Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ
-
Chương 2: Gặp nạn
Tháng hai năm 2200, mọi người đang vui vẻ hưởng thụ thời tiết mùa xuân ấm áp
thì một tin tức chấn động được lan truyền: Người ở hành tinh mang số
hiệu XXX910 đã gửi thư khiêu chiến Trái Đất và bọn chúng đang trên đường đến đây. Điều đáng sợ là trên đường chúng hành quân, hầu hết các hành
tinh đều bị xâm lược hoàn toàn.
Ngay lập tức, một đạo lệnh khẩn được ban bố trên khắp thế giới của Tổng bộ Liên minh Trái Đất rằng tất cả mọi người không nên hoảng loạn, tuân theo những chỉ dẫn của đội ngũ cảnh sát và bình loạn.
Tức khắc, cả thế giới đã diễn ra một cuộc di dân lớn nhất từ trước đến nay. Những người bình thường phụ nữ, trẻ em và cả người già lui về vùng an toàn. Ai cũng phải có vũ khí để tự vệ. Còn bộ phận chỉ huy, quân đội, vũ khí, và cả những nhà khoa học được tập hợp tiến hành thảo luận, phân tích tình huống hiện tại.
XXX910 là hành tinh mà con người vừa phát hiện có sự đáp trả tín hiệu liên lạc vào 20 năm trước. Nhưng không ngờ, nền văn minh ở đó lại tiên tiến đến mức cả gan khiêu chiến với một hành tinh già cội như Trái Đất.
Theo quá trình theo dõi cho thấy, đội quân của chúng có khoảng gần 50000 tàu vũ trụ với tốc độ trung bình khoảng 786 triệu km/giờ. Khoảng một tháng nữa sẽ tiếp cận Trái Đất. Đây quả thật không phải tin tốt lành gì.
Với trình độ vũ khí quân sự hiện tại của con người là hoàn toàn có khả năng tiếp nhận sự khiêu chiến của bọn chúng. Song, không thể quá khinh thường vì trong chuyện này hình như có vấn đề. Thử hỏi, loài người lúc nào cũng mỏi mòn tìm kiếm sự sống trong vũ trụ này. Thế nhưng, đến năm 2180 hành tinh XXX910 mới hồi đáp Vậy thử hỏi trong vòng hơn 20 năm làm sao có thể một nền văn minh sơ khai tiến nhập khoa học vũ trụ giao tiếp lên một đẳng cấp khác để đi chinh phạt hành tinh khác được.
Có thể kết luận là họ dường như cũng đã phát hiện loài người và cố tình“thả” tín hiệu hồi đáp để đánh lừa chúng ta. Và ngay từ đầu,kế hoạch chinh phạt này đã được tiến hành. Nếu thế thì trình độ khoa học kĩ thuật của họ chắc chắn cũng không thể thua kém chúng ta là bao.
Điều này thật tồi tệ. Như vậy, một trận ác chiến sẽ diễn ra không nghi ngờ gì cả. Và chúng ta phải chuẩn bị cấp tốc trong vòng 1 tháng để nghênh chiến, tuyệt không để thua cuộc.
--- --------Ta là bọn xâm lược đáng thương---- -------
”Kẽo kẹt “ tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân vào nhà.
”Anh về rồi đây em yêu” Todd vừa cười vừa đi về phía phòng bếp theo thói quen “Em đang nấu gì thế” Ngửi mùi thơm bay ra từ gian bếp, Todd không khỏi tò mò không biết vợ yêu sẽ nấu món gì để tiếp đón chồng đây.
”Chưa thấy mặt mà đã nghe tiếng rồi, anh không sợ làm con giật mình sao?” Cô vợ nhỏ Vân Uyển khẽ thở dài nhưng thanh âm lại nồng đậm sự trìu mến.
-” A... Con của chúng ta rất hiểu chuyện, làm sao có thể làm khó anh được “ Nói rồi ôm chầm lấy Uyển Uyển từ đằng sau mà không quên xoa xoa bụng nhỏ. “ Cục cưng sẽ không làm khó papa đâu phải không nào? “ Thật đắc ý nhướng mày trêu chọc vợ yêu vài cái. Thật không có tiền đồ mà.
-” Anh đấy, ngày càng hư hỏng, chỉ biết lợi dụng ăn đậu hủ của người khác, sao này kẻo lại dạy hư con bé đấy “ Uyển Uyển híp mắt nguy hiểm nhìn chòng chọc vào gương mặt đang tựa trên vai cô. Tên hỗn đãn này cần phải dạy dỗ lại mới được a.
”Em cứ nói thế, có biết rằng anh..... Rất vui không hả. Em khen anh thế này thật đúng là biết thưởng thức đó “ Và rồi “Chụt, chụt, chụt” ba tiếng hôn vang lên mồn một là chứng cứ “ tố giác “ hành vi của một kẻ vừa trộm hương của vợ yêu.
Gương mặt Uyển Uyển mấy chốc trở nên tươi tắn cùng những mảng hồng hồng thẹn thùng. Tuy không thích Todd cứ ăn đậu hủ của mình mọi lúc nhưng hôn thì... ngược lại. Chắc hẳn, nếu ai biết lạnh nhạt hời hợt Vân Uyển thánh thủ Đông y lại có sở thích “được hôn “ thế này thì chắc họ sẽ cười rớt răng luôn chứ chẳng chơi nga.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cô vợ nhỏ đã thu lại biểu cảm ngại ngùng kia mà thay vào là sắc mặt nghiêm trọng.
”Họ có yêu cầu gì nữa không?” Uyển Uyển biết bây giờ không phải thời điểm chú tâm vào việc đùa giỡn kia, trước mắt vấn đề hơn hết vẫn là thuốc cung cấp cho quân đội. Cô và Todd đều đóng vai trò quan trọng trong khâu chuẩn bị này, nên trách nhiệm rất nặng nề. Vì cô có thai nên được nghỉ vài ngày còn Todd thì phải làm việc đến tận nửa đêm mới về nhà được. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, nếu cứ tiếp tục tình trạng làm việc này e là tất cả mọi người trong đội của cô sẽ kiệt sức mất.
Todd thoáng giật mình, sau lại bình thản đáp:“Yêu cầu thì không, họ chỉ nhắc nhở chúng ta phải đảm bảo tốc độ và đúng số lượng đưa ra. Bên Hiệp hội Hiệp trợ sẽ phụ trách việc vận chuyển thuốc đã thành phẩm và các loại thảo dược. Khi khai chiến, chúng ta phải thường trực ở hầm ngầm để hỗ trợ. Anh không sao, vẫn còn khỏe chán. Anh chỉ lo cho em và con thôi. Chưa gì mà đã chịu khổ như thế rồi.”
Chuyện này bọn họ đều đã dự đoán trước. Uyển Uyển mới mang thai được hai tháng, rất dễ bị tác động gây nguy hiểm cho đứa bé. Nhưng với trách nhiệm trên vai, bọn họ cũng phải đành chấp nhận và càng cẩn trọng bảo vệ tiểu cục cưng của mình a.
Bỗng một mùi khét truyền đến “đánh thức “ hai người mải mê nói chuyện mà quên đi việc đang làm dở dang. Vốn Uyển Uyển không cần phải tự tay xuống bếp thế này, cũng bởi nghĩ cho người chồng đã gầy gò đến trơ xương của mình mà dành thời gian hảo hảo tẩm bổ cho nhân gia.
”Trời ạ, món cá của em..........đi tong rồi.” Tiếng thét chói tai từ trong ngôi nhà vang lên bất chợt làm lũ chim đậu trên những nhánh cây hoảng loạn bay mất. Thiên a, có cần đột kích bất ngờ vậy không, thật là bất hạnh mà.Tiếng lòng của mỗ chim nào đó oán hận chủ nhân của tiếng sư tử hống khủng bố kia. Thế là vô tình Uyển Uyển nhà ta bị một lũ chim ghi thù.
--- -------Ta là đường phân cách đáng yêu---- -------
Một tháng sau, bọn xâm lược rốt cuộc cũng xuất hiện. Tất cả mọi khâu đã được chuẩn bị kĩ càng, sẵn sàng chiến đấu.
Một bộ phận chúng đóng quân ở Thái Bình Dương và vùng Nam Cực, còn lại thì đóng quân ở sao Hỏa chờ tiếp viện.
Trận chiến thảm khốc bắt đầu!
Ngày 4/3/2200, Trái Đất thắng liên tiếp 3 trụ điểm quân địch.
Bọn chúng bỗng đình chỉ chiến đấu, tất cả trong tư thế phòng thủ bất thường.
Ngày 14/3/2200, quân địch bỗng sử dung một vũ khí đáng sợ, chỉ cần trúng một kích là sẽ bị hoảng loạn, đầu hàng chúng. Và nó còn có thể lây lan.
Ngày 17/3/2200, Trái Đất thua liên tiếp 5 trận. Tình hình ngày càng tiêu cực. Yêu cầu phải có biện pháp khắc chế loại virut trong vũ khí kia của chúng. Đội nghiên cứu cùng quân y lúc này cực kì bận rộn.
Todd và Uyển Uyển thay phiên điều hành đội ngũ làm việc và nghiên cứu ngày đêm nhưng cũng chỉ thu được một chút kết quả.
Ngày 27/3/2200, trong phòng quân y. “Reng reng” chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian tịnh dưỡng yên lặng của các chiến sĩ. “Cô Vân Uyển bị trúng virut đó rồi, anh mau đến trại quân y bên đây đi“. Âm thanh vội vã của người bạn Lucas như tiếng sét đánh ngang đầu Todd. Ngay lập tức, anh phóng lên chiếc máy bay mini lao như điên đến trại quân y số 9. Chưa bao giờ kể từ khi sinh ra, anh hoảng loạn như lúc này.
Em và con nhất định phải đợi anh, phải đợi anh đến, tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, tuyệt đối không được!!! Điên cuồng, kinh hoảng. Đây đâu còn là Tiến sĩ Tây y Todd lừng danh ổn trọng nho nhã nữa.
Ngay lập tức, một đạo lệnh khẩn được ban bố trên khắp thế giới của Tổng bộ Liên minh Trái Đất rằng tất cả mọi người không nên hoảng loạn, tuân theo những chỉ dẫn của đội ngũ cảnh sát và bình loạn.
Tức khắc, cả thế giới đã diễn ra một cuộc di dân lớn nhất từ trước đến nay. Những người bình thường phụ nữ, trẻ em và cả người già lui về vùng an toàn. Ai cũng phải có vũ khí để tự vệ. Còn bộ phận chỉ huy, quân đội, vũ khí, và cả những nhà khoa học được tập hợp tiến hành thảo luận, phân tích tình huống hiện tại.
XXX910 là hành tinh mà con người vừa phát hiện có sự đáp trả tín hiệu liên lạc vào 20 năm trước. Nhưng không ngờ, nền văn minh ở đó lại tiên tiến đến mức cả gan khiêu chiến với một hành tinh già cội như Trái Đất.
Theo quá trình theo dõi cho thấy, đội quân của chúng có khoảng gần 50000 tàu vũ trụ với tốc độ trung bình khoảng 786 triệu km/giờ. Khoảng một tháng nữa sẽ tiếp cận Trái Đất. Đây quả thật không phải tin tốt lành gì.
Với trình độ vũ khí quân sự hiện tại của con người là hoàn toàn có khả năng tiếp nhận sự khiêu chiến của bọn chúng. Song, không thể quá khinh thường vì trong chuyện này hình như có vấn đề. Thử hỏi, loài người lúc nào cũng mỏi mòn tìm kiếm sự sống trong vũ trụ này. Thế nhưng, đến năm 2180 hành tinh XXX910 mới hồi đáp Vậy thử hỏi trong vòng hơn 20 năm làm sao có thể một nền văn minh sơ khai tiến nhập khoa học vũ trụ giao tiếp lên một đẳng cấp khác để đi chinh phạt hành tinh khác được.
Có thể kết luận là họ dường như cũng đã phát hiện loài người và cố tình“thả” tín hiệu hồi đáp để đánh lừa chúng ta. Và ngay từ đầu,kế hoạch chinh phạt này đã được tiến hành. Nếu thế thì trình độ khoa học kĩ thuật của họ chắc chắn cũng không thể thua kém chúng ta là bao.
Điều này thật tồi tệ. Như vậy, một trận ác chiến sẽ diễn ra không nghi ngờ gì cả. Và chúng ta phải chuẩn bị cấp tốc trong vòng 1 tháng để nghênh chiến, tuyệt không để thua cuộc.
--- --------Ta là bọn xâm lược đáng thương---- -------
”Kẽo kẹt “ tiếng mở cửa cùng với tiếng bước chân vào nhà.
”Anh về rồi đây em yêu” Todd vừa cười vừa đi về phía phòng bếp theo thói quen “Em đang nấu gì thế” Ngửi mùi thơm bay ra từ gian bếp, Todd không khỏi tò mò không biết vợ yêu sẽ nấu món gì để tiếp đón chồng đây.
”Chưa thấy mặt mà đã nghe tiếng rồi, anh không sợ làm con giật mình sao?” Cô vợ nhỏ Vân Uyển khẽ thở dài nhưng thanh âm lại nồng đậm sự trìu mến.
-” A... Con của chúng ta rất hiểu chuyện, làm sao có thể làm khó anh được “ Nói rồi ôm chầm lấy Uyển Uyển từ đằng sau mà không quên xoa xoa bụng nhỏ. “ Cục cưng sẽ không làm khó papa đâu phải không nào? “ Thật đắc ý nhướng mày trêu chọc vợ yêu vài cái. Thật không có tiền đồ mà.
-” Anh đấy, ngày càng hư hỏng, chỉ biết lợi dụng ăn đậu hủ của người khác, sao này kẻo lại dạy hư con bé đấy “ Uyển Uyển híp mắt nguy hiểm nhìn chòng chọc vào gương mặt đang tựa trên vai cô. Tên hỗn đãn này cần phải dạy dỗ lại mới được a.
”Em cứ nói thế, có biết rằng anh..... Rất vui không hả. Em khen anh thế này thật đúng là biết thưởng thức đó “ Và rồi “Chụt, chụt, chụt” ba tiếng hôn vang lên mồn một là chứng cứ “ tố giác “ hành vi của một kẻ vừa trộm hương của vợ yêu.
Gương mặt Uyển Uyển mấy chốc trở nên tươi tắn cùng những mảng hồng hồng thẹn thùng. Tuy không thích Todd cứ ăn đậu hủ của mình mọi lúc nhưng hôn thì... ngược lại. Chắc hẳn, nếu ai biết lạnh nhạt hời hợt Vân Uyển thánh thủ Đông y lại có sở thích “được hôn “ thế này thì chắc họ sẽ cười rớt răng luôn chứ chẳng chơi nga.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cô vợ nhỏ đã thu lại biểu cảm ngại ngùng kia mà thay vào là sắc mặt nghiêm trọng.
”Họ có yêu cầu gì nữa không?” Uyển Uyển biết bây giờ không phải thời điểm chú tâm vào việc đùa giỡn kia, trước mắt vấn đề hơn hết vẫn là thuốc cung cấp cho quân đội. Cô và Todd đều đóng vai trò quan trọng trong khâu chuẩn bị này, nên trách nhiệm rất nặng nề. Vì cô có thai nên được nghỉ vài ngày còn Todd thì phải làm việc đến tận nửa đêm mới về nhà được. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, nếu cứ tiếp tục tình trạng làm việc này e là tất cả mọi người trong đội của cô sẽ kiệt sức mất.
Todd thoáng giật mình, sau lại bình thản đáp:“Yêu cầu thì không, họ chỉ nhắc nhở chúng ta phải đảm bảo tốc độ và đúng số lượng đưa ra. Bên Hiệp hội Hiệp trợ sẽ phụ trách việc vận chuyển thuốc đã thành phẩm và các loại thảo dược. Khi khai chiến, chúng ta phải thường trực ở hầm ngầm để hỗ trợ. Anh không sao, vẫn còn khỏe chán. Anh chỉ lo cho em và con thôi. Chưa gì mà đã chịu khổ như thế rồi.”
Chuyện này bọn họ đều đã dự đoán trước. Uyển Uyển mới mang thai được hai tháng, rất dễ bị tác động gây nguy hiểm cho đứa bé. Nhưng với trách nhiệm trên vai, bọn họ cũng phải đành chấp nhận và càng cẩn trọng bảo vệ tiểu cục cưng của mình a.
Bỗng một mùi khét truyền đến “đánh thức “ hai người mải mê nói chuyện mà quên đi việc đang làm dở dang. Vốn Uyển Uyển không cần phải tự tay xuống bếp thế này, cũng bởi nghĩ cho người chồng đã gầy gò đến trơ xương của mình mà dành thời gian hảo hảo tẩm bổ cho nhân gia.
”Trời ạ, món cá của em..........đi tong rồi.” Tiếng thét chói tai từ trong ngôi nhà vang lên bất chợt làm lũ chim đậu trên những nhánh cây hoảng loạn bay mất. Thiên a, có cần đột kích bất ngờ vậy không, thật là bất hạnh mà.Tiếng lòng của mỗ chim nào đó oán hận chủ nhân của tiếng sư tử hống khủng bố kia. Thế là vô tình Uyển Uyển nhà ta bị một lũ chim ghi thù.
--- -------Ta là đường phân cách đáng yêu---- -------
Một tháng sau, bọn xâm lược rốt cuộc cũng xuất hiện. Tất cả mọi khâu đã được chuẩn bị kĩ càng, sẵn sàng chiến đấu.
Một bộ phận chúng đóng quân ở Thái Bình Dương và vùng Nam Cực, còn lại thì đóng quân ở sao Hỏa chờ tiếp viện.
Trận chiến thảm khốc bắt đầu!
Ngày 4/3/2200, Trái Đất thắng liên tiếp 3 trụ điểm quân địch.
Bọn chúng bỗng đình chỉ chiến đấu, tất cả trong tư thế phòng thủ bất thường.
Ngày 14/3/2200, quân địch bỗng sử dung một vũ khí đáng sợ, chỉ cần trúng một kích là sẽ bị hoảng loạn, đầu hàng chúng. Và nó còn có thể lây lan.
Ngày 17/3/2200, Trái Đất thua liên tiếp 5 trận. Tình hình ngày càng tiêu cực. Yêu cầu phải có biện pháp khắc chế loại virut trong vũ khí kia của chúng. Đội nghiên cứu cùng quân y lúc này cực kì bận rộn.
Todd và Uyển Uyển thay phiên điều hành đội ngũ làm việc và nghiên cứu ngày đêm nhưng cũng chỉ thu được một chút kết quả.
Ngày 27/3/2200, trong phòng quân y. “Reng reng” chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian tịnh dưỡng yên lặng của các chiến sĩ. “Cô Vân Uyển bị trúng virut đó rồi, anh mau đến trại quân y bên đây đi“. Âm thanh vội vã của người bạn Lucas như tiếng sét đánh ngang đầu Todd. Ngay lập tức, anh phóng lên chiếc máy bay mini lao như điên đến trại quân y số 9. Chưa bao giờ kể từ khi sinh ra, anh hoảng loạn như lúc này.
Em và con nhất định phải đợi anh, phải đợi anh đến, tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, tuyệt đối không được!!! Điên cuồng, kinh hoảng. Đây đâu còn là Tiến sĩ Tây y Todd lừng danh ổn trọng nho nhã nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook