Thần Tượng Học Đường
-
Chương 69: Bất lực, dằn vặt
Trong kí ức còn sót lại của mẹ lưu giữ trong cô, cô nhớ bà có nói một câu, chính là: Cả đời này việc làm đúng nhất của bà chính là yêu ba cô, dù trả giá đắt thế nào bà cũng cam chịu.
Nghĩ lại vẫn thấy mẹ cô thật dũng cảm, có thể chống lại ma cà rồng để tìm hạnh phúc cho mình, còn cô, lại không có can đảm đối mặt chỉ có thể lẫn trốn.
Sầm Kỷ Dương đưa Uông Tôn đến gặp cô, có một chút bồi hồi khó xử, những người khác tránh mặt không làm phiền bọn họ nói chuyện.
Thật ra cô muốn tìm Uông Tôn là vì muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện.
- Cháu thật ngốc khi một mình gánh chịu.
- Không phải, cháu ngốc do tự mình gánh chịu mà là nghĩ mình có bản lĩnh không để cuộc tàn sát diễn ra. – cô rũ mắt nói
Uông Tôn thở dài, nói: “Bây giờ mọi chuyện chúng ta nên làm là cùng nhau đối mặt, Mộc Miên sẽ tìm đến cháu cùng Huyết Anh Thạch, cháu đã có kế hoạch gì chưa?”
“Em nghĩ, nên cùng bà ta trực tiếp chiến đấu.”
Thật ra lời nói này ngay cả cô cũng kinh hãi, quả thật khả năng chiến thắng rất ít, suy cho cùng là không thể thắng bà ta, nhưng chạy trốn mãi cũng chẳng phải cách, sớm muộn cũng diễn ra cuộc chiến đổ máu.
“Thôi, chúng ta nên suy nghĩ thấu đáo hơn chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.”
“Ừm.”
Im lặng giây lát, Y Anh nói: “Có thể đem thi thể mẹ cháu chôn bên cạnh mộ phần của ba không?”
“…”
Nhìn thấy Uông Tôn có phần do dự không nỡ, cô bất lực nói: “Đây là tâm nguyện của mẹ, mẹ biết đã phụ lòng tốt của chú, nhưng chú giữ thi thể mẹ cháu như thế, bà ấy sẽ không an lòng nơi chín suối.”
“Ta biết chứ.”
“Chú, mẹ cháu phụ chú, cháu thay mẹ xin lỗi, nhưng có một số việc cứ giữ mãi cũng không phải cách, đến lúc buông bỏ rồi.”
“…”
Ba ngày sau trời xanh mây trắng, thoáng đãng nhẹ nhàng, Y Anh cùng mọi người cuối cùng cũng chôn cất mẹ cô bên cạnh mộ phần của ba phía sau lưng núi nhà Ngã Lão, thật ra chuyện này cũng cảm kích Ngã Lão không ít, là ông chôn cất ba cô cẩn thận còn đem chuyện cô giấu kín suốt bấy lâu.
“Mẹ, con đem mẹ trả về cho ba rồi, hai người ở kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc.”
Sầm Kỷ Dương đưa tay choàng qua bả vai cô ôm mạnh vào người như an ủi, cảm giác này anh hiểu bởi vì lúc ba mẹ anh chết, anh cũng rất đau lòng, rất tiếc nuối, ngoài đồng cảm ra anh chẳng biết phải làm thế nào cho cô, có lẽ việc làm tốt nhất của anh lúc này là bảo vệ thật tốt cho cô.
Đôi mắt Uông Tôn khẽ nhìn hai mộ phần trước mặt, ánh mắt có phần ảm đạm, Khiết Khiết, mong là kiếp sau em được sống trọn với tình yêu của em.
Diêu Ngôn đứng bên cạnh Uông Tôn nhìn anh cũng không nói gì, cảm giác mất đi người thân ai cũng trải qua trong đời, có người cứ hoài niệm đau buồn, có người vực dậy sống tiếp, chung quy quy luật sinh lão bệnh tử, chứng kiến người thân ra đi cũng chẳng dễ dàng.
Lúc bọn họ quay về nhà của Ngã Lão theo thường lệ Diêu Ngôn sẽ theo dõi suốt tình hình của Đình Thâm, lúc cô vào phòng kiểm tra thì hốt hoảng chạy ra.
- Không hay rồi, Đình Thâm biến mất rồi.
- Cái gì? Mau đi tìm cậu ấy.
- Không cần đâu.
Đương lúc mọi người lo lắng toan đi tìm Đình Thâm thì Ngã Lão đã cất giọng nhẹ nhàng, nhìn đến Y Anh.
Y Anh thoạt nhìn lão khẽ nhíu mày, sau đó trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.
Hóa ra, cô có thể liên kết với Đình Thâm, đây là tác dụng của việc cô hút máu anh sao?
- Y Anh là chủ nhân của Đình Thâm, dù cậu ta chạy đến chân trời góc bể, cô ấy chỉ cần gọi cậu ta, cậu ta sẽ tìm đến thôi.
Y Anh lặng người đi, lúc đó mất đi kiểm soát mà hút máu anh mới tạo nên bi kịch này, cô càng làm càng sai, càng sửa càng hư, bây giờ hại Đình Thâm hoàn toàn lệ thuộc vào mình.
Cô khẽ nhắm mắt, dường như chính mình cũng cảm nhận được, Đình Thâm tuy rằng đang yếu ớt bỏ đi nhưng trong một khắc nào đó cô nghe thấy rõ suy nghĩ của anh.
Qủa nhiên đúng như Ngã Lão nói, Y Anh chỉ cần gọi tên Đình Thâm, anh đã không khống chế được mà tìm đến chỗ cô.
Đình Thâm đi đến bên cửa, ánh mắt đỏ ngầu vô thần dừng trước mặt Y Anh, cô thôi không dùng thuật nữa lúc này ánh mắt anh mới trở lại bình thường thần trí cũng quay về.
Anh đưa mắt nhìn tất cả mọi người.
Y Anh bước đến cạnh anh, xòe tay ra cầm lấy tay anh: “Anh bị thương nên tịnh dưỡng thêm.”
- Không cần. – anh tuyệt nhiên cự tuyệt
- Em biết anh đang nghĩ gì, cho nên anh hãy nghe lời em đi.
Thái độ dịu dàng của cô làm anh do dự, quả thật khi thánh nữ hút máu hoàng tử ma ca rồng ngoài điều khiển thần trí người đó còn nghe được suy nghĩ của họ, cho nên lời Y Anh nói không hề nối dối.
Đình Thâm cuối cùng cũng hòa hoãn để Diêu Ngôn xem bệnh tình cho mình, Diêu Ngôn nói sức khỏe anh đã ổn hơn chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ mau khỏi.
Buổi tối Đình Thâm ngủ không được ngồi trong phòng nhìn ra ngoài bầu trời đêm, mặt trời cùng sao đều bị cây che đi bớt, cũng giống như anh bây giờ.
Anh đưa tay lên khẽ nhìn, trên gương mặt thoáng hiện nụ cười chế nhạo, có lẽ là đang cười bản thân mình.
Tiếng mở cửa cũng không làm anh quay đầu lại nhìn, lúc người bên cạnh ngồi xuống kế bên anh, anh cũng đăm đăm ngẩng nhìn trời đen kia không nói một lời.
- Anh yên tâm, em sẽ tìm cách hóa giải lời nguyền kia. – Y Anh khẽ nói
Anh ngược lại không trả lời cô, cô tiếp lời: “Anh không mất đi tự do, cũng không mất đi bản thân mình, bởi vì em sẽ không bao giờ điều khiển anh như con rối.”
Đình Thâm ánh mắt chẳng dịch chuyển lại cười, có chút chua xót: “Đối với hoàng tử ma cà rồng mà nói, không thể thành đế vương mà còn bị thánh nữ khống chế thì đúng là đồ bỏ đi.”
- Không phải. – cô gay gắt phản bác
- Anh chẳng phải đồ bỏ đi, anh là một ma cà rồng rất giỏi, trong mắt em, anh vô cùng tài giỏi, luận về sức mạnh không ai bằng anh cả.
- Vậy thì sao? Em nói cho tôi biết đi, bây giờ em cái gì cũng hiểu tôi đang suy nghĩ gì, tôi còn gì nữa?
- Đình Thâm, em, em có thể không nghe, em …
Đình Thâm thoáng cười lạnh lúc này đầu hơi nghiêng nhìn cô: “Đối với tôi, trước giờ không có tự do nhưng chưa phải dồn tôi đến đường cùng như lúc này.”
Cô biết, trước nay anh bị Mộc Miên kiềm hãm nhưng ít ra không như bây giờ, cái gì cũng bị cô nhìn thấu chuyện gì cũng bị cô điều khiển, cô biết tất cả các hoàng tử ma cà rồng đều không chấp nhận chuyện mình bị khống chế, cho nên trước nay ngoài hoàng tử được chọn làm đế vương chẳng có kẻ nào ngu dại để thánh nữ tiếp xúc với mình, đặc biệt còn là đã bị đế vương hút máu.
Bây giờ, Đình Thâm trước kia hút máu cô ngay lúc Sầm Kỷ Dương đã uống máu cô trước, anh còn bị cô hút máu, thật sự phạm phải hai thứ cấm kỵ của hoàng gia.
- Mẹ tôi nói đúng, tôi sinh ra đã là sai lầm, tôi căn bản chỉ là thứ thừa thải.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người cao lãnh như anh lại có lúc suy sụp như thế này, dường như tất thảy vỏ bọc trước nay anh cố xây dựng đều đã vỡ nát trong tích tắc, cô có chút đau lòng không kiềm được mà ôm chầm lấy anh.
- Không phải, anh sinh ra là việc đúng đắn, chẳng ai có quyền cướp anh đi đâu cả. Anh có em, có Kỷ Dương, có chú Uông Tôn, còn có Tô Mị rất yêu anh nữa.
- Em biết tôi không cần những thứ đó.
- Không, anh cần, bọn em cũng cần anh. Đình Thâm, đừng suy nghĩ gì nữa, anh không sao cả, em sẽ tìm cách giúp anh, được không? – cô càng gắt gao ôm lấy anh hơn
Sự bất lực từ tận đáy lòng của anh, cô nghe rất rõ, hai mắt đỏ hoe cả lên, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ dồn anh đến bước đường đây, thà rằng anh là Đình Thâm bất cần, lãnh đạm trước nay, như thế này cô càng thấy có lỗi với anh.
Lúc Y Anh rời khỏi phòng của Đình Thâm quay về phòng mình đã thấy Sầm Kỷ Dương đứng trước cửa đưa đôi mắt đen láy nhìn cô. Cô thoáng nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Sao anh chưa ngủ?”
- Em đến thăm Đình Thâm sao?
- Ừm, em nghĩ nên đến trấn an anh ấy một tí.
- Cũng phải. Em nên ngủ sớm đi.
- Anh đừng suy nghĩ nhiều. – cô vội vàng giải thích
- Khờ quá, lúc này sao anh lại ghen được, suy cho cùng cậu ấy như bây giờ cũng do anh, em nên dành thời gian cho cậu ấy nhiều một tí, đương nhiên không thể bỏ bê anh đâu đó. – anh đi đến vươn tay xoa đầu cô ân cần nói
Cô mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi. Anh ngủ sớm đi.”
- Ừm, em ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.
Có lẽ đêm nay là một đêm khó ngủ của bọn họ, bởi vì ngay chính bọn họ cũng chẳng biết liệu ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, liệu rằng còn có thể bên nhau nữa hay không.
Ngoài trời đêm đen mịt, ánh trăng bị mây lu mờ phát ra ánh sáng nhàn nhạt đến đáng thương, có những kẻ chẳng thể chợp mắt ngủ được cứ như thế nhìn ra trời đen, tựa như đang nhìn tương lai mình.
Mấy ngày gần đầy Mộc Miên ra sức truy lùng tung tích của bọn họ, ngay cả chỗ của Uông Tôn cũng bị soát qua, cũng may Uông Tôn dứt khoác dời đến ở cùng bọn họ, bằng không đã bị bắt đem về.
Trải qua mấy ngày thương thế Đình Thâm cũng đã bình phục hoàn toàn, có thể sử dụng năng lực như trước.
Thật ra Tô Mị còn ở bên cạnh Mộc Miên, Y Anh có hỏi anh, có định đưa cô ấy đến đây không, anh không trả lời.
Cô nghĩ anh cũng không phải máu lạnh đến mức không thèm để tâm đến Tô Mị, chẳng qua cô ấy không phải người anh yêu, cưỡng cầu anh đáp lại tình cảm rất khó.
Tô Mị ở chỗ Mộc Miên có thể nói lành ít dữ nhiều, nhưng bà ta sẽ không giết chết cô ấy, dù sao bà ta hiểu Tô Mị rất yêu Đình Thâm lại thêm Tô Mị có quan hệ tốt với Diêu Ngôn chắc chắn sẽ dùng cô ấy để đưa tin đi tìm tung tích bọn họ.
Chuyện đó tạm không nói tới, chỉ là Vân Du đáng ra chẳng nên bị kéo vào không ngờ Huyết Anh Thạch dù có sức mạnh lớn vẫn có lỗ hỏng, làm cho Vân Du không quay về thế giới con người mà kẹt ở đây mới sinh ra biến tướng lớn.
Cô chưa từng nghĩ người bạn trước nay cô xem là chị em tốt lại trở thành như vậy.
Bọn họ ngồi trong phòng khách của Ngã Lão bàn tình sẽ đi chỗ khác trú tạm, ở mãi đây cũng chẳng phải cách, lỡ Mộc Miên tìm đến sẽ gây phiền phức cho lão, Đình Thâm thì dựa người vào cột nhà nhìn ra ngoài, Diêu Ngôn thì cùng Ngã Lão chuẩn bị ít thuốc để phòng về sau, Sầm Kỷ Dương cùng Uông Tôn thì bàn tình nơi ở tiếp theo.
Bây giờ khắp cả thành phố đều là vệ binh, hành động của bọn họ nhất định phải cẩn thận không thể sơ suất.
Cho nên quyết định tối nay sẽ lên đường, đi đường tắt trong núi sâu hiểm trở đến bên thác Thang Tuyền.
Theo lời Ngã Lão, Thang Tuyền gần với vương điện, địa thế hiểm trở, có truyền thuyết nơi đó đang ẩn mình một con giao long, nhưng mà, chỉ là truyền thuyết. Cho nên Thang Tuyền đặc biệt còn là địa chiến thích hợp, nếu muốn phản công, ngoại trừ Thang Tuyền không còn nơi nào khác.
Để di chuyển đến Thang Tuyền cũng không tốn nhiều thời gian, bọn họ góp sức xây dựng nơi ở để cư trú.
Buổi tối, bọn họ ngồi ở bên ngoài quanh nhóm lửa nướng cá, sức nóng phừng phực lại không hề hứng gì với khí trời lạnh ở Thang Tuyền, bên tai tiếng suối rì rào vang, từng tiếng như ca khúc lúc thì uy mãnh lúc thì dịu dàng.
Mỗi người một tâm trạng.
- Lúc trước khi em bị Mộc Miên bắt, bà ấy đã nhốt em ở mật đạo, bên trong, nhốt rất nhiều ác quái.”
- Xem ra, bà ta đã đề phòng tới chuyện có người lật đổ mình.
Y Anh trầm tư vài giây, nói: “Mấy ác quái này, khó mà thắng nổi.”
Cô không nghĩ sẽ lợi dụng sức mạnh của Huyết Anh Thạch nữa, bởi vì nó không đơn giản chỉ thực hiện nguyện vọng của chủ nhân ra lệnh mà nó còn bắt đánh đổi để có lại, trên đời này đều theo quy luật cho – nhận, có được – mất đi.
- Mọi người đừng quá lo nữa, mau ăn cá đi. - Diêu Ngôn vội vàng cầm hai xiên cá một đưa đến mặt cô, một đưa cho Sầm Kỷ Dương
Sau đó lại phát cho Uông Tôn và Đình Thâm, cuối cùng là mình.
Bữa ăn này, đầy đủ mọi người, đáng ra là một bữa ăn ngon nhưng mà...
Cô thoáng nhìn sang Đình Thâm, cô đã áp chế để đọc suy nghĩ của anh, nhưng mà chỉ được vài lúc, năng lực cô vẫn chưa đủ để phá vỡ lời nguyền.
Chẳng hạn lúc này, cô hiểu rõ anh đang muốn làm gì.
- Không biết Tô Mị lúc này thế nào?
Trong lòng Đình Thâm không phải không có Tô Mị, chẳng qua, nó chỉ dừng lại ở một giới hạn, dù sao cô ấy, không phải người anh yêu.
- Mong là Mộc Miên không làm hại cô ấy.
Diêu Ngôn trùng lòng xuống, cô và Tô Mị là chỗ thâm tình, bây giờ để cô ấy một mình trong tòa thành, bảo không lo lắng là giả nhưng cứu Tô Mị lại là quá sức của Diêu Ngôn.
Đình Thâm bỏ xiên cá xuống, bỏ đi.
“Để em đi xem anh ấy.”
“Để anh đi.”
Lời của Đình Thâm làm cô dừng lại, hơi nhìn về phía Đình Thâm đã đi xa, miễn cưỡng đồng ý với Sầm Kỷ Dương.
Để hai người họ nói chuyện cùng nhau cũng tốt, có lẽ bọn họ chưa từng chính thức nói chuyện rõ ràng, nhân lúc này, bày tỏ hết mọi thứ, như vậy là chuyện tốt.
Nghĩ lại vẫn thấy mẹ cô thật dũng cảm, có thể chống lại ma cà rồng để tìm hạnh phúc cho mình, còn cô, lại không có can đảm đối mặt chỉ có thể lẫn trốn.
Sầm Kỷ Dương đưa Uông Tôn đến gặp cô, có một chút bồi hồi khó xử, những người khác tránh mặt không làm phiền bọn họ nói chuyện.
Thật ra cô muốn tìm Uông Tôn là vì muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện.
- Cháu thật ngốc khi một mình gánh chịu.
- Không phải, cháu ngốc do tự mình gánh chịu mà là nghĩ mình có bản lĩnh không để cuộc tàn sát diễn ra. – cô rũ mắt nói
Uông Tôn thở dài, nói: “Bây giờ mọi chuyện chúng ta nên làm là cùng nhau đối mặt, Mộc Miên sẽ tìm đến cháu cùng Huyết Anh Thạch, cháu đã có kế hoạch gì chưa?”
“Em nghĩ, nên cùng bà ta trực tiếp chiến đấu.”
Thật ra lời nói này ngay cả cô cũng kinh hãi, quả thật khả năng chiến thắng rất ít, suy cho cùng là không thể thắng bà ta, nhưng chạy trốn mãi cũng chẳng phải cách, sớm muộn cũng diễn ra cuộc chiến đổ máu.
“Thôi, chúng ta nên suy nghĩ thấu đáo hơn chuẩn bị kĩ lưỡng hơn.”
“Ừm.”
Im lặng giây lát, Y Anh nói: “Có thể đem thi thể mẹ cháu chôn bên cạnh mộ phần của ba không?”
“…”
Nhìn thấy Uông Tôn có phần do dự không nỡ, cô bất lực nói: “Đây là tâm nguyện của mẹ, mẹ biết đã phụ lòng tốt của chú, nhưng chú giữ thi thể mẹ cháu như thế, bà ấy sẽ không an lòng nơi chín suối.”
“Ta biết chứ.”
“Chú, mẹ cháu phụ chú, cháu thay mẹ xin lỗi, nhưng có một số việc cứ giữ mãi cũng không phải cách, đến lúc buông bỏ rồi.”
“…”
Ba ngày sau trời xanh mây trắng, thoáng đãng nhẹ nhàng, Y Anh cùng mọi người cuối cùng cũng chôn cất mẹ cô bên cạnh mộ phần của ba phía sau lưng núi nhà Ngã Lão, thật ra chuyện này cũng cảm kích Ngã Lão không ít, là ông chôn cất ba cô cẩn thận còn đem chuyện cô giấu kín suốt bấy lâu.
“Mẹ, con đem mẹ trả về cho ba rồi, hai người ở kiếp sau nhất định sẽ hạnh phúc.”
Sầm Kỷ Dương đưa tay choàng qua bả vai cô ôm mạnh vào người như an ủi, cảm giác này anh hiểu bởi vì lúc ba mẹ anh chết, anh cũng rất đau lòng, rất tiếc nuối, ngoài đồng cảm ra anh chẳng biết phải làm thế nào cho cô, có lẽ việc làm tốt nhất của anh lúc này là bảo vệ thật tốt cho cô.
Đôi mắt Uông Tôn khẽ nhìn hai mộ phần trước mặt, ánh mắt có phần ảm đạm, Khiết Khiết, mong là kiếp sau em được sống trọn với tình yêu của em.
Diêu Ngôn đứng bên cạnh Uông Tôn nhìn anh cũng không nói gì, cảm giác mất đi người thân ai cũng trải qua trong đời, có người cứ hoài niệm đau buồn, có người vực dậy sống tiếp, chung quy quy luật sinh lão bệnh tử, chứng kiến người thân ra đi cũng chẳng dễ dàng.
Lúc bọn họ quay về nhà của Ngã Lão theo thường lệ Diêu Ngôn sẽ theo dõi suốt tình hình của Đình Thâm, lúc cô vào phòng kiểm tra thì hốt hoảng chạy ra.
- Không hay rồi, Đình Thâm biến mất rồi.
- Cái gì? Mau đi tìm cậu ấy.
- Không cần đâu.
Đương lúc mọi người lo lắng toan đi tìm Đình Thâm thì Ngã Lão đã cất giọng nhẹ nhàng, nhìn đến Y Anh.
Y Anh thoạt nhìn lão khẽ nhíu mày, sau đó trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.
Hóa ra, cô có thể liên kết với Đình Thâm, đây là tác dụng của việc cô hút máu anh sao?
- Y Anh là chủ nhân của Đình Thâm, dù cậu ta chạy đến chân trời góc bể, cô ấy chỉ cần gọi cậu ta, cậu ta sẽ tìm đến thôi.
Y Anh lặng người đi, lúc đó mất đi kiểm soát mà hút máu anh mới tạo nên bi kịch này, cô càng làm càng sai, càng sửa càng hư, bây giờ hại Đình Thâm hoàn toàn lệ thuộc vào mình.
Cô khẽ nhắm mắt, dường như chính mình cũng cảm nhận được, Đình Thâm tuy rằng đang yếu ớt bỏ đi nhưng trong một khắc nào đó cô nghe thấy rõ suy nghĩ của anh.
Qủa nhiên đúng như Ngã Lão nói, Y Anh chỉ cần gọi tên Đình Thâm, anh đã không khống chế được mà tìm đến chỗ cô.
Đình Thâm đi đến bên cửa, ánh mắt đỏ ngầu vô thần dừng trước mặt Y Anh, cô thôi không dùng thuật nữa lúc này ánh mắt anh mới trở lại bình thường thần trí cũng quay về.
Anh đưa mắt nhìn tất cả mọi người.
Y Anh bước đến cạnh anh, xòe tay ra cầm lấy tay anh: “Anh bị thương nên tịnh dưỡng thêm.”
- Không cần. – anh tuyệt nhiên cự tuyệt
- Em biết anh đang nghĩ gì, cho nên anh hãy nghe lời em đi.
Thái độ dịu dàng của cô làm anh do dự, quả thật khi thánh nữ hút máu hoàng tử ma ca rồng ngoài điều khiển thần trí người đó còn nghe được suy nghĩ của họ, cho nên lời Y Anh nói không hề nối dối.
Đình Thâm cuối cùng cũng hòa hoãn để Diêu Ngôn xem bệnh tình cho mình, Diêu Ngôn nói sức khỏe anh đã ổn hơn chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ mau khỏi.
Buổi tối Đình Thâm ngủ không được ngồi trong phòng nhìn ra ngoài bầu trời đêm, mặt trời cùng sao đều bị cây che đi bớt, cũng giống như anh bây giờ.
Anh đưa tay lên khẽ nhìn, trên gương mặt thoáng hiện nụ cười chế nhạo, có lẽ là đang cười bản thân mình.
Tiếng mở cửa cũng không làm anh quay đầu lại nhìn, lúc người bên cạnh ngồi xuống kế bên anh, anh cũng đăm đăm ngẩng nhìn trời đen kia không nói một lời.
- Anh yên tâm, em sẽ tìm cách hóa giải lời nguyền kia. – Y Anh khẽ nói
Anh ngược lại không trả lời cô, cô tiếp lời: “Anh không mất đi tự do, cũng không mất đi bản thân mình, bởi vì em sẽ không bao giờ điều khiển anh như con rối.”
Đình Thâm ánh mắt chẳng dịch chuyển lại cười, có chút chua xót: “Đối với hoàng tử ma cà rồng mà nói, không thể thành đế vương mà còn bị thánh nữ khống chế thì đúng là đồ bỏ đi.”
- Không phải. – cô gay gắt phản bác
- Anh chẳng phải đồ bỏ đi, anh là một ma cà rồng rất giỏi, trong mắt em, anh vô cùng tài giỏi, luận về sức mạnh không ai bằng anh cả.
- Vậy thì sao? Em nói cho tôi biết đi, bây giờ em cái gì cũng hiểu tôi đang suy nghĩ gì, tôi còn gì nữa?
- Đình Thâm, em, em có thể không nghe, em …
Đình Thâm thoáng cười lạnh lúc này đầu hơi nghiêng nhìn cô: “Đối với tôi, trước giờ không có tự do nhưng chưa phải dồn tôi đến đường cùng như lúc này.”
Cô biết, trước nay anh bị Mộc Miên kiềm hãm nhưng ít ra không như bây giờ, cái gì cũng bị cô nhìn thấu chuyện gì cũng bị cô điều khiển, cô biết tất cả các hoàng tử ma cà rồng đều không chấp nhận chuyện mình bị khống chế, cho nên trước nay ngoài hoàng tử được chọn làm đế vương chẳng có kẻ nào ngu dại để thánh nữ tiếp xúc với mình, đặc biệt còn là đã bị đế vương hút máu.
Bây giờ, Đình Thâm trước kia hút máu cô ngay lúc Sầm Kỷ Dương đã uống máu cô trước, anh còn bị cô hút máu, thật sự phạm phải hai thứ cấm kỵ của hoàng gia.
- Mẹ tôi nói đúng, tôi sinh ra đã là sai lầm, tôi căn bản chỉ là thứ thừa thải.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người cao lãnh như anh lại có lúc suy sụp như thế này, dường như tất thảy vỏ bọc trước nay anh cố xây dựng đều đã vỡ nát trong tích tắc, cô có chút đau lòng không kiềm được mà ôm chầm lấy anh.
- Không phải, anh sinh ra là việc đúng đắn, chẳng ai có quyền cướp anh đi đâu cả. Anh có em, có Kỷ Dương, có chú Uông Tôn, còn có Tô Mị rất yêu anh nữa.
- Em biết tôi không cần những thứ đó.
- Không, anh cần, bọn em cũng cần anh. Đình Thâm, đừng suy nghĩ gì nữa, anh không sao cả, em sẽ tìm cách giúp anh, được không? – cô càng gắt gao ôm lấy anh hơn
Sự bất lực từ tận đáy lòng của anh, cô nghe rất rõ, hai mắt đỏ hoe cả lên, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ dồn anh đến bước đường đây, thà rằng anh là Đình Thâm bất cần, lãnh đạm trước nay, như thế này cô càng thấy có lỗi với anh.
Lúc Y Anh rời khỏi phòng của Đình Thâm quay về phòng mình đã thấy Sầm Kỷ Dương đứng trước cửa đưa đôi mắt đen láy nhìn cô. Cô thoáng nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Sao anh chưa ngủ?”
- Em đến thăm Đình Thâm sao?
- Ừm, em nghĩ nên đến trấn an anh ấy một tí.
- Cũng phải. Em nên ngủ sớm đi.
- Anh đừng suy nghĩ nhiều. – cô vội vàng giải thích
- Khờ quá, lúc này sao anh lại ghen được, suy cho cùng cậu ấy như bây giờ cũng do anh, em nên dành thời gian cho cậu ấy nhiều một tí, đương nhiên không thể bỏ bê anh đâu đó. – anh đi đến vươn tay xoa đầu cô ân cần nói
Cô mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi. Anh ngủ sớm đi.”
- Ừm, em ngủ ngon.
- Anh ngủ ngon.
Có lẽ đêm nay là một đêm khó ngủ của bọn họ, bởi vì ngay chính bọn họ cũng chẳng biết liệu ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, liệu rằng còn có thể bên nhau nữa hay không.
Ngoài trời đêm đen mịt, ánh trăng bị mây lu mờ phát ra ánh sáng nhàn nhạt đến đáng thương, có những kẻ chẳng thể chợp mắt ngủ được cứ như thế nhìn ra trời đen, tựa như đang nhìn tương lai mình.
Mấy ngày gần đầy Mộc Miên ra sức truy lùng tung tích của bọn họ, ngay cả chỗ của Uông Tôn cũng bị soát qua, cũng may Uông Tôn dứt khoác dời đến ở cùng bọn họ, bằng không đã bị bắt đem về.
Trải qua mấy ngày thương thế Đình Thâm cũng đã bình phục hoàn toàn, có thể sử dụng năng lực như trước.
Thật ra Tô Mị còn ở bên cạnh Mộc Miên, Y Anh có hỏi anh, có định đưa cô ấy đến đây không, anh không trả lời.
Cô nghĩ anh cũng không phải máu lạnh đến mức không thèm để tâm đến Tô Mị, chẳng qua cô ấy không phải người anh yêu, cưỡng cầu anh đáp lại tình cảm rất khó.
Tô Mị ở chỗ Mộc Miên có thể nói lành ít dữ nhiều, nhưng bà ta sẽ không giết chết cô ấy, dù sao bà ta hiểu Tô Mị rất yêu Đình Thâm lại thêm Tô Mị có quan hệ tốt với Diêu Ngôn chắc chắn sẽ dùng cô ấy để đưa tin đi tìm tung tích bọn họ.
Chuyện đó tạm không nói tới, chỉ là Vân Du đáng ra chẳng nên bị kéo vào không ngờ Huyết Anh Thạch dù có sức mạnh lớn vẫn có lỗ hỏng, làm cho Vân Du không quay về thế giới con người mà kẹt ở đây mới sinh ra biến tướng lớn.
Cô chưa từng nghĩ người bạn trước nay cô xem là chị em tốt lại trở thành như vậy.
Bọn họ ngồi trong phòng khách của Ngã Lão bàn tình sẽ đi chỗ khác trú tạm, ở mãi đây cũng chẳng phải cách, lỡ Mộc Miên tìm đến sẽ gây phiền phức cho lão, Đình Thâm thì dựa người vào cột nhà nhìn ra ngoài, Diêu Ngôn thì cùng Ngã Lão chuẩn bị ít thuốc để phòng về sau, Sầm Kỷ Dương cùng Uông Tôn thì bàn tình nơi ở tiếp theo.
Bây giờ khắp cả thành phố đều là vệ binh, hành động của bọn họ nhất định phải cẩn thận không thể sơ suất.
Cho nên quyết định tối nay sẽ lên đường, đi đường tắt trong núi sâu hiểm trở đến bên thác Thang Tuyền.
Theo lời Ngã Lão, Thang Tuyền gần với vương điện, địa thế hiểm trở, có truyền thuyết nơi đó đang ẩn mình một con giao long, nhưng mà, chỉ là truyền thuyết. Cho nên Thang Tuyền đặc biệt còn là địa chiến thích hợp, nếu muốn phản công, ngoại trừ Thang Tuyền không còn nơi nào khác.
Để di chuyển đến Thang Tuyền cũng không tốn nhiều thời gian, bọn họ góp sức xây dựng nơi ở để cư trú.
Buổi tối, bọn họ ngồi ở bên ngoài quanh nhóm lửa nướng cá, sức nóng phừng phực lại không hề hứng gì với khí trời lạnh ở Thang Tuyền, bên tai tiếng suối rì rào vang, từng tiếng như ca khúc lúc thì uy mãnh lúc thì dịu dàng.
Mỗi người một tâm trạng.
- Lúc trước khi em bị Mộc Miên bắt, bà ấy đã nhốt em ở mật đạo, bên trong, nhốt rất nhiều ác quái.”
- Xem ra, bà ta đã đề phòng tới chuyện có người lật đổ mình.
Y Anh trầm tư vài giây, nói: “Mấy ác quái này, khó mà thắng nổi.”
Cô không nghĩ sẽ lợi dụng sức mạnh của Huyết Anh Thạch nữa, bởi vì nó không đơn giản chỉ thực hiện nguyện vọng của chủ nhân ra lệnh mà nó còn bắt đánh đổi để có lại, trên đời này đều theo quy luật cho – nhận, có được – mất đi.
- Mọi người đừng quá lo nữa, mau ăn cá đi. - Diêu Ngôn vội vàng cầm hai xiên cá một đưa đến mặt cô, một đưa cho Sầm Kỷ Dương
Sau đó lại phát cho Uông Tôn và Đình Thâm, cuối cùng là mình.
Bữa ăn này, đầy đủ mọi người, đáng ra là một bữa ăn ngon nhưng mà...
Cô thoáng nhìn sang Đình Thâm, cô đã áp chế để đọc suy nghĩ của anh, nhưng mà chỉ được vài lúc, năng lực cô vẫn chưa đủ để phá vỡ lời nguyền.
Chẳng hạn lúc này, cô hiểu rõ anh đang muốn làm gì.
- Không biết Tô Mị lúc này thế nào?
Trong lòng Đình Thâm không phải không có Tô Mị, chẳng qua, nó chỉ dừng lại ở một giới hạn, dù sao cô ấy, không phải người anh yêu.
- Mong là Mộc Miên không làm hại cô ấy.
Diêu Ngôn trùng lòng xuống, cô và Tô Mị là chỗ thâm tình, bây giờ để cô ấy một mình trong tòa thành, bảo không lo lắng là giả nhưng cứu Tô Mị lại là quá sức của Diêu Ngôn.
Đình Thâm bỏ xiên cá xuống, bỏ đi.
“Để em đi xem anh ấy.”
“Để anh đi.”
Lời của Đình Thâm làm cô dừng lại, hơi nhìn về phía Đình Thâm đã đi xa, miễn cưỡng đồng ý với Sầm Kỷ Dương.
Để hai người họ nói chuyện cùng nhau cũng tốt, có lẽ bọn họ chưa từng chính thức nói chuyện rõ ràng, nhân lúc này, bày tỏ hết mọi thứ, như vậy là chuyện tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook