… buông tay đi…!” Tay của hắn, nắm chặt lấy lưỡi kiếm, máu từ lòng bàn tay đã chảy rất nhiều rồi, nếu thêm một chút nứa sẽ bị phế luôn mất
“ Không được…!!” Dung Phượng Ca sắc mặt vì mất máu quá nhiều cũng trắng như tờ giấy trắng, y nói: “ Nhan Nhan đứng yên đó, đừng cử động, một chút thôi…. Phượng Ca sẽ rút thanh kiếm ra, sẽ chữa trị cho Nhan Nhan, Nhan Nhan… nhất định sẽ không sao”
Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó ngoan quyết tâm rút ra thanh trường kiếm, máu từ vết thương tuôn ra ồ ạc, Y lấy trong bọc hành lí của mình thuốc trị thương, đổ lên miệng vết thương, sau đó nhanh như cắt lấy vải buộc lại, để cho miệng vết thương ít đổ máu. Y xử lí mọi chuyện một cách nhanh chóng, cho đến khi đã xong mới thở phào nhẹ nhõm, buông hai tay xuống đồng thời vì mất máu quá nhiều, sau khi sơ cứu cho Lạc Khanh Nhan, y cũng chìm vào trong vô thức….
Quản gia vừa về đến phủ, thấy thế, vội vàng quát đám sai vặt đang ngẩn người trong phủ, nói: “ mau, mau truyền thái y. Đem nhiếp chính vương vào trong, các người ngu hết rồi sao”. Tức chết ngài mà, bọn này không biết ăn cái gì mà ngốc vậy, chủ nhân của mình bị thương lại đứng ngây ra đó. Đám sai vặt cùng nha hoàng lúc bấy giờ mới tìm lại hồn của mình, vồn vã mỗi người chạy một nơi, người thì nâng Lạc Khanh Nhan vào phòng, người thì đem tứ hoàng tử cùng Huyễn Tuyết giam lại, người thì đỡ Dung Phượng Ca đứng dậy….
Nói chung là, Nhiếp chính vương phủ… chưa bao giờ lại loạn như hôm nay a….
Thái y nói: “ cũng may mũi kiếm chệch chỗ yếu hại nếu không chỉ cần chính xác thêm một chút xíu nữa thôi thì Nhiếp chính vương nhất định sẽ mất mạng a”
Thái y nói: “ vị công tử kia, cánh tay bị thương thật nặng, gân mạch xém nửa đứt hết, nếu như không chữa trị kịp thời, thì hai bàn tay sẽ bị phế đi mất…..”
Tin tức nhiếp chính vương bị thương được quản gia phong tỏa, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không biết, quản gia cho người báo tin, Nhiếp chính vương có chuyện phải rời khỏi Hoàng đô một thời gian, tiểu hoàng đế không chút nghi ngờ, cho nên mọi chuyện xảy ra trong nhiếp chính vương phủ, ngoại trừ thái y cùng người trong phủ, chẳng ai rõ cả….
Đợi cho đến tối hôm sau, Lạc Khanh Nhan mới tỉnh dậy, muốn ngồi dậy nhưng miệng vết thương vẫn còn chảy máu, Lạc Khanh Nhan mở miệng gọi người. Quản gia đứng bên ngoài vội vã chạy vào, thấy Lạc Khanh Nhan tỉnh dậy, nhẹ nhàng thở một hơi, cung kính đứng bên cạnh, nói ra mọi chuyện sau khi Lạc Khanh Nhan ngất đi. Lạc Khanh Nhan nói: “ cho người thả tứ hoàng tử cùng Huyễn Tuyết, đem bọn họ an trí trong biệt viện khác, điều tra chuyện này…”
Quản gian cung kính đáp: “ đúng vậy, chủ thượng”
“ Hắn… như thế nào rồi!” Lạc Khanh Nhan hỏi
“ Chủ thượng, công tử đã tốt lắm, không có việc gì!” Quản gia đáp. Việc biết được Tiểu An chính là Dung Phượng Ca, ngoài Lạc Khanh Nhan thì quản gia chính là người thứ hai biết được việc này
“ Được rồi, ngươi lui đi….” Lạc Khanh Nhan quơ quơ tay ra hiệu. Quản gia cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài. Một lát sau, cánh cửa lại một lần nữa mở ra…..
“ Ngươi đến rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan mở mắt, thấy chính là Dung Phượng Ca đầu dựa vào khung bên giường, đôi con ngươi tĩnh mịch nhìn nàng. Dung Phượng Ca bỏ đi lớp dịch dung mặt nạ, hai tay bị bao kín ngắc bởi lớp vải trắng, y khó khăn vươn tay của mình đụng đến mặt của nàng, nở nụ cười: “ Nhan Nhan, lúc nào cũng khờ như vậy!”
“ Phượng Ca của ta, dường như lại đẹp hơn…” Lạc Khanh Nhan cùng lúc mở miệng nói chuyện chả liên quan gì. Dung Phượng Ca nhoẻn miệng cười, nhưng tiếu dung kia lại tràn ngập bi ai cùng thống khổ, day dứt nỗi niềm khôn nguôi: “ Phượng Ca lúc nào cũng ích kỷ như vậy, chỉ có Nhan Nhan lúc nào cũng bao dung Phượng Ca….”
“ Phượng Ca biết rõ, lẽ ra không nên quay lại, lại luyến tiếc quay về đến….”
“ Lão hòa thượng đó, rõ ràng đã nói, chỉ cần trong vòng bảy năm nếu như Phượng Ca ở bên cạnh Nhan Nhan nhất định sẽ cả hai sẽ có họa sát thân, nhưng Phượng Ca lại……”
“ Ngươi chính là vì lời của lão hòa thượng đó mà không quay về sao?!” Lạc Khanh Nhan buồn bực quát khẽ: “ ngươi chả lẽ, thà là tin tưởng lão hòa thượng đó, chứ không tin tưởng ta?!”
“ Nhan Nhan biết rõ, từ lúc sơ ngộ đến bây giờ, chỉ cần là Nhan Nhan nói ra, Phượng Ca điều tin tưởng mà, chỉ là lần này… là liên quan đến Nhan Nhan, Phượng Ca có thể mạo hiểm bất cứ thứ gì, bất chấp tất cả để được ở bên cạnh Nhan Nhan, nếu như điều đó không làm cho Nhan Nhan nguy hiểm…”
“ Nhưng hết lần này đến lần khác… Nhan Nhan luôn vì Phượng Ca mà bị thương….”
“ Khờ quá” Lạc Khanh Nhan cười khổ: “ lần này, nếu không có ngươi, thì ta đã chết rồi, không phải sao?! cho nên đừng lo lắng, mọi chuyện… sẽ ổn cả thôi mà….”
Nàng vươn tay, đặt tay của mình lên cánh tay của hắn, khẽ trượt xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng siết chặt lấy cổ tay của hắn, nàng nói: “ lúc trước ta đã nói, ngươi dù có là gánh nặng, là của nợ thì ta vẫn vui vẻ nhận lấy, không phải sao?!”
Gánh nặng, ta sẽ đỡ lấy
Nợ nần, ta sẽ trả
“ Chỉ cần, ngươi vẫn ở bên cạnh ta… là đủ rồi!” Lạc Khanh Nhan ôn nhu cười
Cái cảm giác có một người cần mình, thật là hạnh phúc, cho nên nếu ngươi cường hãn mạnh mẽ, ta sẽ không yêu ngươi nhiều đến như vậy. Ngươi là ngươi, chỉ cần là chính ngươi là đủ rồi,……
Đừng nói là, ngươi… liên lụy đến ta, bởi vì…. Tranh đấu, giãy dụa giữa cuộc đời này, đấu với trời, nghịch lại thiên mệnh,…. Nếu không còn có ngươi, thì còn có ý nghĩa gì nữa đây, ngươi đối với ta quan trọng như thế nào, ngươi không bao giờ biết được đâu…
“ Phượng Ca hiểu mà….” Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp: “ Phượng Ca đã từng nói, tâm của Phượng Ca luôn cảm nhận nhịp đập của Nhan Nhan. Nhưng là….. nhưng là….” có cái gì cứ âm ĩ trong lòng, muốn nói ra nhiều lắm, những lời mà hơn hai năm nay, muốn nói thật nhiều nhưng đến giờ khắc này đây lại không thể nói được lời nào. Thiên ngôn vạn ngữ giờ này trong y, dường như bị ai đó lấy mất, làn môi khẽ mấp máy lại chẳng thế thốt thành tiếng…..
Lạc Khanh Nhan nhợt nhạt cười vươn tay với y, Dung Phượng Ca đưa tay nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau
Khẽ nhắm mắt lại, gió nhè nhẹ thổi….
Cảnh vật xung quanh mờ mờ ảo ảo, hai màu sáng và tối đan xen vào nhau qua chút ánh sáng le lói của ánh nến
Quanh quẩn đâu đây là nhu tình ấm áp, là lãnh hương lê hoa hòa quyện vào đó…..
Tình yêu, có đôi lúc, không cần phải nói thành lời, chỉ là một cái ánh mắt giao nhau cũng là đủ rồi…
Từ lúc thiếu niên sơ ngộ cho đến ngày hôm nay, mới đó mà đã thấm thoắt nhiều năm trôi qua như vậy
Có thống khổ, có giãy dụa, có mệt mỏi, có đớn đau và không ít ngọt ngào….
Đầy đủ hương vị trong cuộc sống, chỉ là vì gặp được người…..
Nàng đã từng nói: “ cả một đời này Lạc Khanh Nhan sở cầu, duy nguyện Dung Phượng Ca nhất thế bình an”
Y cười khẽ, nhẹ giọng thì thào: “ tâm này, đời đời kiếp kiếp nguyện làm bạn cùng Lạc Khanh Nhan”
Thưở còn trẻ ngông nghênh ngạo nghễ, coi trời bằng vung, bạch y nhân nhìn lam y thiếu niên, kiên định thề rằng: “ Lạc Khanh Nhan ta, sẽ bảo vệ ngươi một đời”. Lam y thiếu niên nở cười, nhận định hứa hẹn
Đã từng trốn chạy, đã từng lo sợ, đã từng chối bỏ…… đến cuối cùng cũng chẳng thể thoát ra được cái lưới ái tình kia
Không cần yêu ngôn ái ngữ, không cần hẹn thề sống chết, chỉ là trong phút giây hoạn nạn có thể tựa lưng vào nhau, trong giờ khắc mệt mỏi, có thể ai ủi cho nhau, một cái ôm thật chặt, một cái hôn nhẹ nhàng, mười ngón tay đan xen lẫn nhau, phút giây ngắn ngủi ánh giao nhau, tiếu dung dịu dàng của người…. cũng đã đủ rồi
Còn gì hạnh phúc hơn, có thể cầm lấy tay nhau, chậm rãi bước qua cuộc đời này, cho đến khi không còn đi được nữa, cho đến khi…. Tóc trắng bạc xóa….
Ngàn lần vạn lần y nguyện, một điều duy nhất
Có thể cùng người, nhất sinh nhất thế, bất ly bất khí…..
“ Dung Phượng Ca…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng
“ Ừ!” Dung Phượng Ca đáp
“ Dung Phượng Ca….” Lạc Khanh Nhan tiếp tục gọi
“ Ân!!” Dung Phượng Ca nhẹ giọng đáp
“ Có ngươi ở đây, thật tốt….” Lạc Khanh Nhan nở nụ cười
“ Phượng Ca vẫn ở đây, vẫn ở … cùng Nhan Nhan….”
“ Thật tốt….”
“ Thật tốt………..”
“ Từ rày về sau, ta sẽ ăn chay niệm phật, tu tâm tích đức…..” Lạc Khanh Nhan mở mắt, nhìn Dung Phượng Ca mà nói như vậy. Dung Phượng Ca mỉm cười: “ Nhan Nhan vốn đã là người tốt….”
“ Ta không phải là người tốt, ngươi luôn biết…..” Lạc Khanh Nhan cười khổ…
“ Nhan Nhan cứ làm chính mình là tốt rồi….” Dung Phượng Ca cười nói
“ Lúc trước ta đã hứa, chỉ cần ngươi bình an quay trở lại bên cạnh ta, ta sẽ ăn chay niệm phật suốt cuộc đời này….” Lạc Khanh Nhan dùng ngón tay của mình, nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay vì bị thương mà băng bó một lớp vải dày của hắn. Không ai biết, hơn hai năm về trước, từ ngày ấy, mỗi đêm Lạc Khanh Nhan điều đọc một quyển kinh phật, âm thầm cầu nguyện, nếu như Thượng thiên trả lại hắn về bên cạnh nàng, Lạc Khanh Nhan nàng từ rày về sau, sẽ hành thiện tích đức
Lạc Khanh Nhan chưa từng tin thần phật, nhưng là chỉ cần hắn bình an… nàng sẽ tin!!!
Dung Phượng Ca, gật đầu thật mạnh!…
Cả cuộc đời này, Lạc Khanh Nhan làm, tất cả cũng chỉ vì Dung Phượng Ca….
Có được người yêu mình như thế, hàng vạn năm cô đơn, bị ghét bỏ cũng không hề chi, Dung Phượng Ca ôn nhu nở nụ cười
Nếu như chịu tất cả nổi thống khổ dày vò, là để gặp được người, thì…. Y cam nguyện nhận hết mọi mệt mỏi của thế gian này, chỉ cần…. mỗi thế mỗi kiếp của y, có thể gặp lại được người….
Lạc Khanh Nhan nằm trên giường, Dung Phượng Ca an tĩnh ngồi bên cạnh
Tay của nàng, dịu dàng nắm lấy tay y…..
Khóe miệng của y, tiếu dung ôn hòa như gió xuân. Trên môi của nàng, nụ cười dần dần lan tỏa, tựa như băng tuyết tan đi, kinh tâm động phách….
Không khí tĩnh lặng của căn phòng….
Gió đêm hiu hiu thổi…
Ánh nến bập bùng…..
Thanh âm côn trùng về đêm rả rích, khúc nhạc đồng quên quen thuộc năm nào
Trăng đã treo lên cao, ánh sáng mờ nhạt, luôn làm cho nhân thế say mê
Đêm nay, không có nhiều sao, cả một màn đêm u tối, cũng chỉ điểm sáng vài vì tinh tú lấp lánh….
Lãnh hương hoa lê, hòa quyện trong gió, bay đi khắp nơi……
Có lẽ, mối tình này, không phải tình yêu kinh thiên động địa, lưu danh sử sách ngàn đời
Có lẽ, ái tình này, không bi thương ai oán sầu triền miên khiến cho người ta rơi lệ, thầm thương vạn năm
Có lẽ, cảm tình này, không phải là hoàn mỹ nhất, trọn vẹn nhất….
Nhưng là….. tình yêu này…
Đã khiến cho hai vị đế vương, trong lòng vấn vương lưu luyến….
Đã khiến cho một vị chiến thần vương gia, hiểu được thế nào yêu?!
Đã khiến cho một vị yêu nghiệt giáo chủ, nhớ lại một đời……
Và rồi, nhiều năm về sau…. Có lẽ theo thời gian xóa sạch đi tất cả, trang sách ố vàng lịch sử cũng không ghi lại điều gì….
Nhưng là….
Bàn tay của nàng siết chặt lấy tay của y, ấm áp lòng bàn tay truyền lại cho nhau…., đó chính là thương hải, tang điền….!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook