Thần Tượng Trong Trái Tim Tôi - TFBoys
-
Chương 7: Gặp mặt thần tượng, là thật, không phải mơ
Sau khi đưa Nam Nam về nhà, ăn cơm xong, chúc Nguyễn baba và Nguyễn mama ngủ ngon xong là nó lên phòng luôn. Mở cuốn nhật kí ra có bìa là hình của TFBOYS, nó ghi lại tất cả những trải qua một ngày ở đất Bắc Kinh này
"Ngày... tháng... năm...
-Khi đến đây, mọi vật vẫn thế, chẳng có gì thay đổi cả, vẫn y nguyên như ngày nào, Bắc Kinh, mong được một ngày gặp được Dịch Dương Thiên Tỉ ở chốn này
-Đặt chân đến đất Bắc Kinh - không người quen, không bạn bè thân thiết mà cuộc đời mình như đang ở thiên đường mà rơi đùng một phát xuống địa ngục vậy, thật tối tăm và lạnh lẽo biết chừng nào, ôi chao, nhớ nơi mình đã có bao nhiêu là kỉ niệm đẹp, ôi ôi nhớ quá. Nhớ Bảo Kim quá, Kim ơi, giờ này bà đang làm gì vậy, bà có nhớ tui không???
-Chỉ còn vài ngày ngày nữa thôi là mình sẽ phải đi học rồi, ba đã đang kí cho mình học ở trường Royal thì phải, nghe nói trường này là một trường danh tiếng, có bề dày lịch sử lâu đời và muốn vào được trường này phải học lực siêu thông mình và gia đình danh giá. Haizzzzzzzzzzzzz, cứ nói đến học là chán ngán mãi tận cổ luôn rồi, lúc nào cũng học học học
-À còn, hôm nay mình còn gặp một cậu bé rất đáng yêu tên là Tiểu Nam Nam, rất đáng yêu, dễ thương mà còn lễ phép nữa cơ chứ, sao cái tên giống tên em của Thiên Tỉ quá. Cậu bè ấy là hàng xóm nhà mình, hôm nào phải qua chơi mới được"
Viết đến đây, nó hết văn chương để viết rồi, gấp quyển nhật kí lại, nó đi ngủ. Khổ nó, đã nhắm mắt mãi rồi mà không tài nào ngủ được, một phần là do lạ giường nên nó khó ngủ, nó ngồi dậy, bật đèn ngủ lên ngồi gấp hạc giấy. Tiêu chuẩn gấp hạc giấy của nó là "1000 con hạc giấy - cho một điều ước" nhưng gấp mãi mà mới hơn được đúng 129 con hạc giấy. Nó cứ ngồi gấp như thế, đến 2 giờ sáng thì nó không bị cơn buồn ngủ khống chể, nó liền dẹp mấy con hạc qua một bên và đi ngủ. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao rồi nó mới chịu dậy. Làm VSCN xong, nó chọn một chiếc váy màu trắng tinh, ngắn trên đầu gối, ở ngang eo là một chiếc nơ bản to màu đen, tóc để xõa, trông như một nàng công chúa. Trông nó bây giờ thật giản dị, nhẹ nhàng chứ không phải là một Nguyễn Hoàng Thiên Nhi năng động như mọi khi nữa. Ngắm mình trước gương, xoay người vài vòng xong nó đi xuống nhà. Nguyễn baba đã đến công ti để tập trung giải quyết công việc, chỉ còn Nguyễn mama ở nhà. Nó đi xuống dưới nhà thì thấy Nguyễn mama đang ngồi đọc báo, thì nó chạy đến bên Nguyễn mama
-Mẹ ơi, chúc mẹ buổi sáng vui vẻ - Nó
-Ừ, mẹ chào con gái, tối qua ngủ ngon không con gái, hôm nay có muốn đi chơi ở đâu không con - Nguyễn mama mở nụ cười tươi đáp
-Dạ có, hôm nay con muốn đi ngắm thành phố - Nó
-Vậy con vào ăn sáng đi rồi hãy đi - Nguyễn mama
-Dạ - Dạ
Nó vào đi ăn sáng, nó nhét miếng bánh sanwich vào miệng, uống một ngụm sữa rồi nó đi ra chào Nguyễn mama
-Con đi nha mẹ - Nó
-Ừ đi chơi vui vẻ nhé con gái - Nguyễn mama
Nói xong nó xỏ vào chân đôi giày cao gót rồi ù té chạy luôn, vừa ra đến cổng nó thoáng thấy ở biệt thự kế bên cũng có người đang đi ra. Nó vội đứng nép sát vào cổng nhà nó, ló đầu ra thế rồi hai con mắt nó liếc liếc. Có một người con trai đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng xăn tay, một quần jeans đen và một đôi giày màu trắng. Bộ đồ này... chiếc áo này... đôi giày này... và gần hơn nữa là khuôn mặt này, là Dịch Dương Thiên Tỉ, không lẽ nào... - Nó khẽ thì thầm
-Là... là... Dịch Dương Thiên Tỉ sao, sao cậu ta lại ở đây, không lẽ đây là nhà cậu ấy, và cậu bé tên là Nam Nam hôm qua mình gặp là em của Thiên Tỉ sao, trời ơi không thể tin nối - Nó nói một mình, người ngoài đi qua nhìn vào cứ tưởng nó bị có vấn đề về não
Nó nghĩ mình hoa mắt, lấy tay dụi đỏ cả mắt thì đứng trước mặt nó vẫn là người mà nó đã thần tượng ba năm nay, lúc nào cũng nhớ, cũng mơ về anh, rồi nó lại nghĩ là mình đang mơ, liền lấy tay nhéo má của mình
Chợt
-Á á á á á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Nó hét lên
Sau khi lấy tay nhéo má mình, vì nhéo mạnh mà má nó đỏ như cà chua, nó vì đau mà hét lên, may mà anh không nghe thấy. Rồi nó nhìn thấy anh đang vẫy tay cho một chiếc xe taxi dừng lại và anh bước lên đó, chạy về phía tây, hình như là về phía ngoại ô thành phố. Nó cũng vẫy tay cho một chiếc taxi dừng lại rồi leo lên.
-Chị muốn đi đâu ạ - Tài xế hỏi nó
-Anh làm ơn đuổi theo chiếc xe phía trước dùm tôi - Nó
Tài xế làm theo ý nó, đuổi theo chiếc xe của anh đến gần một tiếng rồi mà xe của anh chưa dừng lại, nó đang thẫn thờ, thì bỗng nhiên tài xế thắng xe lại gấp làm cho nó ngả người về phía trước và đập trán phải hàng ghế. Trán nổi một cục u lên, nó nổi cáu
-Tại sao đang đi mà lại dừng lại - Nó
-Chị ơi, chiếc xe phía trước dừng lại rồi ạ - Tài xế
-Vậy à, vậy tôi xuống, hết bao tiền tôi trả - Nó lấy tiền từ ví ra trả cho tài xế, đúng là tiểu thư có khác, trong ví, đồng tiền có giá trị nhất lá 500.000 đồng và nhỏ nhất cũng là 500.000 đồng
-Của chị hết ba trăm ngàn ạ - Tài xế
Sau khi thanh toán cho tài xế xong, nó đi xuống, vội nấp vào ngôi nhà phía bên kia đương, nó thấy anh đang đi vào một tiệm hoa nhỏ ở bên đường. Hình như là anh đi mua hoa. Lát sau anh bước ra, trên tay cầm một bó hoa hồng tím, đi sâu về phía ngoại ô chừng bốn trăm mét gì đó, nó đi theo anh, cứ như ăn trộm vậy và cuối cùng anh dừng lại ở một ngọn đồi. Anh đi lên ngọn đồi đó, dừng lại trước một ngôi mộ, nó theo anh khi thấy anh dừng thì nó vội nấp vào cái cây cổ thụ ở gần đó. Nhìn ra, anh đang đặt bó hoa xuống ngôi mộ v à cúi xuống nhặt bỏ đi những chiếc lá còn xót lại trên đó. Nó phải căng mắt ra mới nhìn thấy dòng chữ khắc trên ngôi mộ: Lục Gia Tuệ, hưởng dương 15 tuổi
Nó nghĩ: "Sao cô gái đó mất sớm vậy ta, mà Gia Tuệ là ai?"
Rồi nó chợt nhìn lên tấm ảnh của cô gái đó, rất xinh, đang mở một nụ cười như thiên sứ. Nó thấy anh đang đưa tay lên tấm ảnh phủi những hạt bụi còn vương lại. Rồi anh như đang nói chuyện với cô gái trong bức ảnh kia vậy
-Gia Tuệ à, em có nhớ anh không, anh lại đến thăm em đây, anh xin lỗi em nhé, dạo này anh bận nhiều công việc quá mà quên đến thăm em rồi, em có khỏe không hả Tuệ Tuệ, hôm nay anh hứa sẽ ở lại thật lâu với em - Anh
Nói rồi, anh dựa đầu vào thành mộ, gục đầu xuống đầu gối và rồi anh ngủ lúc nào không hay
Và rồi giấc mơ anh không muốn nhớ lại ùa về
Khi một cuộc tình phải đến lúc dừng lại
Đã khóc, khóc rất lâu...........
Đôi khi
Khóc...............
Để vơi đi nỗi buồn
Để vơi đi sầu nhớ
Khóc
Để quên đi.....
Mối tình
Nhẹ nhàng
Gọi tên nhau trong đêm
Mà trái tim trong lồng ngực đang rất nhói
Khóc rất nhiều..
Vì
Cảm ơn một người đã mang lại nụ cười
Nhưng...
Khóc
Vì một người đã để lại những vết cắt trong tim
Và...
Mặc dù
Đang ở cách xa người ấy
Khóc thầm trong tim
Nhớ người ấy trong thầm lặng
Và cái quá khứ buồn sẽ chẳng thể nào quên đi được
Lục Gia Tuệ, anh nhớ em, anh nhớ em, nhớ em, rất nhiều...
"Ngày... tháng... năm...
-Khi đến đây, mọi vật vẫn thế, chẳng có gì thay đổi cả, vẫn y nguyên như ngày nào, Bắc Kinh, mong được một ngày gặp được Dịch Dương Thiên Tỉ ở chốn này
-Đặt chân đến đất Bắc Kinh - không người quen, không bạn bè thân thiết mà cuộc đời mình như đang ở thiên đường mà rơi đùng một phát xuống địa ngục vậy, thật tối tăm và lạnh lẽo biết chừng nào, ôi chao, nhớ nơi mình đã có bao nhiêu là kỉ niệm đẹp, ôi ôi nhớ quá. Nhớ Bảo Kim quá, Kim ơi, giờ này bà đang làm gì vậy, bà có nhớ tui không???
-Chỉ còn vài ngày ngày nữa thôi là mình sẽ phải đi học rồi, ba đã đang kí cho mình học ở trường Royal thì phải, nghe nói trường này là một trường danh tiếng, có bề dày lịch sử lâu đời và muốn vào được trường này phải học lực siêu thông mình và gia đình danh giá. Haizzzzzzzzzzzzz, cứ nói đến học là chán ngán mãi tận cổ luôn rồi, lúc nào cũng học học học
-À còn, hôm nay mình còn gặp một cậu bé rất đáng yêu tên là Tiểu Nam Nam, rất đáng yêu, dễ thương mà còn lễ phép nữa cơ chứ, sao cái tên giống tên em của Thiên Tỉ quá. Cậu bè ấy là hàng xóm nhà mình, hôm nào phải qua chơi mới được"
Viết đến đây, nó hết văn chương để viết rồi, gấp quyển nhật kí lại, nó đi ngủ. Khổ nó, đã nhắm mắt mãi rồi mà không tài nào ngủ được, một phần là do lạ giường nên nó khó ngủ, nó ngồi dậy, bật đèn ngủ lên ngồi gấp hạc giấy. Tiêu chuẩn gấp hạc giấy của nó là "1000 con hạc giấy - cho một điều ước" nhưng gấp mãi mà mới hơn được đúng 129 con hạc giấy. Nó cứ ngồi gấp như thế, đến 2 giờ sáng thì nó không bị cơn buồn ngủ khống chể, nó liền dẹp mấy con hạc qua một bên và đi ngủ. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao rồi nó mới chịu dậy. Làm VSCN xong, nó chọn một chiếc váy màu trắng tinh, ngắn trên đầu gối, ở ngang eo là một chiếc nơ bản to màu đen, tóc để xõa, trông như một nàng công chúa. Trông nó bây giờ thật giản dị, nhẹ nhàng chứ không phải là một Nguyễn Hoàng Thiên Nhi năng động như mọi khi nữa. Ngắm mình trước gương, xoay người vài vòng xong nó đi xuống nhà. Nguyễn baba đã đến công ti để tập trung giải quyết công việc, chỉ còn Nguyễn mama ở nhà. Nó đi xuống dưới nhà thì thấy Nguyễn mama đang ngồi đọc báo, thì nó chạy đến bên Nguyễn mama
-Mẹ ơi, chúc mẹ buổi sáng vui vẻ - Nó
-Ừ, mẹ chào con gái, tối qua ngủ ngon không con gái, hôm nay có muốn đi chơi ở đâu không con - Nguyễn mama mở nụ cười tươi đáp
-Dạ có, hôm nay con muốn đi ngắm thành phố - Nó
-Vậy con vào ăn sáng đi rồi hãy đi - Nguyễn mama
-Dạ - Dạ
Nó vào đi ăn sáng, nó nhét miếng bánh sanwich vào miệng, uống một ngụm sữa rồi nó đi ra chào Nguyễn mama
-Con đi nha mẹ - Nó
-Ừ đi chơi vui vẻ nhé con gái - Nguyễn mama
Nói xong nó xỏ vào chân đôi giày cao gót rồi ù té chạy luôn, vừa ra đến cổng nó thoáng thấy ở biệt thự kế bên cũng có người đang đi ra. Nó vội đứng nép sát vào cổng nhà nó, ló đầu ra thế rồi hai con mắt nó liếc liếc. Có một người con trai đi ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng xăn tay, một quần jeans đen và một đôi giày màu trắng. Bộ đồ này... chiếc áo này... đôi giày này... và gần hơn nữa là khuôn mặt này, là Dịch Dương Thiên Tỉ, không lẽ nào... - Nó khẽ thì thầm
-Là... là... Dịch Dương Thiên Tỉ sao, sao cậu ta lại ở đây, không lẽ đây là nhà cậu ấy, và cậu bé tên là Nam Nam hôm qua mình gặp là em của Thiên Tỉ sao, trời ơi không thể tin nối - Nó nói một mình, người ngoài đi qua nhìn vào cứ tưởng nó bị có vấn đề về não
Nó nghĩ mình hoa mắt, lấy tay dụi đỏ cả mắt thì đứng trước mặt nó vẫn là người mà nó đã thần tượng ba năm nay, lúc nào cũng nhớ, cũng mơ về anh, rồi nó lại nghĩ là mình đang mơ, liền lấy tay nhéo má của mình
Chợt
-Á á á á á áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Nó hét lên
Sau khi lấy tay nhéo má mình, vì nhéo mạnh mà má nó đỏ như cà chua, nó vì đau mà hét lên, may mà anh không nghe thấy. Rồi nó nhìn thấy anh đang vẫy tay cho một chiếc xe taxi dừng lại và anh bước lên đó, chạy về phía tây, hình như là về phía ngoại ô thành phố. Nó cũng vẫy tay cho một chiếc taxi dừng lại rồi leo lên.
-Chị muốn đi đâu ạ - Tài xế hỏi nó
-Anh làm ơn đuổi theo chiếc xe phía trước dùm tôi - Nó
Tài xế làm theo ý nó, đuổi theo chiếc xe của anh đến gần một tiếng rồi mà xe của anh chưa dừng lại, nó đang thẫn thờ, thì bỗng nhiên tài xế thắng xe lại gấp làm cho nó ngả người về phía trước và đập trán phải hàng ghế. Trán nổi một cục u lên, nó nổi cáu
-Tại sao đang đi mà lại dừng lại - Nó
-Chị ơi, chiếc xe phía trước dừng lại rồi ạ - Tài xế
-Vậy à, vậy tôi xuống, hết bao tiền tôi trả - Nó lấy tiền từ ví ra trả cho tài xế, đúng là tiểu thư có khác, trong ví, đồng tiền có giá trị nhất lá 500.000 đồng và nhỏ nhất cũng là 500.000 đồng
-Của chị hết ba trăm ngàn ạ - Tài xế
Sau khi thanh toán cho tài xế xong, nó đi xuống, vội nấp vào ngôi nhà phía bên kia đương, nó thấy anh đang đi vào một tiệm hoa nhỏ ở bên đường. Hình như là anh đi mua hoa. Lát sau anh bước ra, trên tay cầm một bó hoa hồng tím, đi sâu về phía ngoại ô chừng bốn trăm mét gì đó, nó đi theo anh, cứ như ăn trộm vậy và cuối cùng anh dừng lại ở một ngọn đồi. Anh đi lên ngọn đồi đó, dừng lại trước một ngôi mộ, nó theo anh khi thấy anh dừng thì nó vội nấp vào cái cây cổ thụ ở gần đó. Nhìn ra, anh đang đặt bó hoa xuống ngôi mộ v à cúi xuống nhặt bỏ đi những chiếc lá còn xót lại trên đó. Nó phải căng mắt ra mới nhìn thấy dòng chữ khắc trên ngôi mộ: Lục Gia Tuệ, hưởng dương 15 tuổi
Nó nghĩ: "Sao cô gái đó mất sớm vậy ta, mà Gia Tuệ là ai?"
Rồi nó chợt nhìn lên tấm ảnh của cô gái đó, rất xinh, đang mở một nụ cười như thiên sứ. Nó thấy anh đang đưa tay lên tấm ảnh phủi những hạt bụi còn vương lại. Rồi anh như đang nói chuyện với cô gái trong bức ảnh kia vậy
-Gia Tuệ à, em có nhớ anh không, anh lại đến thăm em đây, anh xin lỗi em nhé, dạo này anh bận nhiều công việc quá mà quên đến thăm em rồi, em có khỏe không hả Tuệ Tuệ, hôm nay anh hứa sẽ ở lại thật lâu với em - Anh
Nói rồi, anh dựa đầu vào thành mộ, gục đầu xuống đầu gối và rồi anh ngủ lúc nào không hay
Và rồi giấc mơ anh không muốn nhớ lại ùa về
Khi một cuộc tình phải đến lúc dừng lại
Đã khóc, khóc rất lâu...........
Đôi khi
Khóc...............
Để vơi đi nỗi buồn
Để vơi đi sầu nhớ
Khóc
Để quên đi.....
Mối tình
Nhẹ nhàng
Gọi tên nhau trong đêm
Mà trái tim trong lồng ngực đang rất nhói
Khóc rất nhiều..
Vì
Cảm ơn một người đã mang lại nụ cười
Nhưng...
Khóc
Vì một người đã để lại những vết cắt trong tim
Và...
Mặc dù
Đang ở cách xa người ấy
Khóc thầm trong tim
Nhớ người ấy trong thầm lặng
Và cái quá khứ buồn sẽ chẳng thể nào quên đi được
Lục Gia Tuệ, anh nhớ em, anh nhớ em, nhớ em, rất nhiều...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook