Thần Tượng Học Đường
-
Chương 65: Truy tìm sự thật (2)
Bữa sáng hôm sau lại là một ngày rất yên tĩnh, không ồn ào càng không có động tĩnh gì. Chỉ là những nữ hầu tất bật làm việc, vệ binh cũng nhiều hơn đi tuần tra khắp nơi.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy vệ binh xuất hiện trong phạm vi tòa thành nhiều đến sắp vây kín nó thì khóe môi mỉm cười nhạt, xem ra bà ta rất sợ có người đến trả thù mình.
Cũng đúng, có ai nể phục bà ta? Không. Chẳng qua sức mạnh của bà ta quá lớn nên không có cách nào giết bà ta.
Y Anh vừa ra khỏi phòng trông thấy màn này không khỏi hiếu kì, bình thường vệ binh cũng không nhiều như thế, bây giờ cứ đi mười bước là thấy một toán vệ binh, không phải có điều kì lạ sao?
Vừa ngẩng đầu trước mặt đã là người nam nhân, vẫn là gương mặt anh tuấn đẹp đẽ, vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm kia, nhưng từ lúc nào ánh nhìn, nụ cười của anh dành cho cô đã trở nên lạnh lẽo và xa lạ.
Ánh mắt Sầm Kỷ Dương nhạy bén nhìn ra trên cổ cô có vết cắn, trong lòng anh cuồn cuộn lên một ngọn sóng cũng hiểu rõ điều đó nói lên điều gì.
-Huyết nô thì nên ngoan ngoãn ở trong phòng mình, tự tiện đi lại còn cho rằng cô cố ý dụ dỗ những ma cà rồng khác.
Thật khó nghe!!!
Y Anh khẽ mím môi, anh rõ ràng đang cố tình nói như thế mục đích để chọc tức cô.
Thấy cô im lặng vẻ mặt nổi giận nhưng lại kìm chế thì càng đắc ý hơn, anh tiến lên đưa tay ra kéo cô lại gần sau đó dùng tay còn lại giữ cằm cô nâng lên ép cô phải nhìn thẳng mình.
Y Anh không thể né tránh cứ thế đối mặt với anh.
-Bản lĩnh không tồi, tôi thực muốn xem cô sẽ giở trò gì.
-Anh, anh không cần nói khó nghe như thế, chung quy thứ tôi muốn, không phải anh, thứ giúp được tôi, càng không phải anh.
-Vậy bổn hoàng tử nói cho cô biết, tôi không hề có hứng thú với loại người như cô. Đừng đặt mình ở vị trí quan trọng như thế.
Sau đó anh liền buông tay ra, Y Anh không kịp phản ứng mất thế mà bị ngã xuống đất. Cô uất phẫn ngẩng đầu nhìn anh, tay khẽ siết chặt.
Bộ dáng anh kiêu ngạo, lạnh lùng, như trước nay đều là thế.
-Hai người đang làm gì thế?
Phía sau chợt vang lên giọng nói, Sầm Kỷ Dương ngước mắt đã chạm ngay đôi mắt lạnh lẽo.
Y Anh quay đầu về sau.
Mộc Miên liếc mắt nhìn Y Anh lại nhìn đến Sầm Kỷ Dương, đi theo bên cạnh bà là Tô Mị cùng hai nữ hầu.
-Quản lí giùm huyết nô của Đình Thâm.-Sầm Kỷ Dương dửng dưng đáp
-Khiến cậu nhọc lòng quá rồi. Huyết nô của con trai ta, nó tự biết quản giáo.
-Hừ, cũng vì chướng mắt thôi.
Từ lúc Sầm Kỷ Dương hiểu chuyện đã luôn chống đối Mộc Miên, điều này mọi người đều ngấm ngầm hiểu rõ, đợi đến khi thánh nữ xuất hiện, cuộc chiến của hai người họ sẽ thêm khốc liệt.
Sầm Kỷ Dương khẽ liếc mắt nhìn xuống Y Anh không nói thêm lời nói đã xoay người rời đi.
Y Anh khẽ cắn môi, tay càng thêm siết chặt.
-Đứng lên đi.
Y Anh nghe thấy Mộc Miên nói thì nhanh chóng chống đỡ người đứng lên đối diện bà.
-Xem ra cô sẽ rất khó hoàn thành việc ta giao cho cô!?
-Chuyện đó, người yên tâm, tôi nhất định không phụ lòng người.
-Vân Du, ta cho cô gương mặt này là để cô dễ dàng giúp ta, không phải để cô giúp bản thân, hiểu không?
-Tôi biết nữ vương.
Tô Mị nghe thấy hoàn toàn chấn động, cô ta là Vân Du. Chuyện này, làm sao có thể? Vậy người hôm đó bày mưu hãm hại cô, là Vân Du.
Thật thủ đoạn. Con người này, sao có thể dã tâm như thế.
-Tô Mị, cô tự biết bản thân nên im lặng rồi chứ?-Mộc Miên khẽ đưa mắt sang Tô Mị
Tô Mị cụp mi mắt cúi đầu đáp: “Vâng, tối biết thưa nữ vương.”
Đình Thâm, anh có biết không? Biết người huyết nô mà anh luôn ra sức bảo vệ lại là kẻ thủ đoạn Vân Du, không, cô không thể để cô ta đạt được mục đích càng không thể nhìn Đình Thâm bị cô ta gạt.
-Ta đã sai người gọi Đình Thâm quay về, có lẽ đến ngày mai nó sẽ về tới, cô tự biết rồi chứ?-Mộc Miên nhìn Y Anh ánh mắt lộ ra tia hiểm độc
-Tôi biết nên làm gì, người cứ an tâm.
Tô Mị nhìn Y Anh giả mạo kia thì trong lòng càng thêm khinh bỉ, để được lòng tin cùng sự tín nhiệm mà cô ta có thể bất chấp thủ đoạn dùng gương mặt của kẻ khác gây ra chuyện xấu để đạt được mục đích của bản thân.
Uông Tôn đột nhiên đến tòa thành điều này làm Mộc Miên đề phòng rất cao, Uông Tôn trước nay sống ẩn ở biệt uyển cách tòa thành rất xa, từ lâu đã không xuất hiện, nay đột nhiên đến đây chẳng khác nào đã nghe tin bà ta xảy ra việc!?
Trên đại sãnh, Mộc Miên vẫn cao ngạo ngồi ở vị trí đế vương của mình nhìn xuống Uông Tôn ở phía dưới, cất giọng lạnh lùng:
-Không biết ngươi đến đây có việc gì?
-Không lẽ không có việc là không thể đến? Tiểu Tinh nhà ta bị bệnh rồi, cần Diêu Ngôn giúp đỡ.
Ánh mắt Mộc Miên nhìn xuống chú mèo nằm trên tay Uông Tôn.
-Diêu Ngôn đã được ta giao đi làm việc, không thể giúp ngươi.
-Vậy ta có thể chờ, dù sao ta cũng rất rỗi.
-Ta e Tiểu Tinh nhà ngươi sẽ không chịu được.
-Chỉ là một cơn bệnh nhẹ, chỉ cần chờ Diêu Ngôn về xem là được. Huống chi lâu rồi ta chưa gặp hai đứa cháu của ta.
Nghe qua đã biết rõ Uông Tôn viện cớ ở lại tòa thành, Mộc Miên nhìn gương mặt cười đến xán lạn của Uông Tôn thì khẽ nâng môi: “Được thôi, để ta kêu người chuẩn bị phòng cho ngươi.”
Sau đó vẫy tay đến hai nữa hầu bên cạnh, hai người họ rất hiểu chuyện mà cúi chào rồi đi ra ngoài.
Sau khi nói đôi ba câu với Mộc Miên xong Uông Tôn cũng không ở lại đại sãnh làm gì, vừa rời khỏi đã một mạch đến thẳng phòng của Sầm Kỷ Dương.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy Uông Tôn không lấy làm bất ngờ, bên môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, bình thản uống tách trà trên tay.
-Con thật biết hưởng thụ, có thể ở đây uống trà.
Uông Tôn ngồi xuống ghế sau đó đặt Tiểu Tinh xuống đất nó đã nhanh chóng chạy nhảy khắp phòng.
-Trà ngon lắm, chú uống thử đi.
-Ta không có tâm trạng đùa với con, hôm đó sao con có thể làm việc nguy hiểm đến vậy? Ta còn bị con dọa đến sợ đây.
Hôm đó đang đánh nhau, đột nhiên anh cầm tay Uông Tôn đang giữ kim bạc đâm thẳng về phía anh. Uông Tôn còn cho rằng anh bị đánh đến điên rồi, sau đó mới nhận ra là ý đồ của anh.
-Không nhờ chú của cháu thông minh kịp thời phản ứng bằng không mọi việc đã sớm đổ vỡ rồi.
-Cháu biết chú thông minh rồi, bây giờ cháu không thể giúp được nữa, mọi việc trông cậy ở chú vậy.
Vẫn thái độ điềm tĩnh nhâm nhi tách trà nóng đang tỏa khói.
Uông Tôn hừ nhạt, vẻ mặt không cam tâm: “Nếu chú mà gặp trắc trở, chú sẽ tìm cháu đầu tiên.”
-Để xem chú có cơ hội đó không đã.
-Được lắm, nhờ vả chú mà còn nói chuyện như vậy, có tin chú chỉ nháy mắt một cái là cháu đi đời không?
-Chú đã lớn tuổi như vậy rồi còn trẻ con như thế.
Vẻ mặt ai đó vô cùng khó coi: “Ta chỉ mới bảy trăm tám mươi lẻ chín tuổi.”
-Trong khi cháu chỉ mới ba trăm năm mươi tám tuổi.
-Được lắm, tên tiểu tử này…
- - -
Buổi tối yên tĩnh, tiếng bước chân không nhanh không chậm cứ đều đặn vang lên, chiếc đầm trắng khẽ phất phơ bay nhẹ, mái tóc đen dài xõa ra, gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng càng làm cô thêm thu hút xinh đẹp.
Sầm Kỷ Dương vừa tắm xong từ trong nhà tắm đi ra đột nhiên đôi mắt híp lại, nhìn cô gái đang ngồi trên giường mình.
-Ai cho cô vào đây?
Y Anh ngẩng khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của mình lên nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên cười ngọt ngào: “Không lẽ anh không muốn tôi đến phòng anh sao?”
Sầm Kỷ Dương có chút cười mỉa, gương mặt lạnh lùng nhìn cô: “Thì ra cô cũng chỉ là loại đàn bà lẳng lơ, không có Đình Thâm liền chạy qua phòng tôi.”
-Nếu tôi nói, tôi chưa từng trèo lên giường Đình Thâm, anh có tin không?
Anh đưa đôi mắt đen lãnh đạm nhìn cô, thực muốn xem cô giở trò gì: “Cô muốn leo lên giường của tôi? Cô xem trọng bản thân mình quá rồi.”
Y Anh mỉm môi cười đưa tay chống cằm, nhìn anh nói: “Đến cả bản thân mình còn không xem trọng, có phải quá có lỗi với bản thân không?”
Bên môi anh khẽ nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, từng bước tiến tới gần cô: “Được, tôi cũng muốn biết cô muốn gì.”
Mộc Miên ở trong phòng nghỉ cố gắng dùng năng lực của mình để ép độc Tinh Túc ra nhưng chỉ làm chất độc thêm phát tán khắp cơ thể nhanh hơn.
_Phụt
Từ trong miệng Mộc Miên phun ra ngụm máu tươi, nữ hầu vội dùng khăn lau giúp bà ta.
-Đã hết một ngày rồi Diêu Ngôn còn chưa quay về sao?
-Dạ phải.
Mộc Miên nổi giận đập tay lên bàn, lúc nào hết hoa anh thảo lại chọn ngay lúc này. Bà ta còn đang nghi ngờ có phải Diêu Ngôn đang toan tính kéo dài thời gian không? Nhưng mà Sầm Kỷ Dương cũng trúng độc, cô ta sẽ không bỏ mặc Sầm Kỷ Dương.
Đột nhiên bên ngoài ồn ào, tiếng đánh đấm vang lên không ngừng, Mộc Miên đưa mắt nhìn ra cửa đang đóng chặt kia.
-Có chuyện gì ồn ào như vậy? Mau đi xem.
-Vâng.
Nữ hầu tuân lệnh vừa đi được vài bước thì cửa đã bị ai đó phá vào, một người áo đen đang bị vệ binh vây quanh chạy vào trong.
Là hắn!
Kẻ hôm đó cả gan xông vào tòa thành.
-Lặp tức bắt hắn lại.
Mộc Miên lớn tiếng quát lớn.
Vệ binh được bà ta sắp xếp rất đông, ồ ạt tiến vào tấn công, kẻ áo đen tuy mạnh nhưng một mình hắn đánh cả đám vệ binh hoàng gia, lại còn cứ hết toán này đến toán khác thì cũng mất không ít sức lực.
Cho nên hắn rất lanh trí dẹp đám ruồi nhặng phía trước mặt xong lặp tức phóng đến chỗ Mộc Miên.
Mộc Miên bây giờ không thể sử dụng năng lực, càng không thể ra tay, bà ta bây giờ chỉ là một con người hết sức bình thường. Cho nên khi kẻ áo đen đã đứng kế bên bà ta, bà ta không thể phản đòn.
Nhưng bà ta là Mộc Miên, một kẻ dã tâm như bà ta làm sao có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm dễ dàng!?
Chính vì vậy từ trong người bà ta đã rút nhanh một khẩu súng bạc chĩa thẳng đến hắn.
Người áo đen nhạy bén cảm nhận được vũ khí ám sát ma cà rồng lặp tức né đi hướng nòng súng của bà ta.
Sau đó hắn nhanh như chớp chuyển động quanh người Mộc Miên dùng một lực đánh thẳng vào lồng ngực bà ta, không nhẹ nhưng cũng không nặng, chỉ là cảnh cáo!
Mộc Miên bị một lực này đánh ngã về sau, máu trong miệng tràn ra, nổi giận nổ súng bắn loạn xa.
Đáng tiếc kẻ áo đen thân thủ nhanh đều né được, đạn bạc bay ra chỉ trúng vệ binh.
Người áo đen rất dễ dàng thoát thân, Mộc Miên rống giận lớn tiếng quát: “Lặp tức đuổi theo hắn bắt sống cho ta.”
Bà ta nhất định sẽ bắt cho được tên áo đen đó, hành hạ hắn đến chết mới thôi.
Vệ binh tập hợp đông ra sức truy lùng, người áo đen chạy đến hoa viên ẩn núp trong lùm cây gần đó. Đợi đến khi vệ binh tản đi từ từ, hắn mới quay đầu định bỏ đi thì đột nhiên tay đụng phải vật gì đó, sau đó đám cỏ xanh dưới đất rung chuyển mở ra một lối đi xuống phía dưới lòng đất.
-Là tầng hầm?
Người áo đen nhìn thấy khẽ nhíu mày, ở hoa viên này còn có chỗ bí mật này sao? Là ai tạo ra nó?
Hắn không nghĩ ngợi nhiều chậm rãi đi xuống dưới.
Bên dưới là một con đường dài hai bên treo đuốc được thắp lửa phát sáng lối đi, đi một lúc thì nhìn thấy rất nhiều cánh cửa.
Tất cả đều bị khóa bằng ổ khóa bạc.
-Chỗ này sao kì quái như vậy?
Uông Tôn kéo khăn che mặt xuống, từng bước đi sâu vào trong.
Có một cánh cửa không khóa.
Uông Tôn chậm rãi đưa tay mở cửa, đi vào vài bước thì kinh ngạc sững người.
Sầm Kỷ Dương nhoẻn môi cười nhạt đưa tay nâng cằm Y Anh lên, Y Anh rất phối hợp tay luồn ra sau ôm lấy cổ anh gương mặt tiến đến gần anh sau đó đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi anh, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Sầm Kỷ Dương không đẩy cô ra, cũng không có thái độ chán ghét nụ hôn này còn rất cuồng nhiệt đáp trả.
Hôn một hồi lại không thấy đủ bàn tay anh bắt đầu có chút không yên phận mà di chuyển khắp người cô, chỉ là ánh mắt cô lúc này đã trở nên lạnh bằng một tay luồn ra sau âm thầm rút ra một con dao bạc.
Mộc Miên nói với cô, anh bây giờ không còn năng lực cho nên cô rất dễ dàng ra tay với anh.
Tay cô cầm dô ở sau lưng anh giơ cao lên ngay sau đó dứt khoác hạ xuống.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy vệ binh xuất hiện trong phạm vi tòa thành nhiều đến sắp vây kín nó thì khóe môi mỉm cười nhạt, xem ra bà ta rất sợ có người đến trả thù mình.
Cũng đúng, có ai nể phục bà ta? Không. Chẳng qua sức mạnh của bà ta quá lớn nên không có cách nào giết bà ta.
Y Anh vừa ra khỏi phòng trông thấy màn này không khỏi hiếu kì, bình thường vệ binh cũng không nhiều như thế, bây giờ cứ đi mười bước là thấy một toán vệ binh, không phải có điều kì lạ sao?
Vừa ngẩng đầu trước mặt đã là người nam nhân, vẫn là gương mặt anh tuấn đẹp đẽ, vẫn là đôi mắt đen sâu thẳm kia, nhưng từ lúc nào ánh nhìn, nụ cười của anh dành cho cô đã trở nên lạnh lẽo và xa lạ.
Ánh mắt Sầm Kỷ Dương nhạy bén nhìn ra trên cổ cô có vết cắn, trong lòng anh cuồn cuộn lên một ngọn sóng cũng hiểu rõ điều đó nói lên điều gì.
-Huyết nô thì nên ngoan ngoãn ở trong phòng mình, tự tiện đi lại còn cho rằng cô cố ý dụ dỗ những ma cà rồng khác.
Thật khó nghe!!!
Y Anh khẽ mím môi, anh rõ ràng đang cố tình nói như thế mục đích để chọc tức cô.
Thấy cô im lặng vẻ mặt nổi giận nhưng lại kìm chế thì càng đắc ý hơn, anh tiến lên đưa tay ra kéo cô lại gần sau đó dùng tay còn lại giữ cằm cô nâng lên ép cô phải nhìn thẳng mình.
Y Anh không thể né tránh cứ thế đối mặt với anh.
-Bản lĩnh không tồi, tôi thực muốn xem cô sẽ giở trò gì.
-Anh, anh không cần nói khó nghe như thế, chung quy thứ tôi muốn, không phải anh, thứ giúp được tôi, càng không phải anh.
-Vậy bổn hoàng tử nói cho cô biết, tôi không hề có hứng thú với loại người như cô. Đừng đặt mình ở vị trí quan trọng như thế.
Sau đó anh liền buông tay ra, Y Anh không kịp phản ứng mất thế mà bị ngã xuống đất. Cô uất phẫn ngẩng đầu nhìn anh, tay khẽ siết chặt.
Bộ dáng anh kiêu ngạo, lạnh lùng, như trước nay đều là thế.
-Hai người đang làm gì thế?
Phía sau chợt vang lên giọng nói, Sầm Kỷ Dương ngước mắt đã chạm ngay đôi mắt lạnh lẽo.
Y Anh quay đầu về sau.
Mộc Miên liếc mắt nhìn Y Anh lại nhìn đến Sầm Kỷ Dương, đi theo bên cạnh bà là Tô Mị cùng hai nữ hầu.
-Quản lí giùm huyết nô của Đình Thâm.-Sầm Kỷ Dương dửng dưng đáp
-Khiến cậu nhọc lòng quá rồi. Huyết nô của con trai ta, nó tự biết quản giáo.
-Hừ, cũng vì chướng mắt thôi.
Từ lúc Sầm Kỷ Dương hiểu chuyện đã luôn chống đối Mộc Miên, điều này mọi người đều ngấm ngầm hiểu rõ, đợi đến khi thánh nữ xuất hiện, cuộc chiến của hai người họ sẽ thêm khốc liệt.
Sầm Kỷ Dương khẽ liếc mắt nhìn xuống Y Anh không nói thêm lời nói đã xoay người rời đi.
Y Anh khẽ cắn môi, tay càng thêm siết chặt.
-Đứng lên đi.
Y Anh nghe thấy Mộc Miên nói thì nhanh chóng chống đỡ người đứng lên đối diện bà.
-Xem ra cô sẽ rất khó hoàn thành việc ta giao cho cô!?
-Chuyện đó, người yên tâm, tôi nhất định không phụ lòng người.
-Vân Du, ta cho cô gương mặt này là để cô dễ dàng giúp ta, không phải để cô giúp bản thân, hiểu không?
-Tôi biết nữ vương.
Tô Mị nghe thấy hoàn toàn chấn động, cô ta là Vân Du. Chuyện này, làm sao có thể? Vậy người hôm đó bày mưu hãm hại cô, là Vân Du.
Thật thủ đoạn. Con người này, sao có thể dã tâm như thế.
-Tô Mị, cô tự biết bản thân nên im lặng rồi chứ?-Mộc Miên khẽ đưa mắt sang Tô Mị
Tô Mị cụp mi mắt cúi đầu đáp: “Vâng, tối biết thưa nữ vương.”
Đình Thâm, anh có biết không? Biết người huyết nô mà anh luôn ra sức bảo vệ lại là kẻ thủ đoạn Vân Du, không, cô không thể để cô ta đạt được mục đích càng không thể nhìn Đình Thâm bị cô ta gạt.
-Ta đã sai người gọi Đình Thâm quay về, có lẽ đến ngày mai nó sẽ về tới, cô tự biết rồi chứ?-Mộc Miên nhìn Y Anh ánh mắt lộ ra tia hiểm độc
-Tôi biết nên làm gì, người cứ an tâm.
Tô Mị nhìn Y Anh giả mạo kia thì trong lòng càng thêm khinh bỉ, để được lòng tin cùng sự tín nhiệm mà cô ta có thể bất chấp thủ đoạn dùng gương mặt của kẻ khác gây ra chuyện xấu để đạt được mục đích của bản thân.
Uông Tôn đột nhiên đến tòa thành điều này làm Mộc Miên đề phòng rất cao, Uông Tôn trước nay sống ẩn ở biệt uyển cách tòa thành rất xa, từ lâu đã không xuất hiện, nay đột nhiên đến đây chẳng khác nào đã nghe tin bà ta xảy ra việc!?
Trên đại sãnh, Mộc Miên vẫn cao ngạo ngồi ở vị trí đế vương của mình nhìn xuống Uông Tôn ở phía dưới, cất giọng lạnh lùng:
-Không biết ngươi đến đây có việc gì?
-Không lẽ không có việc là không thể đến? Tiểu Tinh nhà ta bị bệnh rồi, cần Diêu Ngôn giúp đỡ.
Ánh mắt Mộc Miên nhìn xuống chú mèo nằm trên tay Uông Tôn.
-Diêu Ngôn đã được ta giao đi làm việc, không thể giúp ngươi.
-Vậy ta có thể chờ, dù sao ta cũng rất rỗi.
-Ta e Tiểu Tinh nhà ngươi sẽ không chịu được.
-Chỉ là một cơn bệnh nhẹ, chỉ cần chờ Diêu Ngôn về xem là được. Huống chi lâu rồi ta chưa gặp hai đứa cháu của ta.
Nghe qua đã biết rõ Uông Tôn viện cớ ở lại tòa thành, Mộc Miên nhìn gương mặt cười đến xán lạn của Uông Tôn thì khẽ nâng môi: “Được thôi, để ta kêu người chuẩn bị phòng cho ngươi.”
Sau đó vẫy tay đến hai nữa hầu bên cạnh, hai người họ rất hiểu chuyện mà cúi chào rồi đi ra ngoài.
Sau khi nói đôi ba câu với Mộc Miên xong Uông Tôn cũng không ở lại đại sãnh làm gì, vừa rời khỏi đã một mạch đến thẳng phòng của Sầm Kỷ Dương.
Sầm Kỷ Dương nhìn thấy Uông Tôn không lấy làm bất ngờ, bên môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, bình thản uống tách trà trên tay.
-Con thật biết hưởng thụ, có thể ở đây uống trà.
Uông Tôn ngồi xuống ghế sau đó đặt Tiểu Tinh xuống đất nó đã nhanh chóng chạy nhảy khắp phòng.
-Trà ngon lắm, chú uống thử đi.
-Ta không có tâm trạng đùa với con, hôm đó sao con có thể làm việc nguy hiểm đến vậy? Ta còn bị con dọa đến sợ đây.
Hôm đó đang đánh nhau, đột nhiên anh cầm tay Uông Tôn đang giữ kim bạc đâm thẳng về phía anh. Uông Tôn còn cho rằng anh bị đánh đến điên rồi, sau đó mới nhận ra là ý đồ của anh.
-Không nhờ chú của cháu thông minh kịp thời phản ứng bằng không mọi việc đã sớm đổ vỡ rồi.
-Cháu biết chú thông minh rồi, bây giờ cháu không thể giúp được nữa, mọi việc trông cậy ở chú vậy.
Vẫn thái độ điềm tĩnh nhâm nhi tách trà nóng đang tỏa khói.
Uông Tôn hừ nhạt, vẻ mặt không cam tâm: “Nếu chú mà gặp trắc trở, chú sẽ tìm cháu đầu tiên.”
-Để xem chú có cơ hội đó không đã.
-Được lắm, nhờ vả chú mà còn nói chuyện như vậy, có tin chú chỉ nháy mắt một cái là cháu đi đời không?
-Chú đã lớn tuổi như vậy rồi còn trẻ con như thế.
Vẻ mặt ai đó vô cùng khó coi: “Ta chỉ mới bảy trăm tám mươi lẻ chín tuổi.”
-Trong khi cháu chỉ mới ba trăm năm mươi tám tuổi.
-Được lắm, tên tiểu tử này…
- - -
Buổi tối yên tĩnh, tiếng bước chân không nhanh không chậm cứ đều đặn vang lên, chiếc đầm trắng khẽ phất phơ bay nhẹ, mái tóc đen dài xõa ra, gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng càng làm cô thêm thu hút xinh đẹp.
Sầm Kỷ Dương vừa tắm xong từ trong nhà tắm đi ra đột nhiên đôi mắt híp lại, nhìn cô gái đang ngồi trên giường mình.
-Ai cho cô vào đây?
Y Anh ngẩng khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của mình lên nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên cười ngọt ngào: “Không lẽ anh không muốn tôi đến phòng anh sao?”
Sầm Kỷ Dương có chút cười mỉa, gương mặt lạnh lùng nhìn cô: “Thì ra cô cũng chỉ là loại đàn bà lẳng lơ, không có Đình Thâm liền chạy qua phòng tôi.”
-Nếu tôi nói, tôi chưa từng trèo lên giường Đình Thâm, anh có tin không?
Anh đưa đôi mắt đen lãnh đạm nhìn cô, thực muốn xem cô giở trò gì: “Cô muốn leo lên giường của tôi? Cô xem trọng bản thân mình quá rồi.”
Y Anh mỉm môi cười đưa tay chống cằm, nhìn anh nói: “Đến cả bản thân mình còn không xem trọng, có phải quá có lỗi với bản thân không?”
Bên môi anh khẽ nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, từng bước tiến tới gần cô: “Được, tôi cũng muốn biết cô muốn gì.”
Mộc Miên ở trong phòng nghỉ cố gắng dùng năng lực của mình để ép độc Tinh Túc ra nhưng chỉ làm chất độc thêm phát tán khắp cơ thể nhanh hơn.
_Phụt
Từ trong miệng Mộc Miên phun ra ngụm máu tươi, nữ hầu vội dùng khăn lau giúp bà ta.
-Đã hết một ngày rồi Diêu Ngôn còn chưa quay về sao?
-Dạ phải.
Mộc Miên nổi giận đập tay lên bàn, lúc nào hết hoa anh thảo lại chọn ngay lúc này. Bà ta còn đang nghi ngờ có phải Diêu Ngôn đang toan tính kéo dài thời gian không? Nhưng mà Sầm Kỷ Dương cũng trúng độc, cô ta sẽ không bỏ mặc Sầm Kỷ Dương.
Đột nhiên bên ngoài ồn ào, tiếng đánh đấm vang lên không ngừng, Mộc Miên đưa mắt nhìn ra cửa đang đóng chặt kia.
-Có chuyện gì ồn ào như vậy? Mau đi xem.
-Vâng.
Nữ hầu tuân lệnh vừa đi được vài bước thì cửa đã bị ai đó phá vào, một người áo đen đang bị vệ binh vây quanh chạy vào trong.
Là hắn!
Kẻ hôm đó cả gan xông vào tòa thành.
-Lặp tức bắt hắn lại.
Mộc Miên lớn tiếng quát lớn.
Vệ binh được bà ta sắp xếp rất đông, ồ ạt tiến vào tấn công, kẻ áo đen tuy mạnh nhưng một mình hắn đánh cả đám vệ binh hoàng gia, lại còn cứ hết toán này đến toán khác thì cũng mất không ít sức lực.
Cho nên hắn rất lanh trí dẹp đám ruồi nhặng phía trước mặt xong lặp tức phóng đến chỗ Mộc Miên.
Mộc Miên bây giờ không thể sử dụng năng lực, càng không thể ra tay, bà ta bây giờ chỉ là một con người hết sức bình thường. Cho nên khi kẻ áo đen đã đứng kế bên bà ta, bà ta không thể phản đòn.
Nhưng bà ta là Mộc Miên, một kẻ dã tâm như bà ta làm sao có thể để bản thân rơi vào nguy hiểm dễ dàng!?
Chính vì vậy từ trong người bà ta đã rút nhanh một khẩu súng bạc chĩa thẳng đến hắn.
Người áo đen nhạy bén cảm nhận được vũ khí ám sát ma cà rồng lặp tức né đi hướng nòng súng của bà ta.
Sau đó hắn nhanh như chớp chuyển động quanh người Mộc Miên dùng một lực đánh thẳng vào lồng ngực bà ta, không nhẹ nhưng cũng không nặng, chỉ là cảnh cáo!
Mộc Miên bị một lực này đánh ngã về sau, máu trong miệng tràn ra, nổi giận nổ súng bắn loạn xa.
Đáng tiếc kẻ áo đen thân thủ nhanh đều né được, đạn bạc bay ra chỉ trúng vệ binh.
Người áo đen rất dễ dàng thoát thân, Mộc Miên rống giận lớn tiếng quát: “Lặp tức đuổi theo hắn bắt sống cho ta.”
Bà ta nhất định sẽ bắt cho được tên áo đen đó, hành hạ hắn đến chết mới thôi.
Vệ binh tập hợp đông ra sức truy lùng, người áo đen chạy đến hoa viên ẩn núp trong lùm cây gần đó. Đợi đến khi vệ binh tản đi từ từ, hắn mới quay đầu định bỏ đi thì đột nhiên tay đụng phải vật gì đó, sau đó đám cỏ xanh dưới đất rung chuyển mở ra một lối đi xuống phía dưới lòng đất.
-Là tầng hầm?
Người áo đen nhìn thấy khẽ nhíu mày, ở hoa viên này còn có chỗ bí mật này sao? Là ai tạo ra nó?
Hắn không nghĩ ngợi nhiều chậm rãi đi xuống dưới.
Bên dưới là một con đường dài hai bên treo đuốc được thắp lửa phát sáng lối đi, đi một lúc thì nhìn thấy rất nhiều cánh cửa.
Tất cả đều bị khóa bằng ổ khóa bạc.
-Chỗ này sao kì quái như vậy?
Uông Tôn kéo khăn che mặt xuống, từng bước đi sâu vào trong.
Có một cánh cửa không khóa.
Uông Tôn chậm rãi đưa tay mở cửa, đi vào vài bước thì kinh ngạc sững người.
Sầm Kỷ Dương nhoẻn môi cười nhạt đưa tay nâng cằm Y Anh lên, Y Anh rất phối hợp tay luồn ra sau ôm lấy cổ anh gương mặt tiến đến gần anh sau đó đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi anh, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Sầm Kỷ Dương không đẩy cô ra, cũng không có thái độ chán ghét nụ hôn này còn rất cuồng nhiệt đáp trả.
Hôn một hồi lại không thấy đủ bàn tay anh bắt đầu có chút không yên phận mà di chuyển khắp người cô, chỉ là ánh mắt cô lúc này đã trở nên lạnh bằng một tay luồn ra sau âm thầm rút ra một con dao bạc.
Mộc Miên nói với cô, anh bây giờ không còn năng lực cho nên cô rất dễ dàng ra tay với anh.
Tay cô cầm dô ở sau lưng anh giơ cao lên ngay sau đó dứt khoác hạ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook