Thần Văn Đạo
-
Quyển 1 - Chương 14: Diệp Gia
Đỗ Minh Trạch sau khi đập phá ký túc xá của Diệp Duy, cả bọn lại vạch quần đái lên trên chăn đệm của Diệp Duy, cuối cùng mới chịu rời đi.
Sau mấy canh giờ, Diệp Duy đi qua vài đoạn đường rẽ cuối cùng cũng về tới trước cửa chính phủ đệ của Diệp gia.
Diệp gia so với toàn bộ Thanh Nguyệt thành không thấm vào đâu, nhưng mà ở tại góc Tây Nam này thì thực sự được cho là gia tộc phú hào thuộc tầng lớp giàu có rồi, diện tích phủ đệ chiếm chừng trăm mẫu, địa thế sáng sủa, cửa lớn màu son, vòng đồng sáng ngời, cửa chính có một đôi sư tử bằng đá xanh, khí phách uy vũ, cửa ra vào có bốn tên gia đinh ánh rất lợi hại đang đứng canh cổng.
Xem ra ở trong mắt mọi người, Diệp phủ quả là đầy đủ khí phái danh môn, nhưng vừa đi đến trước cửa chính, Diệp Duy nhìn qua bốn tên gia đinh thủ vệ hai hàng lông mày liền lập tức nhíu lại, thần sắc có chút nghi hoặc.
"Hả? Như thế nào chỉ có bốn người thủ vệ?"
Gia đình hào phú thường rất chú ý phô trương, số lượng thủ vệ cùng thực lực chính là biểu tượng cho thể diện của gia tộc, bình thường trước cửa chính của Diệp gia đều có tám vị cường giả cảnh giới cấp bậc thất tinh Học Đồ đứng thủ hộ, nhưng hôm nay lại không biết là sao chỉ có bốn người.
"Diệp Duy Thiếu gia!"
"Diệp Duy Thiếu gia!"
Bọn hộ vệ nhìn thấy Diệp Duy liền có chút khom người, Diệp Duy gật gật đầu, mang theo tâm tình nghi hoặc, bước chân vào phủ đệ, hướng về phía tiểu viện nhà mình ở sâu trong phủ đệ bước tới.
Mới vừa đi đến trước tiểu viện, thoáng có chút thanh âm huyên náo cách bức tường , truyền đến trong tai Diệp Duy.
"Phúc Thuận, tháng này tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có năm mươi lượng bạc ròng thôi ư? Tiểu Duy nhà ta vẫn còn đạng học ở Nam Tinh học viện, chút tiền này làm sao mà đủ? bình thường không phải là một trăm năm mươi lượng bạc ròng hay sao? Như thế nào thoáng một cái liền ít đi như vậy?"
"Phu nhân, không dám dối gạt người, Diệp gia chúng ta. . . Diệp gia đã không còn được như trước rồi. Ngay cả Thanh Tấn Độc Giác xe của Gia chủ ( Chủ gia đình ) đều phải bán đi, lại còn phải phân phát tiền cho rất nhiều hộ vệ. . ."
"Cái gì? ! Đã đến hoàn cảnh này rồi sao? . . ." giọng nói đứt quãng, thanh âm thoáng có chút mơ hồ bên vách tường truyền vào trong tai Diệp Duy, làm hai hàng lông mày của Diệp Duy lần nữa nhíu lại, thần sắc trên mặt lộ vẽ hoang mang.
Diệp gia nói như thế nào cũng là gia tộc giàu có, như thế nào mà bỗng nhiên lại trở thành nghèo rớt mùng tơi như vậy? ngay cả phương tiện đi lại của gia chủ là Man Thú xe đều phải bán đi?
Tuy rằng địa vị của Diệp Duy trong gia tộc không cao, nhưng gia tộc phát tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không phải là ít, các thành viên trong gia tộc đều vô cùng hiền lành, gia chủ mỗi ngày đều vì sinh ý của gia tộc mà bôn ba cực nhọc.
Cọt kẹt..t..tttt ——
Mang tâm tình có chúy nặng nề, Diệp Duy đẩy ra cửa gỗ của tiểu viện.
"Cha, mẹ, con đã về rồi!" Diệp Duy đi vào trong phòng nói.
"Tiểu Duy!"
Cửa chính căn phòng mở ra rất nhanh, một vị phụ nhân kinh hỉ chạy ra đón chào, nhìn qua nàng khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy rằng quần áo giản dị, nhưng trên mặt mang theo lớp phấn trang điểm, đôi má xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhã.
Nàng chính là mẫu thân của Diệp Duy tên là Kiều Uyển.
"Thiếu gia Diệp Duy đã về rồi." ở bên cạnh mẫu thân của Diệp Duy, quản gia Phúc Thuận đang cung kính đứng chào, nhìn thấy Diệp Duy, trên khuôn mặt đang có vẽ mệt mỏi liền cố lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Tuy răng thiên phú thức hải của Diệp Duy chỉ là Hồng cấp, nhưng ở Diệp gia, cũng không có ai trào phúng chê cười, khi dễ Diệp Duy, bởi vì thiên phú quá yếu, khẳng định là không cách nào trở thành Võ giả được, trong suy nghĩ của gia tộc mọi người cũng lơ đãng không quan tâm nhiều. Trọng tâm của toàn gia tộc, tự nhiên là đặt ở trên nhóm người mấy vị thiếu niên hậu bồi có thiên phú hơn người.
Một nhà Diệp Duy coi như là cơm áo không phải lo, nhưng mà trong gia tộc bây giờ gặp phải tai hoạ từ bên ngoài đến, tất cả mọi người nhất định đoàn kết cùng gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Phúc bá!" Diệp Duy mỉm cười vấn an.
"Phu nhân, ta cáo lui trước!"
Quản gia Phúc Thuận đặt xuống tí tiền màu xám, hơi khom người đối với mẫu thân Diệp Duy, rồi cung kính thối lui.
"Tiểu Duy, nhìn con xem đổ mồ hôi khắp người rồi kìa, vừa mới về tới nơi phải không? Đến đây, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ài… cái thằng nhóc này, đã nói với con bao nhiêu lần, Nam Tinh học viện cách chúng ta xa như vậy, sao không biết đường đi thuê một cái xe ngựa mà về? chút tiền này Diệp gia chúng ta có thiếu đâu" Kiều Uyển giận dỗi liếc nhìn Diệp Duy, mở miệng liên tục càu nhàu, hai tay lại không để yên, một tay lấy ra khăn tay cho Diệp Duy lau mồ hôi, một tay rót trà vào cốc.
"Cha đâu mẹ?" Diệp Duy hỏi, mắt liếc qua túi tiền mà quản gia Phúc bá để lại, trong nội tâm lo lắng càng nhiều.
"Cha của con mấy ngày nay đều đang bận rộn vì công việc làm ăn của gia tộc, năm ba ngày cũng không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không biết vì sao lại bận rộn như vậy, mặc kệ ông ta, con đói bụng chưa? Mẹ đi nấu cho cho con một ít thức ăn nhé." Kiều Uyển khẽ cười nói.
Gia chủ của Diệp gia bây giờ Diệp Chính Thanh ông nội của Diệp Duy, bảy mươi hai tuổi, cảnh giới cấp bậc là tam tinh Ngưng Nguyên.
Diệp Chính Thanh có bốn con trai, ba con gái, cha của Diệp Duy là Diệp Dịch là con trai thứ ba, chịu trách nhiệm buôn bán vải vóc của gia tộc, Đại bá, Nhị bá phân biệt chịu trách nhiệm công việc kinh doanh quan trọng nhất gia tộc là Đạo Khí và Thần Quyển, tiểu thúc kinh doanh một nhà hàng tửu lâu, ba cô cô ( chị em gái của bố, miền nam gọi là o :D ), ngoại trừ tiểu cô cô ra, đại cô cô cùng nhị cô cô cũng đã lập gia đình.
"Mẹ, con không đói bụng, không cần vội, gia tộc có phải hay không là đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Duy nhịn không được, đứng lên, nhìn thẳng qua mẫu thân, trịnh trọng mà hỏi thăm.
Trước khi chưa bước vào Diệp phủ, Diệp Duy liền cảm thấy có chút không ổn, hơn nữa vừa rồi mẫu thân cùng quản gia Phúc Thuận nói chuyện, Diệp Duy càng thêm xác định phỏng đoán của mình. Diệp gia nhất định là đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa khẳng định không phải là chuyện nhỏ, nếu không phụ thân hắn cũng sẽ không phải năm, ba ngày cũng chưa về nhà, hộ vệ canh cổng cũng sẽ không chỉ có bốn người như vậy, Thanh Tấn Độc Giác xe của ông nội cũng sẽ không cần phải mang bán đi.
"Ôi! cái thằng nhóc này, quan tâm tò mò làm cái gì, con cứ ở Nam Tinh học viện tu luyện cho tốt là được rồi" Kiều Uyển trong giọng nói mang theo một tia trách cứ, ánh mắt lại thoáng có chút bối rối.
"Mẹ, con đã lớn rồi, con cũng là con cháu của Diệp gia, Chuyện của Diệp gia chính là chuyện của con!" thanh âm Diệp Duy trầm thấp, nhìn vào đôi mắt mẫu thân, ngữ khí có chút ngưng trọng mà nói.
"Ài, Duy nhi của ta đã lớn rồi a!" Mẫu thân đi đến trước người Diệp Duy, sờ sờ lên đầu Diệp Duy, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng u oán nói. Trong lòng có chút trần trừ, có một số việc không biết có nên nói với Diệp Duy hay không đây?
"Biết rõ Đỗ gia không?" Mẫu thân thở dài.
"Đỗ gia? Một trong ba đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành? Công việc làm ăn của Gia tộc chúng ta lại bị Đỗ gia chèn ép rồi hả?" Diệp Duy nhíu mày.
"Ừ!" Mẫu thân nhẹ gật đầu.
"Thần Quyển, Đạo Khí, tửu lâu, vải vóc, mã trận, từng cái công việc làm ăn tất cả đều bị chèn ép, đặc biệt là việc buôn bán Thần Quyển, bảy phần mười thu nhập của gia tộc chúng ta đều đến từ việc buôn bán Thần Quyển, Đỗ gia không biết từ đâu mời tới một vị đệ tử cấp cao nhất của Thần Văn đại sư, Thần Quyển bọn hắn buôn bán, đều là do người kia tự mình viết ra, mà Thần Quyển của Diệp gia chúng ta, đều là do một vị đệ tử bình thường của Thần Văn sư liên minh viết mà thôi, hơn nữa giá cả Thần Quyển mà bọn họ bán ra so với chúng ta còn thấp hơn ba thành, việc này làm cho Thần Quyển của chúng ta cơ hồ đều không thể bán được. . ." Mẫu thân của Diệp Duy vẻ mặt mặt u sầu nói.
"Không bán được vậy nên chúng ta chỉ có thể hạ giá, Đỗ gia lại là một trong tam đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, tiềm lực bọn hắn thâm sâu, chịu đựng được rất tốt, nhưng Diệp gia chúng ta không chịu được"
"Đau khổ, cật lực chèo chống hai tháng rồi, Diệp gia chúng ta giống như đèn đã cạn dầu, Phương tiện đi lại của Ông nội của ngươi Thanh Tấn Độc Giác thú xa đều phải bán đi. . . Gia tộc bây giờ đã lâm vào nguy cơ cực lớn"
"Tiểu Duy, sự tình của gia tộc đã có ông nội của con, thúc thúc của con, bá bá, còn có cha của con chống đỡ rồi, con cứ an tâm ở Nam Tinh học viện tu luyện, chỉ đến khi nào trở thành cường giả giống như đường ca Diệp Trọng của con, lúc đó mới có thể giúp đỡ gia tộc được"
"Hiện tại con không cần phải suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, tiền học phí, tiền sinh hoạt con cũng không cần lo lắng, cho dù là tình huống xấu nhất sảy ra, Diệp gia chúng ta mà suy sụp, mẹ của con cũng còn không ít của hồi môn, có thể xoay sở lo được đầy đủ đến khi con tốt nghiệp"
Mẫu thân vỗ vỗ bả vai Diệp Duy trấn an mà nói, hiển nhiên bà đã chuẩn bị tốt cho phương án xấu nhất có thể sảy ra.
"Đỗ gia vì cái gì đột nhiên muốn lấn át Diệp gia chúng ta? Diệp gia chúng ta còn chưa có tư cách đắc tội với Đỗ gia a?"
Diệp Duy ngược lại là không có để ý đến học phí của mình, về chuyện tiền sinh hoạt, mình đã thể hiện ra thiên phú có thể trở thành Thần Văn đại sư ở trước mặt Lâm Tử Nghiên tiểu thư, chỉ cần đợi Phó viện trưởng trở về, tin tưởng rằng Nam Tinh học viện nhất định sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng mình, căn bản không cần vì học phí, tiền sinh hoạt những chuyện nhỏ nhặt này mà phải lo lắng.
Quan trọng là chuyện của gia tộc, nếu như gia tộc thật sự suy sụp, ông nội phảo làm thế nào? Đại bá bọn họ phải làm thế nào? Phụ thân phải làm thế nào? tất cả Diệp gia lớn bé hơn ba trăm miệng ăn phải làm thế nào?
Diệp Duy cảm giác được gánh nặng đang đè trên vai của mình, mình là con cháu của Diệp gia, cái gánh nặng này, nhất định phải gánh vác.
Mặc dù tu vi của mình mới chỉ là cảnh giới nhị tinh Học đồ, mặc dù chính mình so ra còn xa mới bằng đường ca Diệp Trọng, nhưng đã có trong đầu những tri thức về Thần Văn kia, cùng với sự nhạy cảm của Linh Hồn lực, có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện.
Thậm chí giúp đỡ Diệp gia vượt qua cửa ải khó cũng không phải là chuyện không thể, chẳng qua Diệp Duy có chút không rõ ràng cho lắm chính là, thân là một trong ba đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, Đỗ gia tại sao lại đột nhiên muốn trấn áp Diệp gia? Diệp gia tuy rằng cũng xem như là hào phú nhà giàu đi, nhưng cùng với Đỗ gia căn bản là không phải cùng một đẳng cấp tồn tại, theo đạo lý mà nói, Diệp gia căn bản là không có cơ hội, cũng không có tư cách để mà đắc tội với Đỗ gia.
"Chúng ta Diệp gia đương nhiên không có tư cách để đắc tội với Đỗ gia, Đỗ gia bọn họ coi trọng mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia chúng ta, muốn mua đất Tổ của chúng ta, Tiểu Duy, ngươi nên biết, Đất tổ Bắc Sơn Vịnh là Diệp gia chúng ta đời đời lưu truyền xuống đấy, ông nội của ngươi như thế nào mà chịu đem bán được?"
"Cũng bởi vì ông nội của ngươi không muốn bán mảnh đất kia, Đỗ gia liền bắt đầu chèn ép chúng ta, ngay từ đầu chẳng qua chỉ nhằm vào tửu lâu, mã trận, những thứ sản nghiệp này bị chèn ép rồi cũng không sao cả, hai tháng trước lại đột nhiên bắt đầu chèn ép việc kinh doanh Thần Quyển, việc kinh doanh Thần Quyển chính là mạch máu của Diệp gia chúng ta a!" Mẫu thân vẻ mặt oán giận nói.
"Đây là cái đạo lý gì"
Diệp Duy cũng nổi giận, ngươi muốn mua, ta liền phải bán sao? Đây cũng quá là khi dễ người a. Nếu là những vật khác như thế cũng chấp nhận được, nhưng mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia, là đất tổ của Diệp gia, mồ mả cha ông đều chôn ở đây, đừng nói ông nội không muốn bán, từ trên xuống dưới Diệp gia hơn ba trăm miệng ăn, ai nguyện ý bán?
"Thôi những chuyện này không nên suy nghĩ nhiều, Diệp gia chúng ta còn có việc vui, tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh của con tu vi đột phá đến cảnh giới thất tinh Võ giả, đêm nay thiết gia tiệc, chúng ta chúc mừng một chút" Mẫu thân trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
"Tiểu cô cô thật là lợi hại!"
Diệp Duy trên mặt cũng lộ ra nụ cười hưng phấn, cùng cảnh giới Học Đồ giống nhau, đối với cường giả cảnh giới võ giả mà nói, cảnh giới ngũ tinh Võ giả, thất tinh Võ giả đều là một cửa ải quan trọng, sau khi đột phá được thực lực sẽ tăng cường lên rất nhiều.
Như cảnh giới Học Đồ, sau khi đột phá đến thất tinh, liền có thể thi triển thần thông rồi, mà cảnh giới Võ giả đột phá đến thất tinh, Nguyên khí chấn động ở bên ngoài thân thể có thể hình thành Nguyên khí khinh vũ ( Giống kiểu khinh công ), lại làm cho phòng ngự cùng lực lượng đều tăng cường rất nhiều, hơn nữa có thể mượn nhờ Nguyên khí khinh vũ trong thời gian ngắn ngủi mà bay lên giữa không trung, tốc độ tăng cường gấp mấy lần.
Bởi vậy coi như là năm vị cảnh giới lục tinh Võ giả cũng không phải là đối thủ của một vị cảnh giới thất tinh Võ.
Tiểu cô cô của Diệp Duy tên là Diệp Tinh Tinh, năm nay hai mươi lăm tuổi, là người có thiên phú mạnh nhất Diệp gia, so với đường ca Diệp Trọng còn lợi hại hơn một chút, năm nay hai mươi lăm tuổi cũng đã là thất tinh Võ giả, tuyệt đối có hi vọng bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên.
Cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên chính là trụ cột của gia tộc, hôm nay Diệp gia cũng chỉ có hai vị cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên, một người là ông nội Diệp Chính Thanh cường giả cấp bậc tam tinh Ngưng Nguyên, một người là Đại bá Diệp Hải cường giả cấp bậc nhất tinh Ngưng Nguyên.
Ở Diệp gia, người hiểu rõ Diệp Duy nhất, ngoại trừ cha mẹ chính là tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh cùng đường ca Diệp Trọng rồi, tiểu cô cô đột phá, Diệp Duy tự nhiên cao hứng phi thường.
Sau mấy canh giờ, Diệp Duy đi qua vài đoạn đường rẽ cuối cùng cũng về tới trước cửa chính phủ đệ của Diệp gia.
Diệp gia so với toàn bộ Thanh Nguyệt thành không thấm vào đâu, nhưng mà ở tại góc Tây Nam này thì thực sự được cho là gia tộc phú hào thuộc tầng lớp giàu có rồi, diện tích phủ đệ chiếm chừng trăm mẫu, địa thế sáng sủa, cửa lớn màu son, vòng đồng sáng ngời, cửa chính có một đôi sư tử bằng đá xanh, khí phách uy vũ, cửa ra vào có bốn tên gia đinh ánh rất lợi hại đang đứng canh cổng.
Xem ra ở trong mắt mọi người, Diệp phủ quả là đầy đủ khí phái danh môn, nhưng vừa đi đến trước cửa chính, Diệp Duy nhìn qua bốn tên gia đinh thủ vệ hai hàng lông mày liền lập tức nhíu lại, thần sắc có chút nghi hoặc.
"Hả? Như thế nào chỉ có bốn người thủ vệ?"
Gia đình hào phú thường rất chú ý phô trương, số lượng thủ vệ cùng thực lực chính là biểu tượng cho thể diện của gia tộc, bình thường trước cửa chính của Diệp gia đều có tám vị cường giả cảnh giới cấp bậc thất tinh Học Đồ đứng thủ hộ, nhưng hôm nay lại không biết là sao chỉ có bốn người.
"Diệp Duy Thiếu gia!"
"Diệp Duy Thiếu gia!"
Bọn hộ vệ nhìn thấy Diệp Duy liền có chút khom người, Diệp Duy gật gật đầu, mang theo tâm tình nghi hoặc, bước chân vào phủ đệ, hướng về phía tiểu viện nhà mình ở sâu trong phủ đệ bước tới.
Mới vừa đi đến trước tiểu viện, thoáng có chút thanh âm huyên náo cách bức tường , truyền đến trong tai Diệp Duy.
"Phúc Thuận, tháng này tiền tiêu vặt hàng tháng chỉ có năm mươi lượng bạc ròng thôi ư? Tiểu Duy nhà ta vẫn còn đạng học ở Nam Tinh học viện, chút tiền này làm sao mà đủ? bình thường không phải là một trăm năm mươi lượng bạc ròng hay sao? Như thế nào thoáng một cái liền ít đi như vậy?"
"Phu nhân, không dám dối gạt người, Diệp gia chúng ta. . . Diệp gia đã không còn được như trước rồi. Ngay cả Thanh Tấn Độc Giác xe của Gia chủ ( Chủ gia đình ) đều phải bán đi, lại còn phải phân phát tiền cho rất nhiều hộ vệ. . ."
"Cái gì? ! Đã đến hoàn cảnh này rồi sao? . . ." giọng nói đứt quãng, thanh âm thoáng có chút mơ hồ bên vách tường truyền vào trong tai Diệp Duy, làm hai hàng lông mày của Diệp Duy lần nữa nhíu lại, thần sắc trên mặt lộ vẽ hoang mang.
Diệp gia nói như thế nào cũng là gia tộc giàu có, như thế nào mà bỗng nhiên lại trở thành nghèo rớt mùng tơi như vậy? ngay cả phương tiện đi lại của gia chủ là Man Thú xe đều phải bán đi?
Tuy rằng địa vị của Diệp Duy trong gia tộc không cao, nhưng gia tộc phát tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không phải là ít, các thành viên trong gia tộc đều vô cùng hiền lành, gia chủ mỗi ngày đều vì sinh ý của gia tộc mà bôn ba cực nhọc.
Cọt kẹt..t..tttt ——
Mang tâm tình có chúy nặng nề, Diệp Duy đẩy ra cửa gỗ của tiểu viện.
"Cha, mẹ, con đã về rồi!" Diệp Duy đi vào trong phòng nói.
"Tiểu Duy!"
Cửa chính căn phòng mở ra rất nhanh, một vị phụ nhân kinh hỉ chạy ra đón chào, nhìn qua nàng khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy rằng quần áo giản dị, nhưng trên mặt mang theo lớp phấn trang điểm, đôi má xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhã.
Nàng chính là mẫu thân của Diệp Duy tên là Kiều Uyển.
"Thiếu gia Diệp Duy đã về rồi." ở bên cạnh mẫu thân của Diệp Duy, quản gia Phúc Thuận đang cung kính đứng chào, nhìn thấy Diệp Duy, trên khuôn mặt đang có vẽ mệt mỏi liền cố lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Tuy răng thiên phú thức hải của Diệp Duy chỉ là Hồng cấp, nhưng ở Diệp gia, cũng không có ai trào phúng chê cười, khi dễ Diệp Duy, bởi vì thiên phú quá yếu, khẳng định là không cách nào trở thành Võ giả được, trong suy nghĩ của gia tộc mọi người cũng lơ đãng không quan tâm nhiều. Trọng tâm của toàn gia tộc, tự nhiên là đặt ở trên nhóm người mấy vị thiếu niên hậu bồi có thiên phú hơn người.
Một nhà Diệp Duy coi như là cơm áo không phải lo, nhưng mà trong gia tộc bây giờ gặp phải tai hoạ từ bên ngoài đến, tất cả mọi người nhất định đoàn kết cùng gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này.
"Phúc bá!" Diệp Duy mỉm cười vấn an.
"Phu nhân, ta cáo lui trước!"
Quản gia Phúc Thuận đặt xuống tí tiền màu xám, hơi khom người đối với mẫu thân Diệp Duy, rồi cung kính thối lui.
"Tiểu Duy, nhìn con xem đổ mồ hôi khắp người rồi kìa, vừa mới về tới nơi phải không? Đến đây, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ài… cái thằng nhóc này, đã nói với con bao nhiêu lần, Nam Tinh học viện cách chúng ta xa như vậy, sao không biết đường đi thuê một cái xe ngựa mà về? chút tiền này Diệp gia chúng ta có thiếu đâu" Kiều Uyển giận dỗi liếc nhìn Diệp Duy, mở miệng liên tục càu nhàu, hai tay lại không để yên, một tay lấy ra khăn tay cho Diệp Duy lau mồ hôi, một tay rót trà vào cốc.
"Cha đâu mẹ?" Diệp Duy hỏi, mắt liếc qua túi tiền mà quản gia Phúc bá để lại, trong nội tâm lo lắng càng nhiều.
"Cha của con mấy ngày nay đều đang bận rộn vì công việc làm ăn của gia tộc, năm ba ngày cũng không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không biết vì sao lại bận rộn như vậy, mặc kệ ông ta, con đói bụng chưa? Mẹ đi nấu cho cho con một ít thức ăn nhé." Kiều Uyển khẽ cười nói.
Gia chủ của Diệp gia bây giờ Diệp Chính Thanh ông nội của Diệp Duy, bảy mươi hai tuổi, cảnh giới cấp bậc là tam tinh Ngưng Nguyên.
Diệp Chính Thanh có bốn con trai, ba con gái, cha của Diệp Duy là Diệp Dịch là con trai thứ ba, chịu trách nhiệm buôn bán vải vóc của gia tộc, Đại bá, Nhị bá phân biệt chịu trách nhiệm công việc kinh doanh quan trọng nhất gia tộc là Đạo Khí và Thần Quyển, tiểu thúc kinh doanh một nhà hàng tửu lâu, ba cô cô ( chị em gái của bố, miền nam gọi là o :D ), ngoại trừ tiểu cô cô ra, đại cô cô cùng nhị cô cô cũng đã lập gia đình.
"Mẹ, con không đói bụng, không cần vội, gia tộc có phải hay không là đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Duy nhịn không được, đứng lên, nhìn thẳng qua mẫu thân, trịnh trọng mà hỏi thăm.
Trước khi chưa bước vào Diệp phủ, Diệp Duy liền cảm thấy có chút không ổn, hơn nữa vừa rồi mẫu thân cùng quản gia Phúc Thuận nói chuyện, Diệp Duy càng thêm xác định phỏng đoán của mình. Diệp gia nhất định là đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa khẳng định không phải là chuyện nhỏ, nếu không phụ thân hắn cũng sẽ không phải năm, ba ngày cũng chưa về nhà, hộ vệ canh cổng cũng sẽ không chỉ có bốn người như vậy, Thanh Tấn Độc Giác xe của ông nội cũng sẽ không cần phải mang bán đi.
"Ôi! cái thằng nhóc này, quan tâm tò mò làm cái gì, con cứ ở Nam Tinh học viện tu luyện cho tốt là được rồi" Kiều Uyển trong giọng nói mang theo một tia trách cứ, ánh mắt lại thoáng có chút bối rối.
"Mẹ, con đã lớn rồi, con cũng là con cháu của Diệp gia, Chuyện của Diệp gia chính là chuyện của con!" thanh âm Diệp Duy trầm thấp, nhìn vào đôi mắt mẫu thân, ngữ khí có chút ngưng trọng mà nói.
"Ài, Duy nhi của ta đã lớn rồi a!" Mẫu thân đi đến trước người Diệp Duy, sờ sờ lên đầu Diệp Duy, khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng u oán nói. Trong lòng có chút trần trừ, có một số việc không biết có nên nói với Diệp Duy hay không đây?
"Biết rõ Đỗ gia không?" Mẫu thân thở dài.
"Đỗ gia? Một trong ba đại thế gia ở Thanh Nguyệt thành? Công việc làm ăn của Gia tộc chúng ta lại bị Đỗ gia chèn ép rồi hả?" Diệp Duy nhíu mày.
"Ừ!" Mẫu thân nhẹ gật đầu.
"Thần Quyển, Đạo Khí, tửu lâu, vải vóc, mã trận, từng cái công việc làm ăn tất cả đều bị chèn ép, đặc biệt là việc buôn bán Thần Quyển, bảy phần mười thu nhập của gia tộc chúng ta đều đến từ việc buôn bán Thần Quyển, Đỗ gia không biết từ đâu mời tới một vị đệ tử cấp cao nhất của Thần Văn đại sư, Thần Quyển bọn hắn buôn bán, đều là do người kia tự mình viết ra, mà Thần Quyển của Diệp gia chúng ta, đều là do một vị đệ tử bình thường của Thần Văn sư liên minh viết mà thôi, hơn nữa giá cả Thần Quyển mà bọn họ bán ra so với chúng ta còn thấp hơn ba thành, việc này làm cho Thần Quyển của chúng ta cơ hồ đều không thể bán được. . ." Mẫu thân của Diệp Duy vẻ mặt mặt u sầu nói.
"Không bán được vậy nên chúng ta chỉ có thể hạ giá, Đỗ gia lại là một trong tam đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, tiềm lực bọn hắn thâm sâu, chịu đựng được rất tốt, nhưng Diệp gia chúng ta không chịu được"
"Đau khổ, cật lực chèo chống hai tháng rồi, Diệp gia chúng ta giống như đèn đã cạn dầu, Phương tiện đi lại của Ông nội của ngươi Thanh Tấn Độc Giác thú xa đều phải bán đi. . . Gia tộc bây giờ đã lâm vào nguy cơ cực lớn"
"Tiểu Duy, sự tình của gia tộc đã có ông nội của con, thúc thúc của con, bá bá, còn có cha của con chống đỡ rồi, con cứ an tâm ở Nam Tinh học viện tu luyện, chỉ đến khi nào trở thành cường giả giống như đường ca Diệp Trọng của con, lúc đó mới có thể giúp đỡ gia tộc được"
"Hiện tại con không cần phải suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, tiền học phí, tiền sinh hoạt con cũng không cần lo lắng, cho dù là tình huống xấu nhất sảy ra, Diệp gia chúng ta mà suy sụp, mẹ của con cũng còn không ít của hồi môn, có thể xoay sở lo được đầy đủ đến khi con tốt nghiệp"
Mẫu thân vỗ vỗ bả vai Diệp Duy trấn an mà nói, hiển nhiên bà đã chuẩn bị tốt cho phương án xấu nhất có thể sảy ra.
"Đỗ gia vì cái gì đột nhiên muốn lấn át Diệp gia chúng ta? Diệp gia chúng ta còn chưa có tư cách đắc tội với Đỗ gia a?"
Diệp Duy ngược lại là không có để ý đến học phí của mình, về chuyện tiền sinh hoạt, mình đã thể hiện ra thiên phú có thể trở thành Thần Văn đại sư ở trước mặt Lâm Tử Nghiên tiểu thư, chỉ cần đợi Phó viện trưởng trở về, tin tưởng rằng Nam Tinh học viện nhất định sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng mình, căn bản không cần vì học phí, tiền sinh hoạt những chuyện nhỏ nhặt này mà phải lo lắng.
Quan trọng là chuyện của gia tộc, nếu như gia tộc thật sự suy sụp, ông nội phảo làm thế nào? Đại bá bọn họ phải làm thế nào? Phụ thân phải làm thế nào? tất cả Diệp gia lớn bé hơn ba trăm miệng ăn phải làm thế nào?
Diệp Duy cảm giác được gánh nặng đang đè trên vai của mình, mình là con cháu của Diệp gia, cái gánh nặng này, nhất định phải gánh vác.
Mặc dù tu vi của mình mới chỉ là cảnh giới nhị tinh Học đồ, mặc dù chính mình so ra còn xa mới bằng đường ca Diệp Trọng, nhưng đã có trong đầu những tri thức về Thần Văn kia, cùng với sự nhạy cảm của Linh Hồn lực, có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện.
Thậm chí giúp đỡ Diệp gia vượt qua cửa ải khó cũng không phải là chuyện không thể, chẳng qua Diệp Duy có chút không rõ ràng cho lắm chính là, thân là một trong ba đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, Đỗ gia tại sao lại đột nhiên muốn trấn áp Diệp gia? Diệp gia tuy rằng cũng xem như là hào phú nhà giàu đi, nhưng cùng với Đỗ gia căn bản là không phải cùng một đẳng cấp tồn tại, theo đạo lý mà nói, Diệp gia căn bản là không có cơ hội, cũng không có tư cách để mà đắc tội với Đỗ gia.
"Chúng ta Diệp gia đương nhiên không có tư cách để đắc tội với Đỗ gia, Đỗ gia bọn họ coi trọng mảnh đất tổ Bắc Sơn Vịnh của Diệp gia chúng ta, muốn mua đất Tổ của chúng ta, Tiểu Duy, ngươi nên biết, Đất tổ Bắc Sơn Vịnh là Diệp gia chúng ta đời đời lưu truyền xuống đấy, ông nội của ngươi như thế nào mà chịu đem bán được?"
"Cũng bởi vì ông nội của ngươi không muốn bán mảnh đất kia, Đỗ gia liền bắt đầu chèn ép chúng ta, ngay từ đầu chẳng qua chỉ nhằm vào tửu lâu, mã trận, những thứ sản nghiệp này bị chèn ép rồi cũng không sao cả, hai tháng trước lại đột nhiên bắt đầu chèn ép việc kinh doanh Thần Quyển, việc kinh doanh Thần Quyển chính là mạch máu của Diệp gia chúng ta a!" Mẫu thân vẻ mặt oán giận nói.
"Đây là cái đạo lý gì"
Diệp Duy cũng nổi giận, ngươi muốn mua, ta liền phải bán sao? Đây cũng quá là khi dễ người a. Nếu là những vật khác như thế cũng chấp nhận được, nhưng mảnh đất Bắc Sơn Vịnh kia, là đất tổ của Diệp gia, mồ mả cha ông đều chôn ở đây, đừng nói ông nội không muốn bán, từ trên xuống dưới Diệp gia hơn ba trăm miệng ăn, ai nguyện ý bán?
"Thôi những chuyện này không nên suy nghĩ nhiều, Diệp gia chúng ta còn có việc vui, tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh của con tu vi đột phá đến cảnh giới thất tinh Võ giả, đêm nay thiết gia tiệc, chúng ta chúc mừng một chút" Mẫu thân trên mặt lộ ra dáng tươi cười.
"Tiểu cô cô thật là lợi hại!"
Diệp Duy trên mặt cũng lộ ra nụ cười hưng phấn, cùng cảnh giới Học Đồ giống nhau, đối với cường giả cảnh giới võ giả mà nói, cảnh giới ngũ tinh Võ giả, thất tinh Võ giả đều là một cửa ải quan trọng, sau khi đột phá được thực lực sẽ tăng cường lên rất nhiều.
Như cảnh giới Học Đồ, sau khi đột phá đến thất tinh, liền có thể thi triển thần thông rồi, mà cảnh giới Võ giả đột phá đến thất tinh, Nguyên khí chấn động ở bên ngoài thân thể có thể hình thành Nguyên khí khinh vũ ( Giống kiểu khinh công ), lại làm cho phòng ngự cùng lực lượng đều tăng cường rất nhiều, hơn nữa có thể mượn nhờ Nguyên khí khinh vũ trong thời gian ngắn ngủi mà bay lên giữa không trung, tốc độ tăng cường gấp mấy lần.
Bởi vậy coi như là năm vị cảnh giới lục tinh Võ giả cũng không phải là đối thủ của một vị cảnh giới thất tinh Võ.
Tiểu cô cô của Diệp Duy tên là Diệp Tinh Tinh, năm nay hai mươi lăm tuổi, là người có thiên phú mạnh nhất Diệp gia, so với đường ca Diệp Trọng còn lợi hại hơn một chút, năm nay hai mươi lăm tuổi cũng đã là thất tinh Võ giả, tuyệt đối có hi vọng bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên.
Cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên chính là trụ cột của gia tộc, hôm nay Diệp gia cũng chỉ có hai vị cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên, một người là ông nội Diệp Chính Thanh cường giả cấp bậc tam tinh Ngưng Nguyên, một người là Đại bá Diệp Hải cường giả cấp bậc nhất tinh Ngưng Nguyên.
Ở Diệp gia, người hiểu rõ Diệp Duy nhất, ngoại trừ cha mẹ chính là tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh cùng đường ca Diệp Trọng rồi, tiểu cô cô đột phá, Diệp Duy tự nhiên cao hứng phi thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook