Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
-
Chương 161: Ta Thấy Các Ngươi Quá Yếu
Chương 161
"Đám Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn này cũng không phải là thứ tốt lành gì, đây không phải đang muốn cướp đoạt sao?"
Bàn Tử cách đó không xa cũng nhìn không được, chuẩn bị rút đao tương trợ.
"Lão Nhị, chờ một chút."
Tiêu Phàm ngăn Bàn Tử lại, sát khí trong mắt lập lòe.
Nghe thấy Nguyên Báo nói, sắc mặt đám người Vương Liệt biến đổi, nếu như huynh đệ bọn họ không ngã xuống thì còn có thể cùng Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn phân cao thấp, nhưng hiện tại, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy người kia.
"Làm sao, còn chưa cút?"
Nguyên Báo nhe răng trợn mắt nói, động tác như muốn chuẩn bị xuất thủ.
"Đại Ca, chúng ta đi."
Vương Viêm nén giận, nhưng hắn cũng không thể kéo Vương Liệt đi.
Nguyên Báo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó lạnh giọng nói:
"Không đi đúng không, tưởng chúng ta thật sự không dám giết các ngươi sao? Các huynh đệ, làm thịt bọn hắn."
"Con mẹ mày!"
Vương Liệt đột nhiên bạo khởi vung một quyền vào ngực Nguyên Báo, tốc độ nhanh chóng làm cho người ta líu lưỡi.
"Ngươi dám."
Nguyên Hổ bên cạnh quát một tiếng như sấm, thân thể như một con hổ xuất chuồng, quyền cương lấp lóe giao phong với Vương Liệt.
Oanh!
Cuồng phong khuấy động bốn phía, Vương Liệt hai mắt sung huyết vô cùng phẫn nộ.
Tử thương mấy vị huynh đệ, nếu như không cho bọn hắn một cái công đạo, hắn là sao còn mặt mũi tiếp tục làm đoàn trưởng của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn?
Ầm! Chung quy là lực lượng Nguyên Hổ mạnh hơn mấy phần, thân hình Vương Liệt bay ngược đâm vào một cây cổ thụ, xương sườn bị gãy đến mấy cái.
"Vương Liệt, đều là do ngươi muốn chết! Lão tử muốn đùa giỡn với các ngươi đã là rất vinh hạnh cho các ngươi rồi, thật sự nghĩ mình rất có giá sao."
Nguyên Hổ sát khí đằng đằng đi về hướng Vương Liệt.
"Vương Viêm, các ngươi chạy mau! Ta liều mạng với bọn chúng!"
Vương Liệt gào thét kêu, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ Nguyên Hổ, những người khác khẳng định đánh không lại hắn, hơn nữa, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn có tám người, vô luận phương diện nào đều mạnh hơn bọn hắn.
"Muốn chạy? Hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát!"
Nguyên Hổ gầm một tiếng, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn bỗng nhiên vây quanh đám người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn.
"Cho dù chết, Lão tử cũng phải kéo theo một cái đệm lưng."
Vương Viêm gào thét.
"Đúng là thứ không biết tự lượng sức? Nếu không phải thấy các ngươi có thể chống đỡ Thiết Bối Hùng vài chiêu thì ta làm sao thèm hợp tác cùng các ngươi?"
Nguyên Hổ coi thường.
"Nguyên lai ngươi đã sớm tính kế bọn ta?"
Vương Liệt nheo mắt, trong lòng hối hận tới cực điểm.
"Ai bảo các ngươi rất dễ ức hiếp, không khi dễ các ngươi thì khi dễ ai? Tưởng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều dễ sống như vậy sao?"
Nguyên Báo cười ha ha một tiếng, những người khác cũng cười lên.
"Đừng nói nhảm với bọn hắn nhiều như vậy, lập tức giết hết."
Nguyên Hổ nhảy lên lao đến đánh một quyền, trên mặt Vương Liệt lộ vẻ tuyệt vọng, cỗ kình phong kia đã làm cho hắn không cách nào mở mắt ra được.
"Phốc!"
Huyết hoa nở rộ trong hư không, Vương Liệt chỉ cảm thấy trên mặt mình dính thứ gì đó ẩm nóng, khi hắn mở mắt lại thấy Nguyên Hổ đang che lấy chỗ cay cụt trên thân thể không ngừng chảy máu, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Một cánh tay Nguyên Hổ đang nằm dưới đất cách Vương Liệt không xa.
"Đại Ca!"
Nguyên Báo kêu to, biến cố bất thình lình hù tất cả mọi người của Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn, mấy người của Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn cũng kinh ngạc không thôi.
Một quyền của Nguyên Hổ, Vương Liệt không có khả năng tránh thoát, tại sao Nguyên Hổ đột nhiên bị chặt mất một cái cánh tay?
"Ai, cút ra đây cho lão tử."
Nguyên Hổ gầm thét, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn xem bốn phía.
"Cái gì, có người?"
Sắc mặt đám người Nguyên Báo biến đổi, đề phòng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó có hai tên thanh niên bẩn thỉu đang đi tới, bên cạnh hai người còn có một con mèo nhỏ màu vàng.
Đám người Vương Liệt nhìn thấy thiếu niên gầy yếu kia, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, hét lớn:
"Tam thiếu!"
"Ngươi là ai, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn ta cùng các ngươi không oán không thù. Vì sao lại tập kích chúng ta."
Nguyên Hổ một tay che vết thương, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, đi từng bước một về phía Nguyên Hổ, lạnh giọng nói:
"Không phải ngươi vừa nói do bọn họ dễ ức hiếp, cho nên các ngươi mới khi dễ bọn hắn sao? Ta cũng cảm thấy các ngươi dễ ức hiếp!"
Nguyên Hổ nghe vậy, liền theo bản năng lui lại mấy bước, trên người đối phương phát ra khí thế làm bọn hắn kinh hồn táng đảm, người này tuyệt đối là Chiến Tôn cảnh, hơn nữa còn là cường giả bên trong Chiến Tôn cảnh, không phải Thiết Bối Hùng tứ giai sơ kỳ có thể so sánh.
"Tam thiếu, đám khốn kiếp này không chỉ hãm hạo chúng ta, bọn chúng còn muốn độc bá Thiết Bối Hùng."
Vương Viêm thần tình kích động nhìn Tiêu Phàm.
"Tứ Giai Hồn Tinh cho các ngươi, thi thể Thiết Bối Hùng cũng cho các ngươi."
Nguyên Hổ nghe vậy liền vội vàng lấy ra Hồn Tinh của Thiết Bối Hùng.
Tiêu Phàm cười không nói, trên đời này làm gì có sự tình dễ dàng như vậy, Vương Liệt muốn thứ thuộc về họ thì ngươi lại muốn giết người ta, hiện tại thì hay rồi, lấy ra một viên Hồn Tinh tứ giai liền muốn chuộc lại mạng của các ngươi sao?
"Tiểu tử, ngươi nên biết, chúng ta là..."
Nguyên Báo thấy Tiêu Phàm không định buông tha cho bọn hắn liền lập tức chuẩn bị uy hiếp.
Hồng hộc!
Nhưng lời còn chưa nói xong thì huyết quan đã xuất hiện, ánh mắt Nguyên Báo lộ ra vẻ kinh khủng, hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, phù phù một tiếng đã không dậy nổi nữa.
"Mau trốn!"
Nguyên Hổ chấn kinh, thực lực Tiêu Phàm làm hắn cảm thấy sợ hãi, hơn nữa ánh mắt kia quá lạnh, lúc này không trốn thì hẳn phải chết không chút nghi ngờ!
"Hừ!"
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, kiếm quang chập chùng trong hư không, mấy người còn lại tất cả đều bị nhất kiếm phong hầu.
"Văn Phong công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Nguyên Hổ che lấy cổ, nói xong câu đó liền phù phù ngã xuống mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng.
"Văn Phong công tử?"
Con ngươi Vương Liệt rung động:
"Chẳng lẽ lời bọn chúng trước đó là thật, Hổ Báo Liệp Hồn Đoàn là nanh vuốt của Văn Phong công tử?"
"Văn Phong công tử rất mạnh sao?"
Tiêu Phàm nhìn thấy Vương Liệt lộ vẻ vẻ sợ hãi, lập tức cau mày một cái.
"Tam thiếu, ngươi không biết Văn Phong công tử kia là Hoàng Thành Thập Tú sao?"
Vương Liệt kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
"Ta đang chuẩn bị đi Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, các ngươi làm sao ở chỗ này?"
Tiêu Phàm gật đầu, căn bản không quan tâm Hoàng Thành Thập Tú là thứ gì.
Sau đó nhìn về phía đám người thụ thương, lấy ra một chút kim sang dịch cho bọn họ, một lúc sau thương thế mấy người khôi phục không ít, ít nhất có thể đủ miễn cưỡng đứng lên.
"Đa tạ tam thiếu."
Vương Liệt cảm kích nói, sau đó đem sự tình nói đơn giản một lần.
Nguyên lai sau khi trợ giúp Tiêu Phàm rời khỏi Tiêu Thành, bọn họ liền bị Tiêu gia truy nã, đành phải ly biệt quê hương, bọn họ sợ ở tại Đại Yến Vương Triều không an toàn, liền trực tiếp chạy tới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Sự tình sau đó Tiêu Phàm cũng đại khái đoán được, lập tức nhìn đám người nói:
"Sau này các ngươi tính như thế nào?"
"Tạ ơn tam thiếu, chúng ta liền về Tiêu Thành, đúng lúc người nhà của chúng ta còn ở trong tiểu trấn phụ cận Tiêu Thành."
Vương Liệt kích động nói, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, những người khác cũng quỳ theo.
"Tất cả mọi người lên, không có các ngươi, Tiêu Phàm ta cũng không sống đến hôm nay."
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vương Liệt dậy, hít sâu một hơi hỏi: - Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Hoàng Thành Thập Tú, giới thiệu sơ lược cho ta đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook