Y Anh nhìn người con trai trước mặt, khuôn mặt anh tuấn dáng người cao lớn che đi một nửa mặt trời chói chang làm cô không thể thấy rõ nét mặt của anh hiện tại. Chỉ là đôi mắt đen vẫn luôn theo dõi cô chăm chăm không rời, sâu thẳm khó đoán.

Một phút trước cô nói với anh: “Anh hôn tôi có được không?” liền cùng anh im lặng đứng đây.

Cô biết hiện tại mình rất mất mặt nhưng không còn cách nào khác, bọn người cá cược vẫn núp ở phía sau khuất tầm nhìn nhìn lén bọn họ.

Cô thấy anh cứ im lặng thì cắn môi can đảm hít hết dũng khí vào lồng ngực lặp lại lời nói lúc nãy: “Tôi muốn hôn anh.”

Sầm Kỷ Dương trước sau không phản ứng ánh mắt vẫn không dời khỏi người cô, sau đó rốt cục cũng chịu mở miệng nhưng là...

-Tối qua chui vào phòng xem lại đoạn phim học hết bao lâu?

Cái gì mà học hết bao lâu? Cô không biến thái như vậy.

Được rồi, mặt mũi dù sao cũng không còn, vì tiền ăn một tuần.

Nghĩ đến đây cô càng ngẩng cao đầu hơn dũng cảm nói: “Không quá mười phút.”

-Tệ quá. Tôi chỉ cần ba phút.

Sau đó anh đã cúi người hôn lên cánh môi cô, Y Anh chỉ biết mở to mắt chớp chớp nhìn, mọi thứ như quay cuồng.

Mà nữ sinh núp ở phía sau sớm đã hò hét, vô cùng không cam tâm. Chính là giống như loại cảm giác thần tượng có bạn gái, tệ hại.

Cô không biết lúc đó mình thế nào nhưng là mọi tri thức, cảm xúc cả linh hồn đều bị anh cuốn trôi đi, cảm giác ấm áp dâng trào trong cơ thể, mỗi lần môi chạm môi thì cả người đều như bị điện giật tê dại dẫn đến ngây ngốc.

Đây là một nụ hôn thực sự cho dù có chết trong đó cô cũng cam lòng, là loại cám dỗ ngọt ngào đầy mê hoặc.

Bởi vì đắm chìm trong sự ngọt ngào không thể cưỡng lại được, một mối nguy hiểm vẫn đang rình rập.

Đến lúc anh rời khỏi môi cô, Y Anh sớm đã bị nụ hôn này làm cho ngây ngốc, đây là dụ dỗ, là mê hoặc, cô cam tâm tình nguyện để bị dụ dỗ vào, tình nguyện rơi vào bẫy của anh.

-Học mười phút còn tệ như vậy, xem nhiều phim tình cảm vào.

Anh đặt tay lên đỉnh đầu cô vỗ nhẹ, cô giật mình ngước mắt nhìn anh thấy được dưới ánh nắng mặt trời sự lạnh lùng, kiêu ngạo kia chẳng còn gì ngoại trừ bây giờ cô chỉ thấy một con người đầy dụ hoặc, cám dỗ người khác sa vào lưới.

Khi anh rời đi bước qua người cô vài bước đột nhiên dừng lại quay đầu đi ngược trở lại ghé vào tai cô thì thầm: “Tôi rất thích môi cô.”

Sau đó anh đã quay người đi khỏi.

Y Anh đưa tay ôm ngực hít thở có chút không thông, tim cô vẫn còn đập liên hồi như đánh trống không lấy lại từng nhịp ổn định ban đầu.

Nữ sinh thấy anh đã đi khỏi rốt cục cũng chạy ra vây quanh Y Anh còn là biểu lộ kinh ngạc, không tin và ngưỡng mộ.

-Cậu đã làm thế nào để Kỷ Dương hôn cậu vậy?.

-Phải đó, mau chỉ bọn tôi đi.

Cô làm sao dám nói ra chuyện mất mặt này, chỉ giả vờ ho khan cao giọng nói: “Đó là chuyện của tôi, bây giờ mau mau đưa tiền.”

Nhìn thái độ đắc ý của cô, nữ sinh chỉ bĩu môi đưa bao thư đựng tiền ra: “Thật không cam tâm. Cậu đã uy hiếp cậu ấy đúng không?”

-Phải, mau nói đi để bọn tôi áp dụng.

Y Anh xem tiền đã đủ quơ quơ bao thư nói: “Bí mật. Cảm ơn các cậu rất nhiều.”

Nói xong cô vội vàng rời khỏi còn ở lại chính là tự hại mình, bọn họ lắm lời nhiều chuyện chắc chắn sẽ hỏi tới, cô làm sao ở yên cho bọn họ chấp vấn được.

Đám nữ sinh cũng nhanh chóng đuổi theo hỏi cho bằng được.

Không ai để ý một bóng đen trải dài trên mặt đất.

Y Anh trở về lớp nhưng là không dám đối mặt với Sầm Kỷ Dương chỉ lén đi vào bằng cửa sau.

Thấy anh nằm ngủ trên bàn cô thầm thở phào, tốt nhất anh đừng chú ý đến cô không lại làm cô ngại ngùng.

Sầm Kỷ Dương cũng rất kì lạ, sáng nào cũng ngủ trong lớp đến chiều tối liền trở nên hưng phấn khỏe mạnh hơn bao giờ hết, còn tưởng là anh sống lệch múi giờ nữa.

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, tiết đầu không phải tiết Lý, chắc chắn là vào thông báo.

-Ba em được vào đội bầu chọn tham gia hội học sinh cho đến thứ bảy phải ngoan ngoãn đừng để vi phạm, nhất là Y Anh.

Cô biết ngay sẽ có tên mình chỉ cười qua loa.

-Vẫn như hai năm trước bầu ra một hội trưởng và hai hội phó, ba em chính là học viên ưu tú rất có thể đảm nhiệm hết ba chức vụ này, chỉ là lần này không biết Vân Du hay Sầm Kỷ Dương làm hội trưởng thôi.

Lời thầy Giang nói rất đúng, chỉ quan sát mấy ngày nay cũng thấy người ủng hộ cho anh rất đông, số phiếu chắc chắn không ít.

Y Anh không mong làm hội trưởng, chỉ mong làm được hội phó đã là rất tốt rồi.

-Sáng chủ nhật đúng tám giờ, tất cả các em đều phải vào trường bỏ phiếu, ba em trong đội bầu chọn thì ở hội trường cùng những người khác cho đến khi thầy Trí công bố kết quả. Các em không được tự ý ra khỏi hội trường trừ khi đã xin phép giáo viên.

-Dạ vâng.

Thông báo xong thầy Giang đi ra ngoài nhường lại cho giáo viên dạy tiết đầu tiên vào dạy.

Y Anh không hiểu vì sao cảm thấy rất lo lắng bất an, có lẽ là hồi hộp nhưng mà loại cảm giác này vô cùng kì lạ, không phải hồi hộp vì bầu chọn mà là một chuyện nào đó. Chỉ mong là lúc đó không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sầm Kỷ Dương mới vào trường được nữ sinh theo đuổi còn nhiệt liệt ủng hộ bầu làm hội trưởng đương nhiên rát dễ đắc tội với nam sinh trong trường.

Giờ giải lao vừa bắt đầu chưa đầy năm phút đã có đám nam sinh ùa vào lớp gây chuyện. Mục tiêu của bọn họ là anh.

Sầm Kỷ Dương vẫn nằm trên bàn ngủ đối với ồn ào xung quanh vốn không màn tới, Y Anh ngồi phía dưới nhìn thấy một đám người hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ anh thì lo lắng.

Cô không phải lo lắng cho anh, mà là bọn họ. Chỉ sợ chọc anh giận thì tất cả đều vào bệnh viện.

-Này, mày là học sinh mới đúng không?-tên cầm đầu lớn giọng nói sau đó còn dùng chân đá ghế anh

Sầm Kỷ Dương chính là không thèm để ý ngay cả nâng đầu lên nhìn cũng không có.

-Thằng này láo thật, ông mày đang nói chuyện với mày đấy.

Thái độ của anh làm bọn họ khó chịu, tên lúc nãy lần này đưa tay ra túm lấy cổ áo anh định lên nào ngờ anh đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay hắn quật ngược lại té nhào về đám người phía sau.

-Tôi không có hứng thú nói chuyện với các người.-an h lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ

-Mày đừng nghĩ bề ngoài thu hút thì đứng nhất, loại công tử đẹp trai như mày tao gặp nhiều, chỉ là loại tiêu xài tiền của cha mẹ.

Y Anh thấy tên bị anh đánh ngã đứng bật dậy vừa nói vừa đưa tay chỉ vào bả vai anh thì căng thẳng, tên này đúng là không biết chết sống, còn hành động như vậy nữa thì sẽ làm anh tức giận cho mà xem.

-Y Anh, sao cậu lo lắng thế? Lo cho Kỷ Dương sao?

Nghe Vân Du hỏi, cô vừa nhìn tình hình vừa trả lời: “Tôi lo là lo cho bọn họ.”

-Bọn họ á?

Vân Du kinh ngạc, đám nam sinh này dù sao đánh nhau trong trường rất nhiều không ai dám đắc tội mà Y Anh lại bảo lo cho bọn họ, có lầm không?

-A...

Tiếng thét kia từ tên cầm đầu vang lên, chỉ thấy hắn đang khiêu khích Sầm Kỷ Dương thì đã nhanh như chớp tay bị anh bẽ ngược về sau.

Bọn người đi theo thấy vậy liền xông lên ra tay đánh, chỉ là từng người một bị anh đánh bại kêu rên thê thảm.

-Thật tội nghiệp.

Cô nhìn đám người nằm lê lết rên la thì lắc đầu, anh chỉ cần dùng một chút sức đã dễ dàng bẻ gãy tay các người rồi. Là các người đã gây sự sai người.

Sầm Kỷ Dương ngay cả liếc mắt cũng không nhìn bọn họ đã kiêu ngạo đút hai tay vào túi quần đi khỏi lớp.

Thật lãnh khốc!

Y Anh nuốt nước bọt, xem ra sau này cô phải cẩn thận bằng không cái mạng nhỏ của cô sẽ không giữ được nữa.

. . .

Thầy Trí cầm roi đặt phía sau lưng đi qua đi lại nhìn một hàng nam sinh bị đánh mặt mũi khó coi rồi dừng lại trước mặt Sầm Kỷ Dương hoàn toàn không bị gì.

-Là em đánh bọn họ?

-Phải.

Anh không nói nhiều đã ngay lặp tức nhận lỗi.

-Em biết bản thân sắp phải bầu chọn vào hội học sinh không?

-Em biết.

-Biết vậy sao còn đánh nhau? Là ai gây sự trước?

Thầy Trí quát to làm cả phòng giáo viên đều giật mình, Vân Du đang đứng ở máy photo in bài cũng nghe thấy.

-Vân Du, là ai gây sự trước?

Vân Du giật mình quay lại nhìn thấy Trí có chút lấp lửng nói: “Là bọn họ đến lớp tìm Kỷ Dương nhưng là Kỷ Dương ra tay trước.”

-Được rồi, em in bài tiếp đi.

-Dạ.

Thầy Trí quay qua nhìn bọn họ đặc biệt là Sầm Kỷ Dương, bọn người kia đều cúi đầu thấp chỉ duy nhất anh là ngẩng cao đầu thái độ hờ hững.

-Em đó, biết sắp bầu chọn vào hội học sinh còn đánh nhau, rõ ràng cố ý mà. Bây giờ, tôi phạt các em viết kiểm điểm sau đó ra sân trường chạy năm vòng còn việc có thể bầu chọn nữa không thì phải đợi hỏi thầy cô khác.

Sầm Kỷ Dương vốn ít nói làm nhiều, một câu một chữ cũng không trả lời đã đi ra khỏi phòng giáo viên chịu phạt. Năm vòng sân trường không làm khó được anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương