Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
-
Chương 186: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Bầu trời đầy những vì sao, trời xanh vô biên vẫn lạnh tanh như vậy, chỉ là, tổng bộ Thiên Hoa Cung không còn xanh vàng rực rỡ như trước kia nữa, khắp nơi đều đầy đống đổ nát bị san bằng sau đại chiến.
"Thật xin lỗi chủ tử!" Năm thuộc hạ Nguyên Tổ vô cùng chán nản, ở trong giay phút sống chết, bọn họ đánh không lại kẻ địch, Thiên Hoa Cung thiếu chút nữa thì bị phá hủy.
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống trước đi." Đông Phương Linh Thiên phất tay nói, chỉ mấy chỗ nhà nhỏ vắng vẻ ở Thiên Hoa Cung vẫn không bị hủy diệt.
"Đợi đã nào...!" Lăng Kỳ Tuyết từ trong Hỗn Độn Thế Giới lấy ra mấy bình Phục Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, chia ra đưa cho bọn họ mỗi người một bình.
Nhìn Tiểu Tỏa thấy thèm chỉ còn kém nhào qua giành bình thuốc!
Tỷ tỷ, ta cũng vậy muốn nha!
Chỉ là, nó không phải cần Phục Nguyên Đan, mà là Nguyên Khí Đan có thể trợ giúp nó lớn lên.
Môn nhân khác trong Thiên Hoa Cung rối rít từ trong đống hoang tàn bò ra ngoài, đi đến trước mặt Đông Phương Linh Thiên, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Mới vừa đại chiến bọn họ còn không làm rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị chôn ở trong ngói vụn, làm môn nhân của Thiên Hoa Cung, Thiên Hoa Cung ở trong lúc sống còn, một chút tác dụng cũng không có đưa đến.
Trong lòng hoàn toàn khổ sở, rối rít chạy đến đây chờ xử lý.
Lục Sa từ trong phế tích bò ra ngoài, mắng thầm: Đồ con rùa con kia, lại dám chạy đến Thiên Hoa Cung gây chuyện, ngày mai cần phải cho bọn họ một chút giáo huấn mới được.
Hắn vẫn còn đang chôn vùi ở trong mộng đẹp, trên mặt bị ngói vụn rơi xuống gây sát thương, nhưng vừa ra ngoài đã trợn tròn mắt, Thiên Hoa Cung lại không còn nữa rồi!
"Chủ tử!" Lục Sa tiểu ra quần bò đến dưới chân Đông Phương Linh Thiên.
"Ngày mai rồi hãy nói!" Đông Phương Linh Thiên ném nạp giới cho Lục Sa, ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết bay lên trời.
Thỏ khôn có ba hang, Thiên Hoa Cung ở Giáo La Thành cũng không chỉ có chỗ tổng bộ này, nhắc đến cũng rất lâu rồi không đến biệt viện nhỏ trong suối nước nóng rồi!
Gió đêm hơi lạnh, ngược gió, một bóng dáng màu đen ở bầu trời kiến trúc Giáo La Thành xẹt qua thật nhanh.
Không, nếu là nhìn kỹ, đó là hai bóng dáng.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong cái ôm của Đông Phương Linh Thiên, vóc người yêu kiều nhỏ nhắn vùi ở trong lồng ngực nở nang của hắn, cộng thêm tốc độ nhanh, nếu không phải nhìn kỹ, còn không nhìn ra Đông Phương Linh Thiên ôm một người.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Đông Phương Linh Thiên ôm Lăng Kỳ Tuyết ở trên bầu trời tòa phủ đệ của Nam Cung Kình, phá vỡ trời đêm mà qua.
Lúc này Nam Cung kình còn đang trên đường từ hoàng cung chạy về, nhưng một màn này, lại bị một nữ tử y phục trắng ngồi ở bên cửa sổ thấy được.
Ở trong ánh sáng đêm chập chờn, một thân y phục màu trắng, nổi bật lên đôi mắt của nữ tử tràn đầy đố kỵ, càng thêm đỏ ngầu.
Lăng Kỳ Tuyết!
Ta muốn giết ngươi!
Hai tay Văn Oánh Oánh nắm thành quyền, móng tay thật dài cắm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, nàng lại không cảm thấy đau chút nào, ngược lại, càng thêm kích phát hận ý trong lòng!
Nếu không phải là có Lăng Kỳ Tuyết con tiểu yêu tinh mị hoặc này, sao tứ hoàng tử có thể coi nàng không ra gì!
Nhớ đến nàng là nữ tử tôn quý ngang với công chúa Hải Chu quốc, vì vị hôn phu ngàn dặm xa xôi đuổi đến Nam Lăng quốc xa xôi này, không chỉ không lấy được gì cả, mà toàn bộ thị vệ cũng mất hết rồi, ngay cả nhị sư huynh yêu mến nàng nhất cũng bỏ mạng!
Đây tất cả, đều là do Lăng Kỳ Tuyết tạo nghiệt!
Văn Oánh Oánh đổ toàn bộ chuyện tình lên trên đầu Lăng Kỳ Tuyết, không có giác ngộ chút nào, nếu không phải nàng hạ độc thủ với Lăng Kỳ Tuyết trước, cũng sẽ không có về sau Đông Phương Linh Thiên tìm tới cửa, càng sẽ không làm hại nhiều người vô tội mà chết như vậy.
Một lòng chỉ muốn giết Lăng Kỳ Tuyết, nàng điên rồi!
. . . . . .
Tối nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh!
Đông Phương Linh Thiên dẫn theo Lăng Kỳ Tuyết trở lại ở trong biệt viện nhỏ trước kia, để quản gia an bài xong, rồi an tâm ở lại.
Mà mấy phủ đệ khác ở Giáo La Thành, đèn dầu sáng rỡ, bóng người đung đưa, ra ra vào vào.
Phủ đệ Nam Cung Ngọc, mấy ngày nay, hắn lôi kéo được không ít quan viên nguyện ý đứng ở một trận tuyến với hắn.
Những quan viên này không còn trẻ tuổi, có nhiệt tình, hơn nữa cũng như Nam Cung Ngọc, cũng đã từng gọi là phế vật ở trong gia tộc, sau đó ở dưới sự ủng hộ đan dược của Nam Cung Ngọc, dần lớn lên.
Mặc dù bây giờ bọn họ còn không phải là rất mạnh, ít nhất so với những thiên tài trong gia tộc kia, vẫn là một cặn bã, nhưng so với trước kia, bọn họ đã rất giỏi rồi.
Cùng một lứa bên trời lận đận, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng giống nhau.
Bọn họ không phải là phế vật, chỉ là thiên phú trong tu luyện không phải đứng đầu mà thôi, ở phương diện khác, bọn họ tự nhiên có mấy năng lực đặc biệt, đang cống hiến vì gia tộc, bọn họ không thể so với những cái gọi là thiên tài kia nhưng cũng không kém.
Ôm quyết tâm rửa sạch sỉ nhục trước kia, bọn họ quyết định đi theo Nam Cung Ngọc, làm một lần đại sự!
"Các huynh đệ, nghiệp lớn có thể thành tựu hay không xác định vào ngày mai rồi!" Nơi ngọn đèn dầu sáng ngời, Nam Cung Ngọc đứng ở chủ vị cao nhất đại sảnh, vung cánh tay hô lên.
Căn cứ vào sự hiểu biết với quốc chủ, nhân phẩm không tin tưởng, hắn cũng không tin ngày mai quốc chủ lại cam tâm tình nguyện truyền vị trí quốc chủ cho hắn.
Mà người của hắn tối nay truyền về tin tức mới nhất, Nam Cung Kình buổi tối vào cung, đã trễ thế này, một nhi tử đã từng được quốc chủ cưng chiều yêu thương nhất vào cung, có thể có chuyện gì, mười phần mười đang thương lượng tiêu diệt hắn nhi tử phế vật không vâng lời này như thế nào.
Chắc hẳn ngày mai trên triều đình cũng cực kỳ hung hiểm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, còn không bằng tối nay ép quốc chủ vào đường chết!
Các ngươi đã bất nhân với hắn, thì cũng đừng trách hắn bất nghĩa với các ngươi!
Nhưng mà trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, muốn bức vua thoái vị nói dễ vậy sao, cũng may Nam Cung Ngọc cũng không đần, để cho người của hắn giữ lại một tay.
Dân Dĩ Thực Vi Thiên, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía ngự thiện phòng.
Có thể nói, trong ngự thiện phòng có một người của hắn nữa, kể từ khi quyết định nên tự mình tranh thủ một cái, Nam Cung Ngọc xin Lăng Kỳ Tuyết rất nhiều Tiêu Nguyên Tán, chỉ vì đánh một trận cuối cùng này.
Nếu là ngày mai, cao thủ Nguyên Vương bên cạnh quốc chủ cũng mất đi lực chiến đấu, phần thắng của hắn có thể đạt tới sáu mươi phần trở lên.
Trong mắt Nam Cung Ngọc lóe lên một tia lạnh lùng, quốc chủ đã động sát tâm với hắn, hắn cần gì phải nương tay!
. . . . . .
Nam Cung Kình cũng không ngu, lão tổ hoàng thất giận đùng đùng sau khi rời đi, quốc chủ nói chuyện Nam Cung Ngọc bức vua thoái vị cho hắn biết.
Những ngày trước kia, quốc chủ cho là Nam Cung Kình thật sự rút khỏi cuộc đua ngôi vị hoàng đế rồi, giận đến một thời gian thật lâu cũng không nói chuyện với Nam Cung Kình.
Nhưng tối nay Nam Cung Kình ngả bài kế hoạch hắn ngủ đông chờ đợi thời cơ với quốc chủ, quốc chủ càng hài lòng hơn với nhi tử thiên phú hơn người này.
Co được dãn được, thành tựu về sau chắc chắn sẽ có nghiệp lớn!
Vì vậy, hai người đã thương lượng kế hoạch, ngày mai ở trong triều đình, đánh Nam Cung Ngọc một cái trở tay không kịp.
. . . . . .
Bầu trời đầy sao với một mảnh đất đai và tòa thành thị!
Phủ đệ nhị hoàng tử.
Nước chảy róc rách, tận cuối viên lâm, cũng là ngọn đèn dầu lung lay ở trong đại sảnh này.
Khuôn mặt của Nam Cung Ngộ âm trầm ngồi ở trên ghế khách, nghe thuộc hạ hồi báo tình trạng gần đây ở trong cung, sắc mặt càng thêm âm nhu khó dò.
Lần trước sư phụ Thanh Phong của hắn đã hạ mệnh lệnh chết với hắn, muốn hắn phải kéo Lăng Kỳ Tuyết vào Thanh Đan Tông, làm đồ đệ của ông ta.
Kết quả Lăng Kỳ Tuyết không tán thưởng, căn bản làm hỏng thể diện của ông ta, làm hại thiếu chút nữa thì bị biếm làm đệ tử ngoại môn.
Bầu trời đầy những vì sao, trời xanh vô biên vẫn lạnh tanh như vậy, chỉ là, tổng bộ Thiên Hoa Cung không còn xanh vàng rực rỡ như trước kia nữa, khắp nơi đều đầy đống đổ nát bị san bằng sau đại chiến.
"Thật xin lỗi chủ tử!" Năm thuộc hạ Nguyên Tổ vô cùng chán nản, ở trong giay phút sống chết, bọn họ đánh không lại kẻ địch, Thiên Hoa Cung thiếu chút nữa thì bị phá hủy.
"Không có việc gì, các ngươi đi xuống trước đi." Đông Phương Linh Thiên phất tay nói, chỉ mấy chỗ nhà nhỏ vắng vẻ ở Thiên Hoa Cung vẫn không bị hủy diệt.
"Đợi đã nào...!" Lăng Kỳ Tuyết từ trong Hỗn Độn Thế Giới lấy ra mấy bình Phục Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, chia ra đưa cho bọn họ mỗi người một bình.
Nhìn Tiểu Tỏa thấy thèm chỉ còn kém nhào qua giành bình thuốc!
Tỷ tỷ, ta cũng vậy muốn nha!
Chỉ là, nó không phải cần Phục Nguyên Đan, mà là Nguyên Khí Đan có thể trợ giúp nó lớn lên.
Môn nhân khác trong Thiên Hoa Cung rối rít từ trong đống hoang tàn bò ra ngoài, đi đến trước mặt Đông Phương Linh Thiên, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Mới vừa đại chiến bọn họ còn không làm rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị chôn ở trong ngói vụn, làm môn nhân của Thiên Hoa Cung, Thiên Hoa Cung ở trong lúc sống còn, một chút tác dụng cũng không có đưa đến.
Trong lòng hoàn toàn khổ sở, rối rít chạy đến đây chờ xử lý.
Lục Sa từ trong phế tích bò ra ngoài, mắng thầm: Đồ con rùa con kia, lại dám chạy đến Thiên Hoa Cung gây chuyện, ngày mai cần phải cho bọn họ một chút giáo huấn mới được.
Hắn vẫn còn đang chôn vùi ở trong mộng đẹp, trên mặt bị ngói vụn rơi xuống gây sát thương, nhưng vừa ra ngoài đã trợn tròn mắt, Thiên Hoa Cung lại không còn nữa rồi!
"Chủ tử!" Lục Sa tiểu ra quần bò đến dưới chân Đông Phương Linh Thiên.
"Ngày mai rồi hãy nói!" Đông Phương Linh Thiên ném nạp giới cho Lục Sa, ôm lấy Lăng Kỳ Tuyết bay lên trời.
Thỏ khôn có ba hang, Thiên Hoa Cung ở Giáo La Thành cũng không chỉ có chỗ tổng bộ này, nhắc đến cũng rất lâu rồi không đến biệt viện nhỏ trong suối nước nóng rồi!
Gió đêm hơi lạnh, ngược gió, một bóng dáng màu đen ở bầu trời kiến trúc Giáo La Thành xẹt qua thật nhanh.
Không, nếu là nhìn kỹ, đó là hai bóng dáng.
Lăng Kỳ Tuyết ở trong cái ôm của Đông Phương Linh Thiên, vóc người yêu kiều nhỏ nhắn vùi ở trong lồng ngực nở nang của hắn, cộng thêm tốc độ nhanh, nếu không phải nhìn kỹ, còn không nhìn ra Đông Phương Linh Thiên ôm một người.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Đông Phương Linh Thiên ôm Lăng Kỳ Tuyết ở trên bầu trời tòa phủ đệ của Nam Cung Kình, phá vỡ trời đêm mà qua.
Lúc này Nam Cung kình còn đang trên đường từ hoàng cung chạy về, nhưng một màn này, lại bị một nữ tử y phục trắng ngồi ở bên cửa sổ thấy được.
Ở trong ánh sáng đêm chập chờn, một thân y phục màu trắng, nổi bật lên đôi mắt của nữ tử tràn đầy đố kỵ, càng thêm đỏ ngầu.
Lăng Kỳ Tuyết!
Ta muốn giết ngươi!
Hai tay Văn Oánh Oánh nắm thành quyền, móng tay thật dài cắm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, nàng lại không cảm thấy đau chút nào, ngược lại, càng thêm kích phát hận ý trong lòng!
Nếu không phải là có Lăng Kỳ Tuyết con tiểu yêu tinh mị hoặc này, sao tứ hoàng tử có thể coi nàng không ra gì!
Nhớ đến nàng là nữ tử tôn quý ngang với công chúa Hải Chu quốc, vì vị hôn phu ngàn dặm xa xôi đuổi đến Nam Lăng quốc xa xôi này, không chỉ không lấy được gì cả, mà toàn bộ thị vệ cũng mất hết rồi, ngay cả nhị sư huynh yêu mến nàng nhất cũng bỏ mạng!
Đây tất cả, đều là do Lăng Kỳ Tuyết tạo nghiệt!
Văn Oánh Oánh đổ toàn bộ chuyện tình lên trên đầu Lăng Kỳ Tuyết, không có giác ngộ chút nào, nếu không phải nàng hạ độc thủ với Lăng Kỳ Tuyết trước, cũng sẽ không có về sau Đông Phương Linh Thiên tìm tới cửa, càng sẽ không làm hại nhiều người vô tội mà chết như vậy.
Một lòng chỉ muốn giết Lăng Kỳ Tuyết, nàng điên rồi!
. . . . . .
Tối nay, nhất định là một đêm không yên tĩnh!
Đông Phương Linh Thiên dẫn theo Lăng Kỳ Tuyết trở lại ở trong biệt viện nhỏ trước kia, để quản gia an bài xong, rồi an tâm ở lại.
Mà mấy phủ đệ khác ở Giáo La Thành, đèn dầu sáng rỡ, bóng người đung đưa, ra ra vào vào.
Phủ đệ Nam Cung Ngọc, mấy ngày nay, hắn lôi kéo được không ít quan viên nguyện ý đứng ở một trận tuyến với hắn.
Những quan viên này không còn trẻ tuổi, có nhiệt tình, hơn nữa cũng như Nam Cung Ngọc, cũng đã từng gọi là phế vật ở trong gia tộc, sau đó ở dưới sự ủng hộ đan dược của Nam Cung Ngọc, dần lớn lên.
Mặc dù bây giờ bọn họ còn không phải là rất mạnh, ít nhất so với những thiên tài trong gia tộc kia, vẫn là một cặn bã, nhưng so với trước kia, bọn họ đã rất giỏi rồi.
Cùng một lứa bên trời lận đận, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng giống nhau.
Bọn họ không phải là phế vật, chỉ là thiên phú trong tu luyện không phải đứng đầu mà thôi, ở phương diện khác, bọn họ tự nhiên có mấy năng lực đặc biệt, đang cống hiến vì gia tộc, bọn họ không thể so với những cái gọi là thiên tài kia nhưng cũng không kém.
Ôm quyết tâm rửa sạch sỉ nhục trước kia, bọn họ quyết định đi theo Nam Cung Ngọc, làm một lần đại sự!
"Các huynh đệ, nghiệp lớn có thể thành tựu hay không xác định vào ngày mai rồi!" Nơi ngọn đèn dầu sáng ngời, Nam Cung Ngọc đứng ở chủ vị cao nhất đại sảnh, vung cánh tay hô lên.
Căn cứ vào sự hiểu biết với quốc chủ, nhân phẩm không tin tưởng, hắn cũng không tin ngày mai quốc chủ lại cam tâm tình nguyện truyền vị trí quốc chủ cho hắn.
Mà người của hắn tối nay truyền về tin tức mới nhất, Nam Cung Kình buổi tối vào cung, đã trễ thế này, một nhi tử đã từng được quốc chủ cưng chiều yêu thương nhất vào cung, có thể có chuyện gì, mười phần mười đang thương lượng tiêu diệt hắn nhi tử phế vật không vâng lời này như thế nào.
Chắc hẳn ngày mai trên triều đình cũng cực kỳ hung hiểm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, còn không bằng tối nay ép quốc chủ vào đường chết!
Các ngươi đã bất nhân với hắn, thì cũng đừng trách hắn bất nghĩa với các ngươi!
Nhưng mà trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, muốn bức vua thoái vị nói dễ vậy sao, cũng may Nam Cung Ngọc cũng không đần, để cho người của hắn giữ lại một tay.
Dân Dĩ Thực Vi Thiên, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía ngự thiện phòng.
Có thể nói, trong ngự thiện phòng có một người của hắn nữa, kể từ khi quyết định nên tự mình tranh thủ một cái, Nam Cung Ngọc xin Lăng Kỳ Tuyết rất nhiều Tiêu Nguyên Tán, chỉ vì đánh một trận cuối cùng này.
Nếu là ngày mai, cao thủ Nguyên Vương bên cạnh quốc chủ cũng mất đi lực chiến đấu, phần thắng của hắn có thể đạt tới sáu mươi phần trở lên.
Trong mắt Nam Cung Ngọc lóe lên một tia lạnh lùng, quốc chủ đã động sát tâm với hắn, hắn cần gì phải nương tay!
. . . . . .
Nam Cung Kình cũng không ngu, lão tổ hoàng thất giận đùng đùng sau khi rời đi, quốc chủ nói chuyện Nam Cung Ngọc bức vua thoái vị cho hắn biết.
Những ngày trước kia, quốc chủ cho là Nam Cung Kình thật sự rút khỏi cuộc đua ngôi vị hoàng đế rồi, giận đến một thời gian thật lâu cũng không nói chuyện với Nam Cung Kình.
Nhưng tối nay Nam Cung Kình ngả bài kế hoạch hắn ngủ đông chờ đợi thời cơ với quốc chủ, quốc chủ càng hài lòng hơn với nhi tử thiên phú hơn người này.
Co được dãn được, thành tựu về sau chắc chắn sẽ có nghiệp lớn!
Vì vậy, hai người đã thương lượng kế hoạch, ngày mai ở trong triều đình, đánh Nam Cung Ngọc một cái trở tay không kịp.
. . . . . .
Bầu trời đầy sao với một mảnh đất đai và tòa thành thị!
Phủ đệ nhị hoàng tử.
Nước chảy róc rách, tận cuối viên lâm, cũng là ngọn đèn dầu lung lay ở trong đại sảnh này.
Khuôn mặt của Nam Cung Ngộ âm trầm ngồi ở trên ghế khách, nghe thuộc hạ hồi báo tình trạng gần đây ở trong cung, sắc mặt càng thêm âm nhu khó dò.
Lần trước sư phụ Thanh Phong của hắn đã hạ mệnh lệnh chết với hắn, muốn hắn phải kéo Lăng Kỳ Tuyết vào Thanh Đan Tông, làm đồ đệ của ông ta.
Kết quả Lăng Kỳ Tuyết không tán thưởng, căn bản làm hỏng thể diện của ông ta, làm hại thiếu chút nữa thì bị biếm làm đệ tử ngoại môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook